Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 66
“Mẹ, chúng con đều không sao.” Lục Minh Viễn thản nhiên đẩy tay Nguyễn Hi Vân ra, “Người bị thương là San San.”
“Tô San……..” Trong chốc lát trên mặt Nguyễn Hi Vân xuất hiện vẻ lúng túng, ngay sau đó bà không được tự nhiên mà cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bả vai con gái.
Trên đường tới đây, bà cũng đã nghe nói đến tình cảnh lúc ấy. Đến bây giờ Nguyễn Hi Vân cũng không thể nào ngờ rằng, Xà Mạn Phỉ người mà từ trước tới nay bà luôn coi như người nhà, lại có thể trong tình thế nguy cấp mà vứt bỏ không quan tâm tới Tư Kỳ, mà cái cô gái Tô San bà hết sức ghét lại có thể không chú ý đến an nguy của bản thân bảo vệ con gái bà.
Nửa đời nhìn người, Nguyễn Hi Vân không thể không thừa nhận, lần này, bà thật sự nhìn lầm.
“Trước kia………Là mẹ hiểu lầm Tô San. Cô ấy là cô gái tốt……..” Nguyễn Hi Vân mấp máy môi, thở dài nói.
Lục Minh Viễn không để ý tới sự áy náy và ảo não của Nguyễn Hi Vân. Anh đi từ từ tới bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm, không biết suy nghĩ gì. Chợt, phát ra một tiếng lầm bầm lầu bầu giống như than thở nhẹ.
“San San có thể không phải là một hạt giống tốt, nhưng là hạt giống đáng giá. Chỉ cần có người cho cô ấy một chút xíu đất đai cùng dưỡng khí, cô ấy nhất định sẽ nỗ lực đơm hoa kết trái báo đáp lại.”
Chỉ tiếc, anh hiểu được hơi trễ, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, hoảng hôn đã buông xuống. Trong hành lang vang lên tiếng ‘xoạch’, giống như thứ gì đó nện vào trong lòng.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu theo bản năng, thì nhìn thấy đèn phòng cấp cứu đã tắt, cửa đang bị kéo từ bên trong ra.
Nhìn đoàn bác sỹ mặc đồng phục giải phẫu màu xanh lá cây nối đuôi nhau đi ra, Lục Minh Viễn cảm thấy máu trong cơ thể đều đông cứng lại.
Anh xoay người một cách cứng ngắc, thử bước về phía trước, nhưng bởi vì thân thể vô lực mà thiếu chút nữa ngã quỵ, may mắn là lúc đó có trợ lý vươn tay ra, từ phía sau giữ anh lại.
Lục Minh Viễn đứng lại, hít một hơi thật sâu, đẩy trợ lý ra, ổn định hơi thở, đi tới hỏi: “Bác sỹ, cô ấy…….Cô ấy sao rồi?”
“Ý chí sinh tồn của bệnh nhân vô cùng lớn, yên tâm, không có nguy hiểm tới tính mạng. Nếu như không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh.” Bác sỹ chủ trì lấy khẩu trang xuống, gương mặt đầy ý cười, làm như đối với lần cấp cứu này cực kỳ hài lòng.
“Oa! Thật tốt quá.” Ở trong hành lang yên tĩnh, Lục Tư Kỳ hưng phấn gào thét một tiếng, đâu còn giống đại tiểu thư dè dặt?
Cô bé nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Lục Minh Viễn vẫn còn đang sững sờ, hưng phấn lắc lắc cánh tay anh mình rồi nói: “Anh. Anh còn sững sờ cái gì? Không nghe thấy sao? Chị dâu không sao. Ha ha ha……”
“…..Ừ, anh có nghe.” Ước chừng ba giây sau, Lục Minh Viễn mới thở dài một hơi, khóe môi không không chế mà nâng lên. Ngay sau đó, lại cúi đầu, giơ tay che mắt, cánh tay không thể kiềm chế mà khẽ run.
Cảm tạ trời cao, cảm tạ Phật tổ, cảm tạ tất cả thần linh. Để cho anh còn có cơ hội, lại một lần nữa, chân chính biết Tô San.
…………
Tô San tỉnh lại là vào một buổi trưa nắng đẹp. Cô mở mắt ra, đâp vào mắt là một cái bóng mơ hồ. Đang ngồi yên lặng, nhìn giống như đã đợi chờ cô ngàn năm.
Thật ra thì cô không nhìn rõ người trước mắt là ai, nhưng lại vương tay ra theo bản năng, khàn khàn giọng nói: “Minh Viễn……..” Bởi vì cô đang mang mặt nạ dưỡng khí, giọng nói không có sức sống giống như bình thường mà là buồn buồn.
San San bởi vì anh mà mới gặt những kiếp nạn này. Lục Minh Viễn không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
“Trước tiên em đừng nói gì.” Anh lập tức đưa tay cầm lấy tay Tô San, một tay lại nhấn vào chuông ở trên tường, vẻ mặt dịu dàng mà chuyên chú: “Cảm thấy như thế nào? Trên người còn đau lắm không?” Tính toán thời gian, tác dụng của thuốc tê có lẽ cũng đã hết.
Tô San nhắm mắt lại, lồng ngực khẽ phập phồng, cảm giác đầu có chút choáng váng. Nghỉ ngơi một lát, mới mở mắt ra nói: “Không sao………..”
Cô thở có chút khó khăn, cố gắng lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, lại bị Lục Minh Viễn kéo lại. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng giọng nói ấm ức nói: “Em có thể tháo nó xuống không? Kìm nén đến đang sợ.”
Một giờ trước bác sỹ mới đi kiểm tra phòng, các chỉ tiêu của Tô San vô cùng bình thường. Lục Minh Viễn hơi do dự một chút, khi thấy Tô San xác thực là không có việc gì rồi, rốt cuộc cũng phải đồng ý.
Lấy mặt nạ dưỡng khí xuống Tô San giống như con chim được xổ lồng, há to miệng mà hô hấp. Nhưng trong cổ họng lại giống như bị lửa thiêu đốt, thật khó chịu. Cô nhìn về chén nước trên bàn bên cạnh theo bản năng, sau đó nhìn về phía Lục Minh Viễn cầu khẩn.
Lục Minh Viễn vẫn để ý chặt chẽ đến cô, làm sao lại không phát hiện được hành động mờ ám này của cô?
Anh cầm chén nước lên, dùng bông thấm nước xoa nhẹ lên môi Tô San, trong miệng kiên nhẫn dụ dỗ nói: “Thời gian chưa đủ, không thể uống nước, trước tiên chúng ta tạm thời như này có được không?”
Tô San tham lam từng giọt nước nhỏ, đôi mắt lại không kiềm được mà liếc về phía Lục Minh Viễn. Cô luôn cảm thấy hôm nay anh có cái gì đó kỳ lạ.
Có chút đau lòng, có chút tức giận, còn có chút…..Mệt mỏi?
Cô cố gắng giơ tay lên, nắm lấy ngón tay Lục Minh Viễn: “Này, anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Minh Viễn mặc cho cô siết, con ngươi lại rũ xuống.
“Nói.” Tô San không có hơi sức để nói nhiều, nhưng giọng nói lại đột nhiên cứng rắn.
Lục Minh Viễn thở dài không tiếng động, đem cái ly đặt lại trên bàn, hai tay nắm lấy tay Tô San, con ngươi tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm, hỏi: “San San, anh muốn hỏi em một câu. Em theo anh ở cùng một chỗ, có phải bởi vì anh có ơn với em?”
“…………Tại sao lại nói như thế?”
Lục Minh Viễn im lặng: “Hai ngày nay, anh thường nghĩ đến cảnh tượng khi em trúng đạn. Hình như khi em nghe thấy anh kêu tên em sau Tư Kỳ, mới quyết định bất chấp tất cả cứu con bé, đúng không?”
Tô San nghiêng đầu thiếng suy tư, rồi gật đầu một cái.
Lục Minh Viễn dường như không ngờ được Tô San sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, lúc này anh liền sững sờ, ngay sau đó trong lòng liền dâng lên một luồng tức giận, cuồn cuộn mỗi tấc trong thân thể.
“Vậy em ở cùng với anh? Đồng ý lời cầu hôn của anh? Đều là bởi vì anh yêu cầu sao?” Anh liều mạng nói, Tô San hết lòng quan tâm giúp đỡ anh, nhưng những lời nói tổn thương tình cảm này, không kịp khống chế mà thốt lên.
Hơn mười năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hình của một cô bé xinh xắn thì anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thật là đáng yêu, nếu như ở chung một nhà, cuộc sống nhất định sẽ rất thoải mái.
Mấy tháng trước, anh từ từ tiếp xúc với Tô San, lần nữa chứng kiến cô gái này thật bền bỉ dũng cảm, rốt cuộc cũng này sinh một loại suy nghĩ ngoài dự đoán--- lấy cô làm vợ, cả đời làm bạn.
