Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-122
Chương 121:
Huân Tiểu Khả sửng sốt, “Đập cửa?”
Ngọc Phân Nhi kích động gật đầu, khâm phục nói: [Đúng vậy đúng vậy, lúc Ngọc Phân Nhi tìm được Bình Đầu Ca, cậu ấy đang ở trong vườn hoa nhặt cái thớt gỗ.]
[Sau đó Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cậu ấy kéo cái thớt gỗ đó đến trước chỗ chị Hàn Viên thiếu chút nữa bị đập trúng, ngẩng đầu ngước nhìn lên, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó.]
[Rồi một lúc sau, Bình Đầu Ca đã kéo cái thớt gỗ lên lầu, tìm được nhà đã làm rớt cái thớt.]
[Ngọc Phân Nhi còn tưởng rằng cậu ấy là muốn làm chuyện tốt, trả lại đồ cho người ta, kết quả…]
[Thật không ngờ tới, không ngờ tới nha, cậu ấy lại tìm người ta tính sổ, ha ha ha ha ha–]
[Bình Đầu Ca biện hộ rất tốt, Ngọc Phân Nhi rất thích!]
[Ngọc Phân Nhi cho rằng cậu ấy muốn gõ cửa tìm người ta để nói chuyện trái phải, có cái gì muốn nói thì nói, kết quả…]
[Cậu ấy giơ cái thớt gỗ lên đập mạnh vào cửa nhà người ta!]
[Còn không cẩn thận đập cái thớt thành hai mảnh luôn, ha ha ha ha!!!]
[Lợi hại quá đi, ôi trời ạ, Ngọc Phân Nhi rất thích!]
[Ngọc Phân Nhi quyết định, từ hôm nay trở đi, Bình Đầu Ca chính là thần tượng số một của Lý Ngọc Phân Nhi tôi!]
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô lập tức đặt khăn mặt trên tay xuống, Ngọc Phân Nhi ở phía trước dẫn đường, cô đi theo Ngọc Phân Nhi lên lầu.
Huân Tiểu Khả có chút lo lắng, “Người nhà kia có động thủ với Bình Đầu ca không? Cậu ấy có bị thương không?”
Ngọc Phân Nhi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: [Cô giáo có phải cô có hiểu lầm gì với Bình Đầu Ca không?]
[Cậu ấy không đánh người ta đã cảm tạ trời đất rồi, làm gì có ai dám đánh nhau với cậu ấy chứ!]
[Người nhà kia rất run sợ, ngay cả cửa cũng không dám mở, ha ha ha.]
[Thật tuyệt, Ngọc Phân Nhi đoán bọn họ rất có thể đang trốn trong nhà khóc lóc đó~]
Bình Đầu ca dạy người làm việc, có thể động thủ tuyệt đối sẽ không làm điều vô nghĩa.
Huân Tiểu Khả: “…”
Lúc cô vội vã chạy lên lầu, Bình Đầu Ca đang một tay cầm nửa mảnh thớt gỗ đập vào cửa lớn, đập rất mạnh, cẩn thận nghe, tiếng đập còn vô cùng có tiết tấu, kèm theo tiếng gầm gừ kiêu ngạo của Bình Đầu Ca, hiện trường có cảm giác buồn cười quỷ dị.
Bình Đầu Ca quả nhiên là thích đánh nhau, bởi vì cậu ấy đã hưng phấn đến vặn vẹo mông!
Huân Tiểu Khả: “…”
Mặc kệ những người phía sau cửa có tin hay không, cô vội vàng chạy tới như vậy, chính là để cứu bọn họ.
Huân Tiểu Khả nhìn cánh cửa chống trộm đã biến dạng rõ rệt, giơ ngón tay cái lên với Bình Đầu Ca, thật lòng sự ngưỡng mộ nó.
“Được rồi, bọn họ đã nhận được bài học rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong kem hoa quả rồi nhanh chóng về nhà thôi.”
Bình Đầu Ca vốn đang hưng phấn, chiêng trống chiến đấu đã vang lên, chỉ chờ kẻ thù xông ra ứng chiến.
Nhưng cậu ấy dường như nghe được ba chữ “kem trái cây”, lập tức an tĩnh lại.
Một bên là sở thích, một bên là sự cám dỗ của ẩm thực.
Bình Đầu Ca do dự trong ba giây.
Quyết định nể mặt cô giáo, ném cái thớt gỗ bị vỡ đi, không chút do dự xoay người rời đi.
Huân Tiểu Khả lén lút thở phào nhẹ nhõm, con chồn mật trong trạng thái hưng phấn đánh nhau, có khả năng ngay cả người phe mình cũng không buông tha.
Trước khi rời đi, Huân Tiểu Khả lấy điện thoại ra tra cứu thông tin, rồi nói với người trong nhà đang run rẩy sau cánh cửa:
“Người bên trong hãy nghe cho rõ—”
“Bộ luật Hình sự sửa đổi quy định rằng việc ném đồ vật từ các tòa nhà chung cư cao tầng hoặc ở các độ cao tương đương, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị kết án tù giam có thời hạn dưới một năm hoặc giám sát, quản chế hình sự, đồng thời phạt tiền, phạt bồi thường; tình tiết nhẹ có thể chỉ phạt tiền.”
“Cái thớt gỗ nhà các anh để trên ban công vừa rồi suýt chút nữa đập chết chủ nhà lầu dưới là cô Hàn Viên, và làm cho chú mèo đen của cô ấy bị thương.”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cái thớt này tôi sẽ giao cho cảnh sát làm vật chứng.”
“Đúng rồi, lời khuyên ấm áp.”
“Sau khi Bộ luật Dân sự thi hành, vụ án bồi thường dân sự đầu tiên ném vật thể từ trên cao xuống đã được đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân quận Việt Tú, thành phố Quảng Châu.”
“Một đứa trẻ đã ném một chai nước khoáng đầy nước từ ban công tầng 35 xuống, khiến bà cụ đang đi bộ đã bị hoảng sợ té ngã.”
“Tòa án phán quyết người giám hộ của đứa trẻ phải bồi thường cho bà cụ hơn tám mươi nghìn nhân dân tệ chi phí y tế và mười nghìn nhân dân tệ tiền để an ủi tổn thất tinh thần.”
“Vụ án đã có tiền lệ, trong lòng mọi người chắc hẳn cũng tự biết trái phải thế nào.”
“Còn chuyện chú chồn mật vừa rồi đập phá cửa nhà, thuộc về động vật hoang dã xâm phạm tài sản của công dân.”
“Mọi người có thể nộp đơn khiếu nại lên Cục kiểm lâm để chính phủ bồi thường.”
Huân Tiểu Khả nói xong những điều này thì mang theo Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi nghênh ngang rời đi.
Trở về biệt thự sau khi ăn kem.
Bình Đầu Ca rất xúc động: [Cô giáo, vụ này chúng ta làm rất nhẹ nhàng, cảm giác như chuyện gì cũng chưa làm, còn chưa đánh đấm gì đã xong chuyện rồi.]
Nói đến đây đột nhiên rất lo lắng, [Hộp mật ong chính thống của tôi sẽ không bị vuột mất chứ?]
Huân Tiểu Khả trong lòng dở khóc dở cười, “… Cậu yên tâm, tuyệt đối không mất được.”
Hàn Viện không dám quên chuyện này đâu.
Sau khi chồn mật rời đi, Mạc Thần Trạch gọi điện thoại tới, “Thế nào rồi, xong việc rồi chứ?”
“Vâng.”
Huân Tiểu Khả kể lại sơ lược mọi chuyện cho Mạc Thần Trạch nghe.
Nhưng trọng điểm quan tâm của Mạc Thần Trạch lại chỉ có một, “Em có bị thương không?”
Huân Tiểu Khả trong lòng ấm áp, “Không có, chỉ là có chút hoảng sợ.”
“Vậy cũng không được.” Mạc Thần Trạch hừ lạnh, “Nếu không phải em phản ứng nhanh, hôm nay sẽ xảy ra án mạng rồi.”
“Vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng, hình phạt đối với gia đình đó sẽ chủ yếu là giáo dục.”
Huân Tiểu Khả thở dài, mạng sống của mèo đen ở trong mắt con người căn bản không tính là cái gì.
Mạc Thần Trạch nghe thấy Huân Tiểu Khả buồn phiền, “Chờ đó, đêm nay anh thay em dạy dỗ bọn họ.”
Huân Tiểu Khả căng thẳng, “Anh muốn làm gì?”
Bề ngoài Mạc tổng đứng đắn lạnh lùng, dịu dàng săn sóc, thật ra, đều là… giả vờ.
Chỉ có Huân Tiểu Kha mới biết anh ‘trẻ trâu’ tới mức nào.
