-
Chương 217
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Huyết mạch vừa thông, Mục Thanh Nhã liền trực tiếp ngồi dậy trong nháy mắt ôm lấy Ngô Minh.
Tất cả mọi người bên cạnh không cảm thấy kỳ quái, biết nàng là đang an ủi đồng bạn.
Ngô Minh nhưng là sợ hết hồn.
Trước mặt mọi người cùng một mỹ nữ ôm nhau, cảm thụ bộ ngực đối phương mềm mại cùng mình giằng co, nàng chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh.
Ngô Minh có chút ngượng ngùng tìm lời thoại nói: “Ách… Thanh Nhã, xiêm áo trên người ta rất bẩn, ngươi đừng đem mình cũng bị ô uế. Nếu không, trước tiên đi cứu Tông Trí Liên bọn họ?”
Mục Thanh Nhã vừa nghe, nguyên bản nước mắt còn ngậm ở bên trong viền mắt, suýt nữa rơi xuống.
Nhược Dao thực sự là quá thiện lương, đều là lo nghĩ cho người khác trước tiên.
Ông lão kia thực sự quá nhẫn tâm rồi! Một cái nữ hài nhi ngoan ngoãn Như vậy, làm sao liền nỡ xuống tay như vậy chứ?!
Mục Thanh Nhã một lúc lâu mới thả ra Ngô Minh, đỡ hai tay Ngô Minh nhìn chăm chú thật lâu, sau khi xác nhận thần thái nàng bình thường, sau đó mới buông tay ra một lần nữa dùng tay ngữ nói: “Yên tâm, nhất định có biện pháp cứu trị chân của ngươi!”
Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương mọi người, cùng toàn bộ mọi người trong phân đà, cũng đều mồm năm miệng mười mở lời an ủi.
Vị thiếu nữ này mới lần đầu gặp gỡ chưa quen thuộc, mới vừa rồi bị cưỡng bức nhận sai, nhưng cũng hiển lộ một phen khí chất cứng rắn, không có vứt bỏ mặt mũi tông môn đệ tử, khiến cho người hảo cảm đại tăng.
Thêm vào nàng vì cứu trợ đồng bạn của chính mình, lại không tiếc lăn lộn trên đất. Cái này không phải là việc nữ hài nhi bình thường chịu làm, nàng nhưng không chậm trễ làm chút nào.
Đặc biệt sau khi hai chân tàn phế, không để ý sự tủi thân của mình mà quan tâm người khác loại tâm tính này, càng làm cho người cảm thấy thương tiếc.
Mọi người biết nàng là Trượng Kiếm Tông tiềm tinh nữ đệ tử. Trong tông môn bầu không khí chính phái, cũng không có quá nhiều việc đố kị cạnh tranh, bởi vậy giờ khắc này thấy có người ngoài tổn thương tông môn nữ đệ tử, từng người vẫn đúng là rất quan tâm.
Vừa nãy thời điểm Ngô Minh bị thương tổn, bọn họ liền có không ít người nỗ lực quát bảo ngưng lại, nhưng đáng tiếc ông lão che mặt căn bản không để ý tới.
“Phốc ——” Hỗ Vân Thương nằm ở góc đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
“Vân Thương?” Tông Trí Liên còn không nhỏm người dậy nổi, vội vã quay đầu nhìn hắn.
Đã thấy cái tên si nhân này cuống quít lắc đầu, đem dòng hộc ra quẹt ở một bên, không muốn để cho người nhìn thấy.
Tông Trí Liên nhất thời rõ ràng. Hắn là nóng lòng cổ động huyền khí khai thông huyết mạch, càng làm mình chịu chút nội thương.
Có thể đạt đến trình độ bên trong nóng đến thổ huyết, dễ nhận thấy hắn đã trùng mạch hồi lâu.
“Thanh Nhã đã có thể cử động, ngươi không nên lỗ mãng.” Tông Trí Liên vội vàng khuyên can.
“…” Hỗ Vân Thương cũng không đáp, vẫn cứ âm thầm cổ động huyền khí.
Tuy rằng Mục Thanh Nhã đã có thể cử động, nhưng Hỗ Vân Thương vẫn là mạnh mẽ trùng mạch, bởi vì đây là tâm ý của chính mình.
Không thể cứu nàng khỏi độc thủ. Khiến Hỗ Vân Thương tự trách mình thậm tệ.
Bàng quản sự ở bên nhìn, trong lòng kinh ngạc.
