Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 50
Editor: nhuandong
Tô San mang theo tâm trạng thấp thỏm, đi theo cảnh trưởng vào trong nhà. Hiện tại nên là thời gian ăn tối, trong vườn hoa lại yên tĩnh đáng sợ.
Tiếng bước chân của cô chưa từng rõ ràng như vậy, cộc cộc, tiếng vang theo quy luật, khiến cho cô không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong lúc căng thẳng thì đột nhiên Tô San cảm giác lòng bàn tay ấm áp, vừa cúi đầu, chính là Lục Minh Viễn nắm tay cô.
Ánh mắt của anh nhìn về phía trước,vẻ mặt trầm tĩnh, bước chân tao nhã, miệng nhẹ nhàng hỏi: “Thật sực không biết tên vương tử kia?”
“…Tôi không có ấn tượng.”
“Không có chuyện gì, lát nữa tùy cơ mà làm việc, tất cả đã có tôi.” Lục Minh Viễn lại dùng lực nắm tay Tô San.
Đột nhiên trước mắt sáng lên, đến phòng khách.
Lâm Gia Thịnh và Hạ Tâm Di ngồi trên ghế sa lông, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, đôi môi khẽ nhúc nhích, giống như là đang nhỏ giọng cùng nói chuyện gì đó.
Mà đối diện bọn họ, một chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên đầu là vương miệng khảm bảo thạch.
Da cậu ta hơi đen, đường cong khuôn mặt phóng túng mà sắc bén, môi thỉnh thoảng khẽ câu lên. Thế nhưng cười cũng không thể gia tăng sự thân thiện cho cậu ta, ngược lại càng tăng thêm một loại cao cao tại thương xa cách.
Tô San dám khẳng định, mình không nhận ra nhân vật số một như vậy, nhưng chính bản thân cậu ta lại có thể mang đến cảm giác qien thuộc nào đó, khiến cô không nhịn được nghiêng đầu lần nữa, muốn nhìn thẳng khuôn mặt nhìn chàng trai này.
Đột nhiên, cô nín thở, bởi vì Wayne đứng lên, nhanh chóng quay lại về phía cô.
Tầm mắt hai người đối mặt với nhau, trong mắt Wayne lóe lên tia sáng hoảng hốt trong chốc mắt, ngay sau đỏ, trên mặt tách ra nụ cười thản nhiên.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nụ cười kia không giống làm dáng như vừa rồi, mà là mang theo nhiệt độ, chân thật.
“Susan, là chị sao? Thật sự là chị sao……”
Mọi người còn chưa kịp phản ứn, chỉ thấy vị Vương tử điện hạ không ai bì nổi kia lại ba chân bốn cẳng chạy tới đây, nắm thật chặt bả vai Tô San!
Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như làm công việc xác nhận cuối cùng, trong mắt là ánh lửa cực nóng, gần như có thể đốt cháy người trước mắt.
Đột nhiên, không biết cậu ta nhìn thấy gì, vẻ mặt bắt đầu kích động: “Là chị, Tô San! Nou dau, bi ye xime……”
Trong miệng cậu ta không ngừng thấp giọng nỉ non nói lời cầu phúc bằng tiếng nước mình, sau đó lại hưng phấn ôm ngang lấy Tô San!
“A! Cậu… Cậu làm gì vậy……!” Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Tô San nóng nảy, liều mạng nâng hai chân mình đấm đá, giùng giằng muốn xuống đất.
Thật không nghĩ đến, vóc người Wayne không cao hơn cô bao nhiêu, ngược lại sức lực lớn đến đáng sợ. Cô mấy lần dùng sức, Wayne cũng không ảnh hưởng chút nào.
“Cậu buông cô ấy ra.” Lục Minh Viễn thần sắc rét lạnh, lập tức muốn nhấc chân lên trước, nhưng anh vừa mới động, lập tức có mấy người ngoại quốc mặc âu phục đen ngăn ở trước mặt anh.
