Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Tấm hình
Dùng khăn ẩm lau nhẹ lên từng phần da thịt rắn chắc, Bạch Cơ Uyển ánh mắt mật mờ khó đoán lộ rõ vẻ tâm địa trong đó.
Triệu Lạc Hy! Hôm nay tôi sẽ làm cô phải chết tâm, người đàn ông hoàn hải này chỉ xứng với tôi thoi!
Thứ không thuộc về cô thù đừng mơ tưởng sẽ là của mình.
- -------------------------
Lạc Hy từ lúc trở về nhà đã thấy đầu óc mệt mỏi, biết anh từ chiều đã không ở công ty nên cô nghĩ chỉ có thể ở cạnh Bạch Cơ Uyển mà thôi. Vì vậy, Lạc Hy chủ ăn qua loa bữa tối rồi lên phòng xem điện thoại từ sớm. Vừa vài weibo đã thấy cô bạn Trương Tử Vy online, Lạc Hy liền nhắn tin trò chuyện để giải tỏa tâm lý. Không nghĩ cô ấy lại trả lời nhanh như vậy, chỉ mới gửi một icon mà đã trả lời lại ngay.
"Sao vậy? Ít khi thấy bà nhắn cho tôi nha!"
"Không có gì, chỉ là buồn chán nên kiếm người trò chuyện thôi!"
"Xin lỗi nhé! Dạo này không đưa bà đi chơi được vì qua bên thành phố N làm chút chuyện, vừa hay mai tôi trở về. Chiều mai chúng ta đi chơi nhé?"
"Bà cứ bận việc xong đi, không cần vì tôi mà lỡ công việc đâu!"
Lạc Hy cảm thấy ái ngại, sợ bản thân sẽ làm lỡ việc của Trương Tử Vy. Nhưng cô bạn này của Lạc Hy thật sự rất tốt bụng lại lắm tiền, luôn rất quan tâm đến cô.
"Không sao cả, cứ vậy đi nhé!"
Lạc Hy chợt nghĩ tới điều gì đó, đắn đo không biết có nên hỏi Tử Vy không. Dù sao thì cô ấy cũng quen Doãn Tư Thần lâu rồi, có lẽ cũng biết chút ít.
"Tử Vy...bà...có biết Bạch Cơ Uyển không?"
Trương Tử Vy vừa thấy cái tên này, ánh mắt đang vui vẻ đột nhiên lạnh dần đi, đôi môi nhếch lên mang ý khinh thường.
"Cô ta về rồi sao?"
"Bà...biết cô ta?"- Lạc Hy không khỏi sửng sốt.
"Thôi, tôi có việc rồi! Lúc khác nói nhé!"
Tử vay nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, hướng ánh mắt nhìn toàn thành phố về đêm từ trên cao, ánh đèn rực rỡ, phồn hoa của các toà nhà trọc trời. Đứng trên tầng 35 của khách sạn có thể bao trọn thành phố vài tầm mắt. Vô cùng tráng lệ! Rượu vang đỏ trong ly khẽ rung lắc. Đôi ngươi cao ngạo, thâm sâu khí lường của Trương Tử Vy hiện rõ qua lớp kính. Trước mặt Lạc Hy, cô không bao giờ lộ ra bản chất thật của bản thân bởi Lạc Hy chính là một trong những người cô coi trọng nhất, một phần nữa là vì sự lạc quan, ngây thơ của Lạc Hy khiến cho Tử Vy cảm thấy không nên để người bạn này cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của giới thượng lưu. Trương Tử Vy cầm lấy điện thoại nhấn nút gọi.
"Alo! Theo dõi hành tung của Bạch Cơ Uyển, đại tiểu thư của Bạch gia. Bất cứ hành động gì bất thường của cô ta đều phải báo lại cho toi!"
Đầu dây bên kia tỏ giọng cung kính rồi tắt máy. Trương Tử Vy vẫn đứng đó, diện mạo sắc sảo, khí chất.