Quả nhiên, chỉ thấy Mạc Thần Trạch thấp giọng nói: “Để cho nhà bọn họ mơ một giấc mơ mà thôi.”
Huân Tiểu Khả thầm nghĩ không ổn, “Mơ gì?”
Mạc Thần Trạch cười: “Biến thành mèo, bị cái thớt gỗ từ trên trời giáng xuống đập gãy chân, sau đó lại bị chó lùa, bị ngỗng đuổi, bị gà mổ, chạy trốn cả đêm.”
Huân Tiểu Khả: “… thật ra cũng không tới mức…”
Ác như vậy.
“Anh làm như vậy có phải trả giá rất lớn hay không?”
Huân Tiểu Khả lo lắng chính là chuyện này, sợ Mạc Thần Trạch vì giúp mình trút giận mà làm ra chuyện ngu ngốc.
“Không sao đâu.” Mạc Thần Trạch không sợ hãi, “Vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu.”
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
“Hơn nữa, đồ vật ném từ trên cao nguy hiểm như thế nào, hôm nay nhỡ đâu người bị đập trúng là em thì sao? Phải cho họ một bài học.” Mạc Thần Trạch nhíu mày, “Nếu không bị đau, làm sao mà nhớ đòn.”
Huân Tiểu Khả rung động, dừng một chút, cũng không nói với năng lực phản ứng của mình, căn bản không thể bị đập trúng.
Cảm giác được thương yêu, được bảo vệ, thật tuyệt vời.
Cô cũng không muốn phải sống quá mạnh mẽ.
Chỉ nghĩ, mình cũng sẽ đối với Mạc Thần Trạch tốt hơn một chút.
Nhưng cụ thể nên làm cái gì bây giờ, Huân Tiểu Khả lại không nắm chắc.
“À…” Huân Tiểu Khả trầm mặc một lát rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn gọi video không?”
“Được.” Cúp điện thoại, Huân Tiểu Khả vội vàng chạy vào toilet cẩn thận sửa sang lại tóc mình, còn cố ý thay một cái váy xinh đẹp, suy nghĩ một chút, xoay người lại, đặt tranh ghép cô đã trốn trong chăn lén lút ghép lại ở nơi dễ thấy nhất.
Sau đó bấm gọi video.
Video rất nhanh được kết nối, Mạc Thần Trạch sửng sốt một chút, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động trong lòng bàn tay có chút quá nóng, vành tai cũng đỏ lên.
Mạc Thần Trạch nhìn tranh ghép phía sau Huân Tiểu Khả, tập trung trở lại trên gương mặt cô, căn bản không rời được tầm mắt, anh hít sâu một hơi, “Đã ghép xong tranh rồi sao?”
“Ừm.”
“Tự mình ghép sao?”
“Vâng.”
Bức ảnh xấu hổ như vậy cô làm sao dám tìm người khác giúp đỡ chứ, người khác liếc mắt một cái cô cũng có thể nổ tung tại chỗ mất.
“Em trốn ở đâu ghép vậy?” Mạc Thần Trạch hiểu rất rõ Huân Tiểu Khả.
“Trong chăn.” Huân Tiểu Khả đỏ mặt.
Trong chăn…
Mạc Thần Trạch có chút suy nghĩ mờ ám, nhưng rất nhanh đã tìm lại lý trí của mình, bởi vì…
“À…” Mạc Thần Trạch đột nhiên xoay người, điện thoại di động liền rung lên, “Tiểu khả ái, thật ra anh sắp phải họp rồi, em xem, bọn họ lần lượt vào phòng làm việc của anh rồi.”
Huân Tiểu Khả ngẩn ra, sững sờ khi nhìn thấy mấy người nước ngoài, hai má trong nháy mắt hồng lên.
“A!” Cô lúng túng nhanh chóng che bức ảnh lại, cả người bối rối.
Làm thế nào mà cô lại có thể ngớ ngẩn như vậy!
Ở bên này là buổi tối nên cô cũng rất ngây thơ nghĩ bên kia cũng là buổi tối! Làm sao mà cô lại có thể quên rằng vẫn còn sự chênh lệch múi giờ cơ chứ!
Huân Tiểu Khả trên đỉnh đầu bốc khói, nhỏ giọng nói: “Thời gian không thích hợp, sao anh lại còn nghe máy, em cúp máy đây, anh làm việc đi ha.” Giọng điệu nhẹ nhàng, không giống như đang oán giận, ngược lại giống như đang làm nũng.
“Đừng lo lắng, họ không hiểu được tiếng Trung đâu.”
Mạc Thần Trạch thấy người trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy đáng yêu, lại có chút tiếc nuối giờ phút này mình không ở bên cạnh cô.
“Em hiếm khi chủ động gọi video, anh không nhịn được nên kiểu gì cũng phải nghe.”
Huân Tiểu Khả xoa xoa hai má, Mạc Thần Trạch không tắt video, cô cũng luyến tiếc.
“Sao anh còn không cúp máy, không phải nói, sắp phải họp rồi sao?”
Mạc Thần Trạch nhìn hai má ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, trong lòng có chút không yên, “Bởi vì không nỡ tắt.”
Huân Tiểu Khả nhịn sự xấu hổ nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Rất đáng yêu và thành thật.
Mạc Thần Trạch càng nhịn không được, hận không thể lập tức bay trở về.
Đều do cuộc họp chết tiệt này, bằng không không khí tốt như vậy, đều có thể thuận thế trong video này này kia kia rồi.
Phiền chết đi được.
“Được rồi, bảo bối…”
Công việc có phiền đến đâu cũng phải nghiêm túc làm, Mạc Thần Trạch thấy đã tới giờ họp, chuẩn bị tắt video.
Đột nhiên sắc mặt biến đổi.
Vừa rồi còn nói cái gì “vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu”, kết quả lại bị hiện tại vả mặt.
Mạc Thần Trạch xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ.
Ước chừng là lời nói vừa rồi làm cho kịch bản cảm thấy năng lực của mình bị khiêu khích, cho nên hiện tại cố ý làm khó mình.
Anh sắp phải họp rồi, Huân Tiểu Khả cũng không nghĩ gì nhiều, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao?”
Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, vẻ mặt quan tâm, nghiến răng nghiến lợi, dịu dàng lại thâm tình, nói một lèo: “Nguyệt Thạch thật ra cũng không dễ kiếm, đừng nhìn vẻ mặt anh bình tĩnh điềm đạm, nhưng chỉ cần có thể làm em vui vẻ là được rồi. Đáng tiếc đêm nay bên cạnh em không có anh làm bạn, việc này làm cho anh thực sự nuối tiếc, hận không thể lập tức đi tới bên giường của em, làm sâu sắc thêm tình cảm của chúng ta một chút, khó có được hôm nay em chủ động trêu chọc anh, anh có thể làm gì với em đây, chỉ có thể nhìn lên trời lớn tiếng hô to, chúng ta cả đời này nhất định phải cùng ăn một nồi cơm.”
Mặt Huân Tiểu Khả đỏ bừng, bụp một cái tắt video.
Trời ơi, trước mặt nhiều người như vậy, cũng quá xấu hổ rồi.
Cũng may tất cả đều là người nước ngoài, không hiểu tiếng Trung.
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Thần Trạch có tố chất tâm lý siêu tuyệt vời, anh thản nhiên đặt điện thoại xuống, như không có chuyện gì xảy ra.
Cấp dưới đều là người Mỹ, bầu không khí cuộc họp rất thoải mái và nhẹ nhõm.
Chỉ thấy một trong những người Mỹ đột nhiên sử dụng tiếng Trung để hỏi: “Sếp, vừa nói cậu vừa mới nói mấy lời thả thính sến súa đấy là?”
Thái độ rất khiêm tốn và ham học hỏi.
Mạc Thần Trạch: “…”
“Không, không phải lời thả thính sến súa.”
“Mà là mấy lời rất trang nhã, gửi tới người vợ yêu quý ở nhà.”
Chương 122:
Sau khi Mạc Thần Trạch kết thúc cuộc họp đã gửi một tin nhắn thoại cho Huân Tiểu Khả.
[Đại Mạc]: Đang làm gì vậy?
[Tiểu Khả]: Lên mạng tra tài liệu, anh hết bận rồi sao?
[Đại Mạc]: Ừm, vừa rồi là cuộc họp cuối cùng của hôm nay, cho nên… Em có muốn tiếp tục gọi video không?
Mạc Thần Trạch nghĩ đến người trong lòng cố ý đặt tranh ghép của hai người bọn họ ở chỗ dễ thấy, không khỏi ngứa ngáy.
Ai ngờ Huân Tiểu Khả lại từ chối.
[Tiểu Khả]: Không.
Mạc Thần Trạch ngẩn ra, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước nói chuyện quá lố rồi?
