Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 51
Edit: Thiên Kết
Cho đến khi Tô San mang theo Wayne về nhà, trong đầu cô vẫn không ngừng nhớ đến hình ảnh khi Lâm Duệ rời đi. Bóng dáng cao lớn, mà cô đơn, cô không phải là không đau lòng, nhưng đau lòng thì có thể làm gì chứ? -Thiên.Kết.lqđ-
Wayne ở bên cạnh dường như biết trái tim cô không ở đây, bèn giật nhẹ tay áo Tô San, vẻ mặt không vui hỏi: “Cô gái, cô có thể đừng ở trước mặt tôi mà nhớ đến người đàn ông khác được không?”
“Hả?” Tô San ngẩn ra, nhìn cậu bé ngây ngô trước mặt đang giả bộ làm ra vẻ đàn ông thì buồn sầu nhất thời cũng bị xua tan.
Cô hết sức nín cười, bắt chước giọng điệu của Wayne mà hỏi ngược lại: “Cậu nhóc, cậu cũng có thể đừng ở trước mặt tôi giả bộ trưởng thành được không?”
“Cô.” Mặt Wayne đỏ lên, duỗi ngón tay chỉ về phía Tô San, muốn trách cứ sự vô lễ của cô. Nhưng đối mặt với bộ dạng cười híp mắt của cô, lại không bày ra được dáng vẻ hoàng tử, cuối cùng chỉ có cách tự phát hỏa, hờn dỗi một mình
Wayne ngồi một chiếc siêu xe vào chung cư, thật may lúc này trời đã tối nên cũng không thu hút nhiều người.
Tô San khách khí dẫn Wayne cùng với một vị tự xưng là quản gia của Điện hạ Wayne vào trong nhà, còn cô tự mình đi vào bếp bưng ra một khay trà, đặt lên bàn trà.
Khay trà màu bạc, bên trên đặt một bình trà nhỏ tinh xảo, còn có hai chiếc ly được khảm hoa văn tinh xảo, bên dưới là một cái dĩa đồng bộ.
Cô đưa bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng rót hai ly trà mật ong trái bưởi, cười nói: “Tôi tự nấu, nếm thử một chút đi.”
Trên mặt Wayne mang vẻ khinh thường, nhưng bàn tay lại không tự giác vươn ra. Thế nhưng khi bàn tay thon dài tỉ mỉ như búp măng còn chưa đụng được vào mép chén, liền bị ông quản gia mặt đầy nếp nhăn Widjan cầm đi.
Vẻ mặt Widjan cực kỳ nghiêm túc nói mấy câu, sau đó liền bưng ly trà uống vào miệng. Tô San mặc dù nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng nhìn động tác kia, liền mơ hồ đoán được ông ta đang lo lắng cái gì.
Đừng có làm quá lên như vậy có được không? Khóe miệng Tô San khẽ co quắp, cảm giác trong lòng như có một con ngựa-Thiên.Kết.lqđ- hoang đang gào thét.
Bản tiểu thư hoàn toàn không có hứng thú hạ độc một đứa bé.
Xem ra Wayne cũng mất hứng. Cậu ta không nhìn Widjan lấy một cái, nhanh tay cầm ly trà khác lên.
Widjan sợ hết hồn, lại muốn ra tay ngăn cản, chỉ thấy Wayne quay mặt sang, mang theo ánh mắt oán hận. Ánh mắt kia thực ra không có gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy lạnh, khiến cho hành động của Widjan không khỏi chậm lại.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Wayne liền ngửa cổ lên, một hơi uống cạn ly trà. Sau đó liếc mắt nhìn về phía Tô San, giống như một con mèo mới nhặt cuộn len về, chờ đợi chủ nhân khen thưởng.
Trong lòng Tô San sung sướng, nhưng cũng không có ý khen ngợi sự hăng hái của cậu ta.
Cô yên lặng thu dọn bộ uống trà trên bàn.
Wayne nghiêm mặt nhìn Tô San đem khay trà vào trong bếp, thì trong lòng vô cùng bất mãn.
