Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91: Nói dối
“Boss...em, em.” Cô gái có gắn bảng tên ở ngực tên Mân Mân, cô ta biết rằng mình vừa làm điều gì không đúng lập tức tự giác tránh xa khỏi người boss lớn. Mặt mũi bị dọa đến tái đi.
Sở Minh Thành siết chặt tay thành quyền, ánh mắt nổi lên vài mạch máu nhỏ, người anh tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc. Khốn nạn, Triệu Đình Đình như vậy là có ý gì? Cô ta sao lại khóc chứ, còn bỏ đi khi anh chưa cho phép.
“Boss, em không cố ý, em...em không có gan đụng chạm vào người boss đâu.” Mân Mân mím môi cúi đầu xin lỗi lia lịa, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, chỉ sợ boss lớn không những đuổi việc cô ta mà còn cho cả nhà cô ta tan gia bại sản!
Dường như lời giải thích của cô ta đối với ai kia là không có giá trị. Sở Minh Thành trừng mắt nhìn Mân Mân, gân xanh trên trán lộ rõ. Tất cả là tại người phụ nữ này từ đâu chui ra khiến Triệu Đình Đình chạy mất, vào phòng còn không gõ cửa, từ khi nào Sở thị có những nhân viên ngu ngốc như này, phép tắc còn không hiểu, chuyện lớn còn đòi làm được hay sao?
“Ai cho cô vào đây?” Lời nói đi đôi với hành động, Sở Minh Thành phẫn nộ bóp cổ Mẫn Mẫn đưa lên thật cao khiến cô ta càng sợ hãi mà khóc lớn.
“Em không dám đâu ạ, em còn chưa mở cửa mà.” Mẫn Mẫn chưa từng chứng kiến boss lớn tức giận đến nỗi tự tay xử lý người khác như này nên có chút hoảng loạn. Chính là sợ bị giết chết trong căn phòng này rồi xác cũng không được toàn thây đem về hỏa táng. Đáng sợ quá, tay của boss lớn lạnh như băng vậy, khiến Mẫn Mẫn nổi cả da gà.
Nhìn thẳng vào mắt cô ta Sở Minh Thành nhận thấy Mẫn Mẫn không nói dối, vậy là cửa mở là do Triệu Đình Đình.
“Cô đứng trước cửa là muốn nghe lén?” Anh càng bóp chặt cổ Mẫn Mẫn hơn, giọng nói chòng chọc nộ khí. To gan thật, còn dám đứng ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của người khác.
Đám vệ sĩ của anh không ngờ lại vô dụng đến nỗi không ngăn nổi một sinh vật phiền phức này!
“Boss, khụ…” Mẫn Mẫn bị bóp cổ đến thiếu khí, cô ta lắc lắc đầu trong tuyệt vọng, cố gắng dùng chút khí oxy cuối cùng còn sót lại thều thào. “Em đem đến thiết bị mới vừa được thử nghiệm xong cho anh xem...em...ặc.” Nói đến đây là không thể chịu nổi, Mẫn Mẫn trợn mắt lên, tay huơ huơ giữa không trung chỉ mong có một ai đó đến đây cứu cô ta lúc này.
Thiết bị mới?
Sở Minh Thành lập tức buông cổ Mẫn Mẫn ra, hít một hơi thật sâu nhìn người phụ nữ trước mặt ho sặc khù khụ. Cô ta được thả ra mặt mũi lấy lại dưỡng khí liền trở lên ảm đạm hơn sau vài phút, lúc này Mẫn Mẫn mới cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Vâng...thiết bị mới đã được tiến sĩ chế tạo xong. Một máy phát hiện tín hiệu vừa có chức năng định dạng vị trí, vừa có thể ghi âm và quay hình trong bán kính 100km. Vì là mẫu thử nghiệm nên vẫn có khả năng sai sót và chưa như ý muốn của boss.”
