Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Giam cầm
Hoàng Minh đi vào bên trong nhưng ngồi ở phía dưới cùng. Anh tranh thủ như vậy chính là muốn thấy Phong Vũ có xuất hiện ở đây không. Ngay lúc này ngoài Phong Vũ ra anh không thể tìm ra một cái tên thứ hai có thể một tay giấu đi Bạch Thiên được.
Phiên tòa rất nhanh diễn ra. Ngoài hai bên kiện cáo còn nhìn thấy được Phương Văn ngồi ở hàng ghế ở dưới. Chăm chú quan sát xung quanh cũng không thấy Phong Vũ ở đâu cả. Hoàng Minh không thể tập trung vào những gì trên tòa đang diễn ra được. Đầu cứ đăm đăm dán vào điện thoại đang liên tục gọi vào số điện thoại của Bạch Thiên.
Mãi cho tới khi trên tòa vang lên ba tiếng gõ lớn. Bị cáo vô tội!
Đầu Hoàng Minh ong ong. Ngước nhìn lên hướng Phú Kỳ lúc này đã run rẩy tới khó coi. Anh cũng không quan tâm nữa, anh tự mình nghĩ rằng nếu bố anh thực sự có tội thì không lý gì năm lần liền thắng hết năm lần được. Anh không muốn mất thêm thời gian ở đây nên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Bây giờ đầu óc ngoài lo lắng ra thì không có dư thừa ra để nghĩ những chuyện khác.
Hoàng Minh đi thẳng về phía bãi đổ xe. Bước nhanh vào bên trong, vừa ngồi xuống lập tức ngữa đầu ra ghế, nhắm tịt mắt lại. Chính lúc này từ phía sau đột nhiên có một lực mạnh kìm lấy cổ anh lại. Một chiếc khăn bịt thẳng lên mặt. Anh vùng vẫy điên cuồng nhưng càng ngày càng choáng váng. Tới lúc anh không còn cử động được nữa thì người phía sau mới lên tiếng.
“Xin chào. Hoàng Minh!”
- ----
Thoang thoảng trong không khí một mùi hương rất dễ chịu vừa giống hương hoa lại mang chút mùi của sương lạnh. Cuộn mình trong một cái chăn mềm nhưng tứ chi lại đau nhức. Bạch Thiên lim dim mở mắt ra nhìn một vòng, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
“Chó chết!” Bạch Thiên nghiến răng, tay vo thành nắm đấm khi nhìn thấy hai chân của mình bị xích sắt giữ chặt.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, từ bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đang bưng một khay đồ ăn, nước cùng với một lọ dung dịch màu xanh ngọc tiến lại gần. Bà ấy đi rất chậm, chân gần như không rời khỏi sàn mà lê dần lại. Mắt cũng không hề mở ra. Người này chính là bị mù. Nhưng không hề giống như người mù, dù đi chậm nhưng không hề va đập vào đâu cả, hướng đi cũng chính xác.
“Cậu chủ dậy rồi thì ăn sáng rồi uống thuốc.”
Bạch Thiên không nói không rằng một phát hất hết tất cả xuống sàn. Hướng về người phụ nữ đó mà hét lên.
“Thả ta ra ngay lập tức! Ta là chủ hay là tội phạm của cái nhà này mà các ngươi muốn bắt là bắt muốn giữ là giữ như vậy?”
Người phụ nữ trước mặt không những không sợ mà còn bình tĩnh ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ dưới đất lên. Giọng nói đều đều.
“Chủ nhân đặt biệt dặn dò, cậu chủ tạm thời phải ở yên để hồi phục linh khí. Tôi sẽ mang một phần khác sang.”
Nói xong bà ta đứng dậy quay đầu bước đi. Bạch Thiên ở phía sau vùng vẫy dữ dội. Dây xích khứa vào chân đau điếng.
“Con mẹ nó các ngươi chán sống rồi sao? Thả ta ra ngay lập tức!”
Bạch Thiên quằng quại đau đớn với thể xác của mình và sự lo lắng điên cuồng dày xé tâm trí đối với tình hình hiện tại của Hoàng Minh. Tệ hại nhất chính là chính cậu còn không biết được mình đã như vậy mà bị bắt về đây bao nhiêu ngày rồi. Cậu loay hoay tìm cách tháo xích dưới chân mình ra. Nhưng cậu không có bạch ngọc, lại gần tới ngày biến đổi nên không đủ sức làm gì cả.
Tiếng mở cửa một lần nữa kêu lên. Nhưng lần này là hai người bước vào, một là người phụ nữ lúc nãy. Người thứ hai là một người đàn ông cao lớn, dáng vóc phi thường hoàn mỹ. Nhìn sơ ngang liền có thể nhận ra được ông ta và Bạch Thiên tám chín phần giống nhau.
“Con có thể tự ý đi ta không nói một lời, tới lúc ta tự ý bắt về thì lại có ý kiến sao?”
Bạch Thiên nghiến răng ken két. Giọng đầy câm phẫn.
“Thả-ra!”