Không đợi anh suy nghĩ ra lý do, Huân Tiểu Khả đã liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn.
Mạc Thần Trạch vừa nghe xong một giây đã nhanh chóng tắt đi, sau đó động tác nhanh chóng tìm tai nghe cắm vào, lại quý trọng mở phím phát lại.
Đoạn ghi âm tổng cộng chỉ có hai mươi giây ngắn ngủi, bị Mạc Thần Trạch phát đi phát lại không biết nghe bao nhiêu lần.
Nghe đến khi anh cười tươi như bông hoa.
[Đại Mạc]: Sao đột nhiên nghĩ đến việc gửi cho anh loại lời tình cảm thế này?
Phải mất vài giây người đối diện mới gửi lại tin nhắn, Mạc Thần Trạch chỉ dựa vào tưởng tượng đã giống như có thể nhìn thấy Huân Tiểu Khả đang xấu hổ.
[Tiểu Khả]: Hai chúng ta cùng nhau mất mặt, sẽ không xấu hổ, anh đừng có áp lực nhé.
Thế mà cô lại dùng phương pháp này để an ủi người có da mặt dày như Vạn Lý Trường thành như mình.
Mạc Thần Trạch mềm lòng, nhắm mắt lại, hít sâu… Đè nén xúc động muốn lập tức bay trở về.
[Đại Mạc]: Có phải lại trốn trong chăn lén lút ghi âm không?
[Tiểu Khả]:… Ừm.
Khẳng định xấu hổ đến mức cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, Mạc Thần Trạch híp mắt… Bắt đầu điên cuồng tưởng tượng.
Hai người lại trò chuyện một lát, đêm đó Huân Tiểu Khả ngủ một giấc ngọt ngào.
Ngày hôm sau Hàn Viện mang theo mèo đen đến đưa mật ong cho Huân Tiểu Khả, Huân Tiểu Khả đang dạy học cho đám cún.
“Sao lại mang đến nhiều như vậy?”
Huân Tiểu Khả sửng sốt một chút, nhìn trên mặt đất chất đầy mấy thùng mật ong lớn, cái gì mà mật hoa hòe, mật hoa táo, mật hoa quế, mật bách hoa, vân vân, hơn mười loại hương vị khác nhau đều có.
“Tôi bảo bạn trai lái xe suốt đêm trở về quê một chuyến, mang tất cả mật ong hiện có trong nhà chuyển tới.”
Hàn Viện không nỡ buông tay, luôn ôm chú mèo đen già trong lòng.
“Cô giáo, ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn hai bạn Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi, những thứ này đều là do chính trong nhà ủ, 100% tự nhiên không thêm hóa chất, khi nào cô ăn hết, tôi sẽ đưa cho thêm cho cô, bảo quản đủ!”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Huân Tiểu Khả trong lòng thậm chí có chút phát sầu, nhiều mật ong như vậy, cho dù có thời hạn sử dụng dài, cũng không biết phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết nữa.
“Không nhiều lắm, ăn không hết cô lấy ra làm quà tặng cũng được, thứ tốt cũng không ngại nhiều.”
Chú mèo đen trong lòng lười biếng cọ cọ cánh tay cô, Hàn Viện cười rất hạnh phúc, “Vậy thì cứ như vậy đi…”
Huân Tiểu Khả cười tủm tỉm nói với đám lông xù trong trường mẫu giáo: “Hôm nay tan học các cậu đều làm một chuyện tốt vì chủ nhân nhà mình, ai làm tốt, được chủ nhân đồng ý, sẽ thưởng cho các cậu một chai mật ong.”
Nhóm tiểu khả ái đồng thanh đồng thanh gật đầu: [Được ạ~~~]
Sau đó bắt đầu sôi nổi nhiệt liệt thảo luận, làm gì mới gọi là chuyện tốt.
Hổ Nha giơ chân: [Cô giáo, chủ nhân không có ở đây, tui có thể làm một việc tốt cho cô không?]
Huân Tiểu Khả gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Một bàn chân khác cũng giơ lên: [Tui với Thập Ngũ cũng vậy, chủ nhân không ở nhà.]
Huân Tiểu Khả nói với nó: “Hôm nay chủ nhân các cậu sẽ trở về, buổi chiều sẽ đón các cậu về nhà đúng giờ.”
Thập Ngũ cúi đầu trầm tư. Nên tặng quà gì mới tốt? Cô giáo thì rất dễ, về cơ bản là làm cái gì cũng được đánh giá tốt.
Nhưng chủ nhân thì khác, đặc biệt là trải qua vụ mất mặt lần trước, càng khó lấy lòng, chỉ có thể làm mấy việc khác biệt, sáng tạo phỏng chừng mới có tác dụng, hoặc là dứt khoát từ bỏ lấy lòng cậu ấy, đổi thành lấy lòng cô chủ?
Haizz… Tất cả đều tại Sơ Nhất ngu ngốc kia.
Thập Ngũ rất chán nản.
Mặt Bí Đao lại rối rắm như tơ vò.
[Haiz, chủ nhân của tôi thì lại rất dễ lấy lòng, chính là phải cùng cậu ấy học nhảy mấy bài của mấy nhóm nữ…]
Tiểu Pudding không hề sợ hãi.
[Tui định trả lại cho chủ nhân đồ ăn vặt đã giấu.]
Điêu Điêu dương dương đắc ý.
[Tui cũng dễ dàng làm được, chỉ cần kéo xương thịt đến bên gối chủ nhân đưa cho cô ấy làm điểm tâm là được rồi.]
Thập Ngũ: [……… Điêu Điêu, cậu thật là giống Sơ Nhất, tại sao vẫn chưa bị chủ nhân đánh chết vậy?]
Đúng lúc này, TV trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng quảng cáo: “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”.
Thập Ngũ nghe vậy hai mắt sáng lên.
Nó biết phải làm gì rồi!
Đêm đó, hai bóng dáng lén lút chạm mặt nhau bên ngoài phòng bếp.
Sơ Nhất một mặt nghi hoặc, [Không phải cậu đi lấy lòng chủ nhân sao? Sao cậu lại chạy vào bếp vậy?]
[Thập Ngũ, cậu thông minh như vậy, lần này tôi đi theo cậu, hẳn là sẽ không phạm sai lầm nữa chứ?]
Thập Ngũ vỗ ngực, [Cậu yên tâm, đêm nay chúng ta tuyệt đối đều là nhóc đáng yêu thân thiện!]
Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, [Vậy chúng ta sẽ làm gì?]
Ánh sáng nhà bếp xuyên qua khe cửa hắt vào mặt hai chú chó, trông hơi quái dị.
Thập Ngũ từng chữ từng chữ nói: [Giúp, chủ, nhân, điều dưỡng, dạ dày.]
[Còn nhớ thời gian trước chủ nhân nghỉ ngơi không tốt làm đau dạ dày không? Cô chủ cố ý mua cho anh ấy máy làm cháo tự động, nhưng anh ấy luôn lười dùng nó.]
Sơ Nhất gật đầu.
Thập Ngũ tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình: [Đêm nay chủ nhân lại phải thức đêm làm việc, chúng ta làm cho anh ấy một bát cháo làm bữa khuya, có phải rất quan tâm, đặc biệt khiến người ta cảm động không?]
Sơ Nhất vẻ mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ, [Ừm ừm, wow~~~ Thập Ngũ, cậu thật lợi hại, cái này mà cũng nghĩ ra được.]
Sơ Nhất nóng lòng muốn thử, [Tôi đã từng thấy cô chủ dùng máy ấy rồi, tôi biết dùng như thế nào, Thập Ngũ cậu nhường cơ hội lập công này cho tôi có được không?]
Thập Ngũ có chút không tin tưởng Sơ Nhất, [Cậu thật sự có thể làm được sao?]
Sơ Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực nói, [Yên tâm đi, lần này sẽ làm được!]
[Vậy được rồi.]
Thập Ngũ quyết định cho Sơ Nhất một cơ hội lấy công chuộc tội, biểu hiện thật tốt trước mặt chủ nhân.
[Đợi lát nữa tôi đi hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân, cậu vào bếp làm cháo, cậu biết cách dùng chứ? Rất đơn giản, cho một ít gạo vào, rồi thêm một ít nước, nhấn cái nút lớn nhất là được.]
[Chờ cháo làm xong hai chúng ta gọi chủ nhân tới xem, nhất định anh ấy sẽ ngạc nhiên khen ngợi chúng ta!]
[Ừm ừm!] Sơ Nhất liều mạng gật đầu, nôn nóng muốn đi làm ngay.
Thập Ngũ ra lệnh: [Vậy chia nhau hành động đi!]
Sơ Nhất dậm chân ra hiệu: [Tuân mệnh!]