100km...khá tốt. Trên thế giới này chắc chắn chưa ai nghiên cứu ra loại thiết bị nhỏ mà tiện lợi như này. Mấy ông già mang danh nhà khoa học và tiến sĩ anh đem về xem ra cũng không quá vô dụng. Già mà minh mẫn đó mới là lợi thế khi là người thuộc về Sở Minh Thành này.
“Đồ đâu?” Nãy giờ Sở Minh Thành để ý cô ta đi người không vào, trên tay thậm chí không cầm theo thứ gì, vậy thiết bị cô ta nói đâu?
Mẫn Mẫn giật mình đưa tay trái lên nhìn chăm chăm, thiết bị đâu! Thiết bị đâu rồi? Ban nãy cô ta còn nắm chắc trong tay mà, nó chỉ bằng hạt đỗ thôi, lẽ nào lại bị rơi?
Cô ta vội vàng ngồi sụp xuống đất đưa tay sờ mò xung quanh nhưng không thấy vật cần tìm, mày cũng ngày càng trở nên khó coi hơn, khó khăn lắm mới có lý do để Sở Minh Thành buông cô ta ra, ban phước để cô ta không phải xuống địa ngục sớm. Vậy mà thiết bị hàng chục triệu đô đó lại bị cô ta làm đánh mất, ông trời đúng là không thương cô ta rồi.
“Em, em nghĩ nó đã rơi rồi.” Mẫn Mẫn chầm chậm đứng dậy, hai bên mai tóc lấm tấm mồ hôi.
Quả nhiên lời nói vừa thốt ra đã khiến Sở Minh Thành phẫn nộ. Đôi mày đen chau xít lại, mắt trừng lên như sắp nuốt sống đối phương. Một vật quan trọng như vậy dám làm rơi, ở đâu ra cái thứ vô dụng này được vào Sở thị làm việc vậy chứ.
Anh chầm chậm đi đến trước mặt cô ta, cả người toát ra toàn mùi ám khí.
“A đúng rồi!” Đúng lúc này Mẫn Mẫn dường như nhớ ra điều gì đó, cô ta đưa tay lên mặt lau mồ hôi rồi cố gắng ôn tồn giải thích với boss lớn. “Em đã va phải cô gái đó, rất có khả năng thiết bị mới đã vô tình gắn lên người cô ấy rồi. Vì là thiết bị tiên tiến nên độ dính khi va chạm rất cao, tương đương khoảng cách nam châm và mẩu sắt nhỏ 0,001mm. Tỉ lệ thiết bị mới đã dính vào cô gái đó khi va chạm với em ngoài cánh cửa vừa rồi là 80%.”
Lại là nha đầu đó. Phiền phức quá mức.
Sở Minh Thành lướt ánh mắt sắc nhọn qua đánh giá tổng thể người phụ nữ trước mặt. Tuy vẻ bề ngoài ngốc nghếch nhưng khi phân tích số liệu cũng khá nhanh, không quá vô tích sự như anh từng nghĩ.
“Làm sao để theo dõi được người được gắn thiết bị đó?” Anh vòng qua bàn ngồi xuống ghế, hai tay đan xen vào nhau.
Mẫn Mẫn hít một hơi dài để cố gắng không vì Sở Minh Thành mà nói lắp bắp. “Em lập tức đi lấy đồ boss cần.”
Nhận được cái gật đầu không mấy là hữu hảo của Sở Minh Thành cô ta chạy vụt đi, vừa chạy trong đầu vừa suy nghĩ không biết boss lớn còn phẫn nộ không, chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ được giao, mong anh ấy không xuống tay với nhân vật bé nhỏ như mình.
Sau khi chạy ra khỏi công ty Triệu Đình Đình không biết phải nên đi đâu, cô lang thang trên các con phố đông đúc dòng người qua lại với bộ dạng không ra thần hồn. Sở Minh Thành thậm chí còn không đuổi theo cô, thì cô mong đợi điều gì chứ. Hắn muốn coi cô là có cũng được, mất cũng chẳng sao.
