Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Gặp lại
Hoàng Minh đối với chuyện này phản ứng còn mạnh hơn lúc nãy. Mặc dù đầu óc đã mất đi năm phần tỉnh táo nhưng anh vẫn gắng gượng mà hét toáng lên.
“KHỐN KIẾP! CÁC NGƯƠI MUỐN TÍNH SỔ THÌ TÍNH HẾT VÀO ĐÂY. VIỆC GÌ PHẢI ĐỘNG TAY CHÂN TỚI NGƯỜI KHÁC LÀM CON MẸ GÌ!”
Phú Kỳ nhìn Hoàng Minh vì Bạch Thiên mà kích động mà cười giòn giã lên mấy tiếng. “Hahaha! Nói khan cả giọng với mày như vậy mày đều nhẫn được. Tới khi nói động tới tên hồ ly tinh đó có một câu mày liên kích động! Xem ra bạch ngọc trong người mày hoạt động khá tốt.”
Hoàng Minh sắp gượng không nổi nữa, mắt anh đã đong lệ vì hơi nóng trong người xộc lên. “Bạch ngọc…mày có ý gì?”
Phú Kỳ nhẹ nhàng nâng cằm Hoàng Minh lên, kê sát miệng mình lại gần tai anh thì thầm vừa đủ nghe. “Em trai à. Cái mạng này của mày một nữa chính là của tên hồ ly tinh ngu ngốc kia. Hắn ta truyền bạch ngọc sang để hồi sinh lại mạng sống cho mày, đồng nghĩa với việc hắn ta đã cắt đi một nữa mạng sống của chính hắn. Ngày hôm đó cho mày nhìn cảnh tượng đau đớn kia của hắn cứ nghĩ mày sẽ sợ, nhưng có lẽ tao đã đánh giá sai tình cảm của chúng mày rồi.”
Hoàng Minh choáng váng, đầu ong ong liên hồi. Tất cả những gì vừa nghe được ngoài sức chịu đựng của anh rồi. Anh không thể ngăn mình ngừng run rẩy, run vì lạnh-vì sợ-vì kinh hãi. Những gì hắn ta nói cùng với những gì anh từng trải qua cùng Bạch Thiên có hơn tám phần trùng khớp với nhau.
Anh không gượng nổi nữa, mắt anh nhắm nghiền lại. Nước mắt cứ như vậy tự giác lăn dài trên gò má nóng nổi. Bóng tối một lần nữa bao trùm lấy tâm hồn lẫn thể xác anh.
- --
Bạch Thiên bị nhốt trong chính căn nhà của mình. Ngày mai là ngày biến đổi, bình thường không có bạch ngọc nhưng được tiếp xúc gần gũi với Hoàng Minh nên đại khái cậu vẫn chịu được. Thân thể yếu ớt nhưng lại lo lắng cho Hoàng Minh nhiều hơn.
Những gì chủ tịch Chân điều tra ra vừa mới nhận được chưa kịp nói với Hoàng Minh đã bị bắt tới đây. Chưa kể phiên tòa chắc chắn thất bại, khả năng rất lớn Phú Kỳ sẽ liều được mất một phen. Cậu đã biết chuyện Phú Kỳ là anh cùng cha khác mẹ với Hoàng Minh, kể cả người gây tai nạn chính xác là bố của Phú Kỳ. Sự thật rành rành không hề có một sự sai trái nào. Là chính Phú Kỳ tự mình huyển hoặc.
Và quan trọng nhất, hắn ta bị chứng rối loạn cưỡng chế. Lúc này chẳng biết Hoàng Minh như thế nào, lo lắng sắp giết cậu chết trước khi biến đổi rồi.
Cậu đã chấp nhận thỏa hiệp rằng ngày mai sẽ ngoan ngoãn tới chổ lão sư, mặc dù không biết các người đó đang toan tính điều gì. Nhưng ít nhất không bị xích lại thì vẫn còn một hy vọng có thể trốn đi. Những gì còn lại bây chính là chờ đợi.