Thập Ngũ lắc lắc chạy tới phòng sách tìm Dịch Tường Phi làm nũng, phòng ngừa anh ấy nhận thấy động tĩnh phòng bếp.
Sơ Nhất mở tủ ra, cắn chén nhựa nhỏ, làm việc cẩn thận hết môi này đến môi khác, lần này tuyệt đối không thể phạm sai được, bằng không sẽ bị làm thành nồi lẩu thịt cầy mất, Sơ Nhất khóc lóc.
Nửa tiếng sau, Sơ Nhất từ khe cửa thò cái đầu cún vào, lén lút nháy mắt với Thập Ngũ.
Thập Ngũ nhỏ giọng hỏi: [Làm xong rồi sao?]
Sơ Nhất liều mạng gật đầu, [Ừm! Đảm bảo thơm ngon!]
Sau đó hai tiểu khả ái mỗi bên nhẹ nhàng cắn ống quần Dịch Tường Phi, muốn dẫn anh ấy đi xem một bất ngờ.
Dịch Tường Phi rất tò mò: “Làm sao vậy? Hai tụi mày định đưa anh đi đâu?”
Một người hai chó đi vào phòng bếp, cháo đã được làm xong, đang bốc hơi nóng cùng mùi thơm nồng nàn.
Dịch Tường Phi đặc biệt sửng sốt: “Đây là hai đứa làm sao? Cố ý làm cho anh à?”
Thập Ngũ nâng móng vuốt lông vỗ vỗ đầu chú chó Sơ Nhất, ngụ ý muốn ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Thập Ngũ rất có tinh thần cống hiến, vì muốn thành toàn cho Sơ Nhất, dự định tặng tất cả công lao cho nó.
Dịch Tường Phi vui mừng cười ha ha, cúi xuống ôm Sơ Nhất, còn xoay một vòng.
“Sơ Nhất nhà ta giỏi quá ha, không ngờ nhóc lại thông minh như vậy!!! Nhóc thật sự giỏi quá đi! Biết anh làm việc vất vả, còn nấu cháo làm bữa khuya cho anh! Yêu nhóc chết mất, ha ha ha ha!!!”
Sơ Nhất vô cùng xấu hổ khi được khen ngợi,
[Đâu có đâu có, đều là chủ ý tốt của Thập Ngũ đó.]
Dịch Tường Phi chưa bao giờ ăn bát cháo nào ngon như vậy, Sơ Nhất lúc phải thông minh đã có chút thông minh.
Ít nhất nó cũng biết thêm vào một muỗng đường.
Dịch Tường Phi đổ cháo vào trong chén, ăn đến toàn thân thoải mái nhẹ nhàng như muốn lên tiên, chỉ cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm mê người vài phần.
Ngay lúc Dịch Tường Phi đang ăn cháo, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn, sắc mặt nhất thời suy sụp.
Má! Cái cuộc sống làm công ăn lương này thật sự không tốt lên được mà.
Tối muộn như này, đến công ty để họp online quốc tế!
Hay là… Dứt khoát nghỉ việc không làm nữa ta?
Dịch Tường Phi hùng hùng hổ hổ vài câu, cuối cùng đành bỏ cuộc, bởi vì ông chủ đã cho quá nhiều rồi…
Anh ấy xoa xoa mặt, nhanh chóng ăn hết cháo thơm ngào ngạt trong bát, dặn dò hai chú chó trông coi nhà cửa cẩn thận, cầm lấy điện thoại di động rồi lái xe đến công ty.
Sau khi chủ nhân rời đi, Sơ Nhất còn dương dương đắc ý ve vẩy cái đuôi.
Thập Ngũ nở nụ cười, cũng vui mừng cho tiểu đồng bọn của mình.
Công lao đều nhường cho Sơ Nhất, bài tập về nhà của Thập Ngũ còn chưa làm, nó suy nghĩ một chút, cô chủ không ở nhà, hay là mình đi rửa chén, cũng coi như làm một chuyện tốt.
Thập Ngũ đứng dậy chuẩn bị rửa chén, vừa tới gần bên chén bát, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nó vươn đầu lưỡi liếm liếm bột gạo còn sót lại dưới đáy bát, ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Nhất, hỏi: [Ngoài việc cho gạo vào, cậu còn thêm cái gì vào?]
Sơ Nhất đắc ý, [Đường á, tôi thấy cô chủ cũng từng bỏ vào, nên học theo cũng bỏ một muỗng nhỏ.]
Thập Ngũ lại nếm thử bột gạo dưới đáy bát, [Còn gì nữa?]
Sơ Nhất đột nhiên tiến sát lại Thập Ngũ, nhỏ giọng nói: [Còn thả đậu nành cô chủ xào tuần trước, cái kia rất thơm, cho ít gạo cho nhiều đậu, đây chính là bí kíp độc môn của tôi, cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài!]
Thập Ngũ: [Tại sao trong lòng tôi lại thấy trống rỗng như vậy, cảm giác rất trống trải.]
Sơ Nhất: [Có chuyện gì vậy?]
Thập Ngũ: [Không được, tôi phải tìm chuyên gia xác nhận một chút.]
Nói hành động là lập tức hành động, Thập Ngũ dùng móng vuốt lật điện thoại cố định trong nhà lên, từng nút từng nút ấn xuống rất nghiêm túc, rất nhanh, điện thoại đã kết nối.
Đối diện truyền đến một giọng nam trầm dễ nghe, “Alo, ai vậy?”
Âm thanh của Thập Ngũ trong trẻo rõ ràng: “Gâu!”
Giọng nam trầm sửng sốt, quay đầu hét lên: “Bí Đao, điện thoại của nhóc nè…”, Chỉ nghe thấy tiếng lách cách, giọng nói của Bi Đao xuất hiện.
[Alo~ ai tìm tôi vậy?]
[Là tôi đây] Thập Ngũ không nói nhiều lời vô nghĩa, hỏi thẳng vào vấn đề, [Bí Đao, đậu nành xào nấu thành cháo rồi ăn một chén lớn, sẽ có hậu quả gì?]
Bí Đao hắng giọng, bày ra dáng vẻ tri thức uyên bác.
[Ừm, khoang bụng kín nên rất nhanh sẽ sinh ra khí dư, cuối cùng sẽ bài phóng ra ngoài mà không thể khống chế, gây ô nhiễm không khí.]
Thập Ngũ: [………… Làm ơn, nói tiếng chó.]
Bí Đao: [Chính là bụng sẽ phát ra âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy, thường được gọi là đánh rắm, không ngừng đánh, rắm, thối.]
Mặt Thập Ngũ như tro tàn:[……… Toang rồi toang rồi toang thật rồi.]
Sơ Nhất vẻ mặt bối rối: [Làm sao thế? Sao lại toang rồi? Mấy ngày trước tôi ăn đậu nành xào, vị giòn rất ngon, ăn vào hoàn toàn không có việc gì mà…]
Thập Ngũ nâng móng vuốt lên tét một cái vào mông Sơ Nhất.
[Bảo sao buổi tối tôi luôn nghe thấy có tiếng sột soạt, còn tưởng rằng bị ma ám, kết quả là cậu đang ăn vụng!]
[Ấy, không đúng!]
[Làm gì có chuyện cậu không sao! Ngày đó rắm liên hoàn của cậu thật sự quá thối, bị chủ nhân nhốt ra ban công, cậu quên rồi à!]
Một cơn gió xào xạc thổi qua ——
Sơ Nhất nhỏ giọng đề nghị: [Thập Ngũ, hay là cậu dẫn tôi bỏ nhà ra đi đi.]
Dịch Tường Phi vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng, chỉ thiếu hai phút là đã tới trễ cuộc họp.
Lần này là một cuộc họp online khẩn cấp, vì sự khác biệt về múi giờ, nên các kỹ sư ở đây phải tham dự cuộc họp vào ban đêm.
Sếp ngồi ngay ngắn đối diện Dịch Tường Phi, thấy anh chạy đến thở hồng hộc, ân cần đưa cho anh một chai nước.
“Điều chỉnh hơi thở một chút, cuộc họp sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Dịch Tường Phi gật đầu nói cảm ơn, vừa vặn ra uống một ngụm nước khoáng…
Bủm——
Một tiếng lớn.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Dịch Tường Phi.
Lúc này Dịch Tường Phi ý niệm muốn chết cũng có rồi.
Sếp lớn không hổ là sếp lớn, khuôn mặt không thay đổi, như thể không nghe thấy gì cả.
Trên màn hình TV lần lượt xuất hiện những người tham gia từ các chi nhánh ở nước ngoài, chờ mọi người chuẩn bị xong, sếp tuyên bố bắt đầu họp.
Nhưng vào lúc này.
Bủm bủm bủm bủm——
Tiếng rắm liên hoàn, vang vọng khắp chân trời.
