Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 452
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Cái gì, Du Du quận chúa bị cướp đi?!” Ngô Minh sợ hết hồn.
Nghe được nữ tử bị cướp đi, Ngô Minh trước tiên nghĩ đến chính là bị XXOO trước tiên, không, có thể vận khí hảo một chút, đầu tiên là dạy dỗ, sau đó bị đem đi bán đấu giá, sau đó…
Không đúng, Du Du quận chúa mới năm tuổi a, chuyện như vậy đều còn muốn quá sớm. Bất quá Ngô Minh không dám bài trừ có hiệu trưởng hoặc cầm thú tiên sư gì đó tồn tại hay không.
Vội hỏi: “Ngân thị vệ trưởng là có cái tinh cấp huyền khí gì, làm sao có thể cướp người đi?”
Cái tiểu giáo kia mất máu không ít, môi hoàn toàn trắng bệch, âm thanh dần dần yếu ớt nói: “Vốn là chúng ta đã giấu diếm được truy binh nước Vũ, đang chờ lặng yên rời đi. Nhưng là Ngân thị vệ trưởng đột nhiên phản bội, hơn nữa dĩ nhiên thực lực so với Kim thị vệ trưởng còn lợi hại hơn, giết Kim thị vệ trưởng…”
“Ngân thị vệ trưởng bắt cóc quận chúa, đi về hướng nào?” Ngô Minh vội hỏi.
“Hướng về bên kia đi rồi…” Tiểu giáo nỗ lực chỉ một thoáng phương hướng khe núi bên trái.
Ngô Minh kỳ quái, nâng sau gáy hắn hỏi xác nhận: “Hắn không có chạy theo quân lính Vũ quốc, mà là hướng về bên kia?”
“Vâng, không sai…”
Ngô Minh lại vội vàng hỏi: “Bên người thế tử còn có bao nhiêu binh mã?”
“Ba trăm huyền võ binh sĩ của Ngụy nữ tướng chưa tổn thất, còn có chí ít hai ngàn tinh binh phổ thông.”
Phỏng chừng thế tử là muốn để dành huyền võ binh sĩ lại cho thời khắc quan trọng nhất, vì lẽ đó trước sau không để bọn họ tiếp trận, Ngô Minh phán đoán, lại vội vàng hỏi: “Còn có cái cao thủ gì hầu ở bên người thế tử?”
“Bi Thu, Tàn Đông hai vị cao thủ bên người thế tử.”
Ngô Minh vừa nghe liền yên tâm. Bi Thu ông lão là nguyệt giai, cùng Tàn Đông đều là một trong xuân Hạ thu đông tứ đại hộ vệ bên người Tề vương, cũng đâu phải yếu.
Tề vương vẫn là rất cam lòng bỏ tiền vốn. Lần này con trai ruột cùng con gái ra ngoài, lại phái thêm một tên thiếp thân hộ vệ cao cấp khác đi theo ra ngoài.
Chỉ là muội muội chốn ở nơi kín đáo bên cạnh khe núi. Làm sao không cho một vị cao thủ cùng đi? Kết quả Ngân thị vệ trưởng một trong kim ngân đồng thiết bốn tên thị vệ trưởng của thế tử làm phản, dẫn đến không có cao thủ có thể trấn áp.
Ngô Minh dựa vào thông tin có được, cũng không biết Ngân thị vệ trưởng đến trình độ nào, chỉ có thể đại khái đánh giá là tám chín tinh.
Dựa theo tính tình thế tử, là nhất định sẽ sắp xếp Tàn Đông hoặc Bi Thu ông lão lưu lại chiếu cố muội muội. Nhưng cũng có thể suy đoán chừng hai vị cao thủ sẽ không đồng ý với sắp xếp của thế tử. Hai vị cao thủ lõi đời kinh nghiệm phong phú, sẽ không ở loại thời khắc mấu chốt này xử trí theo cảm tính, cũng sẽ không cùng bồi thế tử lên cơn điên tình. Cái gọi là bỏ đại phóng tiểu, bọn họ sẽ chỉ dốc toàn lực bảo vệ thế tử có ý nghĩa chính trị không tầm thường.
Ngô Minh không nghĩ tới chính là. thế tử lúc đó càng thêm quả đoán, cắn răng không có an bài hai vị cao thủ đi cùng em gái của mình.