Hoàng Minh mất tích đã ba ngày. Từ phía gia đình cho tới công ty giải trí nháo nhào hết cả lên. Có hàng chục trang báo hằng giờ đưa tin, phía bên công an cũng đã can thiệp vào. Nhưng cánh tay của Hồ gia quá lớn, che một tay cũng không một ai có thể tra tới. Hoàng Minh đã được đưa về giấu ở một phòng kho tại biệt thự của lão sư. Ngày mai Bạch Thiên cũng sẽ được đưa tới đó.
- ---
Từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ Hoàng Minh một câu cũng không nói, cũng không hề phản kháng chỉ ngồi đó yên lặng. Đưa nước thì uống, đút cháo cũng ngoan ngoãn mà ăn, anh biết ở đây anh không có khả năng kháng cự. Bọn họ giữ mạng chính là anh còn giá trị, hơn hết chính là anh đã lờ mờ đoán được mục đích chính của lần bắt giữ này là gì rồi.
Ngày hôm nay, anh có một niềm tin rất lớn rằng mình sẽ gặp lại được Bạch Thiên. Vì vậy anh nhất định phải giữ mình tỉnh táo để gặp lại cậu ta. Những gì Phú Kỳ nói ngày hôm trước một chữ anh cũng không quên được. Bây giờ chỉ còn chờ gặp Bạch Thiên để xác nhận lại.
Nếu như đó là sự thật. Nếu như Bạch Thiên thực sự đánh đổi mạng sống của mình để hồi sinh lại anh, thì anh phải làm sao đây? Nhìn những gì Bạch Thiên đã trải qua, từng cơn đau dày xé thân xác ấy đấy là những gì cậu ấy đáng phải chịu hay sao? Hai bàn tay bị trói chặt bất giác đan chặt vào nhau, xiết tới tan đi cái tê dại.
Đồng hồ trên tường đã điểm hơn chín giờ tối, ánh trắng bên cửa sổ đã treo lên lơ lửng tròn vành. Hoàng Minh giật mình.
“Hôm nay cậu ấy biến đổi!”
Bạch Thiên đã được tiêm thuốc và đưa trở lại ngoại ô thành phố, lúc tỉnh dậy đã phải gòng mình quằn quại cảm nhận từng tấc da thịt trên người mình bắt đầu bị xé toạt ra thành từng mảnh. Những chiếc móng vuốt sắc lạnh đã nhô dài ra trên ngón tay thon dài lạnh lẽo kia.
Gương mặt nhợt nhạt dần dần được điểm lên màu đỏ của đôi môi mỏng. Mắt cũng bắt đầu chuyển màu, răng nhanh cũng đã mọc dài ra. Những chiếc đuôi kiêu hãnh phía sau lưng cũng đã ló dạng cùng một lúc với tiếng hét chói tai, thống khổ của Bạch Thiên.
Không dây xích, không bạch ngọc, không Hoàng Minh. Giây phút này đối với Bạch Thiên chính là bước chân vào địa ngục, là dày xé đau đớn tới cực điểm. Căn phòng kín bị cậu hung hăng phá hủy hết tất cả. Hung tính bên trong đã bộc lộ ra rõ rệt hơn bao giờ hết. Bạch hồ ly chân không chạm đất vừa gầm vừa hét vừa đập phá tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một thân ảnh yếu ớt bị đẩy vào bên trong. Hoàng Minh chân run rẩy nhìn Bạch Thiên đang nhào người bay thẳng về phía mình. Móng vuốt hướng về cổ anh mà bám chặt vào. Máu tươi phún ra, cậu ta đưa lưỡi liếm sạch. Hoàng Minh vừa đau đớn vừa sợ hãi tột độ, Bạch Thiên lần biến đổi này so với lần trước tại sao lại khác nhau nhiều tới như vậy.
Dù vô vọng nhưng anh vẫn cố gắng hết sức gọi tên cậu ta. “Bạch Thiên…là tôi đây…Hoàng Minh đây…tôi tới rồi…một lần nữa…tôi xin cậu…nhìn vào tôi…nhìn vào tôi…được không?”
