Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Đối với Trình Điệp Qua nội tâm của Tiêu Kiều đúng là phức tạp, nhiều năm trước chồng của bà đã mang về một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ ấy và con của bà đều sinh cùng một tháng. Sau đó một câu chuyện rất kịch tính đã xảy ra với bà.
Chồng của Tiêu Kiều là Trình Chính, là trợ thủ đắc lực được Vinh gia đào tạo. Vào thời điểm đó Macao và Hong Kong cách nhau bởi một con sông đã liên hợp lại để mở ra một thời kỳ hợp tác quy mô lớn, đó là thời đại thuộc về những vị vua chiến thắng đánh bại những kẻ xâm lược. Rất nhiều điều ở thời kỳ đó không thể tưởng tưởng nổi dường như đã trở thành một chuyện đương nhiên. Đứa trẻ mà Trình Chính mang về được mang họ Trình đã trở thành Trình Điệp Qua mà con trai của bà đã bị Trình Chính mang đi. Con trai vừa đầy tháng của bà ngay cả tên bà vẫn còn chưa kịp đặt cho con.
Tiêu Kiều nhiều lần truy hỏi Trình Chính vì sao lại làm như vậy, đối với sự truy hỏi của bà phản ứng của Trình Chính đều là sự im lặng, cách mấy tháng ông ấy mới chỉ cho Tiêu Kiều gặp mặt con một lần.
Lúc Trình Điệp Qua bốn tuổi, lúc con của bà và Trình Chính bị chết vì bị giết hại thì Tiêu Kiều đã hiểu ra tất cả, chiếc xe của chồng bà bị cháy và nổ tới nỗi không thể nhận ra, lúc con của bà chết vẫn còn mang tên mụ của nó. Trong tai nạn đó cũng chỉ có Trình Điệp Qua còn sống sót. Cũng đúng, trong mắt của những người đó thân phận của đứa trẻ tên Trình Điệp Qua ấy cũng chỉ là con của tài xế của Vinh Gia.
Mùa đông năm ấy, lần đầu Tiêu Kiều cảm nhận được cái gì là trò đùa của số phận. Cả mùa đông Tiêu Kiều bỏ Trình Điệp Qua vào trong vại nước, tay của bà đã ấn đầu của đứa trẻ ấy lại, cứ như vậy mà muốn đè cho đứa trẻ ấy chết. Vinh Mộ Minh đã hại bà bị mất chồng mất con, vậy thì bà cũng phải khiến cho ông ta đoạn tử tuyệt tôn.
Sự kiên trì của bà cũng chỉ được trong thời gian mười mấy giây, sau mười mấy giây Tiêu Kiều đã buông tay ra, môi của đứa trẻ bị lạnh cóng thành màu tím đen tựa như cái gì cũng đã rõ ràng.
Một điểm ở Trình Điệp Qua càng khiến Tiêu Kiều thêm chán ghét là đứa trẻ này vô cùng thông minh, hai tuổi mà đã có suy nghĩ của đứa trẻ bốn tuổi, Trình Điệp Qua bốn tuổi nhìn qua lại càng thêm chán ghét hơn. Cứ gọi bà một câu "Mẹ", hai câu "Mẹ" gọi tới rất vui vẻ, mà tiểu bảo của bà lại coi bà giống như là "Dì" hàng xóm.
Cho dù Tiêu Kiều đã lén lừa nó thế nào đi nữa để nó gọi bà là "Mẹ" cũng không thành công.
"Mẹ à, không có Tiểu bảo thì còn có con". Đứa trẻ đó nói với bà.
"Không, ngươi nhầm rồi, ta không phải là mẹ của ngươi". Bà nói với nó như vậy" Mẹ của ngươi chính là dì Chu xinh đẹp của người kia kìa, mẹ của ngươi đã chết ở Melbourne, ngày đó không phải ngươi cũng ở đó sao. Khi bà ấy chết cũng không nói cho ngươi biết bí mật này. Thật đáng thương, ngươi phải là đứa trẻ khiến cho người ta không yêu thương cỡ nào đây".
"Trình Điệp Qua, đứa trẻ mà đã cùng ngươi ra ngoài chơi bị xe đụng chết mới là con của ta, ba của ngươi cũng không phải là Trình Chính, ba của ngươi là Vinh Mộ Minh. Cũng bởi vì ba của ngươi mà ta mới bị mất chồng và con trai, ngươi phải cố gắng ghi nhớ điều này, ghi nhớ cả đời!"
Khi đó những lời này của Tiêu Kiều đã làm cho Trình Điệp Qua "Phịch" một tiếng ngã xuống đất, ba ngày sau Trình Điệp Qua tỉnh lại ở bệnh viên, sau đó cậu bé bắt đầu trở nên trầm mặc.
Lại không lâu sau đó Vinh Mộ Minh đã mang Trình Điệp Qua từ bệnh viên đi, lúc Tiêu Kiều lại nghe được tin tức của Trình Điệp Qua thì đã là mấy năm sau đó. Khi đó Trình Điệp Qua lấy thân phận một đứa trẻ đáng thương vừa trải qua cái chết của cả ba lẫn mẹ được Vinh Gia nhận nuôi.
Khi Trình Điệp Qua một lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Kiều thì đã là cậu thiếu niên có dáng người vững chãi như ngọc thạch, cậu gọi bà là "Dì Kiều". Cậu nói Dì Kiều lời dì nói năm đó với con con vẫn không quên, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Cậu còn nói Dì Kiều con thay mặt cho ba của con xin lỗi Dì, nói Dì Kiều con sẽ nhớ kỹ chú Trình và Dì đã đối tốt với con, cậu nói Dì Kiều, Tiểu Bảo là bạn của con, cũng là con.
