Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Không chừa một ai
"Minh... Minh Ly tiên tôn!" Một trưởng lão của Vạn Cổ vực run rẩy nhìn Bạch Cẩn Phong cầm Vô Ảnh kiếm lạnh lùng đứng đó, uy áp Hợp Thể kỳ tràn ra làm bọn họ run sợ.
Năm người ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ có Hoá Thần mà thôi.
"Minh Ly tiên..." Trưởng lão này nói được một nửa liền sửa giọng, bây giờ Bạch Cẩn Phong đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ nên xưng hô phải khác.
"Minh Ly tôn giả! Chúng ta nghi ngờ đây là đứa trẻ năm đó, mong người không vì tình riêng mà nhúng tay vào chuyện này."
"Không nhúng tay?" Bạch Cẩn Phong từ từ tiến đến, đôi mắt sắc bén tràn đầy tơ máu, hắn híp mắt đếm từng người từng người một trong sơn động này.
"Thư Hùng đạo quán, Vạn Cổ vực, Vạn Bảo tông, Âm Linh giáo... Ngay cả môn phái kết nghĩa với Thanh Phong môn ta là Đan Khuê tông cũng có mặt. Giỏi... giỏi lắm."
Năm người vẫn còn mặc nguyên y bào đại diện
cho tông môn của mình. Bọn họ vốn không cho là mình sai, chỉ có trưởng lão của Đan Khuê tông xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Một lão giả thuộc Thư Hùng đạo quán không cho là đúng vội đứng lên giải thích.
"Minh Ly tôn giả, việc liên quan đến Vọng nguyệt sơn hà đồ rất nghiêm trọng. Lẽ nào ngươi không cầu một ngày có thể đắc đạo phi thăng? Lẽ nào ngươi cam lòng để tu chân giới từng người từng người một vì đại nạn mà ngã xuống? Hay là ngươi muốn độc chiếm một mình?"
"Ta không quan tâm mấy cái chuyện phi thăng của các ngươi."
Bạch Cẩn Phong tiến đến hung hăng đoạt lấy Sở Thanh Vân vì thiếu đi hô hấp mà mặt mày tím tái rồi vỗ nhẹ vào vai y. "Khá khen cho các ngươi, một đám tự xưng là chính phái lại ngang nhiên ra tay với một hài tử. Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì? Đệ tử của Bạch Cẩn Phong ta không có cái đó."
"Minh Ly tôn giả." Lão giả vẫn cố chấp, "Chúng ta chỉ kiểm tra thôi, nếu hài tử này không có tấm bản đồ đó thì người đem trả nguyên vẹn cho ngươi. Còn nếu như có..."
"Không có nếu gì hết!" Thanh âm của Bạch Cẩn Phong đột nhiên bén nhọn, nhanh chóng ngắt lời lão. "Đệ tử của ta không đến lượt các ngươi định đoạt. Bây giờ các ngươi ngoan ngoãn cút đi, chuyện hôm nay ta sẽ xem như không có gì. Còn nếu không đừng trách ta độc ác!"
"Ta nhổ vào." Trưởng lão của Vạn Cổ vực vốn nóng tính không nhịn được mà nhảy dựng lên, kéo lão giả ra sau. "Ngươi dám sao? Thanh Phong môn của ngươi là cái quái gì mà dám đắc tội với toàn bộ năm thế lực lớn chúng ta chứ, khôn hồn giao người đây! Nếu không..." Lão ta còn chưa nói xong, trên trán đã xuất hiện một lỗ máu rồi ngã bịch xuống đất, mắt trợn trừng.
Bạch Cẩn Phong lạnh nhạt thu hồi tay lại, trên mũi Vô Ảnh kiếm còn nhỏ máu tong tong, nhất thời cả sơn động nhuốm một mùi tanh gây mũi.
"Các ngươi còn có gì muốn nói không?"
Lão giả của Thư Hùng đạo quán thấy vậy liền lùi lại. "Ngươi... ngươi dám giết người???"
