Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
853.txt
70853.
Trên tuyến đường cao tốc tại thành A, 2 chiếc xe 1 đổ 1 đen đang chạy với tốc đọ cao, nhìn giống như đang đuổi bắt nhau vậy.
Sau đó chiếc xe đen xuống đường cao tốc, rồi đột nhiên dừng lại bên đường.
Chiếc xe đỏ đằng sau cũng dừng hắn, mở cửa xe, 1 cô gái đi ra.
“Tề Viễn Dương! Anh có phải điên rồi không?” Quy Hạo bước lớn đi về hướng anh, “Anh mới đi chơi từ nam cực về đây, còn chạy khắp nơi.”
Phía cửa bên ghế phụ bị mở ra, bên trong có 1 cô gái tóc ngắn đi ra, “Cô đuổi theo tôi lâu như thế, anh đối với bạn trai tôi có ý đồ?”
“Bạn trai em, anh ta trở thành bạn trai cô ? Cô là ai ?’’ Quy Hạo nhìn cô đầy phòng bị, mái tóc gọn gàng lém lỉnh, cảm giác rất ngầu.
‘‘Người đẹp, không biết tình địch là 1 hành vi vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Tề Viễn Dương và tôi đã bên nhau nửa năm, chuyện chúng tôi chắc không cần báo với cô, ngoài ta, cứ đuổi trên đường cao tốc vậy rất không ổn.’’ cô nói xong thì đi vào trong xe.
Chiếc xe đen nhanh chóng lướt qua người Vu Hạo còn có bụi bay ra, 1 làn bụi xám nhẹ.
Quy Hạo tức giận dẫm chân, ‘‘Đáng ghét.’’
Cô lại không biết trên xe Tề Viễn Dương có 1 người phụ nữ !
Mà chiếc xe đã đi xa, Hứa Thuần hạ thấp ghế xuống, nhắm mắt lại, ‘‘Em cảm thấy cô gái đó không dễ đụng vào, anh nói xem.’’
‘‘So ?’’ Tề Viễn Dương 1 tay cầm lấy vô lăng xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Em cứ giả làm bạn gái anh?”
‘‘Em có thể làm thật mà.’’ Hứa Thuần mắt không chớp tí nào, ‘‘Dù sao 2 ta không có ai cần.’’
‘‘Nhưng anh không muốn tạm bợ.’’
‘‘Xì…’’ Hứa Thuần vì câu nói của anh mà uể oải mở mắt lên, người con gái anh thích trông thế nào, ít gì chúng ta cũng cùng sống chết bên nhau qua, xém tí nữa 2 người đã chìm trong lớp tuyết, anh còn gì không thể nói chứ.’’
‘‘Cái gì cũng không thể nói.’’
‘‘Đồ nhỏ nhen ! Em đã theo anh đến đây rồi, em còn không tìm được người anh thích sao ? Tóm lại không phải loại như lúc nãy là được ! Đồng chí Tề Viễn Dương, anh không tạm bợ em, anh tính cô độc đến già sao?’’ cô đột nhiên hỏi nghiêm túc.
‘‘Rất nghiêm túc trả lời em, anh tính vậy.’’
‘‘Phí của trời cho !’’ Hứa Thuần nhắm mắt lại, ‘‘Thực ra em cũng cảm thấy phiền phức, nhưng ! có 1 vấn đề?’’
‘‘Vấn đề gì ?’’ Tề Viễn Dương nhìn con đường trước mặt, không cảm thấy có vấn đề gì ?
Cô cố tình nói từ từ, ‘‘Chính là…chúng ta không có con nối nghiệp đúng không ? anh không muốn tạm bợ, em không muốn kết hôn, có con chắc là được, không nên lãng phí nguồn tài nguyên ưu tú như anh Tề Viễn Dương đây. Có ngại cho mượn giống không ?’’
‘‘Ngại.’’ Đó là vấn đề anh chả bảo giờ muốn trả lời.