Bạch Thiên dời mặt ra, nghiêng đầu qua lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh. Miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm rồi từ từ cúi mặt xuống hướng môi mình vào môi của Hoàng Minh mà chạm vào.
“KHỐN KIẾP! CÁC NGƯƠI MUỐN TÍNH SỔ THÌ TÍNH HẾT VÀO ĐÂY. VIỆC GÌ PHẢI ĐỘNG TAY CHÂN TỚI NGƯỜI KHÁC LÀM CON MẸ GÌ!”
Phú Kỳ nhìn Hoàng Minh vì Bạch Thiên mà kích động mà cười giòn giã lên mấy tiếng. “Hahaha! Nói khan cả giọng với mày như vậy mày đều nhẫn được. Tới khi nói động tới tên hồ ly tinh đó có một câu mày liên kích động! Xem ra bạch ngọc trong người mày hoạt động khá tốt.”
Hoàng Minh sắp gượng không nổi nữa, mắt anh đã đong lệ vì hơi nóng trong người xộc lên. “Bạch ngọc…mày có ý gì?”
Phú Kỳ nhẹ nhàng nâng cằm Hoàng Minh lên, kê sát miệng mình lại gần tai anh thì thầm vừa đủ nghe. “Em trai à. Cái mạng này của mày một nữa chính là của tên hồ ly tinh ngu ngốc kia. Hắn ta truyền bạch ngọc sang để hồi sinh lại mạng sống cho mày, đồng nghĩa với việc hắn ta đã cắt đi một nữa mạng sống của chính hắn. Ngày hôm đó cho mày nhìn cảnh tượng đau đớn kia của hắn cứ nghĩ mày sẽ sợ, nhưng có lẽ tao đã đánh giá sai tình cảm của chúng mày rồi.”
Hoàng Minh choáng váng, đầu ong ong liên hồi. Tất cả những gì vừa nghe được ngoài sức chịu đựng của anh rồi. Anh không thể ngăn mình ngừng run rẩy, run vì lạnh-vì sợ-vì kinh hãi. Những gì hắn ta nói cùng với những gì anh từng trải qua cùng Bạch Thiên có hơn tám phần trùng khớp với nhau.
Anh không gượng nổi nữa, mắt anh nhắm nghiền lại. Nước mắt cứ như vậy tự giác lăn dài trên gò má nóng nổi. Bóng tối một lần nữa bao trùm lấy tâm hồn lẫn thể xác anh.
- --
Bạch Thiên bị nhốt trong chính căn nhà của mình. Ngày mai là ngày biến đổi, bình thường không có bạch ngọc nhưng được tiếp xúc gần gũi với Hoàng Minh nên đại khái cậu vẫn chịu được. Thân thể yếu ớt nhưng lại lo lắng cho Hoàng Minh nhiều hơn.
Những gì chủ tịch Chân điều tra ra vừa mới nhận được chưa kịp nói với Hoàng Minh đã bị bắt tới đây. Chưa kể phiên tòa chắc chắn thất bại, khả năng rất lớn Phú Kỳ sẽ liều được mất một phen. Cậu đã biết chuyện Phú Kỳ là anh cùng cha khác mẹ với Hoàng Minh, kể cả người gây tai nạn chính xác là bố của Phú Kỳ. Sự thật rành rành không hề có một sự sai trái nào. Là chính Phú Kỳ tự mình huyển hoặc.
Và quan trọng nhất, hắn ta bị chứng rối loạn cưỡng chế. Lúc này chẳng biết Hoàng Minh như thế nào, lo lắng sắp giết cậu chết trước khi biến đổi rồi.
Cậu đã chấp nhận thỏa hiệp rằng ngày mai sẽ ngoan ngoãn tới chổ lão sư, mặc dù không biết các người đó đang toan tính điều gì. Nhưng ít nhất không bị xích lại thì vẫn còn một hy vọng có thể trốn đi. Những gì còn lại bây chính là chờ đợi.
