Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Suốt thời gian buổi sáng Nặc Đinh Sơn cứ cúi đầu đi theo phía sau Trình Điệp Qua, sự xuất hiện của cô cũng không gây ra sự chú ý tới những người kia, khắp nơi đều là người ăn vận quần áo bảo hộ giống y chang cô, thỉnh thoảng có người tới hỏi thì Trình Điệp Qua dùng một câu là "Đặc phái viên" để trả lời qua loa cho có lệ. Trong buổi sáng này Nặc Đinh Sơn đã biết được ý nghĩa màu sắc của những bộ quần áo bảo hộ kia, màu xám là của công nhân có cấp bậc thấp nhất, màu xám đậm là kỹ thuật viên, màu lam nhạt là của kỹ sư đặc biệt. Màu lam đậm là của lãnh đạo cao nhất, chỉ có bộ này được mặc trên người Trình Điệp Qua. Còn lại đều là công nhân mặc màu đất. Bộ Trình Điệp Qua cho cô mặc là màu xám nhạt. Khi Trình Điệp Qua đi tới những cái thang máy của công trình Nặc Đinh Sơn cũng chỉ có thể mỏi mắt chờ anh. Cả một buổi sáng Nặc Đinh Sơn cứ cúi đầu như vậy, nghe đủ các loại thuật ngữ công trình, và cùng anh trải qua trong chờ đợi.
Sau khi kết thúc tuần tra Nặc Đinh Sơn tiếp tục đi theo phía sau Trình Điệp Qua làm "Đặc phái viên", gần tới trưa cuối cùng cũng không có người đi tới chỗ anh để bàn bạc đủ các loại đề tài về kỹ thuật nữa. Ở hàng khung thép dài chỉ còn lại hai người bọn họ, Trình Điệp Qua đưa tay ôm cô vào trong ngực, ở trong ngực của anh nhớ tới cái danh hiệu "Đặc phái viên" không hiểu ra sao kia Nặc Đinh Sơn không nhịn được mà bật cười.
"Cười gì vậy?"
"Em có cười đâu".
Ngay sau đó, cửa được mở ra, cô bị anh lôi vào trong một căn phòng. Cửa đóng lại, lưng của cô bị anh áp trên cánh cửa, không thể chờ được mà tháo mũ bảo hộ của cô xuống, sau mũ bảo hộ là khẩu trang của cô cũng bị tháo xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Tay của cô thuận theo mà ôm lấy cổ của anh, họ cùng nhau dây dưa từ cửa rồi di chuyển tới trên tường, khi anh tìm tới người cô thì cô tựa đầu trên vai anh thở gấp.
"Ngày mai không thể để em tới đây nữa". Anh cũng cúi đầu thở gấp.
"Được, vậy ngày mai em không tới nữa". Cô trả lời, cô đã biết được dáng vẻ của anh khi làm việc rồi, anh giống như trong tưởng tượng, thật đẹp trai, đáng tin cậy.
Cô muốn biết dáng vẻ của anh ở thật nhiều thời điểm, lúc làm việc, lúc ăn, lúc tức giận, lúc vui vẻ,... sau đó ghi nhớ thật kỹ.
"Giận rồi sao?"
Cô lắc đầu, chủ động hôn lên môi anh: "Ngày mai em ở nhà làm cho anh món ăn thật ngon, vừa xem tivi vừa đợi anh trở về".
"Ngoan vậy sao?"
Cô trợn mắt: "Trình Điệp Qua, em đã hai mươi sáu tuổi chứ không phải là mười sáu tuổi nữa, không được khen em như khen đứa con nít như vậy, phải khen em như khen một người phụ nữ, xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện".
"Không chỉ có lương thiện". Anh tiếp lời của cô: "Còn quyến rũ mê người".
"Quyến rũ mê người tới mức nào?"
"Quyến rũ mê người tới mức anh một khắc cũng không muốn rời khỏi em".
Cô vùi đầu trong ngực anh cười khẽ, gống như chú chuột nhỏ lấy được miếng phô mai mơ ước đã lâu.
"Nhưng mà, cô ấy cũng tàn nhẫn, tàn nhẫn tới nỗi đôi khi anh phải hoài nghi trái tim của cô ấy có phải được làm thành từ sắt thép không".
Cô càng ôm chặt lấy anh hơn, thu lại nụ cười không nói lời nào.
