Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-84
Chương 84: Có động lòng một chút nào không?
Edit: Phưn Phưn
Nếu như Hạ Lâm Lâm vẫn yên lặng thích Phó Tranh như trước kia, vậy thì Chu Tương Tương còn có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao, người đàn ông ưu tú như Phó Tranh, người thích anh, sợ là không chỉ có mỗi Hạ Lâm Lâm.
Nhưng đơn phương thích, và thích hơn nữa muốn có là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhất là Phó Tranh đã là người đàn ông có vợ.
Một người phụ nữ, dưới tình huống biết rõ đối phương đã có vợ, mà vẫn thổ lộ với đối phương. Dưới tình huống biết rõ vợ của đối phương đang mang thai, bản thân bị viêm ruột thừa, không tự mình đến bệnh viện, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại cho người đàn ông đã có vợ mà bản thân vừa thổ lộ mấy ngày trước.
Nói thật, Chu Tương Tương thật sự nghĩ không ra, cô gái đó rất tốt nhưng vì sao lại không đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, hết lần này tới lần khác cứ muốn đến đoạt hạnh phúc của người khác?
Nhưng mà, cũng may Phó Tranh không phải là loại người chân trong chân ngoài. Nếu không, thì bây giờ cô muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Mặc dù biết Phó Tranh không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nghĩ đến việc có một người phụ nữ vẫn đang ngấp nghé chồng mình, hơn nữa người phụ nữ này lại còn đang đi làm ở công ty chồng mình, nghĩ đến chuyện này Chu Tương Tương luôn cảm thấy đầu mình đau nhức.
Tóm lại, không thể nhắm một mắt mở một mắt được nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Phó Tranh đã dậy làm xong bữa sáng cho Chu Tương Tương, đều dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng.
Làm xong, liền bưng đến bên giường cho Chu Tương Tương, "Vợ ơi, ăn sáng đi, ăn sáng xong lại ngủ tiếp."
Lúc Phó Tranh ở nhà, một ngày ba bữa đều đưa tới bên miệng Chu Tương Tương, phục vụ phải gọi là chu đáo.
Chu Tương Tương còn buồn ngủ xoa nhẹ mắt, "Mấy giờ rồi?"
"Hơn bảy giờ, ăn trước đi, ăn xong lại ngủ." Phó Tranh vừa nói, vừa đỡ Chu Tương Tương từ trên giường dậy.
Cẩn thận như vậy, thật sự là làm Chu Tương Tương rất bất đắc dĩ, nhịn không được nhắc nhở anh, "Phó Tranh, em còn chưa được năm tháng đâu."
Phó Tranh nghe vậy, chớp mắt, "Đúng vậy, cũng gần năm tháng rồi."
Chu Tương Tương: "???"
Phó Tranh đột nhiên nở nụ cười, mặt ái muội nhìn Chu Tương Tương, "Bác sĩ nói, sau năm tháng có thể sinh hoạt vợ chồng?"
Chu Tương Tương: "..."
Cấu tạo não của đàn ông và phụ nữ, quả nhiên không giống nhau.
Phó Tranh vẫn còn mặc áo t-shirt trắng và quần short vàng nhạt, Chu Tương Tương thuận miệng hỏi anh, "Hôm nay không đi làm à?"
"Có chứ, chờ em ăn xong thì anh đi, hôm qua vẫn còn chút việc chưa xử lý xong." Phó Tranh vừa trả lời vưa bưng chén cháo kê đặt ở đầu giường lên, lại tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay anh sẽ về sớm, có lẽ sẽ xong trước bốn giờ chiều, xong việc anh sẽ về với em."
Cháo kê vẫn còn hơi nóng, Phó Tranh múc một muỗng, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi một lát, đã nguội bớt mới đút tới bên miệng Chu Tương Tương, như dỗ con nít ăn cơm, nói: "Ngoan, há mồm nào."
