Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
Tin tức lão Hầu gia vào cung diện thánh rất nhanh đã truyền đến tai Thanh Mặc Nhan.
Lúc này rốt cuộc bọn họ cũng tới được thôn xóm nơi Trường Nguyên lão tiên sinh ẩn cư, Huyền Ngọc chỉ huy mọi người bảo vệ tốt xe ngựa, Sử Đại Thiên đi vào trong thôn tìm kiếm chỗ ở.
"Muốn tứ hôn? Gan cũng đủ lớn..." Thanh Mặc Nhan cười lạnh xé bức thư trong tay đi.
"Nhị thiếu gia thật sự muốn cưới Tần tỷ tỷ sao?" Như Tiểu Lam khẩn trương hỏi.
"Muốn dựa vào thế lực thê tộc, thấy Thiệu Du không có giá trị lợi dụng, nên muốn chiếm nàng về làm thiếp." Thanh Mặc Nhan kéo khóe miệng: "Nhị đệ sao lại biến thành cái dạng này."
Vấn đề này không ai có thể trả lời hắn.
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con chuột lại đào hang." Như Tiểu Lam an ủi hắn nói: "Mẹ đẻ hắn không biết là dạng người gì, nhưng ta biết nhất định không thể sánh bằng mẫu thân ngươi."
Lời này rõ ràng là đang lấy lòng Thanh Mặc Nhan. Duỗi tay ôm nàng từ trên xe xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nếu người khác đã tham lam không biết đâu là đủ, ta đây sẽ tìm cho hắn một thê tộc có thế lực, để hắn vừa lòng."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Như Tiểu Lam dù đã cao hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ đứng đến đầu vai của hắn, đứng chung một chỗ nàng phải nâng đầu cao lên mới thấy được mặt hắn.
"Không phải hắn muốn giữ lại vị trí chính thê cho nữ tử có thế lực gia tộc sao, ta đây liền tìm giúp hắn một nơi có thế lực vô cùng." Thanh Mặc Nhan híp mắt lại.
Như Tiểu Lam ở trong lòng bi ai thay nhị thiếu gia ba giây.
Quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết, nhị gia, ngươi thực sự cho rằng đại ca của mình là người ăn chay sao?
Hoàng cung.
Lão Hầu gia đứng ở ngoài điện đợi tầm một canh giờ, mới được một tiểu thái giám dẫn vào đại điện.
"Khó có dịp nhìn thấy ngươi tiến cung." Trong lời nói của Hoàng đế mang theo ý tứ châm chọc.
Sắc mặt lão Hầu gia thoáng trở nên khó coi.
Sở dĩ hắn ít khi tiến cung, một là vì Thanh Mặc Nhan luôn ở trong vô hình gây áp lực cho hắn, hai là những năm gần đây hắn tự ý thức được Hoàng thượng không muốn gặp hắn.
Hành đại lễ, Hầu gia quy củ đứng ở nơi đó, nói chuyện thỉnh cầu tứ hôn cho nhị nhi tử ra.
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, xoa một bên thái dương: "Muốn lấy nữ nhi của tộc tỷ ngươi? Đây là chuyện trong nhà ngươi, không cần trẫm phải đến quản đi."
"Vi thần thay mặt nhị nhi tử ở trước mặt Hoàng thượng xin một cái ân điển."
Hoàng đế gật gật đầu, loại chuyện này hắn có thể hiểu được.
Là đại ca, Thanh Mặc Nhan ở trong triều luôn vô cùng nổi bật, cho nên làm đệ đệ đi đến đâu cũng thấp hơn hắn một cái đầu, hiện tại thỉnh cầu tứ hôn cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hoàng đế đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy thái giám hầu hạ bên cạnh thấp giọng nói: "Hoàng thượng, biểu muội Thiếu khanh đã đính hôn với người khác."
Hoàng đế sửng sốt, nhìn về phía thái giám.
Thái giám bên người hắn đều là tâm phúc của hắn, người nọ không e dè ánh mắt của lão Hầu gia, cúi đầu nói: "Nô tài nghe nói Thiếu khanh đã chọn thất phẩm điển nghi võ quan Úy Tử Ngang, còn cố ý mời hắn đến phủ làm khách..."
Nói cách khác chuyện lão Hầu gia cầu tứ hôn là làm trái với ý của Thanh Mặc Nhan.
Gân xanh trên đầu Hoàng đế nổi hết lên.
