Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Ngày hôm sau, Cố Duy Nhất đến gặp Hề Tuyết, một người thì bụng đầy tâm sự, một người thì ỉu xìu không chút hào hứng. Hai người tìm một quán cà phê, chọn một gian phòng bao. Hề Tuyết than ngắn, Cố Duy Nhất thở dài không dứt.
Cuối cùng, Hề Tuyết nhịn không được quay sang hỏi cô, “Bây giờ sư huynh nâng niu cậu như cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cậu còn than thở cái gì?”
Cố Duy Nhất dựa vào lưng ghế, như có điều suy nghĩ, “Cậu nói xem, làm thế nào để một người đàn ông nổi lên hứng thú với mình?”
‘Phụt’ Hề Tuyết phun một ngụm cà phê vừa uống xong, nghi ngờ nhìn cô, “Cậu nói cái gì?"
Cố Duy Nhất liếc cô một cái, “Ý ở mặt chứ, thế nào? Không giải thích được?”
Hề Tuyết đánh giá cô từ trên xuống dưới, chậc hai tiếng, “Thật ra cậu cũng không thua kém gì, chỉ là cách ăn mặc này không tốt, nếu cậu thay đổi, chẳng phải sẽ làm sư huynh u mê đến thần hồn điên đảo sao?”
Cố Duy Nhất nhìn chính bản thân mình, trên người cô mặc quần áo thoải mái, thực sự nhìn không ra một chút đường cong nào của cơ thể phụ nữ. Chẳng lẽ, thật sự do nguyên nhân này? Nhưng anh Lương Tần nói Ngôn Mộc bị ‘lãnh cảm’, cô chị cần thay đổi cách ăn mặc của mình thì có thể trị khỏi cho anh?
“Nhất Nhất, chúng mình làm một giao dịch không?” Hề Tuyết lại gần.
“Giao dịch gì?” Cố Duy Nhất đề phòng nhìn cô, cảm giác người này không có ý gì tốt.
“Hì hì…” Trên mặt Hề Tuyết mang ý cười, “Nhất Nhất, cậu giúp tớ làm rõ nguyên nhân Tô Lương Tần cự tuyệt tớ, giúp tớ theo đuổi anh ấy, tớ giúp cậu thu phục sư huynh, thế nào?”
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, giống như hai bên đều có lợi, hai người bắt tay, giao dịch thành công.
Từ quán cà phê đi ra, Hề Tuyết che kín mình, mũ đen, khăn quàng cổ che cả khuôn mặt, dù sao, hai ngày này cô cũng mới nổi, dung mạo cũng chưa in sâu vào lòng người khác, cũng không ai có thể nhận ra.
Hề Tuyết đưa Cố Duy Nhất đến một cửa hàng đồ lót, theo lí do mờ mịt của cô ấy, nhân viên cửa hàng nhanh chóng bắt được thông tin hữu dụng, tìm vài bộ bảo bối. Cố Duy Nhất nhìn bộ đồ ngủ trong suốt mỏng manh cùng với vài thứ tai thỏ, hồ ly kia, thái dương giật vài cái, kéo Hề Tuyết chạy trối chết ra ngoài.
Hề Tuyết nói, ngoại hình có thể từ từ thay đổi nhưng để kiểm tra xem một người đàn ông có nổi hứng thú với mình hay không chỉ cần một bộ đồ ngủ mà thôi.
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, cảm thấy Hề Tuyết nói cũng đúng, nếu không cô cũng không đồng ý đến cửa hàng đồ lót với cô ấy. Nhưng những thứ kia cô không thể mặc nổi, cuối cùng chọn vài món miễng cưỡng có thể tiếp nhận mua mang về.
Buổi tối, Cố Duy Nhất tự tiếp cho mình thêm dũng khí, mặc một món đồ màu trắng đục, trên dưới không che được hết. Nhìn chính mình trong gương, mặt Cố Duy Nhất dần nóng lên, cuối cùng nghĩ một chút, vẫn mặc thêm áo choàng tắm bên ngoài, bất an đi tới đi lui trong phòng.
