Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Thời gian gần nửa đêm Nặc Đinh Sơn theo Trình Điệp Qua tới một căn phòng tương tự như phòng nghiên cứu khoa học, Trình Điệp Qua nói cho cô biết đây là trung tâm giám sát đáy biển, bình thường họ đều thông qua thiết bị giám sát ở đây để nghe được tin tức từ các loại cá dưới biển sâu phát đi, sau đó nhân viên kỹ thuật sẽ thông qua những thông tin mà sinh vật trong nước phát đi để thu thập số liệu.
Mở cánh cửa phòng ở tầng trong cùng ra Nặc Đinh Sơn đã nghe được âm thanh kỳ quái, mấy giây sau đó cô đã đoán được chắc là đã xảy ra gì đó. Đang trực ban là một anh chàng da trắng có gương mặt baby, anh chàng da trăng này đang nhìn hết sức chăm chú vào màn hình máy vi tính, hình ảnh trên màn hình hiện lên là người đàn ông với nét mặt say mê, tay người đàn ông đặt trên đầu người phụ nữ, người phụ nữ đang nửa quỳ.
Nặc Đinh Sơn xoay mặt qua nhìn Trình Điệp Qua, anh lại đang nhíu mày rồi. Anh vừa cau mày tay vừa gõ lên cánh cửa, anh chàng da trắng chân tay luống cuống tắt video đi, ấp úng đứng ở một bên.
Anh chàng da trắng ôm máy tính của cậu ta lúng túng rời đi, Trình Điệp Qua khô khốc gọi một tiếng "Nặc Nặc".
"Trình Điệp Qua, anh có từng xem qua loại phim như vậy không?" Vẻ mặt hết sức thiếu tự nhiên của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn có chút hiếu kỳ.
"Không có" Trình Điệp Qua nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Không có? Sao có thể chứ? Tại sao?".
"Không tại sao cả, không có hứng thú, cũng không có thời gian".
Mặt Nặc Đinh Sơn tiến lại gần Trình Điệp Qua, muốn tìm ra một chút manh mối từ trên mặt của anh, một bàn tay của anh đã che mặt của cô lại: "Đã xem qua vài lần, thấy cũng chỉ có vậy thôi".
"Trình Điệp Qua... " Nặc Đinh Sơn vẫn muốn khám phá ra chút gì đó từ trong miệng Trình Điệp Qua.
"Nặc Đinh Sơn!" Vẻ mặt của Trình Điệp Qua đã mất kiên nhẫn.
Thôi được rồi, Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn đưa tay qua cho Trình Điệp Qua, họ đi tới vị trí đầu phía nam. Sắp xếp của nơi này nhìn qua giống như là sân thượng phát vệ tinh, họ ngồi sóng vai, họ cùng đeo tai nghe lớn có microphone.
Trình Điệp Qua nói cho Nặc Đinh Sơn biết thông qua tai nghe có thể bắt được tần số âm thanh của sinh vật phát ra ở đáy biển mấy trăm hải lý.
Tai nghe truyền ra âm thanh của Trình Điệp Qua: "Mười bốn tỷ năm trước ở trong một vụ nổ vũ trụ lớn đã xuất hiện trái đất, bảy mươi phần trăm của trái đất đều là biển, lúc quan sát từ trên vê tinh nó là màu xanh lam, trên thế giới này tồn tại sớm hơn so với tinh cầu màu xanh này là biển còn có sinh vật sống ở dưới đáy biển. Nặc Nặc, nhắm mắt lại em sẽ nghe thấy âm thanh của những vị khách ghé thăm trái đất này còn sớm hơn cả loài người, hàng tỷ năm trước, hàng chục tỷ năm trước".
Nặc Đinh Sơn nhắm hai mắt lại, cô lần lượt nghe thấy một số âm thanh nhỏ bé, giống như âm thanh của sinh vật ở đáy biển khi hít thở phát ra. Dần dần những âm thanh ấy bị hai nhóm âm thanh thay thế một cao một thấp phối hợp chặt chẽ với nhau.
"Đó là cái gì?"
"Đó là thông điệp tán tỉnh của cá voi, cá voi đực trẻ rời khỏi người thân của mình một khoảng thời gian thì cảm thấy cô đơn, nó cũng muốn giống như cha mình có bạn đời của mình, cá voi đực bắt đầu tìm kiếm trên đại dương mênh mông, cuối cùng nó cũng đã gặp được con cá voi cái khác cũng cô đơn giống như nó".
"Giai đoạn đầu tán tỉnh, cá voi sẽ đập nước cuồn cuộn trên mặt biển để thể hiện tư thế đẹp của mình, cách biểu đạt sức mạnh để lấy lòng cá voi cái, sau khi trải qua màn theo đuổi thăm dò ngắn ngủi chúng quay trở về trong biển sâu. Giai đoạn tán tỉnh thứ hai cá voi đực sẽ dùng tần số âm thanh để truyền đạt sự sùng bái của nó đối với cá voi cái, âm thanh càng to rõ thì thể hiện tình yêu của nó càng nồng cháy. Cá voi cái bị đánh động sẽ dùng tần số âm thanh đáp lại. Nặc Nặc, âm thanh em vừa nghe được là thể hiện cho ngài cá voi đực của chúng ta đã giành được tình yêu của nàng cá voi cái".
Nặc Đinh Sơn nghiêng tai lắng nghe, cô nghĩ âm thanh khá nhỏ này nhất định là tần số âm thanh của nàng cá voi cái. Các cô nàng bao giờ cũng khá ngại ngùng, mà âm thanh lớn hơn nhất định là của quý ngài cá voi đực, từ tần số âm thanh nghe được này nhất định là của một anh chàng tình cảm dâng trào.
Nặc Đinh Sơn mỉm cười, hỏi: "Sau đó thì sao?".
