Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Thái độ lạ
Diệp Cô Tuyệt chửi rủa một hồi xong vẫn phải cắn răng đi xử lý mọi việc. Ai bảo lão là sư huynh cơ chứ?
Từ trong ra ngoài môn phái người nào cũng biết lão cưng chiều vị sư đệ này nhất. Thật ra đúng là vậy, ngày xưa Bạch Cẩn Phong vẫn còn là một cục nắm tròn tròn chạy sau mông sư tôn, lão luôn cảm thấy vị sư đệ của mình ngoan ngoãn không ai bì nổi. Bây giờ dù hắn đã lớn rồi nhưng trong mắt lão cũng không khác là mấy.
Bạch Cẩn Phong không sai. Chắc chắn do đám người này khi dễ người của hắn trước.
Phải, sự thật chính là vậy.
Diệp Cô Tuyệt bênh người không cần biết lý do. Lão vung tay ra, dùng một ngọn lửa đốt cho trưởng lão đã ngã xuống của Vạn Cổ vực thi cốt vô hồn, song lão mới dắt bốn người đang cười ngớ ngẩn đi ra khỏi sơn động.
Phía bên ngoài còn xác một vài người nữa. Xét theo y phục dạ hành trên thân bọn họ, Diệp Cô Thần cảm thấy đám người này cũng chẳng tốt đẹp gì, lại cho một mồi lửa, thế là xong.
"Bạch Cẩn Phong ơi là Bạch Cẩn Phong", Diệp Cô Tuyệt nghiến răng chửi, "Ta ăn ở có đến nỗi nào đâu mà suốt ngày ngươi kiếm việc hành hạ ta thế này. Để xem lần này ngươi giải thích thế nào."
Nhưng mà may mắn sự việc vẫn còn khống chế được. Nhớ lại lúc nãy hai tiểu tử Diệp Thần và Từ Kha hớt hải chạy lên Đỉnh Hỗn Mang, nghe xong câu nhắn gửi của Bạch Cẩn Phong, cả người lão hốt hoảng, chỉ lo sư đệ lão gây ra chuyện không thể vãn hồi.
Người không sao là may rồi, còn quản đắc tội với môn phái nào cơ chứ, lão không giải quyết được thì còn có sư tôn.
Nên nhớ sư tôn lão còn cưng chiều Bạch Cẩn Phong gấp mấy lần lão cơ.
Diệp Cô Tuyệt bơ phờ dắt người về trả cho các thế lực lớn, qua loa nói rằng bọn họ tình cờ lạc vào cấm địa rồi gặp phải yêu thú bị phong ấn, một người chết bốn người bị thương.
Mấy người dẫn đội còn lại đều không phải cao tầng môn phái, Diệp Cô Tuyệt nói sao thì là vậy, không dám cãi lại, chỉ có Vạn Cổ vực là khó nói chuyện. Liễu Tư Minh liên tục đòi Thanh Phong môn cho bọn họ một cái công đạo.
Diệp Cô Tuyệt tất nhiên là không đồng ý. Lão lợi dụng sự cố dứt khoát cưỡng chế chấm dứt đại hội, mời từng thế lực trở về.
Từ lúc đại hội chấm dứt đến lúc tiễn người đi chỉ mất có một buổi chiều. Diệp Cô Tuyệt giải quyết xong mọi việc cảm thấy mình già thêm vài tuổi, lão bây giờ mới hùng hổ lên Đỉnh Thiên Nhai vấn tội Bạch Cẩn Phong.
Không ngờ còn chưa lên đến nơi đã nhìn thấy tấm biển sừng sững đặt ở sườn núi, trên đó ghi dòng chữ "đang bế quan, cấm vào!".
Diệp Cô Tuyệt không để ý tức giận xông tới, ai dè bị kết giới đánh văng ra.
Ngẫm nghĩ đến Bạch Cẩn Phong hiện tại tu vi đã ngang bằng lão, Diệp Cô Tuyệt đành nghẹn một bụng tức tối đi về.
Chưa có chưởng môn nào lại phải chịu ấm ức như vậy! Chưa bao giờ!
Bạch Cẩn Phong lần này mà không kiếm được lý do giải thích cho tốt thì chết với lão.
Ầm ĩ bên ngoài Bạch Cẩn Phong không hề biết, hắn bây giờ đang ngồi cẩn thận bôi thuốc cho mấy vết thương trên mặt đệ tử nhà mình.