Vậy mà hôm nay, anh lại không muốn làm chồng của cô nữa, nói đúng ra, anh không thỏa mãn khi làm chồng cô. Anh càng hy vọng có thể trở thành người yêu của cô, là chỗ để cô dựa vào.
Nhưng mà, anh có được không?
Trái tim người phụ nữ này giống như kim cương, trong suốt mà óng ánh, tinh khiết, nhưng cũng vô cùng cứng rắn, không chê vào đâu được. Cô luôn có thể tính toán mọi thứ rõ ràng, giống như…………chưa bao giờ có lúc xử trí theo tình cảm.
Trong lòng Lục Minh Viễn sinh ra cảm giác vô lực, mệt mỏi cực kỳ. Đột nhiên anh cảm thấy phía trên chợt ấm áp, là Tô San dang nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
“Em hiểu rõ anh đang để ý cái gì, nhưng mà không phải, thật sự là không phải. Em thừa nhận, cứu Tư Kỳ là vì muốn trả nợ cho anh, nhưng không phải trả nợ để rồi phủi sạch quan hệ với anh. Em chỉ hi vọng mình…..” Cô tạm dừng, giống như không biết nên nói cái gì, vì vậy nghiêng đầu cười một tiếng: “Hi vọng mình có thể thay đổi thân phận để cùng anh lui tới.”
Giọng nói của cô thật tháp, giống như giọng hát ru của mẹ mỗi đêm.
“Từ khi biết anh tới nay, em không ngừng thiếu nợ anh. Lâm Duệ, Ellen, nhà họ Lâm. Mỗi một việc, không chỉ anh giúp đỡ hết mình, em cũng thừa nhận sự vất vả của anh. Em không muốn lấy thân phận người được giúp đỡ để đứng bên cạnh anh, em cũng cần ngang hàng, bởi vì chỉ có ngang hàng……Mới có thể sinh ra tình yêu.”
Lục Minh Viễn nặng nề nhắm mắt, hết sức muốn nén những chua xót trong mắt trở lại, nhưng có ít thứ không cách nào không chết, xông lên đáy mắt từ trong lòng.
Tô San từ từ ôm cổ Lục Minh Viễn, đem đầu người đàn ông đặt nhẹ lên trước ngực, Vuốt ve lưng anh từng cái một, dùng giọng nói gần như cưng chiều nói: “Em sẽ yêu anh, cố gắng yêu anh, để cho anh hạnh phúc, thật đấy………..”
Lục Minh Viễn yên tĩnh nằm trên người Tô San. Thẳng thắn mà nói, tư thế như này làm cho anh trở nên yếu ớt, nhưng anh không ngại đem phương diện ấy phô diễn ra cho Tô San thấy. Một người đàn ông khi còn sống, chỉ có thể dựa vào hai người phụ nữ. Một là mẹ đẻ, một---là vợ.
*
Thân thể Tô San quả nhiên giống như bác sỹ dự liệu, rất nhanh khỏi.
Lục Tư Kỳ đều ở trong bệnh bệnh mỗi ngày, đuổi cũng không đi.
Cách mấy ngày Nguyễn Hi Vân lại mang canh tự mình nấu tới đây, nhìn Tô San uống hết.
Tô Yên nghe nói khuê mật bị thương năng, không tiếc thân thể đang mang thai mà ngồi máy bay chạy tới.
Người thân tới tới lui lui trong phòng bệnh không dứt, tiếng cười không ngừng. Trên mặt Tô San tràn đầy sự nhẹ nhõm cùng vui sướng, lây từ những người cô yêu thương, nhưng cũng cảm thấy khó chịu từ ánh mắt của những người thù hận cô.
Xà Mạn Phỉ mang một bó hoa, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay Tô San. Vòng ngọc lục bích.
Cái vòng này cô ta vô cùng quen thuộc, bởi đây chính là thứ cô ta luôn mơ tưởng---tín vậy của chủ mẫu nhà họ Lục truyền cho con dâu.
Tô San chú ý tới ánh mắt Xà Mạn Phỉ, nụ cười trở nên nhạt nhòa: “Vòng tay này là mẹ cho, chắc cô cũng đã thấy.”
“Ừ, chúc mừng cô.” Xà Mạn Phỉ cắn chặt môi, cưỡng chế đè nén dục vọng xuống, miễn cưỡng cười nói: “Nghe nói sau khi xuất viện cô sẽ đính hôn?”
“Ừ, Minh Viễn sắp xếp như vậy.” Tô San không muốn nói nhiều về đề tài này, ở trước mặt kẻ thua cuộc phô bày hạnh phúc cái gì chứ, cô còn chưa có nhàm chán như vậy: “Xà tiểu thư ngồi đi, thân thể của cô cũng mới khỏe lại.”
Trong hoàn cảnh ngày hôm đó Xà Mạn Phỉ cũng bị đạn bay lạc làm bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ trên cánh tay mà thôi. Bởi vì không bị thương nặng, hơn nữa cô ta không muốn đụng phải Tô San, cho nên cô ta căn bản không có nằm viện.
“Không cần.” Xà Mạn Phỉ hít sâu một hơi, đem hoa cắm vào trong bình, cười yếu ớt với Tô San rồi nói: “Những chuyện không vui trong quá khứ đều là do tôi. Đã trải qua chuyện sống chết, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, không có gì quý báu hơn chính bản thân mình. Cho nên…..Tôi từ bỏ. Chúc các người hạnh phúc.”
Tô San nhìn chằm chằm ánh mắt của Xà Mạn Phỉ, không khỏi có chút cảm thấy kỳ quái. Vậy mà, ánh mắt của đối phương lại quá trong trẻo và thành khẩn, để cho cô dường như không có lý do mà nghi ngờ.
Có người sau khi trải qua sống chết sẽ hiểu rõ cuộc đời, nhưng rõ ràng Xà Mạn Phỉ không phải là con người như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Tô San liền cảm giác người phụ nữ này là một con rắn, cho dù bản thân muốn chết, cũng phải cắn chết một người bên cạnh, lúc đó mới đủ vốn.
Nhưng Tô San lại không phải là người đánh người chạy lại, nên đối với thái độ thành khẩn của đối phương, cô cũng tự nhiên mỉm cười.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô. Xà tiểu thư ưu tú như vậy, chắc chắn cũng sẽ tìm được một người đàn ông vô cùng xuất sắc.”
“Cảm ơn lời chúc của Tô tiểu thư.” Xà Mạn Phỉ giả nhân giả nghĩa, trong lòng lại âm thầm tính toán thời gian.
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gọi của y tá: “Phiền cô đi xét nghiệm máu với tôi.”
“Nha, cô xem này…..” Tô San có chút xin lỗi nhìn về phía Xà Mạn Phỉ, Xà Mạn Phỉ lập tức đứng lên: “Tô tiểu thư đi đi, tôi cũng phải đi đây.”
Cô ta đang định cất bước đi, chợt cúi ngươi xuống che bụng, ai nha một tiếng, ngay sau đó trên mặt liền thoáng hiện lên vẻ lúng túng, ấp a ấp úng nói: “Cái đó……Có thể cho tôi mượn toilet dùng được không?”
“Dĩ nhiên.” Tô San không nghi ngờ gì, lập tức chỉ chỉ vào bên trong và nói: “Trong đó.”
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục của y tá, Tô San có chút khó xử, Xà Mạn Phỉ liền bày ra dáng vẻ quan tâm mà nói: “Cô cứ đi trước đi, lát nữa tôi đi sẽ đóng cửa.”
Tô San không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.” Nói xong, liền bước nhanh ra cửa.
Xà Mạn Phỉ nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, sau đó xoay người thật nhanh đến ngăn kéo lấy điện thoại Tô San ra, mở danh bạ điện thoại. Ngón tay cô ta khẽ run, hô hấp có chút gấp gáp, nhưng chóng trượt xuống dưới, đột nhiê, ánh mắt cô ta sáng lên, màn hình hiện lên một cái tên.
Tô Yên.
Một phút sau, Xà Mạn Phỉ xách theo túi xách, một tay ôm bụng, làm bộ dạng không thoải mái đi ra khỏi phòng bệnh. Có y tá nhìn thấy được, còn quan tâm hỏi xem cô ta có cần gọi bác sỹ hay không.
Xà Mạn Phỉ lắc đầu cười nói: “Cảm ơn nhiều, không cần. Tôi chỉ bị tiêu chảy.”
Cô ta duy trì tư thế như thế đi xuống lầu, ra khỏi bệnh viện, lên xe, đóng cửa lại. Từ từ, úp sấp người lên tay lái, một lát sau, vẻ mặt yếu đuối liền được cởi bỏ, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Haha…..Haha…..Hahaha……..”
