Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
70372.
Là biết cô ta lấy đi rồi phải không?
Nếu không sao lại gọi cô ta đứng phía đối diện, vả lại sau khi cô ta đứng đó, anh ta cũng không thèm ngẩn đầu nhìn cô ta.
Lúc cô ta muốn mở miệng, thì bên ngoài phòng làm việc lại có tiếng bước chân, lần lượt có bốn người từ ngoài đi vào, trong đó có một người mặc đồ lao công, và còn một người cô ta hơi quen biết là Lâm Tri Hiểu.
"Đứng phía đối diện." Cảnh Thần Hạo vẫn nói như vậy.
Bốn người phụ nữ bao gồm Lâm Tri Hiểu đều đứng bên đối diện, mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh ta.
"Cảnh tổng, trừ Thích tổng và bí thư Bùi ra, những người ghé ngang phòng làm việc của anh đều đến đủ cả." Lâm Tri Hiểu nói.
Cảnh Thần Hạo nhìn chăm vào họ, mắt đen thâm thúy lướt nhìn khắp người họ, trừ Lâm Tri Hiểu đeo trên người một cái thẻ mà anh ta nhận ra, thì những người khác anh ta đều không biết ai là ai.
"Lâm Tri Hiểu, cô qua đây."
Lâm Tri Hiểu có chút kinh ngạc, Đại Boss lại muốn làm trò gì nữa đây!
Tuy rằng trong lòng hồi hộp, nhưng cô ta vẫn đi qua, bước chân tỉ mỉ cẩn thận đến gần văn kiện trước mặt cô thấy có vẻ quan trọng.
Những thứ rớt xuống đất dự là Đại Boss sẽ nhờ cô gom gọn lại.
"Các người......" Cảnh Thần Hạo lướt qua người họ, "ai đã lấy cắp đồ vật trong tủ của tôi?"
"Không có! Cảnh tổng!"
Bọn họ đều lắc đầu, bao gồm Bùi Nhã Phán.
Lâm Tri Hiểu có chút nghi ngờ nhìn Bùi Nhã Phán, cô ta sao lại trà trộn vào đây nhỉ?
Không phải, Cảnh tổng chắc không nhận ra người đó là ai, nên mới gọi cô ta đứng đối diện sao?
Cảnh tổng nhờ gọi cô ta qua đây không phải là không nhận ra người chăng?
Bọn họ đồng thanh trả lời càng khiến sự lạnh lùng trên người của Cảnh Thần Hạo dày đặc hơn.
"Cảnh tổng, đối diện còn cô Bùi, chính là em họ Bùi Nhiễm Nhiễm." Lâm Tri Hiểu giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Cô ta nói như vậy, Cảnh Thần Hạo liền lịa nhìn vào người của bọn họ, cuối cùng ngừng vào người của Bùi Nhã Phán.
Chỉ có cô ta trên tay xách hộp giữ nhiệt chứng minh các bí thư khác của anh không sạch sẽ, rất giống Bùi Nhã Phán.
Tuy giọng vừa nói chuyện lúc nãy của Lâm Tri Hiểu có hơi nhỏ, nhưng mà Cảnh Thần Hạo đều nghe thấy, những người trong phòng làm việc đều nghe rất rõ.
Trong lòng của Bùi Nhã Phán rất nghi hoặc, lời nói lúc nãy của cô ta là ý gì?
Chẳng lẽ anh rễ không nhận ra cô sao?
Nghĩ rằng anh ta bị thương đến nghiêm trọng như thế, cô rất buồn lòng, nhưng mà chỉ mới vài ngày thôi, anh ta đã khỏe mạnh như rồng như hổ rồi!
Những vết thương lòng trước kia đều là giả tạo thôi sao!
Chỉ là người anh ta muốn lừa gạt không phải bản thân, mà là chị họ, rất tiếc chị họ từ đầu chí cuối không có xuất hiện.
Sự việc đó, đổi lại là cô ta cũng sẽ bị điên thôi, căn bản không thể nào tha thứ cho Cảnh Thần Hạo được!
Chị họ càng không thể!
"Những người khác ra ngoài!" tầm nhìn của Cảnh Thần Hạo khóa chặt vào Bùi Nhã Phán, toàn thân lộ ra vẻ lạnh mạc, xa cách, và khí thế không muốn người khác quấy nhiễu.