Sở Thanh Vân ngày hôm nay đã chịu kinh hách quá lớn, từ đầu đến cuối chỉ im lặng để mặc cho Bạch Cẩn Phong kiểm tra thân thể mình.
Trong đầu y cứ tua đi tua lại mấy câu mà đám người kia nói, cái gì mà phi thăng? Cái gì mà Vọng nguyệt sơn hà đồ? Những thứ đó thì liên quan gì đến y chứ?
Vì suy nghĩ nhập tâm quá Sở Thanh Vân bất giác hỏi ra miệng, "Sư tôn, Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì?"
Bàn tay đang bôi thuốc của Bạch Cẩn Phong khựng lại trong giây lát, hắn bình tĩnh đáp.
"Thứ vớ vẩn ấy mà, Thanh Vân không cần để ý đến lời đám người kia nói, ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt là được."
Giọng nói của Bạch Cẩn Phong nghe là lạ, dường như có chỗ nào đó không giống mọi ngày. Sở Thanh Vân biết là không hỏi được gì nên đành im lặng, nhưng trong lòng càng thêm vững chắc Vọng nguyệt sơn hà đồ này liên quan đến mình.
Sư tôn không cho tìm hiểu thì y lại càng tò mò.
Bọn người kia muốn cởi y phục của y để kiểm tra thứ gì đó? Lần trước Bạch Cẩn Phong cũng nhấn mạnh không cho phép y cởi đồ trước mặt người khác, có lẽ nào Bạch Cẩn Phong cũng biết việc này?
Sao tự dưng tiểu thuyết tình sắc lại biến thành tiểu thuyết âm mưu thế này? Mà nhân vật qua đường là y cũng bị kéo vào nữa.
Sở Thanh Vân ôm một bụng nghi ngờ, theo bàn tay Bạch Cẩn Phong mát lạnh xoa nắn trên khuôn mặt mà ngủ mất.
Lần này Sở Thanh Vân lại nằm mơ giấc mơ quen thuộc, chỉ là bóng lưng trong mộng kia cực kỳ rõ ràng. Tâm chí hỗn loạn, y lại cố gắng tiến đến gần, nhưng dùng hết sức cũng chỉ nhìn thấy mắt người kia chảy ra hai dòng huyết lệ.
Cảnh tượng lại thay đổi, Sở Thanh Vân mơ thấy Bạch Cẩn Phong giơ Vô Ảnh kiếm lên lạnh lùng chém xuống, máu tươi bắn lên, hắn hơi rũ mi nên nhìn không ra biểu tình. Nhưng mà lần này Sở Thanh Vân có van nài cầu xin làm sao Bạch Cẩn Phong cũng không dừng lại.
Máu tươi càng lúc càng nhiều, tràn ra đất thành một đồ hình kỳ dị, tiếng gào khóc, tiếng van xin vang vọng khắp nơi, Sở Thanh Vân cảm giác như trái tim mình như bị bóp nghẹt, mở bừng mắt ra.
Hương trúc xanh thơm ngát xộc vào mũi, xua tan ma chướng trong lòng.
Tốt rồi, chỉ là mơ thôi.
Sở Thanh Vân đang nằm trong vòng ôm của Bạch Cẩn Phong, ở tư thế này cả người y áp sát vào lồng ngực nam nhân, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn. Nhưng mà kỳ lạ là y cũng chẳng thấy khó chịu gì, cơ thể chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy một sự quen thuộc nhàn nhạt.
Quen thuộc?
Càng ngày Sở Thanh Vân càng nhận ra thế giới chân thật này không hề giống một cuốn tiểu thuyết tình sắc. Bạch Cẩn Phong luôn luôn nghiêm cẩn dạy dỗ y tu luyện, y cũng chưa nghe nói hắn dây dưa với bất kỳ nam tử nào.
Lẽ nào từ đầu đến cuối là Sở Thanh Vân y hiểu nhầm...
Sở Thanh Vân lén lút bò dậy. Tuy là hiểu lầm nhưng thái độ của Bạch Cẩn Phong dành cho y khác biệt là thật, có sư tôn nào lại ôm đồ đệ đi ngủ không?
