Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Ngược đãi tàn nhẫn!
Phương Vỹ Huyền đá bay bảo vệ đang đứng trước mặt, đi thẳng vào trong.
“Có người xông vào, gọi đội bảo vệ khẩn cấp!” Một người phục vụ nhặt bộ đàm và hét lên.
Phương Vỹ Huyền tiến lên phía trước một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt người phục vụ này.
“Dương Anh Tâm ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Dương, cậu chủ Dương, cậu ta, cậu ta đang..." Nhân viên phục vụ bị dọa sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy.
"Phương Vỹ Huyền, là cậu! Cậu làm gì ở đây? Đây đâu phải là nơi cậu có thể đến?" Triệu Đàm Tuyết đang đứng trước cửa phòng, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hiện lên vẻ oán độc.
Bây giờ tâm trạng của cô ta rất tệ, thậm chí cô ta còn không để ý đến tình hình xung quanh.
“Dương Anh Tâm đang ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Cậu ta ở đâu thì liên quan gì đến cái rắm nhà cậu! Cút ra khỏi đây cho tôi…” Triệu Đàm Tuyết còn chưa kịp dứt lời Phương Vỹ Huyền đã túm lấy tóc cô ta, nâng cả người cô ta lên.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cửa phòng bật mở, Dương Anh Tâm từ bên trong thò đầu ra.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Dương Anh Tâm, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.
"Là mày?"
Sắc mặt Dương Anh Tâm khẽ biến, cậu ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại dám tìm tới nơi này!
“Nhưng cũng vừa đúng lúc, nếu đám sát thủ kia không giết được mày thì để tao tự tay giải quyết mày!” Dương Anh Tâm cười lạnh lùng, thầm nghĩ.
Nơi này chính là quán bar Thâm Lan, là địa bàn của nhà họ Dương!
Ở chỗ này cho dù có dùng loạn côn đánh chết Phương Vỹ Huyền thì cũng không cần gánh chịu bất kỳ hậu quả gì!
Phương Vỹ Huyền ném Triệu Đàm Tuyết đang gào thét sang một bên, chậm rãi đi về phía Dương Anh Tâm, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
Có điều nụ cười này quá lạnh lùng.
Dương Anh Tâm nhìn thoáng qua một đống hỗn độn phía sau lưng Phương Vỹ Huyền, lắc đầu, nói: "Phương Vỹ Huyền, mày thật đúng là không biết sống chết, dám gây sự ở địa bàn của nhà họ Dương chúng tao. ”
Phương Vỹ Huyền không nói gì, đi tới trước cửa phòng, một cước đá tung cửa.
Rầm!
Ngay lập tức, cửa phòng bên cạnh Dương Anh Tâm cũng lập tức bị đá bay.
Dương Anh Tâm đụng vào tường, ngã đến nỗi choáng váng.
Phương Vỹ Huyền đi vào phòng, tiếp tục bước về phía Dương Anh Tâm.
Lúc này trên người Dương Anh Tâm chỉ mặc một cái quần lót, thoạt nhìn rất buồn cười.1
Đường Thanh Hiền đang nằm xụi lơ trên ghế sô pha nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong mắt cô ta tràn đầy sự vui mừng và ngạc nhiên.
Là Phương Vỹ Huyền!
Anh đây rồi! Anh ấy đến để cứu tôi!1
Dương Anh Tâm ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền đang chậm rãi đến gần, oán hận nói: "Phương Vỹ Huyền, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi nơi này! ”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng truyền đến một tràng tiếng bước chân.
"Anh ấy đang ở trong phòng, mau chóng tới đó! Bảo vệ cậu chủ Dương!”
Một đội ngũ bảo vệ gần bốn mươi người đi lên lầu, bọn họ lập tức xông vào phòng, ngăn chặn Phương Vỹ Huyền trong phòng.