"Sư tôn..." Sở Thanh Vân lần đầu tiên nhìn thấy người bị giết ngay trước mặt mình, cả người run lẩy bẩy, hai tay càng quặp chặt vào cổ Bạch Cẩn Phong.
Bạch Cẩn Phong cảm nhận người trong lòng đang sợ hãi tột độ, hắn vỗ lưng Sở Thanh Vân trấn an.
"Không sao đâu, rất nhanh sẽ xong thôi."
Nói rồi Bạch Cẩn Phong ôm Sở Thanh Vân tiến đến một góc sơn động rồi đặt y xuống đó. "Thanh Vân. Nghe lời vi sư nhắm mắt vào, khi nào vi sư bảo thì mới được mở ra, biết không?"
Sở Thanh Vân hoảng hốt gật đầu rồi lại lắc đầu, y thật sự kinh hoảng, bàn tay nắm chặt lấy áo Bạch Cẩn Phong không buông.
"Ngoan. Ngồi đây đợi ta."
Bạch Cẩn Phong gỡ tay Sở Thanh Vân ra rồi từ từ tiến tới đám người đang đứng đờ ra đó.
Trong mắt bọn họ, Bạch Cẩn Phong bây giờ chẳng khác gì ác ma, quanh thân thể cao lớn là sát khí kinh nhân.
Lão giả gầy gò của Âm linh giáo không chịu nổi áp lực truyền đến, cả người ngã nhoài ra, nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đứng bên cạnh mình thì run lên.
"Minh Ly tôn giả, ngươi... ngươi muốn làm gì? Có gì từ từ nói."
"Cái tay bẩn thỉu này của ngươi từng đụng chạm vào người y đúng không?" Bạch Cẩn Phong lạnh lùng hỏi, không đợi lão trả lời Vô Ảnh kiếm đã lướt qua, tay phải của lão giả đứt lìa ra, máu văng tung toé.
"A a a..." Lão vội vàng bò lê ra đằng sau, chẳng còn phong phạm tiên nhân gì nữa, "Minh Ly tôn giả, cầu xin ngươi... cầu xin ngươi, đừng giết ta."
Sở Thanh Vân ngồi ngốc ở đó không dám động đậy, mắt căng lên chăm chú nhìn Bạch Cẩn Phong.
Tầm nhìn của Sở Thanh Vân nhoè dần, bóng lưng trước mắt dần dần trùng khớp với bóng lưng trong giấc mơ.
Vừa nhìn thấy Vô Ảnh kiếm giơ lên, bỗng dưng đầu óc Sở Thanh Vân quay cuồng, y sực nhớ đến thân phận đám người này, vội vàng hét lên:
"Sư tôn... dừng tay!!!"
Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Sở Thanh Vân bất chấp thương thế trên người vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Bạch Cẩn Phong từ đằng sau, nước mắt đã nhoè hai mắt, y khổ sở cầu xin:
"Không cần... Sư tôn đừng giết người."
Sở Thanh Vân muốn giết đám người này không? Cực kỳ muốn! Y còn muốn lôi hết thảy những người đã từng khi dễ mình ra để trừng trị.
Nhưng mà bây giờ thì không được. Sở Thanh Vân biết năm người này là ai, nếu Bạch Cẩn Phong vì y mà đắc tội với cả năm thế lực lớn, hắn sẽ bị cả tu chân giới truy sát, lúc đó y còn mặt mũi nào mà đối diện với hắn cơ chứ.
Bạch Cẩn Phong không động đậy. Sở Thanh Vân lại gọi tiếp. "Sư tôn..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên đánh sâu vào tiềm thức của Bạch Cẩn Phong, xoa dịu tâm ma đang lớn dần trong đó. Cuối cùng kiếm trong tay hắn cũng buông xuống.
Bạch Cẩn Phong nhắm chặt mắt lại cảm nhận hơi ấm đến từ đằng sau. Đến khi mở mắt ra, sát khí trong đó đã rút đi hết, lúc này hắn mới quay lại nhẹ nhàng gạt tóc mái của Sở Thanh Vân ra, dịu dàng nói:
"Vì sao Thanh Vân lại cản vi sư?"