Trời nhá nhem tối rồi Triệu Đình Đình mới ngớ người ra nhìn xung quanh mình. Đây là nơi nào vậy? Cô thậm chí còn không biết mình đã đi bộ trên quãng đường dài suốt bao lâu rồi. Cũng may tiếng còi xe của đường phố làm cô tỉnh táo trở lại, đủ để biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Nơi này...lạ thật, cô ở thành phố A đã hơn hai mươi năm nhưng chưa từng ghé chân qua, vừa có chút lạ lẫm vừa có chút rợn người, không phải cô lạc đường rồi chứ!
“Chết tiệt! Tất cả tại tên khốn Sở Minh Thành.” Cô dậm chân xuống đường, vừa dậm xuống liền trẹo chân ngã phịch xuống. “A...đau quá.” Không đứng dậy được…
Chỗ bị trẹo chân lần này còn sưng phồng lên. Triệu Đình Đình méo xệch mặt, cảm giác này...giống như bị bong gân!
“Đáng đời mày, vì ai mà đi giày cao gót chứ.” Cười khổ một cái, Triệu Đình Đình dựa người vào khung thép phía sau.
Đây là trên cầu, cô đang ở phần đường dành cho người đi bộ. Thậm chí phần đường đi bộ này ngoài cô ra còn không có ai.
Trời ngày một tối hơn, giữ im tư thế ngồi này không biết đã bao lâu. Triệu Đình Đình mấy lần muốn gượng dậy nhưng không thể, chân phải của cô nhức nhối khiến cô muốn chết đi sống lại.
Lấy điện thoại từ túi xách ra, Triệu Đình Đình chớp chớp mắt, người cô dựa dẫm vào được lúc này chỉ có thể là...Trần Hy Nhi.
Chuông điện thoại từng hồi vang lên, thường ngày cô sẽ đợi cô ấy không quá ba hồi chuông, lần này có cảm giác hồi chuông sắp hết nhưng người cần tìm vẫn chưa thấy đâu.
Đang định buông bỏ hy vọng thì cô nghe thấy tiếng động, bên kia đã bắt máy.
“Hy Nhi, cậu có bận không? Mình bị bong gân chân rồi…”
Đầu dây không nói gì nhưng Triệu Đình Đình lại nghe thấy tiếng động gì đó như đang rất vội vã vậy. Sau đó điện thoại lập tức tắt đi không một lý do.
Cô ấy có lẽ rất bận, không nên làm phiền cô ấy…
Triệu Đình Đình cất điện thoại vào túi, cô nhắm nghiền mắt cảm nhận không khí đêm trong tâm trạng hỗn tạp. Dù có phải chết ở đây, cô cũng sẽ không cầu cứu hắn đâu, nên hắn mau mau biến mất khỏi tâm trí cô đi!
Đâu đó phía xa xa đầu cầu, chiếc xe Bugatti La Voatio Noire phanh kít lại. Bóng dáng nam nhân cao lớn tựa như một con báo săn bước ra vội vã khiến bất cứ ai cũng phải che miệng ngạc nhiên, có người nhận ra đây là tổng tài họ Sở nổi tiếng mà chỉ xuất hiện trên tivi, nhưng cũng có người không biết lại ngỡ đây là một người mẫu hoặc diễn viên từ đâu đến.
Sở Minh Thành dáo dác xung quanh, trên tay là chiếc điện thoại đã được kết nối trực tiếp với thiết bị mới đã bị dính lên người Triệu Đình Đình. Chết tiệt, đúng là tuổi trẻ, với đôi giày cao gót đó cô ta đã đi bộ cả ngày để đến gần đường giao của thành phố A với thành phố B. Đi đến nỗi chân bị bong gân rồi?
Anh vội vã lao mình về phía trước đường dành cho người đi bộ, nơi tối tăm chỉ hắt một vài ánh sáng từ đèn xe trên cầu chiếu vào. Bước chân dài một hồi cuối cùng cũng gặp được người cần tìm, Sở Minh Thành đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi tới.
