Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt bị ánh nắng ban mai nhuộm thành màu vàng rực rỡ. Không khí phảng phất mùi thơm của hoa cỏ và nước sông tinh khiết. Đây là một buổi sáng tĩnh mịch đẹp đẽ như trong mộng cảnh.
Tôi nằm nghiêng ở trên giường, hơi buồn ngủ nhưng không ngủ được. Bởi vì Mục Huyền ở đằng sau lưng tôi, nghiêm túc cắn mút, hoàn thành ‘bước cuối cùng’. Thỉnh thoảng toàn thân tôi run lên, tôi nhột đến mức không nhịn được bật cười, lại bị anh lật người, liếm mặt. Sau một hồi thân mật, anh mới ôm tôi nằm yên.
“Em ngủ thêm một lát nữa đi.” Mục Huyền ngậm vành tai tôi.
“Hắn thì sao?” Dịch Phố Thành hẹn hôm nay tụ họp.
Mục Huyền đại khái tưởng tôi lo lắng đến mối hiểm họa Dịch Phố Thành, anh cất giọng nhàn nhạt: “Hôm nay tôi sẽ tìm cơ hội.”
Tôi hiểu ý anh muốn tìm cơ hội giết Dịch Phố Thành. Trầm mặc vài giây, tôi ôm cổ Mục Huyền: “Đối với em, điều quan trọng nhất là cùng anh rời khỏi nơi này. Anh đừng để bản thân bị thương.”
Mục Huyền nhướng đôi mắt đen nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, gương mặt hơi ửng đỏ. Tôi biết anh cảm động bởi câu nói của tôi. Trong lòng tôi rất ngọt ngào, tim cũng đập nhanh hơn. Anh cũng sẽ bày tỏ tình cảm với tôi đấy chứ? Ví dụ như...
“Hoa Dao.” Mục Huyền mở miệng. Mặt tôi nóng ran, tôi căng thẳng chờ đợi anh nói tiếp.
“Chúng ta làm lại một lần nữa đi.” Thanh âm của anh trầm thấp và dịu dàng.
Tôi ngẩn người, khóc dở mếu dở. Haizz... Đây chính là cách biểu đạt tình cảm của Mục Huyền.
“Tuyệt đối không được! Em mệt lắm rồi!” Tôi lập tức chuyển đề tài khác: “Đúng rồi, em từng nói cho anh biết, Dịch Phố Thành có thể thay đổi diện mạo, đóng giả làm người khác. Nhỡ ngày nào đó hắn hồi phục trí nhớ, biến thành hình dạng của anh thì phải làm thế nào? Chúng ta phải định trước ám hiệu riêng mới được.”
“Tôi sẽ không bị lừa, tôi có thể ngửi ra mùi của em.”
Tôi nghĩ cũng phải, thế là tôi mở miệng: “Nhỡ sau này chúng ta không cẩn thận lạc mất nhau. Khi gặp lại, em sẽ hỏi anh: ‘Chúng ta có thể thoát khỏi nơi này không?’ Anh hãy trả lời: ‘Thời tiết rất đẹp’.”
Mục Huyền mỉm cười, gật đầu. Tôi cũng cười, hai chúng tôi đều lặng thinh.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy nên nói chuyện trước kia với Mục Huyền, có khi giúp anh nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Tôi cất giọng dịu dàng: “Anh gặp em năm em mười lăm tuổi. Anh đã chụp trộm rất nhiều ảnh của em bên dòng suối nhỏ. Con suối đó vừa sạch sẽ vừa trong lành, bên cạnh còn có cây cổ thụ...”
Gương mặt Mục Huyền ẩn hiện ý cười: “Lần đầu tiên của chúng ta là lúc bấy giờ?”
“Tất nhiên không phải!” Tôi hết nói nổi: “Lúc đó em vẫn chưa thành niên.”
“Em kể tiếp đi.”
“Ừ, anh từng dạy em cách điều khiển cơ giáp, một con vừa đen trùi trũi vừa cao bằng tòa nhà năm tầng. Lần đầu tiên anh đưa em đi mua quần áo, tại một tòa trung tâm thương mại ở ‘Vùng đất hoang vu’...”