"Sau đó chúng đã kết bạn với nhau đi tới bờ biển ấm áp, chúng ở đó hoàn thành giao phối đẻ trứng, đợi tới mùa xuân năm sau con của chúng ra đời, sinh mạng mới ra đời đối với cá voi mà nói thì đó là một bộ sử thi, bởi vì một đời của chúng quá dài".
Trong mơ hồ dường như Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy trong biển sâu con cá voi kia đã trải qua trưởng thành rời khỏi người thân một mình tiến về phía trước, có bàn tay dịu dàng ấn lên gò má cô, cô mở mắt ra.
Chạm tới khuôn mặt Trình Điệp Qua, trái tim của Nặc Đinh Sơn vô cớ trở nên khó chịu.
"Nặc Nặc, mà một đời người so với cá voi thì lại quá ngắn ngủi". Giọng nói của Trình Điệp Qua xuyên qua microphone truyền tới bên tai cô.
Nặc Đinh Sơn rũ mắt xuống.
Phút chốc qua đi Nặc Đinh Sơn lại nghe thấy một câu nói như vầy của Trình Điệp Qua "Đợi sau khi A Tuấn từ San Francisco trở về, chúng ta tìm một thời gian đi chọn nhẫn".
Lúc Trình Điệp Qua nói lời này Nặc Đinh Sơn lặng lẽ bỏ tai nghe đang gắn trên đầu xuống, sau đó nhăn mày quay mặt về phía Trình Điệp Qua: "Trình Điệp Qua, không có âm thanh nữa".
Trong khi Vẻ mặt của Trình Điệp Qua vô cùng nghi hoặc thì Nặc Đinh Sơn đưa tai nghe cho anh, mấy phút sau đó Trình Điệp Qua gắn tai nghe lên đầu, lúc anh làm những việc ấy nét mặt rầu rĩ, bởi vì Nặc Đinh Sơn nói cho anh biết cô không nghe được gì cả, hơn nữa cô còn nói với anh cô có chút chóng mặt.
Trình Điệp Qua cầu hôn không thành buồn bực đi ở phía trước, Nặc Đinh Sơn cúi thấp đầu đi theo phía sau anh, quay trở lại phòng Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn nhận lấy thuốc Trình Điệp Qua đưa cho cô.
Uống xong thuốc, tắt đèn, đi ngủ!
Nặc Đinh Sơn mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Một đêm sắp qua, một ngày mới lại tới rồi, tay chạm tới tay của Trình Điệp Qua: "Trình Điệp Qua".
"Ừ".
Thật may, Trình Điệp Qua cũng chưa ngủ. Trong ánh sáng lờ mờ còn sót lại có thể phân biệt được sự vật, Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng của mình nói một câu thế này "Trình Điệp Qua, muốn em làm cho anh không".
"Cái gì? Làm cái gì?" Rất rõ ràng, anh không hiểu ý của cô đang nói tới cái gì.
"Trình Điệp Qua, tin không? Khẳng định cũng không phải như anh nói ". Nặc Đinh Sơn lại thấp giọng bổ sung một câu.
"Rốt cuộc là em đang nói cái gì?" Tay anh với tới, kéo cô vào trong ngực.
Người đàn ông này cũng quá chậm chạp, cô thì thầm nói bên tai Trình Điệp Qua, tới mức cô phải nói trắng ra, sau khi nói xong ấy vậy mà Nặc Đinh Sơn lại nhận được một câu thế này "Ngủ đi".
Hứ --- Sao lại như vậy, không phải đàn ông rất thích như vậy sao? Sao tới chỗ Trình Điệp Qua lại không có hiệu quả gì vậy. Nặc Đinh Sơn thấy có lẽ vị này vẫn đang giả bộ với cô.
Thế là âm thanh của cô phả ra lại càng thêm mềm mại, sau đó "Dưa nhỏ, tin không? Em sẽ làm rất tốt".
Lời của Nặc Đinh Sơn dẫn tới một tiếng chửi rủa trầm thấp của Trình Điệp Qua, sau đó anh kéo chăn che đầu cô lại, lớn tiếng ra lệnh "Sau này nếu như anh mà còn nghe được chữ nào tương tự như Dưa nhỏ như vậy từ trong miệng em thì nhất định sẽ ném em vào trong biển".
"Còn nữa, Nặc Đinh Sơn bây giờ em phải ngừng ngay cái loại ý nghĩ kỳ quái kia trong đầu em ngay lập tức, nhắm mắt lại đi ngủ".
Không muốn sao? Không muốn thì dẹp đi!
Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa nằm lại vị trí của mình, tiếp tục trơ mắt nhìn trần nhà. Một lúc sau Trình Điệp Qua xoay người quay lưng về phía cô, lại sau một lúc nữa anh lại xoay người lại đối diện với cô, lại một lúc sau tay của anh nắm chặt lấy tay của cô: "Nặc Nặc".
"Ừ".
"Có lẽ em nói rất đúng, có lẽ cũng không phải như vậy". Anh đè thấp giọng nói.
"Sao cơ?" Nặc Đinh Sơn cố nhịn cười.
Im lặng ---
Môi của anh dán lên bên tai cô, âm thanh mang theo bất đắc dĩ: "Em thật sự không nên nói như vậy".
"Em chỉ nói thế thôi". Nặc Đinh Sơn tỏ ý rằng mình vô tội.
"Chỉ nói thế thôi, anh thấy em rõ ràng là cố ý". Trình Điệp Qua kéo tay của cô lại, cứ như vậy kéo đi xuống, cách một lớp vải sợi không thể kìm nén, nghiến răng nghiến lợi: "Cứng rồi, đây chính là kết quả mà những lời của em đã nói mang lại".