Thời điểm Cố Duy Nhất cảm giác như mình sắp ngột ngạt đến chết, Ngôn Mộc lại gọi tới, nói khuya mới trở về, cô không cần chờ anh cứ ngủ trước.
Không hiểu sao Cố Duy Nhất lại thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường, cái bệnh ‘lãnh cảm’ kia của anh cuối cùng trị kiểu gì? Hay cô tìm bác sĩ cho anh?
Khi Ngôn Mộc quay về đã là nửa đêm, đèn đầu giường vẫn sáng, treo áo khoác lên, Ngôn Mộc nhẹ bước tới bên giường, đôi mắt tối sầm lại, cô đã đá hết chăn ra, đôi chân dài trơn bóng trắng nõn gác lên gối dài ôm trong ngực, đai cài bị tuột, quang cảnh trước ngực hiện ra trước mắt anh.
Ngôn Mộc đứng một bên, đôi mắt u ám, toàn thân tản ra một cỗ không khí hừng hực, hô hấp dồn dập, bàn tay đưa ra không trung nửa ngày cuối cùng thu lại, kéo chăn che lên người cô, cô gái nhỏ này là muốn bức tử anh đây mà.
Tắt đèn trên tường, Ngôn Mộc ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra ngoài, gọi Vương trợ lý dậy tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau, Cố Duy Nhất tỉnh dậy, nhìn nửa giường bên kia không có dấu hiệu có người ngủ lại, ra khỏi phòng ngủ cũng không có dấu vết của Ngôn Mộc, nhưng nhìn đèn đã được tắt, trên mặt Cố Duy Nhất thoáng vẻ hung dữ, nhìn lại bản thân, cô không tin không trị được anh.
Cô đã tới thành phố W vài lần, là một đô thị phồn hoa, cũng không còn gì để chơi, Cố Duy Nhất cũng không ra khỏi cửa, trong khách sạn tìm việc. Nghĩ về chuyện tối hôm trước, lúc Hề Tuyết chuẩn bị đi có mang cho cô vài thứ, còn vỗ vai, vẻ mặt thâm sâu, “Cố lên, Nhất Nhất.”
Ba giờ sáng, Ngôn Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng đèn tắt hết nhưng lại rất nhiều nến, có lẽ nến đã đốt rất lâu, sáp dầu rất nhiều trên bàn. Trong phòng hoa hồng trải đầy đất, có lẽ cũng khá lâu rồi nên hơi héo, tóm lại, trong phòng là một mớ hỗn độn.
Cố Duy Nhất mặc một chiếc váy dây màu tím nhạt trong suốt ngồi trong vòng nến, tóc xõa, lớp trang điểm trên mặt mờ dần, hung dữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt kia như muốn xé xác anh vậy.
Mí mắt Ngôn Mộc giật vài cái, trong lòng hiểu rõ, ho nhẹ một tiếng, “Sao còn chưa ngủ?”
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, cầm gối ôm trên sofa ném tới, dậm chân vào phòng ngủ, đóng sập cửa, Ngôn Mộc còn nghe được tiếng khóa.
Nhìn bốn phía xung quanh, Ngôn Mộc nhéo mi tâm, đến sofa định ngủ thì thấy máy tính bảng đặt đó, Ngôn Mộc thuận tay cầm lên, cũng chưa ngủ được, mở máy, nhìn màn hình website đang chạy. Trong chốc lát, Ngôn Mộc bỗng chốc ngồi thẳng, đôi mắt tĩnh mịch mang theo nguy hiểm.
“Trị bệnh lãnh cảm như thế nào?”
Ngôn Mộc nhìn màn hình nửa ngày, toàn thân nồng đậm lãnh ý, anh còn nghĩ sao Cố Duy Nhất lại không thích hợp như vậy, liên tục hoài nghi nhưng cũng không nghĩ tới phương diện này, thì ra là vậy. Tô Lương Tần, xem ra cậu chê sống đến bây giờ quá yên bình rồi!