‘‘Má ! Em là con gái !’’ cô đã nói vậy, mà anh còn ngại.
‘‘Chuyện nam nữ, anh không muốn tạm bợ, cho nên cũng không muốn có con.’’ Tề Viễn Dương liếc nhìn cô, ‘‘Em không thể vì tình cảm bị tổn thương, mà cứ như thế, trên thế giới này đàn ông tốt còn rất nhiều.’’
‘‘Xì..anh cũng chả phải đàn ông tốt.’’ cô từ từ nghiêng đầu, nhìn cửa sổ, ‘‘Nói đi, có phải anh về đây để gặp tình cũ không ?’’
Anh và Nhiễm Nhiễm không phải quan hệ yêu đương
‘‘Không.’’ Anh nhanh chóng đáp
‘‘Nói 1 đằng làm 1 nẻo.’’
‘‘Có người tìm em’’
Cô biết có người tìm cô, cho nên mới đến đây !
Nhưng sao cô lại phải giúp người khác chứ ?
Xe trên đường đến 1 biệt thự, hai người không nói chuyện.
Vào biệt thự, cô cầm chai rượu vang, rót rượu, sau đó bưng 1 ly đến phía sau ban công rộng lớn.
Ly rượu trên tay Hứa Thuần đưa cho anh, ‘‘Anh có thấy em xuất hiện ngay không ? Hay cần gắp thêm gì ?’’
‘‘Gắp cái gì ?’’ Tề Viễn Dương đón ly rượu, ‘‘Người cần em đâu phải là Cảnh Thần Hạo’’
‘‘Cảnh Tổng, có nghe qua tên.’’ Hứa Thuần uống ly rượu, mắt nhìn lên núi cao trùng điệp, ‘‘Không ngờ anh lại thích nơi như thế, thế ngoại đào viên, anh đúng là loại người muốn sống cô độc cả đời, ngọn núi đối diện tên là gì ?’’
‘‘Không biết.’’ mắt Tề Viễn Dương nhìn mấy ngọn núi kia, anh không để ý mấy thứ đó.
‘‘Không biết ao ? hay cho 1 câu không biết.’’ cô quay người đi, dựa vào ban công, ‘‘Người bệnh nguy hiểm lắm sao ?’’
‘‘Chắc vậy’’ anh nhận được thông tin là nằm tren giường bệnh gần nửa tháng chưa tỉnh lại.
‘‘Ồ, vậy không gấp, em đi chơi thành A trước.’’ cô từ từ đáp.
‘‘Tùy em.’’
…..
Tú Viên
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm Tiểu Hành Hành, nhìn Quy Hảo đang ngồi đối diện với vẻ mặt đầy tức giận.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm…’’ Quy Hảo nhìn cô, đột nhiên thấy ấm ức, ‘‘Em…’’
‘‘Em nói chậm thôi, đừng gấp , còn chị sao rồi ?’’ Sau khi họ chia tay nhau, đã rất lâu không gặp Vivian.
‘‘Sư phụ khá tốt, nhưng em không ổn tí nào !’’ Quy Hảo đột nhiên ngồi cạnh cô, cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng cô, khi bọn họ đi, nó còn chưa ra đời cơ !
‘‘Tề Viễn Dương anh ta về rồi, mà bên cạnh anh ta còn có 1 bạn gái, mối tình đầu của em, mối tình đơn phương của em, tình yêu của em đã mất rồi !’’ Cô mím môi, theo đuổi bao lâu nay, cuối cùng cũng không có kết quả.
Tề Viễn Dương về rồi ?
Đứa trẻ trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên cứ cố hết sức leo ra ngoài.
Cô đỡ đứa bé dưới tấm nện trên sàn nha, sau đó nghiêng đầu nhìn Quy Hảo, ‘‘Có những chuyện cưỡng ép cũng không được.’’
‘‘Em biết, em chỉ không cam tâm,’’ Quy Hảo nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng của cô gái ấy, tim cô lại đau.
