Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
CHƯƠNG 92: ANH KẾT HÔN VỚI EM
“Được rồi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi
ở nhà cho tốt đi, chuyện này đợi sóng yên
biển lặng rồi nói sau.”
“Vậy chuyện phát ngôn quảng cáo tiếp
theo của em…”
Cố Ngọc Lam cắn môi, vẻ mặt không
cam tâm.
“Bây giờ còn nhà quảng cáo nào muốn
tìm em làm phát ngôn nữa, em vẫn nên
ngoan ngoãn ở nhà đợi sóng gió qua đi.
Cuối cùng anh cảnh cáo em một lần nữa,
nếu như em còn tiếp tục chuốc phiền
phức, mẹ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý
cho anh kết hôn với em nữa. Đến lúc đó
cho dù em có cầu xin thì chỉ e là cũng vô
dụng, em tự thu xếp ổn thoả đi.”
Nói xong lời này, Bùi Hằng Phúc cũng
chẳng còn tâm trạng an ủi Cố Ngọc Lam
nữa, trực tiếp lấy áo khoác đi ra ngoài.
Bùi Hăng Phúc vừa rời khỏi, sắc mặt
Cố Ngọc Lam liền bắt đầu âm trầm bất
định.
Tuy cô ta biết Bùi Hăng Phúc sẽ không
trơ mắt nhìn cô ta bị chịu ức hiếp, nhưng
anh ta bây giờ bị nhiều chuyện công việc
bám lấy như vậy, cũng phải phân thân chi
thuật, muốn anh ta toàn tâm toàn ý đổ
dồn về trên người cô ta, cơ bản là không
thể.
Cho nên vào lúc này, cô ta chỉ thể nghĩ
cách tự cứu.
Nghĩ đến đây, Cố Ngọc Lam vội vàng
cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tiểu Ngải:
“Tiểu Ngải, cô quen biết nhiều người trong
giới giải trí hơn tôi, có cách gì giúp tôi tổ
chức một buổi tụ tập, tôi muốn mời bọn
họ ăn cơm.”
“Cô chuẩn bị làm gì?”
Lâm Tiểu Ngải nghe ra được một số
manh mối từ trong lời của Cố Ngọc Lam.
“Tôi cần người khác giúp đỡ, chỉ cần
có thể khiến tôi đứng vững ở giới giải trí,
tôi không tiếc tất cả trả giá.” Cố Ngọc Lam
nghiến răng, kiên quyết mà nói.
“Được, tôi sắp xếp giúp cô.”
Cúp điện thoại xong, Cố Ngọc Lam bất
giác híp đôi mắt lại, nguy hiểm mà nhìn ra
bên ngoài cửa sổ.
Đường Ngọc Sở, đừng tưởng như vậy
là có thể đánh bại tôi, sớm muộn gì tôi
cũng sẽ khiến cô phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Cố Ngọc Lam kìm
nén lửa giận trong lòng, quay về nhà họ
Đường.
Nhà họ Đường bây giờ, ngoại trừ
Đường Tùng và Triệu Uyển Nhan ra, thì chỉ
còn lại quản gia và người làm.
Sau khi Cố Ngọc Lam về, liền đi thẳng
đến phòng của Triệu Uyển Nhan, vừa vào
cửa, liền nóng lòng hỏi: “Mẹ, lúc trước kêu
mẹ nói với ba về chuyện phân chia cổ
phần, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện
này? Còn nữa, sao con lại đột ngột về rồi?
Bây giờ con tốt xấu gì cũng gả đi nhà họ
Bùi rôi, hai ba bữa lại chạy về nhà, không
tốt lắm đâu.”
Triệu Uyển Nhan vội vàng chào đón,
kéo Cố Ngọc Lam ngồi sang một bên.
Vẻ mặt Cố Ngọc Lam không kiên nhân
mà nói: “Sao con không thể nhắc, chuyện
này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ở bên
ngoài, tên nhỏ thì không để yên cho con, ở
nhà, tên già cũng không để yên cho con.
Hai ba con bọn họ căn bản không muốn
cho con sống yên. Sự nghiệp của con bây
giờ khó khăn, nếu như không có bảo
chứng, mẹ đợi đó đi, sớm muộn gì mẹ của
Hằng Phúc cũng sẽ quét con ra khỏi cửa
cho xem.”
“Haiz, Ngọc Lam, mẹ cũng biết con lo
lắng, nhưng lão già cứ không chịu, mẹ có
cách gì chứ.”
Biểu cảm của Triệu Uyển Nhan trông
có chút bất lực.
Tên của người thừa kế hợp pháp của
Tập đoàn Đường Thị luôn là tên của
Đường Ngọc Sở, đây là năm đó sau khi
mẹ Đường qua đời đã ước định với Đường
Tùng.
Mấy năm nay, Triệu Uyển Nhan bề
ngoài trông nở mày nở mặt, nhưng trên
thực tế, phần lớn tài sản của nhà họ
Đường không liên quan gì đến bà ta.
Triệu Uyển Nhan luôn canh cánh trong
lòng, cũng rất không cam, sau này dùng
đủ mọi thủ đoạn mới khiến Đường Tùng
đồng ý, phân một chút tài sản cho Cố
Ngọc Lam làm của hồi môn.
Nhưng ngàn tính vạn tính, bà ta lại
không ngờ rằng, số tài sản này phải được
thông qua sự đồng ý của Đường Ngọc Sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Uyển
Nhan càng thêm u phiền.
Nếu như phải qua tay của Đường Ngọc
Sở, vậy muốn lấy được tài sản, cơ bản là
chuyện không thể.