Huân Tiểu Khả sửng sốt, “Đập cửa?”
Ngọc Phân Nhi kích động gật đầu, khâm phục nói: [Đúng vậy đúng vậy, lúc Ngọc Phân Nhi tìm được Bình Đầu Ca, cậu ấy đang ở trong vườn hoa nhặt cái thớt gỗ.]
[Sau đó Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cậu ấy kéo cái thớt gỗ đó đến trước chỗ chị Hàn Viên thiếu chút nữa bị đập trúng, ngẩng đầu ngước nhìn lên, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó.]
[Rồi một lúc sau, Bình Đầu Ca đã kéo cái thớt gỗ lên lầu, tìm được nhà đã làm rớt cái thớt.]
[Ngọc Phân Nhi còn tưởng rằng cậu ấy là muốn làm chuyện tốt, trả lại đồ cho người ta, kết quả…]
[Thật không ngờ tới, không ngờ tới nha, cậu ấy lại tìm người ta tính sổ, ha ha ha ha ha–]
[Bình Đầu Ca biện hộ rất tốt, Ngọc Phân Nhi rất thích!]
[Ngọc Phân Nhi cho rằng cậu ấy muốn gõ cửa tìm người ta để nói chuyện trái phải, có cái gì muốn nói thì nói, kết quả…]
[Cậu ấy giơ cái thớt gỗ lên đập mạnh vào cửa nhà người ta!]
[Còn không cẩn thận đập cái thớt thành hai mảnh luôn, ha ha ha ha!!!]
[Lợi hại quá đi, ôi trời ạ, Ngọc Phân Nhi rất thích!]
[Ngọc Phân Nhi quyết định, từ hôm nay trở đi, Bình Đầu Ca chính là thần tượng số một của Lý Ngọc Phân Nhi tôi!]
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô lập tức đặt khăn mặt trên tay xuống, Ngọc Phân Nhi ở phía trước dẫn đường, cô đi theo Ngọc Phân Nhi lên lầu.
Huân Tiểu Khả có chút lo lắng, “Người nhà kia có động thủ với Bình Đầu ca không? Cậu ấy có bị thương không?”
Ngọc Phân Nhi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: [Cô giáo có phải cô có hiểu lầm gì với Bình Đầu Ca không?]
[Cậu ấy không đánh người ta đã cảm tạ trời đất rồi, làm gì có ai dám đánh nhau với cậu ấy chứ!]
[Người nhà kia rất run sợ, ngay cả cửa cũng không dám mở, ha ha ha.]
[Thật tuyệt, Ngọc Phân Nhi đoán bọn họ rất có thể đang trốn trong nhà khóc lóc đó~]
Bình Đầu ca dạy người làm việc, có thể động thủ tuyệt đối sẽ không làm điều vô nghĩa.
Huân Tiểu Khả: “…”
Lúc cô vội vã chạy lên lầu, Bình Đầu Ca đang một tay cầm nửa mảnh thớt gỗ đập vào cửa lớn, đập rất mạnh, cẩn thận nghe, tiếng đập còn vô cùng có tiết tấu, kèm theo tiếng gầm gừ kiêu ngạo của Bình Đầu Ca, hiện trường có cảm giác buồn cười quỷ dị.
Bình Đầu Ca quả nhiên là thích đánh nhau, bởi vì cậu ấy đã hưng phấn đến vặn vẹo mông!
Huân Tiểu Khả: “…”
Mặc kệ những người phía sau cửa có tin hay không, cô vội vàng chạy tới như vậy, chính là để cứu bọn họ.
Huân Tiểu Khả nhìn cánh cửa chống trộm đã biến dạng rõ rệt, giơ ngón tay cái lên với Bình Đầu Ca, thật lòng sự ngưỡng mộ nó.
“Được rồi, bọn họ đã nhận được bài học rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong kem hoa quả rồi nhanh chóng về nhà thôi.”
Bình Đầu Ca vốn đang hưng phấn, chiêng trống chiến đấu đã vang lên, chỉ chờ kẻ thù xông ra ứng chiến.
Nhưng cậu ấy dường như nghe được ba chữ “kem trái cây”, lập tức an tĩnh lại.
Một bên là sở thích, một bên là sự cám dỗ của ẩm thực.
Bình Đầu Ca do dự trong ba giây.
Quyết định nể mặt cô giáo, ném cái thớt gỗ bị vỡ đi, không chút do dự xoay người rời đi.
Huân Tiểu Khả lén lút thở phào nhẹ nhõm, con chồn mật trong trạng thái hưng phấn đánh nhau, có khả năng ngay cả người phe mình cũng không buông tha.
Trước khi rời đi, Huân Tiểu Khả lấy điện thoại ra tra cứu thông tin, rồi nói với người trong nhà đang run rẩy sau cánh cửa:
“Người bên trong hãy nghe cho rõ—”
“Bộ luật Hình sự sửa đổi quy định rằng việc ném đồ vật từ các tòa nhà chung cư cao tầng hoặc ở các độ cao tương đương, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị kết án tù giam có thời hạn dưới một năm hoặc giám sát, quản chế hình sự, đồng thời phạt tiền, phạt bồi thường; tình tiết nhẹ có thể chỉ phạt tiền.”
“Cái thớt gỗ nhà các anh để trên ban công vừa rồi suýt chút nữa đập chết chủ nhà lầu dưới là cô Hàn Viên, và làm cho chú mèo đen của cô ấy bị thương.”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cái thớt này tôi sẽ giao cho cảnh sát làm vật chứng.”
“Đúng rồi, lời khuyên ấm áp.”
“Sau khi Bộ luật Dân sự thi hành, vụ án bồi thường dân sự đầu tiên ném vật thể từ trên cao xuống đã được đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân quận Việt Tú, thành phố Quảng Châu.”
“Một đứa trẻ đã ném một chai nước khoáng đầy nước từ ban công tầng 35 xuống, khiến bà cụ đang đi bộ đã bị hoảng sợ té ngã.”
“Tòa án phán quyết người giám hộ của đứa trẻ phải bồi thường cho bà cụ hơn tám mươi nghìn nhân dân tệ chi phí y tế và mười nghìn nhân dân tệ tiền để an ủi tổn thất tinh thần.”
“Vụ án đã có tiền lệ, trong lòng mọi người chắc hẳn cũng tự biết trái phải thế nào.”
“Còn chuyện chú chồn mật vừa rồi đập phá cửa nhà, thuộc về động vật hoang dã xâm phạm tài sản của công dân.”
“Mọi người có thể nộp đơn khiếu nại lên Cục kiểm lâm để chính phủ bồi thường.”
Huân Tiểu Khả nói xong những điều này thì mang theo Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi nghênh ngang rời đi.
Trở về biệt thự sau khi ăn kem.
Bình Đầu Ca rất xúc động: [Cô giáo, vụ này chúng ta làm rất nhẹ nhàng, cảm giác như chuyện gì cũng chưa làm, còn chưa đánh đấm gì đã xong chuyện rồi.]
Nói đến đây đột nhiên rất lo lắng, [Hộp mật ong chính thống của tôi sẽ không bị vuột mất chứ?]
Huân Tiểu Khả trong lòng dở khóc dở cười, “… Cậu yên tâm, tuyệt đối không mất được.”
Hàn Viện không dám quên chuyện này đâu.
Sau khi chồn mật rời đi, Mạc Thần Trạch gọi điện thoại tới, “Thế nào rồi, xong việc rồi chứ?”
“Vâng.”
Huân Tiểu Khả kể lại sơ lược mọi chuyện cho Mạc Thần Trạch nghe.
Nhưng trọng điểm quan tâm của Mạc Thần Trạch lại chỉ có một, “Em có bị thương không?”
Huân Tiểu Khả trong lòng ấm áp, “Không có, chỉ là có chút hoảng sợ.”
“Vậy cũng không được.” Mạc Thần Trạch hừ lạnh, “Nếu không phải em phản ứng nhanh, hôm nay sẽ xảy ra án mạng rồi.”
“Vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng, hình phạt đối với gia đình đó sẽ chủ yếu là giáo dục.”
Huân Tiểu Khả thở dài, mạng sống của mèo đen ở trong mắt con người căn bản không tính là cái gì.
Mạc Thần Trạch nghe thấy Huân Tiểu Khả buồn phiền, “Chờ đó, đêm nay anh thay em dạy dỗ bọn họ.”
Huân Tiểu Khả căng thẳng, “Anh muốn làm gì?”
Bề ngoài Mạc tổng đứng đắn lạnh lùng, dịu dàng săn sóc, thật ra, đều là… giả vờ.
Chỉ có Huân Tiểu Kha mới biết anh ‘trẻ trâu’ tới mức nào.
