Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Sống Thử
Phần 6
Tôi như 1 con điên vứt tung hết cả đồ đạc, nước mắt đã chảy giàn dụa khắp cả mặt mũi.
Số tiền ấy không phải là chân chính làm ra nhưng tôi đã phải nuốt xuống nhục nhã mà kiếm bằng chính thân xác của mình, tại sao Đạt có thể đối xử với tôi như vậy, suốt những tháng qua chẳng phải tôi đã nuôi anh ta hay sao?
Tôi bất lực nhìn 1 đống hỗn loạn ở trước mặt mà chỉ biết ngồi đấy khóc rồi lấy điện thoại ra bấm gọi cho chị Ly:
– Mới đó mà gọi gì thế?
Giọng nói tôi đã trở nên khó nghe vì mếu máo:
– Chị ơi…em bị mất hết tiền rồi.
– Cái gì? Mày để đâu mà mất? Nhiều khôn?
– Hôm qua trước khi đi gửi tiền…em có để lại 5 triệu với 1 ít tiền riêng cất vào tủ…Đạt có chìa khoá phòng…sáng nay về đập phá hết đồ đạc….
– Mẹ cái thằng chó đấy. Mày đang ở phòng hả, đợi tí tao qua.
Nói rồi chị Ly cũng tắt máy còn tôi cũng chỉ biết ngồi đấy khóc lóc.
1 lúc sau, tiếng xe dừng lại ở trước cửa phòng của tôi. Chưa thấy người đã nghe được giọng của chị Ly:
– Đồ đạc sao nằm ngổn ngang như thế này?
Chị Ly đi vào phòng, thấy mọi thứ hỗn loạn nên tức giận tiến lại chỗ tôi, kéo tôi lên:
– Mày khóc cái đéo gì? Đứng lên đi với tao.
Tôi nghe vậy lại nhìn chị hỏi:
– Đi đâu chị.
– Còn đi đâu nữa, đm đến tìm thằng chó chết đấy.
Thế là chị kéo tôi ra ngoài, tôi còn định khoá cửa lại thì chị gàn tôi:
– Thôi mày, để đó, còn cái chó gì đâu mà giữ.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị đéo gì, lên xe nhanh. Đm nó, hôm nay lại làm tao nghỉ mất 1 buổi làm nữa.
Tôi nghe chị nên cũng chỉ đá gọn đồ đạc lại mà khép cưar rồi lên xe ngồi.
Chị lúc mới hỏi tiếp:
– Nhà nó ở đâu?
Tôi nghe vậy lại hốt hoảng:
– Ai? Nhà anh Đạt á?
– Không nhà nó thì nhà ai? Mà mày cứ 1 anh 2 anh với thằng chó đấy tao nghe chối tai quá. Mau nói địa chỉ nhà nó xem nào.
– Nhưng chị định đến nhà à?
– Không đến nhà thì làm sao tìm được nó. Mẹ mày, mày mất tiền thế mà không sót à? Tiền kiếm bằng l… thật đấy nhưng càng kiếm bằng l… thì phải càng nên quý.
Tôi nghe chị chần chừ 1 lúc rồi cũng đọc địa chỉ.
Chị Ly chỉ cần đợi thế là phóng xe đi liền.
Tôi không phải là thấy lo lắng cho Đạt, chỉ là nếu đến nhà, tôi ngại đối mặt với mẹ của Đạt. Sau chuyện lần trước tôi lại càng không muốn gặp bà.
Xe chạy đến đúng địa chỉ mà tôi đưa, căn nhà khá to nằm ở mặt phố.
Chị Ly xuống xe rồi đi lại phía cửa nhấn chuông liên tục.
Lúc này thấy bóng người đi ra mở cửa, tôi nhìn qua là biết mẹ của Đạt nên quả thực có phần căng thẳng.
Bà mở cửa ra, chúng tôi còn chưa kịp nói gì, chắc bà nhìn thấy tôi nên đóng cửa lại.
Chị Ly vốn đang tức sẵn lại thấy thái độ bà như thế nên bực bội đi lại đập mạnh vào cánh cửa mà nói lớn:
– Bà gọi thằng con bà ra đây tôi nói chuyện. Con mẹ nó, nó đã chỉ việc ăn không ngồi rồi, rúc váy đàn bà còn chưa đủ nhục nên phải giở thói ăn cướp luôn của người khác để cho người ta biết bố mẹ nó không dạy dỗ nó phải không?