Sau đó, mỗi ngày lễ Tiêu Kiều đều sẽ nhận được quà của Trình Điệp Qua gửi cho bà, quà còn kèm theo một tấm thiệp viết tay, trên tấm thiệp viết từng li từng tí lúc họ ở tứ hợp viện.
Đứa trẻ đó có trí nhớ kinh người.
Theo thời gian trôi qua, theo sự tăng lên của tuổi tác và tâm thái dần dần ôn hòa, theo những tấm thiệp chất đầy trong cái hộp gỗ trên gác xép của đứa trẻ kia cho bà, Tiêu Kiều dần dần lựa chọn tha thứ. Thỉnh thoảng bà cũng sẽ hồi âm lại cho Trình Điệp Qua, khi trời lạnh thì dặn cậu mặc thêm nhiều quần áo, hàng năm Trình Điệp Qua sẽ lén dùng kỳ nghĩ lễ No-en tới Bắc Kinh thăm bà.
Họ vẫn duy trì liên hệ.
Tiêu Kiều biết lần này Trình Điệp Qua mang trọng tâm sự nghiệp đặt ở Bắc Kinh nguyên nhân rất lớn đều là vì bà đã gặp phải trận tuyết lở vào mùa xuân đó.
Thở dài một hơi trong lòng Tiêu Kiều quay về phía Trình Điệp Qua mỉm cười: "Đứng đó, để dì nhìn thử xem".
Anh làm bộ chỉnh sửa lại tóc tai quần áo, bộ dáng để cho thưởng thức.
Đem Trình Điệp Qua đánh giá từ trên xuống dưới, trên mặt Tiêu Kiều tràn đầy nụ cười hài lòng: "Ừm, còn đẹp trai hơn bất kỳ thần tượng nào mà Dì Tiêu thích thời trẻ".
Tay đặt ở trên vai Trình Điệp Qua, Tiêu Kiều để cho Trình Điệp Qua bế bà lên xe lăn thông minh, sau đó anh ngồi xổm ở bên cạnh bà, tay chạm vào đôi chân đã hoại tử của bà, bà nghe thấy tiếng anh thở dài.
Ánh mắt Tiêu Kiều chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, khách quý tới tham gia lễ đính hôn đều đã chật kín tứ hợp viện của bà, nhóm chuẩn bị lễ đính hôn đã tân trang căn nhà trở nên sáng sủa mà ấm áp, không khí dạt dào vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm rồi bà không có trải qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy,
"Dì có thích không?" Trình Điệp Qua hỏi bà.
Tiêu Kiều gật đầu, dường như bà đã trở về thời gian trước kia, cảnh tượng náo nhiệt đón tết khi còn bé, đêm tân hôn của bà và Trình Chính, kéo ánh mắt từ ngoài của sổ quay lại trên mặt Trình Điệp Qua. Tiêu Kiều nhìn Trình Điệp Qua, đó là một gương mặt có biểu cảm rất nhạt, không giống như vui mừng. Nói không vui vẻ dường như cũng không phải, ít nhất từ trên mặt của Trình Điệp Qua còn có thể nhìn thấy được một chút chờ mong.
"Sao vậy?" Anh hỏi bà.
"Con giống như không quá vui vẻ". Bà nói với anh: "Có phải ta đã từ chối để cho ba con bước vào nhà của ta nên trong lòng con không thoải mái không?"
"Không, không phải như vậy, con và ba con đều hiểu tâm trạng của dì". Anh lắc đầu: "Dì Tiêu, niềm vui của con đều để ở trong lòng".
"Thật chứ?"
"Đương nhiên rồi". Anh mỉm cười đáp lại.
Tiêu Kiều lại quan sát tỉ mỉ mặt của Trình Điệp Qua, thật sự giống như anh nói vậy, niềm vui đều đã đặt cả trong lòng. Liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian đính hôn đã định vào tám giờ tối, bây giờ cách tám giờ còn khoảng một tiếng đồng hồ.
"Trình Điệp Qua, con không thể lãng phí thời gian trên người ta, bây giờ con cần phải đi lấy lòng vợ chưa cưới của con". Tiêu Kiều chỉ vào đồng hồ nhắc nhở người sắp đính hôn.
"Được, vậy thì con đi đây". Trình Điệp Qua đứng lên.
Trong sương phòng phía Tây, Chu Ly An đứng trước tấm gương lớn, tình trạng của cô bây giờ có chút lúng túng. Bông tai bên trái của cô bị rơi mất, là rơi ở bên chân trái. Lúc trước để có thể làm nổi bật cho dáng người của mình càng thêm duyên dáng, nhà thiết kế lễ phục đã bóp nhỏ vòng eo xuống ba phân, vừa rồi bởi vì quá đói bụng nên cô đã ăn một chút, sau khi ăn xong Chu Ly An đã lén chạy tới sương phòng phía Tây để chỉnh trang lại, kết quả của việc chỉnh trang xong bông tai đã bị rơi mất.
Chu Ly An biết nếu như bây giờ mình cúi người xuống để nhặt chiếc bông tai kia lên thì nhất định sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, đó là ba phân vòng eo của bộ lễ phục sẽ bị bung ra. Được rồi, cô cũng không chỉ ăn một chút, vì bộ lễ phục này cô đã bị đói một ngày rồi, đói bụng khiến cho những món ngon kia lại càng thêm có sức mê hoặc.
Không biết là có phải trong lòng có ý quấy rối hay không mà Chu Ly An cảm thấy cái bụng lại càng căng ra. Cẩn thận hít thở, Chu Ly An lấy điện thoại từ trong túi ra, cô gọi điện để cho Trình Điệp Qua tới giúp cô nhặt bông tai, nhân tiện trò chuyện với anh, cả ngày hôm nay họ cũng chưa có nói chuyện với nhau rồi.