Dương Anh Tâm đứng lên, cười lạnh nói: "Phương Vỹ Huyền, mày cứ chờ chết đi! ”
"Cậu cảm thấy những người này có thể bảo vệ cậu sao?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.
“Tao cảm thấy bọn họ không những có thể bảo vệ tao mà còn có thể đánh chết mày!” Dương Anh Tâm nhếch miệng cười, tàn nhẫn nói.
Cùng lúc đó cậu ta ra hiệu cho đám bảo vệ động tay động chân với Phương Vỹ Huyền.
Vài tên bảo vệ lập tức rút côn sắt bên hông ra, vung về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, tung một cước đạp vào ngực tên bảo vệ đang xông lên phía trước.
Uỳnh!
Một tiếng trầm đục vang lên, tên bảo vệ đó và vài tên bảo vệ đứng phía sau cùng nhau bay ngược ra ngoài.
Cách sơn đả ngưu!
Cú đá này khiến những nhân viên bảo vệ khác đứng trước cửa phòng sững sờ tại chỗ.
“Ngẩn người cái gì, mau xông lên cho tao!” Sắc mặc Dương Anh Tâm vô cùng khó coi, hô to.
Những tên bảo vệ đó xốc lại tinh thần, tiếp tục cầm côn sắt xông về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền bước lên phía trước một bước, lao vào đám người.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”
Mỗi tiếng vang đều kéo theo những tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
Những tên bảo vệ này ở trước mặt Phương Vỹ Huyền giống như những con rối bị đánh bay tứ tung.
Trong vòng vài chục giây, cả đại đội bảo vệ không còn ai có thể đứng lên, toàn bộ đều nằm ngất lịm trên mặt đất.
Lúc này Dương Anh Tâm vẫn luôn đứng sau lưng Phương Vỹ Huyền, cậu ta thừa dịp Phương Vỹ Huyền không chú ý, cầm một con dao găm trên bàn trà rồi dùng hết toàn lực đâm về phía Phương Vỹ Huyền.
“Phương Vỹ Huyền, mày chết đi!” Ánh mắt Dương Anh Tâm vô cùng thâm độc.
Nhìn thấy cảnh này hai mắt Đường Thanh Hiền mở to, cô ta há hốc miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mắt thấy con dao găm sắc bén trong tay Dương Anh Tâm sắp đâm vào người Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt đẹp của Đường Thanh Hiền ngập tràn nước mắt.
Nhưng một giây sau Phương Vỹ Huyền nhanh chóng xoay người, tay không bắt lấy lưỡi dao.
Cạch Cạch!
Lưỡi đao trực tiếp bị Phương Vỹ Huyền dùng tay bóp nát!
Mà bàn tay của Phương Vỹ Huyền ngay cả một giọt máu cũng không rơi ra!
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Dương Anh Tâm chấn động!
Tối hôm qua, cậu ta nghe Dương Yến Xuân kể rằng Phương Vỹ Huyền dễ dàng đánh bại Tiên Thiên Cửu Đoạn Bạch Thịnh Phát nhưng trong lòng không thèm tin, cậu ta cảm thấy Phương Vỹ Huyền không thể có được sức mạnh như vậy, chắc chắn là có tác động từ bên ngoài.
Nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy thực lực của Phương Vỹ Huyền, cậu ta ngây người.
Phương Vỹ Huyền... Sao nó có thể mạnh như vậy?
"Dương Anh Tâm, tôi thật sự đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng đáng tiếc cậu không biết quý trọng." Phương Vỹ Huyền nhìn sắc mặt Dương Anh Tâm trắng bệch, lạnh nhạt nói.
Dương Anh Tâm thật sự rất sợ hãi, hai chân bắt đầu nhũn ra, lui về phía sau.
"Phương Vỹ Huyền. Mày đừng có làm bậy, nếu như mày làm tao bị thương, nhà họ Dương chúng tao có chết cũng không tha cho mày. Chị tao, anh tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.” Dương Anh Tâm vừa lui ra sau vừa nói.