Cô đã thích anh nhiều năm như thế, cuối cùng cũng không bằng 1 người đàn bà mới quen biết.
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không biết nên an ủi Quy Hảo thế nào, nhưng Tề Viễn Dương nếu thật là có bạn gái, cô nên chúc mừng anh.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm, anh ấy nhất định rất muốn gặp chị, anh ấy chưa gặp bảo bối đúng không ? Hai người gặp mặt đi ! Chị đi xem thử bạn gái anh ấy, chị xem họ có xứng đôi không ! Được không ?’’ Quy Hảo kéo tay cô, ‘‘chị Nhiễm Nhiễm, chị giúp em nhé !’’
‘‘Chị gặp cũng không có tác dụng gì ? Anh ấy sẽ không vì ý kiến của chị mà thay đổi, Tề Viễn Dương là người rất cố chấp.’’ cô chẳng qua là cảm kích Tề Viễn Dương, trước đây vì sự nhắc nhở của anh, Cảnh Thần Hạo mới đề phòng An Quân Huyền.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm ! Em biết anh ấy không nghe lời người khác, hai người đã lâu không gặp, bạn cụ hẹn gặp nhau, ăn bữa cơm là điều nên làm ! ’’ Quy Hảo cười nói.
Đến lúc đó, người phụ nữ đó sẽ biết người mà Tề Viễn Dương thích thực sự là Bùi Nhiễm Nhiễm, chứ không phải cô ta !
Xem cô ta còn dám kiêu nghạo trước mặt mình không.
‘‘Ừ, đợi Cảnh Thần Hạo rảnh đã. ! Chị sẽ đi chung với anh ấy.’’ cô không muốn đi 1 mình.
Nếu bị Cảnh Thần Hạo biết, nhất định sẽ ghen, sẽ giận.
‘‘Dạ !’’ Quy Hảo chỉ đành nhận lời, dù sao đi cũng hơn không.
Trên tuyến đường cao tốc tại thành A, 2 chiếc xe 1 đổ 1 đen đang chạy với tốc đọ cao, nhìn giống như đang đuổi bắt nhau vậy.
Sau đó chiếc xe đen xuống đường cao tốc, rồi đột nhiên dừng lại bên đường.
Chiếc xe đỏ đằng sau cũng dừng hắn, mở cửa xe, 1 cô gái đi ra.
“Tề Viễn Dương! Anh có phải điên rồi không?” Quy Hạo bước lớn đi về hướng anh, “Anh mới đi chơi từ nam cực về đây, còn chạy khắp nơi.”
Phía cửa bên ghế phụ bị mở ra, bên trong có 1 cô gái tóc ngắn đi ra, “Cô đuổi theo tôi lâu như thế, anh đối với bạn trai tôi có ý đồ?”
“Bạn trai em, anh ta trở thành bạn trai cô ? Cô là ai ?’’ Quy Hạo nhìn cô đầy phòng bị, mái tóc gọn gàng lém lỉnh, cảm giác rất ngầu.
‘‘Người đẹp, không biết tình địch là 1 hành vi vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Tề Viễn Dương và tôi đã bên nhau nửa năm, chuyện chúng tôi chắc không cần báo với cô, ngoài ta, cứ đuổi trên đường cao tốc vậy rất không ổn.’’ cô nói xong thì đi vào trong xe.
Chiếc xe đen nhanh chóng lướt qua người Vu Hạo còn có bụi bay ra, 1 làn bụi xám nhẹ.
Quy Hạo tức giận dẫm chân, ‘‘Đáng ghét.’’
Cô lại không biết trên xe Tề Viễn Dương có 1 người phụ nữ !
Mà chiếc xe đã đi xa, Hứa Thuần hạ thấp ghế xuống, nhắm mắt lại, ‘‘Em cảm thấy cô gái đó không dễ đụng vào, anh nói xem.’’