Quả nhiên, chỉ thấy Mạc Thần Trạch thấp giọng nói: “Để cho nhà bọn họ mơ một giấc mơ mà thôi.”
Huân Tiểu Khả thầm nghĩ không ổn, “Mơ gì?”
Mạc Thần Trạch cười: “Biến thành mèo, bị cái thớt gỗ từ trên trời giáng xuống đập gãy chân, sau đó lại bị chó lùa, bị ngỗng đuổi, bị gà mổ, chạy trốn cả đêm.”
Huân Tiểu Khả: “… thật ra cũng không tới mức…”
Ác như vậy.
“Anh làm như vậy có phải trả giá rất lớn hay không?”
Huân Tiểu Khả lo lắng chính là chuyện này, sợ Mạc Thần Trạch vì giúp mình trút giận mà làm ra chuyện ngu ngốc.
“Không sao đâu.” Mạc Thần Trạch không sợ hãi, “Vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu.”
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
“Hơn nữa, đồ vật ném từ trên cao nguy hiểm như thế nào, hôm nay nhỡ đâu người bị đập trúng là em thì sao? Phải cho họ một bài học.” Mạc Thần Trạch nhíu mày, “Nếu không bị đau, làm sao mà nhớ đòn.”
Huân Tiểu Khả rung động, dừng một chút, cũng không nói với năng lực phản ứng của mình, căn bản không thể bị đập trúng.
Cảm giác được thương yêu, được bảo vệ, thật tuyệt vời.
Cô cũng không muốn phải sống quá mạnh mẽ.
Chỉ nghĩ, mình cũng sẽ đối với Mạc Thần Trạch tốt hơn một chút.
Nhưng cụ thể nên làm cái gì bây giờ, Huân Tiểu Khả lại không nắm chắc.
“À…” Huân Tiểu Khả trầm mặc một lát rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn gọi video không?”
“Được.” Cúp điện thoại, Huân Tiểu Khả vội vàng chạy vào toilet cẩn thận sửa sang lại tóc mình, còn cố ý thay một cái váy xinh đẹp, suy nghĩ một chút, xoay người lại, đặt tranh ghép cô đã trốn trong chăn lén lút ghép lại ở nơi dễ thấy nhất.
Sau đó bấm gọi video.
Video rất nhanh được kết nối, Mạc Thần Trạch sửng sốt một chút, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động trong lòng bàn tay có chút quá nóng, vành tai cũng đỏ lên.
Mạc Thần Trạch nhìn tranh ghép phía sau Huân Tiểu Khả, tập trung trở lại trên gương mặt cô, căn bản không rời được tầm mắt, anh hít sâu một hơi, “Đã ghép xong tranh rồi sao?”
“Ừm.”
“Tự mình ghép sao?”
“Vâng.”
Bức ảnh xấu hổ như vậy cô làm sao dám tìm người khác giúp đỡ chứ, người khác liếc mắt một cái cô cũng có thể nổ tung tại chỗ mất.
“Em trốn ở đâu ghép vậy?” Mạc Thần Trạch hiểu rất rõ Huân Tiểu Khả.
“Trong chăn.” Huân Tiểu Khả đỏ mặt.
Trong chăn…
Mạc Thần Trạch có chút suy nghĩ mờ ám, nhưng rất nhanh đã tìm lại lý trí của mình, bởi vì…
“À…” Mạc Thần Trạch đột nhiên xoay người, điện thoại di động liền rung lên, “Tiểu khả ái, thật ra anh sắp phải họp rồi, em xem, bọn họ lần lượt vào phòng làm việc của anh rồi.”
Huân Tiểu Khả ngẩn ra, sững sờ khi nhìn thấy mấy người nước ngoài, hai má trong nháy mắt hồng lên.
“A!” Cô lúng túng nhanh chóng che bức ảnh lại, cả người bối rối.
Làm thế nào mà cô lại có thể ngớ ngẩn như vậy!
Ở bên này là buổi tối nên cô cũng rất ngây thơ nghĩ bên kia cũng là buổi tối! Làm sao mà cô lại có thể quên rằng vẫn còn sự chênh lệch múi giờ cơ chứ!
Huân Tiểu Khả trên đỉnh đầu bốc khói, nhỏ giọng nói: “Thời gian không thích hợp, sao anh lại còn nghe máy, em cúp máy đây, anh làm việc đi ha.” Giọng điệu nhẹ nhàng, không giống như đang oán giận, ngược lại giống như đang làm nũng.
“Đừng lo lắng, họ không hiểu được tiếng Trung đâu.”
Mạc Thần Trạch thấy người trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy đáng yêu, lại có chút tiếc nuối giờ phút này mình không ở bên cạnh cô.
“Em hiếm khi chủ động gọi video, anh không nhịn được nên kiểu gì cũng phải nghe.”
Huân Tiểu Khả xoa xoa hai má, Mạc Thần Trạch không tắt video, cô cũng luyến tiếc.
“Sao anh còn không cúp máy, không phải nói, sắp phải họp rồi sao?”
Mạc Thần Trạch nhìn hai má ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, trong lòng có chút không yên, “Bởi vì không nỡ tắt.”
Huân Tiểu Khả nhịn sự xấu hổ nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Rất đáng yêu và thành thật.
Mạc Thần Trạch càng nhịn không được, hận không thể lập tức bay trở về.
Đều do cuộc họp chết tiệt này, bằng không không khí tốt như vậy, đều có thể thuận thế trong video này này kia kia rồi.
Phiền chết đi được.
“Được rồi, bảo bối…”
Công việc có phiền đến đâu cũng phải nghiêm túc làm, Mạc Thần Trạch thấy đã tới giờ họp, chuẩn bị tắt video.
Đột nhiên sắc mặt biến đổi.
Vừa rồi còn nói cái gì “vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu”, kết quả lại bị hiện tại vả mặt.
Mạc Thần Trạch xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ.
Ước chừng là lời nói vừa rồi làm cho kịch bản cảm thấy năng lực của mình bị khiêu khích, cho nên hiện tại cố ý làm khó mình.
Anh sắp phải họp rồi, Huân Tiểu Khả cũng không nghĩ gì nhiều, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao?”
Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, vẻ mặt quan tâm, nghiến răng nghiến lợi, dịu dàng lại thâm tình, nói một lèo: “Nguyệt Thạch thật ra cũng không dễ kiếm, đừng nhìn vẻ mặt anh bình tĩnh điềm đạm, nhưng chỉ cần có thể làm em vui vẻ là được rồi. Đáng tiếc đêm nay bên cạnh em không có anh làm bạn, việc này làm cho anh thực sự nuối tiếc, hận không thể lập tức đi tới bên giường của em, làm sâu sắc thêm tình cảm của chúng ta một chút, khó có được hôm nay em chủ động trêu chọc anh, anh có thể làm gì với em đây, chỉ có thể nhìn lên trời lớn tiếng hô to, chúng ta cả đời này nhất định phải cùng ăn một nồi cơm.”
Mặt Huân Tiểu Khả đỏ bừng, bụp một cái tắt video.
Trời ơi, trước mặt nhiều người như vậy, cũng quá xấu hổ rồi.
Cũng may tất cả đều là người nước ngoài, không hiểu tiếng Trung.
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Thần Trạch có tố chất tâm lý siêu tuyệt vời, anh thản nhiên đặt điện thoại xuống, như không có chuyện gì xảy ra.
Cấp dưới đều là người Mỹ, bầu không khí cuộc họp rất thoải mái và nhẹ nhõm.
Chỉ thấy một trong những người Mỹ đột nhiên sử dụng tiếng Trung để hỏi: “Sếp, vừa nói cậu vừa mới nói mấy lời thả thính sến súa đấy là?”
Thái độ rất khiêm tốn và ham học hỏi.
Mạc Thần Trạch: “…”
“Không, không phải lời thả thính sến súa.”
“Mà là mấy lời rất trang nhã, gửi tới người vợ yêu quý ở nhà.”
Chương 122:
Sau khi Mạc Thần Trạch kết thúc cuộc họp đã gửi một tin nhắn thoại cho Huân Tiểu Khả.
[Đại Mạc]: Đang làm gì vậy?
[Tiểu Khả]: Lên mạng tra tài liệu, anh hết bận rồi sao?
[Đại Mạc]: Ừm, vừa rồi là cuộc họp cuối cùng của hôm nay, cho nên… Em có muốn tiếp tục gọi video không?
Mạc Thần Trạch nghĩ đến người trong lòng cố ý đặt tranh ghép của hai người bọn họ ở chỗ dễ thấy, không khỏi ngứa ngáy.
Ai ngờ Huân Tiểu Khả lại từ chối.
[Tiểu Khả]: Không.
Mạc Thần Trạch ngẩn ra, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước nói chuyện quá lố rồi?