Ánh mắt đó khiến da đầu cô ta tê tái, cô ta càng cảm thấy hưng phấn, có tính thử thách, càng ngày càng thích cái cảm giác này.
Những người khác vừa nghe Cảnh Thần Hạo nói, lập tức rời ra ngoài.
Lâm Tri Hiểu có chút không yên tâm nhìn vào Bùi Nhã Phán, dương như thấy được trong ánh mắt cô ta sự hưng phấn và mừng rỡ.
Cảnh Thần Hạo là anh rể của cô ta, cô ta có đang suy nghĩ ngoài luồng chăng?
Nhiễm Nhiễm mau quay trở về đi!
Chồng của cậu sắp bị người khác câu đi rồi!
Trong lúc phòng làm việc chỉ còn lại hai người, tĩnh lặng được vài giây, phía đối diện Cảnh Thần Hạo bỗng động đậy.
Thân hình cao ráo phẳng phiu đi vòng bàn làm việc đến trước mặt cô ta.
Sự uy áp cực lớn kéo tới, cô ta không ngừng lo lắng, cô ta vẫn chưa suy nghĩ thấu tại sao anh ta khi nãy không nhận ra cô, thì anh ta đã tiến gần trước mặt cô, từ trên cao nhìn vào mặt cô ta.
Trong cặp mắt đen như mực hiện lên bóng dáng của cô ta, gương mặt nhỏ của cô ta bỗng đỏ ửng, đôi môi hồng mịn đang bậm lại, muốn biểu hiện cho thật tốt, nhưng lại có chút không tự nhiên.
Cô ta đường đường là một đại đương kim tiểu thư, sao lại có phản ứng như thế trước mặt một người đàn ông cơ chứ.
Thật là không nên mà!
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, nhưng cô ta cũng để ý ánh mắt của Cảnh Thần Hạo chỉ có sự lạnh lùng.
Làn môi mỏng manh thốt ra một câu hỏi nguội lạnh, "thứ trong tủ của tôi có phải cô lấy cắp rồi không?"
"Không phải, em không biết anh rể nói thứ đó là thứ gì" cô ta không thể thừa nhận được.
Cảnh Thần Hạo thông minh như vậy, nếu như cô ta thừa nhận, thì anh ta sẽ liên tưởng đươc.
"Bùi Nhã Phán! Tốt hơn cô nên nói sự thật!" giọng nói Cảnh Thần Hạo bỗng sắc bén.
Những người trong Cảnh Thị đều là nhân viên lâu năm, chỉ có Bùi Nhã Phán là mới, vả lại đi ngang phòng làm việc của anh.
Hôm đó cô ta còn ở trong phòng làm việc của anh ta lấy đi cái ngọc bội.
Cái ngọc bội đó......
Trong đầu anh ta bỗng nhiên nghĩ đến Nhiễm Nhiễm hỏi về chuyện liên quan đến cái ngọc bội, chẳng lẽ việc cái ngọc bội còn có nội tình?
Bùi Nhã Phán vẫn chưa trả lời, giọng của Cảnh Thần Hạo lại quát lớn lên, "ngọc bội không phải của cô đâu!"
"Anh rể, anh nói gì thế? Cái ngọc bội ấy là của em đấy! Bác hai của em tặng, có thể chị họ cũng có một cái, nên anh nghĩ là của chị, nhưng mà cái ngọc bội ấy thật sự là của em." Cô ta có chết cũng không thừa nhận.
Ngọc bội của chị họ đã bị mất mấy năm rồi, vẫn nằm trong tay Cảnh Thần Hạo, chứng minh chị họ chưa đề cập đến vấn đề ngọc bội rốt cuộc là của ai.
Ngọc bội của Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trong tay cô ta, cộng thêm đứa bé đó, cô ấy nhất định nghĩ Cảnh Thần Hạo ngoại tình rồi.
"Ách......"
Bỗng anh ta bóp lấy cái cổ của Bùi Nhã Phán, người của cô ta không ngừng ngửa ra sau, cái hộp giữ nhiệt trên tay bỗng "binh" một tiếng rớt xuống đất.
