Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
CHƯƠNG 19: CÓ ĐƯỢC NGƯỜI CHỒNG NHƯ THỀ LÀ CÓ PHÚC BA ĐỜI
Lúc này, Đường Ngọc Sở mới kịp
phản ứng, mặt cô đỏ ửng lên, toàn
thân cứng đờ, không dám động đậy:
“Đâu… không phải như vậy đâu!” Cô
xấu hổ cắn môi dưới, hai gò má trắng
hồng căng mọng, khiến người ta
không kìm được muốn cắn một cái.
“Nếu em không bằng lòng thì anh
cũng không miễn cưỡng.” Lục Triều
Dương thản nhiên nói, bày tỏ sẵn
sàng tôn trọng quyết định của cô,
nhưng trong mắt vẫn chất chứa mong
chờ.
Đường Ngọc Sở bị nhìn chằm chằm
không biết trốn vào đâu, căng thẳng
gật bừa: “Được… được.”
Nhận được sự cho phép, Lục Triều
Dương mỉm cười, không nói linh tinh
nữa, anh vươn cánh tay tới, kéo
Đường Ngọc Sở vào trong ngực, bờ
môi ấm áp nhanh chóng phủ tới.
Lúc đầu, Đường Ngọc Sở hơi cứng
ngắc, nhưng nụ hôn của anh càng
ngày càng sâu khiến cô bắt đầu bất
giác phối hợp, dù vụng về nhưng
khiến Lục Triều Dương cảm thấy
mừng rỡ.
Nụ hồn thứ hai đã tước đoạt sạch
sẽ lý trí của Đường Ngọc Sở. Cô
không biết, hóa ra hôn một người lại
có thể cuồng nhiệt đến mức độ này,
như ngọn lửa cháy bừng bừng, điên
cuồng quét sạch tất cả cảm giác của
cô tận đến khi cả hai sắp không thể
thở nổi thì mới tách ra.
Hôm sau, tin tức về Cố Ngọc Lam
và Bùi Hằng Phúc ùn ùn công chiếm
trang đầu các tờ báo lớn. Tiêu đề đủ
loại liên tiếp xuất hiện, ví dụ như: “Chị
gái cực phẩm, đoạt chồng chưa cưới
của em gái, khiến mọi người đều xem
thường”, “Kẻ thứ ba cực phẩm, thay
mận đổi đào, ‘Thay’ em gái kết hôn
với chồng chưa cưới”, “Nam thần số
một biến thành cặn bã, khiến niềm ái
mộ của vô số người tiêu tan”. Ngoài
những cái này, trên các trang báo
mạng lớn, mạng xã hội, bao gồm cả
Facebook, cũng hoàn toàn chìm đắm
vào sự việc này. Tất cả những cụm từ
như “Kẻ giả tạo Cố Ngọc Lam”, “kẻ
thứ ba chết đi”, “diễn viên hạng ba Cố
Ngọc Lam”, “Bùi Hằng Phúc, nam
thần giả tạo”, “Tên đàn ông cặn bã và
ả đàn bà đê tiện đúng là trời sinh một
đôi”… đều nằm trên hotsearch. Mà
một trong những người trong cuộc là
Đường Ngọc Sở vẫn luôn đứng đầu
bảng hotsearch với cụm từ “Ngọc Sở
đừng khóc”.
“Chà chà chà, Ngọc Sở, lần này cậu
hot thật rồi.” Tống An Kỳ cầm điện
thoại mở Facebook, vừa xem, vừa tặc
lưỡi, vẻ mặt kích động giống như
trúng được phần thưởng lớn.
“Hot bằng cách này tớ cũng không
thích.” Đường Ngọc Sở cau mày, nhìn
những tiêu đề liên quan đến mình
bùng nổ trên Facebook, vẻ mặt có
chút bối rối.
Đêm qua, khi cô và Cố Ngọc Lam
xảy ra xung đột, hiện trường có rất
nhiều phóng viên, khi đó, Đường
Ngọc Sở đã sớm có dự cảm hôm nay
sẽ không thái bình lắm, đồng thời
cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp sức lan
truyền của những tin tức này, chỉ
trong mấy giờ ngắn ngủi, mối quan hệ
tay ba giữa cô và Bùi Hằng Phúc, Cố
Ngọc Lam đã dấy lên một trận sóng
lớn động trời trên mạng. Mỗi tiêu đề
được phát đi trên Facebook đều
khiến người ta kinh ngạc.
“Ha ha ha, vậy thì có sao, hiện trên
mạng sự ủng hộ dành cho cậu rất
cao, mới một lúc mà fan hâm mộ theo
dõi Facebook của cậu cũng đã tăng
hàng trăm nghìn rồi, còn để lại những
tin nhắn này…” Tống An Kỳ mặt mày
hớn hở đưa điện thoại di động đến
trước mặt Đường Ngọc Sở, nói: “Thấy
chưa, dân mạng gần như nghiêng
hẳn về phía cậu rồi, toàn nhắn bảo
cậu đừng đau khổ cái gì… Ha ha ha,
đây gọi là ông trời có mắt, Cố Ngọc
Lam hãm hại cậu vô sỉ như vậy, lần
này rốt cục đã ngã sấp mặt rồi, còn
có cái gì khiến người ta vui vẻ hơn
đây?”