"Khi đó ở bệnh viện anh đã chờ em, cho dù anh đã cáu kỉnh với mình rất nhiều nhưng không thể phủ nhận là tận đáy lòng của anh thầm tưởng tượng em sẽ xuất hiện, rất nhiều người đều tới, nhưng em lại không xuất hiện. Thời gian sau đó bắt đầu trở lên khó khăn, tràn ngập hai loại tâm tình, anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh lại cảm thất thời gian trôi qua thật chậm, lúc anh rời khỏi bệnh viện em vẫn không xuất hiện. Anh đã nói với chính mình rằng bây giờ phải chết tâm thôi". Anh nói, trong giọng nói có sự đau đớn: "Nhưng mà tối hôm qua, khi người ta nói cho anh biết có một phụ nữ lén lút ở bên ngoài, khi anh nhìn thấy em qua màn hình camera..."
"Ở đây!" Tay anh ấn lên vị trí trái tim nói: "Chỗ này lại ngu xuẩn chờ mong".
"Em còn cho là em đã dựa vào bản thân mình mà trà trộn vào được". Cô nói, giọng điệu nghẹn ngào.
Tay của anh chạm vào tóc cô, tay của cô vòng lấy eo của anh lướt xuống kéo lấy tay của anh.
Nếu như đoán không sai thì đây chắc là phòng làm việc của Trình Điệp Qua, ngoài chiếc bàn làm việc ra thì còn có một chiếc sô pha lớn dùng để nghỉ ngơi. Đâu đâu cũng có những dụng cụ điện tử còn có mô hình kiến trúc làm cho người ta hoa cả mắt. Nặc Đinh Sơn kéo Trình Điệp Qua tới ghế sô pha, chân tách ra nữa quỳ ngồi trên đùi anh, cúi đầu...
Sau nụ hôn sâu, giọng nói mềm mại: "Bây giờ ở trong lòng anh em có còn tàn nhẫn không?"
Ánh mắt của anh rơi trên môi cô, không nói lời nào.
Cô ngậm lấy vành tai của anh, rồi thả ra, tỉ mỉ hôn tới cằm của anh, răng nhẹ nhàng cà sát, xuống thêm một chút nữa, lưỡi liếm lên yết hầu của anh, sau đó môi nhanh chóng ngậm lấy hầu kết của anh. Tay anh vẫn buông thõng trên ghế sô pha cuối cùng cũng luồn vào trong tóc của cô.
Bị ham muốn khuấy động. Nặc Nặc, Nặc Nặc...
Môi một lần nữa di chuyển tới bên tai anh: "Bây giờ em còn tàn nhẫn không?"
Lời của Trình Điệp Qua làm cho lòng của Nặc Đinh Sơn rất khổ sở, cô chán ghét chính mình từng có dáng vẻ như vậy trong lòng anh, mặc dù những điều ấy đều là thật nhưng ít nhất bây giờ cô muốn tiêu diệt hết hình tượng tàn nhẫn của mình trong lòng anh. Klein nói Nặc Nặc có thể tùy hứng một chút.
Người đàn ông này!
Vẫn không chịu nói đúng không?
Chu Mỹ Bảo vừa mở của phòng làm việc của Trình Điệp Qua ra, sau vài giây lại nhanh chóng đóng lại. Ba phút sau đó nhận được được sự cho phép của Trình Điệp Qua mới mở cửa ra. Ba phút trước đôi nam nữ kia dây dưa ở trên ghế dô pha vào giờ phút này đã quần áo chỉnh tề, ngay ngắn ngồi trên ghế sô pha, duy trì khoảng cách đến mức rất hoàn hảo.
Quả nhiên như cô phỏng đoán, "Nhân vật đặc biệt" như vậy chỉ có là Nặc Đinh Sơn, hai người này xem ra là tình cũ cháy lại rồi.
Đóng cửa phòng làm việc lại Chu Mỹ Bảo đứng ở đó một lúc, trong lòng đang nghĩ lần sau mà Trình Điệp Qua có bảo cô làm chuyện riêng cho anh nữa thì cô nhất định phải kiên quyết từ chối. Trình Điệp Qua bảo cô tới Mỹ một chuyến, Trình Điệp Qua giao vào tay cô ngoài một cái phong thư ra còn có một tờ chi phiếu một trăm triệu. Thư và chi phiếu được giao cho Vinh Tuấn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc Trình Điệp Qua vừa giao cho cô mấy thứ này còn cố ý đẩy Nặc ĐinhSơn ra.
Nặc Đinh Sơn lấy thân phận "Nhân viên đặc biệt" đi theo Trình Điệp Qua tới phòng làm việc của anh, trước đây đã từng giúp Trình Điệp Qua giải quyết qua công việc của anh vì vậy Nặc Đinh Sơn đã nhận trách nhiệm tỏ ý có thể đảm nhiệm được công việc một cách đơn giản, Trình Điệp Qua chấp nhận lời đề nghị của cô, chỉ là...
Lúc Nặc Đinh Sơn in văn bản anh đã đi tới ôm lấy cô từ phía sau: "Không xong rồi, Nặc Nặc, em không thể ở lại chỗ này được rồi".