Ok, được rồi. Việc cô gây nên tất nhiên sẽ do cô phụ trách. Căn phòng đã rơi vào bóng tối, đầu Nặc Đinh Sơn chui vào trong chăn, đồ ngủ của Trình Điệp Qua rất rộng, cô chỉ cần vén vạt áo của anh lên là được rồi. Môi lướt qua từng chút trên người của anh, dừng lại ở trên bụng của anh một chút, cũng chỉ một thời gian ngắn như vậy cô đã nghe được anh run rẩy hít vào. Vào giờ phút này hai má của cô đã cực kỳ nóng rồi, nóng tới nỗi cả người người như bốc cháy lên, mà thân thể anh cũng nóng rẫy.
Trong bóng tối Trình Điệp Qua cảm thấy được sự kích động dưới lớp da truyền tới sâu thẳm trong linh hồn. Sao vậy? Tất cả rung động là do cô gây ra làm cho anh say mê như vậy, loại say mê này lan tới mỗi một lỗ chân lông của anh ra sức bót nghẹt anh. Mạnh mẽ tới nỗi làm cho suy nghĩ của anh tan rã, anh tùy ý phát ra một số âm thanh từ trong miệng mình ra. Anh muốn anh và cô cứ như đôi cá voi ở biển sâu kia, âm thanh của anh phát ra càng tập trung thì cô lại càng... Tay vỗ mạnh ở nệm trên giường, lúc răng của cô nhẹ nhàng cọ ở trên mỗi một tấc da thịt đều sẽ dẫn tới thân thể anh từng trận run rẩy. Trong cơn run rẩy anh nghe thấy tiếng của chính mình "Nặc Nặc".
Sau đó là im lặng rất kỳ quái!
"Sao vậy?" Anh hỏi.
"Không sao". Cô đáp.
Trình Điệp Qua muốn nhấc người dậy đã bị cô đè mạnh lại.
"Nặc Nặc?"
"Đừng hỏi, đừng hỏi cái gì hết".
Bỗng chốc cô rời khỏi anh, trong ánh sáng mờ nhạt anh nhìn thấy cô cúi người rời khỏi phòng, cô đi tới phòng tắm. Trình Điệp Qua cũng đi tới phòng tắm, cô cũng không bật đèn, trong bóng tối anh nghe thấy tiếng nước chảy.
Tại sao không bật đèn?
Trình Điệp Qua mở đèn phòng tắm lên, sau đó anh đã hiểu vì sao cô không mở đèn.
Khoảng thời gian rất lâu về sau, Trình Điệp Qua cũng sẽ nhớ tới thời khắc này của Nặc Đinh Sơn. Khoảnh khắc này mặt của Nặc Đinh Sơn vô cùng đáng thương, giống như là đứa trẻ ăn vụng chocolate bị người lớn bắt được, lúng túng hỗn loạn, nhưng lại đáng yêu như vậy.
Gương mặt của cô vô cùng đáng thương, giọng nói cũng vô cũng đáng thương: "Trình Điệp Qua, Tại sao anh lại mở đèn chứ?"
Vào giờ phút này Trình Điệp Qua đã hiểu những chất lỏng đang dính trên mặt của cô là cái gì rồi, cho dù đã rõ ràng nhưng trong lòng anh cũng không vì vậy mà có nửa phần lúng túng, bởi vì Nặc Đinh Sơn của hiện tại quá đáng yêu đi.
"Nặc Đinh Sơn, em thật đáng yêu". Anh nói sự thật.
Lời của anh rõ ràng đã khiến cô tức giận, cô trừng mắt nhìn anh: "Còn không phải đều do anh bắn lung lung".
Tình Điệp Qua gật đầu, quả thực là do anh, nhận lấy khăn mặt trong tay cô cẩn thận lau sạch sẽ từng chút chất lỏng dính trên mặt cô, vừa lau vừa nói: "Đúng vậy, là anh không tốt, sau này anh sẽ chú ý hơn, nhé?"
Cô gật đầu.
Cuối cùng anh đã lau mặt cho cô thật sạch sẽ. Ánh mắt cứ như vậy bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, rơi vào trên môi cô, môi của cô đỏ chói, hơi sưng rất đáng yêu, ánh mắt của cô cực kỳ trong trẻo.
Nặc Đinh Sơn của giờ khắc này đối với Trình Điệp Qua mà nói là khuynh quốc khuynh thành!
Ngón tay vô thức chạm lên môi của cô, ma sát nhẹ nhàng, thật mềm mại. Vài ý nghĩ giống như cơn gió lốc thổi qua theo cảm xúc mềm mại của ngón tay đã biến thành một loại ý nghĩ điên cuồng, anh không che đậy những suy nghĩ đó, anh nói với cô "Nặc Nặc, nếu như em cũng từng làm chuyện như vậy cho người đàn ông khác thì anh sẽ nhắm súng vào ngay huyệt thái dương của hắn không chút do dự".
"Em không có, từ trước tới nay em chưa từng làm qua với ai cả". Giọng nói của cô thì thầm.
"Thật chứ?"
"Thật, em thề!"
Hai má đỏ rực một mảng phối hợp cùng với đôi môi của cô. Anh cúi đầu ngậm lấy môi của cô, tay luồn vào trong áo ngủ của cô, nắm lấy hai khối tròn ở trước ngực cô xoa nắn giống như đứa trẻ tràn đầy ham muốn không thể khống chế, trực tiếp trêu đùa khiến cô phải nhỏ giọng kháng nghị. Cô muốn phát ra tiếng đã bị môi của anh chặn lại, cũng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Thân thể của cô ra sức lui lại phía sau giống như muốn trốn khỏi sự khống chế của anh. Như vậy sao được, làm sao được? Tay lại với tới, thân thể bị động dính sát vào anh.
Lúc cô sắp ngạt thở anh mới buông cô ra, nắm đấm nhỏ bé đấm lên trên vai anh, thấp giọng kháng nghị: Đau quá, tên khốn này.
