Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 402: Nhớ kỹ là còn có bọn tôi ở đây
“Triều Dương.” Đường Ngọc Sở đi đến trước mặt của Lục Triều Dương, ngửa đầu lên nhìn anh: “Bọn anh nói chuyện xong chưa vậy?”
Lục Triều Dương nhìn Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu, gật đầu rồi nói: “Ừm, nói chuyện xong rồi.”
“Vậy Tử Dục đâu rồi?” Cô nhìn về phía phòng bệnh ở đằng sau lưng của anh, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại.
“Ông ngoại còn đang nói chuyện với cậu ấy.” Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh đáp lời, anh ta nhìn Tống An Kỳ một chút, trong mắt hiện lên nét thương hại: “Có lẽ là tình huống không tốt đâu, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước.”
“Cái gì gọi là không tốt chứ?”
Ứng Tiêu Tiêu bất mãn nhéo cánh tay của anh ta, làm anh ta đau đến nỗi phải hét lên, nhanh chóng giải thích: “Bác sĩ nói là tình huống của ông ngoại không tốt, có lẽ thời gian không còn lâu.”
Ứng Tiêu Tiêu sửng sờ: “Không phải đó chứ?”
Lại nghiêm trọng như vậy, đây là chuyện mà bọn họ không ngờ đến.
Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn Tống An Kỳ luôn im lặng không nói chuyện, mở miệng hỏi: “Vậy ông ngoại có nói cái gì không?”
“Cái này...” Lục Thanh Chiêu liếc mắt nhìn Tống An Kỳ, có chút do dự: “Ý của ông ngoại là...”
Anh ta cứ muốn nói rồi lại thôi, làm cho Ứng Tiêu Tiêu rất nổi nóng: “Anh nói nhanh đi, ấp úng cái gì chứ?”
Lục Thanh Chiêu cắn răng nói một hơi: “Ông ngoại nói muốn nhìn thấy Tử Dục và Hứa Tâm Tĩnh kết hôn khi ông còn sống.”
Lời này vừa mới nói ra, bầu không khí chìm vào sự im lặng chết chóc.
Một lát sau Ứng Tiêu Tiêu mới thốt lên một tiếng mẹ kiếp, tiếp theo đó liền tức giận bất bình mà nói: “Như thế này cũng quá đáng lắm rồi đó, tại sao lại có thể cưỡng ép cháu của mình như vậy chứ, chẳng lẽ hạnh phúc của cháu trai còn kém hơn cái gọi là tình nghĩa à?”
Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ nhún vai: “Không còn cách nào khác, ông ngoại của bọn anh thật sự xem trọng tình nghĩa hơn nhiều.”
Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Triều Dương, chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?”
Lục Triều Dương bất lực nhìn cô: “Ngọc Sở, có một vài chuyện không phải chúng ta có thể chi phối được, tình huống sức khỏe của ông ngoại anh cũng không thể nói gì thêm.”
“Nhưng mà...” Đường Ngọc Sở cắn môi, cô không cam tâm chuyện này lại là như vậy.
Tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, ngược lại là Tống An Kỳ lại nhẹ giọng cười một tiếng.
Nghe thấy âm thanh này, những người khác đều nhìn về phía cô.
“An Kỳ...”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều lo lắng mà nhìn cô ấy.
Tống An Kỳ quay đầu lại nhìn vào cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng chặt, rõ ràng cô và Tử Dục chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng mà giờ phút này lại xa xôi như thế.
Khóe môi nhếch lên một đường cong như có như không, cô thì thầm nói: “Xem ra là kết cục không thể nào hoàn mỹ được rồi.”
“An Kỳ, cậu đừng có nghĩ như vậy mà, chỉ cần chuyện này chưa trở thành kết cục đã định, tất cả còn có thể thay đổi được.” Đường Ngọc Sở đi đến ôm vai của cô an ủi.
“Đúng vậy, đây chẳng qua là tự ông cụ Thẩm nói mà thôi, Thẩm Tử Dục cũng đâu có đồng ý đâu.” Ứng Tiêu Tiêu phụ họa.