Bà nghe vậy mới mở cửa ra nói:
– Con mất dạy này, mày chửi ai đấy?
– Tôi chửi thằng con bà đấy, gọi nó ra đây. Mẹ nó, ăn cướp tiền của người khác mà được à.
– Mày ăn nói cho cẩn thận, nhà tao không thiếu tiền mà phải để con tao nó đi ăn cướp. Tao còn chưa tính sổ con kia đã lừa moi của con tao bao nhiều tiền là may cho nó rồi, chúng mày còn kéo đến đây ăn vạ à.
– Thằng con bà lừa nó thì đúng nhé. Đm, bà hỏi thằng con bà mấy tháng nay đứa nào nuôi nó. Nhà bà không thiếu tiền mà để thằng con phải đi lấy trộm của người khác mấy triệu bạc à. Khéo lại chỉ được cái vỏ.
– Con mất dạy này, mày đi khỏi đây nhanh. Đây là nhà tao, mày đến làm ầm có tin tao gọi công an không?
– Bà gọi đi, nhanh lên. Tôi cũng đang muốn báo công an bắt cái thằng ăn trộm đây.
Tôi thấy tình hình căng thẳng mà nhìn có vẻ Đạt không ở nhà nên khẽ giật tay chị Ly 1 cái:
– Thôi chị, hình như không có nhà, chúng ta đi thôi.
Ly nghe vậy lại nhìn vào bên trong mà nói lớn:
– Mẹ mày, Đạt nhé. Mày còn là thằng đàn ông thì mau ra đây trả lại tiền cho con Huyền, không thì tao còn đứng đây tao rủa cho mày chết.
Mẹ Đạt nãy giờ nghe chị Ly chửi cũng bực tức lắm những có thế thấy 1 mình thân cô, thế cô nên không dám làm gì chỉ đứng chửi lại:
– Chúng mày là 1 lũ vô học, loại đàn bà con gái rẻ tiền đừng đứng ở đây làm bẩn nhà tao.
Chị Ly nghe vậy lại nhìn bà nói:
– Phải, chúng tôi vô học nhưng chúng tôi biết tự kiếm ra đồng tiền, không như thằng con rẻ rách của bà, đang đi rúc vào l… con rẻ tiền mà bà nói đấy. Bà nghĩ tôi ham hố đứng ở đây à, nhà bà á….(chị Ly dừng lại phổ 1 bãi nước bọt xuống đất)…xin lỗi tôi chỉ đi qua nhổ nước bọt 1 cái thôi.
Nói rồi chị quay sang túm lây cánh tay tôi kéo đi:
– Con Huyền, đi. Coi như tiền đấy mày phúng viếng cho mẹ con nhà nó.
Mẹ Đạt nghe vậy tức giận lắm nhưng không thể làm gì ngoài đứng đấy chửi với theo chúng tôi.
Đợi tôi ngồi lên xe rồi chị Ly cũng phóng đi không nhìn lại. Tôi lúc này mới hỏi tiếp:
– Giờ đi đâu đây chị?
– Tao chưa bỏ qua đâu, thằng chó nó không ở nhà vậy chắc nó ở cùng con Linh. Giờ tao với mày đi đến chỗ con Linh.
– Giờ này không phải đang làm sao?
– Làm thì đến điểm nó đứng. Đm con đấy, tao cũng không ưa nó từ lâu rồi. Tiện đây mượn cớ kiếm chuyện với nó luôn.
Tôi thấy chị đang tức nên cũng không cản, hơn nữa tôi đối với Linh quả thực có phần căm ghét.
Chị Ly lái xe đến thẳng điểm mà Linh đang đứng rồi cùng tôi đi thẳng vào bên trong.
Thấy Linh đang đứng đấy mời khách, Ly ở ngoài chỉ vẫy tay 1 cái rồi rất bình thường nói:
– Linh, ra đây tao hỏi 1 tí.
Con Linh nhìn thấy chúng tôi nét mặt hiện rõ sự chán ghét, cứ thong thả rót rượu mời khách, để chúng tôi đợi 1 lúc rồi mới đi ra mà hếch mặt lên nói:
– Nói gì thì nói nhanh lên, tao không rảnh.