Chúng ta lại gặp nhau rồi! Bạch - Cơ - Uyển.
Nếu cô an phận một chút thì không sao! Nhưng dám đối xử với Lạc Hy giống như tôi năm xưa thì xin lỗi! Trương Tử Vy tôi đây sẽ không để cô sống những ngày tháng yên ổn đâu.
- ---------------
Lạc Hy sau khi nhắn tin xong cũng cảm thấy buồn ngủ liền để điện thoại sang một bên rồi tắt đèn đi ngủ. Nằm được một lúc, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Lạc Hy có chút tò mò, ngồi dậy bật đèn rồi cầm điện thoại lên xem, đã mười rưỡi đêm còn ai nhắn tin cho mình nhỉ? Mở ra xem, tin nhắn của Doãn Tư Thần hiện lên khiến cô không khỏi sửng sốt, cười lạnh. Ở bên tình nhân còn muốn nhắn mình cái gì đây. Cô khẽ bấm vài mục tin nhắn của anh. Bởi sóng có chút kém nên những tấm ảnh gửi vẫn chưa hiện lên hình, Lạc Hy đành xuống giường ra chỗ cửa để sóng mạnh hơn. Ánh nhìn vừa lướt qua điện thoại rồi sững lại. Giờ đây một lượt ảnh hiện rõ, đập bài mắt cô là hai thân thể trần trụi đang ôm ấp nhau. Bờ ngực cứng rắn, săn chắc vô cùng mê người đang áp sát lấy thân thể nhỏ nhắn, yêu kiều cùng bộ ngực nở nang vào cánh tay của người đàn ông. Trái tim cô gần như tan nát, hoàn toàn kinh sợ bức hình. Hai người trong hình không ai khác chính là Doãn Tư Thần - chồng cô và bạn tốt Bạch Cơ Uyển của anh. Nội tâm Lạc Hy lúc này như bị bóp nghẹn, đưa tay lên bịt miệng để tránh phát ra tiếng khóc, nước mắt không ngừng rơi. Tấm hình giống như một con dao hai lưỡi. Một lưỡi đâm thẳng vào tim cô, trực tiếp làm tan vỡ Hi vọng mỏng manh duy nhất của cô về tình yêu, sự quan tâm ngọt ngào của anh. Lưỡi thứ hai đâm mạnh vào lý trí khiến nó vội thức tỉnh khỏi chốn u mê vô tận ấy, buộc nó kéo cô về thực tại rằng Doãn Tư Thần không phải của cô. Có lẽ mục đích hôm nay anh gửi tấm ảnh này chính là lời tuyên bố rằng người anh yêu đã quay trở lại bên anh, đã đến lúc cô nên trả lại vị trí cho chính chủ của nó rồi. Lạc Hy vẫn không thể nào đè nên được cảm giác thống khổ lúc này.
Đau lắm...đau lắm chứ!
Tư Thần, sao anh lại làm thế. Đã biết bản thân có người trong lòng tại sao còn đối xử với em như vậy?
Sự ngọt ngào, ánh mắt chân thành, giọng nói sủng mịch ấy chỉ là giả tạo thôi sao?!.
Tại sao lại làm thế... Anh có biết rằng chính vì sự bá đạo, thâm tình đó mà em đã vô thức yêu anh rồi không?
Những tiếng nỉ non xé lòng đủ để biết trái tim Lạc Hy giờ đây không thể giữ thêm ai khác ngoài Doãn Tư Thần. Đôi chân run rẩy không còn sức lực mà ngã khuỵ xuống sản nhà. Thân thể nhỏ bé co rúm ở một góc tường đơn độc vô cùng. Lạc Hy cảm thấy bản thân yếu ớt tột cùng,mọi đau buồn lúc trước như dội vào tâm trí cô cùng một lúc, xen lẫn cả những kỉ niệm đẹp dễ bên anh. Gương mặt tái nhợt dần hoà đẫm trong nước mắt. Tâm trạng chơi cơi, đau đớn lúc này liệu anh có thấy hay chủ biết vui xuân hưởng lạc bên tình nhan hạnh phúc.