Bởi vì Kim thị vệ trưởng đã ở nơi khe núi lấy mệnh tử thủ, vì lẽ đó hắn chỉ có thể sắp xếp Ngân thị vệ trưởng kém một bậc suất đội chăm sóc em gái.
Bi Thu, Tàn Đông hai vị lão giả, còn muốn đối với quyết đoán của thế tử khá là khen ngợi, cho rằng tương đối có tác phong của một bậc quân vương. Nhưng thế tử ở trong lúc chạy gấp lại bị thương, chỉ là bí mật không thể để cho bất luận người nào nhìn thấy.
Ngô Minh còn muốn hỏi tiểu giáo mấy câu, nhưng hắn vừa nãy ở vài câu chữ tương đối vang dội kia sau. Như là tiêu hao hết sức lực vốn có vậy, cả người dần dần suy nhược xuống.
Ngô Minh thở dài, móc ra một viên đan dược.
Hắn đã không cứu, viên đan dược kia nên nói là lãng phí sao? Nhưng mình cũng nên làm như thế một thoáng, hơi tận nhân đạo, tạm thời biểu thị cảm tạ cùng áy náy đi.
Ngô Minh đang chuẩn bị để vào trong miệng hắn. Tiểu giáo rồi lại mở mắt ra: “Tiêu cô nương, cầu ngươi, cầu ngươi đi cứu quận chúa! Không có ai biết nàng bị người cướp đi, thế tử cũng không biết. Ngươi không cần lo ta, cũng không muốn lãng phí đan dược. Tiểu nhân đã không còn dùng được.”
“Ai nói? Ngươi chịu đựng…” Ngô Minh còn muốn nỗ lực an ủi.
Tiểu giáo con mắt nhắm lại, nặng nề nói: “Tiêu cô nương. Ông trời để tiểu nhân sống tạm đến hiện tại, tất nhiên là vì muốn mang tin tức này nói cho cô nương. Tiểu nhân hiểu số mệnh, liền cầu một đao thống khoái…”
Gò má của hắn co giật, cả người run rẩy liên tục.
Ngô Minh biết, đây là cảm giác đau thần kinh đi ngang qua sau hôn mê mới vừa thức tỉnh tiền kỳ tê liệt, bắt đầu mức độ đau đớn vô cùng vọt tới.
“Nói cho ta tên của ngươi.” Ngô Minh nói.
Tiểu giáo giãy giụa nói: “Tiểu nhân gọi Vi Bất Tiểu…”
“Công lao của người như tên, công trạng không nhỏ.” Ngô Minh gật đầu: “Yên lòng đi, ta sẽ đem tên của ngươi mang về Tề đô, ghi khắc ngươi công lao, ấm huệ người nhà của ngươi.”
Ngô Minh đem binh khí rơi xuống bên cạnh hắn nhặt lên đến, ở nơi xương cổ của hắn đột nhiên hơi dùng sức.
Ở dưới khả năng khống chế lực siêu cấp của tiến hóa khung máy móc, cột sống thần kinh trong nháy mắt bị vật nhọn xuyên thấu qua xương phá hoại. Cảm giác đau nửa người dưới của tiểu giáo biến mất.
“Cảm tạ…” Tiểu giáo lộ ra một nụ cười nhẹ.
Hắn trọng thương, vào thời khắc này cả người thanh thản.
Ngô Minh lại hơi dùng sức, đâm vào thân thể động mạch bị chặt đứt.
Máu nóng từ sau gái phun ra ngoài, nhuộm đỏ một tay Ngô Minh.
Hầu như không có mang theo đau đớn, nàng đưa hắn sớm ra đi chút.
So với trước buông tha năm tên võ giả do cái ông lão kia cầm đầu, Ngô Minh nhưng vào lúc này ra tay giết tiểu giáo nước Tề.
Nhưng trong lòng nàng phi thường rõ ràng, giết chết kẻ địch cùng giết chết người mình đều là giết chóc, cũng không có cái hành vi nào phân chia thần Thánh hoặc thấp hèn.
Nếu như tông chủ mọi người biết Ngô Minh quan* rõ thị phi như vậy, cũng là sẽ mừng rỡ một phen. Phán đoán sáng suốt lập trường phân minh như vậy, phi thường có lợi cho Ngô Minh đột phá tâm cảnh nguyệt giai trở lên. (*quan ở đây không đơn giản là nhìn mà còn mang ý nghĩa là thế giới quan)
Ở thời đại này, tư tưởng chủ lưu là vì nước mà chiến. Thật giống như người tiểu binh này vì nước Tề hùng hồn chịu chết vậy, rất nhiều người đều coi đố là tín ngưỡng của cả đời.