Mới hồi sáng nhìn còn xinh đẹp, ngạo mạn đến thế, không ngờ bây giờ lại trong bộ dạng khó nhìn thế này.
“Còn định ngồi đây đến khi nào?” Giọng nói có chút lạnh lẽo, nhưng cũng xen lẫn sự quan tâm khó tả vang lên, Sở Minh Thành ngạo nghễ nhìn xuống người phụ nữ dưới chân mình.
Nghe được chất giọng quen thuộc, Triệu Đình Đình mở mắt ra, cô ngước lên nhìn Sở Minh Thành, ánh mắt có chút không thể tin nổi, hắn tìm cô bằng cách nào vậy? Hắn cho người theo dõi cô từ lúc cô rời khỏi công ty sao.
Hắn xòe tay ra trước mặt cô, bàn tay to lớn, nhưng ngón tay thon dài như cực phẩm.
Triệu Đình Đình nhìn bàn tay như đang suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn lơ đi, tiếp tục dựa mình về phía sau.
Hắn nheo mày nhìn cô rồi di chuyển tầm nhìn xuống chiếc chân sưng phồng của Triệu Đình Đình. Dù đã bị bong gân nhưng giày cao gót vẫn không tháo?
“Anh làm gì vậy!” Cô hét toáng lên khi thấy Sở Minh Thành cúi xuống, hắn tháo đôi giày cao gót đắt tiền từ chân cô ra rồi thản nhiên ném xuống sông.
“Câm miệng.”
Lời nói của hắn vừa thốt ra đột nhiên Triệu Đình Đình có cảm giác gió cũng phải lặng thinh không dám nô đùa.
Nhanh như một cơn gió, Sở Minh Thành quay lưng lại với cô, đưa hai tay cô choàng qua cổ hắn từ sau lưng rồi cõng cô trên vai. Cứ thế mà đi về phía ngược lại với hướng cô vừa đi.
Váy của cô là váy chân bó, rất khó để dang hai chân ra, hắn vẫn thô lỗ cõng cô lên, còn nghe thấy tiếng vải rách đâu đó phát ra từ cơ thể cô nhưng không biết nó rách ở nơi nào. Sở Minh Thành cao như vậy, hắn cõng cô trên lưng mà cô có cảm giác mình đang ngồi bên trên cả thế giới. Có thể ngắm trọn những thứ từ độ cao của hắn mà khi cô đứng dưới đất sẽ không nhìn thấy, được boss Sở quan tâm bằng hành động như này...có phải nên cảm động không?
Trong đầu cô không nghĩ thêm được gì nữa, lập tức ngả đầu trên vai hắn, khẽ nhắm mắt, tay siết chặt cổ hắn hơn một chút. Cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của Sở Minh Thành rõ hơn rồi...
Sở Minh Thành cảm nhận được sự hưởng thụ từ vật nhỏ sau lưng, ánh mắt lóe lên vài tia cảnh giác, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút sức sống.
“Triệu Đình Đình, cô yêu tôi?”
Cô mở to tròng mắt nhìn vào hư không, đồng thời chết lặng với câu hỏi quá sức thiết thực của Sở Minh Thành, người đột nhiên run lên vô thức, hắn dừng lại rồi...không đi tiếp nữa.
Yêu hắn...thì sao chứ, hắn coi tình cảm của cô là không xứng hay rác rưởi? Hắn luôn luôn tìm cách cận kề cô, nhưng lại cấm cô rung động với hắn. Quá vô lý rồi đúng không...đúng không Sở Minh Thành?
“Yêu? Sở Minh Thành, anh có bao giờ nghĩ mình quá ảo tưởng không?” Cô ngẩng mặt lên trời hít một hơi lạnh, lời nói dối mà cô thấy đau lòng nhất từ trước đến giờ. “Tôi dù có chết...cũng không yêu anh.”
