Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
CHƯƠNG 293 CÀNG MUỐN Ở CÙNG ANH HƠN
Bạn trai giả.
Câu này như một cái gai đâm vào tìm cô, khiến cô chịu muôn vàn đau nhức, vô cùng khó chịu.
Ứng Tiêu Tiêu hít một hơi, hạ giọng: “Tổng giám đốc Lục, tuy là bạn trai giả, nhưng tôi thực sự cần anh giúp”
Nhìn ánh mắt cầu xin của cô, Lục Thanh Chiêu không nhịn được mà mềm lòng, giả vờ lơ đễnh hỏi: “Cùng cô đi gặp ba cô là được rôi đúng không?”
Anh hỏi như vậy thì nghĩa là anh có ý giúp cô.
Ứng Tiêu Tiêu nhất thời cười tươi như hoa, vội nói: “Ừm ừm, gặp ba tôi chút là được”
Lục Thanh Chiêu nghĩ một lát, sau đó giả vờ không để tâm, tùy ý nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý với cô. Dù gì chúng ta cũng đã ký hợp đồng”
Vừa nghe anh đã đồng ý, Ứng Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ, chần thành nói với anh: “Cảm ơn anh nhé”
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, dò xét cô một lượt, trong mắt dâng lên sự hứng thú: “Hôm nay sao khách sáo vậy?”
Nghe ra giọng điệu trêu chọc của anh, Ứng Tiêu Tiêu “Hừ” một tiếng: “Hôm nay tâm trạng cô chủ tôi đây khá tốt, nhớ kỹ chuyện anh đã đồng ý với tôi”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi văn phòng.
Lục Thanh Chiêu dõi mắt nhìn cô đi khỏi, khoe môi bất giác nhếch lên, thực ra lúc cô nhu mì cũng khá dễ thương.
Lúc Ứng Tiêu Tiêu ăn cơm trưa, qua lời kể của Đường Ngọc Sở mới biết được tin đồn giữa cô và Lục Thanh Chiêu đã truyền khắp công ty.
“Thiệt tình, chỉ cùng đến công ty cũng có thể đồn thành thế này” Ứng Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, năng lực sáng tác truyện của người ta bây giờ thật đáng gờm nha.
Đường Ngọc Sở thong dong ăn miếng cơm, sau đó khẽ nâng mi mắt nhìn cô: “Chỉ là cùng đến công ty thôi?”
“Chứ gì nữa?” Ứng Tiêu Tiêu liếc xéo cô: “Tụi tớ tình cờ gặp nhau ở ngoài, sau đó cùng vào công ty”
“Vậy vì sao bữa sáng mua giống nhau?” Đường Ngọc Sở lại hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu nhún vai, bất lực nói: “Cho xin đi, bánh rán cứ ven đường là có, mua giống nhau cũng rất bình thường”
“Thật không?” Đường Ngọc Sở chau mày, vẫn không tin chuyện chỉ đơn giản như cô nói.
Thấy cô không tin, Ứng Tiêu Tiêu vội đổi chủ đề: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Nói chuyện tiệc từ thiện của công ty chồng cậu xem”
Nếu Ngọc Sở biết cô qua đêm ở nhà Lục Thanh Chiêu, chắc chắn sẽ mắng cô không có tôn nghiêm của một người phụ nữ.
Nhưng Đường Ngọc Sở cũng không theo lời cô đổi chủ đề, mà dò xét cô bằng ánh mắt sắc bén, khẽ chau mày: “Sao quần áo hôm nay cậu mặc hình như không phải phong cách của cậu?”
Một chiếc áo cardigan mỏng dệt kim màu be, bên trong là một cái váy họa tiết hoa nhí, hiền thục như vậy, hoàn toàn không phải là phong cách của cô nha.
“Sao không phải phong cách của tớ chứ?” Ứng Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn quần áo trên người: “Đột nhiên tớ muốn thử phong cách thế này một chút không được sao?”
Thực ra set quân áo này là cô tự tìm thấy trong tủ phòng Lục Thanh Chiêu, nói thật thì, giữa đống tây trang một màu của đàn ông, set quân áo này vô cùng nổi bật, vừa liếc mắt đã nhìn thấy.
Cố rất ngạc nhiên vì trong tủ của anh lại có đồ của phụ nữ, đồng thời trong lòng cũng rất khó chịu, nếu anh đã để đồ phụ nữ trong tủ của mình, chứng tỏ quan hệ giữa anh và cô gái kia rất gần gũi.
Việc này khiến cô rất khó chịu, vì vậy cô không thèm hỏi, lập tức mặc lên người, cũng không biết Lục Thanh Chiêu đã quên mất chuyện có bộ đồ này hay là thế nào, thấy cô mặc cũng không nói gì.