Tống An Kỳ tự giễu kéo kéo khóe môi, sau đó cúi đầu xuống. Đây chính là ông nội của Tử Dục, là người thân của anh, chẳng lẽ anh muốn vì cô mà làm tới mức độ như vậy?
Bọn họ yêu nhau, nhưng nếu như tình yêu này cần dùng việc tổn thương người thân để đổi lấy, vậy thì cô tình nguyện không muốn, vì cô không muốn anh phải gánh vác tội danh bất hiếu cùng với việc tương lai phải sống trong hối hận.
Lúc Thẩm Tử Dục đi ra từ trong phòng bệnh, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
“Tử Dục.” Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn anh ta.
Thẩm Tử Dục miễn cưỡng cười cười, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tống An Kỳ đang cúi đầu, đáy mắt hiện ra cảm xúc phức tạp, anh nhẹ giọng kêu lên: “An Kỳ.”
Biết rõ là anh đã đi ra nhưng mà Tống An Kỳ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ mình vừa nhìn thấy anh thì tuyến lệ của cô sẽ không khống chế nổi.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, cánh mũi chua xót, cô mấp máy môi ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú treo nụ cười còn khó coi hơn là so với khóc: “Ơi, em ở đây.”
“Anh cả, chị dâu, em muốn dẫn An Kỳ về nhà trước.” Thẩm Tử Dục quay đầu lại nhìn về phía Lục Triều Dương.
Biết là bọn họ cần phải nói chuyện lần này, Đường Ngọc Sở gật đầu nói: “Vậy thì hai người về nhà trước đi, đợi một lát nữa bọn tôi cũng về luôn.”
Thẩm Tử Dục nắm tay của Tống An Kỳ dẫn cô đi về phía thang máy.
“Tử Dục...” Đường Ngọc Sở đột nhiên gọi anh ta.
Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ dừng chân quay đầu lại, chỉ nghe thấy cô nói tiếp: “Tử Dục, cho dù chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ là còn có chúng tôi ở đây.”
Thẩm Tử Dục chậm rãi nhếch môi lên, ngốc nghếch cười một tiếng, trong mắt là cảm xúc cảm động.
Sau đó anh nắm chặt lấy tay của Tống An Kỳ, nhanh chân tiếp tục đi về phía trước, từ đầu đến cuối trên gương mặt tuấn tú đều mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Lời nói của chị dâu giống như là một làn gió xuân ấm áp, thổi qua trái tim u ám của anh ta, vẻ u ám lập tức biến mất, anh ta biết mình phải làm như thế nào rồi.
...
Nhìn Tử Dục và An Kỳ đi vào trong thang máy, Đường Ngọc Sở mấp máy môi, sau đó thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía Lục Triều Dương: “Triều Dương, em có cần phải vào thăm ông ngoại không?”
“Em có muốn vào không?” Lục Triều Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đường Ngọc Sở Nhếch lông mày lên: “Làm con cháu, em đã đến đây rồi, em cũng nên vào thăm ông ấy thôi.”
Lục Triều Dương nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy chúng ta vào chung đi.”
Đường Ngọc Sở “ừm” một tiếng, quay đầu lại nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cậu có muốn vào cùng không?”
Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu giống như là cái lúc lắc, một mặt kháng cự: “Tớ mới không muốn đâu.”
Cô ấy và Lục Thanh Chiêu cũng chỉ là mối quan hệ người yêu, còn chưa đến tình trạng phải gặp người lớn ở trong nhà, hơn nữa cô cũng không muốn đi gặp người nhà họ Thẩm.
Lục Thanh Chiêu kéo vai của cô qua, cười nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, chị với anh cả vào đi, em với Tiêu Tiêu cũng đi về trước đây.”
“Vậy thì đi đi.”
Tiêu Tiêu đã không tình nguyện, vậy cũng không cần phải ép buộc cô.
Đường Ngọc Sở đi theo sau lưng của Lục Triều Dương bước vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Hứa Tâm Tĩnh trước đó đã gặp mặt, còn có chị dâu của Tử Dục, còn có ông cụ Thẩm lần đầu gặp mặt và anh cả của Tử Dục.