Thật ra oan ức cho Bạch Cẩn Phong quá, hôm qua Sở Thanh Vân nắm lấy vạt áo của hắn không buông, lúc gặp ác mộng còn liên tiếp gọi sư tôn. Bạch Cẩn Phong không đành lòng để y nằm một mình nên bồi bên cạnh, ai dè Sở Thanh Vân lăn lộn một lúc lăn thẳng vào vòng tay hắn.
Bạch Cẩn Phong ôm tấm thân mềm mại trong lòng không nỡ đẩy ra, cuối cùng dành cả một đêm niệm thanh tâm chú để tỉnh táo lại, đến gần sáng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thanh Vân của hắn thật biết hành người mà.
Sở Thanh Vân tỉnh dậy muốn lén lút xuống núi chạy về Thanh Vân Cư, ai dè sư tôn y đã lập kết giới phong bế Đỉnh Thiên Nhai lại, cự tuyệt người ra người vào.
Sở Thanh Vân ủ rũ quay đầu, lại nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đứng ở rừng trúc nhìn mình chằm chằm, trong lòng rơi lộp bộp.
"Sư tôn." Sở Thanh Vân hơi chột dạ, luống cuống không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Cẩn Phong, y nhớ tới lần trước hai người vừa mới phân rõ khoảng cách, bây giờ lại lăn vào một chỗ, nói sao y vẫn thấy ngượng ngùng.
"Thanh Vân muốn đi đâu?" Giọng nói âm u cất lên.
Từ hôm qua đến nay sư tôn y cứ liên tục gọi tên thân mật làm Sở Thanh Vân cảm thấy da đầu tê dại, y không muốn đáp cũng phải đáp, chậm rì rì đáp. "Đệ tử muốn về Thanh Vân Cư."
"Thanh Vân cứ tạm thời ở lại đây đã. Nhân tiện mấy hôm nay tranh thủ học tập vài thuật pháp cơ bản." Bạch Cẩn Phong đạp lá khô tiến đến gần Sở Thanh Vân, rất tự nhiên cầm tay y. "Được không, hửm?"
Giọng nói của Bạch Cẩn Phong quá mức dịu dàng, Sở Thanh Vân bỗng chốc thất thần, vô thức gật đầu.
"Được..."
Sau đó y ngoan ngoãn mặc hắn dắt tay mình trở lại.
Sao cứ có gì đó sai sai vậy???
Từ trong ra ngoài môn phái người nào cũng biết lão cưng chiều vị sư đệ này nhất. Thật ra đúng là vậy, ngày xưa Bạch Cẩn Phong vẫn còn là một cục nắm tròn tròn chạy sau mông sư tôn, lão luôn cảm thấy vị sư đệ của mình ngoan ngoãn không ai bì nổi. Bây giờ dù hắn đã lớn rồi nhưng trong mắt lão cũng không khác là mấy.
Bạch Cẩn Phong không sai. Chắc chắn do đám người này khi dễ người của hắn trước.
Phải, sự thật chính là vậy.
Diệp Cô Tuyệt bênh người không cần biết lý do. Lão vung tay ra, dùng một ngọn lửa đốt cho trưởng lão đã ngã xuống của Vạn Cổ vực thi cốt vô hồn, song lão mới dắt bốn người đang cười ngớ ngẩn đi ra khỏi sơn động.
Phía bên ngoài còn xác một vài người nữa. Xét theo y phục dạ hành trên thân bọn họ, Diệp Cô Thần cảm thấy đám người này cũng chẳng tốt đẹp gì, lại cho một mồi lửa, thế là xong.
"Bạch Cẩn Phong ơi là Bạch Cẩn Phong", Diệp Cô Tuyệt nghiến răng chửi, "Ta ăn ở có đến nỗi nào đâu mà suốt ngày ngươi kiếm việc hành hạ ta thế này. Để xem lần này ngươi giải thích thế nào."
Nhưng mà may mắn sự việc vẫn còn khống chế được. Nhớ lại lúc nãy hai tiểu tử Diệp Thần và Từ Kha hớt hải chạy lên Đỉnh Hỗn Mang, nghe xong câu nhắn gửi của Bạch Cẩn Phong, cả người lão hốt hoảng, chỉ lo sư đệ lão gây ra chuyện không thể vãn hồi.
Người không sao là may rồi, còn quản đắc tội với môn phái nào cơ chứ, lão không giải quyết được thì còn có sư tôn.