"Sao vậy, em đã làm không tốt sao?" Nặc Đinh Sơn dò lại văn bản mình vừa in.
Cằm tựa lên đỉnh đầu cô, lắc đầu.
"Thế rốt cuộc là làm sao?" Nặc Đinh Sơn giậm chân.
Đợi cả nửa ngày anh mới nói một câu:
"Mắt vẫn không chịu nhìn vào nơi nó cần phải nhìn mà cứ nhìn vào chỗ không nên nhìn, chỗ không nên nhìn là em đó".
Nặc Đinh Sơn cong khóe miệng, không ai hiểu rõ loại tâm tình này hơn cô, lúc nào cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực mới để cho mắt của mình không tìm tới anh, không dán lên người anh.
"Em trở về nhà đợi anh đi".
"Được".
Sau câu "Được" kia ba phút mà họ vẫn duy trì tư thế vừa rồi như cũ, anh không có buông cô ra, mà cô cũng không có đẩy anh ra, điện thoại của phòng làm việc vẫn vang lên liên tục.
Cuối cùng khi điện thoại dừng lại, anh cũng buông cô ra.
Thu dọn tài liệu gọn gàng để lại một bên, đứng cách mười mấy bước Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua "Em đi đây".
Đáp lại một tiếng, Trình Điệp Qua cũng không quay đầu lại, nói với cô: "Đừng đi đâu cả, sau khi về nhà thì ngủ một giấc thật ngon".
"Trình Điệp Qua anh cho em chút tiền đi, em đi mua vài thứ để chuẩn bị bữa tối cho anh".
"Không phải đã nói em đừng đi đâu sao?" Anh vẫn không ngẩng đầu: "Đã bảo em ngủ một giấc thật ngon rồi mà".
Câu phía sau anh còn tăng thêm ngữ khí nói ra. Người này, làm sao mà cứ bảo cô ngủ một giấc thật ngon, Còn chưa dợi Nặc Đinh Sơn phản bác lại thì đã nghe thấy Trình Điệp Qua vô cùng không tự nhiên nói ra một câu: "Hôm nay lúc em bước đi... chân cũng không dám bước quá... quá lớn, anh có ngốc nghếch tới cỡ nào thì cũng biết là chuyện gì, vì vậy hãy nghe anh ngủ một giấc thật ngon đi".
Im lặng ---
Trong phút chốc mặt của Nặc Đinh Sơn đỏ bừng lên, lần đó vào sáng sớm chạm súng cướp cò hơn nữa trách nhiệm còn do bản thân cô, cúi đầu đi về phía cửa phòng làm việc, thì thầm nói một câu "Vậy em đi đây, em sẽ không đi lung tung đâu".
Khoảng ba giờ chiều, Nặc Đinh Sơn quay trở lại chỗ ở của Trình Điệp Qua. Tắm rửa xong xuôi nằm ở trên giường, mắt mở lớn nhìn trần nhà, tay chậm rãi đặt lên trái tim, tay cứ như vậy thu lại ở vị trí tay đặt trên đó, thời gian trôi nhanh tới mức làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc mơ màng có thứ mềm mượt làm cho Nặc Đinh Sơn liên tiếp tránh né qua một bên, trong mơ màng cô tìm được hơi thở mà cô quen thuộc, cứ như vậy áp sát vào, trong miệng còn lẩm bẩm Trình Điệp Qua đừng đùa nữa. Bỗng chốc cô nghe được tiếng cười khẽ còn có loại âm thanh giống như của con vật nhỏ.
Mở mắt ra, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy Trình Điệp Qua ngồi ở trước giường, còn cái con lông lá kia đang ở trên người cô.
"Nó là Harl, Chu Mỹ Bảo đi công tác nên bảo anh trông giúp mấy ngày". Trình Điệp Qua chỉ vào con vật nhỏ kia nói.
Trình Điệp Qua nói "Harl" là một con chó teacup có bộ lông màu nâu, tiểu tử này có đôi mắt màu đen bóng. Lúc Nặc Đinh Sơn nhìn thấy nó, nó cũng đang nhìn cô. Hơi động lòng, ngón tay đưa tới bên miệng của nó, cái lưỡi màu hồng nhạt của chú chó teacup cứ thế liếm trên ngón tay của cô.
Nặc Đinh Sơn còn muốn trêu nó nữa thì tay của Trình Điệp Qua duỗi ra, Harl bị thả lại vào trong lồng của thú cưng.
"Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn kháng nghị.
"Phiền chết đi được". Trình Điệp Qua bày ra bộ mặt ghét bỏ: "Nặc Đinh Sơn, mau dậy ăn cơm, anh dẫn em đi ăn nào".