Ông cụ Thẩm ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc hoa râm, gương mặt đầy sương gió của ông khắc ghi dấu vết năm tháng, đôi mắt thâm thúy sáng tỏ, tinh thần có vẻ cũng không tệ lắm.
Tống Khanh Phi nhìn thấy Lục Triều Dương dẫn theo Đường Ngọc Sở bước vào, trên mặt lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó bất động thanh sắc nhìn Đường Ngọc Sở.
Thẩm Tử Long nhìn thấy anh họ nhà mình dẫn theo một người phụ nữ bước vào, rất là kinh ngạc mà mở miệng hỏi: “Anh, cô gái này là?”
Lục Triều Dương lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái: “Vợ của tôi Đường Ngọc Sở.”
Lúc Tống Khanh Phi và Thẩm Tử Long nghe thấy đáp án này, biểu cảm của hai người bọn họ đều kinh ngạc như nhau.
Trời đất ơi! Anh họ lạnh lùng như băng sơn, không gần với phụ nữ, vậy mà đã kết hôn rồi?
Hứa Tâm Tĩnh ngồi ở bên cạnh giường cũng rất kinh ngạc, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến bạn của Tống An Kỳ lại là vợ của anh họ Triều Dương.
Ngược lại là ông cụ Thẩm lại vui vẻ: “Triều Dương à, cháu kết hôn khi nào vậy?”
Lúc đối mặt với ông ngoại của mình, vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Triều Dương nhiều thêm một chút ôn hòa: “Đã được một khoảng thời gian rồi ạ, cháu vẫn luôn quên nói cho ông ngoại biết, đúng lúc mượn cơ hội này, cháu mang theo Ngọc Sở đến đây thăm ông ngoại.”
Ánh mắt vui mừng của ông cụ Thẩm rơi ở trên người của Đường Ngọc Sở đứng ở bên cạnh, đánh giá cô trên dưới, lộ ra một nụ cười hài lòng: “Thật là một cô nhóc duyên dáng, khó trách cháu lại coi trọng người ta, còn kết hôn với người ta nữa.”
Lục Triều Dương nhìn Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu, gật đầu rồi nói: “Ừm, nói chuyện xong rồi.”
“Vậy Tử Dục đâu rồi?” Cô nhìn về phía phòng bệnh ở đằng sau lưng của anh, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại.
“Ông ngoại còn đang nói chuyện với cậu ấy.” Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh đáp lời, anh ta nhìn Tống An Kỳ một chút, trong mắt hiện lên nét thương hại: “Có lẽ là tình huống không tốt đâu, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước.”
“Cái gì gọi là không tốt chứ?”
Ứng Tiêu Tiêu bất mãn nhéo cánh tay của anh ta, làm anh ta đau đến nỗi phải hét lên, nhanh chóng giải thích: “Bác sĩ nói là tình huống của ông ngoại không tốt, có lẽ thời gian không còn lâu.”
Ứng Tiêu Tiêu sửng sờ: “Không phải đó chứ?”
Lại nghiêm trọng như vậy, đây là chuyện mà bọn họ không ngờ đến.
Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn Tống An Kỳ luôn im lặng không nói chuyện, mở miệng hỏi: “Vậy ông ngoại có nói cái gì không?”
“Cái này...” Lục Thanh Chiêu liếc mắt nhìn Tống An Kỳ, có chút do dự: “Ý của ông ngoại là...”
Anh ta cứ muốn nói rồi lại thôi, làm cho Ứng Tiêu Tiêu rất nổi nóng: “Anh nói nhanh đi, ấp úng cái gì chứ?”
Lục Thanh Chiêu cắn răng nói một hơi: “Ông ngoại nói muốn nhìn thấy Tử Dục và Hứa Tâm Tĩnh kết hôn khi ông còn sống.”
Lời này vừa mới nói ra, bầu không khí chìm vào sự im lặng chết chóc.