Mới đầu chỉ là tiếng cười thấp, cuối cùng thì tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cười gần như là điên cồng. Trên khuôn mặt tinh xảo của Xà Mạn Phỉ đều là vẻ dữ tợn, ngày hôm qua gặp vợ chồng Tô Yên ở trên hành lang, những lời nói của người đàn ông kia lại một lần nữa vang lên trong đầu cô ta.
Anh ta nói: “Bây giờ em đang có thai, buổi tối không cho lên mạng, cũng không cho phép mở điện thoại di động.”
Mà Tô Yên đó, là bạn bè thân cận nhất của Tô San.
……..
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của y tá, thân thể Tô San bình phục rất nhanh. Rốt cuộc cũng đến buổi tối trước ngày đính hôn.
Lục Minh Viễn ôm Tô San ngồi trên ghế xích đu trong vườn nhà họ Lâm, vành tai tóc mai chạm vào nhau, trên mặt tràn đầy chăm sóc, thỏa mãn thở dài nói: “Cuối cùng cũng có thể lấy em về nhà. Em không biết được, anh đã đợi ngày này bao lâu đâu.”
Tô San làm ra vẻ kinh ngạc quay đầu lại: “Hả? Anh thật sự là Lục đại boss lạnh lùng đấy sao? Tai sao lại có thể nói những lời ngon tiếng ngọt như vậy, càng nói lai càng trơn chu.”
Vẻ mặt Lục Minh Viễn không biến sắc tim không đập: “Đúng nha, anh là thần tiên. Nhưng lại đang luyện một viên thuốc hư vinh nào đó thôi.”
“Anh mới đầy hư vinh. Lại dám nói em như vậy.” Tô San làm bộ muốn đap anh xuống, trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Đừng quên, đây chỉ là đính hôn, em có thể đổi ý.”
“Em dám.” Lục Minh Viễn cúi đầu cắn lên môi cô, giống như là trừng phạt rồi khẽ dùng sức mút vào. Hơi thở ngọt ngào bao trùm hai người, khiến cho những người quan sát ở xa đều không nhịn được mà cười cong mắt.
Lúc đó, mọi người đều lo lắng cho rằng Tô San chỉ nói chơi mà thôi, lại không nghĩ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, xe hoa đã chạy vào vườn hoa nhà họ Lâm, lại không thấy bóng dáng của Tô San đâu.
Khi người của Lục thị lảo đảo chạy tới hội trường đính hôn, run rẩy thông báo tin này, cả đại sảnh lâm vào im lặng một cách quỷ dị. Trong nhất thời, dường như cả không khí cũng đông cứng lại.
Mỗi người đều không tự giác nhìn về phía Lục Minh Viễn, lại không dám để cho người khác phát hiện mình đang nhìn, liền không dám thở mạnh. Chỉ vì người đàn ông vẫn bất động như núi cho đến bây giờ, hiện nay cả người đang run rẩy đứng lên, rặn từng chữ từ kẽ răng ra.
“Cậu nói lại cho tôi một lần nữa, Tô San đi đâu?”
Người đàn ông kia bắt đầu hối hận, vốn tưởng rằng sẽ là chuyện vui, sẽ có phong bao lì xì to. Lúc này bao lì xì không dám nghĩ tới nữa, chỉ cầu mong Lục Minh Viễn không ăn tươi nuốt sống anh ta là tốt rồi.
Hai hàm răng của anh ta va chạm lập cập: “Lâm, người nhà họ Lâm cũng không biết Tô tiểu thư đi đâu nữa.
Nhưng Lâm phu nhân phát hiện ra điện thoại của cô ấy trên bàn, hình như là cô ấy đọc xong tin nhắn liền chạy ra ngoài.”
Lửa giận đã thiêu rụi lý trí của Lục Minh Viễn, càng trở nên nóng này. Quanh người anh cũng bao vây một cỗ hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt càng trở nên thô bạo làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Trợ lý chỉ sợ Lục Minh Viễn phát tiết, liền bước nhanh tới, đá một cái vào người nhắn tin, cắn răng nói: “Còn không nói mau? Tin nhắn là ai gửi, gửi lúc mấy giờ, nội dung tin nhắn là gì, mau nói nhanh ra. Làm trễ nãi thời gian tìm phu nhân, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”
Người nọ bị trợ lý của Lục Minh Viễn đá một cái liền quỳ sụp tại chỗ, nhưng cả người vẫn nhũn ra, không có hơi sức mà đứng lên, liền dùng tư thế này, cùng với vẻ mặt đưa đám, run rẩy môi nói: “Trên điện thoại di động của Tô tiểu thư hiện tên người gửi là Tô Yên, thời gian là bốn giờ rưỡi sáng, nội dung tin nhắn là……..” Phía sau lưng anh ta chợt chấn động dữ dội, giống như bị rắn cắn trúng một cái, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm một câu gì đó không rõ, sau đó liền co quắp ngã xuống.
Sắc mặt Lục Minh Viễn lúc này đã vô cùng đáng sợ rồi. Nói anh đáng sở, cũng không phải là bởi gì tức giận, mà hoàn toàn khác biệt, trên mặt anh lúc này dường như đã không có biểu cảm gì nữa rồi.
Đang nghe đến tên ‘Tô Yên’ thì ánh mắt anh nhàn nhạt quét về phía Trác Diệu. Tô Yên run rẩy theo bản năng mà cãi lại: “Không phải là của tôi…….” Nhưng mà lời nói phía sau còn chưa kịp nói hết, liền thấy Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nâng tay, ngăng cản cô tiếp tục giải thích.
“Tôi biết. Cậu nói” Sau câu nói đó, liền nói với người đàn ông ở dưới đất.
Trợ lý liền nhanh chóng túm người đàn ông nằm co quắp trên mặt đất lên, ghé vào lỗ tai người đó nói nhỏ: “Hỏi cậu trả lời. Không muốn sống nữa phải không?”
Người báo tin giật mình một cái, sợ sệt đến cực hạn, sắc mặt ngây ngốc, giọng nói run rẩy, vậy mà, Lục Minh Viễn vẫn nghe rõ ràng.
Anh ta nói: “Trong tin nhắn viết, Lâm Duệ bị tai nạn xe cộ trên đường quốc lộ gần núi…….”
Phía sau còn nói cái gì đó, nhưng Lục Minh Viễn không có nghe. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng, chỉ cảm thấy cả người liền rơi vào hoang dã vô tận. Bốn phía đều trống trải, không có gì cả, cái gì cũng không có.
Tất cả mọi người đều biết, Lâm Duệ hiện đang ở nước Anh, mà từ trước đến nay người thông minh như Tô San sau khi nghe thấy Lâm Duệ gặp chuyện không may, thậm chí không quản thật giả, liền bỏ qua lễ đính hôn mà vội vã chạy tới.
Anh cùng với Lâm Duệ có phân lượng như nào trong lòng Tô San, đã rõ ràng.
“Đều……” Lục Minh Viễn há hốc mồm, lúc này anh phát hiện không thể nói. Anh ho nhẹ mấy cái, làm cho bản thân khôi phục bình thường.
“Đều trở về đi………..Không cần tìm cô ấy………”
Tìm được, cũng không phải là của anh nữa.
………
Tô San một mình chạy đến đường quốc lộ cạnh núi, tìm kiếm, hốc mắt đỏ bừng, vô số lần nước mắt chảy ra, cô lại dùng mu bàn tay thô lỗ lau đi.
Không được khóc, không được khóc. Cô liều mạng nói với lòng mình, Lâm Duệ còn sống hay chết chưa rõ, cô phải kiên cường hơn một chút.
Cô tìm từ đêm tối đến ban ngày, tuyệt vọng như sương mù mông lung bao phủ lòng cô. Kể từ lúc rạng sáng khi nhận được tin nhắn của Tô Yên, cả người cô liền rơi vào khủng hoảng không yên.
Cô liều mạng muốn gọi điện thoại cho Tô Yên để chứng thực, nhưng điện thoại cứ phát ra tín hiệu không kết nối được, Nhưng cô cô không để lộ ra, bởi vì tâm bệnh của Hạ Tâm Di đối với Lâm Duệ chưa dứt, bởi vì Lâm Gia Thịnh đã nhiều lần chịu đả kích khó gượng.
Trong tuyệt vọng, Tô San tự mình ra ngoài tìm, hình như không còn con đường thứ hai để đi.
Nhưng ngay từ khi bước chân ra tới cửa, cô lại thần xui quỷ khiến như thế nào lại quay trở về, nhắn cho Lục Minh Viễn một tin nhắn. Sau đó liền không quay đầu mà đi ra cửa.