Lại ăn cơm, không phải là ăn cơm thì là ngủ.
"Trình Điệp Qua, em không phải là heo". Nặc Đinh Sơn nằm ở trên giường không buồn nhúc nhích.
Trình Điệp Qua mở đèn trong phòng lên, Nặc Đinh Sơn xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài cửa sổ là màu lam đậm của kiểu thời tiết mùa đông trước khi màn đêm buông xuống, là kiểu màu sắc mà Nặc Đinh Sơn sợ nhất khi còn bé. Susan vẫn còn làm việc, Emma lại cùng bạn học của chị ấy ra ngoài chơi, cô rất đói bụng.
Một bàn tay mạnh mẽ xoay mặt của cô về phía nơi có ánh sáng, ánh mắt của Trình Điệp Qua vẫn rơi trên mặt của cô. Không, chính xác mà nói thì là trên khóe môi cô.
Người đàn ông này! Chắc chắn lại muốn gặm cắn môi cô đây!
Vừa định nhắm mắt lại, thì nghe được lời như thế này đến từ Trình Điệp Qua: "Nặc Đinh Sơn, em chảy nước miếng rồi! Em lại chảy nước miếng khi ngủ rồi".
Hức...
Nặc Đinh Sơn sờ lên khóe miệng của mình, hình như...
"Không có! Làm sao có thể chứ!" Miệng theo bản năng cãi lại.
Tay Trình Đệp Qua day nhẹ cái trán, ánh mắt của anh dò xét trên cái gối, trên vỏ chăn, vẻ mặt vô cùng đau xót: Ôi, giường của tôi gối của tôi, người phụ nữ này đã làm gì với giường và gối của tôi vậy?!
Được rồi! Là cô đã chảy nước miếng, nhưng mà Trình Điệp Qua, cái tên đàn ông này thật là xấu xa quá đi, cũng không biết làm bộ không trông thấy, cũng khống biết giả vờ rằng anh không biết cái gì hết sao?
"Trình Điệp Qua!" Nặc Đinh Sơn tựa nửa người ở trên giường nghiêm mặt nói: "Anh thấy dáng vẻ em chảy nước miếng như vậy có đáng yêu không?"
Vẻ mặt của Trình Điệp Qua là không thể tưởng tượng nổi.
"Susan nói dáng vẻ của em lúc chảy nước miếng rất đáng yêu, theo cá nhân em mà nói thì em rất đồng ý với cách nói của bà". Nặc Đinh Sơn bất chấp nói, nói xong cô lại học dáng vẻ bình thường của Trình Điệp Qua lúc nhíu mày: "Nếu mà anh có xem em là bạn gái của anh thì anh cũng phải tán đồng với cách nói của em".
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó! em muốn nghe thấy anh nói "Dáng vẻ chảy nước miếng của Nặc Đinh Sơn rất đáng yêu"". Lúc nói câu này ngữ khí của Nặc Đinh Sơn cực kỳ quyết liệt.
"Nếu anh không nói thì sao?" Trình Điệp Qua nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc.
Bỗng chốc Nặc Đinh Sơn không còn khí lực như vừa rồi nữa, giọng điệu cũng không cương quyết nữa: "Nếu anh không nói, thì..."
"Vậy thì đừng nói nữa". Câu nói này bị Trình Điệp Qua hôn mất.
Lưỡi của anh tỉ mỉ vẽ lại môi của cô, khóe miệng của cô, rồi ngậm ở trong miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy, mút vào. Một tay của cô chống ở trên giường một tay khác khoát lên trên vai anh, nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên.
Môi của anh di chuyển từ môi của cô tới bên tai cô, trầm thấp nói: "Vừa rồi anh đã dùng hành động của anh biểu đạt rồi đó, dáng vẻ chảy nước miếng của Nặc Đinh Sơn là một kiểu đáng yêu vô cùng".
Tay đang chống ở trên giường ôm lấy cổ của anh, cọ mặt lên thái dương của anh, vào lúc này Nặc Đinh Sơn đã hiểu được lời Susan nói với cô, nước mắt không chỉ là dành cho sự bi thương.
Hóa ra con người ta ở thời điểm quá hạnh phúc cũng sẽ rơi lệ.
Nặc Đinh Sơn nghĩ vào giờ phút này nước mắt chảy ra từ khóe mắt của cô nhất định là hạnh phúc lớn hơn cả bi thương. Vào giờ phút này hạnh phúc bùng phát lên mạnh mẽ như đại dương mênh mông, mà bi thương chỉ như một cục đá bé nhỏ chìm vào đáy biển.
Sắc trời ngoài cửa sổ chẳng mấy chốc đã chìm vào âm u.
Trời tối rồi.
