Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Chương 23:
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào màn hình, huyết áp của Bánh Đậu… lại không hề phản ứng với việc truyền dịch qua tĩnh mạch.
Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này.
Bánh Đậu lén chui cái đầu lông xù của mình ra khỏi chăn lông, đôi mắt to ướt át nhìn sang Cố Tiểu Khả.
‘Tui đau quá à…’
Cố Tiểu Khả đành không ngừng vuốt ve trên lưng bé chó, không biết nên làm thế nào để giảm đau cho nó.
Cô thấp giọng hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc Bánh Đậu bị bệnh gì vậy?”
Bác sĩ Trang lắc đầu, đã kiểm tra toàn bộ theo kiểm tra thông thường, nhưng vẫn không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, không biết rốt cuộc Bánh Đậu mắc bệnh gì.
“Triệu chứng trước mắt của Bánh Đậu là sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp, buồn nôn và đau bụng kéo dài.”
Bác sĩ Trang mím môi, lông mày nhíu chặt, nghiêm túc phân tích: “Ban đầu tôi nghi ngờ là nhiễm trùng Yersinia, nhưng triệu chứng ho và phát ban thì không phù hợp.”
“Sau đó tôi lại nghi ngờ có khi nào là viêm khớp biến chứng thành viêm mạch hay không, do đó làm tổn thương hệ thần kinh của Bánh Đậu, nhưng viêm khớp sẽ không dẫn tới huyết áp thấp, còn huyết áp thấp hoàn toàn không phản ứng với truyền dịch qua tĩnh mạch…”
Bác sĩ Trang nhìn chằm chằm vào các bệnh chứng được liệt kê trong sổ tay, dùng bút vẽ vòng tròn này đến vòng tròn khác, nghiêm túc cân nhắc, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Không thể cứ ngồi nhìn như thế này được. Trước tiên, tôi dùng kháng sinh phổ rộng để duy trì huyết áp cho Bánh Đậu, để phòng ngừa có chuyện xảy ra, cho nó làm xét nghiệm cortisol quá liều và điện tâm đồ.”
Bệnh viện thú cưng Vân Đài là bệnh viện thú cưng cao cấp trong cả nước, rất là giàu có, không những có đầy đủ các loại trang thiết bị kiểm tra cơ bản, ngay cả thiết bị kiểm tra quy mô lớn như MRI (chụp cộng hưởng từ) cũng có, không kém mấy bệnh viện lớn khám chữa bệnh cho con người.
Ngay cả những bệnh khó trị hiếm gặp của động vật có vú trên thế giới đều sẽ đưa tới đây tiến hành hội chẩn.
Sau khi sử dụng thuốc kháng sinh phổ rộng suốt hai tiếng, cơ thể của Bánh Đậu trở nên yếu và khó chịu hơn, nhưng nó không cách nào nói với bác sĩ Trang.
Cũng may có Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát,thấy nó có gì đó không ổn, vội gọi bác sĩ Trang làm xét nghiệm máu cho Bánh Đậu lần nữa.
Kết quả rất nhanh đã có, bác sĩ Trang càng thêm nghiêm mặt, quả quyết ngưng dùng thuốc kháng sinh.
Cố Tiểu Khả hỏi: “Sao vậy?”
Bác sĩ Trang lắc đầu: “Huyết áp của Bánh Đậu giảm mạnh, phổi có chất lỏng tích tụ, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt…”
Việc điều trị bằng thuốc kháng sinh không làm chú chó có chuyển biến tốt, ngược lại còn lấy mạng của nó nhanh hơn nữa.
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng vuốt cái đầu xù lông của Bánh Đậu, tuy cô không phải bác sĩ thú y chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút chút.
Có lẽ không giúp được nhiều nhưng có còn hơn không, thêm một người đưa ra góp ý cũng tốt hơn.
Cho nên Cố Tiểu Khả cắn răng lên tiếng: “Huyết áp giảm thấp cộng thêm đau bụng, chứng tỏ có nhiễm trùng trong khoang bụng, có khi nào là ung thư máu không?”
“Hoặc có khả năng là virus lây nhiễm sang tim? Do đó đường ruột không nhận đủ máu, gây ra đau bụng?”
Bác sĩ Trang ngơ ngác, bất ngờ trước sự chuyên nghiệp của Cố Tiểu Khả, và cảm thấy suy nghĩ của cô vô cùng nhanh nhạy.
Nghiêm túc suy nghĩ về phỏng đoán mà Cố Tiểu Khả đưa ra, cuối cùng lắc đầu.
“Nhiễm trùng cơ tim có thể giải thích chứng bệnh cơ tim, cơn đau, huyết áp thấp và phát sốt, nhưng không thể giải thích việc ho và phát ban. Hơn nữa, xác suất nhiễm trùng cơ tim là một phần một triệu, tỷ lệ này quá nhỏ.”
Dưới áp lực nặng nề, tâm trí của Cố Tiểu Khả xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng đưa ra một suy đoán khác.
“Có khi nào là dị ứng, ký sinh trùng, viêm xoang? Hoặc khối u lành tính trong bụng, thậm chí suy giáp?”
Bác sĩ Trang tiếp tục lắc đầu: “Những thứ cô nói đều phù hợp đa phần triệu chứng, không cách nào áp dụng toàn bộ.”
Cố Tiểu Khả cau mày: “Vậy phải làm sao? Bây giờ tình trạng của Bánh Đậu thế này cơ bản không chờ được nữa.”
Đột nhiên bác sĩ Trang trở nên thông suốt, nghĩ ra cách giải tỏa tạm thời cho bệnh tình của Bánh Đậu.
“Lời cô nói đã nhắc nhở tôi, viêm xoang cộng thêm suy giáp, trùng hợp có thể hoàn toàn bao quát hết triệu chứng!”
Anh ta lập tức dùng thuốc cho Bánh Đậu, chọn dùng Ampicillin điều trị viêm xoang, sau đó tiêm levothyroxine vào tĩnh mạch để điều trị suy giáp, cố gắng tranh thủ thời gian để kiểm tra xem Bánh Đậu nhiễm bệnh gì.
Trưa nay, bác sĩ Trang còn đổi thuốc cho Bánh Đậu lần nữa, phát hiện một cô gái có đôi mắt to đứng bên cạnh đang siết chặt cái chân nhỏ của nó.
Cô gái đó là Đa Đa, cô bé kiên trì xin giáo viên nghỉ học để tới bệnh viện bầu bạn với em cún nhà mình.
Đôi mắt của Đa Đa ươn ướt không có tiêu cự, cô bé mím chặt môi, thỉnh thoảng ho khan vài lần, cô bé hiểu chuyện nên ráng hết sức không ho quá lớn tiếng.
Cố Tiểu Khả hỏi Đa Đa: “Cổ họng của em khó chịu hả? Chị đi rót nước ấm cho em.”
“Cảm ơn cô giáo, mẹ em nói em bị cảm ạ.” Đa Đa nhận nước ấm và uống vài ngụm, giọng run run, lo lắng hỏi: “Bánh Đậu đã ngủ rồi sao ạ? Sao đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì cả? Em gọi nhiều lần mà nó cũng không đáp lại, có phải nó đã, đã…”
Vế sau quả thật quá tàn nhẫn, Đa Đa không thể thốt nên lời, đôi mắt to của cô bé ngập tràn nước mắt, nhưng hết sức quật cường cắn chặt bờ môi không chịu khóc ra tiếng.
Dáng vẻ cô bé lặng lẽ rơi nước mắt đã kích thích trái tim mềm yếu của Cố Tiểu Khả.
Cô dịu dàng an ủi: “Bánh Đậu vì bị bệnh nên quá mệt, cho nên cần nghỉ ngơi thật tốt, nó chỉ đang ngủ thôi.”
Cố Tiểu Khả nắm lấy bàn tay của Đa Đa, nhẹ nhàng đặt lên bụng của Bánh Đậu: “Em sờ thử xem, có phải nó vẫn đang dũng cảm sống tiếp không?”
Gương mặt nhỏ của Đa Đa tái nhợt và căng thẳng, cắn chặt răng, sợ làm đau Bánh Đậu, chỉ dám cẩn thận giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên không trung, nhẹ nhàng sờ lên lông của chú.
Đa Đa vì mất thị lực nên xúc giác và thính giác nhạy cảm hơn người bình thường, cảm nhận bụng của Bánh Đậu đang không ngừng nhấp nhô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười may mắn.
Bác sĩ Trang trực tiếp dùng thuốc trước khi tìm ra virus gì gây ra lây nhiễm cụ thể cho Bánh Đậu, cách chữa trị này tương đối cấp tiến, nhưng có hàng ngàn loại virus, nếu chờ đợi kiểm tra, Bánh Đậu cơ bản không có thời gian chờ đợi kết quả.