“Boss...em, em.” Cô gái có gắn bảng tên ở ngực tên Mân Mân, cô ta biết rằng mình vừa làm điều gì không đúng lập tức tự giác tránh xa khỏi người boss lớn. Mặt mũi bị dọa đến tái đi.
Sở Minh Thành siết chặt tay thành quyền, ánh mắt nổi lên vài mạch máu nhỏ, người anh tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc. Khốn nạn, Triệu Đình Đình như vậy là có ý gì? Cô ta sao lại khóc chứ, còn bỏ đi khi anh chưa cho phép.
“Boss, em không cố ý, em...em không có gan đụng chạm vào người boss đâu.” Mân Mân mím môi cúi đầu xin lỗi lia lịa, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, chỉ sợ boss lớn không những đuổi việc cô ta mà còn cho cả nhà cô ta tan gia bại sản!
Dường như lời giải thích của cô ta đối với ai kia là không có giá trị. Sở Minh Thành trừng mắt nhìn Mân Mân, gân xanh trên trán lộ rõ. Tất cả là tại người phụ nữ này từ đâu chui ra khiến Triệu Đình Đình chạy mất, vào phòng còn không gõ cửa, từ khi nào Sở thị có những nhân viên ngu ngốc như này, phép tắc còn không hiểu, chuyện lớn còn đòi làm được hay sao?
“Ai cho cô vào đây?” Lời nói đi đôi với hành động, Sở Minh Thành phẫn nộ bóp cổ Mẫn Mẫn đưa lên thật cao khiến cô ta càng sợ hãi mà khóc lớn.
“Em không dám đâu ạ, em còn chưa mở cửa mà.” Mẫn Mẫn chưa từng chứng kiến boss lớn tức giận đến nỗi tự tay xử lý người khác như này nên có chút hoảng loạn. Chính là sợ bị giết chết trong căn phòng này rồi xác cũng không được toàn thây đem về hỏa táng. Đáng sợ quá, tay của boss lớn lạnh như băng vậy, khiến Mẫn Mẫn nổi cả da gà.
Nhìn thẳng vào mắt cô ta Sở Minh Thành nhận thấy Mẫn Mẫn không nói dối, vậy là cửa mở là do Triệu Đình Đình.
“Cô đứng trước cửa là muốn nghe lén?” Anh càng bóp chặt cổ Mẫn Mẫn hơn, giọng nói chòng chọc nộ khí. To gan thật, còn dám đứng ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của người khác.
Đám vệ sĩ của anh không ngờ lại vô dụng đến nỗi không ngăn nổi một sinh vật phiền phức này!
“Boss, khụ…” Mẫn Mẫn bị bóp cổ đến thiếu khí, cô ta lắc lắc đầu trong tuyệt vọng, cố gắng dùng chút khí oxy cuối cùng còn sót lại thều thào. “Em đem đến thiết bị mới vừa được thử nghiệm xong cho anh xem...em...ặc.” Nói đến đây là không thể chịu nổi, Mẫn Mẫn trợn mắt lên, tay huơ huơ giữa không trung chỉ mong có một ai đó đến đây cứu cô ta lúc này.
Thiết bị mới?
Sở Minh Thành lập tức buông cổ Mẫn Mẫn ra, hít một hơi thật sâu nhìn người phụ nữ trước mặt ho sặc khù khụ. Cô ta được thả ra mặt mũi lấy lại dưỡng khí liền trở lên ảm đạm hơn sau vài phút, lúc này Mẫn Mẫn mới cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Vâng...thiết bị mới đã được tiến sĩ chế tạo xong. Một máy phát hiện tín hiệu vừa có chức năng định dạng vị trí, vừa có thể ghi âm và quay hình trong bán kính 100km. Vì là mẫu thử nghiệm nên vẫn có khả năng sai sót và chưa như ý muốn của boss.”