Chu Tương Tương há miệng ăn, vừa nhai vừa nói: "Lát nữa em đến công ty với anh, được không? Bây giờ trong trường cũng không có việc gì, em lại không thể thực tập không thể làm việc, ở nhà một mình rất nhàm chán."
Phó Tranh cười xoa đầu Chu Tương Tương, nói: "Có gì mà không được, có vợ theo anh đi làm, anh cầu còn không được."
Anh nói, ngừng mấy giây, không khỏi buồn cười lại hỏi một câu, "Cho nên thật sự không phải là đến với cương vị kiểm tra à?"
Chu Tương Tương: "..."
Ăn sáng xong, từ trên giường Chu Tương Tương bước xuống, vào phòng tắm rửa mặt.
Phó Tranh ở bên ngoài thay quần áo, chờ Chu Tương Tương rửa mặt xong đi ra, Phó Tranh đã thay xong.
Áo sơ mi trắng, cả người mặc âu phục màu xanh đen.
Lúc Chu Tương Tương đi ra, Phó Tranh đang chuẩn bị thắt caravat. Nhìn Chu Tương Tương, nhướng mày cười với cô, "Lại đây, giúp anh thắt caravat."
Chu Tương Tương cười tủm tỉm đi tới, nhận lấy caravat trong tay Phó Tranh, ngước đầu giúp anh thắt ngay ngắn.
Thắt xong, cô còn lùi về phía sau hai bước, từ tận đáy lòng tán dương một câu, "Rất đẹp."
Phó Tranh cúi đầu cười nhìn cô, hỏi: "Người đẹp, hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương cười, "Quần áo đẹp."
Phó Tranh hơi híp mắt lại, bước lên phía trước một bước, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Chu Tương Tương, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô, nói: "Quần áo đẹp? Em xác định chỉ có quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhìn bộ dạng nghiêm trang của Phó Tranh, nhịn không được ha ha nở nụ cười, "Anh là đang tranh sủng với quần áo đó hả?"
"Nói giỡn, Phó Tranh anh cần tranh sao?" Anh nói, đột nhiên giữ lấy Chu Tương Tương, nặng nề hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này tới quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, kịch liệt lại lâu dài, hôn xong, hai người đều có chút thở hồng hộc, Phó Tranh rời môi đi, nhưng không để cho Chu Tương Tương có cơ hội để thở, đột nhiên lại hôn xuống. Thời gian rất ngắn, môi lần nữa rời đi, răng Phó Tranh khẽ cắn môi dưới của Chu Tương Tương, không quá đau, nhưng rất ngứa, tê dại.
Thân thể Chu Tương Tương đều mềm nhũn, không còn sức lực tựa lên vai Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu, cắn tai cô cười khẽ, "Thế nào? Anh đẹp hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, không lên tiếng. Nghĩ thầm, người này làm sao cứ ngây thơ như vậy chứ?
"Nói đi nào." Phó Tranh nói, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên mông của Chu Tương Tương một cái.
Theo bản năng thân thể Chu Tương Tương kéo căng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Tranh nhìn cô cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Chu Tương Tương, giọng nói trầm thấp lại lộ ra tia ái muội, "Nói nào, vợ."
Chu Tương Tương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Phó Tranh, anh đã sắp làm ba rồi, tại sao vẫn còn ngây thơ như thế?"
Phó Tranh nhất quyết không tha, cười thở dài, nói: "Ai bảo em keo kiệt như thế, cũng không chịu khen ba một câu."
Chu Tương Tương cuối cùng nhịn không được bật cười, "Phải phải phải, em keo kiệt, rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng thấy trên đời này, hài lòng chưa, ba Phó?"
Phó Tranh cuối cùng cũng hài lòng, một giây sau liền nâng mặt Chu Tương Tương, nặng nề hôn lên môi cô một cái, vô cùng vui vẻ, "Mẹ Chu ngoan quá."
...