Dường như chán ghét phòng khách ầm ĩ như vậy, Wayne buông Tô San xuống lạnh lùng quét Lục Minh Viễn một cái, kéo tay Tô San nói: “Đi, đi theo tôi ra ngoài nói chuyện.”
Thấy Tô San chần chừ, Wayne nhướng mày, dáng vẻ cười như không cười: “Còn cần Chloe chi tâm không?”
**********************
Trong vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, ánh đèn màu vàng quất chiếu xuống, chàng trai da thịt màu mật ong cởi bỏ cao ngạo và bén nhọn trong phòng khách, mở một đôi mắt ướt nhẹp, nhìn thẳng vào Tô San, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự chị không nhớ rõ tôi?”
Gương mặt quen thuộc làm cho Tô San ngẩn ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh, cô cố hết sức nhớ lại, cuối cùng vét ra được trong đầu một hình dáng gương mặt tương tự.
“Cậu là người năm năm trước… người….” Cô duỗi ngón tay ra, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Trong mắt Wayne sáng lên, dùng sức gật đầu một cái.
Tô San kinh ngạc trợn to mắt, lui vè phía sau một bước, cẩn thận nhìn Wayne.
Thời gian đã năm năm,
Vóc người, tướng mạo biến hóa cũng không kỳ quái, nhưng mà tính tình, phong cách cũng thay đổi quá nhiều là soa?
Muốn hỏi rất nhiều, nhưng cô cũng không quên chuyện quan trọng nhất.
“Cậu là cái vương tử của tiểu vương quốc kia?” Cô vội vàng tiến lên kéo cổ tay Wayne: “Kia giúp tôi một chuyện được không? Đưa Chloe chi tâm cho tôi.”
“Cho chi?” Trong mắt Wayne chợt lóe, cười: “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cái gì?”
Wayne chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Cùng tôi trở về Arab.”
Cả người Tô San run lên, buông tay ra.
*
“Không được!”
“Không được!”
Đề nghị của Wayne bị Lâm Gia Thịnh và Hạ Tâm Di nhất trí phản đối, Lục Minh Viễn trầm mặc ngồi trên ghế sa lông, mặc dù không trả lời, nhưng sắc mặt âm u cũng đủ để chứng minh tất cả.
Lâm Duệ vừa mới chạy tới ôm vai đứng bên cạnh bàn, yên lặng nhìn màn kịch vui trước mắt, bên môi lộ ra nụ cười tự giễu.
Cái gì gọi là cửa trước đưa sói vào cửa sau dẫn hổ tới, coi như là anh đã lãnh giáo.
Ngàn dặm xa xôi chạy đến tiểu vương quốc Arab, vốn dĩ là vì phủi sạch hiềm nghi của mình, gọi trái tim Tô San trở về. Thật không nghĩ đến lại khéo như vậy, ở trước của Rothschild gặp vị ‘thái tử’ ru rú trong nhà mới này.
Sau khi nói rõ ý đến, không bất ngờ khi bị cự tuyệt. Anh hạ mình cúi người biểu hiện mình và công ty coi trọng, tiến lên liên tục khẩn cầu, đẩy tới đẩy lui, vô ý rơi ví tiền xuống.
Vương tử kia nhìn ví tiền một cái, giống như là bị trúng tà, tại chỗ quyết định muốn mang Chloe chi tâm theo cùng anh trở về nước, người khác khuyên cũng không khuyên được. Xem ra hiện tại, khiến vương tử này thay đổi ý định không phải vì ví tiền kia, mà là bởi vì người trong hình kẹp trong ví_Tô San!
“Cậu muốn Tô San theo về nước với cậu làm gì?” Lâm Duệ từ từ đi qua, cúi đầu, mắt nhìn xuống Wayne ngồi trên ghế. Gương mặt không có một chút cảm xúc, lại khó nén được ý lạnh dày đặc.