Vùi đầu trên hõm vai cô, Trình Điệp Qua nghĩ sớm muộn thì anh cũng sẽ phát điên lên vì cô mất.
Tia sáng mãnh liệt chiếu lên trên mặt của Nặc Đinh Sơn, Nặc Đinh Sơn cố gắng mở mắt ra, trong căn phòng tràn ngập mùi vị của họ đã lưu lại sau đêm qua. Có bao nhiêu điên cuồng thì mùi vị đó có bấy nhiêu mờ ám. Sau giữa đêm qua Trình Điệp Qua lại muốn cô lần nữa, lần đó anh thực sự đã giày vò cô muốn chết.
Đã là giữa trưa rồi, Nặc Đinh Sơn nằm ở trên giường rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc chân chạm trên đất Nặc Đinh Sơn suýt chút nữa ngã khụy xuống. Trình Điệp Qua, cái tên khốn kiếp này đúng thật là biết giày vò người ta mà.
Sau khi rửa mặt xong xuôi Nặc Đinh Sơn thu dọn lại phòng của Trình Điệp Qua sạch sẽ, sau đó gọi điện thoại đặt vé máy bay. Ngày hôm qua cô đã nói qua với Trình Điệp Qua ngày mai cô phải quay lại nước Đức, bởi vì vở kịch Klein luyện tập ngày kia sẽ trình diễn trên sân khấu. Người đàn ông bị lừa chẳng hay biết gì còn đồng ý với Nặc Đinh Sơn muộn nhất thì vào chủ nhật tuần sau sẽ tới Đức gặp Klein. Giai đoạn gần đây Trình Điệp Qua thật sự rất bận: "Không sao đâu, em sẽ giải thích với Klein". Cô đáp lại như vậy, lúc nói lời này giọng của cô vô cùng dịu dàng.
Khi màn đêm buông xuống Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi trên con tàu hạng nhẹ quay về Manchester. Thời gian bữa trưa và bữa tối bị giảm bớt xuống cũng chỉ còn mười phút đồng hồ, người đàn ông dường như vừa nằm xuống giường đã ngủ say như chết.
Thời gian gần mười giờ xe của Trình Điệp Qua lái vào nhà để xe ở công trường, sau khi xe vừa tắt máy Trình Điệp Qua lợi dụng cơ hội giúp Nặc Đinh Sơn tháo dây an toàn mà hôn cô tới ngạt thở. Trong khoang xe yên tĩnh lời anh nói bên tai cô khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, cô càng giận thì anh lại càng thêm phấn chấn, cuối cùng làm cho cô phải cầm một chiếc giày của mình lên đe dọa anh. Dễ dàng cướp đi giày của cô, họ cùng nhau đùa giỡn trong gara, Trình Điệp Qua đi phía trước trong tay cầm một chiếc giày của cô, Nặc Đinh Sơn chỉ mang một chiếc giày ở một chân nhảy lò cò đuổi theo phía sau, lúc gần tới chỗ cầu thang cuối cùng cô đã bắt được anh.
"Trình Điệp Qua, em bắt được anh rồi". Cô không khỏi đắc ý reo hò như một đứa trẻ.
Âm thanh reo hò bởi vì nhảy nhót mà có vẻ cực kỳ trong trẻo, loại trong trẻo đó bởi vì bầu không khí xung quanh mà trong nháy mắt đã thay đổi trở nên kỳ lạ.
Trình Điệp Qua đứng trước mặt Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích. Không, trông càng giống như là che chắn. Anh chắn ở phía trước Nặc Đinh Sơn, anh đưa tay ra chắn Nặc Đinh Sơn ở phía sau anh.
"Trình Điệp Qua, anh che mất em rồi".
Nặc Đinh Sơn đẩy lưng của Trình Điệp Qua.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Nặc Đinh Sơn cau mày: "Trình Điệp Qua, anh trả lại giày cho em".
Giọng nói vừa xong chiếc giày mới bị Trình Điệp Qua lấy mất đã rơi xuống vị trí bên chân Nặc Đinh Sơn, sau đó cô đã nghe thấy lời Trình Điệp Qua nói với cô thế này.
"Nặc Nặc, mang giày của em vào, quay về phòng, không được hỏi cái gì cũng không được nhìn cái gì hết. Quay trở về phòng sau đó tắm rửa, thay bộ váy ngủ mà anh thích, ngoan ngoãn ở ghế sô pha xem ti vi, anh đảm bảo đúng mười một giờ trước giờ tin tức em sẽ nhìn thấy anh".
Nặc Đinh Sơn từ trong giọng điệu nói chuyện của Trình Điệp Qua đã ngửi thấy được tình trạng không bình thường, vừa mở miệng muốn hỏi thế nào vậy.
Một tiếng súng vang lên.
Viên đạn đó sượt qua bên tai của Trình Điệp Qua.
Nặc Đinh Sơn đã thét lên: Trình --- Điệp --- Qua ---
Cùng với tiếng thét của cô gần như đồng thời chính là âm thanh của vật bằng kim loại đập vào bức tường sau đó rơi xuống đất, âm thanh đó còn trong trẻo hơn so với tiếng reo hò khi nãy của cô.
Nặc Đinh Sơn đứng sau lưng Trình Điệp Qua thò ra nửa người.
Cô đã nhìn thấy Vinh Tuấn đang cầm súng, khẩu súng trong tay của Vinh Tuấn kia nòng súng đang quay về Trình Điệp Qua.
MM
Hết chương 62!
_________________________
Next:
"Trình Điệp Qua, sau này em sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, sau này em cũng sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con, nhưng anh thì có thể. Em làm sao đành lòng để cho anh trở nên giống như em. Trình Điệp Qua, em sẽ ở chỗ cách anh rất gần, mỗi ngày sẽ cầu nguyện cho anh, dùng cách của em chúc phúc cho anh. Anh có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ, cũng có thể..."
