Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-191
Chương 191: Đứa con từ trên trời rơi xuống
Thốt lên cái tên Nhạc Khuynh xong cô còn không tin vào chính lời nói của mình. Nhạc Khuynh năm xưa thậm chí đã bị cô nhầm tưởng là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, cô đã xưng cô với nó, sau khi biết Nhạc Khuynh đã mười sáu tuổi thì cô rất bất ngờ. Nhưng cô vẫn không thể tin được...chàng trai đứng trước mắt mình là Nhạc Khuynh năm nào.
Cậu ta gật đầu liên tục, sau đó cười. Đúng một chất giọng của thanh niên. “May quá, chị vẫn nhớ ra em là ai, còn nhớ cả tên của em.”
“Thật sự là Nhạc Khuynh?” Triệu Đình Đình mắt chữ A miệng chữ O.
Căn bệnh kỳ lạ đó mà có thể chữa trị ư...từ một đứa trẻ mười sáu tuổi như học cấp một, biến thành một thanh niên cao ít nhất một mét bảy mươi sau gần năm năm, và Nhạc Khuynh đang đứng trước mặt cô!
Nhạc Khuynh lại gật đầu. “Để có thể lấy chị làm vợ, việc gì em cũng có thể quyết tâm. Em đã nghĩ tìm chị rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như này, chị là một ngôi sao nổi tiếng.” Nhạc Khuynh đưa tay lên gãi gãi đầu. “Em cũng đã vì chị để trở thành một ca sĩ, em muốn được sánh đôi với chị một cách công bằng. Thời gian qua em đã không ngừng cố gắng để cải thiện bản thân.” Nhớ lại những buổi dầm mưa chạy bộ, nhớ lần khắc khổ tập thể hình, chế độ ăn uống hợp lý. Sau khi chữa được bệnh Nhạc Khuynh đã làm mọi cách để tìm lại mối tình đầu của mình tại ngôi chùa nơi mà cậu lớn lên, Triệu Đình Đình tốt bụng, cậu ta rất thích và đặc biệt ghi nhớ, thậm chí còn tự nhủ phải lấy Triệu Đình Đình làm vợ. Vì Triệu Đình Đình mà cậu ta mới có ý chí chữa bệnh, rời chùa Hương Vân để đi tìm phương pháp.
Triệu Đình Đình từ từ đứng dậy, cô nuốt một ngụm nước bọt. Có phải đã có hiểu nhầm gì ở đây không? Năm xưa đối với cô mà nói đó chỉ là lời nói đùa vui, Nhạc Khuynh vậy mà lại cho đó là thật, chữa bệnh để đi tìm cô, lại một thân một mình tiến vào Showbiz ư…
Cô còn chưa thích nghi được với bất ngờ này lại tự đưa mình vào một rắc rối, ánh mắt của Nhạc Khuynh rõ ràng thể hiện sự quyết tâm, nghĩa là thằng bé định lấy cô làm vợ!
“Nhạc Khuynh...chị.” Cô hơi cúi đầu xuống bối rối. Mọi người trong phòng hình như đang chăm chú vào cô và cậu ta. “Thật xin lỗi Nhạc Khuynh, chị không nghĩ em đã vì chị mà làm nhiều điều như thế, chị chỉ coi em là em trai bình thường, chuyện xưa chị nói cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Mong em…” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy sự hối hận cùng có lỗi, Triệu Đình Đình nhìn thấy Nhạc Khuynh cũng đang dần tắt đi nụ cười của mình, chắc chắn cậu ta không vui.
“Chị Đình Đình, em biết em ít hơn chị bảy tuổi. Nhưng tuổi tác đối với em không quan trọng, quan trọng là chị có đồng ý cho em theo đuổi chị hay không?” Nhạc Khuynh bất ngờ nắm lấy bàn tay Triệu Đình Đình, giọng nói có phần van xin.