Cầm điện thoại trong tay, cửa phòng đã bị đẩy ra, lúc nhìn rõ người tới Chu Ly An đã cong khóe miệng gọi: Trình Điệp Qua.
Người đàn ông mà sau năm mươi phút nữa sẽ trở thành chồng chưa cưới của cô đã mang điểm tâm tới cho cô, anh nói lời thân thiết: "Anh đoán bây giờ nhất định là bụng của em đã đói tới mức có thể ăn một con bò rồi".
"Em vừa mới lén ăn một chút rồi". Chu Ly An thành thật nói: "Vì vậy, Trình Điệp Qua, anh phải giúp em nhặt bông tai lên".
Đợi sau khi Trình Điệp Qua nhặt bông tai lên Chu Ly An lại nói với Trình Điệp Qua: Trình Điệp Qua, anh phải giúp em đeo bông tai.
Có người nói, so với dáng vẻ cởi quần áo của con gái thì lúc người đàn ông đeo bông tai, dây chuyền cho con gái sẽ tỏ ra vô cùng ngốc nghếch. Quả nhiên là như vậy, Trình Điệp Qua cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết lúc đeo bông tai cho cô lại tỏ ra vô cùng vụng về, nhưng anh làm rất nghiêm túc, nghiêm túc tới nỗi làm cho Chu Ly An mở cờ trong bụng.
Người đàn ông này sau này còn có thể đeo nhẫn cho cô.
Cuối cùng anh cũng đã thành công đeo bông tai lên cho cô. Vòng tay lên eo của anh, mặt tựa lên vai anh, anh quay lại ôm lấy cô, chiếc gương toàn tân in lên dáng vẻ ôm nhau của họ.
Vốn là Chu Ly An có rất nhiều lời muốn nói cùng anh, nhưng lúc này cô nghĩ đã không cần phải nói nữa.
Lúc Chu Mỹ Bảo mở cửa sương phòng phía Tây ra đã nhìn thấy đôi nam nữ đang quấn quýt nhau kia, bởi vì thời gian cấp bách cô ấy cũng chỉ có thể đứng ngây ra ở đó mắt nhìn thẳng: "Anh Trình, Khách mời đã tới đủ rồi, bảy giờ hai mươi phút là thời gian đọc diễn văn".
Việc này nghe thế nào cũng giống như là đang báo cáo ở văn phòng, vì vậy Chu Mỹ Bảo đã đính thêm một câu: Lễ phục rất đẹp.
Lần này thân phận của Chu Mỹ Bảo xuất hiện ở đây không phải là làm thư ký của Trình Điệp Qua, mà là khách mời tới tham dự lễ đính hôn, chẳng qua là cô ấy dường như đã mang thói quen nghề nghiệp tới buổi lễ đính hôn rồi.
Đôi nam nữ sắp cử hành lễ đính hôn cũng không bởi vì sự xuất hiện của cô ấy mà có bất kỳ sự mất tự nhiên nào, Trình Điệp Qua cũng chỉ sửa sang lại chiếc nơ của lễ phục, mà Chu Ly An lại càng như không có chuyện gì quay lại gương chỉnh lại một chút son môi bị lem.
Trình Điệp Qua và Chu Ly An khoác tay đi ở phía trước, Chu Mỹ Bảo đi ở phía sau. Từ nơi này của cô ấy nhìn qua hai người kia trông rất xứng đôi, nam mạnh mẽ cao gầy, nữ có dáng người tỉ lệ hoàn mỹ.
Liên qua tới chuyện của Trình Điệp Qua và Chu Ly An, Chu Mỹ bảo có cảm giác dường như có chút nhanh. Xác lập quan hệ, cầu hôn tới lễ đính hôn bây giờ cũng chỉ xay ra trong thời gian có mấy tháng.
Khi đó dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy Trình Điệp Quan đã nói với Chu Mỹ Bảo thế này "Trước đây chúng tôi đã từng qua lại, cô ấy rất thích hợp với tôi, ở cùng với cô ấy tôi rất thoải mái. Không cần lo lắng, tôi sẽ không mang tình cảm ra đùa giỡn". Sau đó Trình Điệp Qua cũng không nói tiếp chuyện liên quan tới anh và Chu Ly An nữa.
Dần dần Chu Mỹ Bảo cảm thấy lời của Trình Điệp Qua nói đều là thật, cô ấy đã từng gặp qua cảnh Trình Điệp Qua hẹn hò cùng Chu Ly An, hình ảnh họ dùng bữa trên bãi cỏ, dắt chó đi dạo tự nhiên ấm áp, trên khóe miệng Trình Điệp Qua mang theo ý cười.
Dưới mái hiên của tứ hợp viện rủ xuống tua rua thật dài của đèn neon, để chạy theo sự phong tình của Bắc Kinh cổ kính nhân viên chuẩn bị còn dán lên trên cửa sổ giấy cất hình dạng dễ thương, dưới tình cảnh làm nền như vậy đã làm tất cả tỏ ra cứ tự nhiên như vậy. Họ tay trong tay, gò má của cô ghé sát bên tai anh khẽ thì thầm. Mọi thứ của cuộc sống dường như là vậy.
Chu Mỹ Bảo nghĩ đợi tới khi Trình Điệp Qua đeo nhẫn lên ngón áp út của Chu Ly An, cô ấy sẽ chân thành chúc phúc cho họ.