Tôi kể hết chuyện nọ đến chuyện kia, Mục Huyền chỉ im lặng lắng nghe. Sau đó, tôi bất giác thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay.
***
“Tiểu thư, tiểu thư! Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi!”
“Ờ...” Tôi lờ mờ nhận ra giọng nói này, làu bàu: “Mạc Lâm, để tôi ngủ thêm một lúc nữa... Mệt quá...”
Thanh âm của Mạc Lâm trở nên mơ hồ, chuyển thành tiếng tạp âm rè rè. Tôi bất mãn mở mắt, phát hiện tôi vẫn đang nằm trên chiếc giường ngày hôm qua, ánh nắng chiếu sáng nửa căn phòng. Mục Huyền vẫn ngủ say bên cạnh tôi.
“Là giả...” Tiếng nói ngắt quãng đột nhiên vang lên rõ ràng trong đầu tôi: “Tiểu thư... Ngài chỉ huy...”
Tôi giật mình, cả người tỉnh táo hoàn toàn. Đó là giọng nói của Mạc Lâm. Tôi rốt cuộc đang nằm mơ hay xuất hiện ảo giác?
Không phải nằm mơ. Bởi vì vừa rồi tôi đã thức giấc, tôi nghe thấy rõ mồn một thanh âm của Mạc Lâm, ở trong đầu óc tôi.
“Mạc Lâm! Mạc Lâm!” Tôi hét lên. Mục Huyền lập tức mở mắt, ngồi dậy ôm tôi: “Em sao thế?”
Tôi lắng nghe kỹ lưỡng xung quanh, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng nước róc rách bên ngoài cửa sổ.
“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng Mạc Lâm nói chuyện không?” Tôi hỏi Mục Huyền.
Anh nhìn tôi: “Không có, tất cả vẫn rất yên tĩnh.”
Tôi kể với Mục Huyền câu tôi nghe thấy vừa rồi, anh cau mày: “Là giả?”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên thanh âm vang vang: “Hai người xuống nhà đi, chúng ta phải xuất phát rồi.” Là Dịch Phố Thành.
Mục Huyền ngồi dậy mặc quần áo. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt vỗ về. Tôi gật đầu, Mục Huyền mở cửa sổ, nói vọng xuống dưới: “Đợi một lát.”
Tôi mặc quần dài, vừa ngẩng lên liền bắt gặp gương mặt trầm tĩnh, nhưng tỏa ra hàn khí băng giá, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Trong lòng tôi đột nhiên hồi hộp khác thường. Thanh âm của Mạc Lâm lại phảng phất bên tai tôi.
“Là giả... Tiểu thư... Ngài chỉ huy...”
Là giả... Ngài chỉ huy?
“Em xong chưa?” Giọng nói nhàn nhạt đột nhiên truyền tới, Mục Huyền quay người về phía tôi, ánh mắt anh trở nên ôn hòa hơn.
Tôi bừng tỉnh trong giây lát. Tôi đang nghĩ gì vậy? Mục Huyền sao có thể là giả? Cảm giác đụng chạm quen thuộc đó, lời nói và cử chỉ khiến tim tôi rung động đó, không ai có thể mô phỏng hoặc thay thế.
Tôi vội mặc áo, mỉm cười với anh: “Đi thôi!”
Gương mặt anh ẩn hiện ý cười. Anh tiến lại gần nắm tay tôi. Khi ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào tôi, tôi bất giác rùng mình. Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi: “Em sao thế?”
“Không sao, em hơi lạnh.”
Mục Huyền dừng bước, ôm tôi vào lòng. Tôi liền gạt bỏ ý nghĩ điên rồ, tựa vào lòng anh, cùng anh xuống nhà.
***
Mục Huyền và Dịch Phố Thành ở dưới nhà thảo luận vài phút, vạch ra kế hoạch tiếp theo.
Bọn họ quyết định tạm thời lưu lại thôn làng này. Chúng tôi có một chút hiểu biết về hành tinh này, nên ở vị trí nào, xác suất được cứu thoát cũng như nhau. Hơn nữa, điều kiện của thôn làng quả thực không tồi.
