Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-506
Chương 506: Đều là bị sắp đặt
Không có cái gì khác ngoài cảm giác đau khổ xen lẫn một chút tuyệt vọng, nếu như ai chưa từng trài qua những chuyện này, vậy thì vĩnh viễn cũng không có tư cách đi khuyên nhủ người khác, điều này Tiêu Hạo Thiên vô cùng rõ ràng.
Trong lòng của Cao Ánh Vy hiện tại nhất định là vô cùng ẩm ức. Cũng giống như trong lời của anh nói, cả thể xác lẫn tinh thần cô từ khi sinh ra tất cả đều bị Đường Ngọc Hiền can thiệp vào, kể cả cơ hội mà cô và Tiêu Hạo Thiên vô tình gặp gỡ nhau cũng là do bà ta dày công tính toán, sắp đặt sẵn kết quả.
Nếu việc này đổi lại là bất kỳ ai khác đến làm thi có thể sẽ không có năng lực làm được như vậy, chỉ với sức lực của một người lại có thể đem tất cả mọi người đều tính toán nằm trong kế hoạch của mình. Hà Nội đúng là có vô số thế lực lớn, không thiếu những gia tộc giàu có ở trên đỉnh của giới thượng lưu, còn có thành phố Hải Phòng và thành phố Huế, thành phố Sài Gòn. Cả bốn thành phố lớn như vậy lại có thể bị cô ta nằm trong lòng bàn tay, dùng thủ đoạn để đùa giỡn.
Nhưng bà ta đúng là có thể làm được. Đường Ngọc Hiển chính là cô gái thiên tài nổi tiếng đứng hàng thử nhất trên thế giới, cô ta đối với mỗi một lĩnh vực khác nhau cái nào cũng đã từng nghiên cứu tìm hiểu qua một ít, hơn nữa bản thân cô ta còn là người có thực lực mạnh nhất ở miền Nam, là cường giả vương cấp đứng ngang hàng với Khổng Thưong trên top bàng xếp hạng cường già.
Là một tượng đài vương giả sống được người đương thời sùng bái, nếu cô ấy muốn sắp đặt một ít chuyện gì đó, dùng năng lực của chiến thần tuyệt đối sẽ không làm theo cách bình thường, không thể quá mức đơn giản được.
Giờ phút này, sau khi đã rõ ràng tất cả mọi chuyện.Trong lòng cô càng thêm đau khổ, cảm giác như sắp không áp chế nổi nữa rồi. Năm năm! Suốt năm năm bị dằn vặt trong đau khổ, thời điểm mà cô mang thai bị đuổi ra khỏi nhà đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, mà khi cô đã sinh hạ đứa nhỏ xong, ở thành phố Hải Phòng lại một lần nữa phải đón nhận càm giác tuyệt vọng lẫn đau khổ đến cùng cực..
Có thể nói trong năm năm qua, số lần dau khổ mà CÔ nếm trài, mỗi một lần đều là nỗi đau lớn nhất của thế gian này, là noi dau nhúc nhói mà cả đời này cô đểu không thể quên được. Đáng lẽ ra cô không cần phải trải qua tất cả những chuyện như vậy...
Cao Ánh Vy tiếp tục khóc, Tiêu Hạo Thiên ở bên cạnh cũng rơi nước mắt. Tuy chuyện của năm năm trước là do một tay Đường Ngọc Hiển sắp đặt, anh là người trong cuộc lúc ấy cũng hề hay biết gì. Nhưng dù sao chuyện này cũng đã gây ra tổn thương vô cùng lớn cho cô. Có những lúc, ngàn vạn lần không nên dùng cảm nhận của bản thân đi phỏng đoán cảm giác của người khác, đồng ý là chuyện đó đổi với bản thân anh có lẽ không cần bận tâm, cũng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng đối với người khác lại thật sự để trong lòng, Giờ phút này, chuyện của anh đối với cô cũng giống như vậy.