Người phụ nữ này đúng là không tin tưởng cậu ta đang cảm động thì thôi, còn có thể bưng hết điểm tâm đi như vậy?
Dĩ nhiên, người thích đồ ngọt chính là người kia, mới…….mới không phải là cậu!
A, hoàng tử Wayne, cậu là người kiêu ngạo, là người kiêu ngạo, hiên tại còn kiêu ngạo sao?
Khi Tô San trở lại phòng khách, bạn nhỏ Wayne một lần nữa trịnh trọng nói đến vấn đề quan trọng nhất của chuyến đi này.
“Tô, cô không chịu theo tôi về nước, là bởi vì tôi đã có một vị vương phi rồi đúng không?”
Tô San há hốc mồm, thật muốn nói là không phải nhưng là suy nghĩ, nếu như nói thẳng cô chê cậu ta nhỏ tuổi, răng mới mọc hết, như vậy nhất định sẽ làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của cậu. Cho nên, cô chỉ có thể trái lương tâm mà gật đầu.
Chính nhờ cái động tác này lại giống như là khích lệ Wayne. Mà cậu dường như ngay cả thân phận hoàng tử của mình cũng không cần nữa, vụt một cái chạy đến bên cạnh ghế salon của Tô San, nắm chặt tay cô, kích động bảy tỏ cõi lòng: “Leah là con cái duy nhất của tù trưởng Abai De, tôi cưới cô ta chỉ là vì kết hôn chính trị, tôi thật sự không yêu cô ta. Cô phải tin tưởng tôi.
“Éc……..Tôi tin tưởng cậu, tin cậu. Cậu không cần---kích động như vậy.”
Tô San cắn chặt răng, nhịn không được miệng phải kêu đau một tiếng, trên mặt cười còn khó coi hơn khóc, cô phải tốn sức lực của chín con hổ, mới thoát khỏi móng vuốt nhỏ của Wayne.
Cô nhe răng toe toét xoa từng mảng đỏ bừng, quả tin đang rỉ máu. Có phải, cái vị vương phi Leah kia cũng là đại lực sĩ chứ? ~~o(>_
Wayne nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô San, cảm giác lòng mình cũng căng như dây cung. Sắc mặt của cậu biến hóa mấy lần, thật giống như đang chịu đựng sự tranh đấu.
Rốt cuộc, cậu ta cũng nặng nề thở hổn hển chửi thề, giống như là đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ mà nói: “Được rồi, tôi đồng ý cô. Về sau mỗi tháng ít nhất sẽ có một nửa thời gian ở lại trong phòng cô, nửa thời gian còn lại sẽ chia đều cho các cơ thiếp khác, như vậy cô hài lòng rồi chứ?”
“Điện hạ.” Widjan cả kinh thất sắc, hung hăng trừng Tô San, dùng tiếng Trung nghiêm mặt nói với Wayne: “San tiểu thư dù có được hoàng thất công nhận, tối đa cũng chỉ có thể đạt được một vị trí trong tứ phi. Ngài làm sao có thể đồng ý cam kết hoang đường như vậy? Như này tù trưởng Abai De sẽ nghĩ sao?”
“Ta không quản nhiều như vậy.” Wayne không nhịn được mà phất tay, lúc xoay mặt nhìn về phía Tô San, trong con ngươi lại có cố chấp cuồng nhiệt.
Cậu đắm đuối đưa tình dùng tiếng Anh nói: “Tô, cô cảm thấy nhiệt huyết sôi sục của tôi chứ?”
Tô San ngẩn ra, sau đó bình tĩnh vươn tay, sờ trên trán Wayne, nói: “Ừ, tôi cảm thấy cái trán cậu nóng như lửa…….”
Mẹ Wayne là người Trung Quốc, ngôn ngữ Trung Quốc cậu được học từ nhỏ, chỉ là không có được sinh sống ở đây, cho nên đối với nhiều tập tục của Trung Quốc vẫn chưa có hiểu rõ. Nhưng mà, trái tim nhạy cảm kia vẫn có thể cảm nhận, Tô San đang không nói những lời tán thưởng.