Cô làm bạn với Lâm Duệ được mười ba năm. Cô tạo bằng chứng giả cho anh ở tòa án, anh vì cô khổ tâm chiếm đoạt gia tài, cô vì anh mạo hiểm xông vào khu vực thiên tai, anh vì cô mà liều mạng leo xuống vách núi. Lâm Duệ so với cô, đã sớm từ một người giống như người thân trở thành người thân đích thực.
Anh và cô có thể không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng phải còn sống, sống thât tốt.
Phía trước có ánh sáng, Tô San che mắt theo bản năng, ngay sau đó liền ngây dại.
Cô mạnh mẽ đạp thắng xe mọt cái, thân thể không bị khống chế nghiêng về phía trước, ngực nặng nề đập vào tay lái, lập tức truyền đến một hồi đau nhói. Nhưng Tô San không có thời gian để kiểm tra vết thương, liền nhanh chóng cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nhịn dục vọng muốn khóc xuống mà hét to, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đây là quốc lộ số ba cạnh nói, có một chiếc Land Rover màu xám bạc lật nghiêng trên đường, người bên trong xe không rõ sống chết. Mau chóng gọi cứu thương tới.” Dứt lời, liền ném điện thoại qua một bên, mở cửa xe đi ra ngoài.
Ở nơi xa, xe Land Rover ngã ngang, đèn xe bể tan nát tren đất, mui xe vì bị chèn ép mà có chút biến dạng. Động cơ vẫn còn đang hoạt động, ống bô ở đuôi xe không ngừng bốc lên khói xanh, rõ ràng tình hình chiếc xe bây giờ vô cùng thảm hại.
Tô San dừng cách xe xe mấy bước, cô thở hổn hển, chần chờ, giọng nói run rẩy hướng về phía trước kêu một tiếng: “Lâm Duệ……”
“Cô đã yêu Lâm Duệ như vậy, tại sao còn đính hôn cùng với Lục Minh Viễn? “Xà Mạn Phỉ mặc toàn thân bằng quần áo đen, chậm rãi đi từ trong núi đá phía sau ra như bóng ma, Giọng nói vô cùng nhẹ, bước chân vô cùng chậm chạp, ánh mắt u ám, vẻ mặt chết lặng, toàn thân đều là vẻ lạnh lẽo, quỷ mị giống như là tới từ địa ngục.
Tô San đột nhiên trợn to con ngươi, sau đó nheo mắt lại, cảnh giác lui về sau mấy bước: “Tại sao lại là cô?” Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, căm hận nói: “………Là cô lừa tôi tới đây?”
“Đúng như vậy.” Xà Mạn Phỉ cười dịu dàng, nhưng nụ cười nhu hòa này làm cho người khác cảm thấy rợn cả tóc gáy: “Người người đều khen cô trí dũng song toàn, tôi xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế. Chỉ một tin nhắn mà thôi, liền dụ cô ra ngoài được.”
Thì ra là, Xà Mạn Phỉ trong một lần ở bệnh viện nghe được lời dặn dò của Trác Diệu với Tô Yên, sau đó liền ôm chút hy vọng, lấy được số điện thoại chỉ khác số của Tô Yên một số. Ai cũng không ngờ, kế hoạch đơn sơ như thế lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Tô San từ từ lùi về sau một bước, lại lui về sau một bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có người. Một con dao vừa nhanh vừa bén nhọn bổ về phía gáy cô.
Đầu cô nghiêng qua, bước chân cũng nhanh nhẹn, nhưng vẫn bị chậm một chút, vai phải bị đánh trúng, mặc dù không có bị ngất tại chỗ, nhưng bởi vì bị động đến vết thương bị đạn bắn ở trên người, nên khó tự kiềm chế mà ngã xuống đấy. Từng giọt mồ hôi nhiễu xuống, Tô San lăn một vòng, theo bản năng tránh cú đá của người kia.
Xong rồi……Trong đầu cô chỉ kịp thoáng lên hai chữ này, sau đó liền chấp nhận nhắm hai mắt lại. Vậy mà, vừa lúc đó, cuối đường lại vang lên tiếng còi hú.
“Các người đã bị cảnh sát bao vây. Lập tức bỏ vũ khí, không cần cố chống đối.”
Con đường này đi vòng quanh núi, hai bên đều là vách đá dựng đứng và vực sâu hun hút, những phương hướng khác đều có cảnh sát bao vây, hiển nhiên là chạy không thoát. Xà Mạn Phỉ mang theo sát thủ giết người vì tiền, nhưng cũng sẽ không trơ mắt chịu chết, thấy tình thế không ổn, mấy người đàn ông lúc nà đều ngồi xổm xuống. Hoàn toàn đem Xà Mạn Phỉ gào thét rống to như gió thoảng bên tai. Nhưng Xà Mạn Phỉ giống như bị ma nhập, không nhúc nhích, si ngốc nhìn đèn tín hiệu vụt sáng, không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
Thời điểm cảnh sát kêu gọi cô ta đầu hàng lần thứ tư, trong cổ họng Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng hô bén nhọn, quay đầu đánh về phía Tô San. Lực đánh cực lớn, quả thật mang theo tâm lý đồng quy vu tận. Vết thương mới kèm vết thương cũ cùng với việc Tô San không phòng bị, khiến cho cô theo bản năng lăn về phía vực thẳm.
Tô San bị Xà Mạn Phỉ tấn công, những cái đá vụ vặt làm thân thể vô cùng đau, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, đầu choáng váng từng trận, những thứ này đều không phải là quan trọng nhất, uy hiếp sống chết mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cái lan can sơn trắng đỏ, Tô San biết đó chính là hàng rào cuối cùng, thời khắc sống chết, trong đầu cô hiện lên tin nhắn cuối cùng cho Lục Minh Viễn.
Anh……thấy tin nhắn của cô rồi sao? Nếu như anh không thấy, nếu như kiếp này anh không biết được tâm ý của cô……..
Tô San hung hăng nhắm mắt lại, dùng sức thở ra một hơi, lương tri, sinh mạng, tất cả so ra đều kém người đàn ông kia rồi.
Cô cắn chặt hàm răng, đang lúc sắp cùng Xà Mạn Phỉ lăn qua khỏi hàng rào, cô đột nhiên dùng sức đẩy cô ta ra, duỗi chân, dùng sức lực lớn nhất, đạp vào hông Xà Mạn Phỉ.
Trong cổ Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng thét đau đớn, tốc độ lăn nhanh hơn, rơi thẳng xuống vực sâu, mà Tô San bởi vì phản lực mà khuynh hướng trượt tạm thời ngừng lại, thậm chí còn thoáng văng ra sau.
Ngay lúc này. Tô San hít sâu một hơi, chợt đưa cánh tay không có bị thương, bền bỉ giống như sợi dây leo, bám vào một cái cọc. Rắc rắc một tiếng, Tô San đau đến mức muốn ngất đi. Cô biết tám phần là cánh tay trật khớp.
Nước mắt không bị khống chế mà xông lên hốc mắt, cô khóc không tiếng động. Đó là một loại đau đớn nguyên thủy, khó có thể chịu được. Không ngừng ập đến từ chính thân thể, hơn nữa còn đến từ tâm linh của mình.
Cô nhìn thấy cảnh sát chay qua bên này, cô biết mình sắp được cứu. Mà cô cũng nhìn thấy Xà Mạn Phỉ lăn xuống dưới, cô biết sinh mạng mình là dùng cái chết của một người phụ nữ khác để đổi lấy.
Cho dù, người phụ nữ kia cũng không tính là vô tội.
Vì Lục Minh Viễn, cô rốt cuộc vẫn từ bỏ quy tắc sống hơn hai mươi năm của mình. Chỉ là vì……Có thể tiếp tục yêu thương anh.
--bốn giờ sau—
Tô San mệt mỏi viết xong khai báo, một nữ cảnh sát dìu cô, tập tễnh rời khỏi Cục Công An. Nữ cảnh sát lo lắng hỏi thăm: “Thật không cần tôi đưa cô đến bệnh viện sao? Tôi thấy tình hình của cô rất nghiêm trọng đấy.”
“Không cần.” Tô San miễn cường cười cười, lắc đầu một cái.
Lúc này hai giờ chiều, nếu như có đón xe, cũng có thể tham dự tiệc cưới buổi tối. Lại nói cô dâu không thể vắng mặt cả ngày chứ?
Nghĩ đến đây, trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, quay mặt nói: “Vị hôn phu của tôi vẫn đang đợi tôi.”
“Vị hôn phu của em đã tới đón em rồi.” Lục Minhh Viễn mặc tây trang thẳng thướm, chân dài bước từng bước, xuống xe. Đạp đất, từng bước từng bước, từ từ đi về phía Tô San.
Mà ở trong tay anh, màn hình điện thoai di động đang yếu ớt tỏa sáng.