Người đọc diễn văn là một ông lão tóc điểm bạc hai mai, mặc trang phục truyền thống Trung Quốc. Nghe nói đây là Quý ngài già nhất có tư cách ở Bắc Kinh, ông ấy dùng song ngữ Trung - Anh để đọc diễn văn. Liên quan tới việc quen biết của việc đôi nam nữ, tới thân thiết, tới cuối cùng là xác định trọn đời.
Các khách mời đều chìm trong giọng nói mang đầy tình cảm. Chu Ly An tựa đều trên vai của ba tiến tới hôn lễ của cô, Trình Điệp Qua đứng ở bên cạnh Tiêu Kiều đang ngồi trên xe lăn, Chu Mỹ Bảo đứng ở vị trí khách quý đã được bố trí của cô ấy. Bởi vì không gian trong này có hạn hơn nữa khách tới tham dự quá nhiều tới mức trong tứ hợp viện này không có thừa ra bất cứ một chỗ ngồi nào nữa, đám người phục vụ cũng chỉ có thể kéo khay qua lại xen kẽ.
Khi gần tới lúc kết thúc đọc diễn văn, điện thoại cầm trong tay của Chu Mỹ Bảo rung lên, ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn Chu Mỹ Bảo đã nhấn tắt. Chu Mỹ Bảo có hai chiếc điện thoại, một chiếc điện thoại công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Vừa rồi vang lên là điện thoại công việc, mấy giây sau đó điện thoại cá nhân của cô ấy vang lên.
Vừa nhận điện thoại Chu Mỹ Bảo vừa bước nhanh ra khỏi tứ hợp viện, lúc này gọi tới điện thoại của cô ấy chính là trợ lý Lưu Hồng của cô ấy. Lưu Hồng dùng thời gian cực ngắn để nói cho cô ấy biết một khách sạn thuộc Tập đoàn Vinh Thị đã xảy ra chuyện: Một khách nữ của khách sạn đã mở cửa sân thượng của khách sạn ra, người khách nữ đó đã ngồi trên rào chắn của sân thượng được mấy tiếng rồi. Bộ phận quan hệ công chúng, Quản lý của khách sạn đã lần lượt tới khuyên can cũng đều không có kết quả. Vị khách nữ này nói ra yêu cầu là muốn được gặp Trình Điệp Qua trước chín giờ.
Lưu Hồng còn đặc biệt nhắc tới một điểm là: Căn phòng vị khách nữ đó thuê là ở tầng thứ mười ba của khách sạn, vị khách nữ đó ngoại trừ khăng khăng đòi gặp Trình Điệp Qua trước chín giờ ra thì cũng không có hành vi gì quá khích. Vì để không gây ảnh hưởng tới khách sạn nên đã chủ trương trước khi chưa lớn chuyện thì trước tiên không cần phải kinh động tới lực lượng cảnh sát. Khi thấy tình hình càng lúc càng nguy cấp thì quản lý khách sạn đã quyết định liên hệ với cô ấy trước.
Thế là đã có cuộc điện thoại của Lưu Hồng gọi cho cô ấy.
Nữa, lại nữa rồi! Chu Mỹ Bảo cảm thấy đau đầu. Tình huống thế này Chu Mỹ Bảo từng gặp qua, khi Trình Điệp Qua công khai chuyện anh đã thành công đính hôn với bạn gái thì ở London đã có một cô bé trẻo lên Mắt London*, nói bấy kỳ cô gái nào trên đời này cũng không xứng với Trình Điệp Qua, cuối cùng lực lượng cảnh sát đã dùng rất nhiều cảnh lực mới ngăn được hành vi điên cuồng của cô bé.
* Mắt London: Hay còn gọi là Vòng quay thiên niên kỷ.
Trong lòng Chu Mỹ Bảo cầu khẩn đừng là cô bé trèo lên Mắt London kia đuổi tới Bắc Kinh, người đó thật sự là quá điên cuồng. Khi nhìn thấy rõ ràng video mà Lưu Hồng gửi tới điện thoại của cô ấy còn có một số bức ảnh thì trong lòng Chu Mỹ Bảo trĩu xuống, sợ mình nhìn nhầm Chu Mỹ Bảo còn phóng lớn khuôn mặt vị khách nữ đang ngồi trên sân thượng lên. Đó là một gương mặt phương đông thanh tú, mái tóc thẳng dài màu đen, mái tóc dài bay bay trong ánh sáng nhạt, còn cả cái áo khoác gió mỏng manh màu đen. Gió nổi lên, dường như muốn thổi cho thân hình gầy nhom ở trên tầng ba mươi hai kia vào không trung, sau đó tan biến.
Cho dù hình dáng của khuôn mặt kia mới hiện ra được hai phần ba, nhưng Chu Mỹ Bảo vẫn nhận ra gương mặt đó ngay lập tức.
Vị khách nữ đó Chu Mỹ Bảo biết, tên của vị khách nữ đó là Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn, bạn gái trước của Trình Điệp Qua, người phụ nữ đã từng có lần khiến cho Chu Mỹ Bảo muốn ra sức đánh cho cô ấy một trận nhừ tử. Người phụ nữ này đúng là không biết điều, không tim không phổi.
Nặc Đinh Sơn ngồi trên sân thượng cho Chu Mỹ Bảo cảm giác đầu tiên là gầy tới kinh người.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, theo giờ Bắc Kinh bây giờ là bảy giờ ba mươi hai phút, nơi này cách khách sạn tính cả thời gian kẹt xe nữa chắc là mất hơn một tiếng đi xe.
Nếu như sau khi Trình Điệp Qua hoàn thành lễ đính hôn rồi chạy tới khách sạn thì đã không còn kịp nữa rồi.