...
"Sau này cuối cùng anh cũng sẽ như người đàn ông khác, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, em sẽ ở rất xa thầm nghĩ về anh, nhớ anh, yêu anh, mãi mãi".
Mở cánh cửa phòng ở tầng trong cùng ra Nặc Đinh Sơn đã nghe được âm thanh kỳ quái, mấy giây sau đó cô đã đoán được chắc là đã xảy ra gì đó. Đang trực ban là một anh chàng da trắng có gương mặt baby, anh chàng da trăng này đang nhìn hết sức chăm chú vào màn hình máy vi tính, hình ảnh trên màn hình hiện lên là người đàn ông với nét mặt say mê, tay người đàn ông đặt trên đầu người phụ nữ, người phụ nữ đang nửa quỳ.
Nặc Đinh Sơn xoay mặt qua nhìn Trình Điệp Qua, anh lại đang nhíu mày rồi. Anh vừa cau mày tay vừa gõ lên cánh cửa, anh chàng da trắng chân tay luống cuống tắt video đi, ấp úng đứng ở một bên.
Anh chàng da trắng ôm máy tính của cậu ta lúng túng rời đi, Trình Điệp Qua khô khốc gọi một tiếng "Nặc Nặc".
"Trình Điệp Qua, anh có từng xem qua loại phim như vậy không?" Vẻ mặt hết sức thiếu tự nhiên của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn có chút hiếu kỳ.
"Không có" Trình Điệp Qua nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Không có? Sao có thể chứ? Tại sao?".
"Không tại sao cả, không có hứng thú, cũng không có thời gian".
Mặt Nặc Đinh Sơn tiến lại gần Trình Điệp Qua, muốn tìm ra một chút manh mối từ trên mặt của anh, một bàn tay của anh đã che mặt của cô lại: "Đã xem qua vài lần, thấy cũng chỉ có vậy thôi".
"Trình Điệp Qua... " Nặc Đinh Sơn vẫn muốn khám phá ra chút gì đó từ trong miệng Trình Điệp Qua.
"Nặc Đinh Sơn!" Vẻ mặt của Trình Điệp Qua đã mất kiên nhẫn.
Thôi được rồi, Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn đưa tay qua cho Trình Điệp Qua, họ đi tới vị trí đầu phía nam. Sắp xếp của nơi này nhìn qua giống như là sân thượng phát vệ tinh, họ ngồi sóng vai, họ cùng đeo tai nghe lớn có microphone.
Trình Điệp Qua nói cho Nặc Đinh Sơn biết thông qua tai nghe có thể bắt được tần số âm thanh của sinh vật phát ra ở đáy biển mấy trăm hải lý.
Tai nghe truyền ra âm thanh của Trình Điệp Qua: "Mười bốn tỷ năm trước ở trong một vụ nổ vũ trụ lớn đã xuất hiện trái đất, bảy mươi phần trăm của trái đất đều là biển, lúc quan sát từ trên vê tinh nó là màu xanh lam, trên thế giới này tồn tại sớm hơn so với tinh cầu màu xanh này là biển còn có sinh vật sống ở dưới đáy biển. Nặc Nặc, nhắm mắt lại em sẽ nghe thấy âm thanh của những vị khách ghé thăm trái đất này còn sớm hơn cả loài người, hàng tỷ năm trước, hàng chục tỷ năm trước".
Nặc Đinh Sơn nhắm hai mắt lại, cô lần lượt nghe thấy một số âm thanh nhỏ bé, giống như âm thanh của sinh vật ở đáy biển khi hít thở phát ra. Dần dần những âm thanh ấy bị hai nhóm âm thanh thay thế một cao một thấp phối hợp chặt chẽ với nhau.
"Đó là cái gì?"
"Đó là thông điệp tán tỉnh của cá voi, cá voi đực trẻ rời khỏi người thân của mình một khoảng thời gian thì cảm thấy cô đơn, nó cũng muốn giống như cha mình có bạn đời của mình, cá voi đực bắt đầu tìm kiếm trên đại dương mênh mông, cuối cùng nó cũng đã gặp được con cá voi cái khác cũng cô đơn giống như nó".
"Giai đoạn đầu tán tỉnh, cá voi sẽ đập nước cuồn cuộn trên mặt biển để thể hiện tư thế đẹp của mình, cách biểu đạt sức mạnh để lấy lòng cá voi cái, sau khi trải qua màn theo đuổi thăm dò ngắn ngủi chúng quay trở về trong biển sâu. Giai đoạn tán tỉnh thứ hai cá voi đực sẽ dùng tần số âm thanh để truyền đạt sự sùng bái của nó đối với cá voi cái, âm thanh càng to rõ thì thể hiện tình yêu của nó càng nồng cháy. Cá voi cái bị đánh động sẽ dùng tần số âm thanh đáp lại. Nặc Nặc, âm thanh em vừa nghe được là thể hiện cho ngài cá voi đực của chúng ta đã giành được tình yêu của nàng cá voi cái".
Nặc Đinh Sơn nghiêng tai lắng nghe, cô nghĩ âm thanh khá nhỏ này nhất định là tần số âm thanh của nàng cá voi cái. Các cô nàng bao giờ cũng khá ngại ngùng, mà âm thanh lớn hơn nhất định là của quý ngài cá voi đực, từ tần số âm thanh nghe được này nhất định là của một anh chàng tình cảm dâng trào.
Nặc Đinh Sơn mỉm cười, hỏi: "Sau đó thì sao?".
"Sau đó chúng đã kết bạn với nhau đi tới bờ biển ấm áp, chúng ở đó hoàn thành giao phối đẻ trứng, đợi tới mùa xuân năm sau con của chúng ra đời, sinh mạng mới ra đời đối với cá voi mà nói thì đó là một bộ sử thi, bởi vì một đời của chúng quá dài".
