Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Hai khuôn mặt cách nhau khoảng nửa thước. Người yêu cũ đang dùng ánh mắt tràn đầy sự coi thường để nhìn cô. Từ miệng của anh nói ra câu "Quý cô Cinderella yêu dấu" lại càng đầy vẻ trào phúng.
Nặc Đinh Sơn nghĩ có lẽ cô nên cầm tách cà phê kia mà hất thẳng vào mặt anh. Nhưng những lời nói ra từ miệng Trình Điệp Qua đều là sự thật.
Đúng vậy. Sau khi cô chia tay với Trình Điệp Qua thì lại nhanh chóng có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông người Đức tên Cohen. Cái tay người Đức kia là một người dư giả, hơn nữa còn có gia thế nổi danh trong giới chính trị. Đó là một ứng cử viên không tồi. Cohen đã rất thẳng thắn tỏ rõ ý với cô rằng anh ta thích cô nhưng anh ta sẽ không cưới cô. Sau đó cô đã đáp ứng làm tình nhân của anh ta với điều kiện trước tiên là anh ta nhất định phải giúp đỡ cho Klein. Người đàn ông đó cũng biết chuyện của Klein, sau đó anh ta nói hãy cho anh ta thời gian một tuần để suy nghĩ.
Trong thời gian sau khi Cohen nói cho anh ta một tuần để suy nghĩ, thì Nặc Đinh đã dẫn Klein tới Scotland.
Trong lễ hội ca dao dân ca Scotland bất ngờ xuất hiện một người thanh niên lỗ mang tên A Tuấn, anh ấy không chỉ đem sự yêu thương của anh ấy bày tỏ thẳng thắn ngay trước mặt cô mà còn biểu đạt bằng hành động trực tiếp. Đối với sự theo đuổi của người thanh niên tên A Tuấn này Nặc Đinh Sơn chọn cách nhắm mắt làm ngơ, trong mắt cô khi đó thì đó cũng chỉ là một người nghệ sĩ chỉ lo đủ được ba bữa cơm. Sau đó lại thấy được người thanh niên tùy tiện mặc áo T-Shirt này đã từ Scotland theo tận tới Đức.
Rốt cuộc thì Nặc Đinh Sơn cũng bị làm phiền, cô đã nói với anh ấy chỉ cần anh ấy có thể giúp được Klein thì cô sẽ suy nghĩ tới sự theo đuổi của anh ấy.
Ba ngày! Người thanh niên tên A Tuấn chỉ dùng thời gian ba ngày đã biến giấc mơ của Nặc Đinh Sơn thành sự thật: Klein đã thật sự được tiếp nhận vào trung tâm nghiên cứu y học nước Đức mà Diệp Quang Trung nói.
Lúc Klein được nhận vào Trung Tâm nghiên cứu y học nước Đức thì ngay ngày hôm đó Nặc Đinh Sơn cũng bắt đầu có buổi hẹn hò đầu tiên cùng với người thanh niên tên A Tuấn kia. Họ tới một nhà hàng Buffet. Giúp Klein việc này anh ấy cũng chỉ qua loa nói cho cô biết là anh ấy đã gọi cho ông ngoại một cuộc điện thoại, mà vừa vặn trong tay anh cũng có một khoản tiền chưa dùng tới.
Trong lúc đó Nặc Đinh Sơn chỉ biết là bỗng nhiên xuất hiện ra một người thanh niên tên "A Tuấn", tính cách hiền hòa, một nhạc sĩ rất có tiền đồ. Bài hát anh ấy sáng tác rất được yêu thích, thù lao một buổi biểu diễn của anh ấy có thể nhận được mười mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn Bảng Anh. Đối với những thành tựu mà anh ấy đạt được thì anh ấy cũng chỉ nói như đó là một chuyện bình thường "Anh cũng chỉ may mắn hơn những người bình thường một chút thôi".
Điều này được Nặc Đinh Sơn hiểu rằng đây là một người thanh niên có tài lại được số phận chiếu cố. Bởi vì Klein đã thành công được nhận vào bệnh viên nước Đức nên cô cũng chẳng muốn quan tâm tới những chuyện kia nữa.
Giống như lời của Trình Điệp Qua vừa nói lúc này. Tháng mười một, sau một hồi làm bộ làm tịch thì Nặc Đinh Sơn cũng đã chấp nhận Vinh Tuấn. Ngày hôm đó cô đã thôi việc để trở thành trợ lý riêng của Vinh Tuấn. Ngày đó, Nặc Đinh Sơn đã cho phép Vinh Tuấn hôn cô.