Một lát sau Ứng Tiêu Tiêu mới thốt lên một tiếng mẹ kiếp, tiếp theo đó liền tức giận bất bình mà nói: “Như thế này cũng quá đáng lắm rồi đó, tại sao lại có thể cưỡng ép cháu của mình như vậy chứ, chẳng lẽ hạnh phúc của cháu trai còn kém hơn cái gọi là tình nghĩa à?”
Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ nhún vai: “Không còn cách nào khác, ông ngoại của bọn anh thật sự xem trọng tình nghĩa hơn nhiều.”
Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Triều Dương, chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?”
Lục Triều Dương bất lực nhìn cô: “Ngọc Sở, có một vài chuyện không phải chúng ta có thể chi phối được, tình huống sức khỏe của ông ngoại anh cũng không thể nói gì thêm.”
“Nhưng mà...” Đường Ngọc Sở cắn môi, cô không cam tâm chuyện này lại là như vậy.
Tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, ngược lại là Tống An Kỳ lại nhẹ giọng cười một tiếng.
Nghe thấy âm thanh này, những người khác đều nhìn về phía cô.
“An Kỳ...”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều lo lắng mà nhìn cô ấy.
Tống An Kỳ quay đầu lại nhìn vào cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng chặt, rõ ràng cô và Tử Dục chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng mà giờ phút này lại xa xôi như thế.
Khóe môi nhếch lên một đường cong như có như không, cô thì thầm nói: “Xem ra là kết cục không thể nào hoàn mỹ được rồi.”
“An Kỳ, cậu đừng có nghĩ như vậy mà, chỉ cần chuyện này chưa trở thành kết cục đã định, tất cả còn có thể thay đổi được.” Đường Ngọc Sở đi đến ôm vai của cô an ủi.
“Đúng vậy, đây chẳng qua là tự ông cụ Thẩm nói mà thôi, Thẩm Tử Dục cũng đâu có đồng ý đâu.” Ứng Tiêu Tiêu phụ họa.
Tống An Kỳ tự giễu kéo kéo khóe môi, sau đó cúi đầu xuống. Đây chính là ông nội của Tử Dục, là người thân của anh, chẳng lẽ anh muốn vì cô mà làm tới mức độ như vậy?
Bọn họ yêu nhau, nhưng nếu như tình yêu này cần dùng việc tổn thương người thân để đổi lấy, vậy thì cô tình nguyện không muốn, vì cô không muốn anh phải gánh vác tội danh bất hiếu cùng với việc tương lai phải sống trong hối hận.
Lúc Thẩm Tử Dục đi ra từ trong phòng bệnh, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
“Tử Dục.” Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn anh ta.
Thẩm Tử Dục miễn cưỡng cười cười, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tống An Kỳ đang cúi đầu, đáy mắt hiện ra cảm xúc phức tạp, anh nhẹ giọng kêu lên: “An Kỳ.”
Biết rõ là anh đã đi ra nhưng mà Tống An Kỳ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ mình vừa nhìn thấy anh thì tuyến lệ của cô sẽ không khống chế nổi.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, cánh mũi chua xót, cô mấp máy môi ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú treo nụ cười còn khó coi hơn là so với khóc: “Ơi, em ở đây.”
“Anh cả, chị dâu, em muốn dẫn An Kỳ về nhà trước.” Thẩm Tử Dục quay đầu lại nhìn về phía Lục Triều Dương.
Biết là bọn họ cần phải nói chuyện lần này, Đường Ngọc Sở gật đầu nói: “Vậy thì hai người về nhà trước đi, đợi một lát nữa bọn tôi cũng về luôn.”
Thẩm Tử Dục nắm tay của Tống An Kỳ dẫn cô đi về phía thang máy.
“Tử Dục...” Đường Ngọc Sở đột nhiên gọi anh ta.
Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ dừng chân quay đầu lại, chỉ nghe thấy cô nói tiếp: “Tử Dục, cho dù chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ là còn có chúng tôi ở đây.”
Thẩm Tử Dục chậm rãi nhếch môi lên, ngốc nghếch cười một tiếng, trong mắt là cảm xúc cảm động.