Lúc trước Phó Tranh cùng với mấy người bạn hợp tác mở phòng làm việc, Chu Tương Tương còn thường xuyên đi qua phòng làm việc chơi, nhưng về sau công việc làm ăn của Phó Tranh càng ngày càng lên, sau này thành lập công ty, Chu Tương Tương cũng không tới nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Công ty mới nên rất nhiều nhân viên mới, tất cả mọi người chưa từng gặp Chu Tương Tương, nên khi nhìn thấy Phó Tranh dắt Chu Tương Tương từ trong thang máy đi ra, những người đang bận rộn làm việc đều vô thức ngừng lại. Ánh mắt dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, tất cả mọi người giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn kinh hãi, bát quái trong đầu cháy hừng hực.
Phụ nữ: Phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết? Wow! Hâm mộ!
Đàn ông: Không hổ là người con gái của đại boss, quả nhiên rất xinh đẹp!
Lúc Tạ Nguyên từ trong phòng làm việc đi ra, đúng lúc đụng phải Phó Tranh đang dắt Chu Tương Tương đi ở đại sảnh phòng làm việc, chuẩn bị bước về hướng phòng làm việc tổng giám đốc.
Tạ Nguyên đã lâu rồi không gặp Chu Tương Tương, lập tức kích động kêu to một tiếng, "Chị dâu!"
Tạ Nguyên vừa kêu to một tiếng, toàn bộ đại sảnh phòng làm việc, đều là giọng của cậu.
Chu Tương Tương giật mình, vô thức vỗ ngực.
Đã lâu không gặp Tạ Nguyên, vẫn ồn ào như trước đây.
Phó Tranh híp mắt lại, mặt đen trừng mắt liếc cậu, "Ầm ầm ĩ ĩ như vậy để làm gì? Vợ với con tôi đều bị cậu dọa rồi."
Phó Tranh vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều không tự giác được nhìn lên bụng của Chu Tương Tương. Chu Tương Tương ăn mặc rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thể nhìn ra.
Chuyện Chu Tương Tương mang thai, bên cạnh Phó Tranh, trừ mấy anh em có quan hệ rất tốt, những người khác cũng không biết.
Tạ Nguyên là một trong những người biết được việc đó, cười ha hả sờ đầu, "Phải phải phải, tớ sai rồi, dọa sợ chị dâu với cháu của tớ rồi."
Phó Tranh cười khẽ một tiếng, "Được rồi, mau đi đi."
Nói xong liền dắt Chu Tương Tương về hướng phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Tranh và Chu Tương Tương chân trước vừa đi, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt liền sôi trào lên.
Có người lại gần hỏi Tạ Nguyên, "Tạ lão đại, vừa rồi chính là phu nhân tổng giám đốc của chúng ta?"
Tạ Nguyên cười một tiếng, "Còn có giả nữa hả."
"Trời ạ, thật sự nhìn không ra, ông chủ của chúng ta không chỉ kết hôn, ngay cả con cũng đã có."
Tạ Nguyên sờ cằm, còn không phải sao. Con cũng đã có rồi, tiền quà cũng phải chuẩn bị thôi.
Tạ Nguyên lắc đầu thở dài, bước vào trong thang máy.
...
Tối hôm qua bệnh viêm ruột thừa của Hạ Lâm Lâm tái phát, đi bệnh viện, bác sĩ đề nghị lập tức phẫu thuật, nhưng cô ta sợ hãi, vốn muốn để Phó Tranh đến chăm sóc cho cô ta, nhưng cuối cùng anh không chỉ không tới, thậm chí ngay cả điện thoại của cô ta cũng không nhận.
Không bao lâu, Từ Hải liền tới, khuyên cô ta phẫu thuật, cô ta không đồng ý, bác sĩ kê thuốc giảm đau, cuối cùng mới chịu đựng được, sáng nay vẫn như mọi ngày đi làm.