Vì vậy, Nặc Đinh Sơn rõ ràng là có chuẩn bị mà tới. Rốt cuộc là phải báo chuyện này cho cảnh sát hay là nói chuyện này với Trình Điệp Qua?
Chồng của Tiêu Kiều là Trình Chính, là trợ thủ đắc lực được Vinh gia đào tạo. Vào thời điểm đó Macao và Hong Kong cách nhau bởi một con sông đã liên hợp lại để mở ra một thời kỳ hợp tác quy mô lớn, đó là thời đại thuộc về những vị vua chiến thắng đánh bại những kẻ xâm lược. Rất nhiều điều ở thời kỳ đó không thể tưởng tưởng nổi dường như đã trở thành một chuyện đương nhiên. Đứa trẻ mà Trình Chính mang về được mang họ Trình đã trở thành Trình Điệp Qua mà con trai của bà đã bị Trình Chính mang đi. Con trai vừa đầy tháng của bà ngay cả tên bà vẫn còn chưa kịp đặt cho con.
Tiêu Kiều nhiều lần truy hỏi Trình Chính vì sao lại làm như vậy, đối với sự truy hỏi của bà phản ứng của Trình Chính đều là sự im lặng, cách mấy tháng ông ấy mới chỉ cho Tiêu Kiều gặp mặt con một lần.
Lúc Trình Điệp Qua bốn tuổi, lúc con của bà và Trình Chính bị chết vì bị giết hại thì Tiêu Kiều đã hiểu ra tất cả, chiếc xe của chồng bà bị cháy và nổ tới nỗi không thể nhận ra, lúc con của bà chết vẫn còn mang tên mụ của nó. Trong tai nạn đó cũng chỉ có Trình Điệp Qua còn sống sót. Cũng đúng, trong mắt của những người đó thân phận của đứa trẻ tên Trình Điệp Qua ấy cũng chỉ là con của tài xế của Vinh Gia.
Mùa đông năm ấy, lần đầu Tiêu Kiều cảm nhận được cái gì là trò đùa của số phận. Cả mùa đông Tiêu Kiều bỏ Trình Điệp Qua vào trong vại nước, tay của bà đã ấn đầu của đứa trẻ ấy lại, cứ như vậy mà muốn đè cho đứa trẻ ấy chết. Vinh Mộ Minh đã hại bà bị mất chồng mất con, vậy thì bà cũng phải khiến cho ông ta đoạn tử tuyệt tôn.
Sự kiên trì của bà cũng chỉ được trong thời gian mười mấy giây, sau mười mấy giây Tiêu Kiều đã buông tay ra, môi của đứa trẻ bị lạnh cóng thành màu tím đen tựa như cái gì cũng đã rõ ràng.
Một điểm ở Trình Điệp Qua càng khiến Tiêu Kiều thêm chán ghét là đứa trẻ này vô cùng thông minh, hai tuổi mà đã có suy nghĩ của đứa trẻ bốn tuổi, Trình Điệp Qua bốn tuổi nhìn qua lại càng thêm chán ghét hơn. Cứ gọi bà một câu "Mẹ", hai câu "Mẹ" gọi tới rất vui vẻ, mà tiểu bảo của bà lại coi bà giống như là "Dì" hàng xóm.
Cho dù Tiêu Kiều đã lén lừa nó thế nào đi nữa để nó gọi bà là "Mẹ" cũng không thành công.
"Mẹ à, không có Tiểu bảo thì còn có con". Đứa trẻ đó nói với bà.
"Không, ngươi nhầm rồi, ta không phải là mẹ của ngươi". Bà nói với nó như vậy" Mẹ của ngươi chính là dì Chu xinh đẹp của người kia kìa, mẹ của ngươi đã chết ở Melbourne, ngày đó không phải ngươi cũng ở đó sao. Khi bà ấy chết cũng không nói cho ngươi biết bí mật này. Thật đáng thương, ngươi phải là đứa trẻ khiến cho người ta không yêu thương cỡ nào đây".
"Trình Điệp Qua, đứa trẻ mà đã cùng ngươi ra ngoài chơi bị xe đụng chết mới là con của ta, ba của ngươi cũng không phải là Trình Chính, ba của ngươi là Vinh Mộ Minh. Cũng bởi vì ba của ngươi mà ta mới bị mất chồng và con trai, ngươi phải cố gắng ghi nhớ điều này, ghi nhớ cả đời!"
Khi đó những lời này của Tiêu Kiều đã làm cho Trình Điệp Qua "Phịch" một tiếng ngã xuống đất, ba ngày sau Trình Điệp Qua tỉnh lại ở bệnh viên, sau đó cậu bé bắt đầu trở nên trầm mặc.
Lại không lâu sau đó Vinh Mộ Minh đã mang Trình Điệp Qua từ bệnh viên đi, lúc Tiêu Kiều lại nghe được tin tức của Trình Điệp Qua thì đã là mấy năm sau đó. Khi đó Trình Điệp Qua lấy thân phận một đứa trẻ đáng thương vừa trải qua cái chết của cả ba lẫn mẹ được Vinh Gia nhận nuôi.
Khi Trình Điệp Qua một lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Kiều thì đã là cậu thiếu niên có dáng người vững chãi như ngọc thạch, cậu gọi bà là "Dì Kiều". Cậu nói Dì Kiều lời dì nói năm đó với con con vẫn không quên, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Cậu còn nói Dì Kiều con thay mặt cho ba của con xin lỗi Dì, nói Dì Kiều con sẽ nhớ kỹ chú Trình và Dì đã đối tốt với con, cậu nói Dì Kiều, Tiểu Bảo là bạn của con, cũng là con.