‘‘So ?’’ Tề Viễn Dương 1 tay cầm lấy vô lăng xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Em cứ giả làm bạn gái anh?”
‘‘Em có thể làm thật mà.’’ Hứa Thuần mắt không chớp tí nào, ‘‘Dù sao 2 ta không có ai cần.’’
‘‘Nhưng anh không muốn tạm bợ.’’
‘‘Xì…’’ Hứa Thuần vì câu nói của anh mà uể oải mở mắt lên, người con gái anh thích trông thế nào, ít gì chúng ta cũng cùng sống chết bên nhau qua, xém tí nữa 2 người đã chìm trong lớp tuyết, anh còn gì không thể nói chứ.’’
‘‘Cái gì cũng không thể nói.’’
‘‘Đồ nhỏ nhen ! Em đã theo anh đến đây rồi, em còn không tìm được người anh thích sao ? Tóm lại không phải loại như lúc nãy là được ! Đồng chí Tề Viễn Dương, anh không tạm bợ em, anh tính cô độc đến già sao?’’ cô đột nhiên hỏi nghiêm túc.
‘‘Rất nghiêm túc trả lời em, anh tính vậy.’’
‘‘Phí của trời cho !’’ Hứa Thuần nhắm mắt lại, ‘‘Thực ra em cũng cảm thấy phiền phức, nhưng ! có 1 vấn đề?’’
‘‘Vấn đề gì ?’’ Tề Viễn Dương nhìn con đường trước mặt, không cảm thấy có vấn đề gì ?
Cô cố tình nói từ từ, ‘‘Chính là…chúng ta không có con nối nghiệp đúng không ? anh không muốn tạm bợ, em không muốn kết hôn, có con chắc là được, không nên lãng phí nguồn tài nguyên ưu tú như anh Tề Viễn Dương đây. Có ngại cho mượn giống không ?’’
‘‘Ngại.’’ Đó là vấn đề anh chả bảo giờ muốn trả lời.
‘‘Má ! Em là con gái !’’ cô đã nói vậy, mà anh còn ngại.
‘‘Chuyện nam nữ, anh không muốn tạm bợ, cho nên cũng không muốn có con.’’ Tề Viễn Dương liếc nhìn cô, ‘‘Em không thể vì tình cảm bị tổn thương, mà cứ như thế, trên thế giới này đàn ông tốt còn rất nhiều.’’
‘‘Xì..anh cũng chả phải đàn ông tốt.’’ cô từ từ nghiêng đầu, nhìn cửa sổ, ‘‘Nói đi, có phải anh về đây để gặp tình cũ không ?’’
Anh và Nhiễm Nhiễm không phải quan hệ yêu đương
‘‘Không.’’ Anh nhanh chóng đáp
‘‘Nói 1 đằng làm 1 nẻo.’’
‘‘Có người tìm em’’
Cô biết có người tìm cô, cho nên mới đến đây !
Nhưng sao cô lại phải giúp người khác chứ ?
Xe trên đường đến 1 biệt thự, hai người không nói chuyện.
Vào biệt thự, cô cầm chai rượu vang, rót rượu, sau đó bưng 1 ly đến phía sau ban công rộng lớn.
Ly rượu trên tay Hứa Thuần đưa cho anh, ‘‘Anh có thấy em xuất hiện ngay không ? Hay cần gắp thêm gì ?’’
‘‘Gắp cái gì ?’’ Tề Viễn Dương đón ly rượu, ‘‘Người cần em đâu phải là Cảnh Thần Hạo’’
‘‘Cảnh Tổng, có nghe qua tên.’’ Hứa Thuần uống ly rượu, mắt nhìn lên núi cao trùng điệp, ‘‘Không ngờ anh lại thích nơi như thế, thế ngoại đào viên, anh đúng là loại người muốn sống cô độc cả đời, ngọn núi đối diện tên là gì ?’’
‘‘Không biết.’’ mắt Tề Viễn Dương nhìn mấy ngọn núi kia, anh không để ý mấy thứ đó.