“Bất luận xảy ra cái gì, Lục tiên sinh, xin nhớ, Lục phu nhân yêu anh.”
“Tô San……..” Trong chốc lát trên mặt Nguyễn Hi Vân xuất hiện vẻ lúng túng, ngay sau đó bà không được tự nhiên mà cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bả vai con gái.
Trên đường tới đây, bà cũng đã nghe nói đến tình cảnh lúc ấy. Đến bây giờ Nguyễn Hi Vân cũng không thể nào ngờ rằng, Xà Mạn Phỉ người mà từ trước tới nay bà luôn coi như người nhà, lại có thể trong tình thế nguy cấp mà vứt bỏ không quan tâm tới Tư Kỳ, mà cái cô gái Tô San bà hết sức ghét lại có thể không chú ý đến an nguy của bản thân bảo vệ con gái bà.
Nửa đời nhìn người, Nguyễn Hi Vân không thể không thừa nhận, lần này, bà thật sự nhìn lầm.
“Trước kia………Là mẹ hiểu lầm Tô San. Cô ấy là cô gái tốt……..” Nguyễn Hi Vân mấp máy môi, thở dài nói.
Lục Minh Viễn không để ý tới sự áy náy và ảo não của Nguyễn Hi Vân. Anh đi từ từ tới bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm, không biết suy nghĩ gì. Chợt, phát ra một tiếng lầm bầm lầu bầu giống như than thở nhẹ.
“San San có thể không phải là một hạt giống tốt, nhưng là hạt giống đáng giá. Chỉ cần có người cho cô ấy một chút xíu đất đai cùng dưỡng khí, cô ấy nhất định sẽ nỗ lực đơm hoa kết trái báo đáp lại.”
Chỉ tiếc, anh hiểu được hơi trễ, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, hoảng hôn đã buông xuống. Trong hành lang vang lên tiếng ‘xoạch’, giống như thứ gì đó nện vào trong lòng.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu theo bản năng, thì nhìn thấy đèn phòng cấp cứu đã tắt, cửa đang bị kéo từ bên trong ra.
Nhìn đoàn bác sỹ mặc đồng phục giải phẫu màu xanh lá cây nối đuôi nhau đi ra, Lục Minh Viễn cảm thấy máu trong cơ thể đều đông cứng lại.
Anh xoay người một cách cứng ngắc, thử bước về phía trước, nhưng bởi vì thân thể vô lực mà thiếu chút nữa ngã quỵ, may mắn là lúc đó có trợ lý vươn tay ra, từ phía sau giữ anh lại.
Lục Minh Viễn đứng lại, hít một hơi thật sâu, đẩy trợ lý ra, ổn định hơi thở, đi tới hỏi: “Bác sỹ, cô ấy…….Cô ấy sao rồi?”
“Ý chí sinh tồn của bệnh nhân vô cùng lớn, yên tâm, không có nguy hiểm tới tính mạng. Nếu như không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh.” Bác sỹ chủ trì lấy khẩu trang xuống, gương mặt đầy ý cười, làm như đối với lần cấp cứu này cực kỳ hài lòng.
“Oa! Thật tốt quá.” Ở trong hành lang yên tĩnh, Lục Tư Kỳ hưng phấn gào thét một tiếng, đâu còn giống đại tiểu thư dè dặt?
Cô bé nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Lục Minh Viễn vẫn còn đang sững sờ, hưng phấn lắc lắc cánh tay anh mình rồi nói: “Anh. Anh còn sững sờ cái gì? Không nghe thấy sao? Chị dâu không sao. Ha ha ha……”
“…..Ừ, anh có nghe.” Ước chừng ba giây sau, Lục Minh Viễn mới thở dài một hơi, khóe môi không không chế mà nâng lên. Ngay sau đó, lại cúi đầu, giơ tay che mắt, cánh tay không thể kiềm chế mà khẽ run.
Cảm tạ trời cao, cảm tạ Phật tổ, cảm tạ tất cả thần linh. Để cho anh còn có cơ hội, lại một lần nữa, chân chính biết Tô San.
…………
Tô San tỉnh lại là vào một buổi trưa nắng đẹp. Cô mở mắt ra, đâp vào mắt là một cái bóng mơ hồ. Đang ngồi yên lặng, nhìn giống như đã đợi chờ cô ngàn năm.
Thật ra thì cô không nhìn rõ người trước mắt là ai, nhưng lại vương tay ra theo bản năng, khàn khàn giọng nói: “Minh Viễn……..” Bởi vì cô đang mang mặt nạ dưỡng khí, giọng nói không có sức sống giống như bình thường mà là buồn buồn.
San San bởi vì anh mà mới gặt những kiếp nạn này. Lục Minh Viễn không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
“Trước tiên em đừng nói gì.” Anh lập tức đưa tay cầm lấy tay Tô San, một tay lại nhấn vào chuông ở trên tường, vẻ mặt dịu dàng mà chuyên chú: “Cảm thấy như thế nào? Trên người còn đau lắm không?” Tính toán thời gian, tác dụng của thuốc tê có lẽ cũng đã hết.
Tô San nhắm mắt lại, lồng ngực khẽ phập phồng, cảm giác đầu có chút choáng váng. Nghỉ ngơi một lát, mới mở mắt ra nói: “Không sao………..”
Cô thở có chút khó khăn, cố gắng lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, lại bị Lục Minh Viễn kéo lại. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng giọng nói ấm ức nói: “Em có thể tháo nó xuống không? Kìm nén đến đang sợ.”
Một giờ trước bác sỹ mới đi kiểm tra phòng, các chỉ tiêu của Tô San vô cùng bình thường. Lục Minh Viễn hơi do dự một chút, khi thấy Tô San xác thực là không có việc gì rồi, rốt cuộc cũng phải đồng ý.
Lấy mặt nạ dưỡng khí xuống Tô San giống như con chim được xổ lồng, há to miệng mà hô hấp. Nhưng trong cổ họng lại giống như bị lửa thiêu đốt, thật khó chịu. Cô nhìn về chén nước trên bàn bên cạnh theo bản năng, sau đó nhìn về phía Lục Minh Viễn cầu khẩn.
Lục Minh Viễn vẫn để ý chặt chẽ đến cô, làm sao lại không phát hiện được hành động mờ ám này của cô?
Anh cầm chén nước lên, dùng bông thấm nước xoa nhẹ lên môi Tô San, trong miệng kiên nhẫn dụ dỗ nói: “Thời gian chưa đủ, không thể uống nước, trước tiên chúng ta tạm thời như này có được không?”
Tô San tham lam từng giọt nước nhỏ, đôi mắt lại không kiềm được mà liếc về phía Lục Minh Viễn. Cô luôn cảm thấy hôm nay anh có cái gì đó kỳ lạ.
Có chút đau lòng, có chút tức giận, còn có chút…..Mệt mỏi?
Cô cố gắng giơ tay lên, nắm lấy ngón tay Lục Minh Viễn: “Này, anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Minh Viễn mặc cho cô siết, con ngươi lại rũ xuống.
“Nói.” Tô San không có hơi sức để nói nhiều, nhưng giọng nói lại đột nhiên cứng rắn.
Lục Minh Viễn thở dài không tiếng động, đem cái ly đặt lại trên bàn, hai tay nắm lấy tay Tô San, con ngươi tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm, hỏi: “San San, anh muốn hỏi em một câu. Em theo anh ở cùng một chỗ, có phải bởi vì anh có ơn với em?”
“…………Tại sao lại nói như thế?”
Lục Minh Viễn im lặng: “Hai ngày nay, anh thường nghĩ đến cảnh tượng khi em trúng đạn. Hình như khi em nghe thấy anh kêu tên em sau Tư Kỳ, mới quyết định bất chấp tất cả cứu con bé, đúng không?”
Tô San nghiêng đầu thiếng suy tư, rồi gật đầu một cái.
Lục Minh Viễn dường như không ngờ được Tô San sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, lúc này anh liền sững sờ, ngay sau đó trong lòng liền dâng lên một luồng tức giận, cuồn cuộn mỗi tấc trong thân thể.
“Vậy em ở cùng với anh? Đồng ý lời cầu hôn của anh? Đều là bởi vì anh yêu cầu sao?” Anh liều mạng nói, Tô San hết lòng quan tâm giúp đỡ anh, nhưng những lời nói tổn thương tình cảm này, không kịp khống chế mà thốt lên.
Hơn mười năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hình của một cô bé xinh xắn thì anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thật là đáng yêu, nếu như ở chung một nhà, cuộc sống nhất định sẽ rất thoải mái.
Mấy tháng trước, anh từ từ tiếp xúc với Tô San, lần nữa chứng kiến cô gái này thật bền bỉ dũng cảm, rốt cuộc cũng này sinh một loại suy nghĩ ngoài dự đoán--- lấy cô làm vợ, cả đời làm bạn.