100km...khá tốt. Trên thế giới này chắc chắn chưa ai nghiên cứu ra loại thiết bị nhỏ mà tiện lợi như này. Mấy ông già mang danh nhà khoa học và tiến sĩ anh đem về xem ra cũng không quá vô dụng. Già mà minh mẫn đó mới là lợi thế khi là người thuộc về Sở Minh Thành này.
“Đồ đâu?” Nãy giờ Sở Minh Thành để ý cô ta đi người không vào, trên tay thậm chí không cầm theo thứ gì, vậy thiết bị cô ta nói đâu?
Mẫn Mẫn giật mình đưa tay trái lên nhìn chăm chăm, thiết bị đâu! Thiết bị đâu rồi? Ban nãy cô ta còn nắm chắc trong tay mà, nó chỉ bằng hạt đỗ thôi, lẽ nào lại bị rơi?
Cô ta vội vàng ngồi sụp xuống đất đưa tay sờ mò xung quanh nhưng không thấy vật cần tìm, mày cũng ngày càng trở nên khó coi hơn, khó khăn lắm mới có lý do để Sở Minh Thành buông cô ta ra, ban phước để cô ta không phải xuống địa ngục sớm. Vậy mà thiết bị hàng chục triệu đô đó lại bị cô ta làm đánh mất, ông trời đúng là không thương cô ta rồi.
“Em, em nghĩ nó đã rơi rồi.” Mẫn Mẫn chầm chậm đứng dậy, hai bên mai tóc lấm tấm mồ hôi.
Quả nhiên lời nói vừa thốt ra đã khiến Sở Minh Thành phẫn nộ. Đôi mày đen chau xít lại, mắt trừng lên như sắp nuốt sống đối phương. Một vật quan trọng như vậy dám làm rơi, ở đâu ra cái thứ vô dụng này được vào Sở thị làm việc vậy chứ.
Anh chầm chậm đi đến trước mặt cô ta, cả người toát ra toàn mùi ám khí.
“A đúng rồi!” Đúng lúc này Mẫn Mẫn dường như nhớ ra điều gì đó, cô ta đưa tay lên mặt lau mồ hôi rồi cố gắng ôn tồn giải thích với boss lớn. “Em đã va phải cô gái đó, rất có khả năng thiết bị mới đã vô tình gắn lên người cô ấy rồi. Vì là thiết bị tiên tiến nên độ dính khi va chạm rất cao, tương đương khoảng cách nam châm và mẩu sắt nhỏ 0,001mm. Tỉ lệ thiết bị mới đã dính vào cô gái đó khi va chạm với em ngoài cánh cửa vừa rồi là 80%.”
Lại là nha đầu đó. Phiền phức quá mức.
Sở Minh Thành lướt ánh mắt sắc nhọn qua đánh giá tổng thể người phụ nữ trước mặt. Tuy vẻ bề ngoài ngốc nghếch nhưng khi phân tích số liệu cũng khá nhanh, không quá vô tích sự như anh từng nghĩ.
“Làm sao để theo dõi được người được gắn thiết bị đó?” Anh vòng qua bàn ngồi xuống ghế, hai tay đan xen vào nhau.
Mẫn Mẫn hít một hơi dài để cố gắng không vì Sở Minh Thành mà nói lắp bắp. “Em lập tức đi lấy đồ boss cần.”
Nhận được cái gật đầu không mấy là hữu hảo của Sở Minh Thành cô ta chạy vụt đi, vừa chạy trong đầu vừa suy nghĩ không biết boss lớn còn phẫn nộ không, chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ được giao, mong anh ấy không xuống tay với nhân vật bé nhỏ như mình.
Sau khi chạy ra khỏi công ty Triệu Đình Đình không biết phải nên đi đâu, cô lang thang trên các con phố đông đúc dòng người qua lại với bộ dạng không ra thần hồn. Sở Minh Thành thậm chí còn không đuổi theo cô, thì cô mong đợi điều gì chứ. Hắn muốn coi cô là có cũng được, mất cũng chẳng sao.
