Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Mượn rượu giải sầu
Giang Chính Huy lại nghe lời bà ta, ông sừng sộ mặt mày quát lớn: “Chừng nào tôi còn sống, nó đừng mong dẫn con hồ ly tinh đó bước chân vào Giang gia này.”
Mấy năm này Trần Mộng Lan hao tâm tổn sức để ngồi vào cái vị trí này, bà ta quyết sẽ không để tài sản Giang Thị rơi hết vào tay Giang Niệm Dương. Ngáng đường bà ta, vậy thì bà ta sớm muộn cũng sẽ xử lý gọn ghẽ.
Từ lúc rời khỏi Giang gia, Giang Niệm Dương ngồi trên xe mà lại thả hồn treo mây, vẻ mặt cứ ưu sầu không thôi. Lệ Du Huyên cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tranh đấu trong gia đình quyền quí còn nguy hiểm hơn cả chiến tranh thế giới nữa.
Nhìn qua nhìn lại, trong Giang gia cũng chỉ có ông Giang là ủng hộ anh. Nhưng tình hình ông Giang như thế, sớm muộn cũng có ngày phải yên giấc. Đến lúc đó, Giang Niệm Dương chính là đơn thân độc mã, không ai đứng về phía anh.
Lệ Du Huyên cứ nghĩ tới những điều này, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy xót xa. Hình như mỗi người trên thế giới này đều có nỗi khổ riêng. Trước đây Lệ Du Huyên vẫn nghĩ một người sinh ra đã ở vạch đích như anh sẽ không thể nào hiểu được nỗi khổ của những người phải lăn lộn trong vấn đề cơm áo gạo tiền như cô.
Nhưng bây giờ cuối cùng Lệ Du Huyên cũng đả hiểu, thế giới này thật ra không có ai sinh ra đã sung sướng. Có thể bề ngoài rất hạnh phúc, gia thế hiển hách. Thế nhưng, người sinh ra đã ở vị trí cao như anh, kết thúc điểm cũng phải cao hơn người bình thường. Mà trong chặng đường này, mỗi bước đi đều không hề dễ dàng.
Lệ Du Huyên luôn nghĩ, rốt cuộc Giang Niệm Dương có biết khóc hay không? Cô chỉ luôn thấy một vẻ mặt thờ ơ của anh, cũng chưa từng thấy qua anh rơi lệ. Là anh không biết thích khóc hay vốn dĩ anh không thể khóc? Là cuộc sống đã quá chèn ép khiến giọt nước mắt cũng cạn khô?
Giờ phút này đây, Lệ Du Huyên lại không cách nào để an ủi người đàn ông này. Anh thực sự rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại chất chứa quá nhiều thứ. Giang Niệm Dương đem hết những nỗi buồn này dồn vào trong lòng, cũng chưa từng nói với ai. Lệ Du Huyên thật sự sợ nếu một ngày anh không chứa nổi những nỗi buồn này nữa, liệu có như một cái bong bóng bị thổi căng sau đó vỡ toạc ra không?
Cô muốn vươn tay tới an ủi anh, nhưng cuối cùng lại chỉ rụt tay lại, không dám nói lời nào.
Đột nhiên, Giang Niệm Dương sát gần đến bên cạnh cô, nghiêng người tựa đầu lên vai cô. Lệ Du Huyên có chút giật mình nhưng lại nghe một thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Để yên, cho tôi dựa một lát. Xin cô đấy!”
Là lần đầu tiên, Lệ Du Huyên thấy được dáng vẻ yếu lòng của Giang Niệm Dương.
Cô cũng không nói gì, cứ để anh dựa vào như thế.
Một lát sau, xe dừng trước Hội sở Lạc Niên. Nơi đây là câu lạc bộ giải trí của những người có tiền, trước đây Lệ Du Huyên đã nghe qua nhưng tận mắt nhìn thấy đúng thật là xa hoa.
“Ơ này, đến đây làm gì vậy?”
Anh dắt tay cô, sải bước lớn bước vào trong khiến Lệ Du Huyên cũng chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi.
Giang Niệm Dương có thẻ hội viên vip ở Hội sở nên đã được mời lên tận phòng vip ở tầng cao nhất.
Anh chỉ ngoắc tay nói với nhân viên phục vụ: “Như cũ.”
Nhân viên hiểu ý liền mau chóng rời đi chuẩn bị. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ anh rất thường xuyên đến đây. Nhưng Giang Niệm Dương không phải kiểu người ham mê rượu chè. Cái con người anh xem công việc còn quý hơn mạng như thế chắc chắn sẽ không tự dưng bỏ dở công việc mà chạy đến đây uống rượu giải trí.
Có lẽ nào ở đây chính là nơi anh có thể thoải mái trút hết những phiền muộn của mình bằng cơn say?
Nhân viên rất nhanh đã mang đến cho anh năm chai Whisky và Vodka thượng hạng. Giang Niệm Dương không nói gì cứ thế mở nắp chai này, một hơi uống hết rồi lại đến chai khác.