*
Cố Duy Nhất ôm gối cọ xát cả đêm, hận không thể cắn ai đó một ngụm. Sáng sớm, trên ghế sofa đã không có người, gian ngoài khôi phục như bình thường, chắc đã gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp. Cố Duy Nhất nghĩ lại hành vi hai ngày nay của mình, ngại ngùng che mặt, thôi đi, bệnh lãnh cảm của anh cũng không thể trị đơn giản như vậy được, cứ để thuận theo anh vậy. Chỉ là, hiện tại cô không thể hiểu được hai người bọn họ lần đầu phát sinh quan hệ là như thế nào?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Cố Duy Nhất sáng ngời, cô còn nhớ lúc trước Ngôn Mộc nói anh cũng uống rượu, chẳng lẽ rượu có tác dụng? Khóe miệng Cố Duy Nhất nhếch lên.
Có người tới gõ cửa, Cố Duy Nhất mở ra nhìn, là Vương trợ lý.
“Cố tiểu thư, Ngôn tổng trong phòng ăn chờ cô qua ăn điểm tâm sáng.”
Cố Duy Nhất gật đầu, theo hắn ra cửa, nhìn người bên cạnh một cái, “Vương trợ lý, tôi thấy anh sắc mặt không tốt lắm thì phải?”
“Buổi tối nghỉ ngơi không tốt lắm.” Không tốt? Vương trợ lý oán thầm trong lòng, đâu chỉ là không tốt. Hai ngày nay làm việc suốt đêm, tối hôm qua còn làm đến rạng sáng, thời gian ngủ hai ngày nay cộng lại chắc cũng chỉ được một hai tiếng, hai chữ ‘không tốt’ sao có thể diễn tả được. Theo bình thường, Cố Duy Nhất đến, Ngôn tổng phải vô cùng quan tâm chăm sóc mới đúng, thế nào lại lôi kéo bọn họ đi làm thêm giờ, thật ra công việc kia cũng đâu có gấp như vậy?
Vương trợ lý gãi đầu, trong nội tâm suy nghĩ, chẳng lẽ bà dì Cố tiểu thư đến? Cho nên Ngôn tổng là dục vọng chưa được thỏa mãn?
Cố Duy Nhất chau mày, đi theo Vương trợ lý đến phòng ăn, Ngôn Mộc ngồi chính giữa uống cà phê, Cố Duy Nhất nhìn anh ngẩn người, đến bên cạnh sờ mặt anh, “Ngôn tiên sinh, anh cũng ngủ không ngon sao?” Trên cằm Ngôn Mộc còn có chút râu ria, dưới đôi mắt xinh đẹp đã biến thành màu đen, bộ dáng tiều tụy, làm người ta có chút thú tính bộc phát, muốn bắt nạt anh.
Ngôn Mộc nhàn nhạt liếc cô một cái, nếu anh có thể ngủ ngon mới là lạ, đẩy tay cô ra, nảy sinh ý xấu, cắn lấy môi cô, cuối cùng, đẩy đầu lưỡi liếm một phen, Cố Duy Nhất lui ra sau trừng mắt nhìn, cảm thấy anh trút giận với cô.
Cố Duy Nhất đi lấy một ít đồ, ngồi bên cạnh chậm rãi ăn, bắt gặp Ngôn Mộc đi rót một tách cà phê, tinh khiết nồng đậm, cà phê đen.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc uống cà phê như nước, mí mắt giật giật, “Anh đừng chú ý quá vào công việc, tổn thương thân thể.”
Ngôn Mộc buông lỏng thân thể dựa vào ghế, con mắt hẹp dài lành lạnh liếc cô một cái, anh không phải là quan tâm công việc tổn thương thân thể mà là nhịn nhiều quá, do ai chứ.
Cố Duy Nhất bị anh nhìn chằm chằm, kinh hãi vội cúi đầu ăn cơm.
“Ngôn tổng, anh cũng đến ăn sáng sao?” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên.
Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn qua, một người phụ nữ dáng người nóng bỏng mặc váy bó sát màu đen, tóc gợn sóng, vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy khôn khéo.
Ngôn Mộc ngước mắt nhìn một cái, gật đầu, “Lương tổng đến thật sớm.”
Lương Hiểu Vi khẽ mỉm cười, “Hợp tác cùng Ngôn tổng, tất nhiên phải đến sớm một chút.” Nói xong ngồi xuống ghế đối diện, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, một lớp sóng lớn mãnh liệt thoắt ẩn thoắt hiện.