Phương Vỹ Huyền không hề phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhặt một cây gậy sắt đi về phía Dương Anh Tâm.
Dương Anh Tâm còn đang lui về phía sau, cậu ta đã lui tới vách tường, không thể tiếp tục lùi về sau nữa.
"Phương Vỹ Huyền, cậu bình tĩnh một chút, tôi không làm gì Đường Thanh Hiền cả. Triệu Đàm Tuyết có thể làm chứng, tôi mới chỉ chuẩn bị bắt đầu thôi. Cậu đã tới đây rồi, tôi thực sự không làm gì cô ta!” Dương Anh Tâm hô to.
Lúc này Phương Vỹ Huyền mới chú ý tới Đường Thanh Hiền đang nằm trên ghế sô pha.
Lúc trước anh chỉ biết chỗ đó có người, không thèm để ý là ai.
Có vẻ như cô ta đã bị đánh thuốc mê.
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền, thu hồi tầm mắt.
Không nghe lời ông đây giờ phải chịu thiệt thòi. Đặc biệt là khi ông đây là một ông già gần năm ngàn tuổi, mấy lời của ông đây càng chính xác hơn.
Nhưng mà tối nay Phương Vỹ Huyền tới nơi này cũng không phải vì Đường Thanh Hiền.
Nghĩ đến gương mặt đầy máu của Vu Ánh Nguyệt ánh mắt Phương Vỹ Huyền càng thêm lạnh lùng.
"Cậu, cậu đừng tới đây. Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu..." Hai chân Dương Anh Tâm run rẩy, cậu ta la lên.
Lúc này cậu ta làm gì còn dáng vẻ của cậu chủ nhà họ Dương kiêu ngạo ương bướng như thường ngày?
Phương Vỹ Huyền bước tới trước mặt Dương Anh Tâm, anh giơ gậy sắt lên, đập một phát vào đùi phải Dương Anh Tâm.
Rắc!
Tiếng xương nứt gãy khiến người ta sợ hãi vang lên.
Dương Anh Tâm kêu gào thảm thiết, ôm lấy đầu gối phải, đau đến nỗi dậm chân.
"Phương Vỹ Huyền, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu..." Triệu Đàm Tuyết nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đối xử với Dương Anh Tâm như vậy thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt, la lớn.
Phương Vỹ Huyền vốn không để ý tới cô ta, lại giơ gậy sắt lên, đập xuống bên chân trái của Dương Anh Tâm.
"Rắc rắc!"
Bây giờ tới xương bắp chân trực tiếp bị đánh gãy!
"A..."
Dương Anh Tâm đau đớn kêu lên, cả người ngồi bệt trên mặt đất, cậu ta đau đớn rơi nước mắt.
"Dương Anh Tâm..." Triệu Đàm Tuyết muốn chạy tới nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.
Lúc này, Khâu Khinh Đàm ngồi trong phòng đối diện lén lút thò đầu ra thì trông thấy cảnh Phương Vỹ Huyền giơ gậy sắt lên, từng gậy vung về phía Dương Anh Tâm.
Rốt cuộc Dương Anh Tâm trêu chọc gì kẻ thù vậy? Chuyện này quá tàn nhẫn!
Khâu Khinh Đàm sợ tới mức cả người phát run, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dương Yến Xuân.
Trong tình huống trước mắt, chỉ có cách tìm Dương Yến Xuân mới có thể cứu mạng Dương Anh Tâm!
Nhà họ Dương, Dương Yến Xuân đang ở trong phòng sách xem văn kiện, đột nhiên điện thoại vang lên.
"Alo? Có chuyện gì vậy... Anh đang nói cái gì vậy?” Dương Yến Xuân vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy.
“Cô Dương ơi, nếu cô không cho người tới cứu cậu chủ Dương thì cậu ta sẽ bị người ta đánh chết mất!” Khâu Khinh Đàm nói.
