Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Tình yêu thương của mẹ
Lúc này, Tiểu Kiệt vừa hay tan học ở trường. Thằng bé mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Tiểu Lục. Đột ngột như vậy không kịp chuẩn bị gì cả, cũng may chìa khoá Tiểu Lục đưa lần trước vẫn còn giữ.
Tiểu Kiệt nhìn đồng hồ, giờ này chắc là cô đã tan ca, nếu vậy phải mau chóng trở về nhà để không bị nghi ngờ.
Thằng bé ra khỏi trường thì liền bắt xe đi thẳng đến khu Phó Tĩnh. Lệ Du Huyên quả thật đã tan ca, hiện tại đang thấp thỏm đi qua đi lại trước cửa nhà.
Tiểu Lục nói hôm nay trường cho nghỉ, vậy mà bây giờ về đến nhà lại không thấy đâu. Thằng bé này đi đâu cũng không chịu nói với cô một tiếng, thật là làm cho người ta lo lắng chết đi được.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ xem thằng bé có thể đi đâu được thì Tiểu Kiệt từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô. Lệ Du Huyên nhìn thấy con trai, mọi lo lắng trong lòng tan biến. Cô bĩu môi cốc đầu Tiểu Kiệt một cái.
“Con đi đâu mà không nói với mẹ một tiếng nào hết vậy?”
Tiểu Kiệt xoa xoa trán, cười cười đáp: “Con sang nhà bạn chơi một lát, chơi vui quá nên quên nói với mẹ. Mẹ à, con xin lỗi mà!”
Thằng bé ôm lấy cô nũng nịu, ra vẻ đáng thương. Chiêu này là Tiểu Kiệt học theo Tiểu Lục. Thường ngày thằng bé cũng không quen làm những việc nũng nịu này, nhưng Tiểu Lục nói rồi, muốn được mẹ yêu thương thì phải biết làm nũng.
Chiêu làm nũng này lại rất có ích, lúc bình thường có thể khiến cho mẹ vui, lúc phạm sai lầm thì có thể giảm nhẹ tội. Tiểu Kiệt cảm thấy cũng rất có lý.
Lệ Du Huyên xoa đầu thằng bé. Thôi thì cũng đã về nhà rồi, trẻ con ham chơi không trách được, an toàn là tốt.
“Nghe mẹ dặn này, lần sau không được như thế nữa. Cho dù con đi đâu cũng phải nói trước với mẹ biết chưa.”
Tiểu Kiệt gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ. Lệ Du Huyên cảm thấy thằng bé này hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn như thế thì rất vui vẻ.
Cô ôm thằng bé lên rồi hào hứng nói: “Con trai bảo bối, hôm nay mẹ của con cực kì cực kì vui. Thế nên tối nay chúng ta sẽ ăn lẩu nhé!”
Tiểu Kiệt nghe mấy tiếng “con trai bảo bối” trong lòng rất vui sướng. Không phải Giang Niệm Dương chưa từng nói qua với cậu, nhưng cảm giác nhận lời khen từ mẹ rất khác biệt. Là một cảm giác cực kì ấm áp, khiến Tiểu Kiệt không nỡ rời xa khỏi vòng tay này.
Lúc Tiểu Kiệt mới ba bốn tuổi, thằng bé luôn thắc mắc vì sao ai cũng có mẹ mà nó lại không có. Cảm giác có mẹ sẽ như thế nào? Câu hỏi đó chiếm phần lớn suy nghĩ trong nó. Rất nhiều lúc nhìn thấy những đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều có mẹ đưa đón mà bản thân mình lại không có, Tiểu Kiệt rất ấm ức.
Thời khắc Lệ Du Huyên ôm Tiểu Kiệt vào lòng, yêu thương gọi một tiếng con trai, tuy không thật sự là dành cho cậu nhưng tất cả những ấm ức lúc trước đều không còn nữa, mang lại cho câu một loại cảm giác an toàn cực kỳ.
Tiểu Kiệt biết, đây là thứ mà mọi người gọi là tình yêu của mẹ. Nó quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến ba và mẹ có thể sớm ngày ở bên nhau. Như vậy nó ngày nào cũng được ở bên mẹ rồi!
Lệ Du Huyên để Tiểu Lục xuống sau khi vào nhà, cô cởi giày đặt vào kệ nhỏ, không quên quay sang nói với thằng bé: “Mẹ đi nấu lẩu. Con cứ ở phòng khách chơi với Tiểu Hổ nhé.”
Tiểu Lục gật đầu nhưng vẫn đang không biết Tiểu Hổ lại là cái gì.
Ngay sau đó, thằng bé liền thấy một con vậy to lớn, Hoá ra chính là một con chó Samoyed.
Tiểu Hổ thường ngày thân thiết với Tiểu Lục, sớm đã quen mùi của chủ nhân. Cho dù Tiểu Kiệt có diện mạo giống y hệt, cũng không thể giống đến cả mùi cơ thể. Bảo mũi chó thính đúng là không sai vào đâu được. Tiểu Hổ định chạy ra mừng thì khựng lại, không tiến thêm bước nào nữa mà chăm chú nhìn Tiểu Kiệt.