Đường Ngọc Sở quan sát kỹ càng biểu cảm trên khuôn mặt cô, thấy ánh mắt phức tạp của cô, thì biết chuyện không đơn giản như cô nói.
Nhưng cô ấy dường như không muốn nói thật với cô lắm, vậy cô sẽ không ép buộc cô ấy.
Thế nên, Đường Ngọc Sở nương theo lời cô nói: “Được chứ, cậu muốn thử phong cách gì thì thử phong cách đó”
Nghe vậy, Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười: “Tớ mặc thế này đẹp không?”
Đường Ngọc Sở gật đầu nói: “Đẹp thì đẹp, có điêu..” Cô nhướng mày, mờ ám nói: “Có lẽ cậu không phải mặc cho tớ xem. Người nào đó nói đẹp mới thật sự là đẹp”
“Đường Ngọc Sở” Ứng Tiêu Tiêu luôn quen thói cẩu thả, hiếm khi lại đỏ mặt, nhìn cô với vẻ oán trách.
Đường Ngọc Sở khẽ bật cười: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa”
Lúc này Ứng Tiêu Tiêu tức giận trừng cô: “Xem như cậu biết điều”
Đường Ngọc Sở cười cười, không lên tiếng.
Hai người chìm vào im lặng trong phút chốc, sau đó Ứng Tiêu Tiêu cất tiếng hỏi: “Tiệc từ thiện cậu có tham dự không?”
“Sao lại không?” Đường Ngọc Sở không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ứng Tiêu Tiêu khẽ nhướng mày: “Nếu phải tham dự, vậy chồng cậu đã chuẩn bị lễ phục cho cậu chưa?”
“Lễ phục?” Đường Ngọc Sở bật cười: “Tớ là đến làm việc, không phải khách, mặc lễ phục gì chứ”
Ứng Tiêu Tiêu: “..”
Thì ra là đi làm việc, còn tưởng chồng cô ấy mời cô ấy đi dự.
“Vậy cậu thì sao? Cậu đi không?” Đường Ngọc Sở uống hớp canh, sau đó nghi hoặc nhìn cô.
“Đi chứ, ba tớ cũng sẽ đi”
“Chú Ứng cũng đi à” Đường Ngọc Sở cảm thấy kỳ lạ, cô còn tưởng với tính cách của chú Ứng sẽ không thích loại tiệc ồn ào này chứ.
“Đây là tiệc từ thiện của Ủy ban thành phố Bắc Ninh, ba tớ dù thế nào cũng phải có mặt, nếu không thì không biết ăn nói thế nào”
Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ, sau đó bĩu môi: “Hình như cũng đúng nhỉ”
Ứng Tiêu Tiêu vừa ăn vừa nhờ vả cô: “Tối nay tớ có việc, ngày mai đi, cậu cùng tớ đi lựa lễ phục. Tiện thể hỏi xem An Kỳ có đi cùng thằng nhóc Thẩm Tử Dục không, nếu đi cùng, thì lúc đó cùng đi lựa lễ phục luôn”
“Ờ” Đường Ngọc Sở nhẹ giọng đồng ý, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, trong mắt sượt qua sự hứng thú.
“Tiêu Tiêu à, lúc đó cậu tham dự cùng Lục Thanh Chiêu hả? Hay cùng chú Ứng?”
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt đầy hứng thú của cô, khẽ nhướng mày nói: “Đương nhiên là cùng ba tớ, trước mặt ba tớ, Lục Thanh Chiêu cũng phải nhượng bộ”
“Ô?” Đường Ngọc Sở cười ranh mãnh: “Thực ra, cậu càng muốn tham dự cùng Thanh Chiêu hơn chứ gì”
“Đường Ngọc Sở!” Ứng Tiêu Tiêu gào lên, không vui trừng cô, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng.
Đường Ngọc Sở càng cười rạng rỡ, trẻ con, còn muốn giả bộ trước mặt cô cái gì mà ba là quan trọng nhất, Thanh Chiêu không quan trọng, căn bản chính là nói chuyện trái với lương tâm.
Thấy bộ dạng hoàn toàn nhìn thấu mình của cô, Ứng Tiêu Tiêu bất lực thở dài: “Ngọc Sở, tớ biết cậu thông minh, nhưng cậu có thể nể mặt tớ không?”
“Nể chứ, đương nhiên phải nể. Có điều..” Đường Ngọc Sở ngừng một lát, sau đó lắc đầu, giả vờ bất lực than: “Tớ nể mặt cậu, nhưng không biết cậu ta có nể mặt cậu hay không?”
“Cái gì?” Ứng Tiêu Tiêu nhất thời chưa phản ứng kịp cô có ý gì.
“Nghĩa là nếu cậu cùng ba cậu tham dự tiệc, vậy Thanh Chiêu chắc chắn sẽ kiếm một cô gái đi cùng. Cậu cảm thấy cậu ta sẽ kiếm ai?”