“Có liên quan đến anh sao?” Wayne cũng không ngẩng đầu lên, không chút để ý vuốt vuốt chiếc nhẫn đắt giá trên ngón cái.
Lâm Duệ cười khinh bỉ, dường như là không để ý đến cảnh vệ xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, châm chọc nói: “Nhìn tuổi của cậu, chắc là chưa dứt sữa? Chẳng lẽ muốn Tô San đi làm nữ hầu cho cậu?”
Wayne vụt một cái ngẩng đầu lên, trên mặt đã hiện sự giận dữ: “Dĩ nhiên không phải, tôi sẽ thuận lợi vui vẻ cưới Tô San làm vợ, về sau cũng sẽ sủng ái chị ấy cho tốt!”
Tô San nhẹ buông tay, bụp một cái ly rơi xuống đất, khóe miệng mất tự nhiên co quắp lại.
Lâm Duệ nhìn cô một cái, quay mặt sang, ý vị không rõ tiếp tục nói với Wayne: “Hả? Cưới cô ấy? nếu như tôi nhớ không là, hình như cậu có một vị Vương phi rồi.”
“Vậy thì thế nào?” Nhìn vẻ mặt Tô San xấu hổ, Wayne cũng gấp gáp, vội vàng tỏ ra cõi lòng: “Mặc kệ tương lai tôi cưới bao nhiêu người, người tôi thương nhất nhất định là Tô San!”
Bên trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người không tự chủ mà há miệng.
Lâm Duệ cố gắng hiểu hết những gì mình nghe được, cuối cùng hài lòng cười một tiếng, đi tới trước mặt Tô San.
“Em đều đã nghe được. Cậu ta bảo em cùng về nước, cũng không phải là du lịch gì, làm khách, mà là vĩnh viễn ở lại nơi đó, cùng với cơ thiếp hiện tại anh ta có, tương lai không biết có thêm bao nhiêu nữa chia sẻ một người đàn ông.”
“Không, chính xác mà nói, còn không phải là một người đàn ông, mà là một thằng bé còn nhỏ hơn em bảy tuổi.”
“Em xác định, sẽ vì một viên kim cương rách, đổi lấy hạnh phúc nửa đời sau của chính mình hay sao?”
Giọng nói của người đnà ông này nhẹ nhàng mà cảm động, nhưng mà cũng mang theo ý gây sự.
Nhìn Tô San im lặng không lên tiếng, giống như muốn chấp nhận, lồng ngực Lâm Duệ kịch liệt phập phồng, trong lòng không rõ là tức giận hay là đau lòng, không lựa lời nói: “Hay là nói, thật sự em thực tế như vậy, đối với tất cả đàn ông có thể đến giúp em, ai đến em cũng không cự tuyệt?”
“Anh đủ rồi!” Lúc đầu Tô San còn có thể nhẫn nại, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì thật sự không thể nhịn được nữa.
Cô vụt một cái đứng lên, trong đôi mắt thiêu đốt lửa cháy hừng hực, cắn răng, gằn từng chữ nói: “Tôi sẽ không làm ra cái quyết định ngu xuẩn như vậy! Chuyện nhờ không đúng người tôi cũng đã làm một lần, sẽ không tái phạm cùng một sai lầm!”
“Về phần anh, Lâm Duệ, rốt cuộc là ai bức tôi đến mức tiến thoái lưỡng nan này, trong lòng anh rõ ràng nhất. Làm sao anh còn có mặt mũi đứng ở chỗ này, nói với tôi những thứ này?”
Sắc mặt Lâm Duệ trắng nhợt, thân hình cao lớn hơi lảo đảo một cái. Trong mắt Tô San đều là hận ý giống như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất của lòng anh.
Cô gái này đã từng đồng ý bỏ tất cả để yêu anh, tại sao…. Tại sao lại biến thành như hôm nay?
Thật sự là anh đã sai lầm rồi sao….