Nên nhớ sư tôn lão còn cưng chiều Bạch Cẩn Phong gấp mấy lần lão cơ.
Diệp Cô Tuyệt bơ phờ dắt người về trả cho các thế lực lớn, qua loa nói rằng bọn họ tình cờ lạc vào cấm địa rồi gặp phải yêu thú bị phong ấn, một người chết bốn người bị thương.
Mấy người dẫn đội còn lại đều không phải cao tầng môn phái, Diệp Cô Tuyệt nói sao thì là vậy, không dám cãi lại, chỉ có Vạn Cổ vực là khó nói chuyện. Liễu Tư Minh liên tục đòi Thanh Phong môn cho bọn họ một cái công đạo.
Diệp Cô Tuyệt tất nhiên là không đồng ý. Lão lợi dụng sự cố dứt khoát cưỡng chế chấm dứt đại hội, mời từng thế lực trở về.
Từ lúc đại hội chấm dứt đến lúc tiễn người đi chỉ mất có một buổi chiều. Diệp Cô Tuyệt giải quyết xong mọi việc cảm thấy mình già thêm vài tuổi, lão bây giờ mới hùng hổ lên Đỉnh Thiên Nhai vấn tội Bạch Cẩn Phong.
Không ngờ còn chưa lên đến nơi đã nhìn thấy tấm biển sừng sững đặt ở sườn núi, trên đó ghi dòng chữ "đang bế quan, cấm vào!".
Diệp Cô Tuyệt không để ý tức giận xông tới, ai dè bị kết giới đánh văng ra.
Ngẫm nghĩ đến Bạch Cẩn Phong hiện tại tu vi đã ngang bằng lão, Diệp Cô Tuyệt đành nghẹn một bụng tức tối đi về.
Chưa có chưởng môn nào lại phải chịu ấm ức như vậy! Chưa bao giờ!
Bạch Cẩn Phong lần này mà không kiếm được lý do giải thích cho tốt thì chết với lão.
Ầm ĩ bên ngoài Bạch Cẩn Phong không hề biết, hắn bây giờ đang ngồi cẩn thận bôi thuốc cho mấy vết thương trên mặt đệ tử nhà mình.
Sở Thanh Vân ngày hôm nay đã chịu kinh hách quá lớn, từ đầu đến cuối chỉ im lặng để mặc cho Bạch Cẩn Phong kiểm tra thân thể mình.
Trong đầu y cứ tua đi tua lại mấy câu mà đám người kia nói, cái gì mà phi thăng? Cái gì mà Vọng nguyệt sơn hà đồ? Những thứ đó thì liên quan gì đến y chứ?
Vì suy nghĩ nhập tâm quá Sở Thanh Vân bất giác hỏi ra miệng, "Sư tôn, Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì?"
Bàn tay đang bôi thuốc của Bạch Cẩn Phong khựng lại trong giây lát, hắn bình tĩnh đáp.
"Thứ vớ vẩn ấy mà, Thanh Vân không cần để ý đến lời đám người kia nói, ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt là được."
Giọng nói của Bạch Cẩn Phong nghe là lạ, dường như có chỗ nào đó không giống mọi ngày. Sở Thanh Vân biết là không hỏi được gì nên đành im lặng, nhưng trong lòng càng thêm vững chắc Vọng nguyệt sơn hà đồ này liên quan đến mình.
Sư tôn không cho tìm hiểu thì y lại càng tò mò.
Bọn người kia muốn cởi y phục của y để kiểm tra thứ gì đó? Lần trước Bạch Cẩn Phong cũng nhấn mạnh không cho phép y cởi đồ trước mặt người khác, có lẽ nào Bạch Cẩn Phong cũng biết việc này?
Sao tự dưng tiểu thuyết tình sắc lại biến thành tiểu thuyết âm mưu thế này? Mà nhân vật qua đường là y cũng bị kéo vào nữa.
Sở Thanh Vân ôm một bụng nghi ngờ, theo bàn tay Bạch Cẩn Phong mát lạnh xoa nắn trên khuôn mặt mà ngủ mất.
Lần này Sở Thanh Vân lại nằm mơ giấc mơ quen thuộc, chỉ là bóng lưng trong mộng kia cực kỳ rõ ràng. Tâm chí hỗn loạn, y lại cố gắng tiến đến gần, nhưng dùng hết sức cũng chỉ nhìn thấy mắt người kia chảy ra hai dòng huyết lệ.