Sau đó anh nắm chặt lấy tay của Tống An Kỳ, nhanh chân tiếp tục đi về phía trước, từ đầu đến cuối trên gương mặt tuấn tú đều mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Lời nói của chị dâu giống như là một làn gió xuân ấm áp, thổi qua trái tim u ám của anh ta, vẻ u ám lập tức biến mất, anh ta biết mình phải làm như thế nào rồi.
...
Nhìn Tử Dục và An Kỳ đi vào trong thang máy, Đường Ngọc Sở mấp máy môi, sau đó thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía Lục Triều Dương: “Triều Dương, em có cần phải vào thăm ông ngoại không?”
“Em có muốn vào không?” Lục Triều Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đường Ngọc Sở Nhếch lông mày lên: “Làm con cháu, em đã đến đây rồi, em cũng nên vào thăm ông ấy thôi.”
Lục Triều Dương nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy chúng ta vào chung đi.”
Đường Ngọc Sở “ừm” một tiếng, quay đầu lại nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cậu có muốn vào cùng không?”
Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu giống như là cái lúc lắc, một mặt kháng cự: “Tớ mới không muốn đâu.”
Cô ấy và Lục Thanh Chiêu cũng chỉ là mối quan hệ người yêu, còn chưa đến tình trạng phải gặp người lớn ở trong nhà, hơn nữa cô cũng không muốn đi gặp người nhà họ Thẩm.
Lục Thanh Chiêu kéo vai của cô qua, cười nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, chị với anh cả vào đi, em với Tiêu Tiêu cũng đi về trước đây.”
“Vậy thì đi đi.”
Tiêu Tiêu đã không tình nguyện, vậy cũng không cần phải ép buộc cô.
Đường Ngọc Sở đi theo sau lưng của Lục Triều Dương bước vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Hứa Tâm Tĩnh trước đó đã gặp mặt, còn có chị dâu của Tử Dục, còn có ông cụ Thẩm lần đầu gặp mặt và anh cả của Tử Dục.
Ông cụ Thẩm ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc hoa râm, gương mặt đầy sương gió của ông khắc ghi dấu vết năm tháng, đôi mắt thâm thúy sáng tỏ, tinh thần có vẻ cũng không tệ lắm.
Tống Khanh Phi nhìn thấy Lục Triều Dương dẫn theo Đường Ngọc Sở bước vào, trên mặt lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó bất động thanh sắc nhìn Đường Ngọc Sở.
Thẩm Tử Long nhìn thấy anh họ nhà mình dẫn theo một người phụ nữ bước vào, rất là kinh ngạc mà mở miệng hỏi: “Anh, cô gái này là?”
Lục Triều Dương lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái: “Vợ của tôi Đường Ngọc Sở.”
Lúc Tống Khanh Phi và Thẩm Tử Long nghe thấy đáp án này, biểu cảm của hai người bọn họ đều kinh ngạc như nhau.
Trời đất ơi! Anh họ lạnh lùng như băng sơn, không gần với phụ nữ, vậy mà đã kết hôn rồi?
Hứa Tâm Tĩnh ngồi ở bên cạnh giường cũng rất kinh ngạc, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến bạn của Tống An Kỳ lại là vợ của anh họ Triều Dương.
Ngược lại là ông cụ Thẩm lại vui vẻ: “Triều Dương à, cháu kết hôn khi nào vậy?”
Lúc đối mặt với ông ngoại của mình, vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Triều Dương nhiều thêm một chút ôn hòa: “Đã được một khoảng thời gian rồi ạ, cháu vẫn luôn quên nói cho ông ngoại biết, đúng lúc mượn cơ hội này, cháu mang theo Ngọc Sở đến đây thăm ông ngoại.”
Ánh mắt vui mừng của ông cụ Thẩm rơi ở trên người của Đường Ngọc Sở đứng ở bên cạnh, đánh giá cô trên dưới, lộ ra một nụ cười hài lòng: “Thật là một cô nhóc duyên dáng, khó trách cháu lại coi trọng người ta, còn kết hôn với người ta nữa.”