Không đợi anh suy nghĩ ra lý do, Huân Tiểu Khả đã liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn.
Mạc Thần Trạch vừa nghe xong một giây đã nhanh chóng tắt đi, sau đó động tác nhanh chóng tìm tai nghe cắm vào, lại quý trọng mở phím phát lại.
Đoạn ghi âm tổng cộng chỉ có hai mươi giây ngắn ngủi, bị Mạc Thần Trạch phát đi phát lại không biết nghe bao nhiêu lần.
Nghe đến khi anh cười tươi như bông hoa.
[Đại Mạc]: Sao đột nhiên nghĩ đến việc gửi cho anh loại lời tình cảm thế này?
Phải mất vài giây người đối diện mới gửi lại tin nhắn, Mạc Thần Trạch chỉ dựa vào tưởng tượng đã giống như có thể nhìn thấy Huân Tiểu Khả đang xấu hổ.
[Tiểu Khả]: Hai chúng ta cùng nhau mất mặt, sẽ không xấu hổ, anh đừng có áp lực nhé.
Thế mà cô lại dùng phương pháp này để an ủi người có da mặt dày như Vạn Lý Trường thành như mình.
Mạc Thần Trạch mềm lòng, nhắm mắt lại, hít sâu… Đè nén xúc động muốn lập tức bay trở về.
[Đại Mạc]: Có phải lại trốn trong chăn lén lút ghi âm không?
[Tiểu Khả]:… Ừm.
Khẳng định xấu hổ đến mức cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, Mạc Thần Trạch híp mắt… Bắt đầu điên cuồng tưởng tượng.
Hai người lại trò chuyện một lát, đêm đó Huân Tiểu Khả ngủ một giấc ngọt ngào.
Ngày hôm sau Hàn Viện mang theo mèo đen đến đưa mật ong cho Huân Tiểu Khả, Huân Tiểu Khả đang dạy học cho đám cún.
“Sao lại mang đến nhiều như vậy?”
Huân Tiểu Khả sửng sốt một chút, nhìn trên mặt đất chất đầy mấy thùng mật ong lớn, cái gì mà mật hoa hòe, mật hoa táo, mật hoa quế, mật bách hoa, vân vân, hơn mười loại hương vị khác nhau đều có.
“Tôi bảo bạn trai lái xe suốt đêm trở về quê một chuyến, mang tất cả mật ong hiện có trong nhà chuyển tới.”
Hàn Viện không nỡ buông tay, luôn ôm chú mèo đen già trong lòng.
“Cô giáo, ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn hai bạn Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi, những thứ này đều là do chính trong nhà ủ, 100% tự nhiên không thêm hóa chất, khi nào cô ăn hết, tôi sẽ đưa cho thêm cho cô, bảo quản đủ!”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Huân Tiểu Khả trong lòng thậm chí có chút phát sầu, nhiều mật ong như vậy, cho dù có thời hạn sử dụng dài, cũng không biết phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết nữa.
“Không nhiều lắm, ăn không hết cô lấy ra làm quà tặng cũng được, thứ tốt cũng không ngại nhiều.”
Chú mèo đen trong lòng lười biếng cọ cọ cánh tay cô, Hàn Viện cười rất hạnh phúc, “Vậy thì cứ như vậy đi…”
Huân Tiểu Khả cười tủm tỉm nói với đám lông xù trong trường mẫu giáo: “Hôm nay tan học các cậu đều làm một chuyện tốt vì chủ nhân nhà mình, ai làm tốt, được chủ nhân đồng ý, sẽ thưởng cho các cậu một chai mật ong.”
Nhóm tiểu khả ái đồng thanh đồng thanh gật đầu: [Được ạ~~~]
Sau đó bắt đầu sôi nổi nhiệt liệt thảo luận, làm gì mới gọi là chuyện tốt.
Hổ Nha giơ chân: [Cô giáo, chủ nhân không có ở đây, tui có thể làm một việc tốt cho cô không?]
Huân Tiểu Khả gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Một bàn chân khác cũng giơ lên: [Tui với Thập Ngũ cũng vậy, chủ nhân không ở nhà.]
Huân Tiểu Khả nói với nó: “Hôm nay chủ nhân các cậu sẽ trở về, buổi chiều sẽ đón các cậu về nhà đúng giờ.”
Thập Ngũ cúi đầu trầm tư. Nên tặng quà gì mới tốt? Cô giáo thì rất dễ, về cơ bản là làm cái gì cũng được đánh giá tốt.
Nhưng chủ nhân thì khác, đặc biệt là trải qua vụ mất mặt lần trước, càng khó lấy lòng, chỉ có thể làm mấy việc khác biệt, sáng tạo phỏng chừng mới có tác dụng, hoặc là dứt khoát từ bỏ lấy lòng cậu ấy, đổi thành lấy lòng cô chủ?
Haizz… Tất cả đều tại Sơ Nhất ngu ngốc kia.
Thập Ngũ rất chán nản.
Mặt Bí Đao lại rối rắm như tơ vò.
[Haiz, chủ nhân của tôi thì lại rất dễ lấy lòng, chính là phải cùng cậu ấy học nhảy mấy bài của mấy nhóm nữ…]
Tiểu Pudding không hề sợ hãi.
[Tui định trả lại cho chủ nhân đồ ăn vặt đã giấu.]
Điêu Điêu dương dương đắc ý.
[Tui cũng dễ dàng làm được, chỉ cần kéo xương thịt đến bên gối chủ nhân đưa cho cô ấy làm điểm tâm là được rồi.]
Thập Ngũ: [……… Điêu Điêu, cậu thật là giống Sơ Nhất, tại sao vẫn chưa bị chủ nhân đánh chết vậy?]
Đúng lúc này, TV trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng quảng cáo: “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”.
Thập Ngũ nghe vậy hai mắt sáng lên.
Nó biết phải làm gì rồi!
Đêm đó, hai bóng dáng lén lút chạm mặt nhau bên ngoài phòng bếp.
Sơ Nhất một mặt nghi hoặc, [Không phải cậu đi lấy lòng chủ nhân sao? Sao cậu lại chạy vào bếp vậy?]
[Thập Ngũ, cậu thông minh như vậy, lần này tôi đi theo cậu, hẳn là sẽ không phạm sai lầm nữa chứ?]
Thập Ngũ vỗ ngực, [Cậu yên tâm, đêm nay chúng ta tuyệt đối đều là nhóc đáng yêu thân thiện!]
Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, [Vậy chúng ta sẽ làm gì?]
Ánh sáng nhà bếp xuyên qua khe cửa hắt vào mặt hai chú chó, trông hơi quái dị.
Thập Ngũ từng chữ từng chữ nói: [Giúp, chủ, nhân, điều dưỡng, dạ dày.]
[Còn nhớ thời gian trước chủ nhân nghỉ ngơi không tốt làm đau dạ dày không? Cô chủ cố ý mua cho anh ấy máy làm cháo tự động, nhưng anh ấy luôn lười dùng nó.]
Sơ Nhất gật đầu.
Thập Ngũ tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình: [Đêm nay chủ nhân lại phải thức đêm làm việc, chúng ta làm cho anh ấy một bát cháo làm bữa khuya, có phải rất quan tâm, đặc biệt khiến người ta cảm động không?]
Sơ Nhất vẻ mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ, [Ừm ừm, wow~~~ Thập Ngũ, cậu thật lợi hại, cái này mà cũng nghĩ ra được.]
Sơ Nhất nóng lòng muốn thử, [Tôi đã từng thấy cô chủ dùng máy ấy rồi, tôi biết dùng như thế nào, Thập Ngũ cậu nhường cơ hội lập công này cho tôi có được không?]
Thập Ngũ có chút không tin tưởng Sơ Nhất, [Cậu thật sự có thể làm được sao?]
Sơ Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực nói, [Yên tâm đi, lần này sẽ làm được!]
[Vậy được rồi.]
Thập Ngũ quyết định cho Sơ Nhất một cơ hội lấy công chuộc tội, biểu hiện thật tốt trước mặt chủ nhân.
[Đợi lát nữa tôi đi hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân, cậu vào bếp làm cháo, cậu biết cách dùng chứ? Rất đơn giản, cho một ít gạo vào, rồi thêm một ít nước, nhấn cái nút lớn nhất là được.]
[Chờ cháo làm xong hai chúng ta gọi chủ nhân tới xem, nhất định anh ấy sẽ ngạc nhiên khen ngợi chúng ta!]
[Ừm ừm!] Sơ Nhất liều mạng gật đầu, nôn nóng muốn đi làm ngay.
Thập Ngũ ra lệnh: [Vậy chia nhau hành động đi!]
Sơ Nhất dậm chân ra hiệu: [Tuân mệnh!]