Trong mơ hồ dường như Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy trong biển sâu con cá voi kia đã trải qua trưởng thành rời khỏi người thân một mình tiến về phía trước, có bàn tay dịu dàng ấn lên gò má cô, cô mở mắt ra.
Chạm tới khuôn mặt Trình Điệp Qua, trái tim của Nặc Đinh Sơn vô cớ trở nên khó chịu.
"Nặc Nặc, mà một đời người so với cá voi thì lại quá ngắn ngủi". Giọng nói của Trình Điệp Qua xuyên qua microphone truyền tới bên tai cô.
Nặc Đinh Sơn rũ mắt xuống.
Phút chốc qua đi Nặc Đinh Sơn lại nghe thấy một câu nói như vầy của Trình Điệp Qua "Đợi sau khi A Tuấn từ San Francisco trở về, chúng ta tìm một thời gian đi chọn nhẫn".
Lúc Trình Điệp Qua nói lời này Nặc Đinh Sơn lặng lẽ bỏ tai nghe đang gắn trên đầu xuống, sau đó nhăn mày quay mặt về phía Trình Điệp Qua: "Trình Điệp Qua, không có âm thanh nữa".
Trong khi Vẻ mặt của Trình Điệp Qua vô cùng nghi hoặc thì Nặc Đinh Sơn đưa tai nghe cho anh, mấy phút sau đó Trình Điệp Qua gắn tai nghe lên đầu, lúc anh làm những việc ấy nét mặt rầu rĩ, bởi vì Nặc Đinh Sơn nói cho anh biết cô không nghe được gì cả, hơn nữa cô còn nói với anh cô có chút chóng mặt.
Trình Điệp Qua cầu hôn không thành buồn bực đi ở phía trước, Nặc Đinh Sơn cúi thấp đầu đi theo phía sau anh, quay trở lại phòng Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn nhận lấy thuốc Trình Điệp Qua đưa cho cô.
Uống xong thuốc, tắt đèn, đi ngủ!
Nặc Đinh Sơn mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Một đêm sắp qua, một ngày mới lại tới rồi, tay chạm tới tay của Trình Điệp Qua: "Trình Điệp Qua".
"Ừ".
Thật may, Trình Điệp Qua cũng chưa ngủ. Trong ánh sáng lờ mờ còn sót lại có thể phân biệt được sự vật, Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng của mình nói một câu thế này "Trình Điệp Qua, muốn em làm cho anh không".
"Cái gì? Làm cái gì?" Rất rõ ràng, anh không hiểu ý của cô đang nói tới cái gì.
"Trình Điệp Qua, tin không? Khẳng định cũng không phải như anh nói ". Nặc Đinh Sơn lại thấp giọng bổ sung một câu.
"Rốt cuộc là em đang nói cái gì?" Tay anh với tới, kéo cô vào trong ngực.
Người đàn ông này cũng quá chậm chạp, cô thì thầm nói bên tai Trình Điệp Qua, tới mức cô phải nói trắng ra, sau khi nói xong ấy vậy mà Nặc Đinh Sơn lại nhận được một câu thế này "Ngủ đi".
Hứ --- Sao lại như vậy, không phải đàn ông rất thích như vậy sao? Sao tới chỗ Trình Điệp Qua lại không có hiệu quả gì vậy. Nặc Đinh Sơn thấy có lẽ vị này vẫn đang giả bộ với cô.
Thế là âm thanh của cô phả ra lại càng thêm mềm mại, sau đó "Dưa nhỏ, tin không? Em sẽ làm rất tốt".
Lời của Nặc Đinh Sơn dẫn tới một tiếng chửi rủa trầm thấp của Trình Điệp Qua, sau đó anh kéo chăn che đầu cô lại, lớn tiếng ra lệnh "Sau này nếu như anh mà còn nghe được chữ nào tương tự như Dưa nhỏ như vậy từ trong miệng em thì nhất định sẽ ném em vào trong biển".
"Còn nữa, Nặc Đinh Sơn bây giờ em phải ngừng ngay cái loại ý nghĩ kỳ quái kia trong đầu em ngay lập tức, nhắm mắt lại đi ngủ".
Không muốn sao? Không muốn thì dẹp đi!
Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa nằm lại vị trí của mình, tiếp tục trơ mắt nhìn trần nhà. Một lúc sau Trình Điệp Qua xoay người quay lưng về phía cô, lại sau một lúc nữa anh lại xoay người lại đối diện với cô, lại một lúc sau tay của anh nắm chặt lấy tay của cô: "Nặc Nặc".
"Ừ".
"Có lẽ em nói rất đúng, có lẽ cũng không phải như vậy". Anh đè thấp giọng nói.
"Sao cơ?" Nặc Đinh Sơn cố nhịn cười.
Im lặng ---
Môi của anh dán lên bên tai cô, âm thanh mang theo bất đắc dĩ: "Em thật sự không nên nói như vậy".
"Em chỉ nói thế thôi". Nặc Đinh Sơn tỏ ý rằng mình vô tội.
"Chỉ nói thế thôi, anh thấy em rõ ràng là cố ý". Trình Điệp Qua kéo tay của cô lại, cứ như vậy kéo đi xuống, cách một lớp vải sợi không thể kìm nén, nghiến răng nghiến lợi: "Cứng rồi, đây chính là kết quả mà những lời của em đã nói mang lại".
Ok, được rồi. Việc cô gây nên tất nhiên sẽ do cô phụ trách. Căn phòng đã rơi vào bóng tối, đầu Nặc Đinh Sơn chui vào trong chăn, đồ ngủ của Trình Điệp Qua rất rộng, cô chỉ cần vén vạt áo của anh lên là được rồi. Môi lướt qua từng chút trên người của anh, dừng lại ở trên bụng của anh một chút, cũng chỉ một thời gian ngắn như vậy cô đã nghe được anh run rẩy hít vào. Vào giờ phút này hai má của cô đã cực kỳ nóng rồi, nóng tới nỗi cả người người như bốc cháy lên, mà thân thể anh cũng nóng rẫy.