Mới từ thang máy đi ra, chỉ nghe thấy đại sảnh phòng làm việc ồn ào. Cô ta không khỏi cau chặt mày, đang muốn nổi giận, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa một người đàn ông nói: "Phu nhân tổng giám đốc trông thật xinh đẹp, nếu tôi là Phó tổng, thì tôi cũng thích."
Một cô gái hai tay chống cằm, hướng mặt lại nói: "Tôi thật sự hâm mộ vợ của ông chủ chúng ta quá, nghe nói hai người bọn họ từ cao trung đã quen nhau, tình cảm nhiều năm như thế, đây mới thật sự là kết hôn với tình yêu đó."
...
Hạ Lâm Lâm trở lại phòng làm việc, treo áo khoác lên giá áo, sau đó thì ngồi xuống ghế làm việc, cô ta nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi.
Trong đầu tất cả đều là những âm thanh cô ta vừa nghe được ở đại sảnh.
Bỗng nhiên cô ta nhớ những lời mà Từ Hải nói với cô ta vào tối hôm qua.
Tình yêu, xưa nay đều chú trọng đến thứ tự trước sau.
Cô ta chậm nhiều năm mới biết tới Phó Tranh, lúc quen biết, anh đã có cô gái mà anh yêu sâu đậm.
Nhưng cô ta thật sự rất muốn hỏi anh một câu: Nếu như cô ta quen biết anh sớm hơn Chu Tương Tương, nếu như lúc trước người ở bên cạnh giúp anh chiến đấu hăng hái thi đại học là cô ta, vậy có phải anh cũng thích cô ta như thích Chu Tương Tương hay không?
Đã thích nhiều năm như vậy, cho dù thất bại, cũng rất muốn nghe đáp án của anh.
Những năm này sớm chiều chung đụng với nhau, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau phấn đấu, anh đối với cô ta, thật sự không có một chút động lòng nào sao?
Cô ta mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Một lúc lâu sau, cuối cùng mới lấy lại được tinh thần.
Cô ta từ trên ghế sofa đứng lên, từ trên bàn làm việc tiện tay cầm một phần văn kiện, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một bước ra khỏi phòng làm việc...
Edit: Phưn Phưn
Nếu như Hạ Lâm Lâm vẫn yên lặng thích Phó Tranh như trước kia, vậy thì Chu Tương Tương còn có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao, người đàn ông ưu tú như Phó Tranh, người thích anh, sợ là không chỉ có mỗi Hạ Lâm Lâm.
Nhưng đơn phương thích, và thích hơn nữa muốn có là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhất là Phó Tranh đã là người đàn ông có vợ.
Một người phụ nữ, dưới tình huống biết rõ đối phương đã có vợ, mà vẫn thổ lộ với đối phương. Dưới tình huống biết rõ vợ của đối phương đang mang thai, bản thân bị viêm ruột thừa, không tự mình đến bệnh viện, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại cho người đàn ông đã có vợ mà bản thân vừa thổ lộ mấy ngày trước.
Nói thật, Chu Tương Tương thật sự nghĩ không ra, cô gái đó rất tốt nhưng vì sao lại không đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, hết lần này tới lần khác cứ muốn đến đoạt hạnh phúc của người khác?
Nhưng mà, cũng may Phó Tranh không phải là loại người chân trong chân ngoài. Nếu không, thì bây giờ cô muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Mặc dù biết Phó Tranh không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nghĩ đến việc có một người phụ nữ vẫn đang ngấp nghé chồng mình, hơn nữa người phụ nữ này lại còn đang đi làm ở công ty chồng mình, nghĩ đến chuyện này Chu Tương Tương luôn cảm thấy đầu mình đau nhức.
Tóm lại, không thể nhắm một mắt mở một mắt được nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Phó Tranh đã dậy làm xong bữa sáng cho Chu Tương Tương, đều dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng.
Làm xong, liền bưng đến bên giường cho Chu Tương Tương, "Vợ ơi, ăn sáng đi, ăn sáng xong lại ngủ tiếp."