Anh ta chỉ có thể tận sức, đích thân tới phòng hoá nghiệm, cố gắng loại trừ virus kiểu này.
Coxsackievirus loại B âm tính.
Parvovirus B-19 âm tính.
Buổi chiều, đợi kết quả xét nghiệm nước tiểu của Bánh Đậu ra, bác sĩ Trang phát hiện chú chó bị viêm thận cấp tính.
Điều này có nghĩa là loại thuốc kháng sinh anh ta dùng lúc đầu vốn không phải nguyên nhân khiến Bánh Đậu bị suy thận.
Bệnh của Bánh Đậu trở nên khó bề phân biệt.
Nhưng kỳ tích lại bỗng dưng xuất hiện.
Bánh Đậu mở mắt, đôi mắt sáng ngời, được Đa Đa ôm vào lòng, trông rất hưng phấn, tuy thỉnh thoảng vẫn ho vài lần, tinh thần lại có chuyển biến tốt rõ rệt.
‘Tui là một chú chó thông minh lanh lợi, dũng cảm và dễ thương la la la!’
Cố Tiểu Khả cười và xoa đầu bé cưng, nhân cơ hội kiểm tra sức khoẻ cho nó, phát hiện Bánh Đậu quả nhiên đã thuận lợi hạ sốt và giảm phát ban.
Cô nhăn mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bác sĩ Trang chợt cảm thấy bối rối khi bé cún đột nhiên chuyển biến tốt, vì anh ta không rõ bản thân rốt cuộc làm cách nào đã chữa khỏi cho Bánh Đậu.
Cố Tiểu Khả tỏ ra thận trọng và khuyên chủ nhân của Bánh Đậu đừng vội đưa nó xuất viện, mà hãy kiểm tra thêm một vài lần nữa để đề phòng.
Quả nhiên, sau khi có kết quả kiểm tra, tất cả đều im lặng.
Ngay cả viện trưởng Tăng cầm tờ báo cáo trên tay và xem những ba lần.
“Kết quả xét nghiệm hiển thị triiodothyroxine, hormone kích thích tuyến giáp và thyroxine, Bánh Đậu vốn không bị suy giáp.”
Bác sĩ Trang ngơ ngác: “Nhưng Bánh Đậu quả thật đã có chuyển biến tốt, cũng có nghĩa là tuy tôi chẩn đoán sai, nhưng lại điều trị đúng?”
Viện trưởng Tăng lập tức bác bỏ suy nghĩ để Bánh Đậu xuất viện, ông ấy cau mày lo lắng: “Cho dù bây giờ Bánh Đậu có chuyển biến tốt nhưng cũng chưa chắc chắn nó thật sự khỏi bệnh. Tôi lo bệnh tình có thể sẽ lặp lại, thậm chí còn diễn biến nặng hơn…”
Nỗi lo của viện trưởng Tăng chẳng mấy chốc đã trở thành hiện thực.
Báo cáo kết quả mới nhất của Bánh Đậu hiển thị, số lượng tế bào bạch cầu vô cùng thấp.
Điều này thì rắc rối rồi.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với chẩn đoán ban đầu mà bác sĩ Trương phán đoán Bánh Đậu bị nhiễm loại virus nào đó.
Nếu thật sự bị nhiễm, vậy thì số lượng tế bào bạch cầu chắc phải rất cao mới là bình thường.
Nhưng tế bào bạch cầu của Bánh Đậu không những không cao mà còn rất thấp, và còn đang giảm nhanh…
Điều này có nghĩa là chú chó không bị nhiễm virus, mà là hệ miễn dịch bị tổn thương.
Về cơ bản, hệ miễn dịch bị tổn thương là rất khó chữa, thậm chí nó cần phải lập tức sống trong phòng kính mới có thể duy trì sự sống.
Phòng kính còn được gọi là phòng vô trùng, thích hợp cho những vật nuôi có hệ miễn dịch bị tổn thương vào ở, vì chúng phải đối mặt với sự đe dọa của virus và vi khuẩn bất cứ lúc nào và không có sức đề kháng.
Cũng may Bệnh viện thú cưng Vân Đài được trang bị đầy đủ, có bố trí phòng kính.
Bánh Đậu lập tức được chuyển sang phòng kính, Đa Đa và mẹ cô bé bị ngăn cách ở bên ngoài.
Từ khi Labrador chia tay cô chủ của mình, cứ luôn thấy bất an, mặt của chú chó lúc nào cũng nhìn Đa Đa, đôi mắt to ướt át đầy vẻ ấm ức, nó gào thét kêu rên: ‘Tui không muốn chia cắt với Đa Đa, tui không muốn, hu hu hu…’
Đa Đa nghe em cún đáng thương kêu thì rất đau lòng, hai hàng nước mắt không ngừng van xin: “Chú ơi, dì ơi, hai người để cháu vào thăm bé con đi, cháu bảo đảm nhất định sẽ ngoan mà!”
Bác sĩ Trang ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích với Đa Đa: “Bây giờ Bánh Đậu rất yếu, cho dù chỉ là chút virus cảm thông thường cũng sẽ khiến nó mất mạng. Cho nên Đa Đa chỉ có thể ở bên ngoài chờ Bánh Đậu, không thể vào trong, có biết không?”
Đa Đa lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục khóc lóc dây dưa nữa. Mà cô bé không rời khỏi phòng kính nửa bước, ai cũng không kéo cô bé đi được.
Tiếp theo Bánh Đậu phải làm một cuộc kiểm tra rất quan trọng, sinh thiết tuỷ xương.
Lúc bác sĩ Trang tiến hành châm, đặc biệt mời Cố Tiểu Khả đến trợ giúp.
Cố Tiểu Khả dịu dàng nói nhỏ nhẹ với Bánh Đậu, làm phân tán sự chú ý của nó, xoa dịu cảm xúc cho nó.
“Lát nữa bác sĩ Trang phải đâm kim vào xương hông của cậu, lấy một ít tủy xương ra để xét nghiệm.”
“Tuỷ xương chịu trách nhiệm tạo máu. Anh ta cần kiểm tra nó dưới kính hiển vi xem thử có bị xơ hoá hay không, dễ dàng phân tích nguyên nhân tại sao số lượng tế bào bạch cầu của cậu lại quá thấp.”
Chú chó cơ bản không nghe hiểu, chỉ tỏ ra ấm ức và nhỏ tiếng ư ư: ‘Có đau không? Tui… tui sợ đau…’
“Có hơi đau, nhưng bác sĩ Trang sẽ chích một ít thuốc tê cho cậu trước. Nào, nằm xuống, đúng rồi, chính là như vậy, Bánh Đậu thật ngoan, thật giỏi, cậu ngoan như vậy, chắc chắn Đa Đa rất thích cậu đúng không?”
Bé cún nghe lời khen thì lập tức hất nhẹ chiếc cằm lên, tỏ ra kiêu ngạo nói: ‘Đương nhiên rồi, Đa Đa từng nói tui là chú chó đáng yêu nhất trên đời này, những chú chó khác hoàn toàn không so được với tui đâu.’
“Vậy sao? Quả không hổ danh là Bánh Đậu. Quả nhiên rất lợi hại. Ừm ngoan lắm, đừng nhúc nhích, bây giờ Đa Đa đang ở bên ngoài nghe tiếng của cậu đấy, Bánh Đậu phải giống như chiến sĩ nhỏ dũng cảm làm gương cho Đa Đa, có được không?”
‘Ừm. Tui muốn làm gương tốt cho Đa Đa.’
Quả nhiên chú chó nói được làm được, cố gắng duy trì không nhúc nhích, nín thở một hơi, hai mắt nhắm chặt, thể hiện vẻ dũng cảm coi thường cái chết.
‘Tới đi, hãy nói với Đa Đa, bị tiêm thật sự không đau một chút nào.’
Sinh thiết tuỷ xương sao có thể không đau cho được, thật sự là đau đến lấy mạng, nhưng vì muốn làm gương tốt cho Đa Đa, Bánh Đậu cắn chặt răng và không rên một tiếng.
Không dễ gì mới rút xong mẫu, lông xung quanh đôi mắt của chú chó đáng thương đều đã ướt nhẹp.
Đa Đa nghe thấy tiếng gào đau đớn em cún bất cẩn để lộ ra, cô bé che miệng, nước mắt đầy trên mặt và tay, được mẹ ôm vào lòng an ủi không ngừng.
“Đều tại con không tốt, đều là lỗi của con, hu hu hu hu, tại con hại Bánh Đậu bị bệnh.”