Chuyện xảy ra ở năm năm trước, Cao Ánh Vy với thân phận là người vợ kiếp này của anh, quà thật cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
Cô vẫn còn đang khóc, anh im lặng không nói gì thêm, mười phút nhanh chóng trôi qua. Cô dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt dinh một vài sợi tóc tán loạn, nhưng mà khi cô nhìn đến anh lại nhe nhàng nở một nụ cười. "Vy Vy.." Anh nhìn cô, mở miệng gọi một tiếng. Cao Ảnh Vy cười gật đầu, tho dài nói với anh: "Ông xã à, em cảm thấy anh thật sự rất ngu ngốc. Ngốc vô cùng." "Hà...?" Tiêu Hao Thiên có chút bối rối, mình vậy mà bị người vợ "ngốc bạch ngọt" này nói đầu óc có chút vẫn để sao? *Ngốc bạch ngọt là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giàn, không có quá nhiều tâm cơ.
Cô nhìn đến biểu cảm sững sờ của anh, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống. Cô ngừa đầu lên nhìn anh, sau đó lại đưa tay sờ lên má anh, nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt của anh.
Cô đau lòng nói: "Ông xã à, những chuyện này cũng không hần là anh vừa mới biết có đúng hay không? Còn có lúc anh với em ở chung một chỗ, mẹ cũng không hề nhúng tay vào, chẳng lẽ còn không đúng hay sao?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ừ thì... nhưng..."
Anh còn chưa nói xong đã bị cô cười cắt ngang. Cô sâu kín thờ dài, nhìn anh cười vui vẻ nói: “Em cảm thấy rất vui, thật sự rất vui, em thậm chí còn càm thấy bản thân minh rất may mắn, may mắn là lúc trước mẹ có thể chọn trúng em, còn có chuyện gặp nhau của hai chủng ta nữa. Anh là ông xã của em, cũng là người mà em yêu nhất."
Cô cũng không đợi anh trả lời, cứ thế tiếp tục nói: "Ông xã của em là Tiêu Hạo Thiên, chính là anh hùng cái thể trong thiên hạ, là người chồng tốt nhất trên thế giới này, là người đàn ông vĩ đại nhất, cũng là một người cha tốt nhất! Có thể được gà cho anh để làm vợ của anh, là phúc phận cả đời của em. Em cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được anh, nếu như em có thể mang theo ký ức đi lựa chon lai một lần nữa mà nói... Em cũng sẽ không hề do dự mà chọn cùng anh sống chung một chỗ, quyết định một lần nữa gặp lại anh." "Cho nên... Hạo Thiên à, anh không cần thiết phải đặt bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Hơn nữa, dùng góc độ của anh đề suy xét, chẳng lẽ anh không càm thấy hôn nhân của chúng ta chính là do lệnh của cha mẹ, lời người mai mối ư? Dù sao trước đây mẹ cũng đã từng gợi ý cho chúng ta một chút, đi đến kết quả ngày hôm nay rốt cuộc vẫn là do chính chúng ta lựa chọn, không phải hay sao?" "Chúng ta ấy à.., bây giờ còn có một đứa con gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu. Cả nhà đều vô cùng hạnh phúc, có đúng không?" "Em đúng là rất may mắn mới có thể gặp được anh, cho dù có để cho em chọn lại một ngàn lần, một van lần đi nữa, em cũng vẫn lựa chọn như vậy. Về phần những nỗi đau mà em phải chịu trong năm năm qua, hiện tại không phải đều đã bị anh ngàn vạn lần xóa sạch rối sao, có phải không? Bốn tháng trước trong hôn lễ trăm năm có một ở miền Trung, em chính là nữ chính xuất hiện ở thành phố Hải Phòng. Trong buổi trình diễn thời trang của tập đoàn Quân Lâm, em chính là phu nhân của tổng giám đốc. Tình yêu mà anh dành cho em đã vượt qua tất cả mong đợi, anh đã cho em một mái nhà. Ông xã à, em yêu anh không hề có một chút vướng bận, cũng không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì khác, đây thực sự là những điều trong lòng mà em muốn nói."