Triệu Lạc Hy! Hôm nay tôi sẽ làm cô phải chết tâm, người đàn ông hoàn hải này chỉ xứng với tôi thoi!
Thứ không thuộc về cô thù đừng mơ tưởng sẽ là của mình.
- -------------------------
Lạc Hy từ lúc trở về nhà đã thấy đầu óc mệt mỏi, biết anh từ chiều đã không ở công ty nên cô nghĩ chỉ có thể ở cạnh Bạch Cơ Uyển mà thôi. Vì vậy, Lạc Hy chủ ăn qua loa bữa tối rồi lên phòng xem điện thoại từ sớm. Vừa vài weibo đã thấy cô bạn Trương Tử Vy online, Lạc Hy liền nhắn tin trò chuyện để giải tỏa tâm lý. Không nghĩ cô ấy lại trả lời nhanh như vậy, chỉ mới gửi một icon mà đã trả lời lại ngay.
"Sao vậy? Ít khi thấy bà nhắn cho tôi nha!"
"Không có gì, chỉ là buồn chán nên kiếm người trò chuyện thôi!"
"Xin lỗi nhé! Dạo này không đưa bà đi chơi được vì qua bên thành phố N làm chút chuyện, vừa hay mai tôi trở về. Chiều mai chúng ta đi chơi nhé?"
"Bà cứ bận việc xong đi, không cần vì tôi mà lỡ công việc đâu!"
Lạc Hy cảm thấy ái ngại, sợ bản thân sẽ làm lỡ việc của Trương Tử Vy. Nhưng cô bạn này của Lạc Hy thật sự rất tốt bụng lại lắm tiền, luôn rất quan tâm đến cô.
"Không sao cả, cứ vậy đi nhé!"
Lạc Hy chợt nghĩ tới điều gì đó, đắn đo không biết có nên hỏi Tử Vy không. Dù sao thì cô ấy cũng quen Doãn Tư Thần lâu rồi, có lẽ cũng biết chút ít.
"Tử Vy...bà...có biết Bạch Cơ Uyển không?"
Trương Tử Vy vừa thấy cái tên này, ánh mắt đang vui vẻ đột nhiên lạnh dần đi, đôi môi nhếch lên mang ý khinh thường.
"Cô ta về rồi sao?"
"Bà...biết cô ta?"- Lạc Hy không khỏi sửng sốt.
"Thôi, tôi có việc rồi! Lúc khác nói nhé!"
Tử vay nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, hướng ánh mắt nhìn toàn thành phố về đêm từ trên cao, ánh đèn rực rỡ, phồn hoa của các toà nhà trọc trời. Đứng trên tầng 35 của khách sạn có thể bao trọn thành phố vài tầm mắt. Vô cùng tráng lệ! Rượu vang đỏ trong ly khẽ rung lắc. Đôi ngươi cao ngạo, thâm sâu khí lường của Trương Tử Vy hiện rõ qua lớp kính. Trước mặt Lạc Hy, cô không bao giờ lộ ra bản chất thật của bản thân bởi Lạc Hy chính là một trong những người cô coi trọng nhất, một phần nữa là vì sự lạc quan, ngây thơ của Lạc Hy khiến cho Tử Vy cảm thấy không nên để người bạn này cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của giới thượng lưu. Trương Tử Vy cầm lấy điện thoại nhấn nút gọi.
"Alo! Theo dõi hành tung của Bạch Cơ Uyển, đại tiểu thư của Bạch gia. Bất cứ hành động gì bất thường của cô ta đều phải báo lại cho toi!"
Đầu dây bên kia tỏ giọng cung kính rồi tắt máy. Trương Tử Vy vẫn đứng đó, diện mạo sắc sảo, khí chất.
Chúng ta lại gặp nhau rồi! Bạch - Cơ - Uyển.