“Con không muốn Bánh Đậu chết, mọi người rút máu của con đi, con có thể giúp Bánh Đậu tiêm thuốc và chích thuốc, con thật sự làm được…”
Cô bé khóc dữ dội hơn, trút hết toàn bộ cảm xúc đè nén bấy lâu ra ngoài, khóc đến thở không ra hơi.
Cố Tiểu Khả phát giác thấy trạng thái của Đa Đa có gì đó không đúng, lập tức vươn tay sờ trán cô bé, nóng ran, cô lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi chín độ.
Tiếp theo, tình hình tồi tệ hơn đã xảy ra.
Cô phát hiện có rất nhiều nốt mẩn đỏ nhỏ trên cổ của Đa Đa, kiểm tra đồng tử, cô bé đã ngất.
“Mau gọi xe cấp cứu.”
Đa Đa được nhanh chóng đưa vào bệnh viện, Bánh Đậu giống như nổi điên vậy, gào thét vùng vẫy trên máy bàn muốn nhảy xuống, ý đồ là muốn qua bên cạnh cô chủ của mình.
Nhưng do sức khoẻ của nó thật sự quá yếu, nên đã té xuống đất mà không cách nào cử động được, đành ngẩng đầu nhìn ra chỗ Đa Đa vừa rời khỏi, nó vừa khóc vừa gào thét và chậm rãi đi về phía trước.
Tiếng rên rỉ thê lương khiến người nghe cảm thấy tan nát cõi lòng.
Sau khi Cố Tiểu Khả sát trùng cả người, đi vào phòng kính và bế chú chó lên, không ngừng an ủi nó nhưng không hề có tác dụng chút nào.
Bánh Đậu giống như bị rút hết linh hồn, hai mắt mất đi tiêu cự.
Cố Tiểu Khả luôn ở cạnh bầu bạn với Bánh Đậu, thỉnh thoảng nói vài câu trấn an, đột nhiên liên tưởng đến nốt đỏ trên cổ của Đa Đa.
Ho, sốt, phát ban…
Trong lòng cô hồi hộp, nảy sinh một suy đoán không hay cho lắm!
Chương 24:
Đa Đa có tên thật là Vương Thiến Thiến, sau khi được đưa đến bệnh viện nhân dân số một thì nhập viện ngay lập tức.
Cố Tiểu Khả kết hợp triệu chứng của Bánh Đậu và Đa Đa lại với nhau, đưa ra một suy đoán táo bạo.
Cô lập tức tìm bác sĩ Trang nói ra phỏng đoán của mình, anh ta vội tìm cách liên lạc với mẹ Đa Đa, nhanh chóng gọi cho cô ấy.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, bác sĩ Trang không nói nhiều lời, mà là yêu cầu nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Đa Đa.
Bác sĩ chủ trị họ Lý, nhận điện thoại thì lên tiếng ‘alo’, anh ta đã choáng váng trước những gì bác sĩ Trang nói.
“Anh nói cái gì?”
Giọng của bác sĩ Trang không lớn, nhưng nội dung lại giống như trực tiếp thả một quả bom cực lớn vào tim bác sĩ Lý.
“Tôi nói, Vương Thiến Thiến có thể mắc bệnh tương tự với chú chó dẫn đường Labrador nhà họ.”
“Triệu chứng ban đầu của Labrador chính là sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp, buồn nôn, đau bụng kéo dài, và huyết áp không có phản ứng với truyền dịch tĩnh mạch.”
“Vương Thiến Thiến sao rồi, có triệu chứng tương tự không?”
Bác sĩ Lý: “…”
Sau khi im lặng trọn ba giây, anh ta mới nghiêm túc gật đầu: “Hoàn toàn tương tự.”
Triệu chứng của Đa Đa lại giống y hệt như của Bánh Đậu, vậy thì rất có khả năng có một căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguồn gốc nhắm vào các loài động vật có vú, nếu không có biện pháp xử lý kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Viện trưởng Tăng lập tức đóng cửa phòng kính, cách ly Bánh Đậu, sau đó kêu bác sĩ Trang và Cố Tiểu Khả rửa tay thay đồ, bắt đầu sắp xếp việc khử trùng trong bệnh viện.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Lý gọi điện lại cho bác sĩ Trang, lên tiếng hỏi một cách dứt khoát: “Anh đã dùng cách gì điều trị cho chú chó cưng đó rồi, hiệu quả thế nào?”
Căn bệnh Đa Đa mắc phải chắc chắn không phải loại bệnh thường gặp, bác sĩ Trang suy đoán bác sĩ Lý cũng va phải bức tường khó khăn giống mình.
“Lúc đầu, tôi điều trị bằng kháng sinh phổ rộng, xuất hiện tình trạng huyết áp giảm mạnh, phổi tích dịch, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt và các triệu chứng khác.”
“Sau đó, tôi lại dùng Ampicillin rồi tiêm levothyroxine vào tĩnh mạch.”
“Ban đầu, Labrador rõ ràng có chuyển biến tốt, tôi tưởng cách điều trị này hiệu quả, nhưng chưa kiên trì được tới buổi chiều, nó lại xuất hiện triệu chứng tế bào bạch cầu giảm mạnh, điều này có nghĩa là hệ miễn dịch đã bị tổn thương.”
“Mãi cho tới giờ, nó vẫn ở trong phòng vô trùng, không có chuyển biến tốt gì cả, tôi đã tiến hành sinh thiết tuỷ xương cho nó, kết quả vẫn chưa có.”
Bác sĩ Lý nghe xong thì im lặng rất lâu.
Một lúc sau, anh ta mới thở dài, nghiêm túc nói: “Tôi cũng điều trị cho bệnh nhân bằng kháng sinh phổ rộng. Kết quả cô bé cũng xuất hiện tình trạng huyết áp giảm mạnh, phổi tích dịch, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt và các triệu chứng khác.”
“Về cơ bản, những triệu chứng này đều ăn khớp với phản ứng của thú cưng, cho nên họ rất có thể đã mắc cùng một loại bệnh, bây giờ chúng tôi đã cách ly bệnh nhân.”
Giọng của bác sĩ Trang trầm xuống: “Tiếp theo anh có manh mối gì không?”
Bác sĩ Lý lại thở dài, bất lực thừa nhận: “Nói thật thì tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều chủ nhiệm phòng khoa hội chẩn, cũng không nghĩ ra cách gì tốt.”
“Anh biết đấy, trị bệnh cho người thì khắt khe hơn trị cho động vật, trước khi chưa tra ra nguyên nhân, chúng tôi cơ bả không dám dùng thuốc lung tung, chỉ sơ sẩy một chút thì sẽ đối mặt tranh chấp về y tế, vì vậy…”
Bác sĩ Trang mím môi: “Vì vậy Vương Thiến Thiến cho tới giờ chỉ có thể dựa vào chính mình chống chọi?”
Đối phương không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Tình hình bây giờ vô cùng tồi tệ, vì Đa Đa và Bánh Đậu rất có khả năng đã mắc một căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân, phát bệnh rất nhanh, một khi đã phát bệnh thì căn bản không có cách chữa trị.
Hai bên đầu dây điện thoại đều im lặng, nếu xuất hiện trường hợp thứ ba mắc bệnh tương tự thì cần phải báo cáo lên Bộ y tế ngay, để triển khai công tác cách ly những người tiếp xúc.
Tới lúc đó, sẽ gây ra đủ kiểu khủng hoảng, mọi người ai cũng biết rõ.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là đối mặt căn bệnh không rõ nguồn gốc này, các bác sĩ đành chịu bó tay, nghĩa là nếu chẳng may bị lây bệnh thì chỉ còn cách nằm chờ chết.
Trước áp lực sinh tử, bác sĩ Lý bất lực, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng rồi cúp điện thoại.
Bác sĩ Trang nhìn Cố Tiểu Khả và lắc đầu, cô thất vọng trở về bên ngoài phòng kính, yên lặng quan sát Bánh Đậu nằm thoi thóp.
Chú chó đáng thương đang không ngừng ho khan…
Nhưng chính tiếng ho khan này lại cực kỳ dễ khiến người ta bỏ qua, đột nhiên Cố Tiểu Khả chợt nghĩ ra được gì đó.
Cô giống như nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó…
Cố Tiểu Khả vội lấy điện thoại ra và giả bộ mình đang nói chuyện điện thoại, thực tế là đang nói cho bé chó nghe.
“Bánh Đậu, có phải tất cả sự khó chịu trong người đều bắt đầu từ việc ho khan không?”