Lúc Phó Tranh ở nhà, một ngày ba bữa đều đưa tới bên miệng Chu Tương Tương, phục vụ phải gọi là chu đáo.
Chu Tương Tương còn buồn ngủ xoa nhẹ mắt, "Mấy giờ rồi?"
"Hơn bảy giờ, ăn trước đi, ăn xong lại ngủ." Phó Tranh vừa nói, vừa đỡ Chu Tương Tương từ trên giường dậy.
Cẩn thận như vậy, thật sự là làm Chu Tương Tương rất bất đắc dĩ, nhịn không được nhắc nhở anh, "Phó Tranh, em còn chưa được năm tháng đâu."
Phó Tranh nghe vậy, chớp mắt, "Đúng vậy, cũng gần năm tháng rồi."
Chu Tương Tương: "???"
Phó Tranh đột nhiên nở nụ cười, mặt ái muội nhìn Chu Tương Tương, "Bác sĩ nói, sau năm tháng có thể sinh hoạt vợ chồng?"
Chu Tương Tương: "..."
Cấu tạo não của đàn ông và phụ nữ, quả nhiên không giống nhau.
Phó Tranh vẫn còn mặc áo t-shirt trắng và quần short vàng nhạt, Chu Tương Tương thuận miệng hỏi anh, "Hôm nay không đi làm à?"
"Có chứ, chờ em ăn xong thì anh đi, hôm qua vẫn còn chút việc chưa xử lý xong." Phó Tranh vừa trả lời vưa bưng chén cháo kê đặt ở đầu giường lên, lại tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay anh sẽ về sớm, có lẽ sẽ xong trước bốn giờ chiều, xong việc anh sẽ về với em."
Cháo kê vẫn còn hơi nóng, Phó Tranh múc một muỗng, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi một lát, đã nguội bớt mới đút tới bên miệng Chu Tương Tương, như dỗ con nít ăn cơm, nói: "Ngoan, há mồm nào."
Chu Tương Tương há miệng ăn, vừa nhai vừa nói: "Lát nữa em đến công ty với anh, được không? Bây giờ trong trường cũng không có việc gì, em lại không thể thực tập không thể làm việc, ở nhà một mình rất nhàm chán."
Phó Tranh cười xoa đầu Chu Tương Tương, nói: "Có gì mà không được, có vợ theo anh đi làm, anh cầu còn không được."
Anh nói, ngừng mấy giây, không khỏi buồn cười lại hỏi một câu, "Cho nên thật sự không phải là đến với cương vị kiểm tra à?"
Chu Tương Tương: "..."
Ăn sáng xong, từ trên giường Chu Tương Tương bước xuống, vào phòng tắm rửa mặt.
Phó Tranh ở bên ngoài thay quần áo, chờ Chu Tương Tương rửa mặt xong đi ra, Phó Tranh đã thay xong.
Áo sơ mi trắng, cả người mặc âu phục màu xanh đen.
Lúc Chu Tương Tương đi ra, Phó Tranh đang chuẩn bị thắt caravat. Nhìn Chu Tương Tương, nhướng mày cười với cô, "Lại đây, giúp anh thắt caravat."
Chu Tương Tương cười tủm tỉm đi tới, nhận lấy caravat trong tay Phó Tranh, ngước đầu giúp anh thắt ngay ngắn.
Thắt xong, cô còn lùi về phía sau hai bước, từ tận đáy lòng tán dương một câu, "Rất đẹp."
Phó Tranh cúi đầu cười nhìn cô, hỏi: "Người đẹp, hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương cười, "Quần áo đẹp."
Phó Tranh hơi híp mắt lại, bước lên phía trước một bước, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Chu Tương Tương, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô, nói: "Quần áo đẹp? Em xác định chỉ có quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhìn bộ dạng nghiêm trang của Phó Tranh, nhịn không được ha ha nở nụ cười, "Anh là đang tranh sủng với quần áo đó hả?"