Nếu cô an phận một chút thì không sao! Nhưng dám đối xử với Lạc Hy giống như tôi năm xưa thì xin lỗi! Trương Tử Vy tôi đây sẽ không để cô sống những ngày tháng yên ổn đâu.
- ---------------
Lạc Hy sau khi nhắn tin xong cũng cảm thấy buồn ngủ liền để điện thoại sang một bên rồi tắt đèn đi ngủ. Nằm được một lúc, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Lạc Hy có chút tò mò, ngồi dậy bật đèn rồi cầm điện thoại lên xem, đã mười rưỡi đêm còn ai nhắn tin cho mình nhỉ? Mở ra xem, tin nhắn của Doãn Tư Thần hiện lên khiến cô không khỏi sửng sốt, cười lạnh. Ở bên tình nhân còn muốn nhắn mình cái gì đây. Cô khẽ bấm vài mục tin nhắn của anh. Bởi sóng có chút kém nên những tấm ảnh gửi vẫn chưa hiện lên hình, Lạc Hy đành xuống giường ra chỗ cửa để sóng mạnh hơn. Ánh nhìn vừa lướt qua điện thoại rồi sững lại. Giờ đây một lượt ảnh hiện rõ, đập bài mắt cô là hai thân thể trần trụi đang ôm ấp nhau. Bờ ngực cứng rắn, săn chắc vô cùng mê người đang áp sát lấy thân thể nhỏ nhắn, yêu kiều cùng bộ ngực nở nang vào cánh tay của người đàn ông. Trái tim cô gần như tan nát, hoàn toàn kinh sợ bức hình. Hai người trong hình không ai khác chính là Doãn Tư Thần - chồng cô và bạn tốt Bạch Cơ Uyển của anh. Nội tâm Lạc Hy lúc này như bị bóp nghẹn, đưa tay lên bịt miệng để tránh phát ra tiếng khóc, nước mắt không ngừng rơi. Tấm hình giống như một con dao hai lưỡi. Một lưỡi đâm thẳng vào tim cô, trực tiếp làm tan vỡ Hi vọng mỏng manh duy nhất của cô về tình yêu, sự quan tâm ngọt ngào của anh. Lưỡi thứ hai đâm mạnh vào lý trí khiến nó vội thức tỉnh khỏi chốn u mê vô tận ấy, buộc nó kéo cô về thực tại rằng Doãn Tư Thần không phải của cô. Có lẽ mục đích hôm nay anh gửi tấm ảnh này chính là lời tuyên bố rằng người anh yêu đã quay trở lại bên anh, đã đến lúc cô nên trả lại vị trí cho chính chủ của nó rồi. Lạc Hy vẫn không thể nào đè nên được cảm giác thống khổ lúc này.
Đau lắm...đau lắm chứ!
Tư Thần, sao anh lại làm thế. Đã biết bản thân có người trong lòng tại sao còn đối xử với em như vậy?
Sự ngọt ngào, ánh mắt chân thành, giọng nói sủng mịch ấy chỉ là giả tạo thôi sao?!.
Tại sao lại làm thế... Anh có biết rằng chính vì sự bá đạo, thâm tình đó mà em đã vô thức yêu anh rồi không?
Những tiếng nỉ non xé lòng đủ để biết trái tim Lạc Hy giờ đây không thể giữ thêm ai khác ngoài Doãn Tư Thần. Đôi chân run rẩy không còn sức lực mà ngã khuỵ xuống sản nhà. Thân thể nhỏ bé co rúm ở một góc tường đơn độc vô cùng. Lạc Hy cảm thấy bản thân yếu ớt tột cùng,mọi đau buồn lúc trước như dội vào tâm trí cô cùng một lúc, xen lẫn cả những kỉ niệm đẹp dễ bên anh. Gương mặt tái nhợt dần hoà đẫm trong nước mắt. Tâm trạng chơi cơi, đau đớn lúc này liệu anh có thấy hay chủ biết vui xuân hưởng lạc bên tình nhan hạnh phúc.