Bé chó miễn cưỡng mở mắt, từ khi xa cô chủ nhỏ, nó luôn từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài, mãi tới khi Cố Tiểu Khả nói thì nó mới ngoan ngoan trả lời câu hỏi, có thể khiến Đa Đa nhanh chóng khoẻ lại, nó mới cố gắng phấn chấn tinh thần.
Bánh Đậu mở to đôi mắt trong veo của mình, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Khả.
‘Đúng vậy.’
Cố Tiểu Khả lại nói: “Cậu kể tôi nghe cái hôm cậu xuất hiện tình trạng ho khan này đi, đừng vội, kể từ từ, tốt nhất là kể chi tiết vào.”
Hai chân trước đầy lông của Bánh Đậu xếp chồng lên nhau, nó gác cằm lên đó, khẽ thở hổn hển rồi ngoan ngoãn gật đầu.
‘Được thôi.’
Tuy chú chó không có tinh thần, nhưng nó vẫn cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.
Mấy hôm trước, cha và mẹ của Đa Đa không muốn đi công viên dã ngoại với cô bé, rõ ràng đã hứa nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn vì nguyên nhân này nọ mà nuốt lời, Đa Đa tức giận, tự mình mang theo hộp cơm trưa ra công viên phía sau núi với Đậu Đậu, định thực hiện chuyến du lịch dã ngoại giữa mình và em cún.
Họ đi bộ, chạy khắp nơi, chơi rất vui.
Đáng tiếc chưa được bao lâu, trời tối dần, đèn đường màu cam bên đường sáng lên, Đa Đa phát hiện mình bị lạc đường.
“Bánh Đậu, tớ mệt quá, không đi nổi nữa.”
“Gâu gâu!” ‘Đa Đa cố lên, còn chút nữa, còn chút nữa thôi!’
“Có đúng là con đường này không?”
“Gâu gâu gâu!” ‘Tui nhớ đường về nhà, chỉ cần chạy tiếp thì chẳng mấy chốc có thể về đến nhà rồi.’
“Không được, tớ thật sự không đi nổi nữa… Bánh Đậu, cậu nói xem, nếu cha phát hiện hai chúng ta lẻn ra ngoài dã ngoại, có khi nào đánh chúng ta không, hay ông ấy… cơ bản là không quan tâm?”
Mắt của Đa Đa mơ hồ, đờ đẫn nhìn về phía xa, nghĩ tới ngày nào cha mình cũng sáng đi tối về, còn thường xuyên đi công tác cuối tuần, một tháng cô bé rất khó gặp được ông ấy vài lần. Nói không chừng, cha thật sự thích đứa trẻ khoẻ mạnh hơn, còn cô bé…
Hai mắt cô bé không thấy rõ.
Cô bé là một đứa trẻ khiếm khuyết.
Chẳng trách không được yêu thích, đây chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Đa Đa mím chặt miệng, cúi đầu, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, nước mắt không kiểm soát được mà rơi lã chã xuống đất.
Bánh Đậu định tự chạy về gọi mẹ tới cứu cô chủ nhỏ, nhưng nó trước giờ được huấn luyện là bất cứ lúc nào cũng không được rời khỏi cô chủ nhỏ nửa bước.
Cho nên chú chó vô cùng bối rối, quẩy đuôi điên cuồng, không ngừng cọ gò má vào cánh tay của Đa Đa.
Đa Đa cúi người sờ vào đầu bé chó, đột nhiên cười: “Nhưng cũng may có cậu ở bên cạnh tớ, vậy là đủ rồi. Bánh Đậu, cậu có thích tớ không?”
“Gâu!”
“Ừm, tớ cũng thích Bánh Đậu, chỉ cần có cậu bên cạnh, tớ không sợ gì cả! Chúng ta phải luôn ở bên cạnh nhau, mãi mãi không chia lìa, có được không?
“Gâu!”
“Nào, bắt tay móc ngoéo nào.”
Bé chó nghe hiểu hai chữ ‘bắt tay’, thấy cô chủ nhỏ vươn bàn tay nhỏ của mình ra, nó vội nâng chân trước bên phải lên và đặt vào lòng bàn tay cô bé.
Đa Đa nắm bàn chân đầy lông lá của Bánh Đậu, lắc lắc thề thốt: “Chúng ta móc ngoéo, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó là chó con!”
“Ha ha ha, Bánh Đậu vốn dĩ là chó con, vậy thì phải làm sao, ha ha ha ha…”
Đa Đa ngồi xổm xuống, ôm lấy Labrador và cười, quên đi sự sa sút lúc nãy, dùng gương mặt của mình cọ cọ vào đầu của Bánh Đậu, siết chặt nắm tay và hét to: “Chúng ta không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, xuất phát…”
“Gâu!”
Một người một chó men theo đường cái đi tiếp, vừa đi vừa ca hát, Bánh Đậu bước theo nhịp điệu của cô chủ nhỏ, luôn hừ hừ giống như đang song ca, cả hai phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Người không biết còn nghĩ họ đang dạo chơi tản bộ.
Ngày làm việc, trên đường cũng không đông người, xe cộ cũng ít, không dễ gì mới gặp một ông chú trung niên, ông ta định hỏi thăm Đa Đa có phải là lạc đường rồi không, chỉ thấy Labrador cảnh giác chặn phía trước cô gái nhỏ và nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần ông ấy có hành động thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng sẽ bổ nhào sang cắn một phát.
Ông chú trung niên vội lùi ra sau tỏ ý là mình không có ác ý gì cả, thấy ông ta cách đủ xa, Bánh Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn luôn trông chặt bên cạnh cô chủ nhỏ, một bước không rời.
Ông chú cách xa Đa Đa ở phía sau, tuy không tới gần nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa rời đi.
Bánh Đậu cảnh giác quan sát ông chú, không hề buông lỏng một phút nào.
Chẳng bao lâu, Đa Đa lại gặp một dì xinh đẹp. Bà ấy có vẻ sợ chó, chỉ đứng từ xa nói chuyện với Đa Đa, sau khi nhận được số điện thoại của cha mẹ cô bé thì vội thông báo cho họ tới đón người.
Ông chú kia khẽ bật cười.
Dì xinh đẹp còn có chuyện gấp, thấy bên cạnh Đa Đa có một ông chú đi theo nên cũng yên tâm mà vội vã rời đi.
Ông chú cười nói với Đa Đa: “Chú sợ cháu gặp chuyện nên mới luôn đi theo cháu, chú ở lại bên cạnh cháu, chờ cha cháu tới đón rồi chú mới đi.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.” Đa Đa ngoan ngoãn cảm ơn.
Ông chú thấy cô bé dần dần buông lỏng cảnh giác, nhân cơ hội này mà đến gần Đa Đa hơn.
“Cô bé à, chú chó này của cháu thật tốt, bộ lông sáng, thân hình cường tráng, còn rất là trung thành, vô cùng cảnh giác đối với người lạ, nhưng không chủ động tấn công người khác.”
“Quan trọng là nó rất có tinh thần, rất là tập trung, chú ở đây chắc cũng được mười phút rồi thì phải, nó không hề thư giãn một giây nào cả.”
“Đương nhiên rồi ạ, Bánh Đậu là em trai của cháu.” Đa Đa chạm vào đầu chú chó, kiêu ngạo nói: “Em trai cháu là số một trên toàn thế giới.”
Ông chú tò mò hỏi: “Có phải nó rất nghe lời cháu không?”
Đa Đa gật đầu: “Đúng ạ, Bánh Đậu nhà cháu là ngoan nhất.”
Ông chú cười: “Chú không tin đâu, chi bằng cháu cột dây dắt chó vào cộc gỗ bên cạnh thử xem, giả bộ không cần nó nữa, xem nó có phản ứng gì?”
“Không được.” Đa Đa lập tức lắc đầu: “Mẹ nói là cháu không thể buông dây dắt thả Bánh Đậu đi được.”
“Hơn nữa, cháu cũng không muốn để em trai hiểu lầm mà bị tổn thương.”
Ông chú bật ra tiếng cười sảng khoái, lấy ra một cây xúc xích dăm bông, từ từ đến gần.
Bánh Đậu Labrador anh dũng không sợ hãi chắn trước mặt Đa Đa, cảnh giác với ông chú này, tầm mắt không hề di chuyển.
Vết bớt trên lòng bàn tay phải của ông chú thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Chính ngay lúc này, bầu trời đột nhiên thay đổi.
Mây đen bị gió xé toạc lại nhanh chóng tụ lại, thoạt nhìn giống như một nhóm hồn ma đen sì đang nhe nanh múa vuốt, tiếng sấm sét kinh hoàng chính là tiếng kêu gào của những hồn ma này…
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào màn hình, huyết áp của Bánh Đậu… lại không hề phản ứng với việc truyền dịch qua tĩnh mạch.
Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này.
Bánh Đậu lén chui cái đầu lông xù của mình ra khỏi chăn lông, đôi mắt to ướt át nhìn sang Cố Tiểu Khả.
‘Tui đau quá à…’
Cố Tiểu Khả đành không ngừng vuốt ve trên lưng bé chó, không biết nên làm thế nào để giảm đau cho nó.
Cô thấp giọng hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc Bánh Đậu bị bệnh gì vậy?”
Bác sĩ Trang lắc đầu, đã kiểm tra toàn bộ theo kiểm tra thông thường, nhưng vẫn không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, không biết rốt cuộc Bánh Đậu mắc bệnh gì.
“Triệu chứng trước mắt của Bánh Đậu là sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp, buồn nôn và đau bụng kéo dài.”
Bác sĩ Trang mím môi, lông mày nhíu chặt, nghiêm túc phân tích: “Ban đầu tôi nghi ngờ là nhiễm trùng Yersinia, nhưng triệu chứng ho và phát ban thì không phù hợp.”
“Sau đó tôi lại nghi ngờ có khi nào là viêm khớp biến chứng thành viêm mạch hay không, do đó làm tổn thương hệ thần kinh của Bánh Đậu, nhưng viêm khớp sẽ không dẫn tới huyết áp thấp, còn huyết áp thấp hoàn toàn không phản ứng với truyền dịch qua tĩnh mạch…”
Bác sĩ Trang nhìn chằm chằm vào các bệnh chứng được liệt kê trong sổ tay, dùng bút vẽ vòng tròn này đến vòng tròn khác, nghiêm túc cân nhắc, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Không thể cứ ngồi nhìn như thế này được. Trước tiên, tôi dùng kháng sinh phổ rộng để duy trì huyết áp cho Bánh Đậu, để phòng ngừa có chuyện xảy ra, cho nó làm xét nghiệm cortisol quá liều và điện tâm đồ.”
Bệnh viện thú cưng Vân Đài là bệnh viện thú cưng cao cấp trong cả nước, rất là giàu có, không những có đầy đủ các loại trang thiết bị kiểm tra cơ bản, ngay cả thiết bị kiểm tra quy mô lớn như MRI (chụp cộng hưởng từ) cũng có, không kém mấy bệnh viện lớn khám chữa bệnh cho con người.
Ngay cả những bệnh khó trị hiếm gặp của động vật có vú trên thế giới đều sẽ đưa tới đây tiến hành hội chẩn.
Sau khi sử dụng thuốc kháng sinh phổ rộng suốt hai tiếng, cơ thể của Bánh Đậu trở nên yếu và khó chịu hơn, nhưng nó không cách nào nói với bác sĩ Trang.
Cũng may có Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát,thấy nó có gì đó không ổn, vội gọi bác sĩ Trang làm xét nghiệm máu cho Bánh Đậu lần nữa.
Kết quả rất nhanh đã có, bác sĩ Trang càng thêm nghiêm mặt, quả quyết ngưng dùng thuốc kháng sinh.
Cố Tiểu Khả hỏi: “Sao vậy?”
Bác sĩ Trang lắc đầu: “Huyết áp của Bánh Đậu giảm mạnh, phổi có chất lỏng tích tụ, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt…”
Việc điều trị bằng thuốc kháng sinh không làm chú chó có chuyển biến tốt, ngược lại còn lấy mạng của nó nhanh hơn nữa.
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng vuốt cái đầu xù lông của Bánh Đậu, tuy cô không phải bác sĩ thú y chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút chút.
Có lẽ không giúp được nhiều nhưng có còn hơn không, thêm một người đưa ra góp ý cũng tốt hơn.
Cho nên Cố Tiểu Khả cắn răng lên tiếng: “Huyết áp giảm thấp cộng thêm đau bụng, chứng tỏ có nhiễm trùng trong khoang bụng, có khi nào là ung thư máu không?”
“Hoặc có khả năng là virus lây nhiễm sang tim? Do đó đường ruột không nhận đủ máu, gây ra đau bụng?”
Bác sĩ Trang ngơ ngác, bất ngờ trước sự chuyên nghiệp của Cố Tiểu Khả, và cảm thấy suy nghĩ của cô vô cùng nhanh nhạy.
Nghiêm túc suy nghĩ về phỏng đoán mà Cố Tiểu Khả đưa ra, cuối cùng lắc đầu.
“Nhiễm trùng cơ tim có thể giải thích chứng bệnh cơ tim, cơn đau, huyết áp thấp và phát sốt, nhưng không thể giải thích việc ho và phát ban. Hơn nữa, xác suất nhiễm trùng cơ tim là một phần một triệu, tỷ lệ này quá nhỏ.”
Dưới áp lực nặng nề, tâm trí của Cố Tiểu Khả xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng đưa ra một suy đoán khác.
“Có khi nào là dị ứng, ký sinh trùng, viêm xoang? Hoặc khối u lành tính trong bụng, thậm chí suy giáp?”
Bác sĩ Trang tiếp tục lắc đầu: “Những thứ cô nói đều phù hợp đa phần triệu chứng, không cách nào áp dụng toàn bộ.”
Cố Tiểu Khả cau mày: “Vậy phải làm sao? Bây giờ tình trạng của Bánh Đậu thế này cơ bản không chờ được nữa.”
Đột nhiên bác sĩ Trang trở nên thông suốt, nghĩ ra cách giải tỏa tạm thời cho bệnh tình của Bánh Đậu.
“Lời cô nói đã nhắc nhở tôi, viêm xoang cộng thêm suy giáp, trùng hợp có thể hoàn toàn bao quát hết triệu chứng!”
Anh ta lập tức dùng thuốc cho Bánh Đậu, chọn dùng Ampicillin điều trị viêm xoang, sau đó tiêm levothyroxine vào tĩnh mạch để điều trị suy giáp, cố gắng tranh thủ thời gian để kiểm tra xem Bánh Đậu nhiễm bệnh gì.
Trưa nay, bác sĩ Trang còn đổi thuốc cho Bánh Đậu lần nữa, phát hiện một cô gái có đôi mắt to đứng bên cạnh đang siết chặt cái chân nhỏ của nó.
Cô gái đó là Đa Đa, cô bé kiên trì xin giáo viên nghỉ học để tới bệnh viện bầu bạn với em cún nhà mình.
Đôi mắt của Đa Đa ươn ướt không có tiêu cự, cô bé mím chặt môi, thỉnh thoảng ho khan vài lần, cô bé hiểu chuyện nên ráng hết sức không ho quá lớn tiếng.
Cố Tiểu Khả hỏi Đa Đa: “Cổ họng của em khó chịu hả? Chị đi rót nước ấm cho em.”
“Cảm ơn cô giáo, mẹ em nói em bị cảm ạ.” Đa Đa nhận nước ấm và uống vài ngụm, giọng run run, lo lắng hỏi: “Bánh Đậu đã ngủ rồi sao ạ? Sao đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì cả? Em gọi nhiều lần mà nó cũng không đáp lại, có phải nó đã, đã…”
Vế sau quả thật quá tàn nhẫn, Đa Đa không thể thốt nên lời, đôi mắt to của cô bé ngập tràn nước mắt, nhưng hết sức quật cường cắn chặt bờ môi không chịu khóc ra tiếng.
Dáng vẻ cô bé lặng lẽ rơi nước mắt đã kích thích trái tim mềm yếu của Cố Tiểu Khả.
Cô dịu dàng an ủi: “Bánh Đậu vì bị bệnh nên quá mệt, cho nên cần nghỉ ngơi thật tốt, nó chỉ đang ngủ thôi.”
Cố Tiểu Khả nắm lấy bàn tay của Đa Đa, nhẹ nhàng đặt lên bụng của Bánh Đậu: “Em sờ thử xem, có phải nó vẫn đang dũng cảm sống tiếp không?”
Gương mặt nhỏ của Đa Đa tái nhợt và căng thẳng, cắn chặt răng, sợ làm đau Bánh Đậu, chỉ dám cẩn thận giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên không trung, nhẹ nhàng sờ lên lông của chú.
Đa Đa vì mất thị lực nên xúc giác và thính giác nhạy cảm hơn người bình thường, cảm nhận bụng của Bánh Đậu đang không ngừng nhấp nhô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười may mắn.
Bác sĩ Trang trực tiếp dùng thuốc trước khi tìm ra virus gì gây ra lây nhiễm cụ thể cho Bánh Đậu, cách chữa trị này tương đối cấp tiến, nhưng có hàng ngàn loại virus, nếu chờ đợi kiểm tra, Bánh Đậu cơ bản không có thời gian chờ đợi kết quả.
