Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
CHƯƠNG 164: LÀ TÔI ĐÁNH.
Xin nghỉ phép mấy ngày, mặc dù có An
Kỳ giúp cô gánh vác một phần công việc,
nhưng công việc còn tôn đọng rất nhiều.
Bận rộn cả một buổi sáng, không có
thời gian nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng hoàn thành gần hết
công việc quan trọng trước giờ nghỉ trưa.
Khếẽ vặn cái cổ có chút cứng của mình,
Sau đó quay đầu muốn hỏi An Kỳ buổi
trưa ăn gì, ánh mắt lại nhìn thấy một hình
bóng quen thuộc.
Cô nhìn một cách chăm chú, trong
mắt có chút hứng thú, người chuyên gây
rối đã đến rồi.
Nghe tin Đường Ngọc Sở đã đi làm lại,
Lại Tiểu Lan không kiềm chế được sự kích
động của mình, muốn đến bộ phần truyền
thông để làm nhục cô.
Nhưng công việc của thư ký giám đốc
rất nhiều, khiến cô ta không thể đi được,
chỉ có thể nhân thời gian nghỉ trưa để đến
tìm Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ nhìn
nhau, sau đó ngồi vào chỗ của mình, đợi
Lại Tiểu Lan tự mình đi qua.
Lại Tiểu Lan được vây chặt bởi những
người ủng hộ cô ta, giống như một con
công kiêu ngạo, từ từ đi đến.
“Trợ lý Lại, đến giám sát công việc
sao?” Khi cô ta đến gân, Đường Ngọc Sở
tươi cười hỏi.
Lại Tiểu Lan hất cằm, nhìn cô với ánh
mắt tràn đầy sự khinh thường.
Cô ta cười khẩy nói: “Có người chắc
chăn không ngờ đến tôi sẽ ngày hôm nay.”
Đường Ngọc Sở nhướng mày, rất chân
thành hùa theo: “Đúng vậy, quả thật là
không ngờ được”
Lại Tiểu Lan không ngờ cô lại nói như
vậy, đột nhiên có chút sững sờ, nhưng rất
nhanh đã trở lại bình thường.
“Đường Ngọc Sở, nếu như tôi là cô, tôi
sẽ lựa chọn một cách thông minh hơn đó
chính là tự mình rời khỏi Thời Thụy. Nếu
không một ngày nào đó bị sa thải thì đúng
là rất mất mặt.”
Đường Ngọc Sở vẫn nở một nụ cười
rất ngọt ngào: “Cô đang uy hiếp sao? Trợ
lý Lại.”
“Phó giám đốc Đường thông minh như
vậy, cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó.”
Lại Tiểu Lan đắc ý cười.
Tiểu nhân đắc chí! Nhìn dáng vẻ này
của Lại Tiểu Lan, trong lòng Đường Ngọc
Sở hiện lên 4 chữ này.
Nhưng cô cũng không dễ chọc.
Đường Ngọc Sở đừng lên, mặc dù trên
mặt vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt hiện
lên sự nghiêm nghị: “Trợ lý Lại, có chuyện
nếu như vui mừng quá sớm, cẩn thận vui
quá hóa buồn. Hơn nữa…”
Liếc qua mấy người Lại Tiểu Lan, vẻ
mặt cao ngạo và lạnh lùng hất cằm lên:
“Tô Nhã An tôi còn không coi ra gì, cô
cảm thấy tôi sẽ sợ sự uy hiếp của cô
sao?”
“Cô…” Sắc mặt Lại Tiểu Lan đột nhiên
tái nhợt, cô ta tức giận trừng mắt, nghiến
răng nghiến lợi hét lên: “Đường Ngọc Sởi”
“Đường Ngọc Sở, cô thật sự rất coi
trọng bản thân mình, nhưng cô cũng chỉ là
là một nhân tình được bao nuôi, một ngày
nào đó Thẩm tổng chơi chán rồi sẽ lập
tức đá cô, xem cô còn kiêu ngạo được
như này không.”
“Một người phụ nữ ỷ vào việc mình có
chút nhan sắc để đi quyến rũ đàn ông mà
cũng dám ngạo mạn như vậy, sống lâu
như vậy tôi thật sự vẫn chưa gặp qual”
“Vì vậy, người ta mới không sợ chúng
ta. Chỉ cân mở rộng hai chân, sẽ có đàn
ông nâng đỡ cô ta.”
Nghe thấy những lời giễu cợt của bọn
họ, vẻ mặt Đường Ngọc Sở vẫn không
thay đổi, nhưng lại nhìn bọn họ với ánh
mát lạnh lùng.
Cái miệng của họ cái mở cái đóng,
giống như một con vịt, ồn ào đến mức
khiến người khác khó chịu.
Tống An Kỳ ở bên kia không nghe
được nữa, trực tiếp lao đến, chỉ vào mũi
của bọn họ mắng: “Quả nhiên là tâm sinh
tướng, suy nghĩ xấu xa như vậy, chả trách
người cũng xấu đến mức khiến người
khác buồn nôn.”
Nói xong cô còn che miệng lại nôn
khan mấy tiếng.
“Tống An Kỳ!”
Mấy người phụ nữ kia sao có thể chịu
đựng được khi bị người khác chê xấu chứ,
làm ra tư thế muốn xông lên xé xác Tống
An Kỳ.
Thấy vậy, Đường Ngọc Sở tiến lên một
bước, che chắn Tống An Kỳ ở sau lưng
mình: “Các người dám ra tay, tôi sẽ khiến
các người hôm nay không thể rời khỏi bộ
phận truyền thông.”
