-
Chương 2: Cuộc đột kích trong đêm.
Thais ngoái đầu lại trong khi đang chạy về doanh trại, những đốm sáng vừa được thắp lên đang từ từ được giương cao lên, hòa cùng với tiến hàng trăm hàng ngàn người reo hò. Chúng càng ngày càng cao, càng ngày càng lại gần, cho đến khi Thais nhận ra chúng là gì, chàng kêu lên:
- Tên lửa!!!
Cả trại hỗn loạn hơn bao giờ hết, những người lính bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon lành của mình, cuống cuồng trang bị cho bản thân. Loạt mưa tên nhiều và dày đặc, đến mức nếu không nhanh chóng tìm một vật che chắn sẽ bị biến ngay thành một con nhím tua tủa tên. Và như chưa đủ độ tàn khốc, những mũi tên tẩm dầu với ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt gần như mọi thứ chúng cắm phải, từ lều bạt, khiên gỗ đến con người…
Quả thật, việc không có mặt trong doanh trại lúc ấy đã cứu sống Thais khỏi loạt mưa tên. Nhưng bây giờ, cuộc chiến mới thật sự bắt đầu. Dầu cho những tiếng la oai oái đầy hoảng loạn, những tiếng kêu thống khổ của những người lính Deldarad có vang tới tận trời xanh, Thais vẫn nghe tiếng vó ngựa của các kỵ binh. Với một cuộc tập kích hay bất kỳ cuộc chiến nào, đây đều là âm thanh của sự tàn sát báo trước. Rồi những tiếng kêu la của những người lính tội nghiệp kia sẽ lại càng to lớn hơn nữa.
Thais băng qua doanh trại đang rực lửa, vượt qua hàng loạt người bị trúng tên, chết cháy nằm la liệt mà miệng không ngừng tặc lưỡi, chàng cố gắng tìm người chịu trách nhiệm chỉ huy thay cho ngài Gerrand.
Tiếng vó ngựa đang gần hơn qua mỗi giây.
Thais tới căn lều chỉ huy bị một mũi tên làm cháy xém mái, chàng xông xộc vào, chẳng để ý đến hai lính gác chặn lại, kêu to:
- Là ai đang chỉ huy ở đây?
Chàng chợt sững người khi thấy một người đàn ông trong bộ đồ ngủ sang trọng, nằm chết giữa vũng máu trên giường, tóc tai rũ rượi. Hai mũi tên cắm vào đầu và người ông ta. Thais lại tặc lưỡi, lao ra ngoài.
Các lính kỵ đã vào đến trại, bắt đầu cuộc thảm sát một chiều chống lại những con người chưa một lần cầm vũ khí. Những lính chính quy cũng cùng chung số phận, sức mạnh của các lính kỵ là tuyệt đối nếu không giao chiến ở các mặt trận mở.
Cách duy nhất để sống sót là chạy thoát thân…
Ý nghĩ đó chợt nảy lên trong đầu Thais, nhưng để chạy thoát khỏi những lính kỵ nhanh như vũ bão kia, cần có ngựa.
Chợt một kỵ sĩ lao tới Thais, tay lăm lăm thanh trường kiếm giơ cao. Thais nhảy qua một bên, tránh cú chém đầy uy lực, chàng bắt lấy ngọn giáo lăn lóc ngay dưới mặt đất, lao tới cùng một tiếng gầm dũng mãnh.
Phập! Kỵ sĩ bị đánh bật khỏi ngựa, ngọn giáo xuyên thủng lớp giáp mỏng. Nhanh như cắt, Thais leo lên con ngựa vừa mất chủ, mất vài giây để khiến nó không lồng lộng lên nữa. Đeo bên yên ngựa có một bộ cung loại tốt, Thais cúi xuống, gỡ thanh kiếm khỏi tay người kỵ sĩ đã chết, nói:
- Tôi mượn những thứ này nhé, anh bạn.
Và Thais đeo thanh kiếm ấy bên hông còn lại, cùng với thanh kiếm của mình.
Chợt, con ngựa tưởng như đã ngoan ngoãn lại lồng lên, lao vọt đi. Thais bị chúi ra sau, nhưng đã kịp nắm lại dây cương.
- Này! Mày bị làm sao thế? Ngoan nào! – Thais kêu lên.