Anh ta chỉ có thể tận sức, đích thân tới phòng hoá nghiệm, cố gắng loại trừ virus kiểu này.
Coxsackievirus loại B âm tính.
Parvovirus B-19 âm tính.
Buổi chiều, đợi kết quả xét nghiệm nước tiểu của Bánh Đậu ra, bác sĩ Trang phát hiện chú chó bị viêm thận cấp tính.
Điều này có nghĩa là loại thuốc kháng sinh anh ta dùng lúc đầu vốn không phải nguyên nhân khiến Bánh Đậu bị suy thận.
Bệnh của Bánh Đậu trở nên khó bề phân biệt.
Nhưng kỳ tích lại bỗng dưng xuất hiện.
Bánh Đậu mở mắt, đôi mắt sáng ngời, được Đa Đa ôm vào lòng, trông rất hưng phấn, tuy thỉnh thoảng vẫn ho vài lần, tinh thần lại có chuyển biến tốt rõ rệt.
‘Tui là một chú chó thông minh lanh lợi, dũng cảm và dễ thương la la la!’
Cố Tiểu Khả cười và xoa đầu bé cưng, nhân cơ hội kiểm tra sức khoẻ cho nó, phát hiện Bánh Đậu quả nhiên đã thuận lợi hạ sốt và giảm phát ban.
Cô nhăn mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bác sĩ Trang chợt cảm thấy bối rối khi bé cún đột nhiên chuyển biến tốt, vì anh ta không rõ bản thân rốt cuộc làm cách nào đã chữa khỏi cho Bánh Đậu.
Cố Tiểu Khả tỏ ra thận trọng và khuyên chủ nhân của Bánh Đậu đừng vội đưa nó xuất viện, mà hãy kiểm tra thêm một vài lần nữa để đề phòng.
Quả nhiên, sau khi có kết quả kiểm tra, tất cả đều im lặng.
Ngay cả viện trưởng Tăng cầm tờ báo cáo trên tay và xem những ba lần.
“Kết quả xét nghiệm hiển thị triiodothyroxine, hormone kích thích tuyến giáp và thyroxine, Bánh Đậu vốn không bị suy giáp.”
Bác sĩ Trang ngơ ngác: “Nhưng Bánh Đậu quả thật đã có chuyển biến tốt, cũng có nghĩa là tuy tôi chẩn đoán sai, nhưng lại điều trị đúng?”
Viện trưởng Tăng lập tức bác bỏ suy nghĩ để Bánh Đậu xuất viện, ông ấy cau mày lo lắng: “Cho dù bây giờ Bánh Đậu có chuyển biến tốt nhưng cũng chưa chắc chắn nó thật sự khỏi bệnh. Tôi lo bệnh tình có thể sẽ lặp lại, thậm chí còn diễn biến nặng hơn…”
Nỗi lo của viện trưởng Tăng chẳng mấy chốc đã trở thành hiện thực.
Báo cáo kết quả mới nhất của Bánh Đậu hiển thị, số lượng tế bào bạch cầu vô cùng thấp.
Điều này thì rắc rối rồi.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với chẩn đoán ban đầu mà bác sĩ Trương phán đoán Bánh Đậu bị nhiễm loại virus nào đó.
Nếu thật sự bị nhiễm, vậy thì số lượng tế bào bạch cầu chắc phải rất cao mới là bình thường.
Nhưng tế bào bạch cầu của Bánh Đậu không những không cao mà còn rất thấp, và còn đang giảm nhanh…
Điều này có nghĩa là chú chó không bị nhiễm virus, mà là hệ miễn dịch bị tổn thương.
Về cơ bản, hệ miễn dịch bị tổn thương là rất khó chữa, thậm chí nó cần phải lập tức sống trong phòng kính mới có thể duy trì sự sống.
Phòng kính còn được gọi là phòng vô trùng, thích hợp cho những vật nuôi có hệ miễn dịch bị tổn thương vào ở, vì chúng phải đối mặt với sự đe dọa của virus và vi khuẩn bất cứ lúc nào và không có sức đề kháng.
Cũng may Bệnh viện thú cưng Vân Đài được trang bị đầy đủ, có bố trí phòng kính.
Bánh Đậu lập tức được chuyển sang phòng kính, Đa Đa và mẹ cô bé bị ngăn cách ở bên ngoài.
Từ khi Labrador chia tay cô chủ của mình, cứ luôn thấy bất an, mặt của chú chó lúc nào cũng nhìn Đa Đa, đôi mắt to ướt át đầy vẻ ấm ức, nó gào thét kêu rên: ‘Tui không muốn chia cắt với Đa Đa, tui không muốn, hu hu hu…’
Đa Đa nghe em cún đáng thương kêu thì rất đau lòng, hai hàng nước mắt không ngừng van xin: “Chú ơi, dì ơi, hai người để cháu vào thăm bé con đi, cháu bảo đảm nhất định sẽ ngoan mà!”
Bác sĩ Trang ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích với Đa Đa: “Bây giờ Bánh Đậu rất yếu, cho dù chỉ là chút virus cảm thông thường cũng sẽ khiến nó mất mạng. Cho nên Đa Đa chỉ có thể ở bên ngoài chờ Bánh Đậu, không thể vào trong, có biết không?”
Đa Đa lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục khóc lóc dây dưa nữa. Mà cô bé không rời khỏi phòng kính nửa bước, ai cũng không kéo cô bé đi được.
Tiếp theo Bánh Đậu phải làm một cuộc kiểm tra rất quan trọng, sinh thiết tuỷ xương.
Lúc bác sĩ Trang tiến hành châm, đặc biệt mời Cố Tiểu Khả đến trợ giúp.
Cố Tiểu Khả dịu dàng nói nhỏ nhẹ với Bánh Đậu, làm phân tán sự chú ý của nó, xoa dịu cảm xúc cho nó.
“Lát nữa bác sĩ Trang phải đâm kim vào xương hông của cậu, lấy một ít tủy xương ra để xét nghiệm.”
“Tuỷ xương chịu trách nhiệm tạo máu. Anh ta cần kiểm tra nó dưới kính hiển vi xem thử có bị xơ hoá hay không, dễ dàng phân tích nguyên nhân tại sao số lượng tế bào bạch cầu của cậu lại quá thấp.”
Chú chó cơ bản không nghe hiểu, chỉ tỏ ra ấm ức và nhỏ tiếng ư ư: ‘Có đau không? Tui… tui sợ đau…’
“Có hơi đau, nhưng bác sĩ Trang sẽ chích một ít thuốc tê cho cậu trước. Nào, nằm xuống, đúng rồi, chính là như vậy, Bánh Đậu thật ngoan, thật giỏi, cậu ngoan như vậy, chắc chắn Đa Đa rất thích cậu đúng không?”
Bé cún nghe lời khen thì lập tức hất nhẹ chiếc cằm lên, tỏ ra kiêu ngạo nói: ‘Đương nhiên rồi, Đa Đa từng nói tui là chú chó đáng yêu nhất trên đời này, những chú chó khác hoàn toàn không so được với tui đâu.’
“Vậy sao? Quả không hổ danh là Bánh Đậu. Quả nhiên rất lợi hại. Ừm ngoan lắm, đừng nhúc nhích, bây giờ Đa Đa đang ở bên ngoài nghe tiếng của cậu đấy, Bánh Đậu phải giống như chiến sĩ nhỏ dũng cảm làm gương cho Đa Đa, có được không?”
‘Ừm. Tui muốn làm gương tốt cho Đa Đa.’
Quả nhiên chú chó nói được làm được, cố gắng duy trì không nhúc nhích, nín thở một hơi, hai mắt nhắm chặt, thể hiện vẻ dũng cảm coi thường cái chết.
‘Tới đi, hãy nói với Đa Đa, bị tiêm thật sự không đau một chút nào.’
Sinh thiết tuỷ xương sao có thể không đau cho được, thật sự là đau đến lấy mạng, nhưng vì muốn làm gương tốt cho Đa Đa, Bánh Đậu cắn chặt răng và không rên một tiếng.
Không dễ gì mới rút xong mẫu, lông xung quanh đôi mắt của chú chó đáng thương đều đã ướt nhẹp.
Đa Đa nghe thấy tiếng gào đau đớn em cún bất cẩn để lộ ra, cô bé che miệng, nước mắt đầy trên mặt và tay, được mẹ ôm vào lòng an ủi không ngừng.
“Đều tại con không tốt, đều là lỗi của con, hu hu hu hu, tại con hại Bánh Đậu bị bệnh.”