Trong lúc nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết của Dương Húc truyền đến, Dương Yến Xuân nghe được rõ ràng.
"Tôi lập tức phái người tới đó! Anh nghĩ cách cầm chân người đàn ông đó đi!” Hai mắt của Dương Yến Xuân đỏ bừng, cô ta cúp điện thoại.
Phương Vỹ Huyền, nhất định là Phương Vỹ Huyền!
Chết tiệt!
Trái tim Dương Yến Xuân đập rất nhanh, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Anh Tâm, cô ta không còn cách nào để giữ được bình tĩnh.
Nếu như Dương Anh Tâm thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta nhất định sẽ khiến Phương Vỹ Huyền tan xương nát thịt!
Dương Yến Xuân vội vàng định ra ngoài, nhưng đi được vài bước cô ta lại dừng lại.
Ngay cả Bạch Thịnh Phát cấp chín Tiên Thiên cũng bị Phương Vỹ Huyền đánh bại một cách dễ dàng, nếu cô ta tùy tiện tới đó không những không có cách cứu được Dương Anh Tâm mà chính cô ta cũng có thể sẽ khó rời khỏi!
"Không thể tới đó..." Trong lòng Dương Yến Xuân nóng như lửa đốt, suy nghĩ cách đối phó.
Nhà họ Dương còn vài võ giả cấp chín nhưng võ giả cấp chín vốn không có cách nào đánh lại Phương Vỹ Huyền!
Tìm anh trai?
Gần đây anh trai đang bế quan, nhất thời không thể trở về!
Đầu óc Dương Yến Xuân nhanh chóng xoay vòng.
Sau đó cô ta nhớ tới một gã bán bộ tông sư đã từng hợp tác lúc trước!
Dương Yến Xuân lập tức cầm lấy điện thoại di động, nhấn số.
“Thầy Hàn, tôi có chuyện khẩn cấp cần ngài giúp đỡ, về phần thù lao ngài có thể tùy ý ra giá!”
“Có người xông vào, gọi đội bảo vệ khẩn cấp!” Một người phục vụ nhặt bộ đàm và hét lên.
Phương Vỹ Huyền tiến lên phía trước một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt người phục vụ này.
“Dương Anh Tâm ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Dương, cậu chủ Dương, cậu ta, cậu ta đang..." Nhân viên phục vụ bị dọa sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy.
"Phương Vỹ Huyền, là cậu! Cậu làm gì ở đây? Đây đâu phải là nơi cậu có thể đến?" Triệu Đàm Tuyết đang đứng trước cửa phòng, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hiện lên vẻ oán độc.
Bây giờ tâm trạng của cô ta rất tệ, thậm chí cô ta còn không để ý đến tình hình xung quanh.
“Dương Anh Tâm đang ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Cậu ta ở đâu thì liên quan gì đến cái rắm nhà cậu! Cút ra khỏi đây cho tôi…” Triệu Đàm Tuyết còn chưa kịp dứt lời Phương Vỹ Huyền đã túm lấy tóc cô ta, nâng cả người cô ta lên.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cửa phòng bật mở, Dương Anh Tâm từ bên trong thò đầu ra.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Dương Anh Tâm, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.
"Là mày?"
Sắc mặt Dương Anh Tâm khẽ biến, cậu ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại dám tìm tới nơi này!
“Nhưng cũng vừa đúng lúc, nếu đám sát thủ kia không giết được mày thì để tao tự tay giải quyết mày!” Dương Anh Tâm cười lạnh lùng, thầm nghĩ.
Nơi này chính là quán bar Thâm Lan, là địa bàn của nhà họ Dương!
Ở chỗ này cho dù có dùng loạn côn đánh chết Phương Vỹ Huyền thì cũng không cần gánh chịu bất kỳ hậu quả gì!