Thập Ngũ lắc lắc chạy tới phòng sách tìm Dịch Tường Phi làm nũng, phòng ngừa anh ấy nhận thấy động tĩnh phòng bếp.
Sơ Nhất mở tủ ra, cắn chén nhựa nhỏ, làm việc cẩn thận hết môi này đến môi khác, lần này tuyệt đối không thể phạm sai được, bằng không sẽ bị làm thành nồi lẩu thịt cầy mất, Sơ Nhất khóc lóc.
Nửa tiếng sau, Sơ Nhất từ khe cửa thò cái đầu cún vào, lén lút nháy mắt với Thập Ngũ.
Thập Ngũ nhỏ giọng hỏi: [Làm xong rồi sao?]
Sơ Nhất liều mạng gật đầu, [Ừm! Đảm bảo thơm ngon!]
Sau đó hai tiểu khả ái mỗi bên nhẹ nhàng cắn ống quần Dịch Tường Phi, muốn dẫn anh ấy đi xem một bất ngờ.
Dịch Tường Phi rất tò mò: “Làm sao vậy? Hai tụi mày định đưa anh đi đâu?”
Một người hai chó đi vào phòng bếp, cháo đã được làm xong, đang bốc hơi nóng cùng mùi thơm nồng nàn.
Dịch Tường Phi đặc biệt sửng sốt: “Đây là hai đứa làm sao? Cố ý làm cho anh à?”
Thập Ngũ nâng móng vuốt lông vỗ vỗ đầu chú chó Sơ Nhất, ngụ ý muốn ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Thập Ngũ rất có tinh thần cống hiến, vì muốn thành toàn cho Sơ Nhất, dự định tặng tất cả công lao cho nó.
Dịch Tường Phi vui mừng cười ha ha, cúi xuống ôm Sơ Nhất, còn xoay một vòng.
“Sơ Nhất nhà ta giỏi quá ha, không ngờ nhóc lại thông minh như vậy!!! Nhóc thật sự giỏi quá đi! Biết anh làm việc vất vả, còn nấu cháo làm bữa khuya cho anh! Yêu nhóc chết mất, ha ha ha ha!!!”
Sơ Nhất vô cùng xấu hổ khi được khen ngợi,
[Đâu có đâu có, đều là chủ ý tốt của Thập Ngũ đó.]
Dịch Tường Phi chưa bao giờ ăn bát cháo nào ngon như vậy, Sơ Nhất lúc phải thông minh đã có chút thông minh.
Ít nhất nó cũng biết thêm vào một muỗng đường.
Dịch Tường Phi đổ cháo vào trong chén, ăn đến toàn thân thoải mái nhẹ nhàng như muốn lên tiên, chỉ cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm mê người vài phần.
Ngay lúc Dịch Tường Phi đang ăn cháo, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn, sắc mặt nhất thời suy sụp.
Má! Cái cuộc sống làm công ăn lương này thật sự không tốt lên được mà.
Tối muộn như này, đến công ty để họp online quốc tế!
Hay là… Dứt khoát nghỉ việc không làm nữa ta?
Dịch Tường Phi hùng hùng hổ hổ vài câu, cuối cùng đành bỏ cuộc, bởi vì ông chủ đã cho quá nhiều rồi…
Anh ấy xoa xoa mặt, nhanh chóng ăn hết cháo thơm ngào ngạt trong bát, dặn dò hai chú chó trông coi nhà cửa cẩn thận, cầm lấy điện thoại di động rồi lái xe đến công ty.
Sau khi chủ nhân rời đi, Sơ Nhất còn dương dương đắc ý ve vẩy cái đuôi.
Thập Ngũ nở nụ cười, cũng vui mừng cho tiểu đồng bọn của mình.
Công lao đều nhường cho Sơ Nhất, bài tập về nhà của Thập Ngũ còn chưa làm, nó suy nghĩ một chút, cô chủ không ở nhà, hay là mình đi rửa chén, cũng coi như làm một chuyện tốt.
Thập Ngũ đứng dậy chuẩn bị rửa chén, vừa tới gần bên chén bát, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nó vươn đầu lưỡi liếm liếm bột gạo còn sót lại dưới đáy bát, ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Nhất, hỏi: [Ngoài việc cho gạo vào, cậu còn thêm cái gì vào?]
Sơ Nhất đắc ý, [Đường á, tôi thấy cô chủ cũng từng bỏ vào, nên học theo cũng bỏ một muỗng nhỏ.]
Thập Ngũ lại nếm thử bột gạo dưới đáy bát, [Còn gì nữa?]
Sơ Nhất đột nhiên tiến sát lại Thập Ngũ, nhỏ giọng nói: [Còn thả đậu nành cô chủ xào tuần trước, cái kia rất thơm, cho ít gạo cho nhiều đậu, đây chính là bí kíp độc môn của tôi, cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài!]
Thập Ngũ: [Tại sao trong lòng tôi lại thấy trống rỗng như vậy, cảm giác rất trống trải.]
Sơ Nhất: [Có chuyện gì vậy?]
Thập Ngũ: [Không được, tôi phải tìm chuyên gia xác nhận một chút.]
Nói hành động là lập tức hành động, Thập Ngũ dùng móng vuốt lật điện thoại cố định trong nhà lên, từng nút từng nút ấn xuống rất nghiêm túc, rất nhanh, điện thoại đã kết nối.
Đối diện truyền đến một giọng nam trầm dễ nghe, “Alo, ai vậy?”
Âm thanh của Thập Ngũ trong trẻo rõ ràng: “Gâu!”
Giọng nam trầm sửng sốt, quay đầu hét lên: “Bí Đao, điện thoại của nhóc nè…”, Chỉ nghe thấy tiếng lách cách, giọng nói của Bi Đao xuất hiện.
[Alo~ ai tìm tôi vậy?]
[Là tôi đây] Thập Ngũ không nói nhiều lời vô nghĩa, hỏi thẳng vào vấn đề, [Bí Đao, đậu nành xào nấu thành cháo rồi ăn một chén lớn, sẽ có hậu quả gì?]
Bí Đao hắng giọng, bày ra dáng vẻ tri thức uyên bác.
[Ừm, khoang bụng kín nên rất nhanh sẽ sinh ra khí dư, cuối cùng sẽ bài phóng ra ngoài mà không thể khống chế, gây ô nhiễm không khí.]
Thập Ngũ: [………… Làm ơn, nói tiếng chó.]
Bí Đao: [Chính là bụng sẽ phát ra âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy, thường được gọi là đánh rắm, không ngừng đánh, rắm, thối.]
Mặt Thập Ngũ như tro tàn:[……… Toang rồi toang rồi toang thật rồi.]
Sơ Nhất vẻ mặt bối rối: [Làm sao thế? Sao lại toang rồi? Mấy ngày trước tôi ăn đậu nành xào, vị giòn rất ngon, ăn vào hoàn toàn không có việc gì mà…]
Thập Ngũ nâng móng vuốt lên tét một cái vào mông Sơ Nhất.
[Bảo sao buổi tối tôi luôn nghe thấy có tiếng sột soạt, còn tưởng rằng bị ma ám, kết quả là cậu đang ăn vụng!]
[Ấy, không đúng!]
[Làm gì có chuyện cậu không sao! Ngày đó rắm liên hoàn của cậu thật sự quá thối, bị chủ nhân nhốt ra ban công, cậu quên rồi à!]
Một cơn gió xào xạc thổi qua ——
Sơ Nhất nhỏ giọng đề nghị: [Thập Ngũ, hay là cậu dẫn tôi bỏ nhà ra đi đi.]
Dịch Tường Phi vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng, chỉ thiếu hai phút là đã tới trễ cuộc họp.
Lần này là một cuộc họp online khẩn cấp, vì sự khác biệt về múi giờ, nên các kỹ sư ở đây phải tham dự cuộc họp vào ban đêm.
Sếp ngồi ngay ngắn đối diện Dịch Tường Phi, thấy anh chạy đến thở hồng hộc, ân cần đưa cho anh một chai nước.
“Điều chỉnh hơi thở một chút, cuộc họp sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Dịch Tường Phi gật đầu nói cảm ơn, vừa vặn ra uống một ngụm nước khoáng…
Bủm——
Một tiếng lớn.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Dịch Tường Phi.
Lúc này Dịch Tường Phi ý niệm muốn chết cũng có rồi.
Sếp lớn không hổ là sếp lớn, khuôn mặt không thay đổi, như thể không nghe thấy gì cả.
Trên màn hình TV lần lượt xuất hiện những người tham gia từ các chi nhánh ở nước ngoài, chờ mọi người chuẩn bị xong, sếp tuyên bố bắt đầu họp.
Nhưng vào lúc này.
Bủm bủm bủm bủm——
Tiếng rắm liên hoàn, vang vọng khắp chân trời.