#KV: Đang cố gắng mỗi ngày một chương lấp hố truyện cho các bạn đọc nè khen tui đi:>
Cuối cùng, Hề Tuyết nhịn không được quay sang hỏi cô, “Bây giờ sư huynh nâng niu cậu như cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cậu còn than thở cái gì?”
Cố Duy Nhất dựa vào lưng ghế, như có điều suy nghĩ, “Cậu nói xem, làm thế nào để một người đàn ông nổi lên hứng thú với mình?”
‘Phụt’ Hề Tuyết phun một ngụm cà phê vừa uống xong, nghi ngờ nhìn cô, “Cậu nói cái gì?"
Cố Duy Nhất liếc cô một cái, “Ý ở mặt chứ, thế nào? Không giải thích được?”
Hề Tuyết đánh giá cô từ trên xuống dưới, chậc hai tiếng, “Thật ra cậu cũng không thua kém gì, chỉ là cách ăn mặc này không tốt, nếu cậu thay đổi, chẳng phải sẽ làm sư huynh u mê đến thần hồn điên đảo sao?”
Cố Duy Nhất nhìn chính bản thân mình, trên người cô mặc quần áo thoải mái, thực sự nhìn không ra một chút đường cong nào của cơ thể phụ nữ. Chẳng lẽ, thật sự do nguyên nhân này? Nhưng anh Lương Tần nói Ngôn Mộc bị ‘lãnh cảm’, cô chị cần thay đổi cách ăn mặc của mình thì có thể trị khỏi cho anh?
“Nhất Nhất, chúng mình làm một giao dịch không?” Hề Tuyết lại gần.
“Giao dịch gì?” Cố Duy Nhất đề phòng nhìn cô, cảm giác người này không có ý gì tốt.
“Hì hì…” Trên mặt Hề Tuyết mang ý cười, “Nhất Nhất, cậu giúp tớ làm rõ nguyên nhân Tô Lương Tần cự tuyệt tớ, giúp tớ theo đuổi anh ấy, tớ giúp cậu thu phục sư huynh, thế nào?”
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, giống như hai bên đều có lợi, hai người bắt tay, giao dịch thành công.
Từ quán cà phê đi ra, Hề Tuyết che kín mình, mũ đen, khăn quàng cổ che cả khuôn mặt, dù sao, hai ngày này cô cũng mới nổi, dung mạo cũng chưa in sâu vào lòng người khác, cũng không ai có thể nhận ra.
Hề Tuyết đưa Cố Duy Nhất đến một cửa hàng đồ lót, theo lí do mờ mịt của cô ấy, nhân viên cửa hàng nhanh chóng bắt được thông tin hữu dụng, tìm vài bộ bảo bối. Cố Duy Nhất nhìn bộ đồ ngủ trong suốt mỏng manh cùng với vài thứ tai thỏ, hồ ly kia, thái dương giật vài cái, kéo Hề Tuyết chạy trối chết ra ngoài.
Hề Tuyết nói, ngoại hình có thể từ từ thay đổi nhưng để kiểm tra xem một người đàn ông có nổi hứng thú với mình hay không chỉ cần một bộ đồ ngủ mà thôi.
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, cảm thấy Hề Tuyết nói cũng đúng, nếu không cô cũng không đồng ý đến cửa hàng đồ lót với cô ấy. Nhưng những thứ kia cô không thể mặc nổi, cuối cùng chọn vài món miễng cưỡng có thể tiếp nhận mua mang về.
Buổi tối, Cố Duy Nhất tự tiếp cho mình thêm dũng khí, mặc một món đồ màu trắng đục, trên dưới không che được hết. Nhìn chính mình trong gương, mặt Cố Duy Nhất dần nóng lên, cuối cùng nghĩ một chút, vẫn mặc thêm áo choàng tắm bên ngoài, bất an đi tới đi lui trong phòng.
Thời điểm Cố Duy Nhất cảm giác như mình sắp ngột ngạt đến chết, Ngôn Mộc lại gọi tới, nói khuya mới trở về, cô không cần chờ anh cứ ngủ trước.