"Nói giỡn, Phó Tranh anh cần tranh sao?" Anh nói, đột nhiên giữ lấy Chu Tương Tương, nặng nề hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này tới quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, kịch liệt lại lâu dài, hôn xong, hai người đều có chút thở hồng hộc, Phó Tranh rời môi đi, nhưng không để cho Chu Tương Tương có cơ hội để thở, đột nhiên lại hôn xuống. Thời gian rất ngắn, môi lần nữa rời đi, răng Phó Tranh khẽ cắn môi dưới của Chu Tương Tương, không quá đau, nhưng rất ngứa, tê dại.
Thân thể Chu Tương Tương đều mềm nhũn, không còn sức lực tựa lên vai Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu, cắn tai cô cười khẽ, "Thế nào? Anh đẹp hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, không lên tiếng. Nghĩ thầm, người này làm sao cứ ngây thơ như vậy chứ?
"Nói đi nào." Phó Tranh nói, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên mông của Chu Tương Tương một cái.
Theo bản năng thân thể Chu Tương Tương kéo căng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Tranh nhìn cô cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Chu Tương Tương, giọng nói trầm thấp lại lộ ra tia ái muội, "Nói nào, vợ."
Chu Tương Tương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Phó Tranh, anh đã sắp làm ba rồi, tại sao vẫn còn ngây thơ như thế?"
Phó Tranh nhất quyết không tha, cười thở dài, nói: "Ai bảo em keo kiệt như thế, cũng không chịu khen ba một câu."
Chu Tương Tương cuối cùng nhịn không được bật cười, "Phải phải phải, em keo kiệt, rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng thấy trên đời này, hài lòng chưa, ba Phó?"
Phó Tranh cuối cùng cũng hài lòng, một giây sau liền nâng mặt Chu Tương Tương, nặng nề hôn lên môi cô một cái, vô cùng vui vẻ, "Mẹ Chu ngoan quá."
...
Lúc trước Phó Tranh cùng với mấy người bạn hợp tác mở phòng làm việc, Chu Tương Tương còn thường xuyên đi qua phòng làm việc chơi, nhưng về sau công việc làm ăn của Phó Tranh càng ngày càng lên, sau này thành lập công ty, Chu Tương Tương cũng không tới nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Công ty mới nên rất nhiều nhân viên mới, tất cả mọi người chưa từng gặp Chu Tương Tương, nên khi nhìn thấy Phó Tranh dắt Chu Tương Tương từ trong thang máy đi ra, những người đang bận rộn làm việc đều vô thức ngừng lại. Ánh mắt dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, tất cả mọi người giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn kinh hãi, bát quái trong đầu cháy hừng hực.
Phụ nữ: Phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết? Wow! Hâm mộ!
Đàn ông: Không hổ là người con gái của đại boss, quả nhiên rất xinh đẹp!
Lúc Tạ Nguyên từ trong phòng làm việc đi ra, đúng lúc đụng phải Phó Tranh đang dắt Chu Tương Tương đi ở đại sảnh phòng làm việc, chuẩn bị bước về hướng phòng làm việc tổng giám đốc.
Tạ Nguyên đã lâu rồi không gặp Chu Tương Tương, lập tức kích động kêu to một tiếng, "Chị dâu!"
Tạ Nguyên vừa kêu to một tiếng, toàn bộ đại sảnh phòng làm việc, đều là giọng của cậu.
Chu Tương Tương giật mình, vô thức vỗ ngực.
Đã lâu không gặp Tạ Nguyên, vẫn ồn ào như trước đây.
Phó Tranh híp mắt lại, mặt đen trừng mắt liếc cậu, "Ầm ầm ĩ ĩ như vậy để làm gì? Vợ với con tôi đều bị cậu dọa rồi."
Phó Tranh vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều không tự giác được nhìn lên bụng của Chu Tương Tương. Chu Tương Tương ăn mặc rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thể nhìn ra.
Chuyện Chu Tương Tương mang thai, bên cạnh Phó Tranh, trừ mấy anh em có quan hệ rất tốt, những người khác cũng không biết.