Không thể thích nghi với con người mới của Nhạc Khuynh, dù sao bây giờ cậu ta cũng đã trở thành một người đàn ông đích thực. Triệu Đình Đình tỏ vẻ không hài lòng, cô tiếp tục. “Em còn trẻ, chị tin em sẽ tìm được một người con gái tốt hơn. Hơn nữa...chị đã có người trong lòng rồi.” Cô buột miệng nói ra với mục đích để cho Nhạc Khuynh thôi hy vọng.
“Là người đàn ông đó đúng không?”
Người đàn ông đó? Nhạc Khuynh nói gì vậy… Triệu Đình Đình tròn mắt, cô tỏ vẻ không hiểu.
“Ha...chính là người đàn ông đã đến bắt chị đi, dùng người để cưỡng chế tất cả sư thầy, ni cô cùng những đứa trẻ, sau đó lại quay lại chùa để làm từ thiện, xây lại chùa và quyên góp một số tiền lớn. Người đàn ông mà sư thầy đã gọi là ngài Sở?”
Gì mà quyên góp với làm từ thiện. Có chuyện này xảy ra với chùa Hương Vân vào mấy năm trước ư? Triệu Đình Đình không giấu được vẻ ngạc nhiên, Sở Minh Thành, con người sắt đá, máu lạnh hơn người kia lại chịu bỏ tiền ra làm từ thiện cho chùa…
“Chị nói gì đi.” Nhạc Khuynh nhắc lại câu hỏi, đôi mày nhíu chặt bất mãn.
“Phải! Chính là anh ta, được chưa? Em đã rõ câu trả lời rồi, giờ thì có lý do để quên đi chị rồi, Nhạc Khuynh.” Triệu Đình Đình đang mải suy nghĩ lại bị làm phiền bởi những câu hỏi liên tiếp khiến cô rất tức giận, cô nhìn lên bằng ánh mắt cay nghiệt khiến Nhạc Khuynh cũng phải giật mình.
Cậu ta lùi chân một bước, cảm giác như thế giới sụp đổ. “Em sẽ không bỏ cuộc, trừ khi em hết thích chị ra thì không ai có thể ngăn cản em theo đuổi chị cả. Hôm nay vậy là quá đủ rồi, hẹn chị hôm khác chúng ta nói chuyện.” Nói xong cậu ta cứ thế quay lưng đi ra khỏi phòng trang điểm, cửa phòng đóng rầm một cái rất lớn.
Cô đã làm Nhạc Khuynh tổn thương...phải làm sao đây, trong mắt cô Nhạc Khuynh vẫn là đứa trẻ bé bỏng năm nào.
Cửa phòng một lần nữa mở ra, trợ lý của phó giám đốc Âu Bình đang nhìn ráo rác quanh phòng. Thấy Triệu Đình Đình ông lập tức lên tiếng. “Lại đây.”
Triệu Đình Đình chậm rãi tiến đến, cô có linh cảm chẳng lành. “Có chuyện gì vậy?”
“Ôi trời ơi, không hiểu sao cái cậu Nhạc Khuynh, nam chính của bài hát mà cô thay thế lại bỏ đi giữa chừng, bài hát của cô và cậu ta e là phải dừng lại rồi.” Anh ta vỗ tay một cái ra vẻ sốt ruột.
“Nhạc Khuynh là nam chính hát bài này sao?” Triệu Đình Đình hơi nghiêng đầu kinh ngạc, cậu ta đã phải luyện giọng và hát hay cỡ nào vậy. “Tối nay không cần đến tôi nữa đúng không?” Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Triệu Đình Đình hỏi luôn, nam chính đi rồi, một mình cô không thể hát hai lời.
“Không, cô phải tự chọn cho mình một bài hát, cô hát đơn đi.”
Suy nghĩ một hồi Triệu Đình Đình gật đầu. “Tiết mục của tôi bao giờ tới?”
“Sau tiết mục hiện tại, cô đã nghĩ ra được bài gì chưa?”
“Rồi. Tôi sẽ ra thông báo với họ. Yên tâm, đã có tôi ở đây.” Triệu Đình Đình cười ngọt, C.M là công ty mẹ đã sinh ra cô, bằng mọi cách cô chưa bao giờ làm xấu mặt công ty.