Nụ hôn kia rơi xuống giống như bị điểm chú, làm cho trái tim của Nặc Đinh Sơn bị rơi vào một giấc ngủ đông. Cô miễn cưỡng theo bên cạnh anh ấy, miễn cưỡng gọi anh ấy là "A Tuấn", miễn cưỡng chấp nhận nụ hôn của anh ấy khi anh ấy muốn hôn cô, miễn cưỡng nhìn mùa xuân đến, cũng miễn cưỡng gặp mẹ của "A Tuấn" vào cuối mùa xuân. Cô của khi đó cũng lười nghĩ tới vì sao người phụ nữ duyên dáng sang trọng xuất hiện trước mặt cô lúc đó nhìn lại có chút quen mặt như vậy. Cô chỉ quan tâm đến chuyện mùa hè thì cân nặng của cô lại tăng thêm bốn cân nữa rồi.
Thời kỳ ngủ đông một năm dài đằng đẵng của Nặc Đinh Sơn lại bất ngờ tỉnh lại vào đầu xuân. Gương mặt kia gần như đã phai nhòa trong trí nhớ của cô lại đang lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân. Tĩnh lặng như lá phong nhuộm đỏ bầu trời. Cho dù khuôn mặt Trình Điệp Qua xuất hiện trong bức ảnh có chút ngây ngô nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nhận ra anh khi vừa nhìn thấy.
Dưới cây phong, cậu thiếu niên Trình Điệp Qua đứng sóng đôi cùng cậu thanh niên Vinh Tuấn. Vinh Tuấn ở bên trái với nụ cười rạng rỡ, ở vị trí bên phải, Trình Điệp Qua đứng gần lá phong. Lá phong phủ rợp trời kín đất giống như áng mây đỏ tràn đầy ở đầu mày cuối mắt của anh, khiến cho người ta mỗi khi nhìn vào người đều sẽ không kìm được mà nín thở.
Nặc Đinh Sơn cứ cầm bức ảnh mà đứng đờ người ở đó. Ngẩn ngơ... Trong lòng suy nghĩ tại sao Trình Điệp Qua lại xuất hiện ở trong này, tại sao lại ở cùng với "A Tuấn"... Tại sao?
Một bàn tay lấy đi bức ảnh từ trong tay cô. Bức ảnh một lần nữa được kẹp trong khuông nhạc dày. Một đôi tay nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn trên môi cô, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong đầu là một mảng hoang mang.
Sau nụ hôn dài tỉ mỉ, anh nói với cô: "Tên vừa rồi khiến em nhìn tới không chớp mắt là Trình Điệp Qua, cậu ấy là bạn tốt nhất của anh, là người bạn mà cho dù mấy năm không gặp vẫn có thể tán gẫu suốt cả đêm, em không thể thích cậu ấy đâu đó".
Sau đó dường như tất cả mọi cảm xúc của Nặc Đinh Sơn bỗng chốc chợt ùa về: Mấy lần cô đã nghe thấy có người đã rất kính cẩn mà gọi bạn trai của cô là "Ngài Vinh". Mấy tháng trước ở thời điểm nào đó cô đã từng được xem một phần tài liệu về quý bà đã xuất hiện trước mặt cô kia, Vinh Lâm Bội Lan. Cô...
Cô đã từng ở qua căn nhà được quý bà này mua. Cô đã từng.... ở trong căn nhà đó cùng với một người đàn ông khác...
Mà bạn trai cô tên đầy đủ chính là Vinh Tuấn.
Trong chớp mắt trong nội tâm của Nặc Đinh Sơn đang giằng xé giữa hai con đường: Nói hay là không nói!
Trong giai đoạn lúc đó Klein vừa mới hoàn thành xong giai đoạn trị liệu lần thứ nhất, móng tay Klein vẫn luôn bợt bạt đã có chút huyết sắc, bác sĩ nói điều này là dấu hiệu tốt. Cô yên lặng nhìn Klein có dấu hiệu tốt, móng tay của Klein có chút huyết sắc khiến cho ước muốn trở lên tràn trề như biển lớn.
Sau đó Nặc Đinh Sơn lựa chọn che giấu đi. Cô tự nói với chính mình, rồi một ngày nào đó sẽ nói ra. Suy nghĩ này cất giấu ở trong lòng cô theo từng ngày trôi qua.
Bây giờ, lại trở thành như trong lời của Trình Điệp Qua "Lên giường cùng với bạn của bạn trai mình đúng là một chuyện quá xấu hổ".
Lẽ ra phải hắt tách cà phê vào mặt Trình Điệp Qua thì lại đổi thành một câu "Trình Điệp Qua, anh chả biết gì cả". Sau khi lời này được nói ra thì Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra giọng của mình thật là vô cùng đáng thương.
Thế là vẻ mặt kkinh bỉ coi thường đã biến thành chán ghét.
"Lại nữa rồi!" Tay anh bóp lấy cằm cô, ánh mắt chiếu thẳng vào cô, ép cô phải đối mặt với anh: "Tác phong vừa rồi của cô sao lại giống như trở thành người mà những ngày chúng ta ở bên nhau vậy nhỉ? Có phải là sau khi bị lật tẩy rồi lại muốn giở trò cũ không".