Phương Vỹ Huyền ném Triệu Đàm Tuyết đang gào thét sang một bên, chậm rãi đi về phía Dương Anh Tâm, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
Có điều nụ cười này quá lạnh lùng.
Dương Anh Tâm nhìn thoáng qua một đống hỗn độn phía sau lưng Phương Vỹ Huyền, lắc đầu, nói: "Phương Vỹ Huyền, mày thật đúng là không biết sống chết, dám gây sự ở địa bàn của nhà họ Dương chúng tao. ”
Phương Vỹ Huyền không nói gì, đi tới trước cửa phòng, một cước đá tung cửa.
Rầm!
Ngay lập tức, cửa phòng bên cạnh Dương Anh Tâm cũng lập tức bị đá bay.
Dương Anh Tâm đụng vào tường, ngã đến nỗi choáng váng.
Phương Vỹ Huyền đi vào phòng, tiếp tục bước về phía Dương Anh Tâm.
Lúc này trên người Dương Anh Tâm chỉ mặc một cái quần lót, thoạt nhìn rất buồn cười.1
Đường Thanh Hiền đang nằm xụi lơ trên ghế sô pha nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong mắt cô ta tràn đầy sự vui mừng và ngạc nhiên.
Là Phương Vỹ Huyền!
Anh đây rồi! Anh ấy đến để cứu tôi!1
Dương Anh Tâm ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền đang chậm rãi đến gần, oán hận nói: "Phương Vỹ Huyền, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi nơi này! ”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng truyền đến một tràng tiếng bước chân.
"Anh ấy đang ở trong phòng, mau chóng tới đó! Bảo vệ cậu chủ Dương!”
Một đội ngũ bảo vệ gần bốn mươi người đi lên lầu, bọn họ lập tức xông vào phòng, ngăn chặn Phương Vỹ Huyền trong phòng.
Dương Anh Tâm đứng lên, cười lạnh nói: "Phương Vỹ Huyền, mày cứ chờ chết đi! ”
"Cậu cảm thấy những người này có thể bảo vệ cậu sao?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.
“Tao cảm thấy bọn họ không những có thể bảo vệ tao mà còn có thể đánh chết mày!” Dương Anh Tâm nhếch miệng cười, tàn nhẫn nói.
Cùng lúc đó cậu ta ra hiệu cho đám bảo vệ động tay động chân với Phương Vỹ Huyền.
Vài tên bảo vệ lập tức rút côn sắt bên hông ra, vung về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, tung một cước đạp vào ngực tên bảo vệ đang xông lên phía trước.
Uỳnh!
Một tiếng trầm đục vang lên, tên bảo vệ đó và vài tên bảo vệ đứng phía sau cùng nhau bay ngược ra ngoài.
Cách sơn đả ngưu!
Cú đá này khiến những nhân viên bảo vệ khác đứng trước cửa phòng sững sờ tại chỗ.
“Ngẩn người cái gì, mau xông lên cho tao!” Sắc mặc Dương Anh Tâm vô cùng khó coi, hô to.
Những tên bảo vệ đó xốc lại tinh thần, tiếp tục cầm côn sắt xông về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền bước lên phía trước một bước, lao vào đám người.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”
Mỗi tiếng vang đều kéo theo những tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
Những tên bảo vệ này ở trước mặt Phương Vỹ Huyền giống như những con rối bị đánh bay tứ tung.
Trong vòng vài chục giây, cả đại đội bảo vệ không còn ai có thể đứng lên, toàn bộ đều nằm ngất lịm trên mặt đất.
Lúc này Dương Anh Tâm vẫn luôn đứng sau lưng Phương Vỹ Huyền, cậu ta thừa dịp Phương Vỹ Huyền không chú ý, cầm một con dao găm trên bàn trà rồi dùng hết toàn lực đâm về phía Phương Vỹ Huyền.
“Phương Vỹ Huyền, mày chết đi!” Ánh mắt Dương Anh Tâm vô cùng thâm độc.