Sở Thanh Vân run lên, trái tim đập mạnh đến mức không thể khống chế được, nước mắt liên tục trào ra, y lắp bắp.
"Sư tôn... Sư tôn không nên giết bọn họ. Sẽ... sẽ bẩn tay người."
"Thanh Vân nói đúng!" Bạch Cẩn Phong gật đầu, kéo Sở Thanh Vân vào lòng rồi siết chặt. "Vi sư hiểu rồi, không giết thì không giết, Thanh Vân lại ra đằng kia chờ vi sư được không?"
Không hiểu sao Sở Thanh Vân lại có niềm tin mãnh liệt là Bạch Cẩn Phong sẽ nghe theo lời mình nói, y gật đầu ngoan ngoãn nghe theo, chậm chạp đi về chỗ lúc nãy rồi ngồi xuống.
Đám người trong sơn động như được đại xá, có người vì kinh sợ đã ngã ngồi xuống đất. Không ngờ đến lời nói của thằng oắt con kia lại cứu bọn họ một mạng.
Vốn tưởng đã an toàn rồi nhưng Bạch Cẩn Phong lại đột nhiên tiến tới, cả một đám ớn lạnh trong lòng, cả người căng thẳng. "Bạch... Bạch Cẩn Phong. Ngươi đã hứa tha cho chúng ta rồi mà?"
"Tha cho các ngươi cũng được." Bạch Cẩn Phong nở nụ cười như ác ma, "Nhưng phải để lại vài thứ lại đây để bồi thường chứ."
Bạch Cẩn Phong chậm rãi đi đến, dùng Khốn linh tác trói gô hết bốn người vào với nhau, tiếp theo đặt tay lên trên đầu một người.
Nhất thời trong sơn động chỉ còn tiếng gào thét và tiếng van xin đầy tuyệt vọng.
Lúc Diệp Cô Tuyệt chạy đến nơi, Bạch Cẩn Phong đã bế Sở Thanh Vân ra đến cửa sơn động, hắn thấy chưởng môn sư huynh nhìn chăm chú người trong lòng mình thì thản nhiên che đi rồi nói.
"Người ở trong đó, ta đã giết mất một. Trước tiên huynh cứ xử lý đi, tí ta sẽ giải thích sau."
Diệp Cô Tuyệt nhìn Bạch Cẩn Phong một thân y phục đầy máu tươi, mặt không rõ biểu tình, trên tay là đồ đệ nhỏ không rõ sống chết, cả người lão run lên, gật đầu.
"Được. Đệ đưa đệ tử về nghỉ đi, chốc nữa ta sẽ lên Đỉnh Thiên Nhai tìm đệ."
Bạch Cẩn Phong không trả lời, Vô Ảnh kiếm biến lớn, đợi hắn nhảy lên rồi nhanh chóng hoá thành một đạo bạch quang bay mất.
Diệp Cô Tuyệt nhìn theo bóng kiếm chán chê rồi mới đi vào trong động, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì giật nảy mình, đồng tử trong mắt co lại.
Tình trạng nơi đây không còn từ ngữ gì để hình dung nữa. Một trưởng lão Vạn Cổ vực trực tiếp bị giết chết thì không cần nhắc đến. Còn lại ở hiện trường một lão giả Âm Linh giáo bị cụt tay cộng thêm ba vị trưởng lão khác, giờ đây ai nấy đều mặc mỗi một chiếc áo lót, cả bốn đều ngây ngây ngô ngô ngồi dưới đất cười hì hì, hiển nhiên là đã bị bức điên rồi.
Diệp Cô Tuyệt thử thò tay kiểm tra, không ngờ mấy người này đều đã bị phế bỏ tu vi, đan điền vỡ nát, lão hít sâu một hơi để ngăn cơn giận đang dâng lên, nghiến răng nghiến lợi gào:
"Trời ơi con mẹ nó Bạch Cẩn Phong!!! Ngươi giết ta đi còn hơn."