Cậu ta đứng lên, lồng ngực đập phập phồng, con ngươi màu xám ngây thơ, Tô San từng nói đây là chỗ đẹp nhất của cậu ta.
Mà giờ khắc này, cặp mắt như lưu ly kia, đang phát ra ánh sáng bạo ngược. Mặc dù cậu đã hết sức che giấu, nhưng Tô San thề, cô sẽ không nhìn lầm.
Cậu rốt cuộc là như thế nào?
Không đợi Tô San nghĩ ra nguyên do, chỉ thấy Wayne cúi đầu, quảng ra một câu: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài.” Sau đó sải bước đi ra cửa.
Cửa bị đóng từ bên ngoài cái ‘rầm’ một tiếng, Tô San kinh ngạc thật lâu vẫn chưa hồi hồn lại.
Một lúc lâu qua đi, cô mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi hỏi: “Nói cho tôi biết, năm năm nay rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao Tiểu chính thái trước kia lại biến thành Thái tử?”
Tại sao tính cách của cậu lại thay đổi thành cổ quái như vậy?
Tại sao cậu lại cố chấp với mình như vậy?”
Tô San có rất nhiều nghi vấn. Mà cô biết, người đàn ông trước mắt này nhất định có thể nói cho cô biết. Bởi vì, năm năm trước, chính ông ta là người đón Wayne đi.
Widjan trầm mặc nhìn Tô San, tựa như đắn đo, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi mở miệng, đem đoạn chuyện cấm kỵ trong gia đình đế vương Arab nói ra.
“Ở quốc gia chúng tôi, bất luận là bình dân hay Vương tộc, cũng phải có bốn vị thê tử, mà thành viên của Vương thất, còn có thể có rất nhiều cơ thiếp không có danh phận. Mẹ Điện hạ Wayne, chính là một thị nữ không có phong vị.”
“Bởi vì xuất thân của Điện hạ hơi thấp, từ nhỏ không được coi trọng, cho nên năm năm trước mới một mình xuất ngoại. Không ngờ lại gặp phải tai nạn, lại được cô cứu.”
“Chuyện điện hạ bị thương truyền về nước, Quốc vương rất áy náy, liền phái tôi đi đón ngài ấy về, cũng ngầm thừa nhận thân phận của ngài ấy, ban cho ngài ấy một mảnh đất phong. Cuộc sống của Điện hạ và mẹ của ngài ấy từ từ tốt hơn lên.”
“Vậy mà, tiệc vui chóng tàn, ba năm trước đây, quốc gia chúng tôi xảy ra nội loạn. Đại hoàng tử, cùng nhị Hoàng tử tranh giành vị trí Thái tử, không cẩn thận gây họa lớn. Hai vị hoàng tử đồng thời thiệt mạng, mẹ Điện hạ Wayne cùng với em gái ruột cũng mất, mà Quốc vương của chúng tôi đôi chân cũng bị tàn phế, vô lực để nắm quyền hành.”
Nghe được những lời này, Tô San không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Không trách được tiểu quỷ tinh nghịch năm ấy, sẽ biến thành bộ dạnh buồn giận vô chừng như hôm nay.
Trong một đêm, người thân chết thì chết, tàn phế thì tàn phế, dù là đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi chỉ là một cậu bé mười hai tuổi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, tình cảm yêu thương với Wayne lại không khỏi tăng thêm mấy phần.
“Lúc đó cậu ấy hẳn rất khổ sở.” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Widjan gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một tia xót xa.
“Lúc ấy Điện hạ cả đêm không ngủ yên, ban ngày ăn không ngon, thân thể vô cùng sa sút. Chúng tôi vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm cho ngài ấy một nhà thôi miên.”
“Sau khi tiếp xúc với bác sỹ, liền phát hiện trong nội tâm ngài ấy cực kỳ cô độc, cũng thiếu thốn cảm giác an toàn. Cho nên, cho cậu ấy dùng liệu pháp tự kỷ ám thị*.”
*Thôi miên
“Liệu pháp tự kỷ ám thị?” Tô San mơ hồ cảm thấy có lẽ có liên quan đến bản thân: “Đó là cái gì?”
