Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Bạn cũ
Vưu Tĩnh Khâm ra mặt, Chu San San cũng không tiện dây dưa hơn nhiều.
Vưu Tĩnh Khâm nổi tiếng là một nghệ sĩ công chính, trước nay đều không để bản thân dính líu tới bất kì xung đột cá nhân nào của ai, vẫn luôn giữ thái độ trung lập với tất cả mọi việc. Mà ngày hôm nay, anh ta lại đứng ra bệnh vực Lệ Du Huyên rõ ràng như thế, sợ là giữa hai người cũng không phải là mối quan hệ tầm thường.
Lại nói dù sao ở bối phận, cô ta cũng là xuất đạo sau Vưu Tĩnh Khâm, ít nhiều cũng phải gọi anh ta một tiếng tiền bối. Hiện tại dây dưa thêm không khéo lại bị vướng vào tin đồn hậu bối xem thường tiền bối thì tiền đồ của Chu San San cũng chẳng còn gì.
Chu San San cuối cùng chỉ đành mím môi, nuốt xuống cục tức này. Cô ta xua xua tay, cười xòa: “Vưu Tĩnh Khâm, rất vui được hợp tác cùng anh. Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau làm việc vui vẻ.”
Một câu xã giao liền phủi bỏ hết trách nhiệm. Lệ Du Huyên cũng không định làm cho chuyện này lớn thêm nữa, dù sao trách nhiệm hay tiếng xấu cũng đều sẽ đổ lên trên đầu Giang Thị. Cái hoạ lớn như vậy cô cũng không gánh nổi đâu.
Nhìn Chu San San ấm ức rời đi, trong lòng Lệ Du Huyên cũng đang tự nhắc nhở chính mình. Việc hôm nay đã chứng tỏ Chu San San xem cô như cái gai trong mắt, hận không thể nhổ đi càng sớm càng tốt. Ngày tháng hợp tác làm việc chung, e rằng sẽ không dễ dàng.
Lệ Du Huyên thôi không nghĩ đến những việc đó nữa, dù sao kẻ có tâm ác thì đến cùng cũng sẽ lộ đuôi, đoán đông đoán tây cũng chỉ thêm mệt mỏi. Cô theo trình tự công việc hướng dẫn Vưu Tĩnh Khâm vào trong Giang Thị, đến phòng tiếp đãi dành cho khách quý.
Vưu Tĩnh Khâm vừa vào phòng liền lập tức xả hết cái gì gọi là hình tượng, ngồi phịch xuống ghế vắt chân lên bàn.
Lệ Du Huyên xoa xoa mi tâm, vẻ chán chường.
“Vưu Tĩnh Khâm, cậu đã là thần tượng rồi đó, đừng có tuỳ tiện như vậy được không?”
Vưu Tĩnh Khâm gãi đầu cười hề hề: “Cái gì mà tuỳ tiện chứ? Ở trước mặt cậu thì tôi căn bản không cần giữ mấy cái hình tượng đó.”
Nói ra cũng rất kì diệu. Sáu năm trước, sau khi Tiểu Lục ra đời Lệ Du Huyên luôn phải tất bật làm rất nhiều công việc bán thời gian mới có thể kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống. Có một đoạn thời gian cô làm nhân viên trong một quán ăn, Vưu Tĩnh Khâm lúc đó lại là ca sĩ hát dạo không chút tiếng tăm. Một lần anh ta đến hát ở quán, sau đó lại là duyên phận thế nào mà hai người quen biết rồi trở nên thân thiết.
Ở nơi xứ người, quen biết được bạn là một chuyện tốt. Vưu Tĩnh Khâm cũng có hoàn cảnh khổ cực không kém gì cô. Nhà anh ta rất nghèo, không đủ tiền để anh ta theo đuổi ước mơ ca sĩ. Vưu Tĩnh Khâm một mình đến thành phố xa xôi, quyết theo đuổi cho được mơ ước trong lòng.
Anh ta lúc đó, đã là một người cực kì tài năng rồi. Lệ Du Huyên khi đó còn luôn cảm thấy tiếc. Một người tài hoa như thế lại phải lang bạt đó đây.
Sau đoạn thời gian ngắn ngủi đó, Lệ Du Huyên vì cuộc sống và công việc mà chuyển đi nơi khác. Hai người chỉ để lại cho nhau phương thức liên lạc rồi tạm biệt. Một thời gian ngắn không lâu sau đó, Lệ Du Huyên tình cờ xem được tin tức trên mạng về ca sĩ hot Vưu Tĩnh Khâm.
Sau đó cô mới biết, là anh ta có cơ duyên được gặp một lão sư trong giới nghệ thuật. Ông ấy nghe được bài hát liền biết anh ta là một nhân tài đáng để bồi dưỡng. Con đường của Vưu Tĩnh Khâm cũng từ đó phất lên như diều gặp gió. Chưa tới một năm liền trở thành ca sĩ hàng đầu trong nước với khả năng sáng tác nhạc và giọng ca trời phú.