Bên ngoài sân khấu, dòng nhạc du dương ngọt ngào vang lên từng đoạn một, Triệu Đình Đình cô đã chọn ra được một bài hát thích hợp cho tâm trạng mọi khán giả của đêm nay để thay đổi không khí, một bài hát tiếng anh ẩn chứa những lời yêu của một cô gái.
Vừa thấy cô bước ra chính giữa sân khấu lớn, khán giả cuồng nhiệt hét cái tên Layla như một cơn sóng bổ nhào đến, có người còn cầm cả bảng tên Layla và hình ảnh của cô. Cảm giác đứng trước mặt những người yêu thương mình rất khó tả, cô đặc biệt ghi nhớ niềm vui này, xin cất giấu trọn đời. Khẽ đưa tay lên suỵt nhẹ, khán giả liền yên lặng, sức mạnh của người nổi tiếng chính là đây.
Triệu Đình Đình mỉm cười, cô đã nhận ra Trần Hy Nhi và Tú Dao ngồi ngay hàng ghế đầu xem cô biểu diễn, tay họ còn cầm đèn sáng đúng đưa theo nhạc. Cả hội trường cũng đưa gậy sáng theo, một biển màu sắc tràn ngập trong mắt Triệu Đình Đình. Cô cũng đưa tay hưởng ứng, bắt đầu đưa mic lên cất giọng hát trong trẻo của mình.
“Em nằm thao thức suốt đêm dài, nhìn mọi thứ trong hai màu đen và trắng. Em chỉ có được anh trong tâm chí mình, anh có biết rằng anh đã làm em mù quáng?
Em thao thức và nguyện cầu, rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn về phía em. Khát khao mãnh liệt từ tận sâu trái tim này, em ước mong điều đó ngay từ lần đầu gặp anh.”
Hát đến đây cô cảm nhận mọi người đã ngây ngất với giọng ca của mình, Triệu Đình Đình cao giọng trong mic. “Tay đâu tay đâu? Cho tôi thấy cánh tay của các bạn!”
Cả khán trường hét lên một cái sau đó đung đưa tay mạnh hơn, cả Trần Hy Nhi cũng nắm lấy tay Tú Dao mỉm cười nhìn cô bạn thân mình hát mà cổ vũ tinh thần. Cô nhìn Triệu Đình Đình đang hít một hơi để cao trào:
“Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em yêu anh như thể em chưa từng yêu một ai khác trước đây!
Chàng trai tuyệt vời của riêng em, hãy nói rằng anh cũng yêu em.
Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em cần anh. Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em thực sự yêu anh, hãy để em bước vào tim anh. Để em mãi được gần bên anh…”
Trong bóng tối nơi cao nhất của của ghế khán giả, Sở Minh Thành đội chiếc mũ, lần đầu anh phải bịt khẩu trang để đến một nơi đông người. Đứng giữa những con người đang chen chúc mình để lên phía trước, ánh mắt anh chỉ dừng lại ở người con gái ăn mặc lộng lẫy đang ngân nga phía xa, từng lời Triệu Đình Đình hát khiến anh cảm thấy bản thân vui vẻ bất thường, lời bài hát càng giống như cô đang gửi trọn tâm tư để anh nghe, có phải không? Triệu Đình Đình lại hát hay như vậy, trước kia anh chưa từng biết đến giọng ca của cô.
Môi khẽ cong, Sở Minh Thành nheo mắt lại một chút. Không ai có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh. “Nha đầu, em làm tôi ngây ngất rồi. Tôi sẽ không cầu em phải chịu trách nhiệm đâu, bởi em đã là của tôi.”
Hạ mic xuống, Triệu Đình Đình có thể nghe rõ giọng Tú Dao bên dưới đang không ngừng hét to hai tiếng mami. Đã đến phân nửa bài hát, Triệu Đình Đình từng bước đi xuống khán đài, ai cũng hét thật to muốn cô đi về phía mình, nhưng Triệu Đình Đình lại đi về phía Tú Dao.