Cái gia hỏa nóng ruột này gọi là Hỗ Vân Thương? Tựa là cái tên đao si khiêu chiến Vũ môn nhị sư huynh kia? Nhìn qua quả thật là có dũng tính a.
Lỗ mãng trùng mạch, nhẹ thì nội thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma a!
Thử hơi cảm giác huyền khí hắn rung động, Bàng quản sự kinh ngạc. Cái Hỗ Vân Thương này tuy rằng thiên tư bình thường, nhưng tâm chí kiên định như vậy. Cũng là tương lai có hi vọng.
Một bên khác, Mục Thanh Nhã thoáng hoạt động thân thể một chút, từ trên mặt đất đứng lên, cúi người lại ôm lấy Ngô Minh.
“Ai?” Ngô Minh kinh ngạc một tiếng.
Bởi vì Mục Thanh Nhã lại lấy phương thức hoàng tử ôm công chúa đưa nàng ôm lên, hướng nội viện đi về đại sảnh.
Không nghĩ tới ta cũng có thời điểm bị người [ ôm kiểu công chúa ] a…
Ngô Minh trong lòng hơi có ai oán.
Mục Thanh Nhã ôm ấp mềm nhẹ hương nhuyễn, mặc dù cái điệu bộ công chúa này khiến Ngô Minh có chút không tiện, nhưng trong lòng nàng vẫn là rất hưởng thụ.
Chờ sau này hai chân khôi phục. Nhất định phải đem kiểu ôm công chúa [ trả ] cho Mục Thanh Nhã một thoáng. Ngô Minh âm thầm dự định.
Sảnh đường thì có cái ghế, Mục Thanh Nhã đem Ngô Minh nhẹ nhàng đặt ở trên ghế, cẩn thận giúp nàng thu dọn xiêm y một thoáng xong, bắt đầu xoa nơi đầu gối của nàng.
Mục Thanh Nhã nhìn hướng về Ngô Minh, trong ánh mắt lộ ra ý vị dò hỏi.
Ngô Minh cũng nói: “Thanh Nhã, đừng thử, trước tiên đi cứu Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương bọn họ đi.”
Ngô Minh lại lắc đầu nói: “Tuy rằng có thể cảm thấy tay của ngươi, nhưng không cử động được. Tựa là từ đầu gối đi xuống thần kinh điều khiển bị cắt đứt. Nhưng không có mất đi cảm giác, quả thật là kỳ lạ.”
Mục Thanh Nhã lại thử nặn nặn mấy lần.
Đáng tiếc, không có bất kỳ hữu hiệu nào.
Một bên khác, Hỗ Vân Thương thân hình hơi động, dĩ nhiên đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy đến.
Bàng quản sự nhìn mà sợ hết hồn. Chính mình cũng đã sớm thôi thúc huyền khí, không nghĩ tới huyền khí tinh cấp của mình cao hơn rất nhiều, lại càng không có khôi phục nhanh bằng hắn.
Nhưng rất dễ dàng đoán được. Người trẻ tuổi này vì thúc dục huyền khí khôi phục huyết mạch quá độ, tất nhiên chịu nội thương nhất định.
Vốn là tông chủ rót huyền khí vào đại chuy huyệt có lực kiềm chế rất mạnh, Hỗ Vân Thương vùng vẫy hết sức khó khăn. Nhưng tông chủ sợ tổn thương người, lượng huyền khí rót vào giảm đi một chút. Thời gian cũng đã lâu. Bởi vậy Hỗ Vân Thương tâm chí kiên quyết xung kích huyết mạch một lúc lâu, khôi phục càng so với Bàng quản sự sớm hơn một chút.
Đương nhiên, nếu như hắn lại muốn sớm hơn nữa, tỷ như trước thời gian Ngô Minh bị tông chủ phế đi hai chân, nhưng là hoàn toàn không có khả năng.
“Chớ lộn xộn! Huyết mạch khôi phục, không thể cử động mạnh, cẩn thận tụ máu công tâm!” Tông Trí Liên biết Hỗ Vân Thương mạnh mẽ đả thông huyết mạch thụ thương di chứng không nhẹ, vội vã ngăn cản hắn lộn xộn.
“Nhược Dao!” Hỗ Vân Thương lăn công cốc bò lên, lảo đảo hai bước, vẫn là chạy tới.
Tông Trí Liên thầm oán một tiếng si nhân, không lo được những khác, liền vội vàng kêu lên: “Thanh Nhã! Nhanh đè hắn lại!”