Sau đó, mỗi ngày lễ Tiêu Kiều đều sẽ nhận được quà của Trình Điệp Qua gửi cho bà, quà còn kèm theo một tấm thiệp viết tay, trên tấm thiệp viết từng li từng tí lúc họ ở tứ hợp viện.
Đứa trẻ đó có trí nhớ kinh người.
Theo thời gian trôi qua, theo sự tăng lên của tuổi tác và tâm thái dần dần ôn hòa, theo những tấm thiệp chất đầy trong cái hộp gỗ trên gác xép của đứa trẻ kia cho bà, Tiêu Kiều dần dần lựa chọn tha thứ. Thỉnh thoảng bà cũng sẽ hồi âm lại cho Trình Điệp Qua, khi trời lạnh thì dặn cậu mặc thêm nhiều quần áo, hàng năm Trình Điệp Qua sẽ lén dùng kỳ nghĩ lễ No-en tới Bắc Kinh thăm bà.
Họ vẫn duy trì liên hệ.
Tiêu Kiều biết lần này Trình Điệp Qua mang trọng tâm sự nghiệp đặt ở Bắc Kinh nguyên nhân rất lớn đều là vì bà đã gặp phải trận tuyết lở vào mùa xuân đó.
Thở dài một hơi trong lòng Tiêu Kiều quay về phía Trình Điệp Qua mỉm cười: "Đứng đó, để dì nhìn thử xem".
Anh làm bộ chỉnh sửa lại tóc tai quần áo, bộ dáng để cho thưởng thức.
Đem Trình Điệp Qua đánh giá từ trên xuống dưới, trên mặt Tiêu Kiều tràn đầy nụ cười hài lòng: "Ừm, còn đẹp trai hơn bất kỳ thần tượng nào mà Dì Tiêu thích thời trẻ".
Tay đặt ở trên vai Trình Điệp Qua, Tiêu Kiều để cho Trình Điệp Qua bế bà lên xe lăn thông minh, sau đó anh ngồi xổm ở bên cạnh bà, tay chạm vào đôi chân đã hoại tử của bà, bà nghe thấy tiếng anh thở dài.
Ánh mắt Tiêu Kiều chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, khách quý tới tham gia lễ đính hôn đều đã chật kín tứ hợp viện của bà, nhóm chuẩn bị lễ đính hôn đã tân trang căn nhà trở nên sáng sủa mà ấm áp, không khí dạt dào vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm rồi bà không có trải qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy,
"Dì có thích không?" Trình Điệp Qua hỏi bà.
Tiêu Kiều gật đầu, dường như bà đã trở về thời gian trước kia, cảnh tượng náo nhiệt đón tết khi còn bé, đêm tân hôn của bà và Trình Chính, kéo ánh mắt từ ngoài của sổ quay lại trên mặt Trình Điệp Qua. Tiêu Kiều nhìn Trình Điệp Qua, đó là một gương mặt có biểu cảm rất nhạt, không giống như vui mừng. Nói không vui vẻ dường như cũng không phải, ít nhất từ trên mặt của Trình Điệp Qua còn có thể nhìn thấy được một chút chờ mong.
"Sao vậy?" Anh hỏi bà.
"Con giống như không quá vui vẻ". Bà nói với anh: "Có phải ta đã từ chối để cho ba con bước vào nhà của ta nên trong lòng con không thoải mái không?"
"Không, không phải như vậy, con và ba con đều hiểu tâm trạng của dì". Anh lắc đầu: "Dì Tiêu, niềm vui của con đều để ở trong lòng".
"Thật chứ?"
"Đương nhiên rồi". Anh mỉm cười đáp lại.
Tiêu Kiều lại quan sát tỉ mỉ mặt của Trình Điệp Qua, thật sự giống như anh nói vậy, niềm vui đều đã đặt cả trong lòng. Liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian đính hôn đã định vào tám giờ tối, bây giờ cách tám giờ còn khoảng một tiếng đồng hồ.
"Trình Điệp Qua, con không thể lãng phí thời gian trên người ta, bây giờ con cần phải đi lấy lòng vợ chưa cưới của con". Tiêu Kiều chỉ vào đồng hồ nhắc nhở người sắp đính hôn.
"Được, vậy thì con đi đây". Trình Điệp Qua đứng lên.
Trong sương phòng phía Tây, Chu Ly An đứng trước tấm gương lớn, tình trạng của cô bây giờ có chút lúng túng. Bông tai bên trái của cô bị rơi mất, là rơi ở bên chân trái. Lúc trước để có thể làm nổi bật cho dáng người của mình càng thêm duyên dáng, nhà thiết kế lễ phục đã bóp nhỏ vòng eo xuống ba phân, vừa rồi bởi vì quá đói bụng nên cô đã ăn một chút, sau khi ăn xong Chu Ly An đã lén chạy tới sương phòng phía Tây để chỉnh trang lại, kết quả của việc chỉnh trang xong bông tai đã bị rơi mất.
Chu Ly An biết nếu như bây giờ mình cúi người xuống để nhặt chiếc bông tai kia lên thì nhất định sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, đó là ba phân vòng eo của bộ lễ phục sẽ bị bung ra. Được rồi, cô cũng không chỉ ăn một chút, vì bộ lễ phục này cô đã bị đói một ngày rồi, đói bụng khiến cho những món ngon kia lại càng thêm có sức mê hoặc.
Không biết là có phải trong lòng có ý quấy rối hay không mà Chu Ly An cảm thấy cái bụng lại càng căng ra. Cẩn thận hít thở, Chu Ly An lấy điện thoại từ trong túi ra, cô gọi điện để cho Trình Điệp Qua tới giúp cô nhặt bông tai, nhân tiện trò chuyện với anh, cả ngày hôm nay họ cũng chưa có nói chuyện với nhau rồi.