Vậy mà hôm nay, anh lại không muốn làm chồng của cô nữa, nói đúng ra, anh không thỏa mãn khi làm chồng cô. Anh càng hy vọng có thể trở thành người yêu của cô, là chỗ để cô dựa vào.
Nhưng mà, anh có được không?
Trái tim người phụ nữ này giống như kim cương, trong suốt mà óng ánh, tinh khiết, nhưng cũng vô cùng cứng rắn, không chê vào đâu được. Cô luôn có thể tính toán mọi thứ rõ ràng, giống như…………chưa bao giờ có lúc xử trí theo tình cảm.
Trong lòng Lục Minh Viễn sinh ra cảm giác vô lực, mệt mỏi cực kỳ. Đột nhiên anh cảm thấy phía trên chợt ấm áp, là Tô San dang nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
“Em hiểu rõ anh đang để ý cái gì, nhưng mà không phải, thật sự là không phải. Em thừa nhận, cứu Tư Kỳ là vì muốn trả nợ cho anh, nhưng không phải trả nợ để rồi phủi sạch quan hệ với anh. Em chỉ hi vọng mình…..” Cô tạm dừng, giống như không biết nên nói cái gì, vì vậy nghiêng đầu cười một tiếng: “Hi vọng mình có thể thay đổi thân phận để cùng anh lui tới.”
Giọng nói của cô thật tháp, giống như giọng hát ru của mẹ mỗi đêm.
“Từ khi biết anh tới nay, em không ngừng thiếu nợ anh. Lâm Duệ, Ellen, nhà họ Lâm. Mỗi một việc, không chỉ anh giúp đỡ hết mình, em cũng thừa nhận sự vất vả của anh. Em không muốn lấy thân phận người được giúp đỡ để đứng bên cạnh anh, em cũng cần ngang hàng, bởi vì chỉ có ngang hàng……Mới có thể sinh ra tình yêu.”
Lục Minh Viễn nặng nề nhắm mắt, hết sức muốn nén những chua xót trong mắt trở lại, nhưng có ít thứ không cách nào không chết, xông lên đáy mắt từ trong lòng.
Tô San từ từ ôm cổ Lục Minh Viễn, đem đầu người đàn ông đặt nhẹ lên trước ngực, Vuốt ve lưng anh từng cái một, dùng giọng nói gần như cưng chiều nói: “Em sẽ yêu anh, cố gắng yêu anh, để cho anh hạnh phúc, thật đấy………..”
Lục Minh Viễn yên tĩnh nằm trên người Tô San. Thẳng thắn mà nói, tư thế như này làm cho anh trở nên yếu ớt, nhưng anh không ngại đem phương diện ấy phô diễn ra cho Tô San thấy. Một người đàn ông khi còn sống, chỉ có thể dựa vào hai người phụ nữ. Một là mẹ đẻ, một---là vợ.
*
Thân thể Tô San quả nhiên giống như bác sỹ dự liệu, rất nhanh khỏi.
Lục Tư Kỳ đều ở trong bệnh bệnh mỗi ngày, đuổi cũng không đi.
Cách mấy ngày Nguyễn Hi Vân lại mang canh tự mình nấu tới đây, nhìn Tô San uống hết.
Tô Yên nghe nói khuê mật bị thương năng, không tiếc thân thể đang mang thai mà ngồi máy bay chạy tới.
Người thân tới tới lui lui trong phòng bệnh không dứt, tiếng cười không ngừng. Trên mặt Tô San tràn đầy sự nhẹ nhõm cùng vui sướng, lây từ những người cô yêu thương, nhưng cũng cảm thấy khó chịu từ ánh mắt của những người thù hận cô.
Xà Mạn Phỉ mang một bó hoa, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay Tô San. Vòng ngọc lục bích.
Cái vòng này cô ta vô cùng quen thuộc, bởi đây chính là thứ cô ta luôn mơ tưởng---tín vậy của chủ mẫu nhà họ Lục truyền cho con dâu.
Tô San chú ý tới ánh mắt Xà Mạn Phỉ, nụ cười trở nên nhạt nhòa: “Vòng tay này là mẹ cho, chắc cô cũng đã thấy.”
“Ừ, chúc mừng cô.” Xà Mạn Phỉ cắn chặt môi, cưỡng chế đè nén dục vọng xuống, miễn cưỡng cười nói: “Nghe nói sau khi xuất viện cô sẽ đính hôn?”
“Ừ, Minh Viễn sắp xếp như vậy.” Tô San không muốn nói nhiều về đề tài này, ở trước mặt kẻ thua cuộc phô bày hạnh phúc cái gì chứ, cô còn chưa có nhàm chán như vậy: “Xà tiểu thư ngồi đi, thân thể của cô cũng mới khỏe lại.”
Trong hoàn cảnh ngày hôm đó Xà Mạn Phỉ cũng bị đạn bay lạc làm bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ trên cánh tay mà thôi. Bởi vì không bị thương nặng, hơn nữa cô ta không muốn đụng phải Tô San, cho nên cô ta căn bản không có nằm viện.
“Không cần.” Xà Mạn Phỉ hít sâu một hơi, đem hoa cắm vào trong bình, cười yếu ớt với Tô San rồi nói: “Những chuyện không vui trong quá khứ đều là do tôi. Đã trải qua chuyện sống chết, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, không có gì quý báu hơn chính bản thân mình. Cho nên…..Tôi từ bỏ. Chúc các người hạnh phúc.”
Tô San nhìn chằm chằm ánh mắt của Xà Mạn Phỉ, không khỏi có chút cảm thấy kỳ quái. Vậy mà, ánh mắt của đối phương lại quá trong trẻo và thành khẩn, để cho cô dường như không có lý do mà nghi ngờ.
Có người sau khi trải qua sống chết sẽ hiểu rõ cuộc đời, nhưng rõ ràng Xà Mạn Phỉ không phải là con người như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Tô San liền cảm giác người phụ nữ này là một con rắn, cho dù bản thân muốn chết, cũng phải cắn chết một người bên cạnh, lúc đó mới đủ vốn.
Nhưng Tô San lại không phải là người đánh người chạy lại, nên đối với thái độ thành khẩn của đối phương, cô cũng tự nhiên mỉm cười.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô. Xà tiểu thư ưu tú như vậy, chắc chắn cũng sẽ tìm được một người đàn ông vô cùng xuất sắc.”
“Cảm ơn lời chúc của Tô tiểu thư.” Xà Mạn Phỉ giả nhân giả nghĩa, trong lòng lại âm thầm tính toán thời gian.
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gọi của y tá: “Phiền cô đi xét nghiệm máu với tôi.”
“Nha, cô xem này…..” Tô San có chút xin lỗi nhìn về phía Xà Mạn Phỉ, Xà Mạn Phỉ lập tức đứng lên: “Tô tiểu thư đi đi, tôi cũng phải đi đây.”
Cô ta đang định cất bước đi, chợt cúi ngươi xuống che bụng, ai nha một tiếng, ngay sau đó trên mặt liền thoáng hiện lên vẻ lúng túng, ấp a ấp úng nói: “Cái đó……Có thể cho tôi mượn toilet dùng được không?”
“Dĩ nhiên.” Tô San không nghi ngờ gì, lập tức chỉ chỉ vào bên trong và nói: “Trong đó.”
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục của y tá, Tô San có chút khó xử, Xà Mạn Phỉ liền bày ra dáng vẻ quan tâm mà nói: “Cô cứ đi trước đi, lát nữa tôi đi sẽ đóng cửa.”
Tô San không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.” Nói xong, liền bước nhanh ra cửa.
Xà Mạn Phỉ nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, sau đó xoay người thật nhanh đến ngăn kéo lấy điện thoại Tô San ra, mở danh bạ điện thoại. Ngón tay cô ta khẽ run, hô hấp có chút gấp gáp, nhưng chóng trượt xuống dưới, đột nhiê, ánh mắt cô ta sáng lên, màn hình hiện lên một cái tên.
Tô Yên.
Một phút sau, Xà Mạn Phỉ xách theo túi xách, một tay ôm bụng, làm bộ dạng không thoải mái đi ra khỏi phòng bệnh. Có y tá nhìn thấy được, còn quan tâm hỏi xem cô ta có cần gọi bác sỹ hay không.
Xà Mạn Phỉ lắc đầu cười nói: “Cảm ơn nhiều, không cần. Tôi chỉ bị tiêu chảy.”
Cô ta duy trì tư thế như thế đi xuống lầu, ra khỏi bệnh viện, lên xe, đóng cửa lại. Từ từ, úp sấp người lên tay lái, một lát sau, vẻ mặt yếu đuối liền được cởi bỏ, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Haha…..Haha…..Hahaha……..”