"Trời tối rồi". Trình Điệp Qua cảm thấy âm thanh của Nặc Đinh Sơn khi nói câu này có chút sầu bi. Sự sầu bi này làm cho anh lại càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
"Nặc Nặc".
"Vâng".
"Nặc Nặc".
"Vâng".
"Nặc..."
"Không có việc gì thì đừng gọi tên của em".
"Tại sao".
Tại sao ư? Bởi vì sẽ khiến cho lòng của cô dễ dàng say mê, say mê tới nỗi làm cho cô muốn trốn tránh, muốn lừa anh từ thế giới của anh tới thế giới của cô, để trêu đùa để chòng ghẹo.
MM
Hết chương 57!
Sau khi kết thúc tuần tra Nặc Đinh Sơn tiếp tục đi theo phía sau Trình Điệp Qua làm "Đặc phái viên", gần tới trưa cuối cùng cũng không có người đi tới chỗ anh để bàn bạc đủ các loại đề tài về kỹ thuật nữa. Ở hàng khung thép dài chỉ còn lại hai người bọn họ, Trình Điệp Qua đưa tay ôm cô vào trong ngực, ở trong ngực của anh nhớ tới cái danh hiệu "Đặc phái viên" không hiểu ra sao kia Nặc Đinh Sơn không nhịn được mà bật cười.
"Cười gì vậy?"
"Em có cười đâu".
Ngay sau đó, cửa được mở ra, cô bị anh lôi vào trong một căn phòng. Cửa đóng lại, lưng của cô bị anh áp trên cánh cửa, không thể chờ được mà tháo mũ bảo hộ của cô xuống, sau mũ bảo hộ là khẩu trang của cô cũng bị tháo xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Tay của cô thuận theo mà ôm lấy cổ của anh, họ cùng nhau dây dưa từ cửa rồi di chuyển tới trên tường, khi anh tìm tới người cô thì cô tựa đầu trên vai anh thở gấp.
"Ngày mai không thể để em tới đây nữa". Anh cũng cúi đầu thở gấp.
"Được, vậy ngày mai em không tới nữa". Cô trả lời, cô đã biết được dáng vẻ của anh khi làm việc rồi, anh giống như trong tưởng tượng, thật đẹp trai, đáng tin cậy.
Cô muốn biết dáng vẻ của anh ở thật nhiều thời điểm, lúc làm việc, lúc ăn, lúc tức giận, lúc vui vẻ,... sau đó ghi nhớ thật kỹ.
"Giận rồi sao?"
Cô lắc đầu, chủ động hôn lên môi anh: "Ngày mai em ở nhà làm cho anh món ăn thật ngon, vừa xem tivi vừa đợi anh trở về".
"Ngoan vậy sao?"
Cô trợn mắt: "Trình Điệp Qua, em đã hai mươi sáu tuổi chứ không phải là mười sáu tuổi nữa, không được khen em như khen đứa con nít như vậy, phải khen em như khen một người phụ nữ, xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện".
"Không chỉ có lương thiện". Anh tiếp lời của cô: "Còn quyến rũ mê người".
"Quyến rũ mê người tới mức nào?"
"Quyến rũ mê người tới mức anh một khắc cũng không muốn rời khỏi em".
Cô vùi đầu trong ngực anh cười khẽ, gống như chú chuột nhỏ lấy được miếng phô mai mơ ước đã lâu.
"Nhưng mà, cô ấy cũng tàn nhẫn, tàn nhẫn tới nỗi đôi khi anh phải hoài nghi trái tim của cô ấy có phải được làm thành từ sắt thép không".
Cô càng ôm chặt lấy anh hơn, thu lại nụ cười không nói lời nào.
"Khi đó ở bệnh viện anh đã chờ em, cho dù anh đã cáu kỉnh với mình rất nhiều nhưng không thể phủ nhận là tận đáy lòng của anh thầm tưởng tượng em sẽ xuất hiện, rất nhiều người đều tới, nhưng em lại không xuất hiện. Thời gian sau đó bắt đầu trở lên khó khăn, tràn ngập hai loại tâm tình, anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh lại cảm thất thời gian trôi qua thật chậm, lúc anh rời khỏi bệnh viện em vẫn không xuất hiện. Anh đã nói với chính mình rằng bây giờ phải chết tâm thôi". Anh nói, trong giọng nói có sự đau đớn: "Nhưng mà tối hôm qua, khi người ta nói cho anh biết có một phụ nữ lén lút ở bên ngoài, khi anh nhìn thấy em qua màn hình camera..."
"Ở đây!" Tay anh ấn lên vị trí trái tim nói: "Chỗ này lại ngu xuẩn chờ mong".