Cầm điện thoại trong tay, cửa phòng đã bị đẩy ra, lúc nhìn rõ người tới Chu Ly An đã cong khóe miệng gọi: Trình Điệp Qua.
Người đàn ông mà sau năm mươi phút nữa sẽ trở thành chồng chưa cưới của cô đã mang điểm tâm tới cho cô, anh nói lời thân thiết: "Anh đoán bây giờ nhất định là bụng của em đã đói tới mức có thể ăn một con bò rồi".
"Em vừa mới lén ăn một chút rồi". Chu Ly An thành thật nói: "Vì vậy, Trình Điệp Qua, anh phải giúp em nhặt bông tai lên".
Đợi sau khi Trình Điệp Qua nhặt bông tai lên Chu Ly An lại nói với Trình Điệp Qua: Trình Điệp Qua, anh phải giúp em đeo bông tai.
Có người nói, so với dáng vẻ cởi quần áo của con gái thì lúc người đàn ông đeo bông tai, dây chuyền cho con gái sẽ tỏ ra vô cùng ngốc nghếch. Quả nhiên là như vậy, Trình Điệp Qua cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết lúc đeo bông tai cho cô lại tỏ ra vô cùng vụng về, nhưng anh làm rất nghiêm túc, nghiêm túc tới nỗi làm cho Chu Ly An mở cờ trong bụng.
Người đàn ông này sau này còn có thể đeo nhẫn cho cô.
Cuối cùng anh cũng đã thành công đeo bông tai lên cho cô. Vòng tay lên eo của anh, mặt tựa lên vai anh, anh quay lại ôm lấy cô, chiếc gương toàn tân in lên dáng vẻ ôm nhau của họ.
Vốn là Chu Ly An có rất nhiều lời muốn nói cùng anh, nhưng lúc này cô nghĩ đã không cần phải nói nữa.
Lúc Chu Mỹ Bảo mở cửa sương phòng phía Tây ra đã nhìn thấy đôi nam nữ đang quấn quýt nhau kia, bởi vì thời gian cấp bách cô ấy cũng chỉ có thể đứng ngây ra ở đó mắt nhìn thẳng: "Anh Trình, Khách mời đã tới đủ rồi, bảy giờ hai mươi phút là thời gian đọc diễn văn".
Việc này nghe thế nào cũng giống như là đang báo cáo ở văn phòng, vì vậy Chu Mỹ Bảo đã đính thêm một câu: Lễ phục rất đẹp.
Lần này thân phận của Chu Mỹ Bảo xuất hiện ở đây không phải là làm thư ký của Trình Điệp Qua, mà là khách mời tới tham dự lễ đính hôn, chẳng qua là cô ấy dường như đã mang thói quen nghề nghiệp tới buổi lễ đính hôn rồi.
Đôi nam nữ sắp cử hành lễ đính hôn cũng không bởi vì sự xuất hiện của cô ấy mà có bất kỳ sự mất tự nhiên nào, Trình Điệp Qua cũng chỉ sửa sang lại chiếc nơ của lễ phục, mà Chu Ly An lại càng như không có chuyện gì quay lại gương chỉnh lại một chút son môi bị lem.
Trình Điệp Qua và Chu Ly An khoác tay đi ở phía trước, Chu Mỹ Bảo đi ở phía sau. Từ nơi này của cô ấy nhìn qua hai người kia trông rất xứng đôi, nam mạnh mẽ cao gầy, nữ có dáng người tỉ lệ hoàn mỹ.
Liên qua tới chuyện của Trình Điệp Qua và Chu Ly An, Chu Mỹ bảo có cảm giác dường như có chút nhanh. Xác lập quan hệ, cầu hôn tới lễ đính hôn bây giờ cũng chỉ xay ra trong thời gian có mấy tháng.
Khi đó dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy Trình Điệp Quan đã nói với Chu Mỹ Bảo thế này "Trước đây chúng tôi đã từng qua lại, cô ấy rất thích hợp với tôi, ở cùng với cô ấy tôi rất thoải mái. Không cần lo lắng, tôi sẽ không mang tình cảm ra đùa giỡn". Sau đó Trình Điệp Qua cũng không nói tiếp chuyện liên quan tới anh và Chu Ly An nữa.
Dần dần Chu Mỹ Bảo cảm thấy lời của Trình Điệp Qua nói đều là thật, cô ấy đã từng gặp qua cảnh Trình Điệp Qua hẹn hò cùng Chu Ly An, hình ảnh họ dùng bữa trên bãi cỏ, dắt chó đi dạo tự nhiên ấm áp, trên khóe miệng Trình Điệp Qua mang theo ý cười.
Dưới mái hiên của tứ hợp viện rủ xuống tua rua thật dài của đèn neon, để chạy theo sự phong tình của Bắc Kinh cổ kính nhân viên chuẩn bị còn dán lên trên cửa sổ giấy cất hình dạng dễ thương, dưới tình cảnh làm nền như vậy đã làm tất cả tỏ ra cứ tự nhiên như vậy. Họ tay trong tay, gò má của cô ghé sát bên tai anh khẽ thì thầm. Mọi thứ của cuộc sống dường như là vậy.
Chu Mỹ Bảo nghĩ đợi tới khi Trình Điệp Qua đeo nhẫn lên ngón áp út của Chu Ly An, cô ấy sẽ chân thành chúc phúc cho họ.
Người đọc diễn văn là một ông lão tóc điểm bạc hai mai, mặc trang phục truyền thống Trung Quốc. Nghe nói đây là Quý ngài già nhất có tư cách ở Bắc Kinh, ông ấy dùng song ngữ Trung - Anh để đọc diễn văn. Liên quan tới việc quen biết của việc đôi nam nữ, tới thân thiết, tới cuối cùng là xác định trọn đời.