Năm người ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ có Hoá Thần mà thôi.
"Minh Ly tiên..." Trưởng lão này nói được một nửa liền sửa giọng, bây giờ Bạch Cẩn Phong đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ nên xưng hô phải khác.
"Minh Ly tôn giả! Chúng ta nghi ngờ đây là đứa trẻ năm đó, mong người không vì tình riêng mà nhúng tay vào chuyện này."
"Không nhúng tay?" Bạch Cẩn Phong từ từ tiến đến, đôi mắt sắc bén tràn đầy tơ máu, hắn híp mắt đếm từng người từng người một trong sơn động này.
"Thư Hùng đạo quán, Vạn Cổ vực, Vạn Bảo tông, Âm Linh giáo... Ngay cả môn phái kết nghĩa với Thanh Phong môn ta là Đan Khuê tông cũng có mặt. Giỏi... giỏi lắm."
Năm người vẫn còn mặc nguyên y bào đại diện
cho tông môn của mình. Bọn họ vốn không cho là mình sai, chỉ có trưởng lão của Đan Khuê tông xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Một lão giả thuộc Thư Hùng đạo quán không cho là đúng vội đứng lên giải thích.
"Minh Ly tôn giả, việc liên quan đến Vọng nguyệt sơn hà đồ rất nghiêm trọng. Lẽ nào ngươi không cầu một ngày có thể đắc đạo phi thăng? Lẽ nào ngươi cam lòng để tu chân giới từng người từng người một vì đại nạn mà ngã xuống? Hay là ngươi muốn độc chiếm một mình?"
"Ta không quan tâm mấy cái chuyện phi thăng của các ngươi."
Bạch Cẩn Phong tiến đến hung hăng đoạt lấy Sở Thanh Vân vì thiếu đi hô hấp mà mặt mày tím tái rồi vỗ nhẹ vào vai y. "Khá khen cho các ngươi, một đám tự xưng là chính phái lại ngang nhiên ra tay với một hài tử. Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì? Đệ tử của Bạch Cẩn Phong ta không có cái đó."
"Minh Ly tôn giả." Lão giả vẫn cố chấp, "Chúng ta chỉ kiểm tra thôi, nếu hài tử này không có tấm bản đồ đó thì người đem trả nguyên vẹn cho ngươi. Còn nếu như có..."
"Không có nếu gì hết!" Thanh âm của Bạch Cẩn Phong đột nhiên bén nhọn, nhanh chóng ngắt lời lão. "Đệ tử của ta không đến lượt các ngươi định đoạt. Bây giờ các ngươi ngoan ngoãn cút đi, chuyện hôm nay ta sẽ xem như không có gì. Còn nếu không đừng trách ta độc ác!"
"Ta nhổ vào." Trưởng lão của Vạn Cổ vực vốn nóng tính không nhịn được mà nhảy dựng lên, kéo lão giả ra sau. "Ngươi dám sao? Thanh Phong môn của ngươi là cái quái gì mà dám đắc tội với toàn bộ năm thế lực lớn chúng ta chứ, khôn hồn giao người đây! Nếu không..." Lão ta còn chưa nói xong, trên trán đã xuất hiện một lỗ máu rồi ngã bịch xuống đất, mắt trợn trừng.
Bạch Cẩn Phong lạnh nhạt thu hồi tay lại, trên mũi Vô Ảnh kiếm còn nhỏ máu tong tong, nhất thời cả sơn động nhuốm một mùi tanh gây mũi.
"Các ngươi còn có gì muốn nói không?"
Lão giả của Thư Hùng đạo quán thấy vậy liền lùi lại. "Ngươi... ngươi dám giết người???"
"Sư tôn..." Sở Thanh Vân lần đầu tiên nhìn thấy người bị giết ngay trước mặt mình, cả người run lẩy bẩy, hai tay càng quặp chặt vào cổ Bạch Cẩn Phong.