Trời nhá nhem tối rồi Triệu Đình Đình mới ngớ người ra nhìn xung quanh mình. Đây là nơi nào vậy? Cô thậm chí còn không biết mình đã đi bộ trên quãng đường dài suốt bao lâu rồi. Cũng may tiếng còi xe của đường phố làm cô tỉnh táo trở lại, đủ để biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Nơi này...lạ thật, cô ở thành phố A đã hơn hai mươi năm nhưng chưa từng ghé chân qua, vừa có chút lạ lẫm vừa có chút rợn người, không phải cô lạc đường rồi chứ!
“Chết tiệt! Tất cả tại tên khốn Sở Minh Thành.” Cô dậm chân xuống đường, vừa dậm xuống liền trẹo chân ngã phịch xuống. “A...đau quá.” Không đứng dậy được…
Chỗ bị trẹo chân lần này còn sưng phồng lên. Triệu Đình Đình méo xệch mặt, cảm giác này...giống như bị bong gân!
“Đáng đời mày, vì ai mà đi giày cao gót chứ.” Cười khổ một cái, Triệu Đình Đình dựa người vào khung thép phía sau.
Đây là trên cầu, cô đang ở phần đường dành cho người đi bộ. Thậm chí phần đường đi bộ này ngoài cô ra còn không có ai.
Trời ngày một tối hơn, giữ im tư thế ngồi này không biết đã bao lâu. Triệu Đình Đình mấy lần muốn gượng dậy nhưng không thể, chân phải của cô nhức nhối khiến cô muốn chết đi sống lại.
Lấy điện thoại từ túi xách ra, Triệu Đình Đình chớp chớp mắt, người cô dựa dẫm vào được lúc này chỉ có thể là...Trần Hy Nhi.
Chuông điện thoại từng hồi vang lên, thường ngày cô sẽ đợi cô ấy không quá ba hồi chuông, lần này có cảm giác hồi chuông sắp hết nhưng người cần tìm vẫn chưa thấy đâu.
Đang định buông bỏ hy vọng thì cô nghe thấy tiếng động, bên kia đã bắt máy.
“Hy Nhi, cậu có bận không? Mình bị bong gân chân rồi…”
Đầu dây không nói gì nhưng Triệu Đình Đình lại nghe thấy tiếng động gì đó như đang rất vội vã vậy. Sau đó điện thoại lập tức tắt đi không một lý do.
Cô ấy có lẽ rất bận, không nên làm phiền cô ấy…
Triệu Đình Đình cất điện thoại vào túi, cô nhắm nghiền mắt cảm nhận không khí đêm trong tâm trạng hỗn tạp. Dù có phải chết ở đây, cô cũng sẽ không cầu cứu hắn đâu, nên hắn mau mau biến mất khỏi tâm trí cô đi!
Đâu đó phía xa xa đầu cầu, chiếc xe Bugatti La Voatio Noire phanh kít lại. Bóng dáng nam nhân cao lớn tựa như một con báo săn bước ra vội vã khiến bất cứ ai cũng phải che miệng ngạc nhiên, có người nhận ra đây là tổng tài họ Sở nổi tiếng mà chỉ xuất hiện trên tivi, nhưng cũng có người không biết lại ngỡ đây là một người mẫu hoặc diễn viên từ đâu đến.
Sở Minh Thành dáo dác xung quanh, trên tay là chiếc điện thoại đã được kết nối trực tiếp với thiết bị mới đã bị dính lên người Triệu Đình Đình. Chết tiệt, đúng là tuổi trẻ, với đôi giày cao gót đó cô ta đã đi bộ cả ngày để đến gần đường giao của thành phố A với thành phố B. Đi đến nỗi chân bị bong gân rồi?
Anh vội vã lao mình về phía trước đường dành cho người đi bộ, nơi tối tăm chỉ hắt một vài ánh sáng từ đèn xe trên cầu chiếu vào. Bước chân dài một hồi cuối cùng cũng gặp được người cần tìm, Sở Minh Thành đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi tới.