"Em còn cho là em đã dựa vào bản thân mình mà trà trộn vào được". Cô nói, giọng điệu nghẹn ngào.
Tay của anh chạm vào tóc cô, tay của cô vòng lấy eo của anh lướt xuống kéo lấy tay của anh.
Nếu như đoán không sai thì đây chắc là phòng làm việc của Trình Điệp Qua, ngoài chiếc bàn làm việc ra thì còn có một chiếc sô pha lớn dùng để nghỉ ngơi. Đâu đâu cũng có những dụng cụ điện tử còn có mô hình kiến trúc làm cho người ta hoa cả mắt. Nặc Đinh Sơn kéo Trình Điệp Qua tới ghế sô pha, chân tách ra nữa quỳ ngồi trên đùi anh, cúi đầu...
Sau nụ hôn sâu, giọng nói mềm mại: "Bây giờ ở trong lòng anh em có còn tàn nhẫn không?"
Ánh mắt của anh rơi trên môi cô, không nói lời nào.
Cô ngậm lấy vành tai của anh, rồi thả ra, tỉ mỉ hôn tới cằm của anh, răng nhẹ nhàng cà sát, xuống thêm một chút nữa, lưỡi liếm lên yết hầu của anh, sau đó môi nhanh chóng ngậm lấy hầu kết của anh. Tay anh vẫn buông thõng trên ghế sô pha cuối cùng cũng luồn vào trong tóc của cô.
Bị ham muốn khuấy động. Nặc Nặc, Nặc Nặc...
Môi một lần nữa di chuyển tới bên tai anh: "Bây giờ em còn tàn nhẫn không?"
Lời của Trình Điệp Qua làm cho lòng của Nặc Đinh Sơn rất khổ sở, cô chán ghét chính mình từng có dáng vẻ như vậy trong lòng anh, mặc dù những điều ấy đều là thật nhưng ít nhất bây giờ cô muốn tiêu diệt hết hình tượng tàn nhẫn của mình trong lòng anh. Klein nói Nặc Nặc có thể tùy hứng một chút.
Người đàn ông này!
Vẫn không chịu nói đúng không?
Chu Mỹ Bảo vừa mở của phòng làm việc của Trình Điệp Qua ra, sau vài giây lại nhanh chóng đóng lại. Ba phút sau đó nhận được được sự cho phép của Trình Điệp Qua mới mở cửa ra. Ba phút trước đôi nam nữ kia dây dưa ở trên ghế dô pha vào giờ phút này đã quần áo chỉnh tề, ngay ngắn ngồi trên ghế sô pha, duy trì khoảng cách đến mức rất hoàn hảo.
Quả nhiên như cô phỏng đoán, "Nhân vật đặc biệt" như vậy chỉ có là Nặc Đinh Sơn, hai người này xem ra là tình cũ cháy lại rồi.
Đóng cửa phòng làm việc lại Chu Mỹ Bảo đứng ở đó một lúc, trong lòng đang nghĩ lần sau mà Trình Điệp Qua có bảo cô làm chuyện riêng cho anh nữa thì cô nhất định phải kiên quyết từ chối. Trình Điệp Qua bảo cô tới Mỹ một chuyến, Trình Điệp Qua giao vào tay cô ngoài một cái phong thư ra còn có một tờ chi phiếu một trăm triệu. Thư và chi phiếu được giao cho Vinh Tuấn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc Trình Điệp Qua vừa giao cho cô mấy thứ này còn cố ý đẩy Nặc ĐinhSơn ra.
Nặc Đinh Sơn lấy thân phận "Nhân viên đặc biệt" đi theo Trình Điệp Qua tới phòng làm việc của anh, trước đây đã từng giúp Trình Điệp Qua giải quyết qua công việc của anh vì vậy Nặc Đinh Sơn đã nhận trách nhiệm tỏ ý có thể đảm nhiệm được công việc một cách đơn giản, Trình Điệp Qua chấp nhận lời đề nghị của cô, chỉ là...
Lúc Nặc Đinh Sơn in văn bản anh đã đi tới ôm lấy cô từ phía sau: "Không xong rồi, Nặc Nặc, em không thể ở lại chỗ này được rồi".
"Sao vậy, em đã làm không tốt sao?" Nặc Đinh Sơn dò lại văn bản mình vừa in.
Cằm tựa lên đỉnh đầu cô, lắc đầu.
"Thế rốt cuộc là làm sao?" Nặc Đinh Sơn giậm chân.
Đợi cả nửa ngày anh mới nói một câu:
"Mắt vẫn không chịu nhìn vào nơi nó cần phải nhìn mà cứ nhìn vào chỗ không nên nhìn, chỗ không nên nhìn là em đó".