Các khách mời đều chìm trong giọng nói mang đầy tình cảm. Chu Ly An tựa đều trên vai của ba tiến tới hôn lễ của cô, Trình Điệp Qua đứng ở bên cạnh Tiêu Kiều đang ngồi trên xe lăn, Chu Mỹ Bảo đứng ở vị trí khách quý đã được bố trí của cô ấy. Bởi vì không gian trong này có hạn hơn nữa khách tới tham dự quá nhiều tới mức trong tứ hợp viện này không có thừa ra bất cứ một chỗ ngồi nào nữa, đám người phục vụ cũng chỉ có thể kéo khay qua lại xen kẽ.
Khi gần tới lúc kết thúc đọc diễn văn, điện thoại cầm trong tay của Chu Mỹ Bảo rung lên, ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn Chu Mỹ Bảo đã nhấn tắt. Chu Mỹ Bảo có hai chiếc điện thoại, một chiếc điện thoại công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Vừa rồi vang lên là điện thoại công việc, mấy giây sau đó điện thoại cá nhân của cô ấy vang lên.
Vừa nhận điện thoại Chu Mỹ Bảo vừa bước nhanh ra khỏi tứ hợp viện, lúc này gọi tới điện thoại của cô ấy chính là trợ lý Lưu Hồng của cô ấy. Lưu Hồng dùng thời gian cực ngắn để nói cho cô ấy biết một khách sạn thuộc Tập đoàn Vinh Thị đã xảy ra chuyện: Một khách nữ của khách sạn đã mở cửa sân thượng của khách sạn ra, người khách nữ đó đã ngồi trên rào chắn của sân thượng được mấy tiếng rồi. Bộ phận quan hệ công chúng, Quản lý của khách sạn đã lần lượt tới khuyên can cũng đều không có kết quả. Vị khách nữ này nói ra yêu cầu là muốn được gặp Trình Điệp Qua trước chín giờ.
Lưu Hồng còn đặc biệt nhắc tới một điểm là: Căn phòng vị khách nữ đó thuê là ở tầng thứ mười ba của khách sạn, vị khách nữ đó ngoại trừ khăng khăng đòi gặp Trình Điệp Qua trước chín giờ ra thì cũng không có hành vi gì quá khích. Vì để không gây ảnh hưởng tới khách sạn nên đã chủ trương trước khi chưa lớn chuyện thì trước tiên không cần phải kinh động tới lực lượng cảnh sát. Khi thấy tình hình càng lúc càng nguy cấp thì quản lý khách sạn đã quyết định liên hệ với cô ấy trước.
Thế là đã có cuộc điện thoại của Lưu Hồng gọi cho cô ấy.
Nữa, lại nữa rồi! Chu Mỹ Bảo cảm thấy đau đầu. Tình huống thế này Chu Mỹ Bảo từng gặp qua, khi Trình Điệp Qua công khai chuyện anh đã thành công đính hôn với bạn gái thì ở London đã có một cô bé trẻo lên Mắt London*, nói bấy kỳ cô gái nào trên đời này cũng không xứng với Trình Điệp Qua, cuối cùng lực lượng cảnh sát đã dùng rất nhiều cảnh lực mới ngăn được hành vi điên cuồng của cô bé.
* Mắt London: Hay còn gọi là Vòng quay thiên niên kỷ.
Trong lòng Chu Mỹ Bảo cầu khẩn đừng là cô bé trèo lên Mắt London kia đuổi tới Bắc Kinh, người đó thật sự là quá điên cuồng. Khi nhìn thấy rõ ràng video mà Lưu Hồng gửi tới điện thoại của cô ấy còn có một số bức ảnh thì trong lòng Chu Mỹ Bảo trĩu xuống, sợ mình nhìn nhầm Chu Mỹ Bảo còn phóng lớn khuôn mặt vị khách nữ đang ngồi trên sân thượng lên. Đó là một gương mặt phương đông thanh tú, mái tóc thẳng dài màu đen, mái tóc dài bay bay trong ánh sáng nhạt, còn cả cái áo khoác gió mỏng manh màu đen. Gió nổi lên, dường như muốn thổi cho thân hình gầy nhom ở trên tầng ba mươi hai kia vào không trung, sau đó tan biến.
Cho dù hình dáng của khuôn mặt kia mới hiện ra được hai phần ba, nhưng Chu Mỹ Bảo vẫn nhận ra gương mặt đó ngay lập tức.
Vị khách nữ đó Chu Mỹ Bảo biết, tên của vị khách nữ đó là Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn, bạn gái trước của Trình Điệp Qua, người phụ nữ đã từng có lần khiến cho Chu Mỹ Bảo muốn ra sức đánh cho cô ấy một trận nhừ tử. Người phụ nữ này đúng là không biết điều, không tim không phổi.
Nặc Đinh Sơn ngồi trên sân thượng cho Chu Mỹ Bảo cảm giác đầu tiên là gầy tới kinh người.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, theo giờ Bắc Kinh bây giờ là bảy giờ ba mươi hai phút, nơi này cách khách sạn tính cả thời gian kẹt xe nữa chắc là mất hơn một tiếng đi xe.
Nếu như sau khi Trình Điệp Qua hoàn thành lễ đính hôn rồi chạy tới khách sạn thì đã không còn kịp nữa rồi.
Vì vậy, Nặc Đinh Sơn rõ ràng là có chuẩn bị mà tới. Rốt cuộc là phải báo chuyện này cho cảnh sát hay là nói chuyện này với Trình Điệp Qua?