Khi trong nháy mắt nhìn thấy được trán anh ta, trái tim cô cũng bình tĩnh lại.
Tối hôm qua anh ta lại ngủ ở phòng khách à? Không phải còn có phòng ngủ dành cho khách sao?
Ứng Tiêu Tiêu không hiểu đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta và nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của anh ta, trong đôi mắt sáng ngời ánh lên ý cười.
Thật khó tưởng tượng được anh ta lúc tỉnh thì hăng hái, khi đang ngủ lại có vẻ trẻ con như vậy.
Trong mắt cô có thêm chút ngưỡng mộ và yêu thương, cô thấy chân mày anh ta khẽ nhíu lại, dường như đang mơ tới chuyện gì không vui.
Quỷ thân xui khiến, cô giơ tay lên, dùng đầu ngón tay hơi lạnh đặt lên giữa trán của anh ta, nhẹ nhàng vuốt bằng nếp nhăn.
Cho dù động tác của cô rất nhẹ, nhưng Lục Thanh Chiêu luôn ngủ không sâu vẫn bị đánh thức.
Anh ta chợt mở mắt ra, Ứng Tiêu Tiêu không kịp tránh, cứ vậy mà đối diện với đôi mắt đen láy vẫn còn chút mờ mịt của anh ta.
Cô vội vàng cười và đứng lên, giả vờ như mình vô ý đi qua đây, nói: “Tôi thấy anh đang ngủ, trên mặt có muỗi nên muốn đuổi muỗi giúp anh thôi”
“Muỗi à?” Ánh mắt mờ mịt của Lục Thanh Chiêu chậm rãi có tiêu cự. Anh ta khẽ cười: “Nhà tôi ở tầng cao như vậy, làm sao có thể có muỗi chứ?”
Rất rõ ràng cô đang nói dối.
Ứng Tiêu Tiêu cười khan: “Có thể là muỗi lạc đường”
Tôi ngất, đáp án này thật sự làm người ta buồn cười đấy. Cái gì gọi là muỗi lạc đường chứ? Lục Thanh Chiêu mỉm cười, chuyển đề tài hỏi: “Cô còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nhớ được một chút” Đúng là có một chút. Cô nhớ bọn họ đang uống rượu với nhau mà thôi.
Nhìn ánh mắt cô có phần mờ mịt lại luống cuống, Lục Thanh Chiêu khẽ nhướng mày, hỏi dò: “Vậy cô có nhớ tối hôm qua cô uống say lên cơn điên, giờ trò cưỡng hôn tôi không?”
“Cưỡng hôn anh á?” Ứng Tiêu Tiêu kinh ngạc kêu lên thành tiếng, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ không tin: “Không thể nào. Tôi không thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy được”
“Thật sao?” Mày kiếm của Lục Thanh Chiêu hơi nhướng lên, sau đó tới trước mặt cô và hơi mở miệng ra.
Không ngờ bờ môi của anh ta có một vết thương nhỏ.
“Đây là tôi cắn à?” Ứng Tiêu Tiêu dè dặt hỏi.
Lục Thanh Chiêu mỉm cười: “Là bị một con mèo hoang nhỏ cản”
“Ai là con mèo hoang nhỏ chứ?” Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy mình không có cách nào tiếp nhận được cách gọi thình lình này của anh ta.
“Vậy cô thừa nhận vết thương là do cô căn đi” Lục Thanh Chiêu cười khẽ nhìn cô, đôi mắt đen láy lại thâm thúy này giống như biết nhìn thấu lòng người, sâu thảm tới mức không nhìn thấy đáy, làm người ta cũng không vững tin.
Ứng Tiêu Tiêu: “…
Cô luôn uống say xong chẳng nhớ gì nữa, làm sao có thể nhớ được vết thương trên môi anh ta là do người phụ nữ nào cắn chứ.
Mà Lục Thanh Chiêu không gây khó dễ cho cô: “Thôi quên đi, không nhớ thì thôi.”
Nghe anh ta nói vậy, Ứng Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Cô thật sự sợ anh ta cứ nói mãi về đề tài này, như vậy cô sẽ không chống đỡ nổi đâu.
“Đói bụng chưa?” Lục Thanh Chiêu khẽ hỏi.
Cô vốn không cảm thấy đói, vừa nghe anh ta hỏi thì bụng còn rất phối hợp với tình hình mà phát ra tiếng “ọc ọc ọc”.
Cô cười xấu hổi: “Bụng tôi nói cho tôi biết, nó đói”
“Vậy đi nấu bữa sáng đi” Lục Thanh Chiêu ra lệnh.
“Hả?” Ứng Tiêu Tiêu há hốc mồm.