Bạch Cẩn Phong cảm nhận người trong lòng đang sợ hãi tột độ, hắn vỗ lưng Sở Thanh Vân trấn an.
"Không sao đâu, rất nhanh sẽ xong thôi."
Nói rồi Bạch Cẩn Phong ôm Sở Thanh Vân tiến đến một góc sơn động rồi đặt y xuống đó. "Thanh Vân. Nghe lời vi sư nhắm mắt vào, khi nào vi sư bảo thì mới được mở ra, biết không?"
Sở Thanh Vân hoảng hốt gật đầu rồi lại lắc đầu, y thật sự kinh hoảng, bàn tay nắm chặt lấy áo Bạch Cẩn Phong không buông.
"Ngoan. Ngồi đây đợi ta."
Bạch Cẩn Phong gỡ tay Sở Thanh Vân ra rồi từ từ tiến tới đám người đang đứng đờ ra đó.
Trong mắt bọn họ, Bạch Cẩn Phong bây giờ chẳng khác gì ác ma, quanh thân thể cao lớn là sát khí kinh nhân.
Lão giả gầy gò của Âm linh giáo không chịu nổi áp lực truyền đến, cả người ngã nhoài ra, nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đứng bên cạnh mình thì run lên.
"Minh Ly tôn giả, ngươi... ngươi muốn làm gì? Có gì từ từ nói."
"Cái tay bẩn thỉu này của ngươi từng đụng chạm vào người y đúng không?" Bạch Cẩn Phong lạnh lùng hỏi, không đợi lão trả lời Vô Ảnh kiếm đã lướt qua, tay phải của lão giả đứt lìa ra, máu văng tung toé.
"A a a..." Lão vội vàng bò lê ra đằng sau, chẳng còn phong phạm tiên nhân gì nữa, "Minh Ly tôn giả, cầu xin ngươi... cầu xin ngươi, đừng giết ta."
Sở Thanh Vân ngồi ngốc ở đó không dám động đậy, mắt căng lên chăm chú nhìn Bạch Cẩn Phong.
Tầm nhìn của Sở Thanh Vân nhoè dần, bóng lưng trước mắt dần dần trùng khớp với bóng lưng trong giấc mơ.
Vừa nhìn thấy Vô Ảnh kiếm giơ lên, bỗng dưng đầu óc Sở Thanh Vân quay cuồng, y sực nhớ đến thân phận đám người này, vội vàng hét lên:
"Sư tôn... dừng tay!!!"
Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Sở Thanh Vân bất chấp thương thế trên người vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Bạch Cẩn Phong từ đằng sau, nước mắt đã nhoè hai mắt, y khổ sở cầu xin:
"Không cần... Sư tôn đừng giết người."
Sở Thanh Vân muốn giết đám người này không? Cực kỳ muốn! Y còn muốn lôi hết thảy những người đã từng khi dễ mình ra để trừng trị.
Nhưng mà bây giờ thì không được. Sở Thanh Vân biết năm người này là ai, nếu Bạch Cẩn Phong vì y mà đắc tội với cả năm thế lực lớn, hắn sẽ bị cả tu chân giới truy sát, lúc đó y còn mặt mũi nào mà đối diện với hắn cơ chứ.
Bạch Cẩn Phong không động đậy. Sở Thanh Vân lại gọi tiếp. "Sư tôn..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên đánh sâu vào tiềm thức của Bạch Cẩn Phong, xoa dịu tâm ma đang lớn dần trong đó. Cuối cùng kiếm trong tay hắn cũng buông xuống.
Bạch Cẩn Phong nhắm chặt mắt lại cảm nhận hơi ấm đến từ đằng sau. Đến khi mở mắt ra, sát khí trong đó đã rút đi hết, lúc này hắn mới quay lại nhẹ nhàng gạt tóc mái của Sở Thanh Vân ra, dịu dàng nói:
"Vì sao Thanh Vân lại cản vi sư?"