Anh nheo mắt lại nhìn cô: "Nặc Đinh Sơn, so với hai năm trước tôi cảm thấy mặt này của cô tiến bộ không ít đó. Nghe nói thân phận bây giờ của cô là trợ lý của A Tuấn, sao tôi lại cảm thấy nghe rất quen tai nhỉ. Sao? Cô có cảm thấy nghe quen không?"
Trình Điệp Qua của thời khắc đó giống như một vị công tố viên với kinh nghiệm đầy mình. Một bên im lặng, còn một bên thì chờ đợi.
Cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã ép mình nói ra một câu: "Trình Điệp Qua, anh có tư cách gì mà nói mấy lời đó với tôi".
Anh mặc kệ chất vấn của cô. Trong đáy mắt của anh có một ngọn lửa: "Tôi biết trong tâm lý học có một chứng bệnh, chứng bệnh này có tên gọi chung là "Khát vọng chinh Phục". Một trong loại khát vọng chinh phục đó là biểu hiện khát vọng chinh phục của phụ nữ đối với đàn ông. Dựa vào số liệu điều tra, phụ nữa mắc chứng khát vọng chinh phục thì 60% có tình trạng sau: Có chút sắc đẹp, có chút ít thông minh, cảm giác tồn tại trong cuộc sống không cao. Loại phụ nữ này sẽ thông qua việc chinh phục đàn ông để đạt được khoái cảm về mặt tâm lý, lấy việc này để chứng minh mình với những người xung quanh".
"Có chút nhan sắc, có chút ít thông minh, cảm giác tồn tại trong cuộc sống không cao. Nặc Đinh Sơn, ba đặc điểm ở trên thì cô có đủ cả đấy!"
Nặc Đinh Sơn nắm chặt ly cà phê trong tay, nhấc mạnh lên. Người cũng theo động tác trong tay mà đứng lên, nhưng đã nhanh chóng bị một nguồn sức mạnh ngăn lại. Trình Điệp Qua cũng từ chỗ ngồi của anh đứng lên. Anh nhìn cô chằm chằm.
"Những lời vừa rồi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cho cô biết không nên tùy tiện lừa gạt người ta, càng không nên dùng chút khôn lỏi kia của cô mà dùng với A Tuấn".
Một giây. Hai giây. Ba giây! Sau đó Nặc Đinh Sơn mỉm cười. lần này là cô chủ động tiến lại gần Trình Điệp Qua, nhướng mày: "Những lời vừa rồi của anh cùng với biểu hiện của anh khiến tôi có một loại ảo giác là anh vẫn còn canh cánh trong lòng đối với việc chia tay của chúng ta. Anh Trình à, tôi đã buông xuống rồi nhưng hình như anh vẫn chưa buông được. Người ta thường nói chuyện cũ giống như một con khỉ cưỡi trên vai của người ta vậy, người chìm đắm với chuyện cũ thì sẽ luôn mang con khỉ trên vai, sẽ vô thức mà nghe theo lời sai khiến của con khỉ đó mà thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại. Cứ như vậy những người này sẽ bởi vì thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại mà trì hoãn bước về phía trước".
"Nếu như trên vai của Anh Trình có tồn tại con khí đó, vậy thì hãy để cho con khí đó rời khỏi vai của anh đi. Đây là lời khuyên chân thành đó".
Một giây. Hai giây. ba giây! Sau đó anh hơi cụp mắt xuống. Tiếp sau đó là loại hờ hững mà Nặc Đinh Sơn quen thuộc. Biểu cảm điềm đạm đã khôi phụ lại trong đáy mắt của Trình Điệp Qua. Anh cứ như vậy nhìn vào cô, tay buông tay cô ra. Tiếp sau đó, dường như anh bị chìm đắm trong thế giới của anh.
Tiếp sau đó, ánh mặt lại một lần nữa chăm chú nhìn vào cô, nói.
"Cũng có thể là vậy. Nặc Đinh Sơn, khi đó cô đề xuất chia tay khiến tôi không chuẩn bị trước. Người ta đối với những điều bất ngờ thường rất khó thích ứng kịp. Nếu như vừa rồi tôi còn có chút để ý vậy thì từ giờ phút này trở đi tôi sẽ xử lý sạch sẽ hết".
"Tốt nhất là như vậy". Nhếch khóe miệng còn đang cứng ngắc lên. Tuy vẫn đang cười, nhưng giọng nói của cô thì đã trở lên hờ hững, cũng có thể là thẫn thờ.
"Ừ". Trình Điệp Qua đáp lại, tay cầm lấy áo khoác đang đặt trên một cái ghế khác. Áo khoác vắt gọn trên tay anh, anh điều chỉnh lại tư thế rồi đứng lên.