Nặc Đinh Sơn cong khóe miệng, không ai hiểu rõ loại tâm tình này hơn cô, lúc nào cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực mới để cho mắt của mình không tìm tới anh, không dán lên người anh.
"Em trở về nhà đợi anh đi".
"Được".
Sau câu "Được" kia ba phút mà họ vẫn duy trì tư thế vừa rồi như cũ, anh không có buông cô ra, mà cô cũng không có đẩy anh ra, điện thoại của phòng làm việc vẫn vang lên liên tục.
Cuối cùng khi điện thoại dừng lại, anh cũng buông cô ra.
Thu dọn tài liệu gọn gàng để lại một bên, đứng cách mười mấy bước Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua "Em đi đây".
Đáp lại một tiếng, Trình Điệp Qua cũng không quay đầu lại, nói với cô: "Đừng đi đâu cả, sau khi về nhà thì ngủ một giấc thật ngon".
"Trình Điệp Qua anh cho em chút tiền đi, em đi mua vài thứ để chuẩn bị bữa tối cho anh".
"Không phải đã nói em đừng đi đâu sao?" Anh vẫn không ngẩng đầu: "Đã bảo em ngủ một giấc thật ngon rồi mà".
Câu phía sau anh còn tăng thêm ngữ khí nói ra. Người này, làm sao mà cứ bảo cô ngủ một giấc thật ngon, Còn chưa dợi Nặc Đinh Sơn phản bác lại thì đã nghe thấy Trình Điệp Qua vô cùng không tự nhiên nói ra một câu: "Hôm nay lúc em bước đi... chân cũng không dám bước quá... quá lớn, anh có ngốc nghếch tới cỡ nào thì cũng biết là chuyện gì, vì vậy hãy nghe anh ngủ một giấc thật ngon đi".
Im lặng ---
Trong phút chốc mặt của Nặc Đinh Sơn đỏ bừng lên, lần đó vào sáng sớm chạm súng cướp cò hơn nữa trách nhiệm còn do bản thân cô, cúi đầu đi về phía cửa phòng làm việc, thì thầm nói một câu "Vậy em đi đây, em sẽ không đi lung tung đâu".
Khoảng ba giờ chiều, Nặc Đinh Sơn quay trở lại chỗ ở của Trình Điệp Qua. Tắm rửa xong xuôi nằm ở trên giường, mắt mở lớn nhìn trần nhà, tay chậm rãi đặt lên trái tim, tay cứ như vậy thu lại ở vị trí tay đặt trên đó, thời gian trôi nhanh tới mức làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc mơ màng có thứ mềm mượt làm cho Nặc Đinh Sơn liên tiếp tránh né qua một bên, trong mơ màng cô tìm được hơi thở mà cô quen thuộc, cứ như vậy áp sát vào, trong miệng còn lẩm bẩm Trình Điệp Qua đừng đùa nữa. Bỗng chốc cô nghe được tiếng cười khẽ còn có loại âm thanh giống như của con vật nhỏ.
Mở mắt ra, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy Trình Điệp Qua ngồi ở trước giường, còn cái con lông lá kia đang ở trên người cô.
"Nó là Harl, Chu Mỹ Bảo đi công tác nên bảo anh trông giúp mấy ngày". Trình Điệp Qua chỉ vào con vật nhỏ kia nói.
Trình Điệp Qua nói "Harl" là một con chó teacup có bộ lông màu nâu, tiểu tử này có đôi mắt màu đen bóng. Lúc Nặc Đinh Sơn nhìn thấy nó, nó cũng đang nhìn cô. Hơi động lòng, ngón tay đưa tới bên miệng của nó, cái lưỡi màu hồng nhạt của chú chó teacup cứ thế liếm trên ngón tay của cô.
Nặc Đinh Sơn còn muốn trêu nó nữa thì tay của Trình Điệp Qua duỗi ra, Harl bị thả lại vào trong lồng của thú cưng.
"Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn kháng nghị.
"Phiền chết đi được". Trình Điệp Qua bày ra bộ mặt ghét bỏ: "Nặc Đinh Sơn, mau dậy ăn cơm, anh dẫn em đi ăn nào".
Lại ăn cơm, không phải là ăn cơm thì là ngủ.
"Trình Điệp Qua, em không phải là heo". Nặc Đinh Sơn nằm ở trên giường không buồn nhúc nhích.
Trình Điệp Qua mở đèn trong phòng lên, Nặc Đinh Sơn xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài cửa sổ là màu lam đậm của kiểu thời tiết mùa đông trước khi màn đêm buông xuống, là kiểu màu sắc mà Nặc Đinh Sơn sợ nhất khi còn bé. Susan vẫn còn làm việc, Emma lại cùng bạn học của chị ấy ra ngoài chơi, cô rất đói bụng.