Mục Thanh Nhã căn bản không chú ý bên này, đột nhiên nghe được tiếng Tông Trí Liên kêu mới phát hiện Hỗ Vân Thương chính đang chạy tới, lại nhất thời không kịp ngăn.
Hỗ Vân Thương chớp mắt chạy đến trước cái ghế Ngô Minh ngồi, đưa tay liền sờ về phía đầu gối của nàng, áp tay rót huyền khí vào, vội la lên: “Có cảm giác hay không?”
“Ai? Ngươi đừng sờ loạn a!” Ngô Minh vẫn là lần thứ nhất bị cái nam tử sờ đầu gối, nhất thời không phản ứng lại, chỉ là vội vàng dùng tay đem tay Hỗ Vân Thương đẩy ra.
Hỗ Vân Thương nhìn Ngô Minh dáng vẻ tức giận, nhất thời ý thức được chính mình sờ loạn chân của một cái tiểu cô nương có chút không thích hợp, nhưng trong lòng thấp thỏm không muốn thu tay lại. (edit BB: hắc hắc cười chết ta rồi, các anh phải học tên đầu gỗ này nha, lỡ sờ rồi dù có bị táng cũng đừng buông tay, không chị em hụt hẫng tội lại càng nặng)
Hắn liền cảm giác huyền khí trong tay không ngừng trôi qua, truyền vào nơi đầu gối Ngô Minh không có nửa điểm phản hồi lại, khiến cho hắn cảm thấy thương thế nơi chân của nàng không ổn.
“Thanh Nhã! Đem Hỗ Vân Thương đánh ngã! Hắn gấp rút đả thông kinh mạnh, như lại không tĩnh tọa, chỉ sợ kinh lạc bị hao tổn!” Tông Trí Liên la to một tiếng.
Thanh Nhã mềm lòng không đành hạ thủ, chỉ có thể giúp đỡ Ngô Minh đem tay Hỗ Vân Thương gạt qua một bên.
Hỗ Vân Thương ầy ầy giải thích: “Không phải, ta… Cái này, không có ý tứ gì khác…”
Ngô Minh biết cái tên si nhân này sẽ không có cái sắc tâm gì, chỉ lườm hắn một cái, từ trong túi bên eo lấy ra một viên đan dược, chuẩn xác ném đến trong mồm đang ngoác rộng của hắn.
Hỗ Vân Thương cũng không nghi ngờ. Trực tiếp nuốt xuống, mới hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ngươi không biết là cái gì cũng dám uống a?” Ngô Minh tức giận nói: “Ngươi vừa nãy phá tan huyết mạch, lại nhanh chạy tới còn muốn phóng thích huyền khí, nhất định phải ngưng huyết tĩnh khí. Cái viên này là phục huyết đan, trị liệu nội thương tương tự rất tốt.”
“Ừm…” Hỗ Vân Thương có chút đỏ mặt, nhướng mắt, tựa hồ đang hồi ức cái viên thuốc này là cái mùi vị gì.
“Giòn. Mùi thịt gà.” Ngô Minh thuận miệng nói, lại rất nhanh răn dạy một câu: “Còn không ngồi xuống điều tức, ngươi dự định lãng phí viên đan dược kia a!”
“Ồ.” Hỗ Vân Thương phản ứng lại, lập tức ngồi xuống tại chỗ.
“…” Ngô Minh muốn bảo hắn rời đi, nhưng nhìn hắn đã bắt đầu điều tức, cũng sẽ không tiện lên tiếng quấy rối.
Kết quả là thành cảnh tượng lúng túng của một vị thiếu nữ hai chân tàn phế ngồi ở trên ghế. Phía trước một đại nam nhân khoanh chân cố định…
Mục Thanh Nhã ở bên lắc đầu bất đắc dĩ.
Hỗ Vân Thương mặc dù là dáng dấp điều tức, nhưng vẫn có chút tâm thần không yên.
Giờ khắc này tư thái ngồi xếp bằng mà hai tay đỡ ở trên đầu gối mình, thật giống như căn bản không thuộc về chính mình, chỉ có loại xúc cảm trơn nhuyễn ở tay vừa nãy nhào nặn đầu gối thiếu nữ một thoáng kia.
Tuy rằng đụng vào cách một tầng y phục, so với trước đây ở trong mơ đối với thân thể nữ tử tiếp xúc muốn chân thực hơn nhiều lắm.