Đây là dạng nhà được thiết kế theo kiểu gác lửng, mái nhà tương đối thấp. Anh đứng ở đó cao lớn kiên cường, dùng gọng điệu giải quyết việc chung nói với cô: "Cứ làm theo như cô nói đi, tôi sẽ tìm mộ cơ hội thích hợp nói chuyện của chúng ta với A Tuấn, ở chỗ công cộng tôi cũng sẽ phối hợp với cô".
"Cám ơn". Nặc Đinh Sơn mở miệng.
Trình Điệp Qua gật đầu, đem ghế dịch về sau một chút, nghiêng người qua. Dừng lại một chút, anh rướn người tới: "Nặc... Nặc Đinh Sơn".
Nặc Đinh Sơn cụp mắt xuống.
"Những lời tôi vừa nói, thậm chí hành vi của tôi hãy coi như là vì lời đề xuất chia tay bất ngờ của cô, lại còn thêm một lần nữa bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi làm tôi không kịp chuẩn bị trước dẫn tới cảm giác khó chịu mà gây ra hậu quả sau đó đi".
"Được".
"Còn vì sao biết những chuyện của cô, thì tôi cũng là trong lúc vô tình mà biết được thôi, chỉ là lúc đó tôi cũng không biết cô gái trong miệng A Tuấn tên là Nặc Đinh Sơn".
Nặc Đinh Sơn yên lặng.
"Vậy tôi đi trước đây".
"Được. Tạm biệt".
Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn tách cà phê, nghe một chuỗi tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà bằng gỗ. Nghe tiếng bước chân đi xa, dần tan biến. Sau đó ngồi lại chỗ ngồi. Cúi đầu, khuấy cà phê. Cà phê đã hoàn toàn lạnh ngắt.
Đi xuống cầu thang, nối tiếp cầu thang là tới cái cửa hơi thấp kế quầy tính tiền của nhà hàng. Cô gái đứng trong quầy tính tiền đưa ra lời nhắc nhở với anh: "Thưa anh, tốt nhất là anh nên cúi thấp đầu xuống một chút".
Sau khi nói xong câu "Cám ơn" thì Trình Điệp hơi cúi người xuống. Lướt người qua cánh cửa kia thì lại nghe thấy lời nói của cô gái kia nói tới: "Rất ít người Châu Á có được vóc người cao như anh vậy".
Lần này Trình Điệp Qua không tiếp tục để ý tới nữa, đi được mấy bước lại quay lại quầy tính tiền.
Lúc tính tiền Trình Điệp Qua nhìn thấy mức độ kêu cà phê vào lúc năm giờ thì đã nhíu mày.
"Cô ấ y đã tới từ sáng sớm". Cô gái đó lại nói với anh.
""Trừ cà phê ra thì không uống gì sao?"
"Đúng vậy".
Trình Điệp Qua lấy tờ mười Bảng Anh từ trong ra đặt lên trên quầy: "Để cho cô ấy ăn một chút gì đó, cứ nói là quà tặng. Vị khách nữ ở trên lầu kia sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tham món lợi nhỏ nào đâu".
Ra khỏi nhà hàng, đi tới phía xe của anh. Xe đã dừng ngay trước mặt anh, mở cửa xe ra. Chỗ này quá nhỏ, quay xe quả thật không dễ dàng. Trong lúc anh đang nghiêng người quay xe thì ánh mắt vô tình rơi trên căn cửa sổ có hai màu xanh vàng trên lầu hai kia. Khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên kính cửa sổ làm cho ánh nắng bị chiếu phản lại, ánh nắng phản chiếu in lên hình dáng mơ hồ không rõ của người phụ nữ trên cửa sổ.
Chiếc xe rẽ qua khúc cua, Nhà hàng hai màu vàng xanh cùng với bóng người chiếu trên cửa sổ dần dần biết mất. Phía trước là con đường thẳng tắp, Trình Điệp Qua tăng tốc độ chạy xe. Mặc dù cảnh vật ngoài cửa xe bởi vì chạy nhanh đến nỗi không thể nhìn ra được, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy chưa đủ nhanh. Thế là Trình Điệp Qua mở nhạc lên. Đến khi trong buồng xe tràn đầy loại nhạc đinh tai nhức óc thì anh mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau đó Trình Điệp Qua nhớ tới một chuyện: Sau thời niên thiếu thì hình như anh đã không còn nghe loại nhạc này nữa rồi, thầy hướng dẫn của anh đã cấm anh nghe loại nhạc này. Ông ấy nói đó là thứ sẽ làm sinh ra một loại hooc-mon có ảnh hưởng tiêu cực.
Bốn giờ rưỡi Nặc Đinh Sơn rời khỏi nhà hàng. Dọc theo con đường lúc tới, tìm chuyến tàu mà cô đã đi tới nơi này. Chọn vị trí sát cửa sổ, ngồi xuống. Trong âm thanh xình xịch của đoàn tàu, cô nhắm mắt lại. Cô nghĩ, mặc dù gặp Trình Điệp Qua có thể nói là không có vui vẻ gì, nhưng mục đích của cô đã đạt được.