Nhưng con ngựa cứng đầu vẫn chẳng chịu nghe, vẫn cứ phi nước đại và nhảy qua bất kỳ vật cản nào trước mặt nó. Thais đành mặt cho nó chạy, dù gì thì nó cũng đang chạy đúng hướng, với một sức mạnh và vận tốc phi thường.
- Ê! Một tên định bỏ trốn! Bắt hắn!
Một lính kỵ đối phương la lên với đồng đội, ngay khi Thais đã ra khỏi doanh trại, đi vào con đường mòn trong rừng. Chàng lại tặc lưỡi, chân siết chặt vào yên, cúi người lấy bộ cung tên.
Chẳng mấy chốc mà Thais đã ra khỏi những tiếng kêu thảm thiết, để mà chỉ còn lại tiếng vó ngựa, tiếng người truy bắt vang vọng trong cánh rừng yên tĩnh.
- Bắn hạ hắn!
Những kỵ sĩ Azeroth kêu lên và đồng loạt buông cương, kéo cung. Lính kỵ của Azeroth luôn tự hào với khả năng vừa bắn cung vừa phi nước đại.
Ba mũi tên được bắn ra.
Lính kỵ Azeroth có thể giỏi đấy, nhưng Thais còn giỏi hơn.
Chàng quay người lại, lách người né hai mũi tên bay đầu, lấy tay bắt lấy mũi tên thứ ba, ngay lập tức bắn trả lại. Mũi tên xuyên qua người kỵ sĩ đi đầu.
Những lính kỵ trông thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Không để phí một giây, Thais lấy hai mũi tên, bắn cùng một lúc, ngay lập tức hạ thêm hai kỵ sĩ nữa.
- Quái, quái vật! - Một kỵ sĩ kêu lên.
- Dựng khiên lên! Chúng ta sẽ giáp lá cà với hắn! Chiaaa!
Nghe rõ mồn một những lời đó, khóe môi của Thais nở một nụ cười. Nếu so sánh thì những lính kỵ mang giáp và khiên thế kia hẳn phải chậm chạp hơn Thais chỉ mặc độc một bộ quân phục vải.
Chẳng mấy chốc, Thais đã ra khỏi khu rừng, tiến vào một đồng hoang. Chàng mừng rỡ, theo như chàng biết thì ở sau trại chàng, vài dặm nữa là một….
Tim Thais bị đông cứng như nước đá, mặt đanh lại khi thấy một đạo quân kỵ binh cờ hiệu giăng cao, phấp phơ là cờ Azeroth, tầm vài trăm người ngựa, dàn hàng sẵn.
Không thể nào! Quân Azeroth có thể vào sâu như thế sao? Mà không một ai biết gì cả! Một cuộc đột kích toàn diện!
Hẳn đây là đạo quân chuẩn bị cho cuộc đột kích vào trại cuối cùng của quân Deldarad. Hỏng rồi, tiếng vó ngựa và tiếng của những kẻ truy đuổi đã theo gió đánh động đến đạo quân hùng hậu kia. Lần này Thais không tặc lưỡi nữa, chàng nghiến răng. Chàng sẽ phải đột phá qua hàng trăm kỵ sĩ nếu muốn sống sót toàn mạng trở về. Một loạt vài chục mũi tên từ các kỵ sĩ phía trước bắn tới, Thais nhảy khỏi con ngựa, nấp sau một tảng đá to bên đường. Con ngựa bị găm tên, lồng lên rồi ngã quỵ mà chết.
Tiếng vó ngựa đến từ cả hai phía.
Tay nắm chặt, răng nghiến ken két, Thais quyết không thể chết được. Chàng còn phải trở về Arenoth.
Chợt Thais nở một nụ cười. Chàng đang toan tính điều gì sao? Không, chẳng có gì cả, chàng chỉ đang tự cười cái việc mà mình sắp làm.
Thais đeo cung tên, lên vai, tuốt hai thanh kiếm. Khi toán kỵ sĩ từ phía trước giáp lại gần, Thais leo thoăn thoát lên đỉnh tảng đá, và từ đó, gầm lên một tiếng kêu của một con sư tử dũng mãnh khiến kẻ gạn dạ nhất cũng phải thất kinh. Và từ tảng đá…
Chàng nhảy lên đội hình hơn mười lính kỵ, như một con thú săn mồi vồ lấy con mồi. Đôi kiếm của chàng đâm xuyên kẻ đầu tiên chàng đáp phải. Trong nháy mắt sau đó, đôi kiếm đã cắt cổ hai kỵ sĩ kế bên.