Xúc tua ấm áp trơn nhuyễn, khiến cho hắn tim đập tăng gấp bội, sắc mặt đỏ lên. Cả người huyết mạch hầu như muốn dâng trào lên. May là có trước đó có viên thuốc phụ trợ tĩnh lạc, không phải vậy sợ là muốn gặp sự cố.
“Thanh Nhã, đem năm cái viên thuốc này phân cho mấy người thực lực mạnh nhất, giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục một chút.” Ngô Minh lại lấy ra mấy viên thuốc đưa về phía Mục Thanh Nhã.
Mục Thanh Nhã theo lời đi làm, trước tiên đút đội trưởng Tông Trí Liên một viên, lại cho Bành quản sự mọi người ăn.
Đám người Bàng quản sự cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp nuốt vào.
Bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ trong bụng bốc lên, cấp tốc hòa vào tứ chi thân thể. Huyết mạch vận hành nhanh hơn hẳn.
Bàng quản sự cảm thụ dược hiệu, kinh hãi nói: Dược lực thật là lợi hại! Cái này có thể so với hoạt huyết đan trong tông môn mạnh hơn nhiều. Chỉ có năm đó may mắn từ chỗ Phục Linh trưởng lão nơi đó được tặng mấy viên thuốc, mới có năng lực so sánh với thứ này?
Hắn không biết, phương pháp phối chế đan dược này còn quả đúng là xuất phát từ Phục Linh trưởng lão.
Đáng tiếc Lôi cung phụng một bên khác té ngã quá nặng, ngất xỉu đến nay vẫn không có tỉnh, Mục Thanh Nhã cũng không có đút cho hắn.
Có viên thuốc giúp đỡ, chỉ mười mấy tức thời gian. Bàng quản sự đã khôi phục đứng dậy.
Hắn lại lấy chính mình huyền khí, trợ giúp những người khác khôi phục nhanh chóng, rất nhanh huyết mạch của chừng mười vị võ giả đều vận hành bình thường.
Tông Trí Liên sau khi đứng dậy liền chạy về phía Hỗ Vân Thương.
Hắn phi thường lý trí, đối với năng lực lập tức cứu trợ Ngô Minh hoàn toàn không ôm hi vọng. Mà là chạy về phía si nhân có khả năng vì trùng mạch mà bị nội thương.
Hỗ Vân Thương cảm giác hắn lại đây, lập tức biểu thị: “Ta không có chuyện gì, ngươi đến xem Nhược Dao.”
“Cái tên nhà ngươi, coi như ngươi số còn may a. Còn may Nhược Dao dự phòng thuốc thích hợp, nổi lên tác dụng lớn.” Tông Trí Liên đặt tay lên mạch Môn Hỗ Vân Thương cảm giác một thoáng.
Hơi thở của hắn tuy rằng hơi táo bạo nhưng cơ bản vững vàng, điều dưỡng ít ngày là có thể khôi phục.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Tông Trí Liên bắt đầu đối với Hỗ Vân Thương nháy mắt, ngữ điệu là lạ hỏi: “Ngươi vội vã chạy tới, nhân cơ hội ra tay sờ soạng bắp đùi Nhược Dao… Như thế nào, thoải mái không?”
“Ta không mò bắp đùi nàng!” Hỗ Vân Thương vội vàng biện giải.
“Há, đó chính là sờ soạng chân nhỏ*…” (*bắp chân)
“Chân nhỏ cũng không mò!” Hỗ Vân Thương cuống lên.
Tông Trí Liên làm vẻ thán phục: “Ai? Cái chỗ sờ vào kia càng lợi hại? Ngươi được đấy, ta coi thường ngươi rồi!”
“Hai người các ngươi quỷ gào cái gì!” Ngô Minh đã nắm một cái chén trà từ trên ghế khác đập tới.
Tông Trí Liên ôm đầu trong nháy mắt nhô ra cục u lớn: “Oan uổng a, chỉ là quan tâm thương thế của ngươi một thoáng, vì sao ném ta?”
Bàng quản sự ở cách đó không xa chính đang cứu trị Lôi cung phụng hôn mê, nghe xong lời bọn họ chơi đùa nửa nọ nửa kia, cực kỳ cảm thấy bất ngờ.
Cái người đội trưởng trẻ tuổi này tâm tư thật linh hoạt, lại có thể dễ dàng an ủi khai thông bế tắc cho vị thiếu nữ tàn phế kia như thế.
