Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21
Trong mắt bà ta chẳng có thân tình, chỉ coi nàng là một món hàng để đổi chác lợi ích cho Diệp phủ mà thôi.
Khi nàng đang còn là vương phi thì lúc nào cũng tỏ vẻ bà cháu tình thâm, đến khi nàng chật vật nghèo túng, như Đào di nương đã nói đó, nàng hết giá trị lợi dụng rồi.
Bà ta liền vứt bỏ nàng như vứt bỏ một chiếc giày rách.
Tiểu Cửu thấy Diệp Vãn Tình trở nên u ám, biết chắc là nàng đang nghĩ lại những chuyện tồi tệ ở kiếp trước.
Nó khụ khụ thu hút sự chú ý của Diệp Vãn Tình.
“E hèm, ta nói khó chứ có nói là không được đâu.”
Diệp Vãn Tình ngẩng phắt đầu lên, hy vọng mãnh liệt hỏi: “Ý ngươi là…”
Tiểu Cửu gật đầu: “Nếu ngươi cố gắng thì có thể cứu cha ngươi đấy.”
Diệp Vãn Tình kích động nhào đến ôm chặt lấy tiểu Cửu vào lòng.Không ngừng hôn lên đầu nó.
“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!!”
“Này này! Ngươi làm gì đấy! Mau bỏ ra!”
Diệp Vãn Tình không nghe, ôm ghì tiểu Cửu trong lòng yêu thương âu yếm một lúc nữa mới chịu thôi.
Đến khi Diệp Vãn Tình buông nó ra, lông trên người tiểu Cửu đã xù hết cả lên.
Tiểu Cửu hung dữ lườm Diệp Vãn Tình một cái, nhảy lên bục, lần này cái bục đó dâng lên cao khỏi tầm với của nàng.
Diệp Vãn Tình vân mỉm cười vui vẻ, không hề sợ hãi trước sự tức giận của nó.
Một bé mèo con lườm ngươi thì ngươi có sợ không? E là chỉ muốn nhào đến tiếp tục ôm ấp hôn hít nó thôi.
Tiểu Cửu chỉnh lại lông tóc, nghiêm mặt trở về trạng thái hổ con uy nghiêm trước đó.
“Ngươi ngồi xuống đi, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi Chương đầu tiên của “Y Dược Hoàng Thư”.
“Nhược Tuyết, tiểu thư đã tỉnh chưa?”
Nhược Tuyết nghe có tiếng người gọi mình, trên môi ngay lập tức treo lên một nụ cười tươi tắn.
Người vừa hỏi cũng là một nha hoàn nhất đẳng giống nàng ta, tên là Nhược Yên, Diệp Vãn Tình có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng.
Tất nhiên chỉ có mình Nhược Tuyết được đối xử giống như nửa chủ nhân, tuy vậy nàng ta rất biết cách giả vờ.
Chỉ có kẻ ngu mới kiêu căng tự mãn trước mặt hạ nhân khi bản thân không phải chủ nhân chân chính, người thông minh thật sự phải khiến cho bọn họ đều nghĩ ngươi là người đơn thuần.
Nhược Tuyết là người nhỏ tuổi nhất trong nhị phòng, tuy bên trong đã là một linh hôn hai mươi sáu tuổi nhưng nàng ta giả vờ thành thiếu nữ mười ba chẳng cấn tý nào.
Nhược Tuyết lại gân Nhược Yên, thân mật nói: “Nhược Yên tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh rồi nhưng tiểu thư nói còn muốn nghỉ thêm một lát.Tiểu thư kêu muội dặn nhà bếp nấu cháo hành, khi nào tiểu thư dậy thì bưng vào.”
Nhược Yên là một người trầm tĩnh, năm nay mười lăm, lớn hơn Nhược Tuyết hai tuổi.
Nhược Tuyết miệng ngọt lại giống muội muội quá cố của tiểu thư nên rất được chủ nhân nhị phòng, đặc biệt là tiểu thư yêu thích.
Người trong nhị phòng hâm mộ Nhược Tuyết tốt số, nhưng không đến mức ghen ghét mà làm ra chuyện hãm hại nhau, thứ nhất là vì nhị phu nhân nhìn người rất tinh tường.
Những nha hoàn gia đinh được chọn làm trong nhị phòng đều được tỉ mỉ tuyển chọn, nếu nhân cách có vấn đề thì sẽ không thể vào đây.