Nặc Đinh Sơn nghĩ có lẽ cô nên cầm tách cà phê kia mà hất thẳng vào mặt anh. Nhưng những lời nói ra từ miệng Trình Điệp Qua đều là sự thật.
Đúng vậy. Sau khi cô chia tay với Trình Điệp Qua thì lại nhanh chóng có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông người Đức tên Cohen. Cái tay người Đức kia là một người dư giả, hơn nữa còn có gia thế nổi danh trong giới chính trị. Đó là một ứng cử viên không tồi. Cohen đã rất thẳng thắn tỏ rõ ý với cô rằng anh ta thích cô nhưng anh ta sẽ không cưới cô. Sau đó cô đã đáp ứng làm tình nhân của anh ta với điều kiện trước tiên là anh ta nhất định phải giúp đỡ cho Klein. Người đàn ông đó cũng biết chuyện của Klein, sau đó anh ta nói hãy cho anh ta thời gian một tuần để suy nghĩ.
Trong thời gian sau khi Cohen nói cho anh ta một tuần để suy nghĩ, thì Nặc Đinh đã dẫn Klein tới Scotland.
Trong lễ hội ca dao dân ca Scotland bất ngờ xuất hiện một người thanh niên lỗ mang tên A Tuấn, anh ấy không chỉ đem sự yêu thương của anh ấy bày tỏ thẳng thắn ngay trước mặt cô mà còn biểu đạt bằng hành động trực tiếp. Đối với sự theo đuổi của người thanh niên tên A Tuấn này Nặc Đinh Sơn chọn cách nhắm mắt làm ngơ, trong mắt cô khi đó thì đó cũng chỉ là một người nghệ sĩ chỉ lo đủ được ba bữa cơm. Sau đó lại thấy được người thanh niên tùy tiện mặc áo T-Shirt này đã từ Scotland theo tận tới Đức.
Rốt cuộc thì Nặc Đinh Sơn cũng bị làm phiền, cô đã nói với anh ấy chỉ cần anh ấy có thể giúp được Klein thì cô sẽ suy nghĩ tới sự theo đuổi của anh ấy.
Ba ngày! Người thanh niên tên A Tuấn chỉ dùng thời gian ba ngày đã biến giấc mơ của Nặc Đinh Sơn thành sự thật: Klein đã thật sự được tiếp nhận vào trung tâm nghiên cứu y học nước Đức mà Diệp Quang Trung nói.
Lúc Klein được nhận vào Trung Tâm nghiên cứu y học nước Đức thì ngay ngày hôm đó Nặc Đinh Sơn cũng bắt đầu có buổi hẹn hò đầu tiên cùng với người thanh niên tên A Tuấn kia. Họ tới một nhà hàng Buffet. Giúp Klein việc này anh ấy cũng chỉ qua loa nói cho cô biết là anh ấy đã gọi cho ông ngoại một cuộc điện thoại, mà vừa vặn trong tay anh cũng có một khoản tiền chưa dùng tới.
Trong lúc đó Nặc Đinh Sơn chỉ biết là bỗng nhiên xuất hiện ra một người thanh niên tên "A Tuấn", tính cách hiền hòa, một nhạc sĩ rất có tiền đồ. Bài hát anh ấy sáng tác rất được yêu thích, thù lao một buổi biểu diễn của anh ấy có thể nhận được mười mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn Bảng Anh. Đối với những thành tựu mà anh ấy đạt được thì anh ấy cũng chỉ nói như đó là một chuyện bình thường "Anh cũng chỉ may mắn hơn những người bình thường một chút thôi".
Điều này được Nặc Đinh Sơn hiểu rằng đây là một người thanh niên có tài lại được số phận chiếu cố. Bởi vì Klein đã thành công được nhận vào bệnh viên nước Đức nên cô cũng chẳng muốn quan tâm tới những chuyện kia nữa.
Giống như lời của Trình Điệp Qua vừa nói lúc này. Tháng mười một, sau một hồi làm bộ làm tịch thì Nặc Đinh Sơn cũng đã chấp nhận Vinh Tuấn. Ngày hôm đó cô đã thôi việc để trở thành trợ lý riêng của Vinh Tuấn. Ngày đó, Nặc Đinh Sơn đã cho phép Vinh Tuấn hôn cô.
Nụ hôn kia rơi xuống giống như bị điểm chú, làm cho trái tim của Nặc Đinh Sơn bị rơi vào một giấc ngủ đông. Cô miễn cưỡng theo bên cạnh anh ấy, miễn cưỡng gọi anh ấy là "A Tuấn", miễn cưỡng chấp nhận nụ hôn của anh ấy khi anh ấy muốn hôn cô, miễn cưỡng nhìn mùa xuân đến, cũng miễn cưỡng gặp mẹ của "A Tuấn" vào cuối mùa xuân. Cô của khi đó cũng lười nghĩ tới vì sao người phụ nữ duyên dáng sang trọng xuất hiện trước mặt cô lúc đó nhìn lại có chút quen mặt như vậy. Cô chỉ quan tâm đến chuyện mùa hè thì cân nặng của cô lại tăng thêm bốn cân nữa rồi.