"Anh rể! Anh buông em ra, buông em ra!" cô ta lấy tay đánh mạnh vào cánh tay anh ta, cố hết sức.
"Nói! Đồ trong tủ của tôi có phải cô lấy đi rồi không?" anh ta từng bước tiến gần, ánh mắt nhanh chóng cuồn cuộn tức giận
"Không phải! Em không biết anh rể đang nói gì" cô ta từ từ lùi bước về sau, cuối cùng bị ép đường cùng vào cái cửa sổ đã đóng lại.
Sau lưng cô là bên ngoài tòa nhà cao tầng, tuy rằng sau lưng có tấm kính dày chống đỡ, nhưng cô rất lo sợ, sợ rằng phút giây nào đó cả người cô sẽ bị té xuống đất.
Tan xương nát thịt.
"Bùi Nhã Phán!"
"Có em! Anh rể anh nên......khụ khụ khụ, buông em ra trước!" cô ta không ngừng lắc đầu, hai tay nắm lấy cổ tay anh ta.
Bộ dạng của anh ta lúc này thật đáng sợ.
"Anh rể! Anh làm mất thứ gì, để em tìm giúp anh, anh có thể nào......thả em trước không!" cô ta không muốn chết trên tay của anh ta.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô ta trưng trưng, không thể tự chủ được sức mạnh trên tay.
Chỉ cần nghĩ đến hôm Nhiễm Nhiễm bỏ đi, thay vào người không quen biết này, trong lòng anh trổi dậy một ngọn lửa vô danh.
Rất muốn cô ta bây giờ biến mất khỏi mặt anh!
Nhưng tình cảm của Nhiễm Nhiễm và cô ta rất tốt......
"Anh rễ! Thả em ra, thả em ra!"
"Hạo......" Thích Thịnh Thiên mở cửa phòng làm việc ra nghe thấy tiếng của Bùi Nhã Phán, ập vào mắt thấy hai cơ thể của hai người đang đè lên nhau, tựa bên vách kính cửa sổ.
"Hai người tiếp tục!" Thích Thịnh Thiên đóng cửa lại, cả người trong trạng thái mơ hồ không hiểu.
Anh ta vừa nhìn thấy gì đó?
70372.
Là biết cô ta lấy đi rồi phải không?
Nếu không sao lại gọi cô ta đứng phía đối diện, vả lại sau khi cô ta đứng đó, anh ta cũng không thèm ngẩn đầu nhìn cô ta.
Lúc cô ta muốn mở miệng, thì bên ngoài phòng làm việc lại có tiếng bước chân, lần lượt có bốn người từ ngoài đi vào, trong đó có một người mặc đồ lao công, và còn một người cô ta hơi quen biết là Lâm Tri Hiểu.
"Đứng phía đối diện." Cảnh Thần Hạo vẫn nói như vậy.
Bốn người phụ nữ bao gồm Lâm Tri Hiểu đều đứng bên đối diện, mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh ta.
"Cảnh tổng, trừ Thích tổng và bí thư Bùi ra, những người ghé ngang phòng làm việc của anh đều đến đủ cả." Lâm Tri Hiểu nói.
Cảnh Thần Hạo nhìn chăm vào họ, mắt đen thâm thúy lướt nhìn khắp người họ, trừ Lâm Tri Hiểu đeo trên người một cái thẻ mà anh ta nhận ra, thì những người khác anh ta đều không biết ai là ai.
"Lâm Tri Hiểu, cô qua đây."
Lâm Tri Hiểu có chút kinh ngạc, Đại Boss lại muốn làm trò gì nữa đây!
Tuy rằng trong lòng hồi hộp, nhưng cô ta vẫn đi qua, bước chân tỉ mỉ cẩn thận đến gần văn kiện trước mặt cô thấy có vẻ quan trọng.
Những thứ rớt xuống đất dự là Đại Boss sẽ nhờ cô gom gọn lại.
"Các người......" Cảnh Thần Hạo lướt qua người họ, "ai đã lấy cắp đồ vật trong tủ của tôi?"
"Không có! Cảnh tổng!"
Bọn họ đều lắc đầu, bao gồm Bùi Nhã Phán.
Lâm Tri Hiểu có chút nghi ngờ nhìn Bùi Nhã Phán, cô ta sao lại trà trộn vào đây nhỉ?