Khi các kỵ sĩ đang hoảng loạn trước kẻ thù không sợ chết, Thais tiếp đất, quay người và kiếm, chém ngã những con ngựa xung quanh để tạo thành một rào cản.
Một đường kiếm lia tới, Thais gạt nó bằng thanh kiếm bên trái và phản công với thanh kiếm bên phải, chém gục kẻ tấn công, chưa đến một phần tư giây.
Chàng đạp lên xác con ngựa vừa chém, lấy đà lao tới một kỵ sĩ khác, đơn giản như mèo vồ chuột.
Thais hoàn toàn biết cách để không bị áp đảo về số lượng: chủ động tấn công từng mục tiêu, đánh nhanh diệt gọn, và khi bị tấn công, một kiếm đỡ, một kiếm phản đòn với tốc độ cực nhanh khiến đối phương không kịp trở tay.
Những kẻ truy đuổi từ phía sau tới cũng chịu chung số phận, bị những đường kiếm nhanh gọn của Thais tiễn về cõi trên, với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Chả mấy chốc, mười sáu lính kỵ đã gục chết dưới chân chàng. Máu loang trên mặt đất, chảy nhỏ giọt trên lưỡi kiếm của chàng.
Ánh mắt của chàng hiện lên như ánh mắt của một con thú săn mồi hung tợn.
Những kẻ địch còn trong hàng ngũ kinh hãi nhìn Thais như đang nhìn một con quái vật khát máu. Cả đôi kiếm, bộ áo và gương mặt đều thấm đẫm máu, không giọt nào là của chàng đổ ra.
Một loạt tên khác được bắn ra, Thais nhanh chóng bắt lấy cái xác của một lính kỵ, dựng lên che chắn rồi lại vứt xuống. Thais nhảy lên một con ngựa còn nguyên vẹn, lao thẳng vào đội hình địch. Chàng lại cười, chưa bao giờ chàng cảm thấy thoải mái đến thế.
Chợt khi lại gần, Thais mới để ý có những xác lính Azeroth lẫn Deldarad nằm la liệt dưới chân đội hình kỵ binh. Đã có một trận đánh xảy ra ở đây sao?
Thais đứng thẳng dậy trên lưng ngựa, giữ thăng bằng một cách đáng kinh ngạc, khiến kẻ địch đều phải há hốc mồm sửng sốt. Chàng kéo cung, bắn một mũi tên xuyên thấu về phía tên chỉ huy mặc áo giáp bạc toàn thân.
Tiếc thay, hắn né được. Thais lại tặc lưỡi.
Tên chỉ huy ra hiệu cho cả đội hình hàng trăm kỵ sĩ cùng xông lên. Và lúc đó, Thais có cảm giác như đây sẽ là trận chiến cuối cùng của mình. Tim co thắt lại, đập nhanh hơn hẳn, đôi kiếm trên tay trở nên nhẹ bẫng như không.
“Ít ra thì mình sẽ được lưu truyền, phải không nhỉ?”
Chàng tự nhủ, sau đó gầm lên một tiếng kêu dũng mãnh.
Sau cả giờ đồng hồ chiến đấu…
Sau cả giờ đồng hồ tả xung hữu đột…
Sau cả giờ đồng hồ chém, giết, chém, giết, né đòn, né tên,…
Sau vô số lần lưỡi kiếm của Thais vung lên rồi lại hạ xuống…
Trời đã gần sáng, mặt trời dần ló từ đằng chân trời…
Thais tự hỏi tại sao chàng vẫn chưa bị hạ gục, tại sao chàng vẫn chẳng biết mệt là gì, dù cơ thể thấm đẫm mồ hôi và máu. Lồng ngực, quả tim chàng hoạt động hết công suất.
Tại sao cứ vung kiếm là sinh khí của chàng lại tràn đầy?
Tại sao đôi kiếm của chàng vẫn cứ múa quanh người như một cặp vũ công chuyên nghiệp? Bộ chính chúng có linh hồn riêng, biết tự bay nhảy sao?