Mấy năm này mãi bận rộn đủ chuyện nên Lệ Du Huyên cũng chưa có cơ hội gặp lại Vưu Tĩnh Khâm. Thật không ngờ sau bao nhiêu năm tương phùng lại là vào tình huống như ngày hôm nay.
Lệ Du Huyên rót cho Vưu Tĩnh Khâm một cốc nước ấm, đặt trước mặt anh ta.
“Này, ban nãy là tôi giúp cô giải vây đó, cô có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không?”
Con người Vưu Tĩnh Khâm nếu không quen sẽ thấy anh ta rất lạnh lùng khó gần, nhưng Lệ Du Huyên tiếp xúc lâu mới cảm thấy Vưu Tĩnh Khâm này chính là một tên ấu trĩ chính hiệu thích so đo những chuyện không đâu.
“Được, cảm ơn Vưu đại lão đã giúp tôi giải vây.”
Lời cảm ơn miễn cưỡng đấy nhưng lại khiến Vưu Tĩnh Khâm vui đến cười không ngớt.
“Đúng rồi, nhưng mà sao Chu San San đó lại nhắm vào cô thế, địch ý quá rõ ràng luôn! Cô đã gây thù gì với cô ta à?”
Vưu Tĩnh Khâm ở trong giới cũng được một thời gian khá dài, cũng ít nhiều nghe được những tiếng xấu về Chu San San. Cô ta gia thế khủng, có nhan sắc cũng có tài nhưng mỗi tội tính cách lại quá khó chiều, kiêu ngạo lại lỗ mãng. Cái tính này cũng nhiều lần khiến cô ta dính phải scandal lớn nhưng gia đình Chu San San hình như đều bỏ ra một số tiền lớn để dẹp yên chuyện này. Mỗi khi gây rắc rối liền có gia thế chống lưng, Chu San San cứ đứng vững trên vị trí đó.
Lệ Du Huyên cũng là một phóng viên, những chuyện này sao cô có thể không biết. Chuyện xấu đến không thể tránh được, có trách cũng chỉ trách vận mệnh lại trùng hợp như thế.
Cô thở dài, xua xua tay: “Chuyện kể ra dài lắm, tôi cũng không muốn nhắc tới. Lần này đến với tư cách người hợp tác, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Vưu Tĩnh Khâm nghe thấy cô nói thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, khẽ nhoẻn miệng cười.
Vưu Tĩnh Khâm nổi tiếng là một nghệ sĩ công chính, trước nay đều không để bản thân dính líu tới bất kì xung đột cá nhân nào của ai, vẫn luôn giữ thái độ trung lập với tất cả mọi việc. Mà ngày hôm nay, anh ta lại đứng ra bệnh vực Lệ Du Huyên rõ ràng như thế, sợ là giữa hai người cũng không phải là mối quan hệ tầm thường.
Lại nói dù sao ở bối phận, cô ta cũng là xuất đạo sau Vưu Tĩnh Khâm, ít nhiều cũng phải gọi anh ta một tiếng tiền bối. Hiện tại dây dưa thêm không khéo lại bị vướng vào tin đồn hậu bối xem thường tiền bối thì tiền đồ của Chu San San cũng chẳng còn gì.
Chu San San cuối cùng chỉ đành mím môi, nuốt xuống cục tức này. Cô ta xua xua tay, cười xòa: “Vưu Tĩnh Khâm, rất vui được hợp tác cùng anh. Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau làm việc vui vẻ.”
Một câu xã giao liền phủi bỏ hết trách nhiệm. Lệ Du Huyên cũng không định làm cho chuyện này lớn thêm nữa, dù sao trách nhiệm hay tiếng xấu cũng đều sẽ đổ lên trên đầu Giang Thị. Cái hoạ lớn như vậy cô cũng không gánh nổi đâu.
Nhìn Chu San San ấm ức rời đi, trong lòng Lệ Du Huyên cũng đang tự nhắc nhở chính mình. Việc hôm nay đã chứng tỏ Chu San San xem cô như cái gai trong mắt, hận không thể nhổ đi càng sớm càng tốt. Ngày tháng hợp tác làm việc chung, e rằng sẽ không dễ dàng.
Lệ Du Huyên thôi không nghĩ đến những việc đó nữa, dù sao kẻ có tâm ác thì đến cùng cũng sẽ lộ đuôi, đoán đông đoán tây cũng chỉ thêm mệt mỏi. Cô theo trình tự công việc hướng dẫn Vưu Tĩnh Khâm vào trong Giang Thị, đến phòng tiếp đãi dành cho khách quý.
Vưu Tĩnh Khâm vừa vào phòng liền lập tức xả hết cái gì gọi là hình tượng, ngồi phịch xuống ghế vắt chân lên bàn.