Sở Thanh Vân run lên, trái tim đập mạnh đến mức không thể khống chế được, nước mắt liên tục trào ra, y lắp bắp.
"Sư tôn... Sư tôn không nên giết bọn họ. Sẽ... sẽ bẩn tay người."
"Thanh Vân nói đúng!" Bạch Cẩn Phong gật đầu, kéo Sở Thanh Vân vào lòng rồi siết chặt. "Vi sư hiểu rồi, không giết thì không giết, Thanh Vân lại ra đằng kia chờ vi sư được không?"
Không hiểu sao Sở Thanh Vân lại có niềm tin mãnh liệt là Bạch Cẩn Phong sẽ nghe theo lời mình nói, y gật đầu ngoan ngoãn nghe theo, chậm chạp đi về chỗ lúc nãy rồi ngồi xuống.
Đám người trong sơn động như được đại xá, có người vì kinh sợ đã ngã ngồi xuống đất. Không ngờ đến lời nói của thằng oắt con kia lại cứu bọn họ một mạng.
Vốn tưởng đã an toàn rồi nhưng Bạch Cẩn Phong lại đột nhiên tiến tới, cả một đám ớn lạnh trong lòng, cả người căng thẳng. "Bạch... Bạch Cẩn Phong. Ngươi đã hứa tha cho chúng ta rồi mà?"
"Tha cho các ngươi cũng được." Bạch Cẩn Phong nở nụ cười như ác ma, "Nhưng phải để lại vài thứ lại đây để bồi thường chứ."
Bạch Cẩn Phong chậm rãi đi đến, dùng Khốn linh tác trói gô hết bốn người vào với nhau, tiếp theo đặt tay lên trên đầu một người.
Nhất thời trong sơn động chỉ còn tiếng gào thét và tiếng van xin đầy tuyệt vọng.
Lúc Diệp Cô Tuyệt chạy đến nơi, Bạch Cẩn Phong đã bế Sở Thanh Vân ra đến cửa sơn động, hắn thấy chưởng môn sư huynh nhìn chăm chú người trong lòng mình thì thản nhiên che đi rồi nói.
"Người ở trong đó, ta đã giết mất một. Trước tiên huynh cứ xử lý đi, tí ta sẽ giải thích sau."
Diệp Cô Tuyệt nhìn Bạch Cẩn Phong một thân y phục đầy máu tươi, mặt không rõ biểu tình, trên tay là đồ đệ nhỏ không rõ sống chết, cả người lão run lên, gật đầu.
"Được. Đệ đưa đệ tử về nghỉ đi, chốc nữa ta sẽ lên Đỉnh Thiên Nhai tìm đệ."
Bạch Cẩn Phong không trả lời, Vô Ảnh kiếm biến lớn, đợi hắn nhảy lên rồi nhanh chóng hoá thành một đạo bạch quang bay mất.
Diệp Cô Tuyệt nhìn theo bóng kiếm chán chê rồi mới đi vào trong động, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì giật nảy mình, đồng tử trong mắt co lại.
Tình trạng nơi đây không còn từ ngữ gì để hình dung nữa. Một trưởng lão Vạn Cổ vực trực tiếp bị giết chết thì không cần nhắc đến. Còn lại ở hiện trường một lão giả Âm Linh giáo bị cụt tay cộng thêm ba vị trưởng lão khác, giờ đây ai nấy đều mặc mỗi một chiếc áo lót, cả bốn đều ngây ngây ngô ngô ngồi dưới đất cười hì hì, hiển nhiên là đã bị bức điên rồi.
Diệp Cô Tuyệt thử thò tay kiểm tra, không ngờ mấy người này đều đã bị phế bỏ tu vi, đan điền vỡ nát, lão hít sâu một hơi để ngăn cơn giận đang dâng lên, nghiến răng nghiến lợi gào:
"Trời ơi con mẹ nó Bạch Cẩn Phong!!! Ngươi giết ta đi còn hơn."