Chết rồi! Mọi ngày Tiểu Lục cùng Tiểu Hổ khắn khít như sam, bây giờ lại như xa lạ thì cô sẽ nghi ngờ mất.
Tính đông tính tây lại không tính đến con chó này, thật không ngờ mà!
Nhưng không sao, chuyện gì cũng có cách giải quyết! Trước không thân thì bây giờ làm thân cũng không muộn. Tiểu Kiệt lấy trong tủ lạnh một cây xúc xích. Tiểu Hổ nhìn thấy món khoái khẩu thì làm sao cưỡng lại được, liền chạy tới quấn lấy Tiểu Kiệt.
Như thế là thành công qua được ải này rồi!
Tiểu Kiệt tận dụng thời gian rảnh mà chơi đủ trò chơi với Tiểu Hổ. Con chó này cũng không khó tính lắm, rất nhanh liền hoà thuận với Tiểu Kiệt hệt như Tiểu Lục rồi.
Nửa tiếng sau, nồi lẩu của cô cũng xong. Tiểu Kiệt mọi ngày đều ăn theo chế độ dinh dưỡng của đầu bếp, món lẩu là thứ thằng bé chưa được ăn qua.
Lệ Du Huyên múc một bát đầy cho Tiểu Kiệt, vẻ mặt mong chờ. Tiểu Kiệt ăn thử một miếng, ngay lập tức yêu thích hương vị này.
“Mẹ ơi, ngon quá ạ!”
Lệ Du Huyên cười, con trai của cô hôm nay thật đáng yêu!
Có lẽ vì chưa từng được ăn lẩu bao giờ, Tiểu Kiệt đã chén sạch trơn mọi thứ để thoả mãn cái bụng của mình.
“Con ăn chậm thôi, không ai giành với con đâu! Hôm nay Tiểu Lục nhà ta ăn khoẻ thật đấy!”
Sau bữa ăn, Tiểu Kiệt nhìn thấy cô bưng bát đi rửa thì cũng muốn phụ một tay. Lệ Du Huyên bảo thằng bé cứ ngồi đó ăn hoa quả nhưng thằng bé một mực không chịu. Cứ bảo là muốn phụ giúp cô. Lệ Du Huyên cũng đồng ý để thằng bé rửa bát hộ mình vì thường ngày Tiểu Lục cũng hay rửa bát giúp cô.
Nhưng đối với một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như Tiểu Kiệt, thằng bé căn bản không biết rửa bát là thế nào.
Tiểu Kiệt nhìn đồng hồ, giờ này chắc là cô đã tan ca, nếu vậy phải mau chóng trở về nhà để không bị nghi ngờ.
Thằng bé ra khỏi trường thì liền bắt xe đi thẳng đến khu Phó Tĩnh. Lệ Du Huyên quả thật đã tan ca, hiện tại đang thấp thỏm đi qua đi lại trước cửa nhà.
Tiểu Lục nói hôm nay trường cho nghỉ, vậy mà bây giờ về đến nhà lại không thấy đâu. Thằng bé này đi đâu cũng không chịu nói với cô một tiếng, thật là làm cho người ta lo lắng chết đi được.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ xem thằng bé có thể đi đâu được thì Tiểu Kiệt từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô. Lệ Du Huyên nhìn thấy con trai, mọi lo lắng trong lòng tan biến. Cô bĩu môi cốc đầu Tiểu Kiệt một cái.
“Con đi đâu mà không nói với mẹ một tiếng nào hết vậy?”
Tiểu Kiệt xoa xoa trán, cười cười đáp: “Con sang nhà bạn chơi một lát, chơi vui quá nên quên nói với mẹ. Mẹ à, con xin lỗi mà!”
Thằng bé ôm lấy cô nũng nịu, ra vẻ đáng thương. Chiêu này là Tiểu Kiệt học theo Tiểu Lục. Thường ngày thằng bé cũng không quen làm những việc nũng nịu này, nhưng Tiểu Lục nói rồi, muốn được mẹ yêu thương thì phải biết làm nũng.
Chiêu làm nũng này lại rất có ích, lúc bình thường có thể khiến cho mẹ vui, lúc phạm sai lầm thì có thể giảm nhẹ tội. Tiểu Kiệt cảm thấy cũng rất có lý.
Lệ Du Huyên xoa đầu thằng bé. Thôi thì cũng đã về nhà rồi, trẻ con ham chơi không trách được, an toàn là tốt.
“Nghe mẹ dặn này, lần sau không được như thế nữa. Cho dù con đi đâu cũng phải nói trước với mẹ biết chưa.”
Tiểu Kiệt gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ. Lệ Du Huyên cảm thấy thằng bé này hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn như thế thì rất vui vẻ.