Widjan nhìn cô chằm chằm: “Cụ thể mà nói, chính là đào bới tiềm thức mà Điện hạ coi trọng, hơn nữa đó còn phải là một người còn sống, sau đó không ngừng ám hiệu cho ngài ấy, người này sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh ngài.”
Bốn chữ ‘vĩnh vĩnh viễn viễn’, thật giống như tiếng lòng sâu thẳm phát ra. Ngân nga, sâu nặng, khiến Tô San không khỏi cảm giác da đầu tê dại.
Cô nuốt nước miếng: “Người kia là………”
Widjan nhếc môi, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi vào nhà: “Chính là cô, San tiểu thư.”
Tô San ngây người mất ba giây, đột nhiên bật lên: “Ông đùa gì thế. Tôi làm sao có thể vĩnh viễn ở cùng cậu ta? Tôi là người Trung Quốc, nhà của tôi là ở đây.”
Nụ cười Widjan không thay đổi: “Trung Quốc có câu tục ngữ gả cho gà theo gà, gả cho chó thì theo chó, cô là Trắc phi của Điện hạ, thì tất nhiên phải theo ngài ấy về nước, có cái gì mà không đúng?”-Thiên.Kết.lqđ-
Khi Tô San nghe đến hai chữ ‘Trắc phi’ thì phổi liền đau. Cô bất đắc dĩ: “Tôi nói này chú, chú đã hiểu rõ Trung Quốc như vậy, vậy chú nên biết, Trung Quốc đã sớm thực thi chế độ một vợ một chồng rồi. Tôi tại sao không làm người vợ duy nhất mà lại đi làm Trắc phi?”
Widjan cau chặt lông mày, trong lòng nói Tô San thật không biết điều, chỉ là điện hạ Uwayne thích, nên ông ta đành xem tình hình nói: “Trắc phi có gì không tốt? Ở Trung Quốc, bất luận cô gả cho ai, cũng chỉ là một người dân bình thường. Mà theo điện hạ Wayne về nước, cô có thể thoát khỏi hàng ngũ dân đen, như vậy không tốt sao?”
Cho đến khi Tô San mang theo Wayne về nhà, trong đầu cô vẫn không ngừng nhớ đến hình ảnh khi Lâm Duệ rời đi. Bóng dáng cao lớn, mà cô đơn, cô không phải là không đau lòng, nhưng đau lòng thì có thể làm gì chứ? -Thiên.Kết.lqđ-
Wayne ở bên cạnh dường như biết trái tim cô không ở đây, bèn giật nhẹ tay áo Tô San, vẻ mặt không vui hỏi: “Cô gái, cô có thể đừng ở trước mặt tôi mà nhớ đến người đàn ông khác được không?”
“Hả?” Tô San ngẩn ra, nhìn cậu bé ngây ngô trước mặt đang giả bộ làm ra vẻ đàn ông thì buồn sầu nhất thời cũng bị xua tan.
Cô hết sức nín cười, bắt chước giọng điệu của Wayne mà hỏi ngược lại: “Cậu nhóc, cậu cũng có thể đừng ở trước mặt tôi giả bộ trưởng thành được không?”
“Cô.” Mặt Wayne đỏ lên, duỗi ngón tay chỉ về phía Tô San, muốn trách cứ sự vô lễ của cô. Nhưng đối mặt với bộ dạng cười híp mắt của cô, lại không bày ra được dáng vẻ hoàng tử, cuối cùng chỉ có cách tự phát hỏa, hờn dỗi một mình
Wayne ngồi một chiếc siêu xe vào chung cư, thật may lúc này trời đã tối nên cũng không thu hút nhiều người.
Tô San khách khí dẫn Wayne cùng với một vị tự xưng là quản gia của Điện hạ Wayne vào trong nhà, còn cô tự mình đi vào bếp bưng ra một khay trà, đặt lên bàn trà.
Khay trà màu bạc, bên trên đặt một bình trà nhỏ tinh xảo, còn có hai chiếc ly được khảm hoa văn tinh xảo, bên dưới là một cái dĩa đồng bộ.