“Con không muốn Bánh Đậu chết, mọi người rút máu của con đi, con có thể giúp Bánh Đậu tiêm thuốc và chích thuốc, con thật sự làm được…”
Cô bé khóc dữ dội hơn, trút hết toàn bộ cảm xúc đè nén bấy lâu ra ngoài, khóc đến thở không ra hơi.
Cố Tiểu Khả phát giác thấy trạng thái của Đa Đa có gì đó không đúng, lập tức vươn tay sờ trán cô bé, nóng ran, cô lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi chín độ.
Tiếp theo, tình hình tồi tệ hơn đã xảy ra.
Cô phát hiện có rất nhiều nốt mẩn đỏ nhỏ trên cổ của Đa Đa, kiểm tra đồng tử, cô bé đã ngất.
“Mau gọi xe cấp cứu.”
Đa Đa được nhanh chóng đưa vào bệnh viện, Bánh Đậu giống như nổi điên vậy, gào thét vùng vẫy trên máy bàn muốn nhảy xuống, ý đồ là muốn qua bên cạnh cô chủ của mình.
Nhưng do sức khoẻ của nó thật sự quá yếu, nên đã té xuống đất mà không cách nào cử động được, đành ngẩng đầu nhìn ra chỗ Đa Đa vừa rời khỏi, nó vừa khóc vừa gào thét và chậm rãi đi về phía trước.
Tiếng rên rỉ thê lương khiến người nghe cảm thấy tan nát cõi lòng.
Sau khi Cố Tiểu Khả sát trùng cả người, đi vào phòng kính và bế chú chó lên, không ngừng an ủi nó nhưng không hề có tác dụng chút nào.
Bánh Đậu giống như bị rút hết linh hồn, hai mắt mất đi tiêu cự.
Cố Tiểu Khả luôn ở cạnh bầu bạn với Bánh Đậu, thỉnh thoảng nói vài câu trấn an, đột nhiên liên tưởng đến nốt đỏ trên cổ của Đa Đa.
Ho, sốt, phát ban…
Trong lòng cô hồi hộp, nảy sinh một suy đoán không hay cho lắm!
Chương 24:
Đa Đa có tên thật là Vương Thiến Thiến, sau khi được đưa đến bệnh viện nhân dân số một thì nhập viện ngay lập tức.
Cố Tiểu Khả kết hợp triệu chứng của Bánh Đậu và Đa Đa lại với nhau, đưa ra một suy đoán táo bạo.
Cô lập tức tìm bác sĩ Trang nói ra phỏng đoán của mình, anh ta vội tìm cách liên lạc với mẹ Đa Đa, nhanh chóng gọi cho cô ấy.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, bác sĩ Trang không nói nhiều lời, mà là yêu cầu nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Đa Đa.
Bác sĩ chủ trị họ Lý, nhận điện thoại thì lên tiếng ‘alo’, anh ta đã choáng váng trước những gì bác sĩ Trang nói.
“Anh nói cái gì?”
Giọng của bác sĩ Trang không lớn, nhưng nội dung lại giống như trực tiếp thả một quả bom cực lớn vào tim bác sĩ Lý.
“Tôi nói, Vương Thiến Thiến có thể mắc bệnh tương tự với chú chó dẫn đường Labrador nhà họ.”
“Triệu chứng ban đầu của Labrador chính là sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp, buồn nôn, đau bụng kéo dài, và huyết áp không có phản ứng với truyền dịch tĩnh mạch.”
“Vương Thiến Thiến sao rồi, có triệu chứng tương tự không?”
Bác sĩ Lý: “…”
Sau khi im lặng trọn ba giây, anh ta mới nghiêm túc gật đầu: “Hoàn toàn tương tự.”
Triệu chứng của Đa Đa lại giống y hệt như của Bánh Đậu, vậy thì rất có khả năng có một căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguồn gốc nhắm vào các loài động vật có vú, nếu không có biện pháp xử lý kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Viện trưởng Tăng lập tức đóng cửa phòng kính, cách ly Bánh Đậu, sau đó kêu bác sĩ Trang và Cố Tiểu Khả rửa tay thay đồ, bắt đầu sắp xếp việc khử trùng trong bệnh viện.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Lý gọi điện lại cho bác sĩ Trang, lên tiếng hỏi một cách dứt khoát: “Anh đã dùng cách gì điều trị cho chú chó cưng đó rồi, hiệu quả thế nào?”
Căn bệnh Đa Đa mắc phải chắc chắn không phải loại bệnh thường gặp, bác sĩ Trang suy đoán bác sĩ Lý cũng va phải bức tường khó khăn giống mình.
“Lúc đầu, tôi điều trị bằng kháng sinh phổ rộng, xuất hiện tình trạng huyết áp giảm mạnh, phổi tích dịch, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt và các triệu chứng khác.”
“Sau đó, tôi lại dùng Ampicillin rồi tiêm levothyroxine vào tĩnh mạch.”
“Ban đầu, Labrador rõ ràng có chuyển biến tốt, tôi tưởng cách điều trị này hiệu quả, nhưng chưa kiên trì được tới buổi chiều, nó lại xuất hiện triệu chứng tế bào bạch cầu giảm mạnh, điều này có nghĩa là hệ miễn dịch đã bị tổn thương.”
“Mãi cho tới giờ, nó vẫn ở trong phòng vô trùng, không có chuyển biến tốt gì cả, tôi đã tiến hành sinh thiết tuỷ xương cho nó, kết quả vẫn chưa có.”
Bác sĩ Lý nghe xong thì im lặng rất lâu.
Một lúc sau, anh ta mới thở dài, nghiêm túc nói: “Tôi cũng điều trị cho bệnh nhân bằng kháng sinh phổ rộng. Kết quả cô bé cũng xuất hiện tình trạng huyết áp giảm mạnh, phổi tích dịch, creatinine tăng, thận bắt đầu suy kiệt và các triệu chứng khác.”
“Về cơ bản, những triệu chứng này đều ăn khớp với phản ứng của thú cưng, cho nên họ rất có thể đã mắc cùng một loại bệnh, bây giờ chúng tôi đã cách ly bệnh nhân.”
Giọng của bác sĩ Trang trầm xuống: “Tiếp theo anh có manh mối gì không?”
Bác sĩ Lý lại thở dài, bất lực thừa nhận: “Nói thật thì tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều chủ nhiệm phòng khoa hội chẩn, cũng không nghĩ ra cách gì tốt.”
“Anh biết đấy, trị bệnh cho người thì khắt khe hơn trị cho động vật, trước khi chưa tra ra nguyên nhân, chúng tôi cơ bả không dám dùng thuốc lung tung, chỉ sơ sẩy một chút thì sẽ đối mặt tranh chấp về y tế, vì vậy…”
Bác sĩ Trang mím môi: “Vì vậy Vương Thiến Thiến cho tới giờ chỉ có thể dựa vào chính mình chống chọi?”
Đối phương không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Tình hình bây giờ vô cùng tồi tệ, vì Đa Đa và Bánh Đậu rất có khả năng đã mắc một căn bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân, phát bệnh rất nhanh, một khi đã phát bệnh thì căn bản không có cách chữa trị.
Hai bên đầu dây điện thoại đều im lặng, nếu xuất hiện trường hợp thứ ba mắc bệnh tương tự thì cần phải báo cáo lên Bộ y tế ngay, để triển khai công tác cách ly những người tiếp xúc.
Tới lúc đó, sẽ gây ra đủ kiểu khủng hoảng, mọi người ai cũng biết rõ.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là đối mặt căn bệnh không rõ nguồn gốc này, các bác sĩ đành chịu bó tay, nghĩa là nếu chẳng may bị lây bệnh thì chỉ còn cách nằm chờ chết.
Trước áp lực sinh tử, bác sĩ Lý bất lực, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng rồi cúp điện thoại.
Bác sĩ Trang nhìn Cố Tiểu Khả và lắc đầu, cô thất vọng trở về bên ngoài phòng kính, yên lặng quan sát Bánh Đậu nằm thoi thóp.
Chú chó đáng thương đang không ngừng ho khan…
Nhưng chính tiếng ho khan này lại cực kỳ dễ khiến người ta bỏ qua, đột nhiên Cố Tiểu Khả chợt nghĩ ra được gì đó.
Cô giống như nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó…
Cố Tiểu Khả vội lấy điện thoại ra và giả bộ mình đang nói chuyện điện thoại, thực tế là đang nói cho bé chó nghe.
“Bánh Đậu, có phải tất cả sự khó chịu trong người đều bắt đầu từ việc ho khan không?”