Trong bóng tối Trình Điệp Qua cảm thấy được sự kích động dưới lớp da truyền tới sâu thẳm trong linh hồn. Sao vậy? Tất cả rung động là do cô gây ra làm cho anh say mê như vậy, loại say mê này lan tới mỗi một lỗ chân lông của anh ra sức bót nghẹt anh. Mạnh mẽ tới nỗi làm cho suy nghĩ của anh tan rã, anh tùy ý phát ra một số âm thanh từ trong miệng mình ra. Anh muốn anh và cô cứ như đôi cá voi ở biển sâu kia, âm thanh của anh phát ra càng tập trung thì cô lại càng... Tay vỗ mạnh ở nệm trên giường, lúc răng của cô nhẹ nhàng cọ ở trên mỗi một tấc da thịt đều sẽ dẫn tới thân thể anh từng trận run rẩy. Trong cơn run rẩy anh nghe thấy tiếng của chính mình "Nặc Nặc".
Sau đó là im lặng rất kỳ quái!
"Sao vậy?" Anh hỏi.
"Không sao". Cô đáp.
Trình Điệp Qua muốn nhấc người dậy đã bị cô đè mạnh lại.
"Nặc Nặc?"
"Đừng hỏi, đừng hỏi cái gì hết".
Bỗng chốc cô rời khỏi anh, trong ánh sáng mờ nhạt anh nhìn thấy cô cúi người rời khỏi phòng, cô đi tới phòng tắm. Trình Điệp Qua cũng đi tới phòng tắm, cô cũng không bật đèn, trong bóng tối anh nghe thấy tiếng nước chảy.
Tại sao không bật đèn?
Trình Điệp Qua mở đèn phòng tắm lên, sau đó anh đã hiểu vì sao cô không mở đèn.
Khoảng thời gian rất lâu về sau, Trình Điệp Qua cũng sẽ nhớ tới thời khắc này của Nặc Đinh Sơn. Khoảnh khắc này mặt của Nặc Đinh Sơn vô cùng đáng thương, giống như là đứa trẻ ăn vụng chocolate bị người lớn bắt được, lúng túng hỗn loạn, nhưng lại đáng yêu như vậy.
Gương mặt của cô vô cùng đáng thương, giọng nói cũng vô cũng đáng thương: "Trình Điệp Qua, Tại sao anh lại mở đèn chứ?"
Vào giờ phút này Trình Điệp Qua đã hiểu những chất lỏng đang dính trên mặt của cô là cái gì rồi, cho dù đã rõ ràng nhưng trong lòng anh cũng không vì vậy mà có nửa phần lúng túng, bởi vì Nặc Đinh Sơn của hiện tại quá đáng yêu đi.
"Nặc Đinh Sơn, em thật đáng yêu". Anh nói sự thật.
Lời của anh rõ ràng đã khiến cô tức giận, cô trừng mắt nhìn anh: "Còn không phải đều do anh bắn lung lung".
Tình Điệp Qua gật đầu, quả thực là do anh, nhận lấy khăn mặt trong tay cô cẩn thận lau sạch sẽ từng chút chất lỏng dính trên mặt cô, vừa lau vừa nói: "Đúng vậy, là anh không tốt, sau này anh sẽ chú ý hơn, nhé?"
Cô gật đầu.
Cuối cùng anh đã lau mặt cho cô thật sạch sẽ. Ánh mắt cứ như vậy bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, rơi vào trên môi cô, môi của cô đỏ chói, hơi sưng rất đáng yêu, ánh mắt của cô cực kỳ trong trẻo.
Nặc Đinh Sơn của giờ khắc này đối với Trình Điệp Qua mà nói là khuynh quốc khuynh thành!
Ngón tay vô thức chạm lên môi của cô, ma sát nhẹ nhàng, thật mềm mại. Vài ý nghĩ giống như cơn gió lốc thổi qua theo cảm xúc mềm mại của ngón tay đã biến thành một loại ý nghĩ điên cuồng, anh không che đậy những suy nghĩ đó, anh nói với cô "Nặc Nặc, nếu như em cũng từng làm chuyện như vậy cho người đàn ông khác thì anh sẽ nhắm súng vào ngay huyệt thái dương của hắn không chút do dự".
"Em không có, từ trước tới nay em chưa từng làm qua với ai cả". Giọng nói của cô thì thầm.
"Thật chứ?"
"Thật, em thề!"
Hai má đỏ rực một mảng phối hợp cùng với đôi môi của cô. Anh cúi đầu ngậm lấy môi của cô, tay luồn vào trong áo ngủ của cô, nắm lấy hai khối tròn ở trước ngực cô xoa nắn giống như đứa trẻ tràn đầy ham muốn không thể khống chế, trực tiếp trêu đùa khiến cô phải nhỏ giọng kháng nghị. Cô muốn phát ra tiếng đã bị môi của anh chặn lại, cũng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Thân thể của cô ra sức lui lại phía sau giống như muốn trốn khỏi sự khống chế của anh. Như vậy sao được, làm sao được? Tay lại với tới, thân thể bị động dính sát vào anh.
Lúc cô sắp ngạt thở anh mới buông cô ra, nắm đấm nhỏ bé đấm lên trên vai anh, thấp giọng kháng nghị: Đau quá, tên khốn này.
Vùi đầu trên hõm vai cô, Trình Điệp Qua nghĩ sớm muộn thì anh cũng sẽ phát điên lên vì cô mất.