Thời kỳ ngủ đông một năm dài đằng đẵng của Nặc Đinh Sơn lại bất ngờ tỉnh lại vào đầu xuân. Gương mặt kia gần như đã phai nhòa trong trí nhớ của cô lại đang lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân. Tĩnh lặng như lá phong nhuộm đỏ bầu trời. Cho dù khuôn mặt Trình Điệp Qua xuất hiện trong bức ảnh có chút ngây ngô nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nhận ra anh khi vừa nhìn thấy.
Dưới cây phong, cậu thiếu niên Trình Điệp Qua đứng sóng đôi cùng cậu thanh niên Vinh Tuấn. Vinh Tuấn ở bên trái với nụ cười rạng rỡ, ở vị trí bên phải, Trình Điệp Qua đứng gần lá phong. Lá phong phủ rợp trời kín đất giống như áng mây đỏ tràn đầy ở đầu mày cuối mắt của anh, khiến cho người ta mỗi khi nhìn vào người đều sẽ không kìm được mà nín thở.
Nặc Đinh Sơn cứ cầm bức ảnh mà đứng đờ người ở đó. Ngẩn ngơ... Trong lòng suy nghĩ tại sao Trình Điệp Qua lại xuất hiện ở trong này, tại sao lại ở cùng với "A Tuấn"... Tại sao?
Một bàn tay lấy đi bức ảnh từ trong tay cô. Bức ảnh một lần nữa được kẹp trong khuông nhạc dày. Một đôi tay nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn trên môi cô, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong đầu là một mảng hoang mang.
Sau nụ hôn dài tỉ mỉ, anh nói với cô: "Tên vừa rồi khiến em nhìn tới không chớp mắt là Trình Điệp Qua, cậu ấy là bạn tốt nhất của anh, là người bạn mà cho dù mấy năm không gặp vẫn có thể tán gẫu suốt cả đêm, em không thể thích cậu ấy đâu đó".
Sau đó dường như tất cả mọi cảm xúc của Nặc Đinh Sơn bỗng chốc chợt ùa về: Mấy lần cô đã nghe thấy có người đã rất kính cẩn mà gọi bạn trai của cô là "Ngài Vinh". Mấy tháng trước ở thời điểm nào đó cô đã từng được xem một phần tài liệu về quý bà đã xuất hiện trước mặt cô kia, Vinh Lâm Bội Lan. Cô...
Cô đã từng ở qua căn nhà được quý bà này mua. Cô đã từng.... ở trong căn nhà đó cùng với một người đàn ông khác...
Mà bạn trai cô tên đầy đủ chính là Vinh Tuấn.
Trong chớp mắt trong nội tâm của Nặc Đinh Sơn đang giằng xé giữa hai con đường: Nói hay là không nói!
Trong giai đoạn lúc đó Klein vừa mới hoàn thành xong giai đoạn trị liệu lần thứ nhất, móng tay Klein vẫn luôn bợt bạt đã có chút huyết sắc, bác sĩ nói điều này là dấu hiệu tốt. Cô yên lặng nhìn Klein có dấu hiệu tốt, móng tay của Klein có chút huyết sắc khiến cho ước muốn trở lên tràn trề như biển lớn.
Sau đó Nặc Đinh Sơn lựa chọn che giấu đi. Cô tự nói với chính mình, rồi một ngày nào đó sẽ nói ra. Suy nghĩ này cất giấu ở trong lòng cô theo từng ngày trôi qua.
Bây giờ, lại trở thành như trong lời của Trình Điệp Qua "Lên giường cùng với bạn của bạn trai mình đúng là một chuyện quá xấu hổ".
Lẽ ra phải hắt tách cà phê vào mặt Trình Điệp Qua thì lại đổi thành một câu "Trình Điệp Qua, anh chả biết gì cả". Sau khi lời này được nói ra thì Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra giọng của mình thật là vô cùng đáng thương.
Thế là vẻ mặt kkinh bỉ coi thường đã biến thành chán ghét.
"Lại nữa rồi!" Tay anh bóp lấy cằm cô, ánh mắt chiếu thẳng vào cô, ép cô phải đối mặt với anh: "Tác phong vừa rồi của cô sao lại giống như trở thành người mà những ngày chúng ta ở bên nhau vậy nhỉ? Có phải là sau khi bị lật tẩy rồi lại muốn giở trò cũ không".