Bé chó miễn cưỡng mở mắt, từ khi xa cô chủ nhỏ, nó luôn từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài, mãi tới khi Cố Tiểu Khả nói thì nó mới ngoan ngoan trả lời câu hỏi, có thể khiến Đa Đa nhanh chóng khoẻ lại, nó mới cố gắng phấn chấn tinh thần.
Bánh Đậu mở to đôi mắt trong veo của mình, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Khả.
‘Đúng vậy.’
Cố Tiểu Khả lại nói: “Cậu kể tôi nghe cái hôm cậu xuất hiện tình trạng ho khan này đi, đừng vội, kể từ từ, tốt nhất là kể chi tiết vào.”
Hai chân trước đầy lông của Bánh Đậu xếp chồng lên nhau, nó gác cằm lên đó, khẽ thở hổn hển rồi ngoan ngoãn gật đầu.
‘Được thôi.’
Tuy chú chó không có tinh thần, nhưng nó vẫn cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.
Mấy hôm trước, cha và mẹ của Đa Đa không muốn đi công viên dã ngoại với cô bé, rõ ràng đã hứa nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn vì nguyên nhân này nọ mà nuốt lời, Đa Đa tức giận, tự mình mang theo hộp cơm trưa ra công viên phía sau núi với Đậu Đậu, định thực hiện chuyến du lịch dã ngoại giữa mình và em cún.
Họ đi bộ, chạy khắp nơi, chơi rất vui.
Đáng tiếc chưa được bao lâu, trời tối dần, đèn đường màu cam bên đường sáng lên, Đa Đa phát hiện mình bị lạc đường.
“Bánh Đậu, tớ mệt quá, không đi nổi nữa.”
“Gâu gâu!” ‘Đa Đa cố lên, còn chút nữa, còn chút nữa thôi!’
“Có đúng là con đường này không?”
“Gâu gâu gâu!” ‘Tui nhớ đường về nhà, chỉ cần chạy tiếp thì chẳng mấy chốc có thể về đến nhà rồi.’
“Không được, tớ thật sự không đi nổi nữa… Bánh Đậu, cậu nói xem, nếu cha phát hiện hai chúng ta lẻn ra ngoài dã ngoại, có khi nào đánh chúng ta không, hay ông ấy… cơ bản là không quan tâm?”
Mắt của Đa Đa mơ hồ, đờ đẫn nhìn về phía xa, nghĩ tới ngày nào cha mình cũng sáng đi tối về, còn thường xuyên đi công tác cuối tuần, một tháng cô bé rất khó gặp được ông ấy vài lần. Nói không chừng, cha thật sự thích đứa trẻ khoẻ mạnh hơn, còn cô bé…
Hai mắt cô bé không thấy rõ.
Cô bé là một đứa trẻ khiếm khuyết.
Chẳng trách không được yêu thích, đây chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Đa Đa mím chặt miệng, cúi đầu, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, nước mắt không kiểm soát được mà rơi lã chã xuống đất.
Bánh Đậu định tự chạy về gọi mẹ tới cứu cô chủ nhỏ, nhưng nó trước giờ được huấn luyện là bất cứ lúc nào cũng không được rời khỏi cô chủ nhỏ nửa bước.
Cho nên chú chó vô cùng bối rối, quẩy đuôi điên cuồng, không ngừng cọ gò má vào cánh tay của Đa Đa.
Đa Đa cúi người sờ vào đầu bé chó, đột nhiên cười: “Nhưng cũng may có cậu ở bên cạnh tớ, vậy là đủ rồi. Bánh Đậu, cậu có thích tớ không?”
“Gâu!”
“Ừm, tớ cũng thích Bánh Đậu, chỉ cần có cậu bên cạnh, tớ không sợ gì cả! Chúng ta phải luôn ở bên cạnh nhau, mãi mãi không chia lìa, có được không?
“Gâu!”
“Nào, bắt tay móc ngoéo nào.”
Bé chó nghe hiểu hai chữ ‘bắt tay’, thấy cô chủ nhỏ vươn bàn tay nhỏ của mình ra, nó vội nâng chân trước bên phải lên và đặt vào lòng bàn tay cô bé.
Đa Đa nắm bàn chân đầy lông lá của Bánh Đậu, lắc lắc thề thốt: “Chúng ta móc ngoéo, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó là chó con!”
“Ha ha ha, Bánh Đậu vốn dĩ là chó con, vậy thì phải làm sao, ha ha ha ha…”
Đa Đa ngồi xổm xuống, ôm lấy Labrador và cười, quên đi sự sa sút lúc nãy, dùng gương mặt của mình cọ cọ vào đầu của Bánh Đậu, siết chặt nắm tay và hét to: “Chúng ta không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, xuất phát…”
“Gâu!”
Một người một chó men theo đường cái đi tiếp, vừa đi vừa ca hát, Bánh Đậu bước theo nhịp điệu của cô chủ nhỏ, luôn hừ hừ giống như đang song ca, cả hai phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Người không biết còn nghĩ họ đang dạo chơi tản bộ.
Ngày làm việc, trên đường cũng không đông người, xe cộ cũng ít, không dễ gì mới gặp một ông chú trung niên, ông ta định hỏi thăm Đa Đa có phải là lạc đường rồi không, chỉ thấy Labrador cảnh giác chặn phía trước cô gái nhỏ và nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần ông ấy có hành động thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng sẽ bổ nhào sang cắn một phát.
Ông chú trung niên vội lùi ra sau tỏ ý là mình không có ác ý gì cả, thấy ông ta cách đủ xa, Bánh Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn luôn trông chặt bên cạnh cô chủ nhỏ, một bước không rời.
Ông chú cách xa Đa Đa ở phía sau, tuy không tới gần nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa rời đi.
Bánh Đậu cảnh giác quan sát ông chú, không hề buông lỏng một phút nào.
Chẳng bao lâu, Đa Đa lại gặp một dì xinh đẹp. Bà ấy có vẻ sợ chó, chỉ đứng từ xa nói chuyện với Đa Đa, sau khi nhận được số điện thoại của cha mẹ cô bé thì vội thông báo cho họ tới đón người.
Ông chú kia khẽ bật cười.
Dì xinh đẹp còn có chuyện gấp, thấy bên cạnh Đa Đa có một ông chú đi theo nên cũng yên tâm mà vội vã rời đi.
Ông chú cười nói với Đa Đa: “Chú sợ cháu gặp chuyện nên mới luôn đi theo cháu, chú ở lại bên cạnh cháu, chờ cha cháu tới đón rồi chú mới đi.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.” Đa Đa ngoan ngoãn cảm ơn.
Ông chú thấy cô bé dần dần buông lỏng cảnh giác, nhân cơ hội này mà đến gần Đa Đa hơn.
“Cô bé à, chú chó này của cháu thật tốt, bộ lông sáng, thân hình cường tráng, còn rất là trung thành, vô cùng cảnh giác đối với người lạ, nhưng không chủ động tấn công người khác.”
“Quan trọng là nó rất có tinh thần, rất là tập trung, chú ở đây chắc cũng được mười phút rồi thì phải, nó không hề thư giãn một giây nào cả.”
“Đương nhiên rồi ạ, Bánh Đậu là em trai của cháu.” Đa Đa chạm vào đầu chú chó, kiêu ngạo nói: “Em trai cháu là số một trên toàn thế giới.”
Ông chú tò mò hỏi: “Có phải nó rất nghe lời cháu không?”
Đa Đa gật đầu: “Đúng ạ, Bánh Đậu nhà cháu là ngoan nhất.”
Ông chú cười: “Chú không tin đâu, chi bằng cháu cột dây dắt chó vào cộc gỗ bên cạnh thử xem, giả bộ không cần nó nữa, xem nó có phản ứng gì?”
“Không được.” Đa Đa lập tức lắc đầu: “Mẹ nói là cháu không thể buông dây dắt thả Bánh Đậu đi được.”
“Hơn nữa, cháu cũng không muốn để em trai hiểu lầm mà bị tổn thương.”
Ông chú bật ra tiếng cười sảng khoái, lấy ra một cây xúc xích dăm bông, từ từ đến gần.
Bánh Đậu Labrador anh dũng không sợ hãi chắn trước mặt Đa Đa, cảnh giác với ông chú này, tầm mắt không hề di chuyển.
Vết bớt trên lòng bàn tay phải của ông chú thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Chính ngay lúc này, bầu trời đột nhiên thay đổi.
Mây đen bị gió xé toạc lại nhanh chóng tụ lại, thoạt nhìn giống như một nhóm hồn ma đen sì đang nhe nanh múa vuốt, tiếng sấm sét kinh hoàng chính là tiếng kêu gào của những hồn ma này…