Không hiểu sao Cố Duy Nhất lại thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường, cái bệnh ‘lãnh cảm’ kia của anh cuối cùng trị kiểu gì? Hay cô tìm bác sĩ cho anh?
Khi Ngôn Mộc quay về đã là nửa đêm, đèn đầu giường vẫn sáng, treo áo khoác lên, Ngôn Mộc nhẹ bước tới bên giường, đôi mắt tối sầm lại, cô đã đá hết chăn ra, đôi chân dài trơn bóng trắng nõn gác lên gối dài ôm trong ngực, đai cài bị tuột, quang cảnh trước ngực hiện ra trước mắt anh.
Ngôn Mộc đứng một bên, đôi mắt u ám, toàn thân tản ra một cỗ không khí hừng hực, hô hấp dồn dập, bàn tay đưa ra không trung nửa ngày cuối cùng thu lại, kéo chăn che lên người cô, cô gái nhỏ này là muốn bức tử anh đây mà.
Tắt đèn trên tường, Ngôn Mộc ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra ngoài, gọi Vương trợ lý dậy tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau, Cố Duy Nhất tỉnh dậy, nhìn nửa giường bên kia không có dấu hiệu có người ngủ lại, ra khỏi phòng ngủ cũng không có dấu vết của Ngôn Mộc, nhưng nhìn đèn đã được tắt, trên mặt Cố Duy Nhất thoáng vẻ hung dữ, nhìn lại bản thân, cô không tin không trị được anh.
Cô đã tới thành phố W vài lần, là một đô thị phồn hoa, cũng không còn gì để chơi, Cố Duy Nhất cũng không ra khỏi cửa, trong khách sạn tìm việc. Nghĩ về chuyện tối hôm trước, lúc Hề Tuyết chuẩn bị đi có mang cho cô vài thứ, còn vỗ vai, vẻ mặt thâm sâu, “Cố lên, Nhất Nhất.”
Ba giờ sáng, Ngôn Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng đèn tắt hết nhưng lại rất nhiều nến, có lẽ nến đã đốt rất lâu, sáp dầu rất nhiều trên bàn. Trong phòng hoa hồng trải đầy đất, có lẽ cũng khá lâu rồi nên hơi héo, tóm lại, trong phòng là một mớ hỗn độn.
Cố Duy Nhất mặc một chiếc váy dây màu tím nhạt trong suốt ngồi trong vòng nến, tóc xõa, lớp trang điểm trên mặt mờ dần, hung dữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt kia như muốn xé xác anh vậy.
Mí mắt Ngôn Mộc giật vài cái, trong lòng hiểu rõ, ho nhẹ một tiếng, “Sao còn chưa ngủ?”
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, cầm gối ôm trên sofa ném tới, dậm chân vào phòng ngủ, đóng sập cửa, Ngôn Mộc còn nghe được tiếng khóa.
Nhìn bốn phía xung quanh, Ngôn Mộc nhéo mi tâm, đến sofa định ngủ thì thấy máy tính bảng đặt đó, Ngôn Mộc thuận tay cầm lên, cũng chưa ngủ được, mở máy, nhìn màn hình website đang chạy. Trong chốc lát, Ngôn Mộc bỗng chốc ngồi thẳng, đôi mắt tĩnh mịch mang theo nguy hiểm.
“Trị bệnh lãnh cảm như thế nào?”
Ngôn Mộc nhìn màn hình nửa ngày, toàn thân nồng đậm lãnh ý, anh còn nghĩ sao Cố Duy Nhất lại không thích hợp như vậy, liên tục hoài nghi nhưng cũng không nghĩ tới phương diện này, thì ra là vậy. Tô Lương Tần, xem ra cậu chê sống đến bây giờ quá yên bình rồi!
*
Cố Duy Nhất ôm gối cọ xát cả đêm, hận không thể cắn ai đó một ngụm. Sáng sớm, trên ghế sofa đã không có người, gian ngoài khôi phục như bình thường, chắc đã gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp. Cố Duy Nhất nghĩ lại hành vi hai ngày nay của mình, ngại ngùng che mặt, thôi đi, bệnh lãnh cảm của anh cũng không thể trị đơn giản như vậy được, cứ để thuận theo anh vậy. Chỉ là, hiện tại cô không thể hiểu được hai người bọn họ lần đầu phát sinh quan hệ là như thế nào?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Cố Duy Nhất sáng ngời, cô còn nhớ lúc trước Ngôn Mộc nói anh cũng uống rượu, chẳng lẽ rượu có tác dụng? Khóe miệng Cố Duy Nhất nhếch lên.