Cũng may vừa rồi hắn không lập tức đồng ý.
Nếu hắn phê chuẩn cho cuộc hôn nhân này, Thanh Mặc Nhan trở về chắc chắn sẽ sinh ra kẽ hở với hắn.
Quân thần bất hòa, đây đúng là chuyện không ít người ở trong triều hy vọng nhìn thấy, bọn họ đều muốn kéo Thanh Mặc Nhan xuống nước, cho nên mấy năm nay luôn nghĩ ra không ít biện pháp đa dạng.
Không nghĩ tới phụ thân Thanh Mặc Nhan lại làm ra loại chuyện như thế với con trai mình.
Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng tức giận, nhớ tới những tin đồn nghe được gần đây, nói phụ tử Thanh Hầu phủ bất hòa, xem ra việc này cũng không thể trách Thanh Mặc Nhan được, có một phụ thân như vậy, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy không chịu được nữa.
"Ngươi về trước đi." Hoàng đế thản nhiên nói với lão Hầu gia.
Vừa rồi thái giám ở trước mặt nói nhỏ với Hoàng đế, lão Hầu gia đều thấy ở trong mắt, nhưng hắn lại không dám hỏi.
Nếu Hoàng đế đã nói muốn hắn trở về, hắn cũng đành phải cáo lui.
Lão Hầu gia mới vừa đi không lâu Hoàng thượng liền phái người đi hỏi thăm chuyện trong Hầu phủ.
Có người về phục mệnh nói ra chuyện hôm đó xảy ra ở phủ Liễu Dương quận chúa.
Hoàng thượng nghe nói Úy Tử Ngang nhặt được túi tiền liền đem trả lại cho Tần Thiệu Du, không khỏi gật đầu liên tục.
"Lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng từng nhắc tới, nói ngày đó Thiếu khanh đại nhân đã cứu Liễu Dương quận chúa, muốn cho bọn họ kết thân với nhau." Tiểu thái giám bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Thanh âm lời nói này tuy không lớn, nhưng Hoàng đế lại kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước không nói đến chuyện ngày ấy Thanh Mặc Nhan có thật sự cứu Liễu Dương quận chúa hay không, chỉ riêng chuyện kết thân thôi đã ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu mục đích rồi.
Thanh Mặc Nhan sở dĩ được gọi là cô thần, là bởi vì sau lưng hắn không có thế lực, nếu Hoàng hậu thật sự đem Liễu Dương quận chúa gả cho hắn, như vậy chẳng phải sau này hắn sẽ bị thế lực Hoàng hậu lôi kéo sao.
Không được, cây đao Thanh Mặc Nhan này hắn còn muốn sử dụng lâu dài, tuyệt đối không thể để hắn gia nhập vào bất cứ thế lực nào trong triều được.
Suy nghĩ, Hoàng đế hơi cười lạnh: "Người tới, đến Thanh Hầu phủ truyền chỉ..."
Khi Hầu phủ chờ được thánh chỉ của Hoàng đế, nhị thiếu gia vừa khẩn trương vừa kích động, ánh mắt thường xuyên đảo qua biểu muội Tần Thiệu Du bên kia.
Ngũ thị đứng chỗ nữ quyến bên này, nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy sáng trong ánh mắt nam nhân của mình.
Súc sinh! Súc sinh!
Nàng gắt gao cắn chặt môi, súc sinh này cầm đồ cưới của nàng đi lấy lòng biểu muội hắn, bây giờ còn muốn cưới nàng ta vào cửa.
Nhớ ngày đó đáng ra nàng mới là chính thê của nhị thiếu gia, không nghĩ tới một bước sai, từng bước sai, cuối cùng lại biến thành cái dạng này.
Nàng bên này biết vậy đã chẳng làm, Tần Thiệu Du bên kia cũng vô cùng khẩn trương.
"Mẫu thân..." Tần Thiệu Du gắt gao nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay trắng bệch.
Từ ngày ấy nhị thiếu gia phái người đến tặng đôi vòng tay kia nàng đã cảm giác được khác thường, liền bảo mẫu thân đem đồ đi trả lại, kết quả không lâu sau lão Hầu gia lại đến nói với mẫu thân nàng, muốn đem nàng gả cho nhị thiếu gia.
Tần Thiệu Du chỉ cảm thấy trái tim như bị đóng băng.