Cô không biết rằng lúc đó đang có hai đứa trẻ háo hức chờ cô đi tới…
Tiểu Hàn ngồi bên cạnh Tú Dao và Trần Hy Nhi, thằng bé bịt khẩu trang, có lẽ vì vậy Triệu Đình Đình không thể nhận ra nụ cười mà nó luôn cất giấu trong màng bọc đó từ khi cô bước ra sân khấu. Nó hóa đá nhìn mẹ mình bế đứa nhóc nhỏ ti vừa gọi Triệu Đình Đình là mami bên cạnh nó, cứ ngỡ con bé này bị ảo tưởng mới gọi mẹ của tiểu Hàn là mami, vậy ra mẹ của tiểu Hàn lại quen con bé này thật sao?
Triệu Đình Đình lên sân khấu, ai cũng biết cô đang bế trên tay là ai, chính là con gái của Địch Sa, được cho là thiên thần trong mắt tất cả mọi người, là con nuôi của Layla.
Hạ Tú Dao xuống, Triệu Đình Đình nắm chặt tay con. Mic còn chưa đưa lên để hát, đột nhiên cô thấy từ bên dưới khán đàn, nơi Tú Dao vừa rời khỏi một thằng nhóc cao ráo, tuy bịt khẩu trang những cô đoán nó cũng rất khôi ngô, bởi cách ăn mặc này rất sang trọng và quý phái.
Ai cũng kinh ngạc nhìn nhau, bảo vệ chưa kịp túm lại tiểu Hàn đã thấy nó chạy lên sân khấu, nắm chặt lấy bàn tay còn lại của Triệu Đình Đình, long lanh đôi mắt nhìn lên. “Con cũng muốn được lên sân khấu với mẹ!”
Sao...sao cơ? Triệu Đình Đình trố tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô còn nghe được tiếng ồ lớn của khán giả.
Tú Dao cầm tay bên kia của Triệu Đình Đình cũng ngơ ngác, nó nhận ra đây là cái anh ngồi bên cạnh mình, liên tục nhìn vào điện thoại trước khi mami xuất hiện.
“Tiểu Hàn?” Sở Minh Thành trừng mắt phía xa, anh giật giật khóe miệng nhìn con trai mình đang làm loạn trên sân khấu.
Thốt lên cái tên Nhạc Khuynh xong cô còn không tin vào chính lời nói của mình. Nhạc Khuynh năm xưa thậm chí đã bị cô nhầm tưởng là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, cô đã xưng cô với nó, sau khi biết Nhạc Khuynh đã mười sáu tuổi thì cô rất bất ngờ. Nhưng cô vẫn không thể tin được...chàng trai đứng trước mắt mình là Nhạc Khuynh năm nào.
Cậu ta gật đầu liên tục, sau đó cười. Đúng một chất giọng của thanh niên. “May quá, chị vẫn nhớ ra em là ai, còn nhớ cả tên của em.”
“Thật sự là Nhạc Khuynh?” Triệu Đình Đình mắt chữ A miệng chữ O.
Căn bệnh kỳ lạ đó mà có thể chữa trị ư...từ một đứa trẻ mười sáu tuổi như học cấp một, biến thành một thanh niên cao ít nhất một mét bảy mươi sau gần năm năm, và Nhạc Khuynh đang đứng trước mặt cô!
Nhạc Khuynh lại gật đầu. “Để có thể lấy chị làm vợ, việc gì em cũng có thể quyết tâm. Em đã nghĩ tìm chị rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như này, chị là một ngôi sao nổi tiếng.” Nhạc Khuynh đưa tay lên gãi gãi đầu. “Em cũng đã vì chị để trở thành một ca sĩ, em muốn được sánh đôi với chị một cách công bằng. Thời gian qua em đã không ngừng cố gắng để cải thiện bản thân.” Nhớ lại những buổi dầm mưa chạy bộ, nhớ lần khắc khổ tập thể hình, chế độ ăn uống hợp lý. Sau khi chữa được bệnh Nhạc Khuynh đã làm mọi cách để tìm lại mối tình đầu của mình tại ngôi chùa nơi mà cậu lớn lên, Triệu Đình Đình tốt bụng, cậu ta rất thích và đặc biệt ghi nhớ, thậm chí còn tự nhủ phải lấy Triệu Đình Đình làm vợ. Vì Triệu Đình Đình mà cậu ta mới có ý chí chữa bệnh, rời chùa Hương Vân để đi tìm phương pháp.