Edit: Bồng Bồng
Huyết mạch vừa thông, Mục Thanh Nhã liền trực tiếp ngồi dậy trong nháy mắt ôm lấy Ngô Minh.
Tất cả mọi người bên cạnh không cảm thấy kỳ quái, biết nàng là đang an ủi đồng bạn.
Ngô Minh nhưng là sợ hết hồn.
Trước mặt mọi người cùng một mỹ nữ ôm nhau, cảm thụ bộ ngực đối phương mềm mại cùng mình giằng co, nàng chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh.
Ngô Minh có chút ngượng ngùng tìm lời thoại nói: “Ách… Thanh Nhã, xiêm áo trên người ta rất bẩn, ngươi đừng đem mình cũng bị ô uế. Nếu không, trước tiên đi cứu Tông Trí Liên bọn họ?”
Mục Thanh Nhã vừa nghe, nguyên bản nước mắt còn ngậm ở bên trong viền mắt, suýt nữa rơi xuống.
Nhược Dao thực sự là quá thiện lương, đều là lo nghĩ cho người khác trước tiên.
Ông lão kia thực sự quá nhẫn tâm rồi! Một cái nữ hài nhi ngoan ngoãn Như vậy, làm sao liền nỡ xuống tay như vậy chứ?!
Mục Thanh Nhã một lúc lâu mới thả ra Ngô Minh, đỡ hai tay Ngô Minh nhìn chăm chú thật lâu, sau khi xác nhận thần thái nàng bình thường, sau đó mới buông tay ra một lần nữa dùng tay ngữ nói: “Yên tâm, nhất định có biện pháp cứu trị chân của ngươi!”
Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương mọi người, cùng toàn bộ mọi người trong phân đà, cũng đều mồm năm miệng mười mở lời an ủi.
Vị thiếu nữ này mới lần đầu gặp gỡ chưa quen thuộc, mới vừa rồi bị cưỡng bức nhận sai, nhưng cũng hiển lộ một phen khí chất cứng rắn, không có vứt bỏ mặt mũi tông môn đệ tử, khiến cho người hảo cảm đại tăng.
Thêm vào nàng vì cứu trợ đồng bạn của chính mình, lại không tiếc lăn lộn trên đất. Cái này không phải là việc nữ hài nhi bình thường chịu làm, nàng nhưng không chậm trễ làm chút nào.
Đặc biệt sau khi hai chân tàn phế, không để ý sự tủi thân của mình mà quan tâm người khác loại tâm tính này, càng làm cho người cảm thấy thương tiếc.
Mọi người biết nàng là Trượng Kiếm Tông tiềm tinh nữ đệ tử. Trong tông môn bầu không khí chính phái, cũng không có quá nhiều việc đố kị cạnh tranh, bởi vậy giờ khắc này thấy có người ngoài tổn thương tông môn nữ đệ tử, từng người vẫn đúng là rất quan tâm.
Vừa nãy thời điểm Ngô Minh bị thương tổn, bọn họ liền có không ít người nỗ lực quát bảo ngưng lại, nhưng đáng tiếc ông lão che mặt căn bản không để ý tới.
“Phốc ——” Hỗ Vân Thương nằm ở góc đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
“Vân Thương?” Tông Trí Liên còn không nhỏm người dậy nổi, vội vã quay đầu nhìn hắn.
Đã thấy cái tên si nhân này cuống quít lắc đầu, đem dòng hộc ra quẹt ở một bên, không muốn để cho người nhìn thấy.
Tông Trí Liên nhất thời rõ ràng. Hắn là nóng lòng cổ động huyền khí khai thông huyết mạch, càng làm mình chịu chút nội thương.
Có thể đạt đến trình độ bên trong nóng đến thổ huyết, dễ nhận thấy hắn đã trùng mạch hồi lâu.
“Thanh Nhã đã có thể cử động, ngươi không nên lỗ mãng.” Tông Trí Liên vội vàng khuyên can.
“…” Hỗ Vân Thương cũng không đáp, vẫn cứ âm thầm cổ động huyền khí.
Tuy rằng Mục Thanh Nhã đã có thể cử động, nhưng Hỗ Vân Thương vẫn là mạnh mẽ trùng mạch, bởi vì đây là tâm ý của chính mình.
Không thể cứu nàng khỏi độc thủ. Khiến Hỗ Vân Thương tự trách mình thậm tệ.
Bàng quản sự ở bên nhìn, trong lòng kinh ngạc.
