Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Đêm hôm sau, cô, Âu Dương Vũ Thần, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Minh Nguyệt,Thu Nguyệt bay đến Sinh Tử đảo. Lúc chuẩn bị rời đi, cô gọi tất cả mọi người trên đảo lại, đứng trước mọi người nói
'' Từ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi. Mọi người có ý kiến gì không? ''
Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nói
'' Ban đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua. Cảm ơn ''
Tiểu Kiệt, nói
'' Chị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chị ''
Cô nhìn mọi người, mỉm cười, nói
'' Tạm biệt....những người anh em ''
''( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đại ''
Nói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu. Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nói
'' Lão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồi ''
Cô nhận lấy nó, vui vẻ, nói
'' Cảm ơn em ''
Cô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nói
'' Cuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồi ''
Hách Tử đi lên, nói
'' Chị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầm ''
'' Ừ..Đi thôi ''
Cô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ. Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nói
'' Khi chị đi phá nó đi ''
Hách Tử, nói
'' Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâu ''
'' Ta biết. Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa ''
'' ( Buồn bã) Dạ ''
Cô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này. Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nói
'' Hoắc vương phủ, ta tới rồi ''
Cô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏi
'' Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây? ''
Cô bước vào, hỏi
'' Vậy cô là ai? ''
'' ( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ này ''
Bên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đó
'' Nữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao? ''
Cô ta lại nói
'' Đây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đây ''
Cô lạnh lùng, nói
'' Cô không có tư cách đó ''
Cô ta tức giận, nói
'' Ngươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho ta ''
Hai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới. Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nói
'' Vương......vương....vương phi ''
Cô nhìn ông ấy, mỉm cười, nói
'' Lâu rồi không gặp, Lưu quản gia ''
'' Vương phi, người về rồi ''
Tả Túy Ân kinh ngạc
'' Vương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệt ''
Lưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nói
'' Trắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đó ''
Cô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói
'' ( Mỉa mai) Ồ...là ' Trắc phi à ' thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ này ''
Lưu quản gia lại nói
'' Trắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấy ''
Cô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nói
'' Đứng lại. Không có phép tắc gì cả sao? ''
Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi. Ở trong điện,cô nói
'' Lưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờ ''
'' Dạ ''
'' Chàng ấy đi đâu rồi? ''
'' Vương phi, chuyện này thì ta không biết. Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuya ''
'' Ta biết rồi ''
Đúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nói
'' Nó không hại mọi người đâu ''
Nói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác. Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước .
______________
Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nói
'' Vương phi, Vương gia về rồi ạ. Người đang trong thư phòng ''
'' Ta biết rồi. Cảm ơn ông ''
Cô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia. Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười
" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "
Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nói
'' Đi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủ ''
Cô cười lên, nói
'' Đuổi ta sao? ''
Hoắc vương kinh ngạc
" Giọng nói này....không lẽ "
Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nói
'' Chàng nỡ đuổi ta sao? ''
Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nói
'' Vũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh? ''
Cô cũng ôm lấy hắn, nói
'' Là ta ''
___________
Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nói
'' Tặng cho chàng. Nó làm một đôi với của ta ''
Hoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nói
'' Ta sẽ giữ nó cẩn thận ''
Cô nhìn hắn, nói
'' Xin lỗi, bắt chàng đợi ta ba năm ''
'' Không sao. Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phi ''
Hoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nói
'' Chúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôi ''
Cô không nói lời nào,Hoắc vương lại nói
'' Âu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữa ''
'' Ta không đi nữa, ở lại cạnh chàng ''
'' Chào mừng trở lại Vương phi của ta ''.
'' Từ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi. Mọi người có ý kiến gì không? ''
Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nói
'' Ban đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua. Cảm ơn ''
Tiểu Kiệt, nói
'' Chị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chị ''
Cô nhìn mọi người, mỉm cười, nói
'' Tạm biệt....những người anh em ''
''( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đại ''
Nói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu. Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nói
'' Lão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồi ''
Cô nhận lấy nó, vui vẻ, nói
'' Cảm ơn em ''
Cô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nói
'' Cuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồi ''
Hách Tử đi lên, nói
'' Chị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầm ''
'' Ừ..Đi thôi ''
Cô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ. Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nói
'' Khi chị đi phá nó đi ''
Hách Tử, nói
'' Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâu ''
'' Ta biết. Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa ''
'' ( Buồn bã) Dạ ''
Cô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này. Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nói
'' Hoắc vương phủ, ta tới rồi ''
Cô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏi
'' Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây? ''
Cô bước vào, hỏi
'' Vậy cô là ai? ''
'' ( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ này ''
Bên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đó
'' Nữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao? ''
Cô ta lại nói
'' Đây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đây ''
Cô lạnh lùng, nói
'' Cô không có tư cách đó ''
Cô ta tức giận, nói
'' Ngươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho ta ''
Hai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới. Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nói
'' Vương......vương....vương phi ''
Cô nhìn ông ấy, mỉm cười, nói
'' Lâu rồi không gặp, Lưu quản gia ''
'' Vương phi, người về rồi ''
Tả Túy Ân kinh ngạc
'' Vương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệt ''
Lưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nói
'' Trắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đó ''
Cô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói
'' ( Mỉa mai) Ồ...là ' Trắc phi à ' thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ này ''
Lưu quản gia lại nói
'' Trắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấy ''
Cô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nói
'' Đứng lại. Không có phép tắc gì cả sao? ''
Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi. Ở trong điện,cô nói
'' Lưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờ ''
'' Dạ ''
'' Chàng ấy đi đâu rồi? ''
'' Vương phi, chuyện này thì ta không biết. Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuya ''
'' Ta biết rồi ''
Đúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nói
'' Nó không hại mọi người đâu ''
Nói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác. Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước .
______________
Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nói
'' Vương phi, Vương gia về rồi ạ. Người đang trong thư phòng ''
'' Ta biết rồi. Cảm ơn ông ''
Cô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia. Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười
" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "
Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nói
'' Đi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủ ''
Cô cười lên, nói
'' Đuổi ta sao? ''
Hoắc vương kinh ngạc
" Giọng nói này....không lẽ "
Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nói
'' Chàng nỡ đuổi ta sao? ''
Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nói
'' Vũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh? ''
Cô cũng ôm lấy hắn, nói
'' Là ta ''
___________
Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nói
'' Tặng cho chàng. Nó làm một đôi với của ta ''
Hoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nói
'' Ta sẽ giữ nó cẩn thận ''
Cô nhìn hắn, nói
'' Xin lỗi, bắt chàng đợi ta ba năm ''
'' Không sao. Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phi ''
Hoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nói
'' Chúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôi ''
Cô không nói lời nào,Hoắc vương lại nói
'' Âu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữa ''
'' Ta không đi nữa, ở lại cạnh chàng ''
'' Chào mừng trở lại Vương phi của ta ''.