Cảnh tượng lại thay đổi, Sở Thanh Vân mơ thấy Bạch Cẩn Phong giơ Vô Ảnh kiếm lên lạnh lùng chém xuống, máu tươi bắn lên, hắn hơi rũ mi nên nhìn không ra biểu tình. Nhưng mà lần này Sở Thanh Vân có van nài cầu xin làm sao Bạch Cẩn Phong cũng không dừng lại.
Máu tươi càng lúc càng nhiều, tràn ra đất thành một đồ hình kỳ dị, tiếng gào khóc, tiếng van xin vang vọng khắp nơi, Sở Thanh Vân cảm giác như trái tim mình như bị bóp nghẹt, mở bừng mắt ra.
Hương trúc xanh thơm ngát xộc vào mũi, xua tan ma chướng trong lòng.
Tốt rồi, chỉ là mơ thôi.
Sở Thanh Vân đang nằm trong vòng ôm của Bạch Cẩn Phong, ở tư thế này cả người y áp sát vào lồng ngực nam nhân, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn. Nhưng mà kỳ lạ là y cũng chẳng thấy khó chịu gì, cơ thể chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy một sự quen thuộc nhàn nhạt.
Quen thuộc?
Càng ngày Sở Thanh Vân càng nhận ra thế giới chân thật này không hề giống một cuốn tiểu thuyết tình sắc. Bạch Cẩn Phong luôn luôn nghiêm cẩn dạy dỗ y tu luyện, y cũng chưa nghe nói hắn dây dưa với bất kỳ nam tử nào.
Lẽ nào từ đầu đến cuối là Sở Thanh Vân y hiểu nhầm...
Sở Thanh Vân lén lút bò dậy. Tuy là hiểu lầm nhưng thái độ của Bạch Cẩn Phong dành cho y khác biệt là thật, có sư tôn nào lại ôm đồ đệ đi ngủ không?
Thật ra oan ức cho Bạch Cẩn Phong quá, hôm qua Sở Thanh Vân nắm lấy vạt áo của hắn không buông, lúc gặp ác mộng còn liên tiếp gọi sư tôn. Bạch Cẩn Phong không đành lòng để y nằm một mình nên bồi bên cạnh, ai dè Sở Thanh Vân lăn lộn một lúc lăn thẳng vào vòng tay hắn.
Bạch Cẩn Phong ôm tấm thân mềm mại trong lòng không nỡ đẩy ra, cuối cùng dành cả một đêm niệm thanh tâm chú để tỉnh táo lại, đến gần sáng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thanh Vân của hắn thật biết hành người mà.
Sở Thanh Vân tỉnh dậy muốn lén lút xuống núi chạy về Thanh Vân Cư, ai dè sư tôn y đã lập kết giới phong bế Đỉnh Thiên Nhai lại, cự tuyệt người ra người vào.
Sở Thanh Vân ủ rũ quay đầu, lại nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đứng ở rừng trúc nhìn mình chằm chằm, trong lòng rơi lộp bộp.
"Sư tôn." Sở Thanh Vân hơi chột dạ, luống cuống không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Cẩn Phong, y nhớ tới lần trước hai người vừa mới phân rõ khoảng cách, bây giờ lại lăn vào một chỗ, nói sao y vẫn thấy ngượng ngùng.
"Thanh Vân muốn đi đâu?" Giọng nói âm u cất lên.
Từ hôm qua đến nay sư tôn y cứ liên tục gọi tên thân mật làm Sở Thanh Vân cảm thấy da đầu tê dại, y không muốn đáp cũng phải đáp, chậm rì rì đáp. "Đệ tử muốn về Thanh Vân Cư."
"Thanh Vân cứ tạm thời ở lại đây đã. Nhân tiện mấy hôm nay tranh thủ học tập vài thuật pháp cơ bản." Bạch Cẩn Phong đạp lá khô tiến đến gần Sở Thanh Vân, rất tự nhiên cầm tay y. "Được không, hửm?"
Giọng nói của Bạch Cẩn Phong quá mức dịu dàng, Sở Thanh Vân bỗng chốc thất thần, vô thức gật đầu.
"Được..."
Sau đó y ngoan ngoãn mặc hắn dắt tay mình trở lại.
Sao cứ có gì đó sai sai vậy???