Hôm nay chúng tôi phải đi vào rừng nhặt ít củi khô. Nếu có đội cứu nạn bay vào tầng khí quyển của hành tinh, chúng tôi có thể đốt lửa báo hiệu cấp cứu.
Qua một con sông là tới khu rừng sương mù dày đặc. Thổ nhưỡng ở đây vừa đen vừa ẩm ướt, cây trong rừng đều có màu xám trắng thẳng tắp. Mặt trời ban trưa chiếu ánh nắng xuống lớp lá dày đặc, khiến màn sương mù chuyển thành màu vàng nhạt.
Dịch Phố Thành đi đầu tiên, bóng lưng cao lớn của hắn vững chãi như cây cột, đường nét tràn đầy sức mạnh. Mục Huyền dắt tay tôi bước đi không nhanh không chậm, sắc mặt anh bình thản, phảng phất trầm tư điều gì đó. Cả khu rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi đạp lên lớp lá dày.
Mặc dù bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng tôi nổi sóng, câu nói của Mạc Lâm luôn quanh quẩn trong đầu óc tôi.
Có hai khả năng: Thứ nhất, đó hoàn toàn là ảo thính của tôi, dù sao trước đây hiện tượng này cũng từng xuất hiện. Tôi không cần thiết đào sâu suy nghĩ. Thứ hai, đúng là Mạc Lâm nói chuyện với tôi, thông qua một cách thức thần bí nào đó mà tôi không rõ.
Nếu là khả năng thứ hai, rốt cuộc Mạc Lâm muốn cảnh báo tôi điều gì? Cái gì là giả? Mục Huyền chắc chắn không phải là giả, lẽ nào Dịch Phố Thành là giả?
Hoặc là... đầu óc tôi đột nhiên bừng tỉnh. Thế giới này là giả?
Tôi gần như lập tức phủ nhận suy đoán này. Không thể nào, mọi thứ ở đây đều rất chân thực. Khu rừng ẩm ướt, cơn lũ đáng sợ, bầy dã thú hung hãn... Hơn nữa, nếu là một thế giới giả tạo, sao chúng tôi có thể ở đây?
Đầu óc tôi bất giác nhớ đến những chuyện ly kỳ xảy ra mấy ngày qua.
Trước đó, khi chúng tôi ở vùng rừng núi, màu sắc của vạn vật thay đổi hàng ngày, từ xám, trắng sang đỏ, có lẽ còn cả màu khác. Nhưng ở nơi này tất cả đều bình thường.
Một ngày một đêm ở hành tinh này vừa vặn kéo dài hai mươi bốn tiếng đồng hồ giống Trái Đất.
Chúng tôi đụng độ vô số quái thú một sừng trên đỉnh núi, vậy mà chúng không hề phát ra tiếng động. Loài dã thú bình thường không thể nào như vậy.
Còn cả cơn nước lũ nhấn chìm cả lục địa trong chớp mắt. Chúng đến rất nhanh mà không có dấu hiệu báo trước.
Ở đây nguồn nước sạch sẽ, đất đai sạch sẽ, không gian sạch sẽ, đến thú một sừng cũng sạch sẽ vô cùng, cả hành tinh này không dính chút bụi bặm.
Còn xuất hiện cả thôn làng đẹp đẽ, dễ chịu, đồ vật đầy đủ, giống như chuẩn bị sẵn cho chúng tôi.
Cuối cùng, Mục Huyền và Dịch Phố Thành cùng mất trí nhớ một cách trùng hợp...
***
“Các bạn của tôi, lại một điều bất ngờ đến với chúng ta.” Giọng nói vang vang của Dịch Phố Thành truyền tới. Tôi giật mình ngẩng đầu. Phía trước đã là tận cùng của khu rừng, thông qua cành lá thưa thớt, tôi nhìn thấy một bãi cỏ rộng xanh mướt, một tòa lâu đài bằng đá màu trắng hiện ra trước mắt chúng tôi.