Người đàn ông đi nhanh về phía trước túm lấy cổ của Bạch Thiên xiết chặt. Bạch Thiên gân xanh bắt đầu nổi lên từ cổ lên tới đỉnh đầu, mặt cắt không còn chút máu, mắt chứa đầy câm phẩn. Ông ta bắt đầu thả lỏng tay ra, vẫn tông giọng đều đều mà nói tiếp.
“Ta chỉ mới dùng ba phần lực mà con đã thế này rồi. Có cần đợi ta tự nói con đã làm ra chuyện gì không?”
Nói xong ông ta đẩy mạnh Bạch Thiên về phía sau, cậu đập mạnh đầu vào thành giường, mắt tóe lửa nhìn theo, giận đến run rẩy, hét lớn lên.
“THẢ-RA!!!!!!!!”
Người phụ nữ bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, không có chút nào là bị hai người lời qua tiếng lại kia dọa cho sợ. Lê lê đôi chân dưới sàn đặt cái khay trên tay lên bàn nhỏ giọng nói.
“Ngày mai sẽ đưa cậu chủ tới chổ lão sư, bạch ngọc xa chủ quá lâu khi đã thích ứng với cơ thể mới sẽ khó lòng lấy lại.”
Bạch Thiên lập tức hét lên trở lại.
“CÁI MẠNG CỦA TA-TA KHÔNG CẦN CÁC NGƯƠI QUẢN!”.
ngôn tình hay
Mặc kệ Bạch Thiên đang gào thét, người phụ nữ cũng từ từ lui về phía sau rồi rời khỏi.
- ---
Hoàng Minh đã hôn mê một ngày một đêm lúc tỉnh lại đập vào mắt là một không gian tối đen. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi làm anh ho khan mấy tiếng. Anh đang bị trói trên một cái ghế đơn, hai tay bị trói chặt về phía sau hai chân cũng chung số phận dính chặt vào chân ghế.
Phía bên trái có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không có ánh sáng chiếu vào. Anh đoán chừng đây đã là buổi tối. Anh cố gắng lắc lư tại chổ, cố gắng nới lỏng hai tay nhưng toàn cơ thể không có lực, càng tác động càng có cảm giác nó xiết chặt hơn.
Anh mất hết lý trí hét lớn. “CON MẸ NÓ TÊN KHỐN NÀO MAU BƯỚC RA ĐÂY!”
Người bên ngoài đang im phăng phắc, nghe tiếng hét phát ra liền đứng dậy mở cửa. Một tia sáng ít ỏi xé toạt khoảng không gian tối đen trước mặt làm Hoàng Minh chói mắt mà nheo lại một cái. Lúc này vẫn chưa nhìn ra được người đó là ai. Tới lúc hắn ta lên tiếng Hoàng Minh ngay lập tức nhận ra.
“Tỉnh rồi sao?”
“Là ngươi!”
Phiên tòa rất nhanh diễn ra. Ngoài hai bên kiện cáo còn nhìn thấy được Phương Văn ngồi ở hàng ghế ở dưới. Chăm chú quan sát xung quanh cũng không thấy Phong Vũ ở đâu cả. Hoàng Minh không thể tập trung vào những gì trên tòa đang diễn ra được. Đầu cứ đăm đăm dán vào điện thoại đang liên tục gọi vào số điện thoại của Bạch Thiên.
Mãi cho tới khi trên tòa vang lên ba tiếng gõ lớn. Bị cáo vô tội!
Đầu Hoàng Minh ong ong. Ngước nhìn lên hướng Phú Kỳ lúc này đã run rẩy tới khó coi. Anh cũng không quan tâm nữa, anh tự mình nghĩ rằng nếu bố anh thực sự có tội thì không lý gì năm lần liền thắng hết năm lần được. Anh không muốn mất thêm thời gian ở đây nên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Bây giờ đầu óc ngoài lo lắng ra thì không có dư thừa ra để nghĩ những chuyện khác.
Hoàng Minh đi thẳng về phía bãi đổ xe. Bước nhanh vào bên trong, vừa ngồi xuống lập tức ngữa đầu ra ghế, nhắm tịt mắt lại. Chính lúc này từ phía sau đột nhiên có một lực mạnh kìm lấy cổ anh lại. Một chiếc khăn bịt thẳng lên mặt. Anh vùng vẫy điên cuồng nhưng càng ngày càng choáng váng. Tới lúc anh không còn cử động được nữa thì người phía sau mới lên tiếng.
“Xin chào. Hoàng Minh!”
- ----
Thoang thoảng trong không khí một mùi hương rất dễ chịu vừa giống hương hoa lại mang chút mùi của sương lạnh. Cuộn mình trong một cái chăn mềm nhưng tứ chi lại đau nhức. Bạch Thiên lim dim mở mắt ra nhìn một vòng, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
“Chó chết!” Bạch Thiên nghiến răng, tay vo thành nắm đấm khi nhìn thấy hai chân của mình bị xích sắt giữ chặt.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, từ bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đang bưng một khay đồ ăn, nước cùng với một lọ dung dịch màu xanh ngọc tiến lại gần. Bà ấy đi rất chậm, chân gần như không rời khỏi sàn mà lê dần lại. Mắt cũng không hề mở ra. Người này chính là bị mù. Nhưng không hề giống như người mù, dù đi chậm nhưng không hề va đập vào đâu cả, hướng đi cũng chính xác.