Cô ôm thằng bé lên rồi hào hứng nói: “Con trai bảo bối, hôm nay mẹ của con cực kì cực kì vui. Thế nên tối nay chúng ta sẽ ăn lẩu nhé!”
Tiểu Kiệt nghe mấy tiếng “con trai bảo bối” trong lòng rất vui sướng. Không phải Giang Niệm Dương chưa từng nói qua với cậu, nhưng cảm giác nhận lời khen từ mẹ rất khác biệt. Là một cảm giác cực kì ấm áp, khiến Tiểu Kiệt không nỡ rời xa khỏi vòng tay này.
Lúc Tiểu Kiệt mới ba bốn tuổi, thằng bé luôn thắc mắc vì sao ai cũng có mẹ mà nó lại không có. Cảm giác có mẹ sẽ như thế nào? Câu hỏi đó chiếm phần lớn suy nghĩ trong nó. Rất nhiều lúc nhìn thấy những đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều có mẹ đưa đón mà bản thân mình lại không có, Tiểu Kiệt rất ấm ức.
Thời khắc Lệ Du Huyên ôm Tiểu Kiệt vào lòng, yêu thương gọi một tiếng con trai, tuy không thật sự là dành cho cậu nhưng tất cả những ấm ức lúc trước đều không còn nữa, mang lại cho câu một loại cảm giác an toàn cực kỳ.
Tiểu Kiệt biết, đây là thứ mà mọi người gọi là tình yêu của mẹ. Nó quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến ba và mẹ có thể sớm ngày ở bên nhau. Như vậy nó ngày nào cũng được ở bên mẹ rồi!
Lệ Du Huyên để Tiểu Lục xuống sau khi vào nhà, cô cởi giày đặt vào kệ nhỏ, không quên quay sang nói với thằng bé: “Mẹ đi nấu lẩu. Con cứ ở phòng khách chơi với Tiểu Hổ nhé.”
Tiểu Lục gật đầu nhưng vẫn đang không biết Tiểu Hổ lại là cái gì.
Ngay sau đó, thằng bé liền thấy một con vậy to lớn, Hoá ra chính là một con chó Samoyed.
Tiểu Hổ thường ngày thân thiết với Tiểu Lục, sớm đã quen mùi của chủ nhân. Cho dù Tiểu Kiệt có diện mạo giống y hệt, cũng không thể giống đến cả mùi cơ thể. Bảo mũi chó thính đúng là không sai vào đâu được. Tiểu Hổ định chạy ra mừng thì khựng lại, không tiến thêm bước nào nữa mà chăm chú nhìn Tiểu Kiệt.
Chết rồi! Mọi ngày Tiểu Lục cùng Tiểu Hổ khắn khít như sam, bây giờ lại như xa lạ thì cô sẽ nghi ngờ mất.
Tính đông tính tây lại không tính đến con chó này, thật không ngờ mà!
Nhưng không sao, chuyện gì cũng có cách giải quyết! Trước không thân thì bây giờ làm thân cũng không muộn. Tiểu Kiệt lấy trong tủ lạnh một cây xúc xích. Tiểu Hổ nhìn thấy món khoái khẩu thì làm sao cưỡng lại được, liền chạy tới quấn lấy Tiểu Kiệt.
Như thế là thành công qua được ải này rồi!
Tiểu Kiệt tận dụng thời gian rảnh mà chơi đủ trò chơi với Tiểu Hổ. Con chó này cũng không khó tính lắm, rất nhanh liền hoà thuận với Tiểu Kiệt hệt như Tiểu Lục rồi.
Nửa tiếng sau, nồi lẩu của cô cũng xong. Tiểu Kiệt mọi ngày đều ăn theo chế độ dinh dưỡng của đầu bếp, món lẩu là thứ thằng bé chưa được ăn qua.
Lệ Du Huyên múc một bát đầy cho Tiểu Kiệt, vẻ mặt mong chờ. Tiểu Kiệt ăn thử một miếng, ngay lập tức yêu thích hương vị này.
“Mẹ ơi, ngon quá ạ!”
Lệ Du Huyên cười, con trai của cô hôm nay thật đáng yêu!
Có lẽ vì chưa từng được ăn lẩu bao giờ, Tiểu Kiệt đã chén sạch trơn mọi thứ để thoả mãn cái bụng của mình.
“Con ăn chậm thôi, không ai giành với con đâu! Hôm nay Tiểu Lục nhà ta ăn khoẻ thật đấy!”
Sau bữa ăn, Tiểu Kiệt nhìn thấy cô bưng bát đi rửa thì cũng muốn phụ một tay. Lệ Du Huyên bảo thằng bé cứ ngồi đó ăn hoa quả nhưng thằng bé một mực không chịu. Cứ bảo là muốn phụ giúp cô. Lệ Du Huyên cũng đồng ý để thằng bé rửa bát hộ mình vì thường ngày Tiểu Lục cũng hay rửa bát giúp cô.
Nhưng đối với một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như Tiểu Kiệt, thằng bé căn bản không biết rửa bát là thế nào.