Tia sáng mãnh liệt chiếu lên trên mặt của Nặc Đinh Sơn, Nặc Đinh Sơn cố gắng mở mắt ra, trong căn phòng tràn ngập mùi vị của họ đã lưu lại sau đêm qua. Có bao nhiêu điên cuồng thì mùi vị đó có bấy nhiêu mờ ám. Sau giữa đêm qua Trình Điệp Qua lại muốn cô lần nữa, lần đó anh thực sự đã giày vò cô muốn chết.
Đã là giữa trưa rồi, Nặc Đinh Sơn nằm ở trên giường rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc chân chạm trên đất Nặc Đinh Sơn suýt chút nữa ngã khụy xuống. Trình Điệp Qua, cái tên khốn kiếp này đúng thật là biết giày vò người ta mà.
Sau khi rửa mặt xong xuôi Nặc Đinh Sơn thu dọn lại phòng của Trình Điệp Qua sạch sẽ, sau đó gọi điện thoại đặt vé máy bay. Ngày hôm qua cô đã nói qua với Trình Điệp Qua ngày mai cô phải quay lại nước Đức, bởi vì vở kịch Klein luyện tập ngày kia sẽ trình diễn trên sân khấu. Người đàn ông bị lừa chẳng hay biết gì còn đồng ý với Nặc Đinh Sơn muộn nhất thì vào chủ nhật tuần sau sẽ tới Đức gặp Klein. Giai đoạn gần đây Trình Điệp Qua thật sự rất bận: "Không sao đâu, em sẽ giải thích với Klein". Cô đáp lại như vậy, lúc nói lời này giọng của cô vô cùng dịu dàng.
Khi màn đêm buông xuống Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi trên con tàu hạng nhẹ quay về Manchester. Thời gian bữa trưa và bữa tối bị giảm bớt xuống cũng chỉ còn mười phút đồng hồ, người đàn ông dường như vừa nằm xuống giường đã ngủ say như chết.
Thời gian gần mười giờ xe của Trình Điệp Qua lái vào nhà để xe ở công trường, sau khi xe vừa tắt máy Trình Điệp Qua lợi dụng cơ hội giúp Nặc Đinh Sơn tháo dây an toàn mà hôn cô tới ngạt thở. Trong khoang xe yên tĩnh lời anh nói bên tai cô khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, cô càng giận thì anh lại càng thêm phấn chấn, cuối cùng làm cho cô phải cầm một chiếc giày của mình lên đe dọa anh. Dễ dàng cướp đi giày của cô, họ cùng nhau đùa giỡn trong gara, Trình Điệp Qua đi phía trước trong tay cầm một chiếc giày của cô, Nặc Đinh Sơn chỉ mang một chiếc giày ở một chân nhảy lò cò đuổi theo phía sau, lúc gần tới chỗ cầu thang cuối cùng cô đã bắt được anh.
"Trình Điệp Qua, em bắt được anh rồi". Cô không khỏi đắc ý reo hò như một đứa trẻ.
Âm thanh reo hò bởi vì nhảy nhót mà có vẻ cực kỳ trong trẻo, loại trong trẻo đó bởi vì bầu không khí xung quanh mà trong nháy mắt đã thay đổi trở nên kỳ lạ.
Trình Điệp Qua đứng trước mặt Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích. Không, trông càng giống như là che chắn. Anh chắn ở phía trước Nặc Đinh Sơn, anh đưa tay ra chắn Nặc Đinh Sơn ở phía sau anh.
"Trình Điệp Qua, anh che mất em rồi".
Nặc Đinh Sơn đẩy lưng của Trình Điệp Qua.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Nặc Đinh Sơn cau mày: "Trình Điệp Qua, anh trả lại giày cho em".
Giọng nói vừa xong chiếc giày mới bị Trình Điệp Qua lấy mất đã rơi xuống vị trí bên chân Nặc Đinh Sơn, sau đó cô đã nghe thấy lời Trình Điệp Qua nói với cô thế này.
"Nặc Nặc, mang giày của em vào, quay về phòng, không được hỏi cái gì cũng không được nhìn cái gì hết. Quay trở về phòng sau đó tắm rửa, thay bộ váy ngủ mà anh thích, ngoan ngoãn ở ghế sô pha xem ti vi, anh đảm bảo đúng mười một giờ trước giờ tin tức em sẽ nhìn thấy anh".
Nặc Đinh Sơn từ trong giọng điệu nói chuyện của Trình Điệp Qua đã ngửi thấy được tình trạng không bình thường, vừa mở miệng muốn hỏi thế nào vậy.
Một tiếng súng vang lên.
Viên đạn đó sượt qua bên tai của Trình Điệp Qua.
Nặc Đinh Sơn đã thét lên: Trình --- Điệp --- Qua ---
Cùng với tiếng thét của cô gần như đồng thời chính là âm thanh của vật bằng kim loại đập vào bức tường sau đó rơi xuống đất, âm thanh đó còn trong trẻo hơn so với tiếng reo hò khi nãy của cô.
Nặc Đinh Sơn đứng sau lưng Trình Điệp Qua thò ra nửa người.
Cô đã nhìn thấy Vinh Tuấn đang cầm súng, khẩu súng trong tay của Vinh Tuấn kia nòng súng đang quay về Trình Điệp Qua.
MM
Hết chương 62!
_________________________
Next:
"Trình Điệp Qua, sau này em sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, sau này em cũng sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con, nhưng anh thì có thể. Em làm sao đành lòng để cho anh trở nên giống như em. Trình Điệp Qua, em sẽ ở chỗ cách anh rất gần, mỗi ngày sẽ cầu nguyện cho anh, dùng cách của em chúc phúc cho anh. Anh có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ, cũng có thể..."
...
"Sau này cuối cùng anh cũng sẽ như người đàn ông khác, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, em sẽ ở rất xa thầm nghĩ về anh, nhớ anh, yêu anh, mãi mãi".