Anh nheo mắt lại nhìn cô: "Nặc Đinh Sơn, so với hai năm trước tôi cảm thấy mặt này của cô tiến bộ không ít đó. Nghe nói thân phận bây giờ của cô là trợ lý của A Tuấn, sao tôi lại cảm thấy nghe rất quen tai nhỉ. Sao? Cô có cảm thấy nghe quen không?"
Trình Điệp Qua của thời khắc đó giống như một vị công tố viên với kinh nghiệm đầy mình. Một bên im lặng, còn một bên thì chờ đợi.
Cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã ép mình nói ra một câu: "Trình Điệp Qua, anh có tư cách gì mà nói mấy lời đó với tôi".
Anh mặc kệ chất vấn của cô. Trong đáy mắt của anh có một ngọn lửa: "Tôi biết trong tâm lý học có một chứng bệnh, chứng bệnh này có tên gọi chung là "Khát vọng chinh Phục". Một trong loại khát vọng chinh phục đó là biểu hiện khát vọng chinh phục của phụ nữ đối với đàn ông. Dựa vào số liệu điều tra, phụ nữa mắc chứng khát vọng chinh phục thì 60% có tình trạng sau: Có chút sắc đẹp, có chút ít thông minh, cảm giác tồn tại trong cuộc sống không cao. Loại phụ nữ này sẽ thông qua việc chinh phục đàn ông để đạt được khoái cảm về mặt tâm lý, lấy việc này để chứng minh mình với những người xung quanh".
"Có chút nhan sắc, có chút ít thông minh, cảm giác tồn tại trong cuộc sống không cao. Nặc Đinh Sơn, ba đặc điểm ở trên thì cô có đủ cả đấy!"
Nặc Đinh Sơn nắm chặt ly cà phê trong tay, nhấc mạnh lên. Người cũng theo động tác trong tay mà đứng lên, nhưng đã nhanh chóng bị một nguồn sức mạnh ngăn lại. Trình Điệp Qua cũng từ chỗ ngồi của anh đứng lên. Anh nhìn cô chằm chằm.
"Những lời vừa rồi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cho cô biết không nên tùy tiện lừa gạt người ta, càng không nên dùng chút khôn lỏi kia của cô mà dùng với A Tuấn".
Một giây. Hai giây. Ba giây! Sau đó Nặc Đinh Sơn mỉm cười. lần này là cô chủ động tiến lại gần Trình Điệp Qua, nhướng mày: "Những lời vừa rồi của anh cùng với biểu hiện của anh khiến tôi có một loại ảo giác là anh vẫn còn canh cánh trong lòng đối với việc chia tay của chúng ta. Anh Trình à, tôi đã buông xuống rồi nhưng hình như anh vẫn chưa buông được. Người ta thường nói chuyện cũ giống như một con khỉ cưỡi trên vai của người ta vậy, người chìm đắm với chuyện cũ thì sẽ luôn mang con khỉ trên vai, sẽ vô thức mà nghe theo lời sai khiến của con khỉ đó mà thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại. Cứ như vậy những người này sẽ bởi vì thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại mà trì hoãn bước về phía trước".
"Nếu như trên vai của Anh Trình có tồn tại con khí đó, vậy thì hãy để cho con khí đó rời khỏi vai của anh đi. Đây là lời khuyên chân thành đó".
Một giây. Hai giây. ba giây! Sau đó anh hơi cụp mắt xuống. Tiếp sau đó là loại hờ hững mà Nặc Đinh Sơn quen thuộc. Biểu cảm điềm đạm đã khôi phụ lại trong đáy mắt của Trình Điệp Qua. Anh cứ như vậy nhìn vào cô, tay buông tay cô ra. Tiếp sau đó, dường như anh bị chìm đắm trong thế giới của anh.
Tiếp sau đó, ánh mặt lại một lần nữa chăm chú nhìn vào cô, nói.
"Cũng có thể là vậy. Nặc Đinh Sơn, khi đó cô đề xuất chia tay khiến tôi không chuẩn bị trước. Người ta đối với những điều bất ngờ thường rất khó thích ứng kịp. Nếu như vừa rồi tôi còn có chút để ý vậy thì từ giờ phút này trở đi tôi sẽ xử lý sạch sẽ hết".
"Tốt nhất là như vậy". Nhếch khóe miệng còn đang cứng ngắc lên. Tuy vẫn đang cười, nhưng giọng nói của cô thì đã trở lên hờ hững, cũng có thể là thẫn thờ.
"Ừ". Trình Điệp Qua đáp lại, tay cầm lấy áo khoác đang đặt trên một cái ghế khác. Áo khoác vắt gọn trên tay anh, anh điều chỉnh lại tư thế rồi đứng lên.
Đây là dạng nhà được thiết kế theo kiểu gác lửng, mái nhà tương đối thấp. Anh đứng ở đó cao lớn kiên cường, dùng gọng điệu giải quyết việc chung nói với cô: "Cứ làm theo như cô nói đi, tôi sẽ tìm mộ cơ hội thích hợp nói chuyện của chúng ta với A Tuấn, ở chỗ công cộng tôi cũng sẽ phối hợp với cô".