Tạ Nguyên là một trong những người biết được việc đó, cười ha hả sờ đầu, "Phải phải phải, tớ sai rồi, dọa sợ chị dâu với cháu của tớ rồi."
Phó Tranh cười khẽ một tiếng, "Được rồi, mau đi đi."
Nói xong liền dắt Chu Tương Tương về hướng phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Tranh và Chu Tương Tương chân trước vừa đi, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt liền sôi trào lên.
Có người lại gần hỏi Tạ Nguyên, "Tạ lão đại, vừa rồi chính là phu nhân tổng giám đốc của chúng ta?"
Tạ Nguyên cười một tiếng, "Còn có giả nữa hả."
"Trời ạ, thật sự nhìn không ra, ông chủ của chúng ta không chỉ kết hôn, ngay cả con cũng đã có."
Tạ Nguyên sờ cằm, còn không phải sao. Con cũng đã có rồi, tiền quà cũng phải chuẩn bị thôi.
Tạ Nguyên lắc đầu thở dài, bước vào trong thang máy.
...
Tối hôm qua bệnh viêm ruột thừa của Hạ Lâm Lâm tái phát, đi bệnh viện, bác sĩ đề nghị lập tức phẫu thuật, nhưng cô ta sợ hãi, vốn muốn để Phó Tranh đến chăm sóc cho cô ta, nhưng cuối cùng anh không chỉ không tới, thậm chí ngay cả điện thoại của cô ta cũng không nhận.
Không bao lâu, Từ Hải liền tới, khuyên cô ta phẫu thuật, cô ta không đồng ý, bác sĩ kê thuốc giảm đau, cuối cùng mới chịu đựng được, sáng nay vẫn như mọi ngày đi làm.
Mới từ thang máy đi ra, chỉ nghe thấy đại sảnh phòng làm việc ồn ào. Cô ta không khỏi cau chặt mày, đang muốn nổi giận, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa một người đàn ông nói: "Phu nhân tổng giám đốc trông thật xinh đẹp, nếu tôi là Phó tổng, thì tôi cũng thích."
Một cô gái hai tay chống cằm, hướng mặt lại nói: "Tôi thật sự hâm mộ vợ của ông chủ chúng ta quá, nghe nói hai người bọn họ từ cao trung đã quen nhau, tình cảm nhiều năm như thế, đây mới thật sự là kết hôn với tình yêu đó."
...
Hạ Lâm Lâm trở lại phòng làm việc, treo áo khoác lên giá áo, sau đó thì ngồi xuống ghế làm việc, cô ta nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi.
Trong đầu tất cả đều là những âm thanh cô ta vừa nghe được ở đại sảnh.
Bỗng nhiên cô ta nhớ những lời mà Từ Hải nói với cô ta vào tối hôm qua.
Tình yêu, xưa nay đều chú trọng đến thứ tự trước sau.
Cô ta chậm nhiều năm mới biết tới Phó Tranh, lúc quen biết, anh đã có cô gái mà anh yêu sâu đậm.
Nhưng cô ta thật sự rất muốn hỏi anh một câu: Nếu như cô ta quen biết anh sớm hơn Chu Tương Tương, nếu như lúc trước người ở bên cạnh giúp anh chiến đấu hăng hái thi đại học là cô ta, vậy có phải anh cũng thích cô ta như thích Chu Tương Tương hay không?
Đã thích nhiều năm như vậy, cho dù thất bại, cũng rất muốn nghe đáp án của anh.
Những năm này sớm chiều chung đụng với nhau, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau phấn đấu, anh đối với cô ta, thật sự không có một chút động lòng nào sao?
Cô ta mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Một lúc lâu sau, cuối cùng mới lấy lại được tinh thần.
Cô ta từ trên ghế sofa đứng lên, từ trên bàn làm việc tiện tay cầm một phần văn kiện, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một bước ra khỏi phòng làm việc...