Không phải, Cảnh tổng chắc không nhận ra người đó là ai, nên mới gọi cô ta đứng đối diện sao?
Cảnh tổng nhờ gọi cô ta qua đây không phải là không nhận ra người chăng?
Bọn họ đồng thanh trả lời càng khiến sự lạnh lùng trên người của Cảnh Thần Hạo dày đặc hơn.
"Cảnh tổng, đối diện còn cô Bùi, chính là em họ Bùi Nhiễm Nhiễm." Lâm Tri Hiểu giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Cô ta nói như vậy, Cảnh Thần Hạo liền lịa nhìn vào người của bọn họ, cuối cùng ngừng vào người của Bùi Nhã Phán.
Chỉ có cô ta trên tay xách hộp giữ nhiệt chứng minh các bí thư khác của anh không sạch sẽ, rất giống Bùi Nhã Phán.
Tuy giọng vừa nói chuyện lúc nãy của Lâm Tri Hiểu có hơi nhỏ, nhưng mà Cảnh Thần Hạo đều nghe thấy, những người trong phòng làm việc đều nghe rất rõ.
Trong lòng của Bùi Nhã Phán rất nghi hoặc, lời nói lúc nãy của cô ta là ý gì?
Chẳng lẽ anh rễ không nhận ra cô sao?
Nghĩ rằng anh ta bị thương đến nghiêm trọng như thế, cô rất buồn lòng, nhưng mà chỉ mới vài ngày thôi, anh ta đã khỏe mạnh như rồng như hổ rồi!
Những vết thương lòng trước kia đều là giả tạo thôi sao!
Chỉ là người anh ta muốn lừa gạt không phải bản thân, mà là chị họ, rất tiếc chị họ từ đầu chí cuối không có xuất hiện.
Sự việc đó, đổi lại là cô ta cũng sẽ bị điên thôi, căn bản không thể nào tha thứ cho Cảnh Thần Hạo được!
Chị họ càng không thể!
"Những người khác ra ngoài!" tầm nhìn của Cảnh Thần Hạo khóa chặt vào Bùi Nhã Phán, toàn thân lộ ra vẻ lạnh mạc, xa cách, và khí thế không muốn người khác quấy nhiễu.
Ánh mắt đó khiến da đầu cô ta tê tái, cô ta càng cảm thấy hưng phấn, có tính thử thách, càng ngày càng thích cái cảm giác này.
Những người khác vừa nghe Cảnh Thần Hạo nói, lập tức rời ra ngoài.
Lâm Tri Hiểu có chút không yên tâm nhìn vào Bùi Nhã Phán, dương như thấy được trong ánh mắt cô ta sự hưng phấn và mừng rỡ.
Cảnh Thần Hạo là anh rể của cô ta, cô ta có đang suy nghĩ ngoài luồng chăng?
Nhiễm Nhiễm mau quay trở về đi!
Chồng của cậu sắp bị người khác câu đi rồi!
Trong lúc phòng làm việc chỉ còn lại hai người, tĩnh lặng được vài giây, phía đối diện Cảnh Thần Hạo bỗng động đậy.
Thân hình cao ráo phẳng phiu đi vòng bàn làm việc đến trước mặt cô ta.
Sự uy áp cực lớn kéo tới, cô ta không ngừng lo lắng, cô ta vẫn chưa suy nghĩ thấu tại sao anh ta khi nãy không nhận ra cô, thì anh ta đã tiến gần trước mặt cô, từ trên cao nhìn vào mặt cô ta.
Trong cặp mắt đen như mực hiện lên bóng dáng của cô ta, gương mặt nhỏ của cô ta bỗng đỏ ửng, đôi môi hồng mịn đang bậm lại, muốn biểu hiện cho thật tốt, nhưng lại có chút không tự nhiên.
Cô ta đường đường là một đại đương kim tiểu thư, sao lại có phản ứng như thế trước mặt một người đàn ông cơ chứ.
Thật là không nên mà!
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, nhưng cô ta cũng để ý ánh mắt của Cảnh Thần Hạo chỉ có sự lạnh lùng.
Làn môi mỏng manh thốt ra một câu hỏi nguội lạnh, "thứ trong tủ của tôi có phải cô lấy cắp rồi không?"