"Cám ơn". Nặc Đinh Sơn mở miệng.
Trình Điệp Qua gật đầu, đem ghế dịch về sau một chút, nghiêng người qua. Dừng lại một chút, anh rướn người tới: "Nặc... Nặc Đinh Sơn".
Nặc Đinh Sơn cụp mắt xuống.
"Những lời tôi vừa nói, thậm chí hành vi của tôi hãy coi như là vì lời đề xuất chia tay bất ngờ của cô, lại còn thêm một lần nữa bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi làm tôi không kịp chuẩn bị trước dẫn tới cảm giác khó chịu mà gây ra hậu quả sau đó đi".
"Được".
"Còn vì sao biết những chuyện của cô, thì tôi cũng là trong lúc vô tình mà biết được thôi, chỉ là lúc đó tôi cũng không biết cô gái trong miệng A Tuấn tên là Nặc Đinh Sơn".
Nặc Đinh Sơn yên lặng.
"Vậy tôi đi trước đây".
"Được. Tạm biệt".
Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn tách cà phê, nghe một chuỗi tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà bằng gỗ. Nghe tiếng bước chân đi xa, dần tan biến. Sau đó ngồi lại chỗ ngồi. Cúi đầu, khuấy cà phê. Cà phê đã hoàn toàn lạnh ngắt.
Đi xuống cầu thang, nối tiếp cầu thang là tới cái cửa hơi thấp kế quầy tính tiền của nhà hàng. Cô gái đứng trong quầy tính tiền đưa ra lời nhắc nhở với anh: "Thưa anh, tốt nhất là anh nên cúi thấp đầu xuống một chút".
Sau khi nói xong câu "Cám ơn" thì Trình Điệp hơi cúi người xuống. Lướt người qua cánh cửa kia thì lại nghe thấy lời nói của cô gái kia nói tới: "Rất ít người Châu Á có được vóc người cao như anh vậy".
Lần này Trình Điệp Qua không tiếp tục để ý tới nữa, đi được mấy bước lại quay lại quầy tính tiền.
Lúc tính tiền Trình Điệp Qua nhìn thấy mức độ kêu cà phê vào lúc năm giờ thì đã nhíu mày.
"Cô ấ y đã tới từ sáng sớm". Cô gái đó lại nói với anh.
""Trừ cà phê ra thì không uống gì sao?"
"Đúng vậy".
Trình Điệp Qua lấy tờ mười Bảng Anh từ trong ra đặt lên trên quầy: "Để cho cô ấy ăn một chút gì đó, cứ nói là quà tặng. Vị khách nữ ở trên lầu kia sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tham món lợi nhỏ nào đâu".
Ra khỏi nhà hàng, đi tới phía xe của anh. Xe đã dừng ngay trước mặt anh, mở cửa xe ra. Chỗ này quá nhỏ, quay xe quả thật không dễ dàng. Trong lúc anh đang nghiêng người quay xe thì ánh mắt vô tình rơi trên căn cửa sổ có hai màu xanh vàng trên lầu hai kia. Khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên kính cửa sổ làm cho ánh nắng bị chiếu phản lại, ánh nắng phản chiếu in lên hình dáng mơ hồ không rõ của người phụ nữ trên cửa sổ.
Chiếc xe rẽ qua khúc cua, Nhà hàng hai màu vàng xanh cùng với bóng người chiếu trên cửa sổ dần dần biết mất. Phía trước là con đường thẳng tắp, Trình Điệp Qua tăng tốc độ chạy xe. Mặc dù cảnh vật ngoài cửa xe bởi vì chạy nhanh đến nỗi không thể nhìn ra được, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy chưa đủ nhanh. Thế là Trình Điệp Qua mở nhạc lên. Đến khi trong buồng xe tràn đầy loại nhạc đinh tai nhức óc thì anh mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau đó Trình Điệp Qua nhớ tới một chuyện: Sau thời niên thiếu thì hình như anh đã không còn nghe loại nhạc này nữa rồi, thầy hướng dẫn của anh đã cấm anh nghe loại nhạc này. Ông ấy nói đó là thứ sẽ làm sinh ra một loại hooc-mon có ảnh hưởng tiêu cực.
Bốn giờ rưỡi Nặc Đinh Sơn rời khỏi nhà hàng. Dọc theo con đường lúc tới, tìm chuyến tàu mà cô đã đi tới nơi này. Chọn vị trí sát cửa sổ, ngồi xuống. Trong âm thanh xình xịch của đoàn tàu, cô nhắm mắt lại. Cô nghĩ, mặc dù gặp Trình Điệp Qua có thể nói là không có vui vẻ gì, nhưng mục đích của cô đã đạt được.