Một bàn tay mạnh mẽ xoay mặt của cô về phía nơi có ánh sáng, ánh mắt của Trình Điệp Qua vẫn rơi trên mặt của cô. Không, chính xác mà nói thì là trên khóe môi cô.
Người đàn ông này! Chắc chắn lại muốn gặm cắn môi cô đây!
Vừa định nhắm mắt lại, thì nghe được lời như thế này đến từ Trình Điệp Qua: "Nặc Đinh Sơn, em chảy nước miếng rồi! Em lại chảy nước miếng khi ngủ rồi".
Hức...
Nặc Đinh Sơn sờ lên khóe miệng của mình, hình như...
"Không có! Làm sao có thể chứ!" Miệng theo bản năng cãi lại.
Tay Trình Đệp Qua day nhẹ cái trán, ánh mắt của anh dò xét trên cái gối, trên vỏ chăn, vẻ mặt vô cùng đau xót: Ôi, giường của tôi gối của tôi, người phụ nữ này đã làm gì với giường và gối của tôi vậy?!
Được rồi! Là cô đã chảy nước miếng, nhưng mà Trình Điệp Qua, cái tên đàn ông này thật là xấu xa quá đi, cũng không biết làm bộ không trông thấy, cũng khống biết giả vờ rằng anh không biết cái gì hết sao?
"Trình Điệp Qua!" Nặc Đinh Sơn tựa nửa người ở trên giường nghiêm mặt nói: "Anh thấy dáng vẻ em chảy nước miếng như vậy có đáng yêu không?"
Vẻ mặt của Trình Điệp Qua là không thể tưởng tượng nổi.
"Susan nói dáng vẻ của em lúc chảy nước miếng rất đáng yêu, theo cá nhân em mà nói thì em rất đồng ý với cách nói của bà". Nặc Đinh Sơn bất chấp nói, nói xong cô lại học dáng vẻ bình thường của Trình Điệp Qua lúc nhíu mày: "Nếu mà anh có xem em là bạn gái của anh thì anh cũng phải tán đồng với cách nói của em".
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó! em muốn nghe thấy anh nói "Dáng vẻ chảy nước miếng của Nặc Đinh Sơn rất đáng yêu"". Lúc nói câu này ngữ khí của Nặc Đinh Sơn cực kỳ quyết liệt.
"Nếu anh không nói thì sao?" Trình Điệp Qua nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc.
Bỗng chốc Nặc Đinh Sơn không còn khí lực như vừa rồi nữa, giọng điệu cũng không cương quyết nữa: "Nếu anh không nói, thì..."
"Vậy thì đừng nói nữa". Câu nói này bị Trình Điệp Qua hôn mất.
Lưỡi của anh tỉ mỉ vẽ lại môi của cô, khóe miệng của cô, rồi ngậm ở trong miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy, mút vào. Một tay của cô chống ở trên giường một tay khác khoát lên trên vai anh, nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên.
Môi của anh di chuyển từ môi của cô tới bên tai cô, trầm thấp nói: "Vừa rồi anh đã dùng hành động của anh biểu đạt rồi đó, dáng vẻ chảy nước miếng của Nặc Đinh Sơn là một kiểu đáng yêu vô cùng".
Tay đang chống ở trên giường ôm lấy cổ của anh, cọ mặt lên thái dương của anh, vào lúc này Nặc Đinh Sơn đã hiểu được lời Susan nói với cô, nước mắt không chỉ là dành cho sự bi thương.
Hóa ra con người ta ở thời điểm quá hạnh phúc cũng sẽ rơi lệ.
Nặc Đinh Sơn nghĩ vào giờ phút này nước mắt chảy ra từ khóe mắt của cô nhất định là hạnh phúc lớn hơn cả bi thương. Vào giờ phút này hạnh phúc bùng phát lên mạnh mẽ như đại dương mênh mông, mà bi thương chỉ như một cục đá bé nhỏ chìm vào đáy biển.
Sắc trời ngoài cửa sổ chẳng mấy chốc đã chìm vào âm u.
Trời tối rồi.
"Trời tối rồi". Trình Điệp Qua cảm thấy âm thanh của Nặc Đinh Sơn khi nói câu này có chút sầu bi. Sự sầu bi này làm cho anh lại càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
"Nặc Nặc".
"Vâng".
"Nặc Nặc".
"Vâng".
"Nặc..."
"Không có việc gì thì đừng gọi tên của em".
"Tại sao".
Tại sao ư? Bởi vì sẽ khiến cho lòng của cô dễ dàng say mê, say mê tới nỗi làm cho cô muốn trốn tránh, muốn lừa anh từ thế giới của anh tới thế giới của cô, để trêu đùa để chòng ghẹo.
MM
Hết chương 57!