Có người tới gõ cửa, Cố Duy Nhất mở ra nhìn, là Vương trợ lý.
“Cố tiểu thư, Ngôn tổng trong phòng ăn chờ cô qua ăn điểm tâm sáng.”
Cố Duy Nhất gật đầu, theo hắn ra cửa, nhìn người bên cạnh một cái, “Vương trợ lý, tôi thấy anh sắc mặt không tốt lắm thì phải?”
“Buổi tối nghỉ ngơi không tốt lắm.” Không tốt? Vương trợ lý oán thầm trong lòng, đâu chỉ là không tốt. Hai ngày nay làm việc suốt đêm, tối hôm qua còn làm đến rạng sáng, thời gian ngủ hai ngày nay cộng lại chắc cũng chỉ được một hai tiếng, hai chữ ‘không tốt’ sao có thể diễn tả được. Theo bình thường, Cố Duy Nhất đến, Ngôn tổng phải vô cùng quan tâm chăm sóc mới đúng, thế nào lại lôi kéo bọn họ đi làm thêm giờ, thật ra công việc kia cũng đâu có gấp như vậy?
Vương trợ lý gãi đầu, trong nội tâm suy nghĩ, chẳng lẽ bà dì Cố tiểu thư đến? Cho nên Ngôn tổng là dục vọng chưa được thỏa mãn?
Cố Duy Nhất chau mày, đi theo Vương trợ lý đến phòng ăn, Ngôn Mộc ngồi chính giữa uống cà phê, Cố Duy Nhất nhìn anh ngẩn người, đến bên cạnh sờ mặt anh, “Ngôn tiên sinh, anh cũng ngủ không ngon sao?” Trên cằm Ngôn Mộc còn có chút râu ria, dưới đôi mắt xinh đẹp đã biến thành màu đen, bộ dáng tiều tụy, làm người ta có chút thú tính bộc phát, muốn bắt nạt anh.
Ngôn Mộc nhàn nhạt liếc cô một cái, nếu anh có thể ngủ ngon mới là lạ, đẩy tay cô ra, nảy sinh ý xấu, cắn lấy môi cô, cuối cùng, đẩy đầu lưỡi liếm một phen, Cố Duy Nhất lui ra sau trừng mắt nhìn, cảm thấy anh trút giận với cô.
Cố Duy Nhất đi lấy một ít đồ, ngồi bên cạnh chậm rãi ăn, bắt gặp Ngôn Mộc đi rót một tách cà phê, tinh khiết nồng đậm, cà phê đen.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc uống cà phê như nước, mí mắt giật giật, “Anh đừng chú ý quá vào công việc, tổn thương thân thể.”
Ngôn Mộc buông lỏng thân thể dựa vào ghế, con mắt hẹp dài lành lạnh liếc cô một cái, anh không phải là quan tâm công việc tổn thương thân thể mà là nhịn nhiều quá, do ai chứ.
Cố Duy Nhất bị anh nhìn chằm chằm, kinh hãi vội cúi đầu ăn cơm.
“Ngôn tổng, anh cũng đến ăn sáng sao?” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên.
Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn qua, một người phụ nữ dáng người nóng bỏng mặc váy bó sát màu đen, tóc gợn sóng, vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy khôn khéo.
Ngôn Mộc ngước mắt nhìn một cái, gật đầu, “Lương tổng đến thật sớm.”
Lương Hiểu Vi khẽ mỉm cười, “Hợp tác cùng Ngôn tổng, tất nhiên phải đến sớm một chút.” Nói xong ngồi xuống ghế đối diện, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, một lớp sóng lớn mãnh liệt thoắt ẩn thoắt hiện.
#KV: Đang cố gắng mỗi ngày một chương lấp hố truyện cho các bạn đọc nè khen tui đi:>