Mới hồi sáng nhìn còn xinh đẹp, ngạo mạn đến thế, không ngờ bây giờ lại trong bộ dạng khó nhìn thế này.
“Còn định ngồi đây đến khi nào?” Giọng nói có chút lạnh lẽo, nhưng cũng xen lẫn sự quan tâm khó tả vang lên, Sở Minh Thành ngạo nghễ nhìn xuống người phụ nữ dưới chân mình.
Nghe được chất giọng quen thuộc, Triệu Đình Đình mở mắt ra, cô ngước lên nhìn Sở Minh Thành, ánh mắt có chút không thể tin nổi, hắn tìm cô bằng cách nào vậy? Hắn cho người theo dõi cô từ lúc cô rời khỏi công ty sao.
Hắn xòe tay ra trước mặt cô, bàn tay to lớn, nhưng ngón tay thon dài như cực phẩm.
Triệu Đình Đình nhìn bàn tay như đang suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn lơ đi, tiếp tục dựa mình về phía sau.
Hắn nheo mày nhìn cô rồi di chuyển tầm nhìn xuống chiếc chân sưng phồng của Triệu Đình Đình. Dù đã bị bong gân nhưng giày cao gót vẫn không tháo?
“Anh làm gì vậy!” Cô hét toáng lên khi thấy Sở Minh Thành cúi xuống, hắn tháo đôi giày cao gót đắt tiền từ chân cô ra rồi thản nhiên ném xuống sông.
“Câm miệng.”
Lời nói của hắn vừa thốt ra đột nhiên Triệu Đình Đình có cảm giác gió cũng phải lặng thinh không dám nô đùa.
Nhanh như một cơn gió, Sở Minh Thành quay lưng lại với cô, đưa hai tay cô choàng qua cổ hắn từ sau lưng rồi cõng cô trên vai. Cứ thế mà đi về phía ngược lại với hướng cô vừa đi.
Váy của cô là váy chân bó, rất khó để dang hai chân ra, hắn vẫn thô lỗ cõng cô lên, còn nghe thấy tiếng vải rách đâu đó phát ra từ cơ thể cô nhưng không biết nó rách ở nơi nào. Sở Minh Thành cao như vậy, hắn cõng cô trên lưng mà cô có cảm giác mình đang ngồi bên trên cả thế giới. Có thể ngắm trọn những thứ từ độ cao của hắn mà khi cô đứng dưới đất sẽ không nhìn thấy, được boss Sở quan tâm bằng hành động như này...có phải nên cảm động không?
Trong đầu cô không nghĩ thêm được gì nữa, lập tức ngả đầu trên vai hắn, khẽ nhắm mắt, tay siết chặt cổ hắn hơn một chút. Cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của Sở Minh Thành rõ hơn rồi...
Sở Minh Thành cảm nhận được sự hưởng thụ từ vật nhỏ sau lưng, ánh mắt lóe lên vài tia cảnh giác, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút sức sống.
“Triệu Đình Đình, cô yêu tôi?”
Cô mở to tròng mắt nhìn vào hư không, đồng thời chết lặng với câu hỏi quá sức thiết thực của Sở Minh Thành, người đột nhiên run lên vô thức, hắn dừng lại rồi...không đi tiếp nữa.
Yêu hắn...thì sao chứ, hắn coi tình cảm của cô là không xứng hay rác rưởi? Hắn luôn luôn tìm cách cận kề cô, nhưng lại cấm cô rung động với hắn. Quá vô lý rồi đúng không...đúng không Sở Minh Thành?
“Yêu? Sở Minh Thành, anh có bao giờ nghĩ mình quá ảo tưởng không?” Cô ngẩng mặt lên trời hít một hơi lạnh, lời nói dối mà cô thấy đau lòng nhất từ trước đến giờ. “Tôi dù có chết...cũng không yêu anh.”