Ngô Minh ở một thế giới khác chịu đến giáo dục nhưng tuyệt nhiên không giống, đương nhiên sự giáo dục của nàng bao hàm giáo dục tuổi đi học cùng hoạt hình điện ảnh các loại ảnh hưởng, ngược lại là hoạt hình những vật này đối với thế giới quan của nàng nổi lên hình thành tác dụng càng trọng yếu hơn.
Rất nhiều thế giới quan của phim hoạt hình Nhật Bản có chút vặn vẹo, nhưng theo phương diện nào đó tới nói nhưng là phi thường tiến bộ. Chí ít vượt xa giáo điều lừa dối trên sách giáo khoa. Vào thời khắc này, nàng tự tay giết tiểu giáo, cũng không có cái chướng ngại tâm lý gì, ở mức độ rất lớn được lợi từ hoạt hình ảnh hưởng.
Ngô Minh đem thi thể hắn nhẹ nhàng để xuống, suy tính một chút lại bất đắc dĩ giấu ở một chỗ tương đối kín đáo sau cái cây.
“Xin lỗi, không có thời gian giúp ngươi an táng.” Ngô Minh gửi một tiếng áy náy sau, động thân tiếp tục di chuyển.
Ngô Minh lấy một cái khăn tay cuối cùng lau máu tươi trên tay, giờ khắc này nhưng ở trong đầu vang lên âm thanh kim loại hoá nhắc nhở: ( lấy giết chóc vì danh, tiến trình mô phỏng drive chiến đấu 14%.)
Tiến hóa khung máy móc, chỉ sợ là một cái cỗ máy chiến tranh chứ? Ngô Minh nghe được âm thanh này xong liền không có bất kỳ cảm giác hài lòng nào.
Hoặc giả là trong lúc tiến hóa, liền miễn không được sinh tử cạnh tranh giết chóc?
Cơ bản có thể xác định, giết một người, tiến trình mô phỏng drive chiến đấu sẽ tăng cường 1%. Điều đó nói rõ là tiến hóa khung máy móc đang kích thích hồn thể muốn khai nhiều sát giới a.
Ngô Minh thiết tưởng chính mình ở trên chiến trường có thể hay không đại khai sát giới…
Hay là có thể chứ? Mình hẳn là nên tàn nhẫn đến quyết tuyệt chút. Dù sao mình không muốn chết, hơn nữa ở trên chiến trường chính là chiến sĩ, thân phận tuyệt nhiên không như võ giả hoặc người dân bình thường.
Võ giả nếu là muốn giết mình, hoặc là mang tội khá nặng, chính mình khẳng định cũng có năng lực hạ thủ được. Tỷ như giết đám người Ma Âm Cốc. Nhưng giống như nước Vũ thanh dã đoạn tin* loại phương thức này, Ngô Minh liền làm không được. (*thủ đoạn ở trên đường gặp người giết người hòng không để lộ tin hành quân)
Cái gọi là từ bất chưởng binh, vẫn rất có đạo lý. Nàng không phải không thừa nhận cái kế sách này của Vũ quốc tương đối lợi hại, thậm chí khả năng trực tiếp muốn mệnh của nước Tấn vốn dĩ thuộc về lười nhác phòng bị. Nhưng đổi lại là mình, không hẳn có thể quyết tâm đến thực hành cái kế sách tàn nhẫn này. (người hiền từ không nắm binh)
Ngô Minh quơ quơ đầu, tập trung tinh thần cân nhắc tiếp theo phải làm sao.
Đuổi theo thế tử, hay là cứu Du Du quận chúa?
Cái này…
Mình hình như, vẫn đúng là không phải hạng người lấy đại cục làm trọng a. Ngô Minh không khỏi cười khổ.
“Cái tên nhà ngươi, thực sự là không biết nặng nhẹ.” Ngô Minh gõ đầu mình một cái.
Dù cho việc thế tử tồn vong trực tiếp ảnh hưởng đến cục diện quốc chiến của nước Tề, cùng lòng dân của bách tính, nhưng trong lòng nàng xác thực chỉ là muốn đi cứu Du Du quận chúa.