Cái gia hỏa nóng ruột này gọi là Hỗ Vân Thương? Tựa là cái tên đao si khiêu chiến Vũ môn nhị sư huynh kia? Nhìn qua quả thật là có dũng tính a.
Lỗ mãng trùng mạch, nhẹ thì nội thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma a!
Thử hơi cảm giác huyền khí hắn rung động, Bàng quản sự kinh ngạc. Cái Hỗ Vân Thương này tuy rằng thiên tư bình thường, nhưng tâm chí kiên định như vậy. Cũng là tương lai có hi vọng.
Một bên khác, Mục Thanh Nhã thoáng hoạt động thân thể một chút, từ trên mặt đất đứng lên, cúi người lại ôm lấy Ngô Minh.
“Ai?” Ngô Minh kinh ngạc một tiếng.
Bởi vì Mục Thanh Nhã lại lấy phương thức hoàng tử ôm công chúa đưa nàng ôm lên, hướng nội viện đi về đại sảnh.
Không nghĩ tới ta cũng có thời điểm bị người [ ôm kiểu công chúa ] a…
Ngô Minh trong lòng hơi có ai oán.
Mục Thanh Nhã ôm ấp mềm nhẹ hương nhuyễn, mặc dù cái điệu bộ công chúa này khiến Ngô Minh có chút không tiện, nhưng trong lòng nàng vẫn là rất hưởng thụ.
Chờ sau này hai chân khôi phục. Nhất định phải đem kiểu ôm công chúa [ trả ] cho Mục Thanh Nhã một thoáng. Ngô Minh âm thầm dự định.
Sảnh đường thì có cái ghế, Mục Thanh Nhã đem Ngô Minh nhẹ nhàng đặt ở trên ghế, cẩn thận giúp nàng thu dọn xiêm y một thoáng xong, bắt đầu xoa nơi đầu gối của nàng.
Mục Thanh Nhã nhìn hướng về Ngô Minh, trong ánh mắt lộ ra ý vị dò hỏi.
Ngô Minh cũng nói: “Thanh Nhã, đừng thử, trước tiên đi cứu Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương bọn họ đi.”
Ngô Minh lại lắc đầu nói: “Tuy rằng có thể cảm thấy tay của ngươi, nhưng không cử động được. Tựa là từ đầu gối đi xuống thần kinh điều khiển bị cắt đứt. Nhưng không có mất đi cảm giác, quả thật là kỳ lạ.”
Mục Thanh Nhã lại thử nặn nặn mấy lần.
Đáng tiếc, không có bất kỳ hữu hiệu nào.
Một bên khác, Hỗ Vân Thương thân hình hơi động, dĩ nhiên đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy đến.
Bàng quản sự nhìn mà sợ hết hồn. Chính mình cũng đã sớm thôi thúc huyền khí, không nghĩ tới huyền khí tinh cấp của mình cao hơn rất nhiều, lại càng không có khôi phục nhanh bằng hắn.
Nhưng rất dễ dàng đoán được. Người trẻ tuổi này vì thúc dục huyền khí khôi phục huyết mạch quá độ, tất nhiên chịu nội thương nhất định.
Vốn là tông chủ rót huyền khí vào đại chuy huyệt có lực kiềm chế rất mạnh, Hỗ Vân Thương vùng vẫy hết sức khó khăn. Nhưng tông chủ sợ tổn thương người, lượng huyền khí rót vào giảm đi một chút. Thời gian cũng đã lâu. Bởi vậy Hỗ Vân Thương tâm chí kiên quyết xung kích huyết mạch một lúc lâu, khôi phục càng so với Bàng quản sự sớm hơn một chút.
Đương nhiên, nếu như hắn lại muốn sớm hơn nữa, tỷ như trước thời gian Ngô Minh bị tông chủ phế đi hai chân, nhưng là hoàn toàn không có khả năng.
“Chớ lộn xộn! Huyết mạch khôi phục, không thể cử động mạnh, cẩn thận tụ máu công tâm!” Tông Trí Liên biết Hỗ Vân Thương mạnh mẽ đả thông huyết mạch thụ thương di chứng không nhẹ, vội vã ngăn cản hắn lộn xộn.
“Nhược Dao!” Hỗ Vân Thương lăn công cốc bò lên, lảo đảo hai bước, vẫn là chạy tới.
Tông Trí Liên thầm oán một tiếng si nhân, không lo được những khác, liền vội vàng kêu lên: “Thanh Nhã! Nhanh đè hắn lại!”