Không có cái gì khác ngoài cảm giác đau khổ xen lẫn một chút tuyệt vọng, nếu như ai chưa từng trài qua những chuyện này, vậy thì vĩnh viễn cũng không có tư cách đi khuyên nhủ người khác, điều này Tiêu Hạo Thiên vô cùng rõ ràng.
Trong lòng của Cao Ánh Vy hiện tại nhất định là vô cùng ẩm ức. Cũng giống như trong lời của anh nói, cả thể xác lẫn tinh thần cô từ khi sinh ra tất cả đều bị Đường Ngọc Hiền can thiệp vào, kể cả cơ hội mà cô và Tiêu Hạo Thiên vô tình gặp gỡ nhau cũng là do bà ta dày công tính toán, sắp đặt sẵn kết quả.
Nếu việc này đổi lại là bất kỳ ai khác đến làm thi có thể sẽ không có năng lực làm được như vậy, chỉ với sức lực của một người lại có thể đem tất cả mọi người đều tính toán nằm trong kế hoạch của mình. Hà Nội đúng là có vô số thế lực lớn, không thiếu những gia tộc giàu có ở trên đỉnh của giới thượng lưu, còn có thành phố Hải Phòng và thành phố Huế, thành phố Sài Gòn. Cả bốn thành phố lớn như vậy lại có thể bị cô ta nằm trong lòng bàn tay, dùng thủ đoạn để đùa giỡn.
Nhưng bà ta đúng là có thể làm được. Đường Ngọc Hiển chính là cô gái thiên tài nổi tiếng đứng hàng thử nhất trên thế giới, cô ta đối với mỗi một lĩnh vực khác nhau cái nào cũng đã từng nghiên cứu tìm hiểu qua một ít, hơn nữa bản thân cô ta còn là người có thực lực mạnh nhất ở miền Nam, là cường giả vương cấp đứng ngang hàng với Khổng Thưong trên top bàng xếp hạng cường già.
Là một tượng đài vương giả sống được người đương thời sùng bái, nếu cô ấy muốn sắp đặt một ít chuyện gì đó, dùng năng lực của chiến thần tuyệt đối sẽ không làm theo cách bình thường, không thể quá mức đơn giản được.
Giờ phút này, sau khi đã rõ ràng tất cả mọi chuyện.Trong lòng cô càng thêm đau khổ, cảm giác như sắp không áp chế nổi nữa rồi. Năm năm! Suốt năm năm bị dằn vặt trong đau khổ, thời điểm mà cô mang thai bị đuổi ra khỏi nhà đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, mà khi cô đã sinh hạ đứa nhỏ xong, ở thành phố Hải Phòng lại một lần nữa phải đón nhận càm giác tuyệt vọng lẫn đau khổ đến cùng cực..
Có thể nói trong năm năm qua, số lần dau khổ mà CÔ nếm trài, mỗi một lần đều là nỗi đau lớn nhất của thế gian này, là noi dau nhúc nhói mà cả đời này cô đểu không thể quên được. Đáng lẽ ra cô không cần phải trải qua tất cả những chuyện như vậy...
Cao Ánh Vy tiếp tục khóc, Tiêu Hạo Thiên ở bên cạnh cũng rơi nước mắt. Tuy chuyện của năm năm trước là do một tay Đường Ngọc Hiển sắp đặt, anh là người trong cuộc lúc ấy cũng hề hay biết gì. Nhưng dù sao chuyện này cũng đã gây ra tổn thương vô cùng lớn cho cô. Có những lúc, ngàn vạn lần không nên dùng cảm nhận của bản thân đi phỏng đoán cảm giác của người khác, đồng ý là chuyện đó đổi với bản thân anh có lẽ không cần bận tâm, cũng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng đối với người khác lại thật sự để trong lòng, Giờ phút này, chuyện của anh đối với cô cũng giống như vậy.