Như này rõ ràng là đang tự hành hạ chính bản thậ mình mà. Lệ Du Huyên nhào đến bắt lấy tay anh, muốn ngăn lại.
“Giang Niệm Dương, anh làm gì thế? Anh đang muốn phá hoại thân thể của chính mình sao?”
Giang Niệm Dương tính tình thất thường, anh hất tay cô ra rồi cúi gằm mặt hét lên: “Cô cứ kệ tôi!”
Dứt lời thì liền ra sức mà uống, hệt như không cần mạng nữa vậy.
Cô biết anh đối với chuyện xảy ra lúc chiều cảm thấy rất buồn bã, tuy ngoài mặt bình tĩnh như thế những bên trong chắc chắn là sâu thẳm nổi buồn như biển rộng. Cho dù là thế đi chăng nữa, anh cứ thế này cũng không phải là cách. Còn tiếp tục như thế, sức khoẻ nào mà chịu cho nổi cơ chứ.
Lệ Du Huyên biết hiện tại nói cái gì anh cũng sẽ không nghe lọt. Cô đột nhiên nắm lấy một chai rượu, mở bật nắp ra rồi uống một ngụm lớn. Giang Niệm Dương hoảng loạn bắt lấy tay cô vội hét lên: “Cô làm gì thế? Rượu này nồng độ mạnh, uống thế sẽ say đó!”
Lệ Du Huyên hất tay anh ra, cô quát lên: “Không phải anh muốn uống sao, tôi uống cùng anh đó!”
Hành động này của Lệ Du Huyên khiến Giang Niệm Dương trong phút chốc sực tỉnh. Anh đặt chai rượu xuống, thả người tựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ nhắm nghiền.
Lệ Du Huyên thở dài, bước đến ngồi bên cạnh anh. .
“Giang Niệm Dương, tôi biết anh đang rất buồn. Nhưng mà anh phải nghĩ, còn rất nhiều chuyện rất nhiều thứ chờ anh làm, anh không thể gục ngã như vậy. Tiểu Kiệt chỉ có anh, anh gục ngã rồi thì ai chăm sóc thằng bé?”
Lệ Du Huyên biết, thời điểm này nói những lời như trách nhiệm với anh là quá tàn nhẫn. Nhưng mà cô vẫn phải nói. Cô không muốn để Giang Niệm Dương cứ thế rơi vào hố sâu mà không thoát ra được. Nội tâm của anh, cô không cách nào an ủi được. Nhưng chí ít, cô có thể dùng những lời này kích thích anh quay trở về trạng thái ban đầu.
Mấy năm này Trần Mộng Lan hao tâm tổn sức để ngồi vào cái vị trí này, bà ta quyết sẽ không để tài sản Giang Thị rơi hết vào tay Giang Niệm Dương. Ngáng đường bà ta, vậy thì bà ta sớm muộn cũng sẽ xử lý gọn ghẽ.
Từ lúc rời khỏi Giang gia, Giang Niệm Dương ngồi trên xe mà lại thả hồn treo mây, vẻ mặt cứ ưu sầu không thôi. Lệ Du Huyên cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tranh đấu trong gia đình quyền quí còn nguy hiểm hơn cả chiến tranh thế giới nữa.
Nhìn qua nhìn lại, trong Giang gia cũng chỉ có ông Giang là ủng hộ anh. Nhưng tình hình ông Giang như thế, sớm muộn cũng có ngày phải yên giấc. Đến lúc đó, Giang Niệm Dương chính là đơn thân độc mã, không ai đứng về phía anh.
Lệ Du Huyên cứ nghĩ tới những điều này, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy xót xa. Hình như mỗi người trên thế giới này đều có nỗi khổ riêng. Trước đây Lệ Du Huyên vẫn nghĩ một người sinh ra đã ở vạch đích như anh sẽ không thể nào hiểu được nỗi khổ của những người phải lăn lộn trong vấn đề cơm áo gạo tiền như cô.
Nhưng bây giờ cuối cùng Lệ Du Huyên cũng đả hiểu, thế giới này thật ra không có ai sinh ra đã sung sướng. Có thể bề ngoài rất hạnh phúc, gia thế hiển hách. Thế nhưng, người sinh ra đã ở vị trí cao như anh, kết thúc điểm cũng phải cao hơn người bình thường. Mà trong chặng đường này, mỗi bước đi đều không hề dễ dàng.
Lệ Du Huyên luôn nghĩ, rốt cuộc Giang Niệm Dương có biết khóc hay không? Cô chỉ luôn thấy một vẻ mặt thờ ơ của anh, cũng chưa từng thấy qua anh rơi lệ. Là anh không biết thích khóc hay vốn dĩ anh không thể khóc? Là cuộc sống đã quá chèn ép khiến giọt nước mắt cũng cạn khô?