Tôi không ngờ Linh vừa nói dứt câu thì chị Ly liền vung tay tát vào mặt nó 1 cái rồi túm tóc nó đánh túi bụi mà chửi:
– Đmm, mặt mày bị lệch xương phải không? Để tao chỉnh lại cho nhé.
Linh không vừa cũng túm tóc Ly đánh lại:
– Con chó điên nhà mày rảnh háng quá nên đến cắn tao à.
Tôi đang tức sẵn con Linh về chuyện nó dám qua lại với Đạt nên thấy nó đánh lại chị Ly khiến tôi càng thêm ghét.
Lúc đấy chỉ làm theo quán tính mà lao vào túm tóc nó giật ngược lại rồi đạp vào người.
Nhân viên của nhà hàng lúc này đi ra can ngăn chúng tôi không được liền gọi cho quản lý của bên tôi.
Mai khi anh Chung quản lý đến và doạ đuổi việc tất cả thì chúng tôi mới dừng lại và cùng anh đi về công ty.
Ngồi gần 1 tiếng để nghe kỷ luật, cuối cùng cả 3 người chúng tôi đều bị bắt nộp phạt 300k cho vào quỹ của đội.
Tiền đã mất, giờ còn phải nộp phạt, tôi cũng chẳng còn mấy đồng trong người nữa.
Chị Ly đưa tôi về phòng trọ, cùng tôi dọn dẹp lại đồ đạc rồi 2 chị em lại vội vã đến điểm làm.
Buổi chiều hôm ấy tôi thật sự chẳng còn tâm trí mời rượu khách. Chào họ 1 lần không được thì thôi, để cho Trang ở bên Vodka M nó cướp hết.
Mãi 1 lúc sau, khi tôi còn đang đứng buồn bã ở 1 góc, chị Dung chủ nhà hàng đi lại nói với tôi:
– Này, người yêu đến tìm kìa.
Tôi nghe vậy lại giật mình:
– Ai chị?
– Thằng Đạt chứ còn ai nữa. Ơ con này, sao hôm nay tao thấy mày như người mất hồn thế. Mau ra đi, nó đang đứng đợi ở ngoài kìa.
Nói rồi chị cũng quay người rời đi, tôi cũng vội vã trở ra ngoài.
Tên khốn kiếp ấy còn dám đến tìm tôi sao?
Trở ra phí ngoài thấy Đạt đang ngồi trên chiếc xe máy tôi liền tiến lại gần:
– Tôi tưởng anh lấy tiền của tôi rồi biến mất luôn, trả lại tiền đây cho tôi.
Tôi cứ nghĩ Đạt sẽ sửng cồ lên với tôi, không ngờ Đạt lại chỉ nhỏ giọng nói:
– Chúng ta đi kiếm 1 chỗ nào ngồi nói chuyện được không?
Tôi nghe vậy cành thêm tức giận, giữa tôi và Đạt vốn chẳng còn gì để nói nữa rồi:
– Anh không thấy tôi đang làm sao? Tôi không có thời gian, giờ anh trả tiền đây cho tôi để tôi còn vào làm.
– Anh sẽ trả tiền cho em, nhưng anh muốn chúng ta ngồi nói chuyện thẳng thắn 1 chút. Anh sẽ không làm gì em cả.
– Giữa tôi và anh không còn liên qua gì để nói ngoài việc anh đang cầm tiền của tôi. Anh biết hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn như nào, những tháng qua tôi nuôi anh cũng không hỏi lấy 1 đồng vậy mà anh lại lấy hết tiền của tôi, còn đập phá cả đồ đạc. Tôi không ngờ thời gian qua đã sống với 1 tên khốn nạn như anh đấy.
Đạt nhìn tôi vẻ mặt tỏ ra vô cùng day dứt:
– Huyền, anh biết anh sai rồi nên anh mới muốn cùng em nói chuyện. Sáng nay là khi đến phòng tìm em biết em đêm qua không về anh mới tức giận làm như thế. Bây giờ anh sẽ trả lại tiền cho em nhưng muốn cùng em đến 1 nơi khác để nói chuyện.
– Tôi không có thời gian, với lại bây giờ đang trong giờ làm. Anh đừng nói nhiều nữa, nếu còn biết nhục thì trả lại tiền cho tôi.
– Tôi nói rồi, chỉ cần em cùng anh nói chuyện xong, anh sẽ trả tiền cho em.
Thấy Đạt cố chấp như vậy làm tôi chần chừ.