Triệu Đình Đình từ từ đứng dậy, cô nuốt một ngụm nước bọt. Có phải đã có hiểu nhầm gì ở đây không? Năm xưa đối với cô mà nói đó chỉ là lời nói đùa vui, Nhạc Khuynh vậy mà lại cho đó là thật, chữa bệnh để đi tìm cô, lại một thân một mình tiến vào Showbiz ư…
Cô còn chưa thích nghi được với bất ngờ này lại tự đưa mình vào một rắc rối, ánh mắt của Nhạc Khuynh rõ ràng thể hiện sự quyết tâm, nghĩa là thằng bé định lấy cô làm vợ!
“Nhạc Khuynh...chị.” Cô hơi cúi đầu xuống bối rối. Mọi người trong phòng hình như đang chăm chú vào cô và cậu ta. “Thật xin lỗi Nhạc Khuynh, chị không nghĩ em đã vì chị mà làm nhiều điều như thế, chị chỉ coi em là em trai bình thường, chuyện xưa chị nói cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Mong em…” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy sự hối hận cùng có lỗi, Triệu Đình Đình nhìn thấy Nhạc Khuynh cũng đang dần tắt đi nụ cười của mình, chắc chắn cậu ta không vui.
“Chị Đình Đình, em biết em ít hơn chị bảy tuổi. Nhưng tuổi tác đối với em không quan trọng, quan trọng là chị có đồng ý cho em theo đuổi chị hay không?” Nhạc Khuynh bất ngờ nắm lấy bàn tay Triệu Đình Đình, giọng nói có phần van xin.
Không thể thích nghi với con người mới của Nhạc Khuynh, dù sao bây giờ cậu ta cũng đã trở thành một người đàn ông đích thực. Triệu Đình Đình tỏ vẻ không hài lòng, cô tiếp tục. “Em còn trẻ, chị tin em sẽ tìm được một người con gái tốt hơn. Hơn nữa...chị đã có người trong lòng rồi.” Cô buột miệng nói ra với mục đích để cho Nhạc Khuynh thôi hy vọng.
“Là người đàn ông đó đúng không?”
Người đàn ông đó? Nhạc Khuynh nói gì vậy… Triệu Đình Đình tròn mắt, cô tỏ vẻ không hiểu.
“Ha...chính là người đàn ông đã đến bắt chị đi, dùng người để cưỡng chế tất cả sư thầy, ni cô cùng những đứa trẻ, sau đó lại quay lại chùa để làm từ thiện, xây lại chùa và quyên góp một số tiền lớn. Người đàn ông mà sư thầy đã gọi là ngài Sở?”
Gì mà quyên góp với làm từ thiện. Có chuyện này xảy ra với chùa Hương Vân vào mấy năm trước ư? Triệu Đình Đình không giấu được vẻ ngạc nhiên, Sở Minh Thành, con người sắt đá, máu lạnh hơn người kia lại chịu bỏ tiền ra làm từ thiện cho chùa…
“Chị nói gì đi.” Nhạc Khuynh nhắc lại câu hỏi, đôi mày nhíu chặt bất mãn.
“Phải! Chính là anh ta, được chưa? Em đã rõ câu trả lời rồi, giờ thì có lý do để quên đi chị rồi, Nhạc Khuynh.” Triệu Đình Đình đang mải suy nghĩ lại bị làm phiền bởi những câu hỏi liên tiếp khiến cô rất tức giận, cô nhìn lên bằng ánh mắt cay nghiệt khiến Nhạc Khuynh cũng phải giật mình.
Cậu ta lùi chân một bước, cảm giác như thế giới sụp đổ. “Em sẽ không bỏ cuộc, trừ khi em hết thích chị ra thì không ai có thể ngăn cản em theo đuổi chị cả. Hôm nay vậy là quá đủ rồi, hẹn chị hôm khác chúng ta nói chuyện.” Nói xong cậu ta cứ thế quay lưng đi ra khỏi phòng trang điểm, cửa phòng đóng rầm một cái rất lớn.