Thais không biết, cũng chẳng cần biết làm gì.
Chàng chỉ cần biết thây của kẻ địch đang chất như núi sau lưng chàng.
Nhưng…
Con người có giới hạn của mình, tay Thais đã run run, đôi kiếm trở nên nặng trịch như hai cây chày giã lúa mì, cổ khô khốc, thở dốc liên tục. Ngay lúc chàng hạ thủ kỵ sĩ thứ một trăm năm mươi bốn, cũng là lúc viên chỉ huy ra lệnh cho tất cả dừng tấn công, lùi lại ra sau.
Viên chỉ huy tiến tới gần Thais, qua ánh mắt lờ đờ, chàng mới để ý thân hình mảnh khảnh, dù có ở sau bộ áo giáp đi nữa. Trên áo giáp có biểu tưởng gia tộc hoàng gia Azeroth.
Và khi viên chỉ huy cởi bỏ mũ trụ, một mái tóc dài đen óng tung bay.
Một gương mặt tuyệt đẹp… dù chỉ là nhìn qua đôi mắt mờ đi vì mồ hôi, máu và kiệt sức.
“Là một cô gái sao?”, Thais ngạc nhiên, “Ha! Vậy là mình vừa được ngắm một thứ gì đó đẹp đẽ trước khi chết!”
Vị nữ tướng trẻ cất tiếng gọi:
- Chàng khá đấy! Hãy gia nhập cùng ta nhé?
Các kỵ sĩ xung quanh cô đều thất kinh, tay vẫn lăm lăm mũi giáo, cung tên. Họ nói:
- Công chúa điện hạ! Hắn ta là một tên quái vật, phải giết để phòng trừ hậu họa! Hãy xem hắn hạ thủ hơn trăm đồng đội của chúng tôi mà chỉ bị thương nhẹ ở vai kia kìa!
“Ô, vậy ra cô ta là công chúa điện hạ của Azeroth sao? Mà mình bị thương ở vai hồi nào, sao không thấy đau nhỉ?”
Thais quay lại nhìn vai mình, đúng là bị thương thật. Một vết chém không sâu lắm, nhưng máu cứ ứa ra ròng ròng.
Cô công chúa bỏ ngoài tay lời của những kỵ sĩ, nói với Thais:
- Ta nhìn vào ánh mắt chàng, một ánh mắt sắc bén của một xạ thủ lão luyện, song lại ánh lên vẻ đức độ, nhân ái hơn người. Giết một người tài giỏi như chàng, ta không nỡ.
Thở dốc liên tục, Thais cố nói ngắt quãng từng khúc:
- Vậy… vậy là… hộc… công chúa… hộc…đang bảo tôi… phản quốc… đấy hả?
Công chúa nở một nụ cười duyên, nói:
- Những kẻ chiến đấu gan lì như chàng, ta đã gặp vô số. Đúng, những kỵ binh hoàng gia. Họ chiến đấu đến chết chỉ vì lời tuyên thệ một cách mù quáng với Nhà vua chẳng mang lại cho họ tí gì. Có vẻ… chàng là chỉ huy của họ thì phải?
Thais bật cười ngặt nghẽo, sự kiệt sức như biến đâu mất:
- Ha! Tôi chẳng tuyên thệ gì với lão già khọm hôn quân ấy cả!
- Vậy thì gia nhập với ta! Ta sẽ mang đến cho chàng…
Thais ngẩng cao khuôn mặt dình đầy máu và mồ hôi, gạt mái tóc rối bù ra sau. Ánh mặt trời dần rọi khắp gương mặt chàng. Thais cười khinh khỉnh và cất một giọng đầy cao quý:
- Thôi, khỏi nói tiếp, công chúa yêu quý ạ, tôi biết đoạn sau rồi! Liệu công chúa có thể mang lại sự hạnh phúc, ấm no cho người dân vùng Arenoth? Tôi là lãnh chúa ở đó, lý do tôi chiến đấu đến bây giờ là vì Arenoth!
Vừa dứt câu, Thais cảm thấy như đầu óc quay cuồng, và sau đó đổ gục. Chàng đã mất quá nhiều máu do vết thương ở vai.