Cô đưa bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng rót hai ly trà mật ong trái bưởi, cười nói: “Tôi tự nấu, nếm thử một chút đi.”
Trên mặt Wayne mang vẻ khinh thường, nhưng bàn tay lại không tự giác vươn ra. Thế nhưng khi bàn tay thon dài tỉ mỉ như búp măng còn chưa đụng được vào mép chén, liền bị ông quản gia mặt đầy nếp nhăn Widjan cầm đi.
Vẻ mặt Widjan cực kỳ nghiêm túc nói mấy câu, sau đó liền bưng ly trà uống vào miệng. Tô San mặc dù nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng nhìn động tác kia, liền mơ hồ đoán được ông ta đang lo lắng cái gì.
Đừng có làm quá lên như vậy có được không? Khóe miệng Tô San khẽ co quắp, cảm giác trong lòng như có một con ngựa-Thiên.Kết.lqđ- hoang đang gào thét.
Bản tiểu thư hoàn toàn không có hứng thú hạ độc một đứa bé.
Xem ra Wayne cũng mất hứng. Cậu ta không nhìn Widjan lấy một cái, nhanh tay cầm ly trà khác lên.
Widjan sợ hết hồn, lại muốn ra tay ngăn cản, chỉ thấy Wayne quay mặt sang, mang theo ánh mắt oán hận. Ánh mắt kia thực ra không có gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy lạnh, khiến cho hành động của Widjan không khỏi chậm lại.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Wayne liền ngửa cổ lên, một hơi uống cạn ly trà. Sau đó liếc mắt nhìn về phía Tô San, giống như một con mèo mới nhặt cuộn len về, chờ đợi chủ nhân khen thưởng.
Trong lòng Tô San sung sướng, nhưng cũng không có ý khen ngợi sự hăng hái của cậu ta.
Cô yên lặng thu dọn bộ uống trà trên bàn.
Wayne nghiêm mặt nhìn Tô San đem khay trà vào trong bếp, thì trong lòng vô cùng bất mãn.
Người phụ nữ này đúng là không tin tưởng cậu ta đang cảm động thì thôi, còn có thể bưng hết điểm tâm đi như vậy?
Dĩ nhiên, người thích đồ ngọt chính là người kia, mới…….mới không phải là cậu!
A, hoàng tử Wayne, cậu là người kiêu ngạo, là người kiêu ngạo, hiên tại còn kiêu ngạo sao?
Khi Tô San trở lại phòng khách, bạn nhỏ Wayne một lần nữa trịnh trọng nói đến vấn đề quan trọng nhất của chuyến đi này.
“Tô, cô không chịu theo tôi về nước, là bởi vì tôi đã có một vị vương phi rồi đúng không?”
Tô San há hốc mồm, thật muốn nói là không phải nhưng là suy nghĩ, nếu như nói thẳng cô chê cậu ta nhỏ tuổi, răng mới mọc hết, như vậy nhất định sẽ làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của cậu. Cho nên, cô chỉ có thể trái lương tâm mà gật đầu.
Chính nhờ cái động tác này lại giống như là khích lệ Wayne. Mà cậu dường như ngay cả thân phận hoàng tử của mình cũng không cần nữa, vụt một cái chạy đến bên cạnh ghế salon của Tô San, nắm chặt tay cô, kích động bảy tỏ cõi lòng: “Leah là con cái duy nhất của tù trưởng Abai De, tôi cưới cô ta chỉ là vì kết hôn chính trị, tôi thật sự không yêu cô ta. Cô phải tin tưởng tôi.
“Éc……..Tôi tin tưởng cậu, tin cậu. Cậu không cần---kích động như vậy.”
Tô San cắn chặt răng, nhịn không được miệng phải kêu đau một tiếng, trên mặt cười còn khó coi hơn khóc, cô phải tốn sức lực của chín con hổ, mới thoát khỏi móng vuốt nhỏ của Wayne.
Cô nhe răng toe toét xoa từng mảng đỏ bừng, quả tin đang rỉ máu. Có phải, cái vị vương phi Leah kia cũng là đại lực sĩ chứ? ~~o(>_
Wayne nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô San, cảm giác lòng mình cũng căng như dây cung. Sắc mặt của cậu biến hóa mấy lần, thật giống như đang chịu đựng sự tranh đấu.