Liên tưởng đến những điều vừa suy đoán, lại nhìn tòa lâu đài thần bí trước mặt, tôi bất giác hít một hơi sâu, sống lưng toát mồ hôi lạnh. Mục Huyền và Dịch Phố Thành gần như đồng thời đầu nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của hai người đàn ông, tôi lắc đầu: “Không sao, em chỉ thấy hơi bất ngờ.” Mục Huyền nhìn tôi chăm chú: “Đừng sợ.” Dịch Phố Thành đột nhiên nhếch mép nở nụ cười mang thâm ý nào đó. Hắn quay đầu đi ra khỏi khu rừng trước tiên. Dõi theo bóng lưng của hắn, nghĩ đến chuyện Mục Huyền sắp giết hắn, tôi bất giác cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
Tiến lại gần mới thấy, tòa lâu đài rất tráng lệ. Tường ngoài là những tảng đá trơn nhẵn như ngọc thạch. Kiến trúc tòa lâu đài vừa tinh xảo vừa trang nhã. Dịch Phố Thành đi đầu, giơ tay gõ cánh cửa lớn được làm bằng gỗ đỏ. Nào ngờ cửa không khóa, bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Cả tòa lâu đài không một bóng người như tôi dự đoán.
Khi đi kiểm tra từng phòng, chúng tôi không khỏi kinh ngạc. Bởi vì mỗi phòng ở đây đều trang trí lộng lẫy xa hoa, thậm chí chứa đầy vàng bạc châu báu.
Có căn phòng đầy đồ trang sức, kim cương, bạc, cũng có cả kim loại tôi chưa từng thấy bao giờ. Chúng có kiểu dáng phóng khoáng, óng ánh đẹp đẽ, khiến con người không thể rời mắt.
Có căn phòng toàn là quần áo phụ nữ, kiểu dáng trang nhã, hoa lệ, chất vải mềm mại, khiến tôi không khỏi động lòng.
Có phòng chứa đầy đồ chơi trẻ em rất đáng yêu. Lại có phòng chứa ‘đá năng lượng đắt đỏ nhất dải Ngân Hà’ như nhận xét của Dịch Phố Thành, chúng phát ra ánh sáng lấp lánh...
Đến hoàng cung của hành Stan cũng không xa xỉ lộng lẫy như tòa lâu đài này. Hơn nữa, đa phần đồ đạc trong lâu đài đều chuẩn bị cho phụ nữ và trẻ nhỏ. Không biết chủ nhân ở đây là người thế nào?
Cuối cùng, tôi và Mục Huyền quay về đại sảnh ở tầng dưới, Dịch Phố Thành không đi theo chúng tôi.
“Lâu đài của hoàng đế? Mẹ kiếp, xa xỉ không chịu nổi.” Dịch Phố Thành nói: “Anh đây không đóng gói mang đi thì thật có lỗi với lương tâm.” Tất nhiên hắn không thể đóng gói tất cả, vì vậy hắn quyết định đi vào phòng chứa đá năng lượng, chăm chú lựa chọn những viên to nhất.
Đại sảnh tĩnh mịch vô cùng, xung quanh tường treo đầy những bức tranh sơn dầu trừu tượng theo phong cách Picasso. Mục Huyền buông người tôi, tiến lên phía trước quan sát kỹ lưỡng. Chắc anh muốn tìm ra manh mối nào đó.
Tôi lượn qua mấy bức tranh nhưng chẳng hiểu gì cả. Tâm tư của tôi cũng không để ở đó. Sau khi tới tòa lâu đài, tôi càng cảm thấy thế giới này có vấn đề.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác đưa mắt về phía cửa tòa lâu đài cách mấy bước chân. Tôi đột nhiên muốn quan sát thế giới ở bên ngoài nên chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Tôi hoàn toàn chết sững.
Đây là...
Tại sao lại như vậy?
“Hoa Dao.” Giọng nói nghi hoặc của Mục Huyền vang lên sau lưng tôi.
Tôi nuốt nước bọt, cất giọng run run: “Mục Huyền, anh mau lại đây đi. Bên ngoài...”
Bên ngoài không phải là thế giới vừa nãy.
Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chói chang, khu rừng rậm rạp, bãi cỏ rộng lớn... tất cả đều biến mất. Trước mắt tôi là một thế giới hỗn độn màu xám, tia sáng hình sóng nước ngang dọc, mờ mịt như đáy biển. Nhưng nó không phải là nước, cũng không phải sương mù. Nó giống một thứ vô hình trong suốt, nhưng tôi không nhìn rõ bên trong có gì.
Tôi lảo đảo tựa vào cửa tòa lâu đài, ngước đầu lên trên, chỉ thấy vô cùng vô tận, nhìn xuống phía dưới, lại là vực sâu vạn trượng.
Trước mắt tôi bây giờ là một mớ hỗn mang không giới hạn, chứ không phải là thế giới đẹp đẽ trước đó. Cả tòa lâu đài đơn độc lơ lửng trong không trung.
Sống lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, chân tay cũng lạnh toát. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?
Mục Huyền đã đi đến bên cạnh tôi. Tôi đờ đẫn quay đầu nhìn anh. Anh cau mày, ánh mắt vụt qua một tia kinh ngạc.
“Mục Huyền...” Tôi lắp bắp, không thể thốt ra lời. Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý Mạc Lâm. Anh ta nói, hành tinh này, thế giới này là giả tạo.
Mục Huyền nhíu chặt đôi lông mày. Anh trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hư vô ở ngoài cửa.
Một lúc sau, gương mặt anh ẩn hiện ý cười lạnh nhạt. Anh cất giọng dịu dàng mà lạnh lẽo: “Em nói đúng. Đây là cảnh tượng chỉ có trong không gian hư cấu.”
Vẻ mặt và ngữ khí của Mục Huyền rất quen thuộc với tôi, chứng tỏ anh đã tức giận. Nhưng không gian hư cấu là gì vậy?
Mục Huyền nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng sắc bén. Trầm mặc trong giây lát, thần sắc anh mới dịu đi, anh nói tiếp: “Hoa Dao, con người thật không thể xuất hiện trong không gian hư cấu. Nếu không gian này đúng là hư cấu, vậy thì chúng ta... không phải là chân thực.”
Tôi giật mình kinh ngạc.
Tôi ngẩn người nhìn Mục Huyên mấy giây, mới cất giọng nghi hoặc: “Vậy chúng ta là gì? Nếu em không phải là Hoa Dao chân thực, vậy em là gì?”
Nghe ra ngữ điệu run run của tôi, Mục Huyền giơ tay kéo tôi vào lòng, nói nhỏ: “Em đừng sợ, tôi sẽ đưa em ra ngoài.”
Tôi ôm chặt lấy anh gật đầu, lại nghe anh nói tiếp: “Bình thường, không gian hư cấu chỉ được tạo ra bởi kỹ xảo vi tính. Hình như có người nhốt ý thức của chúng ta trong không gian hư cấu này.”
Hô hấp của tôi ngưng trệ. Thì ra là vậy. Tôi bây giờ không phải là con người chân thực mà chỉ là ý thức của tôi?
Kỹ xảo vi tính? Đó chẳng phải là...
“Có thể đi được rồi.” Giọng nói đầy ý cười của Dịch Phố Thành từ phía sau vọng tới. Tôi rùng mình, quay người về phía hắn.
Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, Dịch Phố Thành đứng trên bậc thang cách chúng tôi khoảng mười mét, tay hắn xách một cái va ly khá lớn, gương mặt nở nụ cười thư thái. Nhìn thấy chúng tôi, hắn rõ ràng ngây ra, đáy mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc. Sau đó hắn sải bước dài về phía chúng tôi.
“Mẹ kiếp! Đừng nói với tôi đây là không gian hư cấu!” Dịch Phố Thành cất cao giọng, ánh mắt lạnh lùng của hắn hướng ra ngoài cánh cửa đằng sau lưng chúng tôi.
Tôi và Mục Huyền trầm mặc nhìn hắn tiến lại gần.
Hắn đang đóng kịch? Có điều, phản ứng của hắn rất chân thực, không giống người biết rõ nội tình.
Nhưng nếu đây đúng là không gian hư cấu, thì người có khả năng tạo ra không gian này nhất chính là bán người máy Dịch Phố Thành.