“Thế này là chấm dứt rồi sao? Mình sẽ chết sao? Không… Arenoth… A, chí ít thì mình có thể thấy gương mặt của một thiên thần… Là cô công chúa đó sao?”
Và Thais nhắm mắt, trên miệng nở một nụ cười thanh thản.
- Tên lửa!!!
Cả trại hỗn loạn hơn bao giờ hết, những người lính bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon lành của mình, cuống cuồng trang bị cho bản thân. Loạt mưa tên nhiều và dày đặc, đến mức nếu không nhanh chóng tìm một vật che chắn sẽ bị biến ngay thành một con nhím tua tủa tên. Và như chưa đủ độ tàn khốc, những mũi tên tẩm dầu với ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt gần như mọi thứ chúng cắm phải, từ lều bạt, khiên gỗ đến con người…
Quả thật, việc không có mặt trong doanh trại lúc ấy đã cứu sống Thais khỏi loạt mưa tên. Nhưng bây giờ, cuộc chiến mới thật sự bắt đầu. Dầu cho những tiếng la oai oái đầy hoảng loạn, những tiếng kêu thống khổ của những người lính Deldarad có vang tới tận trời xanh, Thais vẫn nghe tiếng vó ngựa của các kỵ binh. Với một cuộc tập kích hay bất kỳ cuộc chiến nào, đây đều là âm thanh của sự tàn sát báo trước. Rồi những tiếng kêu la của những người lính tội nghiệp kia sẽ lại càng to lớn hơn nữa.
Thais băng qua doanh trại đang rực lửa, vượt qua hàng loạt người bị trúng tên, chết cháy nằm la liệt mà miệng không ngừng tặc lưỡi, chàng cố gắng tìm người chịu trách nhiệm chỉ huy thay cho ngài Gerrand.
Tiếng vó ngựa đang gần hơn qua mỗi giây.
Thais tới căn lều chỉ huy bị một mũi tên làm cháy xém mái, chàng xông xộc vào, chẳng để ý đến hai lính gác chặn lại, kêu to:
- Là ai đang chỉ huy ở đây?
Chàng chợt sững người khi thấy một người đàn ông trong bộ đồ ngủ sang trọng, nằm chết giữa vũng máu trên giường, tóc tai rũ rượi. Hai mũi tên cắm vào đầu và người ông ta. Thais lại tặc lưỡi, lao ra ngoài.
Các lính kỵ đã vào đến trại, bắt đầu cuộc thảm sát một chiều chống lại những con người chưa một lần cầm vũ khí. Những lính chính quy cũng cùng chung số phận, sức mạnh của các lính kỵ là tuyệt đối nếu không giao chiến ở các mặt trận mở.
Cách duy nhất để sống sót là chạy thoát thân…
Ý nghĩ đó chợt nảy lên trong đầu Thais, nhưng để chạy thoát khỏi những lính kỵ nhanh như vũ bão kia, cần có ngựa.
Chợt một kỵ sĩ lao tới Thais, tay lăm lăm thanh trường kiếm giơ cao. Thais nhảy qua một bên, tránh cú chém đầy uy lực, chàng bắt lấy ngọn giáo lăn lóc ngay dưới mặt đất, lao tới cùng một tiếng gầm dũng mãnh.
Phập! Kỵ sĩ bị đánh bật khỏi ngựa, ngọn giáo xuyên thủng lớp giáp mỏng. Nhanh như cắt, Thais leo lên con ngựa vừa mất chủ, mất vài giây để khiến nó không lồng lộng lên nữa. Đeo bên yên ngựa có một bộ cung loại tốt, Thais cúi xuống, gỡ thanh kiếm khỏi tay người kỵ sĩ đã chết, nói:
- Tôi mượn những thứ này nhé, anh bạn.
Và Thais đeo thanh kiếm ấy bên hông còn lại, cùng với thanh kiếm của mình.
Chợt, con ngựa tưởng như đã ngoan ngoãn lại lồng lên, lao vọt đi. Thais bị chúi ra sau, nhưng đã kịp nắm lại dây cương.
- Này! Mày bị làm sao thế? Ngoan nào! – Thais kêu lên.
Nhưng con ngựa cứng đầu vẫn chẳng chịu nghe, vẫn cứ phi nước đại và nhảy qua bất kỳ vật cản nào trước mặt nó. Thais đành mặt cho nó chạy, dù gì thì nó cũng đang chạy đúng hướng, với một sức mạnh và vận tốc phi thường.