Hoàng Minh mất tích đã ba ngày. Từ phía gia đình cho tới công ty giải trí nháo nhào hết cả lên. Có hàng chục trang báo hằng giờ đưa tin, phía bên công an cũng đã can thiệp vào. Nhưng cánh tay của Hồ gia quá lớn, che một tay cũng không một ai có thể tra tới. Hoàng Minh đã được đưa về giấu ở một phòng kho tại biệt thự của lão sư. Ngày mai Bạch Thiên cũng sẽ được đưa tới đó.
- ---
Từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ Hoàng Minh một câu cũng không nói, cũng không hề phản kháng chỉ ngồi đó yên lặng. Đưa nước thì uống, đút cháo cũng ngoan ngoãn mà ăn, anh biết ở đây anh không có khả năng kháng cự. Bọn họ giữ mạng chính là anh còn giá trị, hơn hết chính là anh đã lờ mờ đoán được mục đích chính của lần bắt giữ này là gì rồi.
Ngày hôm nay, anh có một niềm tin rất lớn rằng mình sẽ gặp lại được Bạch Thiên. Vì vậy anh nhất định phải giữ mình tỉnh táo để gặp lại cậu ta. Những gì Phú Kỳ nói ngày hôm trước một chữ anh cũng không quên được. Bây giờ chỉ còn chờ gặp Bạch Thiên để xác nhận lại.
Nếu như đó là sự thật. Nếu như Bạch Thiên thực sự đánh đổi mạng sống của mình để hồi sinh lại anh, thì anh phải làm sao đây? Nhìn những gì Bạch Thiên đã trải qua, từng cơn đau dày xé thân xác ấy đấy là những gì cậu ấy đáng phải chịu hay sao? Hai bàn tay bị trói chặt bất giác đan chặt vào nhau, xiết tới tan đi cái tê dại.
Đồng hồ trên tường đã điểm hơn chín giờ tối, ánh trắng bên cửa sổ đã treo lên lơ lửng tròn vành. Hoàng Minh giật mình.
“Hôm nay cậu ấy biến đổi!”
Bạch Thiên đã được tiêm thuốc và đưa trở lại ngoại ô thành phố, lúc tỉnh dậy đã phải gòng mình quằn quại cảm nhận từng tấc da thịt trên người mình bắt đầu bị xé toạt ra thành từng mảnh. Những chiếc móng vuốt sắc lạnh đã nhô dài ra trên ngón tay thon dài lạnh lẽo kia.
Gương mặt nhợt nhạt dần dần được điểm lên màu đỏ của đôi môi mỏng. Mắt cũng bắt đầu chuyển màu, răng nhanh cũng đã mọc dài ra. Những chiếc đuôi kiêu hãnh phía sau lưng cũng đã ló dạng cùng một lúc với tiếng hét chói tai, thống khổ của Bạch Thiên.
Không dây xích, không bạch ngọc, không Hoàng Minh. Giây phút này đối với Bạch Thiên chính là bước chân vào địa ngục, là dày xé đau đớn tới cực điểm. Căn phòng kín bị cậu hung hăng phá hủy hết tất cả. Hung tính bên trong đã bộc lộ ra rõ rệt hơn bao giờ hết. Bạch hồ ly chân không chạm đất vừa gầm vừa hét vừa đập phá tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một thân ảnh yếu ớt bị đẩy vào bên trong. Hoàng Minh chân run rẩy nhìn Bạch Thiên đang nhào người bay thẳng về phía mình. Móng vuốt hướng về cổ anh mà bám chặt vào. Máu tươi phún ra, cậu ta đưa lưỡi liếm sạch. Hoàng Minh vừa đau đớn vừa sợ hãi tột độ, Bạch Thiên lần biến đổi này so với lần trước tại sao lại khác nhau nhiều tới như vậy.
Dù vô vọng nhưng anh vẫn cố gắng hết sức gọi tên cậu ta. “Bạch Thiên…là tôi đây…Hoàng Minh đây…tôi tới rồi…một lần nữa…tôi xin cậu…nhìn vào tôi…nhìn vào tôi…được không?”
Bạch Thiên dời mặt ra, nghiêng đầu qua lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh. Miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm rồi từ từ cúi mặt xuống hướng môi mình vào môi của Hoàng Minh mà chạm vào.