Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
CHƯƠNG 291: GIỐNG NHƯ TRÚT ĐƯỢC GÁNH NĂNG
“Ha ha, anh không thể trốn thoát được đâu” Cô mở mắt ra, đôi mắt mơ màng, lờ đờ vì say nhìn anh ta.
Anh ta biết, cho dù cô mở mắt ra nhưng người lại không thật sự tỉnh táo.
Anh ta bất lực mỉm cười: “Tiêu Tiêu, cô có biết bây giờ cô đang làm gì không?”
Anh ta là một người đàn ông bình thường, mà cô là một người phụ nữ uống say, cô đè lên người anh ta như vậy, nếu anh ta là người đàn ông khác, cô đã sớm chẳng còn giữ được trinh tiết nữa rồi.
“Tôi biết.” Cô cười khúc khích, khóe miệng hiện ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào: “Tôi muốn hôn anh”
Cô vừa nói dứt lời, không đợi anh ta kịp phản ứng đã cúi đầu hôn lên môi anh ta.
Một nụ hôn chẳng theo quy tắc gì, mút loạn, cảm giác như đang ăn thứ gì vậy.
Lục Thanh Chiêu nhất thời không biết phải có phản ứng gì, anh ta nằm thẳng đờ, mặc cho cô có vài hành động khác người.
Có lẽ vì anh ta không đáp lại làm cô thây tức giận, tự nhiên căn môi anh ta.
Anh ta bị đau nên khẽ há miệng, vừa lúc cho cô cơ hội.
Đầu lưỡi nhỏ nhắn chui vào trong miệng anh ta, mùi rượu nồng nặc trong miệng cô lập tức tràn ngập tất cả cơ quan cảm giác của anh ta, làm anh ta theo bản năng nhíu mày.
Người này uống bao nhiêu rượu vậy?
Lưỡi của cô đảo loạn trong miệng anh ta, lại thẳng thắn tùy hứng giống như tính cách của cô vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn thành công câu lên khát vọng ẩn nấp ở sâu trong lòng anh ta.
Tia sáng tối tăm lóe lên, anh ta giơ tay giữ chặt gáy của cô, đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi của cô và ra sức hút, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội lấy hơi.
Bầu không khí trong gian phòng yên tĩnh dân dần trở nên nóng bỏng.
Có lẽ bị hôn tới thở không nổi, Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, bất an vặn người. Cô say rượu rõ ràng không biết mình làm như vậy với một người đàn ông là đòn trí mạng tới mức nào.
Lục Thanh Chiêu hừ một tiếng, sau đó xoay người đè cô xuống. Anh ta nâng người dậy và nhìn cô, động tình làm mắt cô ngấn nước, sóng mắt long lanh đặc biệt cám dỗ.
Đôi mắt đen láy híp lại, hoàn toàn không che giấu ánh lửa bên trong. Nhưng anh ta còn chưa bị ngọn lửa kia làm choáng váng đầu óc, biết người nằm dưới thân anh ta bây giờ là ai, cũng biết rõ mình mà ăn cô thì sẽ có kết quả rắc rối thế nào.
Vì vậy, anh ta hít sâu một hơi và nhỏm dậy, từ trên người cô bước xuống.
Anh ta nghiêng đầu thấy cô đã ngủ, không khỏi cười khổ, giơ tay lên gãi đầu rồi đứng dậy và rời khỏi phòng.
Qua ngày hôm sau, Ứng Tiêu Tiêu tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy một hoàn cảnh lạ lẫm, cô sợ đến mức “vù một cái” ngồi dậy.
Bởi vì say rượu nên bây giờ đầu cô rất đau nhưng cô không rảnh để ý tới, hốt hoảng nhìn gian phòng xa lạ xung quanh mình, sau đó cúi đầu, vén chăn lên.
Sau đó, cô thở phào nhẹ nhõm. Thật may là quân áo mặc hôm qua vẫn còn đây.
Sau khi xác định mình hoàn toàn không bị thiếu sót gì, cô mới có tâm tư nghiêm túc quan sát gian phòng. Nó được trang trí theo phong cách đơn giản với hai màu xám và trắng, bày biện gọn gàng, vừa nhìn là biết phòng của đàn ông.
Chẳng qua đây là phòng của ai vậy?
Cô giơ tay lên khẽ day huyệt thái dương đang đau đớn, cố gắng nhớ lại tình hình tối qua.
Tối hôm qua, cô gặp Từ Nhã Lạc , hai người cùng uống ít rượu. Sau đó Lục Thanh Chiêu tới. Sau đó nữa, cô dường như uống nhiều rượu, dẫn tới không thể nhớ được chuyện sau đó.
Nhưng nếu cô vẫn uống rượu với Lục Thanh Chiêu, vậy người cuối cùng đưa cô đến đây hẳn phải là Lục Thanh Chiêu.
Cô vén chăn lên và xuống giường, rón rén đi tới cửa rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, dè dặt thò đầu ra nhìn, lại không phát hiện ra một bóng người nào.
Vì vậy cô mới to gan đi ra ngoài.
Đây là một căn nhà bình thường, ngoại trừ gian phòng khi cô tỉnh lại, còn có hai gian phòng khác.
Phòng khách không tính là lớn, kê theo một cái ti vi năm mươi inch, có vẻ hơi chật chội.
Cô đi tới phòng khách, không ngờ nhìn thấy bóng người nằm trên sô pha.
Là Lục Thanh Chiêu.