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, cả
người toát ra một khí thế bức người, đôi
mắt xinh đẹp kia lúc này tràn ngập sự lạnh
lẽo, giống như sương giá của mùa đông,
khiến người khác cảm thấy có một sự
lạnh lẽo từ dưới chân truyền lên, dọa đám
người Lại Tiểu Lan sợ đến mức không dám nói gì.
Nói thật, Tống An Kỳ cũng bị vẻ mặt
lúc này của Đường Ngọc Sở dọa sợ, Sở Sở
mà cô biết cho dù có tức giận cũng sẽ
không lộ ra biểu cảm đáng sợ như vậy.
Vì vậy có thể thấy đám người Lại Tiểu
Lan quá đáng đến mức nào.
“Các người còn có thể làm gì khác
ngoại việc nói những lời làm nhục tôi?”
Đường Ngọc Sở nhếch môi, nở một nụ
cười giêu cợt, ánh mắt càng lạnh: “Các
người muốn quyến rũ đàn ông, đàn ông
nhìn thấy mấy người đều mất hết khẩu vị,
cho dù mấy người chủ động dạng chân ra,
bọn họ cũng chỉ cảm thấy buồn nôn.”
Lời nói luôn là thứ gây tổn thương
người khác nhất trên thế giới này.
Cô vừa nói xong, đám người Lại Tiểu
Lan đã tức giận đến mức mất đi lý trí, trực
tiếp lao đến túm tóc Đường Ngọc Sở,
đánh một trận.
“Các cô làm gì vậy?”
Nhìn thấy Đường Ngọc Sở bị đánh,
Tống An Kỳ không chút do dự tham gia
vào, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Sau này khi nhớ lại chuyện này, Đường
Ngọc Sở vừa xúc động vừa vui vẻ nói:
“May là An Kỳ học taekwondo từ tiểu học,
nếu không tôi có thể đã bị mấy người phụ
nữ điên kia xé xác rồi.”
Không sai, chính là vì An Kỳ có nền
tảng, kết cục của đám người Lại Tiểu Lan
rất đặc sắc.
“Rốt cuộc các cô coi công ty là cái gì?”
Tô Nhã An đập mạnh xuống bàn, lớn
tiếng hét lên.
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn Tống
An Kỳ, hai người cong môi, giữa lông mày
hiện lên sự khinh thường với Tô Nhã An.
Tô Nhã An liếc qua động tác nhỏ này
của hai người, ánh mắt trở nên lạnh lùng,
đi đến trước mặt Lại Tiểu Lan: “Tiểu Lại,
cô nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Lại Tiểu Lan hoàn toàn mất đi
vẻ kiêu ngạo lúc trước, đầu óc bù xù, quần
áo nhăn nhúm không nói, dưới mắt còn có
quầng thâm, trông vô cùng xấu xì và buôn
cười.
“Phụt.” Tống An Kỳ không nhịn được
mà bật cười.
Lúc này, ánh mắt dữ tợn của Tô Nhã
An và ánh mắt phẫn nộ của Lại Tiểu Lan
đều rơi vào người cô.
Tống An Kỳ khẽ ho một tiếng, mỉm
cười xin lỗi: “Ngại quá, tôi nhớ đến một
chuyện, vì vậy không nhịn được. Mọi
người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
Tô Nhã An hung hăng trừng mắt với
cô: “Có người luôn tự mình giải quyết,
đừng tưởng có người chống lưng là có thể
gây chuyện.”
Sau đó, cô ta nói với Lại Tiểu Lan:
“Tiểu Lan, nói cho tôi biết tất cả mọi
chuyện”
Cô ta cho Lại Tiểu Lan một cái nhìn
đầy thâm ý, người phía sau lập tức hiểu ra,
mím môi khóc lớn: “Tô tổng, cô hãy làm
chủ cho tôi, tôi vừa nghe thấy phó giám
đốc Đường đi làm lại, muốn đến xin lỗi cô
ấy chuyện lần trước, nhưng cô ấy không
muốn tha thứ cho tôi, cãi qua cãi lại mấy
câu, cô ấy liền ra tay đánh tôi.”
Đường Ngọc Sở: “….”
Tống An Kỳ: “….”
Thật sự rất phục Lại Tiểu Lan, có thể
bóp méo sự thật lợi hại như vậy, sao
không đi làm biên kịch đi?
“Cô nhìn đi, Tô tổng.” Lại Tiểu Lan vén
tóc mình lên, lộ ra những vết bầm tím
xung quanh mắt: “Bọn họ đánh tôi thành
ra thế này đây.
Tô Nhã An cau mày, quay đầu lại
nghiêm giọng nói: “Đường Ngọc Sở, Tống
An Kỳ, đây là hai người đánh sao?”
Đường Ngọc Sở thẳng thắn thừa nhận:
“Là tôi đánh.”
“Cũng do tôi đánh.” Sau đó Tống An Kỳ
bố sung thêm một câu.
Tô Nhã An nheo mắt lại: “Lúc đầu các
cô được nhận vào Thời Thụy chắc cũng
đã đọc nội quy của công ty rồi, bên trong
có phải có một điều khoản, nếu như kiếm
chuyện, gây chuyện ở công ty sẽ bị đuổi
việc?”
“Không nhớ” Đường Ngọc Sở buột
miệng nói, sau đó cười khẩy nói: “Cho dù
nhớ thì làm sao, dù sao không phải Tô
Nhã An cô nói là tính.”