Giờ phút này đây, Lệ Du Huyên lại không cách nào để an ủi người đàn ông này. Anh thực sự rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại chất chứa quá nhiều thứ. Giang Niệm Dương đem hết những nỗi buồn này dồn vào trong lòng, cũng chưa từng nói với ai. Lệ Du Huyên thật sự sợ nếu một ngày anh không chứa nổi những nỗi buồn này nữa, liệu có như một cái bong bóng bị thổi căng sau đó vỡ toạc ra không?
Cô muốn vươn tay tới an ủi anh, nhưng cuối cùng lại chỉ rụt tay lại, không dám nói lời nào.
Đột nhiên, Giang Niệm Dương sát gần đến bên cạnh cô, nghiêng người tựa đầu lên vai cô. Lệ Du Huyên có chút giật mình nhưng lại nghe một thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Để yên, cho tôi dựa một lát. Xin cô đấy!”
Là lần đầu tiên, Lệ Du Huyên thấy được dáng vẻ yếu lòng của Giang Niệm Dương.
Cô cũng không nói gì, cứ để anh dựa vào như thế.
Một lát sau, xe dừng trước Hội sở Lạc Niên. Nơi đây là câu lạc bộ giải trí của những người có tiền, trước đây Lệ Du Huyên đã nghe qua nhưng tận mắt nhìn thấy đúng thật là xa hoa.
“Ơ này, đến đây làm gì vậy?”
Anh dắt tay cô, sải bước lớn bước vào trong khiến Lệ Du Huyên cũng chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi.
Giang Niệm Dương có thẻ hội viên vip ở Hội sở nên đã được mời lên tận phòng vip ở tầng cao nhất.
Anh chỉ ngoắc tay nói với nhân viên phục vụ: “Như cũ.”
Nhân viên hiểu ý liền mau chóng rời đi chuẩn bị. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ anh rất thường xuyên đến đây. Nhưng Giang Niệm Dương không phải kiểu người ham mê rượu chè. Cái con người anh xem công việc còn quý hơn mạng như thế chắc chắn sẽ không tự dưng bỏ dở công việc mà chạy đến đây uống rượu giải trí.
Có lẽ nào ở đây chính là nơi anh có thể thoải mái trút hết những phiền muộn của mình bằng cơn say?
Nhân viên rất nhanh đã mang đến cho anh năm chai Whisky và Vodka thượng hạng. Giang Niệm Dương không nói gì cứ thế mở nắp chai này, một hơi uống hết rồi lại đến chai khác.
Như này rõ ràng là đang tự hành hạ chính bản thậ mình mà. Lệ Du Huyên nhào đến bắt lấy tay anh, muốn ngăn lại.
“Giang Niệm Dương, anh làm gì thế? Anh đang muốn phá hoại thân thể của chính mình sao?”
Giang Niệm Dương tính tình thất thường, anh hất tay cô ra rồi cúi gằm mặt hét lên: “Cô cứ kệ tôi!”
Dứt lời thì liền ra sức mà uống, hệt như không cần mạng nữa vậy.
Cô biết anh đối với chuyện xảy ra lúc chiều cảm thấy rất buồn bã, tuy ngoài mặt bình tĩnh như thế những bên trong chắc chắn là sâu thẳm nổi buồn như biển rộng. Cho dù là thế đi chăng nữa, anh cứ thế này cũng không phải là cách. Còn tiếp tục như thế, sức khoẻ nào mà chịu cho nổi cơ chứ.
Lệ Du Huyên biết hiện tại nói cái gì anh cũng sẽ không nghe lọt. Cô đột nhiên nắm lấy một chai rượu, mở bật nắp ra rồi uống một ngụm lớn. Giang Niệm Dương hoảng loạn bắt lấy tay cô vội hét lên: “Cô làm gì thế? Rượu này nồng độ mạnh, uống thế sẽ say đó!”
Lệ Du Huyên hất tay anh ra, cô quát lên: “Không phải anh muốn uống sao, tôi uống cùng anh đó!”
Hành động này của Lệ Du Huyên khiến Giang Niệm Dương trong phút chốc sực tỉnh. Anh đặt chai rượu xuống, thả người tựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ nhắm nghiền.
Lệ Du Huyên thở dài, bước đến ngồi bên cạnh anh. .
“Giang Niệm Dương, tôi biết anh đang rất buồn. Nhưng mà anh phải nghĩ, còn rất nhiều chuyện rất nhiều thứ chờ anh làm, anh không thể gục ngã như vậy. Tiểu Kiệt chỉ có anh, anh gục ngã rồi thì ai chăm sóc thằng bé?”
Lệ Du Huyên biết, thời điểm này nói những lời như trách nhiệm với anh là quá tàn nhẫn. Nhưng mà cô vẫn phải nói. Cô không muốn để Giang Niệm Dương cứ thế rơi vào hố sâu mà không thoát ra được. Nội tâm của anh, cô không cách nào an ủi được. Nhưng chí ít, cô có thể dùng những lời này kích thích anh quay trở về trạng thái ban đầu.