“Con không quan tâm, nếu như năm
đó ông ta đã nói rồi, vậy bên của Đường
Ngọc Sở ông ta cũng phải tự mình đi nói,
con đã đợi không được nữa rồi, chuyện
này mẹ làm ổn thoả cho con càng nhanh
càng tốt đi, nếu như mẹ muốn quãng đời
còn lại được tiếp tục không lo cơm áo gạo
tiện thì chỉ có thể giúp con ngồi vững vị trí
bà Bùi, nếu không sau này già rồi, mẹ cứ
đợi nhìn sắc mặt của Đường Ngọc Sở mà
sống đi.”
Lời này của Cố Ngọc Lam, không thể
nói là không tàn nhãn, nhưng lại khiến sắc
mặt Triệu Uyển Nhan thay đổi ngay lập
tức.
Mấy năm nay bà ta đối với Đường
Ngọc Sở không tốt, đương nhiên không
dám hy vọng xa vời rằng sau này cô sẽ
đối tốt với bà ta.
Hễ nghĩ đến sau này già rồi không có
chỗ dựa, còn phải nhìn sắc mặt của tiểu
tiện nhân đó mà sống, Triệu Uyển Nhan
liền cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý:
“Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của
mẹ tiểu tiện nhân đó, cô ta nhất định sẽ
về, lúc đó mẹ kêu ba con kêu cô ta ký thư
chuyển nhượng cổ phần.”
Sự im lặng của Cố Ngọc Lam khiến
Đường Ngọc Sở khá bất ngờ.
Cô vốn còn tưởng với tính khí của ả
tiện nhân đó nhất định sẽ không đợi được
mà phản kích, nhưng kết quả lại thật bất
ngờ, hoàn toàn không có.
Đường Ngọc Sở cũng vui vẻ trong
lòng, hiếm khi không phải đối phó với cô
ta, mấy ngày như vậy đúng là trăm năm
hiếm gặp.
Hai ngày trôi qua, ngày giỗ của mẹ
Đường cũng theo đó mà đến.
Đường Ngọc Sở xin nghỉ buổi chiều,
chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ vừa rời
khỏi công ty không bao lâu thì gặp được
Bùi Hằng Phúc.
Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng,
tưởng mình tiêu sái mà tựa vào xe, ngũ
quan lịch sự nhã nhặn, thu hút người khác,
chỉ là chẳng bao giờ lọt vào mắt của
Đường Ngọc Sở nữa.
Anh ta dường như là đặc biệt ở đây
chờ cô, cho nên lập tức nghênh đón, cười
nói: “Em định đi quét mộ cho bác gái à?
Mấy năm trước đều là anh đi cùng em,
năm nay anh cũng đi với em.”
Đường Ngọc Sở mỉa mai mà nhìn anh
ta một cái, ánh mắt có chút lạnh: “Không
cần, tôi có người đi cùng rồi. Hơn nữa,
mong anh làm rõ tình hình, anh của bây
giờ là chông của Cố Ngọc Lam, không còn
bất kỳ quan hệ nào với tôi nữa, cho nên
anh cũng không có tư cách đi thăm mẹ
với tôi nữa.”
Biểu cảm của Bùi Hằng Phúc bất giác
chùng xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng:
“Trong mắt của mẹ em, anh mới là hôn
phu của em”
“Thật nực cười, một người đã phụ tôi,
mẹ tôi sẽ không nhận anh ta làm con rể.”
Đường Ngọc Sở lắc đầu, lười để ý tới
anh ta, quay người định đi tụ họp với Lục
Triều Dương.
Cô đã hẹn cùng đi tảo mộ với Lục
Triều Dương rồi.
Nhìn bộ dạng chả thèm quan tâm của
Đường Ngọc Sở đối với mình, đáy mắt Bùi
Hãng Phúc đột nhiên dấy lên một sự tức
giận, bất giác sải bước lớn tiến lên trước,
trực tiếp chặn đường đi của cô: “Đường
Ngọc Sở, em đây là đang định đưa người
đàn ông khác ngoài tôi đi gặp mẹ của em
sao?”
.Liên quan gì đến anh? Tôi đưa ai đi,
đó là tự do của tôi, anh là cái thá gì?”
Đường Ngọc Sở có chút mất kiên nhãn
mà vòng qua anh ta, thanh âm băng lạnh
không có chút ấm áp.
Bùi Hằng Phúc càng điên tiết hơn,
vươn tay túm lấy cánh tay của cô: “Đường
Ngọc Sở, em thật sự định đối đầu với tôi,
em không lo lắng tôi tức giận sao?”
.Anh bị điên sao Bùi Hằng Phúc! Tôi
đã không còn dây dưa gì với anh từ lâu rồi,
anh thích như thế nào thì liên quan gì đến
tôi, làm phiền anh đừng như trước đây,
đem tất cả suy nghĩ của mình áp đặt cho
tôi nữa. Tôi không có hứng chơi với anh ”
Hung hăng mà hất tay của Bùi Hằng
Phúc ra, Đường Ngọc Sở xoa xoa cổ tay
của mình, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Ánh mắt Bùi Hằng Phúc có chút hung
tợn.
Người phụ nữ trước mắt này, quả thực
đã thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta
rồi.
Chuyện mà trước đây chỉ có anh ta
mới làm cùng cô, bây giờ đã có người đàn
ông khác thay thế rồi.
Hề nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Hằng
Phúc đố ky đến phát điên.
Không biết tại sao, trong lòng anh ta
đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng điên
cuồng.
“Ngọc Sở, anh kết hôn với em, quay về
bên cạnh anh, vì em, anh có thể bỏ Ngọc
Lam sang một bên.”