Rốt cuộc, cậu ta cũng nặng nề thở hổn hển chửi thề, giống như là đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ mà nói: “Được rồi, tôi đồng ý cô. Về sau mỗi tháng ít nhất sẽ có một nửa thời gian ở lại trong phòng cô, nửa thời gian còn lại sẽ chia đều cho các cơ thiếp khác, như vậy cô hài lòng rồi chứ?”
“Điện hạ.” Widjan cả kinh thất sắc, hung hăng trừng Tô San, dùng tiếng Trung nghiêm mặt nói với Wayne: “San tiểu thư dù có được hoàng thất công nhận, tối đa cũng chỉ có thể đạt được một vị trí trong tứ phi. Ngài làm sao có thể đồng ý cam kết hoang đường như vậy? Như này tù trưởng Abai De sẽ nghĩ sao?”
“Ta không quản nhiều như vậy.” Wayne không nhịn được mà phất tay, lúc xoay mặt nhìn về phía Tô San, trong con ngươi lại có cố chấp cuồng nhiệt.
Cậu đắm đuối đưa tình dùng tiếng Anh nói: “Tô, cô cảm thấy nhiệt huyết sôi sục của tôi chứ?”
Tô San ngẩn ra, sau đó bình tĩnh vươn tay, sờ trên trán Wayne, nói: “Ừ, tôi cảm thấy cái trán cậu nóng như lửa…….”
Mẹ Wayne là người Trung Quốc, ngôn ngữ Trung Quốc cậu được học từ nhỏ, chỉ là không có được sinh sống ở đây, cho nên đối với nhiều tập tục của Trung Quốc vẫn chưa có hiểu rõ. Nhưng mà, trái tim nhạy cảm kia vẫn có thể cảm nhận, Tô San đang không nói những lời tán thưởng.
Cậu ta đứng lên, lồng ngực đập phập phồng, con ngươi màu xám ngây thơ, Tô San từng nói đây là chỗ đẹp nhất của cậu ta.
Mà giờ khắc này, cặp mắt như lưu ly kia, đang phát ra ánh sáng bạo ngược. Mặc dù cậu đã hết sức che giấu, nhưng Tô San thề, cô sẽ không nhìn lầm.
Cậu rốt cuộc là như thế nào?
Không đợi Tô San nghĩ ra nguyên do, chỉ thấy Wayne cúi đầu, quảng ra một câu: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài.” Sau đó sải bước đi ra cửa.
Cửa bị đóng từ bên ngoài cái ‘rầm’ một tiếng, Tô San kinh ngạc thật lâu vẫn chưa hồi hồn lại.
Một lúc lâu qua đi, cô mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi hỏi: “Nói cho tôi biết, năm năm nay rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao Tiểu chính thái trước kia lại biến thành Thái tử?”
Tại sao tính cách của cậu lại thay đổi thành cổ quái như vậy?
Tại sao cậu lại cố chấp với mình như vậy?”
Tô San có rất nhiều nghi vấn. Mà cô biết, người đàn ông trước mắt này nhất định có thể nói cho cô biết. Bởi vì, năm năm trước, chính ông ta là người đón Wayne đi.
Widjan trầm mặc nhìn Tô San, tựa như đắn đo, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi mở miệng, đem đoạn chuyện cấm kỵ trong gia đình đế vương Arab nói ra.
“Ở quốc gia chúng tôi, bất luận là bình dân hay Vương tộc, cũng phải có bốn vị thê tử, mà thành viên của Vương thất, còn có thể có rất nhiều cơ thiếp không có danh phận. Mẹ Điện hạ Wayne, chính là một thị nữ không có phong vị.”
“Bởi vì xuất thân của Điện hạ hơi thấp, từ nhỏ không được coi trọng, cho nên năm năm trước mới một mình xuất ngoại. Không ngờ lại gặp phải tai nạn, lại được cô cứu.”