Cô đã làm Nhạc Khuynh tổn thương...phải làm sao đây, trong mắt cô Nhạc Khuynh vẫn là đứa trẻ bé bỏng năm nào.
Cửa phòng một lần nữa mở ra, trợ lý của phó giám đốc Âu Bình đang nhìn ráo rác quanh phòng. Thấy Triệu Đình Đình ông lập tức lên tiếng. “Lại đây.”
Triệu Đình Đình chậm rãi tiến đến, cô có linh cảm chẳng lành. “Có chuyện gì vậy?”
“Ôi trời ơi, không hiểu sao cái cậu Nhạc Khuynh, nam chính của bài hát mà cô thay thế lại bỏ đi giữa chừng, bài hát của cô và cậu ta e là phải dừng lại rồi.” Anh ta vỗ tay một cái ra vẻ sốt ruột.
“Nhạc Khuynh là nam chính hát bài này sao?” Triệu Đình Đình hơi nghiêng đầu kinh ngạc, cậu ta đã phải luyện giọng và hát hay cỡ nào vậy. “Tối nay không cần đến tôi nữa đúng không?” Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Triệu Đình Đình hỏi luôn, nam chính đi rồi, một mình cô không thể hát hai lời.
“Không, cô phải tự chọn cho mình một bài hát, cô hát đơn đi.”
Suy nghĩ một hồi Triệu Đình Đình gật đầu. “Tiết mục của tôi bao giờ tới?”
“Sau tiết mục hiện tại, cô đã nghĩ ra được bài gì chưa?”
“Rồi. Tôi sẽ ra thông báo với họ. Yên tâm, đã có tôi ở đây.” Triệu Đình Đình cười ngọt, C.M là công ty mẹ đã sinh ra cô, bằng mọi cách cô chưa bao giờ làm xấu mặt công ty.
Bên ngoài sân khấu, dòng nhạc du dương ngọt ngào vang lên từng đoạn một, Triệu Đình Đình cô đã chọn ra được một bài hát thích hợp cho tâm trạng mọi khán giả của đêm nay để thay đổi không khí, một bài hát tiếng anh ẩn chứa những lời yêu của một cô gái.
Vừa thấy cô bước ra chính giữa sân khấu lớn, khán giả cuồng nhiệt hét cái tên Layla như một cơn sóng bổ nhào đến, có người còn cầm cả bảng tên Layla và hình ảnh của cô. Cảm giác đứng trước mặt những người yêu thương mình rất khó tả, cô đặc biệt ghi nhớ niềm vui này, xin cất giấu trọn đời. Khẽ đưa tay lên suỵt nhẹ, khán giả liền yên lặng, sức mạnh của người nổi tiếng chính là đây.
Triệu Đình Đình mỉm cười, cô đã nhận ra Trần Hy Nhi và Tú Dao ngồi ngay hàng ghế đầu xem cô biểu diễn, tay họ còn cầm đèn sáng đúng đưa theo nhạc. Cả hội trường cũng đưa gậy sáng theo, một biển màu sắc tràn ngập trong mắt Triệu Đình Đình. Cô cũng đưa tay hưởng ứng, bắt đầu đưa mic lên cất giọng hát trong trẻo của mình.
“Em nằm thao thức suốt đêm dài, nhìn mọi thứ trong hai màu đen và trắng. Em chỉ có được anh trong tâm chí mình, anh có biết rằng anh đã làm em mù quáng?
Em thao thức và nguyện cầu, rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn về phía em. Khát khao mãnh liệt từ tận sâu trái tim này, em ước mong điều đó ngay từ lần đầu gặp anh.”
Hát đến đây cô cảm nhận mọi người đã ngây ngất với giọng ca của mình, Triệu Đình Đình cao giọng trong mic. “Tay đâu tay đâu? Cho tôi thấy cánh tay của các bạn!”