Nguyên nhân là vì hiện ra sự chênh lệch quá mức rõ ràng, Úy Tử Ngang đã đáp ứng Thanh Mặc Nhan trước bốn mươi tuổi tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, nếu sau bốn mươi tuổi vẫn không có con nối dõi thì mới tính toán sau, chỉ bằng điểm này thôi, đã đủ khiến Tần Thiệu Du cảm thấy vừa lòng.
Nhưng hiện tại đổi lại là nhị thiếu gia, dù cho là người trong nhà, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nhị thiếu gia tự tin tràn đầy đứng trước mặt mẫu thân nói muốn cưới nàng làm thiếp, nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Thà làm thê gia đình bình thường, cũng không muốn làm thiếp nhà hào môn.
"Mẫu thân, ta không muốn gả đến Hầu phủ..." Trong thanh âm Tần Thiệu Du mang theo tiếng khóc nức nở.
Nha hoàn bên cạnh thấp giọng an ủi: "Tiểu thư, đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, người nói nhỏ chút."
Kháng chỉ chính là tội lớn.
Tần Thiệu Du nghẹn ngào nói: "Nếu thật sự muốn ép ta gả cho nhị thiếu gia, còn không bằng để ta đâm đầu chết ở chỗ này luôn còn tốt hơn."
Nha hoàn bị dọa trắng mặt.
"Nói ngốc cái gì hả." Mẫu thân Tần Thiệu Du quát lớn nói: "Ngươi phải tin tưởng biểu ca ngươi."
Nha hoàn cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, không phải Thiếu khanh đại nhân đã nói rồi sao, hắn đã an bài tốt mọi chuyện, tiểu thư người chỉ cần an tâm đợi gả thôi."
Thái giám mở thánh chỉ ra.
Lão Hầu gia mang theo mọi người quỳ xuống, tiếp chỉ.
Thanh âm thái giám lười biếng, kéo dài nói: "Nhị công tử Thanh Hầu phủ Thanh Cẩm Chi, kiến thức uyên bác, phải chọn hiền nữ tương xứng, Liễu Dương quận chúa nay đã gần đến tuổi cập kê, thiện lương nhân hậu, tướng mạo xuất chúng, cực được trẫm yêu quý, thích hợp ngồi vào vị trí chính thê của nhị công tử... Cuối năm tùy ý chọn ngày thành hôn, khâm thử."
Lúc này rốt cuộc bọn họ cũng tới được thôn xóm nơi Trường Nguyên lão tiên sinh ẩn cư, Huyền Ngọc chỉ huy mọi người bảo vệ tốt xe ngựa, Sử Đại Thiên đi vào trong thôn tìm kiếm chỗ ở.
"Muốn tứ hôn? Gan cũng đủ lớn..." Thanh Mặc Nhan cười lạnh xé bức thư trong tay đi.
"Nhị thiếu gia thật sự muốn cưới Tần tỷ tỷ sao?" Như Tiểu Lam khẩn trương hỏi.
"Muốn dựa vào thế lực thê tộc, thấy Thiệu Du không có giá trị lợi dụng, nên muốn chiếm nàng về làm thiếp." Thanh Mặc Nhan kéo khóe miệng: "Nhị đệ sao lại biến thành cái dạng này."
Vấn đề này không ai có thể trả lời hắn.
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con chuột lại đào hang." Như Tiểu Lam an ủi hắn nói: "Mẹ đẻ hắn không biết là dạng người gì, nhưng ta biết nhất định không thể sánh bằng mẫu thân ngươi."
Lời này rõ ràng là đang lấy lòng Thanh Mặc Nhan. Duỗi tay ôm nàng từ trên xe xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nếu người khác đã tham lam không biết đâu là đủ, ta đây sẽ tìm cho hắn một thê tộc có thế lực, để hắn vừa lòng."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Như Tiểu Lam dù đã cao hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ đứng đến đầu vai của hắn, đứng chung một chỗ nàng phải nâng đầu cao lên mới thấy được mặt hắn.
"Không phải hắn muốn giữ lại vị trí chính thê cho nữ tử có thế lực gia tộc sao, ta đây liền tìm giúp hắn một nơi có thế lực vô cùng." Thanh Mặc Nhan híp mắt lại.
Như Tiểu Lam ở trong lòng bi ai thay nhị thiếu gia ba giây.
Quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết, nhị gia, ngươi thực sự cho rằng đại ca của mình là người ăn chay sao?
Hoàng cung.