“Chuyện điện hạ bị thương truyền về nước, Quốc vương rất áy náy, liền phái tôi đi đón ngài ấy về, cũng ngầm thừa nhận thân phận của ngài ấy, ban cho ngài ấy một mảnh đất phong. Cuộc sống của Điện hạ và mẹ của ngài ấy từ từ tốt hơn lên.”
“Vậy mà, tiệc vui chóng tàn, ba năm trước đây, quốc gia chúng tôi xảy ra nội loạn. Đại hoàng tử, cùng nhị Hoàng tử tranh giành vị trí Thái tử, không cẩn thận gây họa lớn. Hai vị hoàng tử đồng thời thiệt mạng, mẹ Điện hạ Wayne cùng với em gái ruột cũng mất, mà Quốc vương của chúng tôi đôi chân cũng bị tàn phế, vô lực để nắm quyền hành.”
Nghe được những lời này, Tô San không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Không trách được tiểu quỷ tinh nghịch năm ấy, sẽ biến thành bộ dạnh buồn giận vô chừng như hôm nay.
Trong một đêm, người thân chết thì chết, tàn phế thì tàn phế, dù là đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi chỉ là một cậu bé mười hai tuổi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, tình cảm yêu thương với Wayne lại không khỏi tăng thêm mấy phần.
“Lúc đó cậu ấy hẳn rất khổ sở.” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Widjan gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một tia xót xa.
“Lúc ấy Điện hạ cả đêm không ngủ yên, ban ngày ăn không ngon, thân thể vô cùng sa sút. Chúng tôi vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm cho ngài ấy một nhà thôi miên.”
“Sau khi tiếp xúc với bác sỹ, liền phát hiện trong nội tâm ngài ấy cực kỳ cô độc, cũng thiếu thốn cảm giác an toàn. Cho nên, cho cậu ấy dùng liệu pháp tự kỷ ám thị*.”
*Thôi miên
“Liệu pháp tự kỷ ám thị?” Tô San mơ hồ cảm thấy có lẽ có liên quan đến bản thân: “Đó là cái gì?”
Widjan nhìn cô chằm chằm: “Cụ thể mà nói, chính là đào bới tiềm thức mà Điện hạ coi trọng, hơn nữa đó còn phải là một người còn sống, sau đó không ngừng ám hiệu cho ngài ấy, người này sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh ngài.”
Bốn chữ ‘vĩnh vĩnh viễn viễn’, thật giống như tiếng lòng sâu thẳm phát ra. Ngân nga, sâu nặng, khiến Tô San không khỏi cảm giác da đầu tê dại.
Cô nuốt nước miếng: “Người kia là………”
Widjan nhếc môi, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi vào nhà: “Chính là cô, San tiểu thư.”
Tô San ngây người mất ba giây, đột nhiên bật lên: “Ông đùa gì thế. Tôi làm sao có thể vĩnh viễn ở cùng cậu ta? Tôi là người Trung Quốc, nhà của tôi là ở đây.”
Nụ cười Widjan không thay đổi: “Trung Quốc có câu tục ngữ gả cho gà theo gà, gả cho chó thì theo chó, cô là Trắc phi của Điện hạ, thì tất nhiên phải theo ngài ấy về nước, có cái gì mà không đúng?”-Thiên.Kết.lqđ-
Khi Tô San nghe đến hai chữ ‘Trắc phi’ thì phổi liền đau. Cô bất đắc dĩ: “Tôi nói này chú, chú đã hiểu rõ Trung Quốc như vậy, vậy chú nên biết, Trung Quốc đã sớm thực thi chế độ một vợ một chồng rồi. Tôi tại sao không làm người vợ duy nhất mà lại đi làm Trắc phi?”
Widjan cau chặt lông mày, trong lòng nói Tô San thật không biết điều, chỉ là điện hạ Uwayne thích, nên ông ta đành xem tình hình nói: “Trắc phi có gì không tốt? Ở Trung Quốc, bất luận cô gả cho ai, cũng chỉ là một người dân bình thường. Mà theo điện hạ Wayne về nước, cô có thể thoát khỏi hàng ngũ dân đen, như vậy không tốt sao?”