Lâm Duệ không biết.
Tô San mang theo tâm trạng thấp thỏm, đi theo cảnh trưởng vào trong nhà. Hiện tại nên là thời gian ăn tối, trong vườn hoa lại yên tĩnh đáng sợ.
Tiếng bước chân của cô chưa từng rõ ràng như vậy, cộc cộc, tiếng vang theo quy luật, khiến cho cô không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong lúc căng thẳng thì đột nhiên Tô San cảm giác lòng bàn tay ấm áp, vừa cúi đầu, chính là Lục Minh Viễn nắm tay cô.
Ánh mắt của anh nhìn về phía trước,vẻ mặt trầm tĩnh, bước chân tao nhã, miệng nhẹ nhàng hỏi: “Thật sực không biết tên vương tử kia?”
“…Tôi không có ấn tượng.”
“Không có chuyện gì, lát nữa tùy cơ mà làm việc, tất cả đã có tôi.” Lục Minh Viễn lại dùng lực nắm tay Tô San.
Đột nhiên trước mắt sáng lên, đến phòng khách.
Lâm Gia Thịnh và Hạ Tâm Di ngồi trên ghế sa lông, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, đôi môi khẽ nhúc nhích, giống như là đang nhỏ giọng cùng nói chuyện gì đó.
Mà đối diện bọn họ, một chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên đầu là vương miệng khảm bảo thạch.
Da cậu ta hơi đen, đường cong khuôn mặt phóng túng mà sắc bén, môi thỉnh thoảng khẽ câu lên. Thế nhưng cười cũng không thể gia tăng sự thân thiện cho cậu ta, ngược lại càng tăng thêm một loại cao cao tại thương xa cách.
Tô San dám khẳng định, mình không nhận ra nhân vật số một như vậy, nhưng chính bản thân cậu ta lại có thể mang đến cảm giác qien thuộc nào đó, khiến cô không nhịn được nghiêng đầu lần nữa, muốn nhìn thẳng khuôn mặt nhìn chàng trai này.
Đột nhiên, cô nín thở, bởi vì Wayne đứng lên, nhanh chóng quay lại về phía cô.
Tầm mắt hai người đối mặt với nhau, trong mắt Wayne lóe lên tia sáng hoảng hốt trong chốc mắt, ngay sau đỏ, trên mặt tách ra nụ cười thản nhiên.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nụ cười kia không giống làm dáng như vừa rồi, mà là mang theo nhiệt độ, chân thật.
“Susan, là chị sao? Thật sự là chị sao……”
Mọi người còn chưa kịp phản ứn, chỉ thấy vị Vương tử điện hạ không ai bì nổi kia lại ba chân bốn cẳng chạy tới đây, nắm thật chặt bả vai Tô San!
Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như làm công việc xác nhận cuối cùng, trong mắt là ánh lửa cực nóng, gần như có thể đốt cháy người trước mắt.
Đột nhiên, không biết cậu ta nhìn thấy gì, vẻ mặt bắt đầu kích động: “Là chị, Tô San! Nou dau, bi ye xime……”
Trong miệng cậu ta không ngừng thấp giọng nỉ non nói lời cầu phúc bằng tiếng nước mình, sau đó lại hưng phấn ôm ngang lấy Tô San!
“A! Cậu… Cậu làm gì vậy……!” Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Tô San nóng nảy, liều mạng nâng hai chân mình đấm đá, giùng giằng muốn xuống đất.
Thật không nghĩ đến, vóc người Wayne không cao hơn cô bao nhiêu, ngược lại sức lực lớn đến đáng sợ. Cô mấy lần dùng sức, Wayne cũng không ảnh hưởng chút nào.
“Cậu buông cô ấy ra.” Lục Minh Viễn thần sắc rét lạnh, lập tức muốn nhấc chân lên trước, nhưng anh vừa mới động, lập tức có mấy người ngoại quốc mặc âu phục đen ngăn ở trước mặt anh.