‘‘Không biết ao ? hay cho 1 câu không biết.’’ cô quay người đi, dựa vào ban công, ‘‘Người bệnh nguy hiểm lắm sao ?’’
‘‘Chắc vậy’’ anh nhận được thông tin là nằm tren giường bệnh gần nửa tháng chưa tỉnh lại.
‘‘Ồ, vậy không gấp, em đi chơi thành A trước.’’ cô từ từ đáp.
‘‘Tùy em.’’
…..
Tú Viên
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm Tiểu Hành Hành, nhìn Quy Hảo đang ngồi đối diện với vẻ mặt đầy tức giận.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm…’’ Quy Hảo nhìn cô, đột nhiên thấy ấm ức, ‘‘Em…’’
‘‘Em nói chậm thôi, đừng gấp , còn chị sao rồi ?’’ Sau khi họ chia tay nhau, đã rất lâu không gặp Vivian.
‘‘Sư phụ khá tốt, nhưng em không ổn tí nào !’’ Quy Hảo đột nhiên ngồi cạnh cô, cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng cô, khi bọn họ đi, nó còn chưa ra đời cơ !
‘‘Tề Viễn Dương anh ta về rồi, mà bên cạnh anh ta còn có 1 bạn gái, mối tình đầu của em, mối tình đơn phương của em, tình yêu của em đã mất rồi !’’ Cô mím môi, theo đuổi bao lâu nay, cuối cùng cũng không có kết quả.
Tề Viễn Dương về rồi ?
Đứa trẻ trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên cứ cố hết sức leo ra ngoài.
Cô đỡ đứa bé dưới tấm nện trên sàn nha, sau đó nghiêng đầu nhìn Quy Hảo, ‘‘Có những chuyện cưỡng ép cũng không được.’’
‘‘Em biết, em chỉ không cam tâm,’’ Quy Hảo nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng của cô gái ấy, tim cô lại đau.
Cô đã thích anh nhiều năm như thế, cuối cùng cũng không bằng 1 người đàn bà mới quen biết.
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không biết nên an ủi Quy Hảo thế nào, nhưng Tề Viễn Dương nếu thật là có bạn gái, cô nên chúc mừng anh.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm, anh ấy nhất định rất muốn gặp chị, anh ấy chưa gặp bảo bối đúng không ? Hai người gặp mặt đi ! Chị đi xem thử bạn gái anh ấy, chị xem họ có xứng đôi không ! Được không ?’’ Quy Hảo kéo tay cô, ‘‘chị Nhiễm Nhiễm, chị giúp em nhé !’’
‘‘Chị gặp cũng không có tác dụng gì ? Anh ấy sẽ không vì ý kiến của chị mà thay đổi, Tề Viễn Dương là người rất cố chấp.’’ cô chẳng qua là cảm kích Tề Viễn Dương, trước đây vì sự nhắc nhở của anh, Cảnh Thần Hạo mới đề phòng An Quân Huyền.
‘‘Chị Nhiễm Nhiễm ! Em biết anh ấy không nghe lời người khác, hai người đã lâu không gặp, bạn cụ hẹn gặp nhau, ăn bữa cơm là điều nên làm ! ’’ Quy Hảo cười nói.
Đến lúc đó, người phụ nữ đó sẽ biết người mà Tề Viễn Dương thích thực sự là Bùi Nhiễm Nhiễm, chứ không phải cô ta !
Xem cô ta còn dám kiêu nghạo trước mặt mình không.
‘‘Ừ, đợi Cảnh Thần Hạo rảnh đã. ! Chị sẽ đi chung với anh ấy.’’ cô không muốn đi 1 mình.
Nếu bị Cảnh Thần Hạo biết, nhất định sẽ ghen, sẽ giận.
‘‘Dạ !’’ Quy Hảo chỉ đành nhận lời, dù sao đi cũng hơn không.