Mục Thanh Nhã căn bản không chú ý bên này, đột nhiên nghe được tiếng Tông Trí Liên kêu mới phát hiện Hỗ Vân Thương chính đang chạy tới, lại nhất thời không kịp ngăn.
Hỗ Vân Thương chớp mắt chạy đến trước cái ghế Ngô Minh ngồi, đưa tay liền sờ về phía đầu gối của nàng, áp tay rót huyền khí vào, vội la lên: “Có cảm giác hay không?”
“Ai? Ngươi đừng sờ loạn a!” Ngô Minh vẫn là lần thứ nhất bị cái nam tử sờ đầu gối, nhất thời không phản ứng lại, chỉ là vội vàng dùng tay đem tay Hỗ Vân Thương đẩy ra.
Hỗ Vân Thương nhìn Ngô Minh dáng vẻ tức giận, nhất thời ý thức được chính mình sờ loạn chân của một cái tiểu cô nương có chút không thích hợp, nhưng trong lòng thấp thỏm không muốn thu tay lại. (edit BB: hắc hắc cười chết ta rồi, các anh phải học tên đầu gỗ này nha, lỡ sờ rồi dù có bị táng cũng đừng buông tay, không chị em hụt hẫng tội lại càng nặng)
Hắn liền cảm giác huyền khí trong tay không ngừng trôi qua, truyền vào nơi đầu gối Ngô Minh không có nửa điểm phản hồi lại, khiến cho hắn cảm thấy thương thế nơi chân của nàng không ổn.
“Thanh Nhã! Đem Hỗ Vân Thương đánh ngã! Hắn gấp rút đả thông kinh mạnh, như lại không tĩnh tọa, chỉ sợ kinh lạc bị hao tổn!” Tông Trí Liên la to một tiếng.
Thanh Nhã mềm lòng không đành hạ thủ, chỉ có thể giúp đỡ Ngô Minh đem tay Hỗ Vân Thương gạt qua một bên.
Hỗ Vân Thương ầy ầy giải thích: “Không phải, ta… Cái này, không có ý tứ gì khác…”
Ngô Minh biết cái tên si nhân này sẽ không có cái sắc tâm gì, chỉ lườm hắn một cái, từ trong túi bên eo lấy ra một viên đan dược, chuẩn xác ném đến trong mồm đang ngoác rộng của hắn.
Hỗ Vân Thương cũng không nghi ngờ. Trực tiếp nuốt xuống, mới hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ngươi không biết là cái gì cũng dám uống a?” Ngô Minh tức giận nói: “Ngươi vừa nãy phá tan huyết mạch, lại nhanh chạy tới còn muốn phóng thích huyền khí, nhất định phải ngưng huyết tĩnh khí. Cái viên này là phục huyết đan, trị liệu nội thương tương tự rất tốt.”
“Ừm…” Hỗ Vân Thương có chút đỏ mặt, nhướng mắt, tựa hồ đang hồi ức cái viên thuốc này là cái mùi vị gì.
“Giòn. Mùi thịt gà.” Ngô Minh thuận miệng nói, lại rất nhanh răn dạy một câu: “Còn không ngồi xuống điều tức, ngươi dự định lãng phí viên đan dược kia a!”
“Ồ.” Hỗ Vân Thương phản ứng lại, lập tức ngồi xuống tại chỗ.
“…” Ngô Minh muốn bảo hắn rời đi, nhưng nhìn hắn đã bắt đầu điều tức, cũng sẽ không tiện lên tiếng quấy rối.
Kết quả là thành cảnh tượng lúng túng của một vị thiếu nữ hai chân tàn phế ngồi ở trên ghế. Phía trước một đại nam nhân khoanh chân cố định…
Mục Thanh Nhã ở bên lắc đầu bất đắc dĩ.
Hỗ Vân Thương mặc dù là dáng dấp điều tức, nhưng vẫn có chút tâm thần không yên.
Giờ khắc này tư thái ngồi xếp bằng mà hai tay đỡ ở trên đầu gối mình, thật giống như căn bản không thuộc về chính mình, chỉ có loại xúc cảm trơn nhuyễn ở tay vừa nãy nhào nặn đầu gối thiếu nữ một thoáng kia.
Tuy rằng đụng vào cách một tầng y phục, so với trước đây ở trong mơ đối với thân thể nữ tử tiếp xúc muốn chân thực hơn nhiều lắm.