Dường như chán ghét phòng khách ầm ĩ như vậy, Wayne buông Tô San xuống lạnh lùng quét Lục Minh Viễn một cái, kéo tay Tô San nói: “Đi, đi theo tôi ra ngoài nói chuyện.”
Thấy Tô San chần chừ, Wayne nhướng mày, dáng vẻ cười như không cười: “Còn cần Chloe chi tâm không?”
**********************
Trong vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, ánh đèn màu vàng quất chiếu xuống, chàng trai da thịt màu mật ong cởi bỏ cao ngạo và bén nhọn trong phòng khách, mở một đôi mắt ướt nhẹp, nhìn thẳng vào Tô San, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự chị không nhớ rõ tôi?”
Gương mặt quen thuộc làm cho Tô San ngẩn ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh, cô cố hết sức nhớ lại, cuối cùng vét ra được trong đầu một hình dáng gương mặt tương tự.
“Cậu là người năm năm trước… người….” Cô duỗi ngón tay ra, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Trong mắt Wayne sáng lên, dùng sức gật đầu một cái.
Tô San kinh ngạc trợn to mắt, lui vè phía sau một bước, cẩn thận nhìn Wayne.
Thời gian đã năm năm,
Vóc người, tướng mạo biến hóa cũng không kỳ quái, nhưng mà tính tình, phong cách cũng thay đổi quá nhiều là soa?
Muốn hỏi rất nhiều, nhưng cô cũng không quên chuyện quan trọng nhất.
“Cậu là cái vương tử của tiểu vương quốc kia?” Cô vội vàng tiến lên kéo cổ tay Wayne: “Kia giúp tôi một chuyện được không? Đưa Chloe chi tâm cho tôi.”
“Cho chi?” Trong mắt Wayne chợt lóe, cười: “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cái gì?”
Wayne chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Cùng tôi trở về Arab.”
Cả người Tô San run lên, buông tay ra.
*
“Không được!”
“Không được!”
Đề nghị của Wayne bị Lâm Gia Thịnh và Hạ Tâm Di nhất trí phản đối, Lục Minh Viễn trầm mặc ngồi trên ghế sa lông, mặc dù không trả lời, nhưng sắc mặt âm u cũng đủ để chứng minh tất cả.
Lâm Duệ vừa mới chạy tới ôm vai đứng bên cạnh bàn, yên lặng nhìn màn kịch vui trước mắt, bên môi lộ ra nụ cười tự giễu.
Cái gì gọi là cửa trước đưa sói vào cửa sau dẫn hổ tới, coi như là anh đã lãnh giáo.
Ngàn dặm xa xôi chạy đến tiểu vương quốc Arab, vốn dĩ là vì phủi sạch hiềm nghi của mình, gọi trái tim Tô San trở về. Thật không nghĩ đến lại khéo như vậy, ở trước của Rothschild gặp vị ‘thái tử’ ru rú trong nhà mới này.
Sau khi nói rõ ý đến, không bất ngờ khi bị cự tuyệt. Anh hạ mình cúi người biểu hiện mình và công ty coi trọng, tiến lên liên tục khẩn cầu, đẩy tới đẩy lui, vô ý rơi ví tiền xuống.
Vương tử kia nhìn ví tiền một cái, giống như là bị trúng tà, tại chỗ quyết định muốn mang Chloe chi tâm theo cùng anh trở về nước, người khác khuyên cũng không khuyên được. Xem ra hiện tại, khiến vương tử này thay đổi ý định không phải vì ví tiền kia, mà là bởi vì người trong hình kẹp trong ví_Tô San!
“Cậu muốn Tô San theo về nước với cậu làm gì?” Lâm Duệ từ từ đi qua, cúi đầu, mắt nhìn xuống Wayne ngồi trên ghế. Gương mặt không có một chút cảm xúc, lại khó nén được ý lạnh dày đặc.