Dù sao tôi cũng muốn nói rõ ràng với Đạt, thêm cả cũng rất muốn lấy lại tiền nên đành đồng ý.
Tôi quay vào xin chị Dung về sớm 1 chút cũng nhắn tin cho chị Ly nói không cần phải đón tôi rồi đi ra xe Đạt mà ngồi lên.
Đạt chở tôi đi 1 đoạn đường rồi rẽ rất nhiều vào ngõ ngách, tôi thấy vậy liền lên tiếng:
– Lại 1 quán cà phê nào đó ngồi là được, anh muốn đi đâu!
– Gần đến rồi.
Lời Đạt vừa dứt, tôi cũng nhìn đến hướngaf chiếc xe muốn đi vào, là 1 cái biển đề 2 chữ to tướng “NHÀ NGHỈ”.
Biết chuyện không hay sẽ xảy ra nên tôi đấm mạnh vào lưng Đạt 1 cái:
– Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Đạt dừng xe, tôi vội vàng xuống rồi quay người bỏ chạy thì Đạt liền chạy đến túm lấy cánh tay tôi kéo lại:
– Vào đây nói chuyện.
Tôi lo sợ cũng cố vùng vằng ra khỏi Đạt:
– Tôi không vào, nói chuyện ở đây cũng được, tại sao nhất thiết phải vào trong đó.
Đạt bỏ qua lời tôi, dùng tôi kéo tôi sền sệt đi vào trong mặc dù tôi đã chống đối lại nhưng không đủ sức so Đạt.
Tôi thấy anh chủ nhà nghỉ đứng ở quầy liền lên tiếng:
– Tôi không đi, anh bỏ tôi ra.
Cứ nghĩ anh ta thấy vậy sẽ lại can ngăn nhưng không ngờ anh ta 1 lời cũng không nói. Có lẽ là có quen biết với Đạt.
Tôi lúc này đã sợ mà ứa nước mắt vẫn chống đối đứng bấu chân lại, nhất quyết không theo Đạt vào.
Nhưng quả thực sức của con gái làm sao so được với người đàn ông.
Tôi bị Đạt lôi lên tầng, kéo đến 2 căn phòng.
Đạt mở cửa ra, đẩy tôi vào, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Đạt đã đóng cửa lại nhốt tôi ở trong đấy.
Lúc này tôi nhìn lại căn phòng mới phát hiện được có 1 người đàn ông ở trong đấy, tay chân xăm trổ, trông nét mặt hung dữ khiến tôi sợ hãi cố mở cánh cửa đã bị khoá mà nói trong nước mắt:
– Đạt, anh mở cửa cho tôi. Tên khốn nạn nhà anh.
Phía ngoài không có tiếng đáp trả mà người đàn ông ở trong phòng kia lúc này mới lên tiếng:
– Thằng Đạt nó bán mày cho tao rồi, nên đừng la hét làm tao đau đầu. Mau lại đây đi.
Tôi nghe vậy mà 2 mắt trợn to hết cỡ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, phí sau lưng đã cảm thấy hơi lạnh rùng rợn liền quay người lại:
– Bán tôi? Anh ta lấy quyền gì bán tôi?
– Nó nợ tao 50 triệu, không có tiền trả, nên nó gạt mày sang để trừ nợ, nó bảo mày con trinh và ngon lắm.
Nói rồi anh ta liền nhìn tôi từ đầu xuống cuối rồi chậc lưỡi 1 cái làm tôi thêm hoảng loạn:
– Anh ta nợ các người thì các người phải tìm anh ta đòi. Mau thả tôi ra, không tôi sẽ báo công an đấy.
Lời tôi vưag dứt, anh ta liền đứng lại đi về phía tôi khiến tôi sợ hãi, 1 giây sau đó liền túm tóc tôi giật mạnh lôi về phía giường.
Tôi chưa thấy 1 người đàn ông nào thô lỗ và đáng sợ như vậy, chỉ biết khóc mà cầu xin:
– Tôi xin anh, làm ơn tha cho tôi.
– Mày đáng giá 50 triệu thì tao tha làm sao được.
Tôi ở trên giường ngồi co rúm người lại, nhìn anh ta nức nở nói:
– Đạt nó lừa anh, tôi không hề còn trinh, anh đừng tin lời nó.