Cả khán trường hét lên một cái sau đó đung đưa tay mạnh hơn, cả Trần Hy Nhi cũng nắm lấy tay Tú Dao mỉm cười nhìn cô bạn thân mình hát mà cổ vũ tinh thần. Cô nhìn Triệu Đình Đình đang hít một hơi để cao trào:
“Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em yêu anh như thể em chưa từng yêu một ai khác trước đây!
Chàng trai tuyệt vời của riêng em, hãy nói rằng anh cũng yêu em.
Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em cần anh. Ôi chàng trai tuyệt vời của em, em thực sự yêu anh, hãy để em bước vào tim anh. Để em mãi được gần bên anh…”
Trong bóng tối nơi cao nhất của của ghế khán giả, Sở Minh Thành đội chiếc mũ, lần đầu anh phải bịt khẩu trang để đến một nơi đông người. Đứng giữa những con người đang chen chúc mình để lên phía trước, ánh mắt anh chỉ dừng lại ở người con gái ăn mặc lộng lẫy đang ngân nga phía xa, từng lời Triệu Đình Đình hát khiến anh cảm thấy bản thân vui vẻ bất thường, lời bài hát càng giống như cô đang gửi trọn tâm tư để anh nghe, có phải không? Triệu Đình Đình lại hát hay như vậy, trước kia anh chưa từng biết đến giọng ca của cô.
Môi khẽ cong, Sở Minh Thành nheo mắt lại một chút. Không ai có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh. “Nha đầu, em làm tôi ngây ngất rồi. Tôi sẽ không cầu em phải chịu trách nhiệm đâu, bởi em đã là của tôi.”
Hạ mic xuống, Triệu Đình Đình có thể nghe rõ giọng Tú Dao bên dưới đang không ngừng hét to hai tiếng mami. Đã đến phân nửa bài hát, Triệu Đình Đình từng bước đi xuống khán đài, ai cũng hét thật to muốn cô đi về phía mình, nhưng Triệu Đình Đình lại đi về phía Tú Dao.
Cô không biết rằng lúc đó đang có hai đứa trẻ háo hức chờ cô đi tới…
Tiểu Hàn ngồi bên cạnh Tú Dao và Trần Hy Nhi, thằng bé bịt khẩu trang, có lẽ vì vậy Triệu Đình Đình không thể nhận ra nụ cười mà nó luôn cất giấu trong màng bọc đó từ khi cô bước ra sân khấu. Nó hóa đá nhìn mẹ mình bế đứa nhóc nhỏ ti vừa gọi Triệu Đình Đình là mami bên cạnh nó, cứ ngỡ con bé này bị ảo tưởng mới gọi mẹ của tiểu Hàn là mami, vậy ra mẹ của tiểu Hàn lại quen con bé này thật sao?
Triệu Đình Đình lên sân khấu, ai cũng biết cô đang bế trên tay là ai, chính là con gái của Địch Sa, được cho là thiên thần trong mắt tất cả mọi người, là con nuôi của Layla.
Hạ Tú Dao xuống, Triệu Đình Đình nắm chặt tay con. Mic còn chưa đưa lên để hát, đột nhiên cô thấy từ bên dưới khán đàn, nơi Tú Dao vừa rời khỏi một thằng nhóc cao ráo, tuy bịt khẩu trang những cô đoán nó cũng rất khôi ngô, bởi cách ăn mặc này rất sang trọng và quý phái.
Ai cũng kinh ngạc nhìn nhau, bảo vệ chưa kịp túm lại tiểu Hàn đã thấy nó chạy lên sân khấu, nắm chặt lấy bàn tay còn lại của Triệu Đình Đình, long lanh đôi mắt nhìn lên. “Con cũng muốn được lên sân khấu với mẹ!”
Sao...sao cơ? Triệu Đình Đình trố tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô còn nghe được tiếng ồ lớn của khán giả.
Tú Dao cầm tay bên kia của Triệu Đình Đình cũng ngơ ngác, nó nhận ra đây là cái anh ngồi bên cạnh mình, liên tục nhìn vào điện thoại trước khi mami xuất hiện.
“Tiểu Hàn?” Sở Minh Thành trừng mắt phía xa, anh giật giật khóe miệng nhìn con trai mình đang làm loạn trên sân khấu.