Chuyện xảy ra ở năm năm trước, Cao Ánh Vy với thân phận là người vợ kiếp này của anh, quà thật cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
Cô vẫn còn đang khóc, anh im lặng không nói gì thêm, mười phút nhanh chóng trôi qua. Cô dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt dinh một vài sợi tóc tán loạn, nhưng mà khi cô nhìn đến anh lại nhe nhàng nở một nụ cười. "Vy Vy.." Anh nhìn cô, mở miệng gọi một tiếng. Cao Ảnh Vy cười gật đầu, tho dài nói với anh: "Ông xã à, em cảm thấy anh thật sự rất ngu ngốc. Ngốc vô cùng." "Hà...?" Tiêu Hao Thiên có chút bối rối, mình vậy mà bị người vợ "ngốc bạch ngọt" này nói đầu óc có chút vẫn để sao? *Ngốc bạch ngọt là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giàn, không có quá nhiều tâm cơ.
Cô nhìn đến biểu cảm sững sờ của anh, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống. Cô ngừa đầu lên nhìn anh, sau đó lại đưa tay sờ lên má anh, nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt của anh.
Cô đau lòng nói: "Ông xã à, những chuyện này cũng không hần là anh vừa mới biết có đúng hay không? Còn có lúc anh với em ở chung một chỗ, mẹ cũng không hề nhúng tay vào, chẳng lẽ còn không đúng hay sao?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ừ thì... nhưng..."
Anh còn chưa nói xong đã bị cô cười cắt ngang. Cô sâu kín thờ dài, nhìn anh cười vui vẻ nói: “Em cảm thấy rất vui, thật sự rất vui, em thậm chí còn càm thấy bản thân minh rất may mắn, may mắn là lúc trước mẹ có thể chọn trúng em, còn có chuyện gặp nhau của hai chủng ta nữa. Anh là ông xã của em, cũng là người mà em yêu nhất."
Cô cũng không đợi anh trả lời, cứ thế tiếp tục nói: "Ông xã của em là Tiêu Hạo Thiên, chính là anh hùng cái thể trong thiên hạ, là người chồng tốt nhất trên thế giới này, là người đàn ông vĩ đại nhất, cũng là một người cha tốt nhất! Có thể được gà cho anh để làm vợ của anh, là phúc phận cả đời của em. Em cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được anh, nếu như em có thể mang theo ký ức đi lựa chon lai một lần nữa mà nói... Em cũng sẽ không hề do dự mà chọn cùng anh sống chung một chỗ, quyết định một lần nữa gặp lại anh." "Cho nên... Hạo Thiên à, anh không cần thiết phải đặt bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Hơn nữa, dùng góc độ của anh đề suy xét, chẳng lẽ anh không càm thấy hôn nhân của chúng ta chính là do lệnh của cha mẹ, lời người mai mối ư? Dù sao trước đây mẹ cũng đã từng gợi ý cho chúng ta một chút, đi đến kết quả ngày hôm nay rốt cuộc vẫn là do chính chúng ta lựa chọn, không phải hay sao?" "Chúng ta ấy à.., bây giờ còn có một đứa con gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu. Cả nhà đều vô cùng hạnh phúc, có đúng không?" "Em đúng là rất may mắn mới có thể gặp được anh, cho dù có để cho em chọn lại một ngàn lần, một van lần đi nữa, em cũng vẫn lựa chọn như vậy. Về phần những nỗi đau mà em phải chịu trong năm năm qua, hiện tại không phải đều đã bị anh ngàn vạn lần xóa sạch rối sao, có phải không? Bốn tháng trước trong hôn lễ trăm năm có một ở miền Trung, em chính là nữ chính xuất hiện ở thành phố Hải Phòng. Trong buổi trình diễn thời trang của tập đoàn Quân Lâm, em chính là phu nhân của tổng giám đốc. Tình yêu mà anh dành cho em đã vượt qua tất cả mong đợi, anh đã cho em một mái nhà. Ông xã à, em yêu anh không hề có một chút vướng bận, cũng không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì khác, đây thực sự là những điều trong lòng mà em muốn nói."