Lệ Du Huyên xoa xoa mi tâm, vẻ chán chường.
“Vưu Tĩnh Khâm, cậu đã là thần tượng rồi đó, đừng có tuỳ tiện như vậy được không?”
Vưu Tĩnh Khâm gãi đầu cười hề hề: “Cái gì mà tuỳ tiện chứ? Ở trước mặt cậu thì tôi căn bản không cần giữ mấy cái hình tượng đó.”
Nói ra cũng rất kì diệu. Sáu năm trước, sau khi Tiểu Lục ra đời Lệ Du Huyên luôn phải tất bật làm rất nhiều công việc bán thời gian mới có thể kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống. Có một đoạn thời gian cô làm nhân viên trong một quán ăn, Vưu Tĩnh Khâm lúc đó lại là ca sĩ hát dạo không chút tiếng tăm. Một lần anh ta đến hát ở quán, sau đó lại là duyên phận thế nào mà hai người quen biết rồi trở nên thân thiết.
Ở nơi xứ người, quen biết được bạn là một chuyện tốt. Vưu Tĩnh Khâm cũng có hoàn cảnh khổ cực không kém gì cô. Nhà anh ta rất nghèo, không đủ tiền để anh ta theo đuổi ước mơ ca sĩ. Vưu Tĩnh Khâm một mình đến thành phố xa xôi, quyết theo đuổi cho được mơ ước trong lòng.
Anh ta lúc đó, đã là một người cực kì tài năng rồi. Lệ Du Huyên khi đó còn luôn cảm thấy tiếc. Một người tài hoa như thế lại phải lang bạt đó đây.
Sau đoạn thời gian ngắn ngủi đó, Lệ Du Huyên vì cuộc sống và công việc mà chuyển đi nơi khác. Hai người chỉ để lại cho nhau phương thức liên lạc rồi tạm biệt. Một thời gian ngắn không lâu sau đó, Lệ Du Huyên tình cờ xem được tin tức trên mạng về ca sĩ hot Vưu Tĩnh Khâm.
Sau đó cô mới biết, là anh ta có cơ duyên được gặp một lão sư trong giới nghệ thuật. Ông ấy nghe được bài hát liền biết anh ta là một nhân tài đáng để bồi dưỡng. Con đường của Vưu Tĩnh Khâm cũng từ đó phất lên như diều gặp gió. Chưa tới một năm liền trở thành ca sĩ hàng đầu trong nước với khả năng sáng tác nhạc và giọng ca trời phú.
Mấy năm này mãi bận rộn đủ chuyện nên Lệ Du Huyên cũng chưa có cơ hội gặp lại Vưu Tĩnh Khâm. Thật không ngờ sau bao nhiêu năm tương phùng lại là vào tình huống như ngày hôm nay.
Lệ Du Huyên rót cho Vưu Tĩnh Khâm một cốc nước ấm, đặt trước mặt anh ta.
“Này, ban nãy là tôi giúp cô giải vây đó, cô có phải nên cảm ơn tôi một tiếng không?”
Con người Vưu Tĩnh Khâm nếu không quen sẽ thấy anh ta rất lạnh lùng khó gần, nhưng Lệ Du Huyên tiếp xúc lâu mới cảm thấy Vưu Tĩnh Khâm này chính là một tên ấu trĩ chính hiệu thích so đo những chuyện không đâu.
“Được, cảm ơn Vưu đại lão đã giúp tôi giải vây.”
Lời cảm ơn miễn cưỡng đấy nhưng lại khiến Vưu Tĩnh Khâm vui đến cười không ngớt.
“Đúng rồi, nhưng mà sao Chu San San đó lại nhắm vào cô thế, địch ý quá rõ ràng luôn! Cô đã gây thù gì với cô ta à?”
Vưu Tĩnh Khâm ở trong giới cũng được một thời gian khá dài, cũng ít nhiều nghe được những tiếng xấu về Chu San San. Cô ta gia thế khủng, có nhan sắc cũng có tài nhưng mỗi tội tính cách lại quá khó chiều, kiêu ngạo lại lỗ mãng. Cái tính này cũng nhiều lần khiến cô ta dính phải scandal lớn nhưng gia đình Chu San San hình như đều bỏ ra một số tiền lớn để dẹp yên chuyện này. Mỗi khi gây rắc rối liền có gia thế chống lưng, Chu San San cứ đứng vững trên vị trí đó.
Lệ Du Huyên cũng là một phóng viên, những chuyện này sao cô có thể không biết. Chuyện xấu đến không thể tránh được, có trách cũng chỉ trách vận mệnh lại trùng hợp như thế.
Cô thở dài, xua xua tay: “Chuyện kể ra dài lắm, tôi cũng không muốn nhắc tới. Lần này đến với tư cách người hợp tác, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Vưu Tĩnh Khâm nghe thấy cô nói thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, khẽ nhoẻn miệng cười.