Ngô Minh dọc theo phương hướng tiểu giáo chỉ trước đó, bắt đầu chậm rãi vòng quanh.
Sở dĩ vòng quanh, là bởi vì nàng phải tìm dấu vết Du Du quận chúa lưu lại.
Cho dù là có chó săn ở đây, cũng tuyệt đối không cách nào ở màn bụi mù lưu lại trong rừng tìm ra chuẩn xác mùi của mục tiêu. Nhưng tiến hóa khung máy móc căn bản là một sự tồn tại vượt qua đẳng cấp sinh vật, hệt như có bàn tay vàng* vậy để Ngô Minh rất nhanh tìm được mùi của Du Du quận chúa. (*từ ngữ mạng, ý nói nhân vật chính làm điều gì cũng rất dễ dàng)
Thông qua lần tìm người này, Ngô Minh còn có thể phát hiện mùi mồ hôi, mình nguyên lai đã nhớ kỹ hết thảy mùi vị của những người đã từng tiếp xúc qua. Chỉ cần có lòng đi tìm, cùng khoảng cách thời gian lại mùi không quá dài, hoàn toàn có thể tìm được tung tích.
Cẩn thận tránh né một ít trạm gác của võ giả Vũ quốc, Ngô Minh theo mùi, bắt đầu nhanh chóng đi tới.
Chạy đi mười mấy dặm đường, ra ngoài dự liệu của Ngô Minh là, ở một chỗ rẽ qua khe núi bên này phát hiện có cả doanh trại đơn sơ.
Doanh trại lâm thời của Vũ quốc! Thậm chí có chỗ còn đang dựng lên.
Trong lòng Ngô Minh cảm thấy lạnh lẽo.
Phiền phức lớn rồi.
Ngân thị vệ trưởng căn bản không phải làm phản, mà là gián điệp đã sớm tiềm tàng ở trong quân bộ nước Tề a.
Huyền Vũ vương Vũ quốc không hổ là bá giả danh tiếng rất lớn, chỉ sợ mấy chục năm trước cũng đã bắt tay vào cài nhân thủ. Làm người sầu lo chính là, trong quân bộ nước Tề còn có bao nhiêu người như vậy?
Chính mình tuy rằng có thể ung dung thu thập cường giả chín sao trở xuống, nhưng cái này không có nghĩa là chiến lực hơn mấy trăm ngàn người. Bởi vì nhân lực có lúc mà kiệt, đặc biệt thời điểm đối mặt với quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhiều chiêu thức phòng ngự đơn đả độc đấu rất mạnh của võ giả căn bản không lo nổi bốn phương tám hướng.
Hơn nữa nước Vũ kỳ tập lần này, có độ lượng võ giả trợ trận. Hai ba cái tám sao cao thủ có thể ung dung thu thập, nhưng nếu là mười cái thì sao đây? Mình tự ăn quả đắng đi. Nếu là hai ba cái chín sao cao thủ quấn lấy chính mình, chỉ sợ có thể chạy thoát cũng phải bị thương, chớ nói chi là mang theo Du Du quận chúa bên người chạy.
Doanh trại đóng quân theo thế bát giác, trung ương là đại bản doanh theo phương thức mậu kỷ thổ, rất có ý vị trận pháp. Tuy rằng có nhiều người đi lại, nhưng tuần tra vẫn là tương đối nghiêm ngặt.
Ở trận doanh phía ngoài có một ít trạm kiểm tra, thời đại khuyết thiếu giấy chứng nhận mang tính nghiêm ngặt, chỉ có thể dựa theo trang phục đến phân rõ địch ta. Nhưng liên quan đến trung quân cùng nội doanh, người tuần tra rất ít nhưng là không dễ giả mạo đi vào.
Ngô Minh quan sát từ đằng xa một trận, cảm thấy doanh trại đề phòng khá là nghiêm ngặt, khó có thể tìm chỗ trống lẻn vào.
Nhưng coi như là vậy, cũng phải nhắm mắt tìm cơ hội!
Ngô Minh nghĩ đến một lát, đột nhiên vỗ trán một cái.
Ha ha ha, những binh lính đi nhặt xác là dùng khăn đen che mặt! Ngô Minh mừng rỡ nhớ tới ở khe núi trước đó từng nhìn thấy nhân thủ thu dọn chiến trường của Vũ quốc