Xúc tua ấm áp trơn nhuyễn, khiến cho hắn tim đập tăng gấp bội, sắc mặt đỏ lên. Cả người huyết mạch hầu như muốn dâng trào lên. May là có trước đó có viên thuốc phụ trợ tĩnh lạc, không phải vậy sợ là muốn gặp sự cố.
“Thanh Nhã, đem năm cái viên thuốc này phân cho mấy người thực lực mạnh nhất, giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục một chút.” Ngô Minh lại lấy ra mấy viên thuốc đưa về phía Mục Thanh Nhã.
Mục Thanh Nhã theo lời đi làm, trước tiên đút đội trưởng Tông Trí Liên một viên, lại cho Bành quản sự mọi người ăn.
Đám người Bàng quản sự cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp nuốt vào.
Bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ trong bụng bốc lên, cấp tốc hòa vào tứ chi thân thể. Huyết mạch vận hành nhanh hơn hẳn.
Bàng quản sự cảm thụ dược hiệu, kinh hãi nói: Dược lực thật là lợi hại! Cái này có thể so với hoạt huyết đan trong tông môn mạnh hơn nhiều. Chỉ có năm đó may mắn từ chỗ Phục Linh trưởng lão nơi đó được tặng mấy viên thuốc, mới có năng lực so sánh với thứ này?
Hắn không biết, phương pháp phối chế đan dược này còn quả đúng là xuất phát từ Phục Linh trưởng lão.
Đáng tiếc Lôi cung phụng một bên khác té ngã quá nặng, ngất xỉu đến nay vẫn không có tỉnh, Mục Thanh Nhã cũng không có đút cho hắn.
Có viên thuốc giúp đỡ, chỉ mười mấy tức thời gian. Bàng quản sự đã khôi phục đứng dậy.
Hắn lại lấy chính mình huyền khí, trợ giúp những người khác khôi phục nhanh chóng, rất nhanh huyết mạch của chừng mười vị võ giả đều vận hành bình thường.
Tông Trí Liên sau khi đứng dậy liền chạy về phía Hỗ Vân Thương.
Hắn phi thường lý trí, đối với năng lực lập tức cứu trợ Ngô Minh hoàn toàn không ôm hi vọng. Mà là chạy về phía si nhân có khả năng vì trùng mạch mà bị nội thương.
Hỗ Vân Thương cảm giác hắn lại đây, lập tức biểu thị: “Ta không có chuyện gì, ngươi đến xem Nhược Dao.”
“Cái tên nhà ngươi, coi như ngươi số còn may a. Còn may Nhược Dao dự phòng thuốc thích hợp, nổi lên tác dụng lớn.” Tông Trí Liên đặt tay lên mạch Môn Hỗ Vân Thương cảm giác một thoáng.
Hơi thở của hắn tuy rằng hơi táo bạo nhưng cơ bản vững vàng, điều dưỡng ít ngày là có thể khôi phục.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Tông Trí Liên bắt đầu đối với Hỗ Vân Thương nháy mắt, ngữ điệu là lạ hỏi: “Ngươi vội vã chạy tới, nhân cơ hội ra tay sờ soạng bắp đùi Nhược Dao… Như thế nào, thoải mái không?”
“Ta không mò bắp đùi nàng!” Hỗ Vân Thương vội vàng biện giải.
“Há, đó chính là sờ soạng chân nhỏ*…” (*bắp chân)
“Chân nhỏ cũng không mò!” Hỗ Vân Thương cuống lên.
Tông Trí Liên làm vẻ thán phục: “Ai? Cái chỗ sờ vào kia càng lợi hại? Ngươi được đấy, ta coi thường ngươi rồi!”
“Hai người các ngươi quỷ gào cái gì!” Ngô Minh đã nắm một cái chén trà từ trên ghế khác đập tới.
Tông Trí Liên ôm đầu trong nháy mắt nhô ra cục u lớn: “Oan uổng a, chỉ là quan tâm thương thế của ngươi một thoáng, vì sao ném ta?”
Bàng quản sự ở cách đó không xa chính đang cứu trị Lôi cung phụng hôn mê, nghe xong lời bọn họ chơi đùa nửa nọ nửa kia, cực kỳ cảm thấy bất ngờ.
Cái người đội trưởng trẻ tuổi này tâm tư thật linh hoạt, lại có thể dễ dàng an ủi khai thông bế tắc cho vị thiếu nữ tàn phế kia như thế.