“Có liên quan đến anh sao?” Wayne cũng không ngẩng đầu lên, không chút để ý vuốt vuốt chiếc nhẫn đắt giá trên ngón cái.
Lâm Duệ cười khinh bỉ, dường như là không để ý đến cảnh vệ xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, châm chọc nói: “Nhìn tuổi của cậu, chắc là chưa dứt sữa? Chẳng lẽ muốn Tô San đi làm nữ hầu cho cậu?”
Wayne vụt một cái ngẩng đầu lên, trên mặt đã hiện sự giận dữ: “Dĩ nhiên không phải, tôi sẽ thuận lợi vui vẻ cưới Tô San làm vợ, về sau cũng sẽ sủng ái chị ấy cho tốt!”
Tô San nhẹ buông tay, bụp một cái ly rơi xuống đất, khóe miệng mất tự nhiên co quắp lại.
Lâm Duệ nhìn cô một cái, quay mặt sang, ý vị không rõ tiếp tục nói với Wayne: “Hả? Cưới cô ấy? nếu như tôi nhớ không là, hình như cậu có một vị Vương phi rồi.”
“Vậy thì thế nào?” Nhìn vẻ mặt Tô San xấu hổ, Wayne cũng gấp gáp, vội vàng tỏ ra cõi lòng: “Mặc kệ tương lai tôi cưới bao nhiêu người, người tôi thương nhất nhất định là Tô San!”
Bên trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người không tự chủ mà há miệng.
Lâm Duệ cố gắng hiểu hết những gì mình nghe được, cuối cùng hài lòng cười một tiếng, đi tới trước mặt Tô San.
“Em đều đã nghe được. Cậu ta bảo em cùng về nước, cũng không phải là du lịch gì, làm khách, mà là vĩnh viễn ở lại nơi đó, cùng với cơ thiếp hiện tại anh ta có, tương lai không biết có thêm bao nhiêu nữa chia sẻ một người đàn ông.”
“Không, chính xác mà nói, còn không phải là một người đàn ông, mà là một thằng bé còn nhỏ hơn em bảy tuổi.”
“Em xác định, sẽ vì một viên kim cương rách, đổi lấy hạnh phúc nửa đời sau của chính mình hay sao?”
Giọng nói của người đnà ông này nhẹ nhàng mà cảm động, nhưng mà cũng mang theo ý gây sự.
Nhìn Tô San im lặng không lên tiếng, giống như muốn chấp nhận, lồng ngực Lâm Duệ kịch liệt phập phồng, trong lòng không rõ là tức giận hay là đau lòng, không lựa lời nói: “Hay là nói, thật sự em thực tế như vậy, đối với tất cả đàn ông có thể đến giúp em, ai đến em cũng không cự tuyệt?”
“Anh đủ rồi!” Lúc đầu Tô San còn có thể nhẫn nại, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì thật sự không thể nhịn được nữa.
Cô vụt một cái đứng lên, trong đôi mắt thiêu đốt lửa cháy hừng hực, cắn răng, gằn từng chữ nói: “Tôi sẽ không làm ra cái quyết định ngu xuẩn như vậy! Chuyện nhờ không đúng người tôi cũng đã làm một lần, sẽ không tái phạm cùng một sai lầm!”
“Về phần anh, Lâm Duệ, rốt cuộc là ai bức tôi đến mức tiến thoái lưỡng nan này, trong lòng anh rõ ràng nhất. Làm sao anh còn có mặt mũi đứng ở chỗ này, nói với tôi những thứ này?”
Sắc mặt Lâm Duệ trắng nhợt, thân hình cao lớn hơi lảo đảo một cái. Trong mắt Tô San đều là hận ý giống như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất của lòng anh.
Cô gái này đã từng đồng ý bỏ tất cả để yêu anh, tại sao…. Tại sao lại biến thành như hôm nay?
Thật sự là anh đã sai lầm rồi sao….
Lâm Duệ không biết.