- Ê! Một tên định bỏ trốn! Bắt hắn!
Một lính kỵ đối phương la lên với đồng đội, ngay khi Thais đã ra khỏi doanh trại, đi vào con đường mòn trong rừng. Chàng lại tặc lưỡi, chân siết chặt vào yên, cúi người lấy bộ cung tên.
Chẳng mấy chốc mà Thais đã ra khỏi những tiếng kêu thảm thiết, để mà chỉ còn lại tiếng vó ngựa, tiếng người truy bắt vang vọng trong cánh rừng yên tĩnh.
- Bắn hạ hắn!
Những kỵ sĩ Azeroth kêu lên và đồng loạt buông cương, kéo cung. Lính kỵ của Azeroth luôn tự hào với khả năng vừa bắn cung vừa phi nước đại.
Ba mũi tên được bắn ra.
Lính kỵ Azeroth có thể giỏi đấy, nhưng Thais còn giỏi hơn.
Chàng quay người lại, lách người né hai mũi tên bay đầu, lấy tay bắt lấy mũi tên thứ ba, ngay lập tức bắn trả lại. Mũi tên xuyên qua người kỵ sĩ đi đầu.
Những lính kỵ trông thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Không để phí một giây, Thais lấy hai mũi tên, bắn cùng một lúc, ngay lập tức hạ thêm hai kỵ sĩ nữa.
- Quái, quái vật! - Một kỵ sĩ kêu lên.
- Dựng khiên lên! Chúng ta sẽ giáp lá cà với hắn! Chiaaa!
Nghe rõ mồn một những lời đó, khóe môi của Thais nở một nụ cười. Nếu so sánh thì những lính kỵ mang giáp và khiên thế kia hẳn phải chậm chạp hơn Thais chỉ mặc độc một bộ quân phục vải.
Chẳng mấy chốc, Thais đã ra khỏi khu rừng, tiến vào một đồng hoang. Chàng mừng rỡ, theo như chàng biết thì ở sau trại chàng, vài dặm nữa là một….
Tim Thais bị đông cứng như nước đá, mặt đanh lại khi thấy một đạo quân kỵ binh cờ hiệu giăng cao, phấp phơ là cờ Azeroth, tầm vài trăm người ngựa, dàn hàng sẵn.
Không thể nào! Quân Azeroth có thể vào sâu như thế sao? Mà không một ai biết gì cả! Một cuộc đột kích toàn diện!
Hẳn đây là đạo quân chuẩn bị cho cuộc đột kích vào trại cuối cùng của quân Deldarad. Hỏng rồi, tiếng vó ngựa và tiếng của những kẻ truy đuổi đã theo gió đánh động đến đạo quân hùng hậu kia. Lần này Thais không tặc lưỡi nữa, chàng nghiến răng. Chàng sẽ phải đột phá qua hàng trăm kỵ sĩ nếu muốn sống sót toàn mạng trở về. Một loạt vài chục mũi tên từ các kỵ sĩ phía trước bắn tới, Thais nhảy khỏi con ngựa, nấp sau một tảng đá to bên đường. Con ngựa bị găm tên, lồng lên rồi ngã quỵ mà chết.
Tiếng vó ngựa đến từ cả hai phía.
Tay nắm chặt, răng nghiến ken két, Thais quyết không thể chết được. Chàng còn phải trở về Arenoth.
Chợt Thais nở một nụ cười. Chàng đang toan tính điều gì sao? Không, chẳng có gì cả, chàng chỉ đang tự cười cái việc mà mình sắp làm.
Thais đeo cung tên, lên vai, tuốt hai thanh kiếm. Khi toán kỵ sĩ từ phía trước giáp lại gần, Thais leo thoăn thoát lên đỉnh tảng đá, và từ đó, gầm lên một tiếng kêu của một con sư tử dũng mãnh khiến kẻ gạn dạ nhất cũng phải thất kinh. Và từ tảng đá…
Chàng nhảy lên đội hình hơn mười lính kỵ, như một con thú săn mồi vồ lấy con mồi. Đôi kiếm của chàng đâm xuyên kẻ đầu tiên chàng đáp phải. Trong nháy mắt sau đó, đôi kiếm đã cắt cổ hai kỵ sĩ kế bên.