“Cậu chủ dậy rồi thì ăn sáng rồi uống thuốc.”
Bạch Thiên không nói không rằng một phát hất hết tất cả xuống sàn. Hướng về người phụ nữ đó mà hét lên.
“Thả ta ra ngay lập tức! Ta là chủ hay là tội phạm của cái nhà này mà các ngươi muốn bắt là bắt muốn giữ là giữ như vậy?”
Người phụ nữ trước mặt không những không sợ mà còn bình tĩnh ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ dưới đất lên. Giọng nói đều đều.
“Chủ nhân đặt biệt dặn dò, cậu chủ tạm thời phải ở yên để hồi phục linh khí. Tôi sẽ mang một phần khác sang.”
Nói xong bà ta đứng dậy quay đầu bước đi. Bạch Thiên ở phía sau vùng vẫy dữ dội. Dây xích khứa vào chân đau điếng.
“Con mẹ nó các ngươi chán sống rồi sao? Thả ta ra ngay lập tức!”
Bạch Thiên quằng quại đau đớn với thể xác của mình và sự lo lắng điên cuồng dày xé tâm trí đối với tình hình hiện tại của Hoàng Minh. Tệ hại nhất chính là chính cậu còn không biết được mình đã như vậy mà bị bắt về đây bao nhiêu ngày rồi. Cậu loay hoay tìm cách tháo xích dưới chân mình ra. Nhưng cậu không có bạch ngọc, lại gần tới ngày biến đổi nên không đủ sức làm gì cả.
Tiếng mở cửa một lần nữa kêu lên. Nhưng lần này là hai người bước vào, một là người phụ nữ lúc nãy. Người thứ hai là một người đàn ông cao lớn, dáng vóc phi thường hoàn mỹ. Nhìn sơ ngang liền có thể nhận ra được ông ta và Bạch Thiên tám chín phần giống nhau.
“Con có thể tự ý đi ta không nói một lời, tới lúc ta tự ý bắt về thì lại có ý kiến sao?”
Bạch Thiên nghiến răng ken két. Giọng đầy câm phẫn.
“Thả-ra!”
Người đàn ông đi nhanh về phía trước túm lấy cổ của Bạch Thiên xiết chặt. Bạch Thiên gân xanh bắt đầu nổi lên từ cổ lên tới đỉnh đầu, mặt cắt không còn chút máu, mắt chứa đầy câm phẩn. Ông ta bắt đầu thả lỏng tay ra, vẫn tông giọng đều đều mà nói tiếp.
“Ta chỉ mới dùng ba phần lực mà con đã thế này rồi. Có cần đợi ta tự nói con đã làm ra chuyện gì không?”
Nói xong ông ta đẩy mạnh Bạch Thiên về phía sau, cậu đập mạnh đầu vào thành giường, mắt tóe lửa nhìn theo, giận đến run rẩy, hét lớn lên.
“THẢ-RA!!!!!!!!”
Người phụ nữ bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, không có chút nào là bị hai người lời qua tiếng lại kia dọa cho sợ. Lê lê đôi chân dưới sàn đặt cái khay trên tay lên bàn nhỏ giọng nói.
“Ngày mai sẽ đưa cậu chủ tới chổ lão sư, bạch ngọc xa chủ quá lâu khi đã thích ứng với cơ thể mới sẽ khó lòng lấy lại.”
Bạch Thiên lập tức hét lên trở lại.
“CÁI MẠNG CỦA TA-TA KHÔNG CẦN CÁC NGƯƠI QUẢN!”.
ngôn tình hay
Mặc kệ Bạch Thiên đang gào thét, người phụ nữ cũng từ từ lui về phía sau rồi rời khỏi.
- ---
Hoàng Minh đã hôn mê một ngày một đêm lúc tỉnh lại đập vào mắt là một không gian tối đen. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi làm anh ho khan mấy tiếng. Anh đang bị trói trên một cái ghế đơn, hai tay bị trói chặt về phía sau hai chân cũng chung số phận dính chặt vào chân ghế.
Phía bên trái có một cái cửa sổ nhỏ nhưng không có ánh sáng chiếu vào. Anh đoán chừng đây đã là buổi tối. Anh cố gắng lắc lư tại chổ, cố gắng nới lỏng hai tay nhưng toàn cơ thể không có lực, càng tác động càng có cảm giác nó xiết chặt hơn.
Anh mất hết lý trí hét lớn. “CON MẸ NÓ TÊN KHỐN NÀO MAU BƯỚC RA ĐÂY!”
Người bên ngoài đang im phăng phắc, nghe tiếng hét phát ra liền đứng dậy mở cửa. Một tia sáng ít ỏi xé toạt khoảng không gian tối đen trước mặt làm Hoàng Minh chói mắt mà nheo lại một cái. Lúc này vẫn chưa nhìn ra được người đó là ai. Tới lúc hắn ta lên tiếng Hoàng Minh ngay lập tức nhận ra.
“Tỉnh rồi sao?”
“Là ngươi!”