Trong mắt bà ta chẳng có thân tình, chỉ coi nàng là một món hàng để đổi chác lợi ích cho Diệp phủ mà thôi.
Khi nàng đang còn là vương phi thì lúc nào cũng tỏ vẻ bà cháu tình thâm, đến khi nàng chật vật nghèo túng, như Đào di nương đã nói đó, nàng hết giá trị lợi dụng rồi.
Bà ta liền vứt bỏ nàng như vứt bỏ một chiếc giày rách.
Tiểu Cửu thấy Diệp Vãn Tình trở nên u ám, biết chắc là nàng đang nghĩ lại những chuyện tồi tệ ở kiếp trước.
Nó khụ khụ thu hút sự chú ý của Diệp Vãn Tình.
“E hèm, ta nói khó chứ có nói là không được đâu.”
Diệp Vãn Tình ngẩng phắt đầu lên, hy vọng mãnh liệt hỏi: “Ý ngươi là…”
Tiểu Cửu gật đầu: “Nếu ngươi cố gắng thì có thể cứu cha ngươi đấy.”
Diệp Vãn Tình kích động nhào đến ôm chặt lấy tiểu Cửu vào lòng.Không ngừng hôn lên đầu nó.
“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!!”
“Này này! Ngươi làm gì đấy! Mau bỏ ra!”
Diệp Vãn Tình không nghe, ôm ghì tiểu Cửu trong lòng yêu thương âu yếm một lúc nữa mới chịu thôi.
Đến khi Diệp Vãn Tình buông nó ra, lông trên người tiểu Cửu đã xù hết cả lên.
Tiểu Cửu hung dữ lườm Diệp Vãn Tình một cái, nhảy lên bục, lần này cái bục đó dâng lên cao khỏi tầm với của nàng.
Diệp Vãn Tình vân mỉm cười vui vẻ, không hề sợ hãi trước sự tức giận của nó.
Một bé mèo con lườm ngươi thì ngươi có sợ không? E là chỉ muốn nhào đến tiếp tục ôm ấp hôn hít nó thôi.
Tiểu Cửu chỉnh lại lông tóc, nghiêm mặt trở về trạng thái hổ con uy nghiêm trước đó.
“Ngươi ngồi xuống đi, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi Chương đầu tiên của “Y Dược Hoàng Thư”.
“Nhược Tuyết, tiểu thư đã tỉnh chưa?”
Nhược Tuyết nghe có tiếng người gọi mình, trên môi ngay lập tức treo lên một nụ cười tươi tắn.
Người vừa hỏi cũng là một nha hoàn nhất đẳng giống nàng ta, tên là Nhược Yên, Diệp Vãn Tình có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng.
Tất nhiên chỉ có mình Nhược Tuyết được đối xử giống như nửa chủ nhân, tuy vậy nàng ta rất biết cách giả vờ.
Chỉ có kẻ ngu mới kiêu căng tự mãn trước mặt hạ nhân khi bản thân không phải chủ nhân chân chính, người thông minh thật sự phải khiến cho bọn họ đều nghĩ ngươi là người đơn thuần.
Nhược Tuyết là người nhỏ tuổi nhất trong nhị phòng, tuy bên trong đã là một linh hôn hai mươi sáu tuổi nhưng nàng ta giả vờ thành thiếu nữ mười ba chẳng cấn tý nào.
Nhược Tuyết lại gân Nhược Yên, thân mật nói: “Nhược Yên tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh rồi nhưng tiểu thư nói còn muốn nghỉ thêm một lát.Tiểu thư kêu muội dặn nhà bếp nấu cháo hành, khi nào tiểu thư dậy thì bưng vào.”
Nhược Yên là một người trầm tĩnh, năm nay mười lăm, lớn hơn Nhược Tuyết hai tuổi.
Nhược Tuyết miệng ngọt lại giống muội muội quá cố của tiểu thư nên rất được chủ nhân nhị phòng, đặc biệt là tiểu thư yêu thích.
Người trong nhị phòng hâm mộ Nhược Tuyết tốt số, nhưng không đến mức ghen ghét mà làm ra chuyện hãm hại nhau, thứ nhất là vì nhị phu nhân nhìn người rất tinh tường.
Những nha hoàn gia đinh được chọn làm trong nhị phòng đều được tỉ mỉ tuyển chọn, nếu nhân cách có vấn đề thì sẽ không thể vào đây.