Khi các kỵ sĩ đang hoảng loạn trước kẻ thù không sợ chết, Thais tiếp đất, quay người và kiếm, chém ngã những con ngựa xung quanh để tạo thành một rào cản.
Một đường kiếm lia tới, Thais gạt nó bằng thanh kiếm bên trái và phản công với thanh kiếm bên phải, chém gục kẻ tấn công, chưa đến một phần tư giây.
Chàng đạp lên xác con ngựa vừa chém, lấy đà lao tới một kỵ sĩ khác, đơn giản như mèo vồ chuột.
Thais hoàn toàn biết cách để không bị áp đảo về số lượng: chủ động tấn công từng mục tiêu, đánh nhanh diệt gọn, và khi bị tấn công, một kiếm đỡ, một kiếm phản đòn với tốc độ cực nhanh khiến đối phương không kịp trở tay.
Những kẻ truy đuổi từ phía sau tới cũng chịu chung số phận, bị những đường kiếm nhanh gọn của Thais tiễn về cõi trên, với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Chả mấy chốc, mười sáu lính kỵ đã gục chết dưới chân chàng. Máu loang trên mặt đất, chảy nhỏ giọt trên lưỡi kiếm của chàng.
Ánh mắt của chàng hiện lên như ánh mắt của một con thú săn mồi hung tợn.
Những kẻ địch còn trong hàng ngũ kinh hãi nhìn Thais như đang nhìn một con quái vật khát máu. Cả đôi kiếm, bộ áo và gương mặt đều thấm đẫm máu, không giọt nào là của chàng đổ ra.
Một loạt tên khác được bắn ra, Thais nhanh chóng bắt lấy cái xác của một lính kỵ, dựng lên che chắn rồi lại vứt xuống. Thais nhảy lên một con ngựa còn nguyên vẹn, lao thẳng vào đội hình địch. Chàng lại cười, chưa bao giờ chàng cảm thấy thoải mái đến thế.
Chợt khi lại gần, Thais mới để ý có những xác lính Azeroth lẫn Deldarad nằm la liệt dưới chân đội hình kỵ binh. Đã có một trận đánh xảy ra ở đây sao?
Thais đứng thẳng dậy trên lưng ngựa, giữ thăng bằng một cách đáng kinh ngạc, khiến kẻ địch đều phải há hốc mồm sửng sốt. Chàng kéo cung, bắn một mũi tên xuyên thấu về phía tên chỉ huy mặc áo giáp bạc toàn thân.
Tiếc thay, hắn né được. Thais lại tặc lưỡi.
Tên chỉ huy ra hiệu cho cả đội hình hàng trăm kỵ sĩ cùng xông lên. Và lúc đó, Thais có cảm giác như đây sẽ là trận chiến cuối cùng của mình. Tim co thắt lại, đập nhanh hơn hẳn, đôi kiếm trên tay trở nên nhẹ bẫng như không.
“Ít ra thì mình sẽ được lưu truyền, phải không nhỉ?”
Chàng tự nhủ, sau đó gầm lên một tiếng kêu dũng mãnh.
Sau cả giờ đồng hồ chiến đấu…
Sau cả giờ đồng hồ tả xung hữu đột…
Sau cả giờ đồng hồ chém, giết, chém, giết, né đòn, né tên,…
Sau vô số lần lưỡi kiếm của Thais vung lên rồi lại hạ xuống…
Trời đã gần sáng, mặt trời dần ló từ đằng chân trời…
Thais tự hỏi tại sao chàng vẫn chưa bị hạ gục, tại sao chàng vẫn chẳng biết mệt là gì, dù cơ thể thấm đẫm mồ hôi và máu. Lồng ngực, quả tim chàng hoạt động hết công suất.
Tại sao cứ vung kiếm là sinh khí của chàng lại tràn đầy?
Tại sao đôi kiếm của chàng vẫn cứ múa quanh người như một cặp vũ công chuyên nghiệp? Bộ chính chúng có linh hồn riêng, biết tự bay nhảy sao?
Thais không biết, cũng chẳng cần biết làm gì.
Chàng chỉ cần biết thây của kẻ địch đang chất như núi sau lưng chàng.