Ai ngờ lời vừa dứt xong anh ta liền tát tôi 1 cái:
– Mày nghĩ tao dễ bị lừa lắm à. Còn hay không, tao sẽ kiểm tra.
Vì tôi còn mặc váy của PG nên anh ta liền túm chân tôi kéo lại, tay luồn vào bên trong cởi quần lót tôi xuống.
Tôi cố gắng vùng vẫy đạp vào người anh ta liền bị anh ta thẳng tay tát vào mặt.
Cuối cùng sự chống đối của tôi cũng trở nên vô nghĩa.
Ngay sau khi anh ta đem caia thứ ghê tởm ấy vào trong người tôi, phát hiện được tôi đã không còn trinh liền biến thành 1 con thú đáng sợ chà đạp lên tôi đến đau đớn, miệng vẫn không ngừng chửi rủa tôi.
Mặc dù tôi đã khóc lóc van xin rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ biết cắn răng mà siết chặt lấy lòng bàn tay, trong đầu vẫn không ngừng nguyền rủa: “Đạt, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá”.
Buổi tối hôm đấy là 1 đêm kinh hoàng, anh ta tôi thấy không phải là 1 kẻ bình thường mà như 1 kẻ điên yêu thích bạo lực tình dục.
Cả người tôi đau đên không thể cử động nhưng vẫn phải cố lết xuống giường mặc quần áo vào.
Ai ngờ khi tôi vừa định rời đi thì anh ta lên tiếng:
– Khoan đã, mày tưởng xong chuyện à?
Tôi nghe vậy sợ hãi quay người nhìn anh ta:
– Anh…còn muốn gì nữa?
– Tao đồng ý gạt nợ cho thằng Đạt là vì nó nói mày còn trinh. Nhưng nó lại lừa tao, mà tao mới liên lạc với nó không được nên số nợ này mày phải gánh thay nó.
Tôi nghe vậy chân tay bủn rủn:
– Nó nợ anh tại sao tôi phải gánh thay. Tôi không liên quan đến việc này, để tôi đi.
Nói rồi tôi quay người đi lại phía cửa liền bị anh ta túm tóc giận lại:
– Có phải chúng mày hợp nhau lừa tao phải không? Mày muốn đi khỏi đây, thì đưa 50 triệu không tao giết chết mày.
Tôi kinh sợ con người ở đây, họ mất hết nhân tính như vậy sao?
– Tôi đến nổi 100 nghìn còn không có, lấy đâu ra 50 triệu trả cho anh.
– Mày không có thì ký vào giấy nợ.
Nói rồi anh ta đẩy tôi về phía ghế rồi lấy 1 quyển sổ mang sẵn bắt tôi viết 1 tờ giấy nợ, ghi rõ mọi thông tin:
– Mày ghi cho đúng vào, đừng nghĩ tao là con nít dễ lừa. Cái công ty rượu của mày tao quen với cả sếp mày đấy.
Không còn cách nào khác, tôi bắt buộc phải nghe theo anh ta rồi thẫn thờ mà đi ra ngoài.
Lúc này nhìn điện thoại cũng đã 10h tối, nhiều cuộc gọi nhỡ của chị Ly, tôi lúc này mới run rẩy mà bấm gọi lại cho chị:
– Mày làm gì mà tao gọi không nghe máy thế con kia?
Tôi nghe giọng chị liền bật khóc lớn:
– Chị ơi…cứu em với!
– Sao thế? Lại có chuyện gì? Mày đang ở đâu?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi đọc địa chỉ cho chị, Ly nghe vậy liền hỏi:
– Mày sao lại ở đó? Con này, đm, tao đéo hiểu mày có được bình thường không nữa. Đợi tí, tao đến rồi nói chuyện.
Nói rồi chị tăt máy, tôi cũng đi lại 1 góc khuất đứng mà khóc.
Thật may tôi còn có 1 người như chị Ly, nếu không tôi không biết có thể sổng nổi ở cái nơi này không nữa.
Cuộc đời tôi từ khi đặt bút ký vào tờ giấy nợ liền rẽ sang 1 hướng khác.
Tôi mang lòng thù hận khủng khiếp đối với Đạt, từ bỏ đi cái thứ tình yêu thối nát ấy tôi mới gặp được 2 người đàn ông làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Một người vì tôi bỏ cả tương lai, còn 1 người tôi lại vì tương lai của anh ấy mà từ bỏ.
(Còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!