Mới đầu chỉ là tiếng cười thấp, cuối cùng thì tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cười gần như là điên cồng. Trên khuôn mặt tinh xảo của Xà Mạn Phỉ đều là vẻ dữ tợn, ngày hôm qua gặp vợ chồng Tô Yên ở trên hành lang, những lời nói của người đàn ông kia lại một lần nữa vang lên trong đầu cô ta.
Anh ta nói: “Bây giờ em đang có thai, buổi tối không cho lên mạng, cũng không cho phép mở điện thoại di động.”
Mà Tô Yên đó, là bạn bè thân cận nhất của Tô San.
……..
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của y tá, thân thể Tô San bình phục rất nhanh. Rốt cuộc cũng đến buổi tối trước ngày đính hôn.
Lục Minh Viễn ôm Tô San ngồi trên ghế xích đu trong vườn nhà họ Lâm, vành tai tóc mai chạm vào nhau, trên mặt tràn đầy chăm sóc, thỏa mãn thở dài nói: “Cuối cùng cũng có thể lấy em về nhà. Em không biết được, anh đã đợi ngày này bao lâu đâu.”
Tô San làm ra vẻ kinh ngạc quay đầu lại: “Hả? Anh thật sự là Lục đại boss lạnh lùng đấy sao? Tai sao lại có thể nói những lời ngon tiếng ngọt như vậy, càng nói lai càng trơn chu.”
Vẻ mặt Lục Minh Viễn không biến sắc tim không đập: “Đúng nha, anh là thần tiên. Nhưng lại đang luyện một viên thuốc hư vinh nào đó thôi.”
“Anh mới đầy hư vinh. Lại dám nói em như vậy.” Tô San làm bộ muốn đap anh xuống, trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Đừng quên, đây chỉ là đính hôn, em có thể đổi ý.”
“Em dám.” Lục Minh Viễn cúi đầu cắn lên môi cô, giống như là trừng phạt rồi khẽ dùng sức mút vào. Hơi thở ngọt ngào bao trùm hai người, khiến cho những người quan sát ở xa đều không nhịn được mà cười cong mắt.
Lúc đó, mọi người đều lo lắng cho rằng Tô San chỉ nói chơi mà thôi, lại không nghĩ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, xe hoa đã chạy vào vườn hoa nhà họ Lâm, lại không thấy bóng dáng của Tô San đâu.
Khi người của Lục thị lảo đảo chạy tới hội trường đính hôn, run rẩy thông báo tin này, cả đại sảnh lâm vào im lặng một cách quỷ dị. Trong nhất thời, dường như cả không khí cũng đông cứng lại.
Mỗi người đều không tự giác nhìn về phía Lục Minh Viễn, lại không dám để cho người khác phát hiện mình đang nhìn, liền không dám thở mạnh. Chỉ vì người đàn ông vẫn bất động như núi cho đến bây giờ, hiện nay cả người đang run rẩy đứng lên, rặn từng chữ từ kẽ răng ra.
“Cậu nói lại cho tôi một lần nữa, Tô San đi đâu?”
Người đàn ông kia bắt đầu hối hận, vốn tưởng rằng sẽ là chuyện vui, sẽ có phong bao lì xì to. Lúc này bao lì xì không dám nghĩ tới nữa, chỉ cầu mong Lục Minh Viễn không ăn tươi nuốt sống anh ta là tốt rồi.
Hai hàm răng của anh ta va chạm lập cập: “Lâm, người nhà họ Lâm cũng không biết Tô tiểu thư đi đâu nữa.
Nhưng Lâm phu nhân phát hiện ra điện thoại của cô ấy trên bàn, hình như là cô ấy đọc xong tin nhắn liền chạy ra ngoài.”
Lửa giận đã thiêu rụi lý trí của Lục Minh Viễn, càng trở nên nóng này. Quanh người anh cũng bao vây một cỗ hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt càng trở nên thô bạo làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
Trợ lý chỉ sợ Lục Minh Viễn phát tiết, liền bước nhanh tới, đá một cái vào người nhắn tin, cắn răng nói: “Còn không nói mau? Tin nhắn là ai gửi, gửi lúc mấy giờ, nội dung tin nhắn là gì, mau nói nhanh ra. Làm trễ nãi thời gian tìm phu nhân, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”
Người nọ bị trợ lý của Lục Minh Viễn đá một cái liền quỳ sụp tại chỗ, nhưng cả người vẫn nhũn ra, không có hơi sức mà đứng lên, liền dùng tư thế này, cùng với vẻ mặt đưa đám, run rẩy môi nói: “Trên điện thoại di động của Tô tiểu thư hiện tên người gửi là Tô Yên, thời gian là bốn giờ rưỡi sáng, nội dung tin nhắn là……..” Phía sau lưng anh ta chợt chấn động dữ dội, giống như bị rắn cắn trúng một cái, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm một câu gì đó không rõ, sau đó liền co quắp ngã xuống.
Sắc mặt Lục Minh Viễn lúc này đã vô cùng đáng sợ rồi. Nói anh đáng sở, cũng không phải là bởi gì tức giận, mà hoàn toàn khác biệt, trên mặt anh lúc này dường như đã không có biểu cảm gì nữa rồi.
Đang nghe đến tên ‘Tô Yên’ thì ánh mắt anh nhàn nhạt quét về phía Trác Diệu. Tô Yên run rẩy theo bản năng mà cãi lại: “Không phải là của tôi…….” Nhưng mà lời nói phía sau còn chưa kịp nói hết, liền thấy Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nâng tay, ngăng cản cô tiếp tục giải thích.
“Tôi biết. Cậu nói” Sau câu nói đó, liền nói với người đàn ông ở dưới đất.
Trợ lý liền nhanh chóng túm người đàn ông nằm co quắp trên mặt đất lên, ghé vào lỗ tai người đó nói nhỏ: “Hỏi cậu trả lời. Không muốn sống nữa phải không?”
Người báo tin giật mình một cái, sợ sệt đến cực hạn, sắc mặt ngây ngốc, giọng nói run rẩy, vậy mà, Lục Minh Viễn vẫn nghe rõ ràng.
Anh ta nói: “Trong tin nhắn viết, Lâm Duệ bị tai nạn xe cộ trên đường quốc lộ gần núi…….”
Phía sau còn nói cái gì đó, nhưng Lục Minh Viễn không có nghe. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng, chỉ cảm thấy cả người liền rơi vào hoang dã vô tận. Bốn phía đều trống trải, không có gì cả, cái gì cũng không có.
Tất cả mọi người đều biết, Lâm Duệ hiện đang ở nước Anh, mà từ trước đến nay người thông minh như Tô San sau khi nghe thấy Lâm Duệ gặp chuyện không may, thậm chí không quản thật giả, liền bỏ qua lễ đính hôn mà vội vã chạy tới.
Anh cùng với Lâm Duệ có phân lượng như nào trong lòng Tô San, đã rõ ràng.
“Đều……” Lục Minh Viễn há hốc mồm, lúc này anh phát hiện không thể nói. Anh ho nhẹ mấy cái, làm cho bản thân khôi phục bình thường.
“Đều trở về đi………..Không cần tìm cô ấy………”
Tìm được, cũng không phải là của anh nữa.
………
Tô San một mình chạy đến đường quốc lộ cạnh núi, tìm kiếm, hốc mắt đỏ bừng, vô số lần nước mắt chảy ra, cô lại dùng mu bàn tay thô lỗ lau đi.
Không được khóc, không được khóc. Cô liều mạng nói với lòng mình, Lâm Duệ còn sống hay chết chưa rõ, cô phải kiên cường hơn một chút.
Cô tìm từ đêm tối đến ban ngày, tuyệt vọng như sương mù mông lung bao phủ lòng cô. Kể từ lúc rạng sáng khi nhận được tin nhắn của Tô Yên, cả người cô liền rơi vào khủng hoảng không yên.
Cô liều mạng muốn gọi điện thoại cho Tô Yên để chứng thực, nhưng điện thoại cứ phát ra tín hiệu không kết nối được, Nhưng cô cô không để lộ ra, bởi vì tâm bệnh của Hạ Tâm Di đối với Lâm Duệ chưa dứt, bởi vì Lâm Gia Thịnh đã nhiều lần chịu đả kích khó gượng.
Trong tuyệt vọng, Tô San tự mình ra ngoài tìm, hình như không còn con đường thứ hai để đi.
Nhưng ngay từ khi bước chân ra tới cửa, cô lại thần xui quỷ khiến như thế nào lại quay trở về, nhắn cho Lục Minh Viễn một tin nhắn. Sau đó liền không quay đầu mà đi ra cửa.