Nhìn thấy cảnh này hai mắt Đường Thanh Hiền mở to, cô ta há hốc miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mắt thấy con dao găm sắc bén trong tay Dương Anh Tâm sắp đâm vào người Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt đẹp của Đường Thanh Hiền ngập tràn nước mắt.
Nhưng một giây sau Phương Vỹ Huyền nhanh chóng xoay người, tay không bắt lấy lưỡi dao.
Cạch Cạch!
Lưỡi đao trực tiếp bị Phương Vỹ Huyền dùng tay bóp nát!
Mà bàn tay của Phương Vỹ Huyền ngay cả một giọt máu cũng không rơi ra!
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Dương Anh Tâm chấn động!
Tối hôm qua, cậu ta nghe Dương Yến Xuân kể rằng Phương Vỹ Huyền dễ dàng đánh bại Tiên Thiên Cửu Đoạn Bạch Thịnh Phát nhưng trong lòng không thèm tin, cậu ta cảm thấy Phương Vỹ Huyền không thể có được sức mạnh như vậy, chắc chắn là có tác động từ bên ngoài.
Nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy thực lực của Phương Vỹ Huyền, cậu ta ngây người.
Phương Vỹ Huyền... Sao nó có thể mạnh như vậy?
"Dương Anh Tâm, tôi thật sự đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng đáng tiếc cậu không biết quý trọng." Phương Vỹ Huyền nhìn sắc mặt Dương Anh Tâm trắng bệch, lạnh nhạt nói.
Dương Anh Tâm thật sự rất sợ hãi, hai chân bắt đầu nhũn ra, lui về phía sau.
"Phương Vỹ Huyền. Mày đừng có làm bậy, nếu như mày làm tao bị thương, nhà họ Dương chúng tao có chết cũng không tha cho mày. Chị tao, anh tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.” Dương Anh Tâm vừa lui ra sau vừa nói.
Phương Vỹ Huyền không hề phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhặt một cây gậy sắt đi về phía Dương Anh Tâm.
Dương Anh Tâm còn đang lui về phía sau, cậu ta đã lui tới vách tường, không thể tiếp tục lùi về sau nữa.
"Phương Vỹ Huyền, cậu bình tĩnh một chút, tôi không làm gì Đường Thanh Hiền cả. Triệu Đàm Tuyết có thể làm chứng, tôi mới chỉ chuẩn bị bắt đầu thôi. Cậu đã tới đây rồi, tôi thực sự không làm gì cô ta!” Dương Anh Tâm hô to.
Lúc này Phương Vỹ Huyền mới chú ý tới Đường Thanh Hiền đang nằm trên ghế sô pha.
Lúc trước anh chỉ biết chỗ đó có người, không thèm để ý là ai.
Có vẻ như cô ta đã bị đánh thuốc mê.
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền, thu hồi tầm mắt.
Không nghe lời ông đây giờ phải chịu thiệt thòi. Đặc biệt là khi ông đây là một ông già gần năm ngàn tuổi, mấy lời của ông đây càng chính xác hơn.
Nhưng mà tối nay Phương Vỹ Huyền tới nơi này cũng không phải vì Đường Thanh Hiền.
Nghĩ đến gương mặt đầy máu của Vu Ánh Nguyệt ánh mắt Phương Vỹ Huyền càng thêm lạnh lùng.
"Cậu, cậu đừng tới đây. Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu..." Hai chân Dương Anh Tâm run rẩy, cậu ta la lên.
Lúc này cậu ta làm gì còn dáng vẻ của cậu chủ nhà họ Dương kiêu ngạo ương bướng như thường ngày?
Phương Vỹ Huyền bước tới trước mặt Dương Anh Tâm, anh giơ gậy sắt lên, đập một phát vào đùi phải Dương Anh Tâm.
Rắc!