Thấy Cố Ngọc Lam không may,
Tống An Kỳ vui đến mức muốn bay
lên, còn vui hơn người trong cuộc
Đường Ngọc Sở gấp trăm lần. Tống
An Kỳ cũng không rõ chuyện xảy ra
ngày hôm qua lắm. Buổi sáng, khi
nhìn thấy tin tức cô cũng giật nảy
mình, tưởng Đường Ngọc Sở xảy ra
sơ suất gì, lo lắng muốn chết. Sau khi
xem kỹ, phát hiện là Cố Ngọc Lam
gặp nạn, cô lập tức ngửa đầu cười to
ba tiếng.
“Hừ hừ, thiên đạo tuần hoàn, bị báo
ứng là đúng rồi, hiện chỉ cần nghĩ đến
gương mặt tức điên của đôi nam nữ
chó má đó thì trong lòng tớ đã cảm
thấy hết sức thoải mái rồi.” Tống An
Kỳ hả hê, tiếp tục lướt Facebook.
Một lát sau, Đường Ngọc Sở đã
nghe thấy tiếng An Kỳ đập bàn: “Mẹ
kiếp, tên khốn này, không biết cái gì
mà dám ở đó nói hươu nói vượn, lại
còn nói Cố Ngọc Lam thanh thuần
như vậy, tuyệt đối không có khả năng
gây ra chuyện cướp tình yêu của
người ta, còn nói em mới là kẻ giả
tạo…. Quá đáng hơn còn nói là chị gái
đã thích Bùi Hằng Phúc, vậy em gái
tặng cho cô ta cũng không sao, hai
người cũng đã có con rồi, chút độ
lượng ấy mà em gái cũng không có,
còn có mặt mũi ở đó mà tỏ ra đáng
thương… Cái này tam quan cũng quá
sụp đổ đi.”
Nhìn Tống An Kỳ lên cơn giận dữ,
Đường Ngọc Sở không bình tĩnh
được. Có ủng người ủng hộ cô thì tất
nhiên cũng có người nói xấu cô, dân
mạng có quyền tự do phát biểu, mồm
mọc trên người bọn họ, đúng sai đen
trắng, bọn họ thích nói như thế nào
thì nói thế đó, chẳng ai ngăn cản
được. Nhưng như Tống An Kỳ đã nói,
có thể nhìn thấy Cố Ngọc Lam và Bùi
Hằng Phúc kinh ngạc, cô vẫn cảm
thấy thật thoải mái.
Nghĩ đến điều này, Đường Ngọc Sở
đóng Facebook lại, lấy điện thoại di
động ra cho gửi cho Lục Triều Dương
tin nhắn: “Đám dân mạng đang khen
em không ngớt, tất cả đều là công
của anh phải không?”
Mấy giây sau, Lục Triều Dương
nhanh chóng gửi tin nhắn đáp lại:
“Anh chỉ là đem sự thật là bà xã vô tội
phơi bày mà thôi.”
Đường Ngọc Sở xem xong, lập tức
bật cười không thôi, lại gửi cho anh
một tin: “Cảm ơn sự ‘yêu mến’ của
ngài tổng giám đốc, có được người
chồng như vậy, em đúng là có phúc
ba đời.”
“Vợ khách sáo rồi. Chỉ cần em bằng
lòng, toàn bộ giới giải trí ở thành phố
Bắc Ninh sẽ để mặc cho em hoành
hành, chồng sẽ ủng hộ bảo vệ em.”
Lục Triều Dương lại gửi tin nhắn tới.
Lần này Đường Ngọc Sở không vội
nhắn lại nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào
tin nhắn đó mà ngây ra. Giọng điệu
của anh đúng là vô cùng bá đạo, nếu
đổi lại là người khác nói ra những lời
này, nói không chừng cô sẽ trực tiếp
cười vào mặt kẻ đó, nhưng nếu như là
từ trong miệng Lục Triều Dương nói
ra thì cô hết sức tin tưởng.
Tổng giám đốc của giải trí Hoàng
Đình, nắm giữ nửa giang sơn của
toàn bộ ngành giải trí, anh muốn cho
ai sống thì người đó sống, muốn ai bị
hủy thì sẽ bị hủy. Hơn nữa bối cảnh
thân phận cường thế kia đúng là có
vốn có thể hoành hành bá đạo ở
thành phố Bắc Ninh. Chà chà, cô gả
cho cái núi dựa lớn như thế, có được
gọi là trong họa gặp phúc không?