Nhưng…
Con người có giới hạn của mình, tay Thais đã run run, đôi kiếm trở nên nặng trịch như hai cây chày giã lúa mì, cổ khô khốc, thở dốc liên tục. Ngay lúc chàng hạ thủ kỵ sĩ thứ một trăm năm mươi bốn, cũng là lúc viên chỉ huy ra lệnh cho tất cả dừng tấn công, lùi lại ra sau.
Viên chỉ huy tiến tới gần Thais, qua ánh mắt lờ đờ, chàng mới để ý thân hình mảnh khảnh, dù có ở sau bộ áo giáp đi nữa. Trên áo giáp có biểu tưởng gia tộc hoàng gia Azeroth.
Và khi viên chỉ huy cởi bỏ mũ trụ, một mái tóc dài đen óng tung bay.
Một gương mặt tuyệt đẹp… dù chỉ là nhìn qua đôi mắt mờ đi vì mồ hôi, máu và kiệt sức.
“Là một cô gái sao?”, Thais ngạc nhiên, “Ha! Vậy là mình vừa được ngắm một thứ gì đó đẹp đẽ trước khi chết!”
Vị nữ tướng trẻ cất tiếng gọi:
- Chàng khá đấy! Hãy gia nhập cùng ta nhé?
Các kỵ sĩ xung quanh cô đều thất kinh, tay vẫn lăm lăm mũi giáo, cung tên. Họ nói:
- Công chúa điện hạ! Hắn ta là một tên quái vật, phải giết để phòng trừ hậu họa! Hãy xem hắn hạ thủ hơn trăm đồng đội của chúng tôi mà chỉ bị thương nhẹ ở vai kia kìa!
“Ô, vậy ra cô ta là công chúa điện hạ của Azeroth sao? Mà mình bị thương ở vai hồi nào, sao không thấy đau nhỉ?”
Thais quay lại nhìn vai mình, đúng là bị thương thật. Một vết chém không sâu lắm, nhưng máu cứ ứa ra ròng ròng.
Cô công chúa bỏ ngoài tay lời của những kỵ sĩ, nói với Thais:
- Ta nhìn vào ánh mắt chàng, một ánh mắt sắc bén của một xạ thủ lão luyện, song lại ánh lên vẻ đức độ, nhân ái hơn người. Giết một người tài giỏi như chàng, ta không nỡ.
Thở dốc liên tục, Thais cố nói ngắt quãng từng khúc:
- Vậy… vậy là… hộc… công chúa… hộc…đang bảo tôi… phản quốc… đấy hả?
Công chúa nở một nụ cười duyên, nói:
- Những kẻ chiến đấu gan lì như chàng, ta đã gặp vô số. Đúng, những kỵ binh hoàng gia. Họ chiến đấu đến chết chỉ vì lời tuyên thệ một cách mù quáng với Nhà vua chẳng mang lại cho họ tí gì. Có vẻ… chàng là chỉ huy của họ thì phải?
Thais bật cười ngặt nghẽo, sự kiệt sức như biến đâu mất:
- Ha! Tôi chẳng tuyên thệ gì với lão già khọm hôn quân ấy cả!
- Vậy thì gia nhập với ta! Ta sẽ mang đến cho chàng…
Thais ngẩng cao khuôn mặt dình đầy máu và mồ hôi, gạt mái tóc rối bù ra sau. Ánh mặt trời dần rọi khắp gương mặt chàng. Thais cười khinh khỉnh và cất một giọng đầy cao quý:
- Thôi, khỏi nói tiếp, công chúa yêu quý ạ, tôi biết đoạn sau rồi! Liệu công chúa có thể mang lại sự hạnh phúc, ấm no cho người dân vùng Arenoth? Tôi là lãnh chúa ở đó, lý do tôi chiến đấu đến bây giờ là vì Arenoth!
Vừa dứt câu, Thais cảm thấy như đầu óc quay cuồng, và sau đó đổ gục. Chàng đã mất quá nhiều máu do vết thương ở vai.
“Thế này là chấm dứt rồi sao? Mình sẽ chết sao? Không… Arenoth… A, chí ít thì mình có thể thấy gương mặt của một thiên thần… Là cô công chúa đó sao?”
Và Thais nhắm mắt, trên miệng nở một nụ cười thanh thản.