Tiếng xương nứt gãy khiến người ta sợ hãi vang lên.
Dương Anh Tâm kêu gào thảm thiết, ôm lấy đầu gối phải, đau đến nỗi dậm chân.
"Phương Vỹ Huyền, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu..." Triệu Đàm Tuyết nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đối xử với Dương Anh Tâm như vậy thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt, la lớn.
Phương Vỹ Huyền vốn không để ý tới cô ta, lại giơ gậy sắt lên, đập xuống bên chân trái của Dương Anh Tâm.
"Rắc rắc!"
Bây giờ tới xương bắp chân trực tiếp bị đánh gãy!
"A..."
Dương Anh Tâm đau đớn kêu lên, cả người ngồi bệt trên mặt đất, cậu ta đau đớn rơi nước mắt.
"Dương Anh Tâm..." Triệu Đàm Tuyết muốn chạy tới nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.
Lúc này, Khâu Khinh Đàm ngồi trong phòng đối diện lén lút thò đầu ra thì trông thấy cảnh Phương Vỹ Huyền giơ gậy sắt lên, từng gậy vung về phía Dương Anh Tâm.
Rốt cuộc Dương Anh Tâm trêu chọc gì kẻ thù vậy? Chuyện này quá tàn nhẫn!
Khâu Khinh Đàm sợ tới mức cả người phát run, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dương Yến Xuân.
Trong tình huống trước mắt, chỉ có cách tìm Dương Yến Xuân mới có thể cứu mạng Dương Anh Tâm!
Nhà họ Dương, Dương Yến Xuân đang ở trong phòng sách xem văn kiện, đột nhiên điện thoại vang lên.
"Alo? Có chuyện gì vậy... Anh đang nói cái gì vậy?” Dương Yến Xuân vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy.
“Cô Dương ơi, nếu cô không cho người tới cứu cậu chủ Dương thì cậu ta sẽ bị người ta đánh chết mất!” Khâu Khinh Đàm nói.
Trong lúc nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết của Dương Húc truyền đến, Dương Yến Xuân nghe được rõ ràng.
"Tôi lập tức phái người tới đó! Anh nghĩ cách cầm chân người đàn ông đó đi!” Hai mắt của Dương Yến Xuân đỏ bừng, cô ta cúp điện thoại.
Phương Vỹ Huyền, nhất định là Phương Vỹ Huyền!
Chết tiệt!
Trái tim Dương Yến Xuân đập rất nhanh, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Anh Tâm, cô ta không còn cách nào để giữ được bình tĩnh.
Nếu như Dương Anh Tâm thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta nhất định sẽ khiến Phương Vỹ Huyền tan xương nát thịt!
Dương Yến Xuân vội vàng định ra ngoài, nhưng đi được vài bước cô ta lại dừng lại.
Ngay cả Bạch Thịnh Phát cấp chín Tiên Thiên cũng bị Phương Vỹ Huyền đánh bại một cách dễ dàng, nếu cô ta tùy tiện tới đó không những không có cách cứu được Dương Anh Tâm mà chính cô ta cũng có thể sẽ khó rời khỏi!
"Không thể tới đó..." Trong lòng Dương Yến Xuân nóng như lửa đốt, suy nghĩ cách đối phó.
Nhà họ Dương còn vài võ giả cấp chín nhưng võ giả cấp chín vốn không có cách nào đánh lại Phương Vỹ Huyền!
Tìm anh trai?
Gần đây anh trai đang bế quan, nhất thời không thể trở về!
Đầu óc Dương Yến Xuân nhanh chóng xoay vòng.
Sau đó cô ta nhớ tới một gã bán bộ tông sư đã từng hợp tác lúc trước!
Dương Yến Xuân lập tức cầm lấy điện thoại di động, nhấn số.
“Thầy Hàn, tôi có chuyện khẩn cấp cần ngài giúp đỡ, về phần thù lao ngài có thể tùy ý ra giá!”