Lão Hầu gia đứng ở ngoài điện đợi tầm một canh giờ, mới được một tiểu thái giám dẫn vào đại điện.
"Khó có dịp nhìn thấy ngươi tiến cung." Trong lời nói của Hoàng đế mang theo ý tứ châm chọc.
Sắc mặt lão Hầu gia thoáng trở nên khó coi.
Sở dĩ hắn ít khi tiến cung, một là vì Thanh Mặc Nhan luôn ở trong vô hình gây áp lực cho hắn, hai là những năm gần đây hắn tự ý thức được Hoàng thượng không muốn gặp hắn.
Hành đại lễ, Hầu gia quy củ đứng ở nơi đó, nói chuyện thỉnh cầu tứ hôn cho nhị nhi tử ra.
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, xoa một bên thái dương: "Muốn lấy nữ nhi của tộc tỷ ngươi? Đây là chuyện trong nhà ngươi, không cần trẫm phải đến quản đi."
"Vi thần thay mặt nhị nhi tử ở trước mặt Hoàng thượng xin một cái ân điển."
Hoàng đế gật gật đầu, loại chuyện này hắn có thể hiểu được.
Là đại ca, Thanh Mặc Nhan ở trong triều luôn vô cùng nổi bật, cho nên làm đệ đệ đi đến đâu cũng thấp hơn hắn một cái đầu, hiện tại thỉnh cầu tứ hôn cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hoàng đế đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy thái giám hầu hạ bên cạnh thấp giọng nói: "Hoàng thượng, biểu muội Thiếu khanh đã đính hôn với người khác."
Hoàng đế sửng sốt, nhìn về phía thái giám.
Thái giám bên người hắn đều là tâm phúc của hắn, người nọ không e dè ánh mắt của lão Hầu gia, cúi đầu nói: "Nô tài nghe nói Thiếu khanh đã chọn thất phẩm điển nghi võ quan Úy Tử Ngang, còn cố ý mời hắn đến phủ làm khách..."
Nói cách khác chuyện lão Hầu gia cầu tứ hôn là làm trái với ý của Thanh Mặc Nhan.
Gân xanh trên đầu Hoàng đế nổi hết lên.
Cũng may vừa rồi hắn không lập tức đồng ý.
Nếu hắn phê chuẩn cho cuộc hôn nhân này, Thanh Mặc Nhan trở về chắc chắn sẽ sinh ra kẽ hở với hắn.
Quân thần bất hòa, đây đúng là chuyện không ít người ở trong triều hy vọng nhìn thấy, bọn họ đều muốn kéo Thanh Mặc Nhan xuống nước, cho nên mấy năm nay luôn nghĩ ra không ít biện pháp đa dạng.
Không nghĩ tới phụ thân Thanh Mặc Nhan lại làm ra loại chuyện như thế với con trai mình.
Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng tức giận, nhớ tới những tin đồn nghe được gần đây, nói phụ tử Thanh Hầu phủ bất hòa, xem ra việc này cũng không thể trách Thanh Mặc Nhan được, có một phụ thân như vậy, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy không chịu được nữa.
"Ngươi về trước đi." Hoàng đế thản nhiên nói với lão Hầu gia.
Vừa rồi thái giám ở trước mặt nói nhỏ với Hoàng đế, lão Hầu gia đều thấy ở trong mắt, nhưng hắn lại không dám hỏi.
Nếu Hoàng đế đã nói muốn hắn trở về, hắn cũng đành phải cáo lui.
Lão Hầu gia mới vừa đi không lâu Hoàng thượng liền phái người đi hỏi thăm chuyện trong Hầu phủ.
Có người về phục mệnh nói ra chuyện hôm đó xảy ra ở phủ Liễu Dương quận chúa.
Hoàng thượng nghe nói Úy Tử Ngang nhặt được túi tiền liền đem trả lại cho Tần Thiệu Du, không khỏi gật đầu liên tục.
"Lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng từng nhắc tới, nói ngày đó Thiếu khanh đại nhân đã cứu Liễu Dương quận chúa, muốn cho bọn họ kết thân với nhau." Tiểu thái giám bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Thanh âm lời nói này tuy không lớn, nhưng Hoàng đế lại kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước không nói đến chuyện ngày ấy Thanh Mặc Nhan có thật sự cứu Liễu Dương quận chúa hay không, chỉ riêng chuyện kết thân thôi đã ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu mục đích rồi.