Cô làm bạn với Lâm Duệ được mười ba năm. Cô tạo bằng chứng giả cho anh ở tòa án, anh vì cô khổ tâm chiếm đoạt gia tài, cô vì anh mạo hiểm xông vào khu vực thiên tai, anh vì cô mà liều mạng leo xuống vách núi. Lâm Duệ so với cô, đã sớm từ một người giống như người thân trở thành người thân đích thực.
Anh và cô có thể không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng phải còn sống, sống thât tốt.
Phía trước có ánh sáng, Tô San che mắt theo bản năng, ngay sau đó liền ngây dại.
Cô mạnh mẽ đạp thắng xe mọt cái, thân thể không bị khống chế nghiêng về phía trước, ngực nặng nề đập vào tay lái, lập tức truyền đến một hồi đau nhói. Nhưng Tô San không có thời gian để kiểm tra vết thương, liền nhanh chóng cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nhịn dục vọng muốn khóc xuống mà hét to, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đây là quốc lộ số ba cạnh nói, có một chiếc Land Rover màu xám bạc lật nghiêng trên đường, người bên trong xe không rõ sống chết. Mau chóng gọi cứu thương tới.” Dứt lời, liền ném điện thoại qua một bên, mở cửa xe đi ra ngoài.
Ở nơi xa, xe Land Rover ngã ngang, đèn xe bể tan nát tren đất, mui xe vì bị chèn ép mà có chút biến dạng. Động cơ vẫn còn đang hoạt động, ống bô ở đuôi xe không ngừng bốc lên khói xanh, rõ ràng tình hình chiếc xe bây giờ vô cùng thảm hại.
Tô San dừng cách xe xe mấy bước, cô thở hổn hển, chần chờ, giọng nói run rẩy hướng về phía trước kêu một tiếng: “Lâm Duệ……”
“Cô đã yêu Lâm Duệ như vậy, tại sao còn đính hôn cùng với Lục Minh Viễn? “Xà Mạn Phỉ mặc toàn thân bằng quần áo đen, chậm rãi đi từ trong núi đá phía sau ra như bóng ma, Giọng nói vô cùng nhẹ, bước chân vô cùng chậm chạp, ánh mắt u ám, vẻ mặt chết lặng, toàn thân đều là vẻ lạnh lẽo, quỷ mị giống như là tới từ địa ngục.
Tô San đột nhiên trợn to con ngươi, sau đó nheo mắt lại, cảnh giác lui về sau mấy bước: “Tại sao lại là cô?” Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, căm hận nói: “………Là cô lừa tôi tới đây?”
“Đúng như vậy.” Xà Mạn Phỉ cười dịu dàng, nhưng nụ cười nhu hòa này làm cho người khác cảm thấy rợn cả tóc gáy: “Người người đều khen cô trí dũng song toàn, tôi xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế. Chỉ một tin nhắn mà thôi, liền dụ cô ra ngoài được.”
Thì ra là, Xà Mạn Phỉ trong một lần ở bệnh viện nghe được lời dặn dò của Trác Diệu với Tô Yên, sau đó liền ôm chút hy vọng, lấy được số điện thoại chỉ khác số của Tô Yên một số. Ai cũng không ngờ, kế hoạch đơn sơ như thế lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Tô San từ từ lùi về sau một bước, lại lui về sau một bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có người. Một con dao vừa nhanh vừa bén nhọn bổ về phía gáy cô.
Đầu cô nghiêng qua, bước chân cũng nhanh nhẹn, nhưng vẫn bị chậm một chút, vai phải bị đánh trúng, mặc dù không có bị ngất tại chỗ, nhưng bởi vì bị động đến vết thương bị đạn bắn ở trên người, nên khó tự kiềm chế mà ngã xuống đấy. Từng giọt mồ hôi nhiễu xuống, Tô San lăn một vòng, theo bản năng tránh cú đá của người kia.
Xong rồi……Trong đầu cô chỉ kịp thoáng lên hai chữ này, sau đó liền chấp nhận nhắm hai mắt lại. Vậy mà, vừa lúc đó, cuối đường lại vang lên tiếng còi hú.
“Các người đã bị cảnh sát bao vây. Lập tức bỏ vũ khí, không cần cố chống đối.”
Con đường này đi vòng quanh núi, hai bên đều là vách đá dựng đứng và vực sâu hun hút, những phương hướng khác đều có cảnh sát bao vây, hiển nhiên là chạy không thoát. Xà Mạn Phỉ mang theo sát thủ giết người vì tiền, nhưng cũng sẽ không trơ mắt chịu chết, thấy tình thế không ổn, mấy người đàn ông lúc nà đều ngồi xổm xuống. Hoàn toàn đem Xà Mạn Phỉ gào thét rống to như gió thoảng bên tai. Nhưng Xà Mạn Phỉ giống như bị ma nhập, không nhúc nhích, si ngốc nhìn đèn tín hiệu vụt sáng, không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
Thời điểm cảnh sát kêu gọi cô ta đầu hàng lần thứ tư, trong cổ họng Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng hô bén nhọn, quay đầu đánh về phía Tô San. Lực đánh cực lớn, quả thật mang theo tâm lý đồng quy vu tận. Vết thương mới kèm vết thương cũ cùng với việc Tô San không phòng bị, khiến cho cô theo bản năng lăn về phía vực thẳm.
Tô San bị Xà Mạn Phỉ tấn công, những cái đá vụ vặt làm thân thể vô cùng đau, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, đầu choáng váng từng trận, những thứ này đều không phải là quan trọng nhất, uy hiếp sống chết mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cái lan can sơn trắng đỏ, Tô San biết đó chính là hàng rào cuối cùng, thời khắc sống chết, trong đầu cô hiện lên tin nhắn cuối cùng cho Lục Minh Viễn.
Anh……thấy tin nhắn của cô rồi sao? Nếu như anh không thấy, nếu như kiếp này anh không biết được tâm ý của cô……..
Tô San hung hăng nhắm mắt lại, dùng sức thở ra một hơi, lương tri, sinh mạng, tất cả so ra đều kém người đàn ông kia rồi.
Cô cắn chặt hàm răng, đang lúc sắp cùng Xà Mạn Phỉ lăn qua khỏi hàng rào, cô đột nhiên dùng sức đẩy cô ta ra, duỗi chân, dùng sức lực lớn nhất, đạp vào hông Xà Mạn Phỉ.
Trong cổ Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng thét đau đớn, tốc độ lăn nhanh hơn, rơi thẳng xuống vực sâu, mà Tô San bởi vì phản lực mà khuynh hướng trượt tạm thời ngừng lại, thậm chí còn thoáng văng ra sau.
Ngay lúc này. Tô San hít sâu một hơi, chợt đưa cánh tay không có bị thương, bền bỉ giống như sợi dây leo, bám vào một cái cọc. Rắc rắc một tiếng, Tô San đau đến mức muốn ngất đi. Cô biết tám phần là cánh tay trật khớp.
Nước mắt không bị khống chế mà xông lên hốc mắt, cô khóc không tiếng động. Đó là một loại đau đớn nguyên thủy, khó có thể chịu được. Không ngừng ập đến từ chính thân thể, hơn nữa còn đến từ tâm linh của mình.
Cô nhìn thấy cảnh sát chay qua bên này, cô biết mình sắp được cứu. Mà cô cũng nhìn thấy Xà Mạn Phỉ lăn xuống dưới, cô biết sinh mạng mình là dùng cái chết của một người phụ nữ khác để đổi lấy.
Cho dù, người phụ nữ kia cũng không tính là vô tội.
Vì Lục Minh Viễn, cô rốt cuộc vẫn từ bỏ quy tắc sống hơn hai mươi năm của mình. Chỉ là vì……Có thể tiếp tục yêu thương anh.
--bốn giờ sau—
Tô San mệt mỏi viết xong khai báo, một nữ cảnh sát dìu cô, tập tễnh rời khỏi Cục Công An. Nữ cảnh sát lo lắng hỏi thăm: “Thật không cần tôi đưa cô đến bệnh viện sao? Tôi thấy tình hình của cô rất nghiêm trọng đấy.”
“Không cần.” Tô San miễn cường cười cười, lắc đầu một cái.
Lúc này hai giờ chiều, nếu như có đón xe, cũng có thể tham dự tiệc cưới buổi tối. Lại nói cô dâu không thể vắng mặt cả ngày chứ?
Nghĩ đến đây, trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, quay mặt nói: “Vị hôn phu của tôi vẫn đang đợi tôi.”
“Vị hôn phu của em đã tới đón em rồi.” Lục Minhh Viễn mặc tây trang thẳng thướm, chân dài bước từng bước, xuống xe. Đạp đất, từng bước từng bước, từ từ đi về phía Tô San.
Mà ở trong tay anh, màn hình điện thoai di động đang yếu ớt tỏa sáng.
“Bất luận xảy ra cái gì, Lục tiên sinh, xin nhớ, Lục phu nhân yêu anh.”