"Không phải, em không biết anh rể nói thứ đó là thứ gì" cô ta không thể thừa nhận được.
Cảnh Thần Hạo thông minh như vậy, nếu như cô ta thừa nhận, thì anh ta sẽ liên tưởng đươc.
"Bùi Nhã Phán! Tốt hơn cô nên nói sự thật!" giọng nói Cảnh Thần Hạo bỗng sắc bén.
Những người trong Cảnh Thị đều là nhân viên lâu năm, chỉ có Bùi Nhã Phán là mới, vả lại đi ngang phòng làm việc của anh.
Hôm đó cô ta còn ở trong phòng làm việc của anh ta lấy đi cái ngọc bội.
Cái ngọc bội đó......
Trong đầu anh ta bỗng nhiên nghĩ đến Nhiễm Nhiễm hỏi về chuyện liên quan đến cái ngọc bội, chẳng lẽ việc cái ngọc bội còn có nội tình?
Bùi Nhã Phán vẫn chưa trả lời, giọng của Cảnh Thần Hạo lại quát lớn lên, "ngọc bội không phải của cô đâu!"
"Anh rể, anh nói gì thế? Cái ngọc bội ấy là của em đấy! Bác hai của em tặng, có thể chị họ cũng có một cái, nên anh nghĩ là của chị, nhưng mà cái ngọc bội ấy thật sự là của em." Cô ta có chết cũng không thừa nhận.
Ngọc bội của chị họ đã bị mất mấy năm rồi, vẫn nằm trong tay Cảnh Thần Hạo, chứng minh chị họ chưa đề cập đến vấn đề ngọc bội rốt cuộc là của ai.
Ngọc bội của Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trong tay cô ta, cộng thêm đứa bé đó, cô ấy nhất định nghĩ Cảnh Thần Hạo ngoại tình rồi.
"Ách......"
Bỗng anh ta bóp lấy cái cổ của Bùi Nhã Phán, người của cô ta không ngừng ngửa ra sau, cái hộp giữ nhiệt trên tay bỗng "binh" một tiếng rớt xuống đất.
"Anh rể! Anh buông em ra, buông em ra!" cô ta lấy tay đánh mạnh vào cánh tay anh ta, cố hết sức.
"Nói! Đồ trong tủ của tôi có phải cô lấy đi rồi không?" anh ta từng bước tiến gần, ánh mắt nhanh chóng cuồn cuộn tức giận
"Không phải! Em không biết anh rể đang nói gì" cô ta từ từ lùi bước về sau, cuối cùng bị ép đường cùng vào cái cửa sổ đã đóng lại.
Sau lưng cô là bên ngoài tòa nhà cao tầng, tuy rằng sau lưng có tấm kính dày chống đỡ, nhưng cô rất lo sợ, sợ rằng phút giây nào đó cả người cô sẽ bị té xuống đất.
Tan xương nát thịt.
"Bùi Nhã Phán!"
"Có em! Anh rể anh nên......khụ khụ khụ, buông em ra trước!" cô ta không ngừng lắc đầu, hai tay nắm lấy cổ tay anh ta.
Bộ dạng của anh ta lúc này thật đáng sợ.
"Anh rể! Anh làm mất thứ gì, để em tìm giúp anh, anh có thể nào......thả em trước không!" cô ta không muốn chết trên tay của anh ta.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô ta trưng trưng, không thể tự chủ được sức mạnh trên tay.
Chỉ cần nghĩ đến hôm Nhiễm Nhiễm bỏ đi, thay vào người không quen biết này, trong lòng anh trổi dậy một ngọn lửa vô danh.
Rất muốn cô ta bây giờ biến mất khỏi mặt anh!
Nhưng tình cảm của Nhiễm Nhiễm và cô ta rất tốt......
"Anh rễ! Thả em ra, thả em ra!"
"Hạo......" Thích Thịnh Thiên mở cửa phòng làm việc ra nghe thấy tiếng của Bùi Nhã Phán, ập vào mắt thấy hai cơ thể của hai người đang đè lên nhau, tựa bên vách kính cửa sổ.
"Hai người tiếp tục!" Thích Thịnh Thiên đóng cửa lại, cả người trong trạng thái mơ hồ không hiểu.
Anh ta vừa nhìn thấy gì đó?