Thanh Mặc Nhan sở dĩ được gọi là cô thần, là bởi vì sau lưng hắn không có thế lực, nếu Hoàng hậu thật sự đem Liễu Dương quận chúa gả cho hắn, như vậy chẳng phải sau này hắn sẽ bị thế lực Hoàng hậu lôi kéo sao.
Không được, cây đao Thanh Mặc Nhan này hắn còn muốn sử dụng lâu dài, tuyệt đối không thể để hắn gia nhập vào bất cứ thế lực nào trong triều được.
Suy nghĩ, Hoàng đế hơi cười lạnh: "Người tới, đến Thanh Hầu phủ truyền chỉ..."
Khi Hầu phủ chờ được thánh chỉ của Hoàng đế, nhị thiếu gia vừa khẩn trương vừa kích động, ánh mắt thường xuyên đảo qua biểu muội Tần Thiệu Du bên kia.
Ngũ thị đứng chỗ nữ quyến bên này, nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy sáng trong ánh mắt nam nhân của mình.
Súc sinh! Súc sinh!
Nàng gắt gao cắn chặt môi, súc sinh này cầm đồ cưới của nàng đi lấy lòng biểu muội hắn, bây giờ còn muốn cưới nàng ta vào cửa.
Nhớ ngày đó đáng ra nàng mới là chính thê của nhị thiếu gia, không nghĩ tới một bước sai, từng bước sai, cuối cùng lại biến thành cái dạng này.
Nàng bên này biết vậy đã chẳng làm, Tần Thiệu Du bên kia cũng vô cùng khẩn trương.
"Mẫu thân..." Tần Thiệu Du gắt gao nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay trắng bệch.
Từ ngày ấy nhị thiếu gia phái người đến tặng đôi vòng tay kia nàng đã cảm giác được khác thường, liền bảo mẫu thân đem đồ đi trả lại, kết quả không lâu sau lão Hầu gia lại đến nói với mẫu thân nàng, muốn đem nàng gả cho nhị thiếu gia.
Tần Thiệu Du chỉ cảm thấy trái tim như bị đóng băng.
Nguyên nhân là vì hiện ra sự chênh lệch quá mức rõ ràng, Úy Tử Ngang đã đáp ứng Thanh Mặc Nhan trước bốn mươi tuổi tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, nếu sau bốn mươi tuổi vẫn không có con nối dõi thì mới tính toán sau, chỉ bằng điểm này thôi, đã đủ khiến Tần Thiệu Du cảm thấy vừa lòng.
Nhưng hiện tại đổi lại là nhị thiếu gia, dù cho là người trong nhà, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nhị thiếu gia tự tin tràn đầy đứng trước mặt mẫu thân nói muốn cưới nàng làm thiếp, nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Thà làm thê gia đình bình thường, cũng không muốn làm thiếp nhà hào môn.
"Mẫu thân, ta không muốn gả đến Hầu phủ..." Trong thanh âm Tần Thiệu Du mang theo tiếng khóc nức nở.
Nha hoàn bên cạnh thấp giọng an ủi: "Tiểu thư, đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, người nói nhỏ chút."
Kháng chỉ chính là tội lớn.
Tần Thiệu Du nghẹn ngào nói: "Nếu thật sự muốn ép ta gả cho nhị thiếu gia, còn không bằng để ta đâm đầu chết ở chỗ này luôn còn tốt hơn."
Nha hoàn bị dọa trắng mặt.
"Nói ngốc cái gì hả." Mẫu thân Tần Thiệu Du quát lớn nói: "Ngươi phải tin tưởng biểu ca ngươi."
Nha hoàn cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, không phải Thiếu khanh đại nhân đã nói rồi sao, hắn đã an bài tốt mọi chuyện, tiểu thư người chỉ cần an tâm đợi gả thôi."
Thái giám mở thánh chỉ ra.
Lão Hầu gia mang theo mọi người quỳ xuống, tiếp chỉ.
Thanh âm thái giám lười biếng, kéo dài nói: "Nhị công tử Thanh Hầu phủ Thanh Cẩm Chi, kiến thức uyên bác, phải chọn hiền nữ tương xứng, Liễu Dương quận chúa nay đã gần đến tuổi cập kê, thiện lương nhân hậu, tướng mạo xuất chúng, cực được trẫm yêu quý, thích hợp ngồi vào vị trí chính thê của nhị công tử... Cuối năm tùy ý chọn ngày thành hôn, khâm thử."