-
Chương 529
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Chúng ta tiến hành làm cái việc này có tính là thận trọng từng bước hay không?” Có thị vệ cười nói. Hiếm thấy tìm tới được biện pháp đối phó Tiêu Nhược Dao chết tiệt kia, tâm tình của bọn họ cuối cùng cũng coi như thả lỏng.
Lão thị vệ tương đối có địa vị căn dặn: “Không cần tất cả mọi người đều đẩy mạnh, lưu lại ít quân đầy đủ sức lực đi ra, phòng bị nàng quấy rối chọc phá trận hình!”
Ngô Minh đã nhìn ra trận hình phạt thụ của bọn thị vệ, ở nơi kín đáo âm thầm oán giận: “Các ngươi là hơn trăm cái Cường đầu trọc* a? Đây là chặt đốn cây rừng bừa bãi mà!” (*một nhân vật phản diện làm nghề lâm tặc trong phim hoạt hình Trung Quốc)
Bọn họ làm như thế, cũng là khiến Ngô Minh bó tay toàn tập.
Phương thức thận trọng từng bước, khiến cho chiến thuật một người đánh du kích của Ngô Minh cơ bản mất đi hiệu lực. Tuy rằng nàng vẫn có khe hở để thừa cơ giết địch, nhưng ở lúc sát thương một hai người sau tất nhiên sẽ gặp phải quần ẩu vây nhốt.
Ngô Minh nhìn tình thế không ổn, phạm vi mình có thể hoạt động càng ngày càng chịu áp bức. Chẳng lẽ nói, thật sự lại muốn giống như ở trong Vũ doanh một mình đánh cả đám người này?
Ngô Minh dám tiếp nhận khiêu chiến như vậy, nhưng trong lòng cũng rõ ràng tuyệt đối sẽ không giống như lần trước sau khi uống say bắt đầu giết chóc dễ dàng như vậy.
Lúc đó chính mình giết mười mấy tướng lĩnh, khiến cho quân tâm trận doanh Vũ quốc hoảng loạn, bọn thị vệ bao vây tấn công cũng không được dốc toàn lực. Hiện tại bọn họ nhiều lần chịu thiệt, đã thành bi thương binh.
Áp lực mạnh mẽ khiến bọn thị vệ Vũ quốc dùng phương pháp tựa lưng thành tốp ba người một tổ, chia thành mười tổ, thận trọng từng bước đẩy mạnh tựa là do vậy mà sinh ra.
Tự mình nghĩ lại giống như lúc đó chém giết như vậy, chỉ sợ càng sẽ bị thương nặng.
Ngô Minh lại ăn một viên đan dược, nhẹ nhàng kéo xuống một điểm góc váy, đem lưu bích kiếm dùng trù đái quấn thành từng vòng buộc chặt vào bàn tay trái.
Nàng không quá chắc chắn tiếp sau còn có thể ứng phó hay không, chỉ sợ bảo kiếm tuột tay liền mất đi binh khí quan trọng nhất.
Muốn liều mạng! Ngô Minh liếc mắt nhìn trên vách núi, vẫn là quyết định không gọi bọn họ.
Trên núi ngoại trừ thị vệ, còn có hai trăm binh sĩ. Mặc dù để bọn họ gia nhập vào, kéo lên tác dụng cũng không lớn. Loại địa hình nhỏ hẹp này, nếu cứ cố chấp bày trận hình chỉnh tề, căn bản là sẽ trở thành dưa chuột cho huyền võ cao thủ tiện tay loạn bổ.
Cũng còn may Kim thị vệ trưởng quản thúc nghiêm ngặt. Không có để bọn họ đi xuống làm mình phân tâm.
Ngô Minh quyết định chủ ý: Trước tiên cùng thị vệ Vũ quốc quấn nhau một hồi, làm lỡ chút thời gian. Nếu là thực sự không chịu nổi, lại để các binh sĩ nước Tề thiêu sơn ngăn lộ.
Chỉ có điều phải chịu khổ, Ngô Minh âm thầm nhếch miệng. Cũng không cần dự đoán liền biết vết bỏng rất đau. May là tiến hóa khung máy móc có thể đóng cảm giác đau. Vật liệu dẫn cháy đã bày xuống. Đến thời điểm sơn nổi lửa lên, chính mình bất chấp lửa nóng vọt qua lối vào sơn cốc. Ngược lại đó cũng là con đường duy nhất có thể vượt qua biển lửa. Vũ quốc thị vệ cùng các kỵ binh liền bị ngăn cản, chí ít một hai canh giờ đừng nghĩ ở trong hỏa sơn này thông qua.
Nói như vậy, bi quan phỏng chừng, Tuyên vương tử cũng lại là có thêm trên dưới hai canh giờ chạy trốn. Bởi đi sứ nước Tấn nên ngựa xe yếu hơn ngựa dùng cho quân sĩ. Chỉ sợ ở trước khi đến biên cảnh nước Tề tìm được trú quân che chở, vẫn có khả năng bị đuổi kịp.
Ngô Minh nghĩ đến một lát, vẫn là muốn tự mình kéo dài chút thời gian.
Nếu lại tính toán dùng lời lẽ lừa bịp? Chỉ sợ sẽ làm đối phương cười chê. Bởi vì đều đã bị chính mình hãm hại nhiều lần như vậy, ai còn sẽ tin tưởng?
Hoặc là dùng ngôn ngữ sỉ nhục đối phương, yêu cầu đơn đả độc đấu?
Tuyên vương tử bọn họ không có thời gian, tuy rằng hiện tại thật giống như không hoảng hốt vậy, đó là bởi vì hắn chưa có giải quyết được chuyện mình ngăn lộ phiền phức. Nếu là đường vào cốc vừa mở. Bảo đảm Tuyên vương tử bọn họ sẽ đem ngựa quất cho thừa sống thiếu chết mà truy sát Tề thế tử.
Vì lẽ đó chính mình kêu gào đơn đấu, kết quả vẫn cứ là một đám người đối phương đấu với một mình nàng…
Ngô Minh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào võ lực của tiến hóa khung máy móc tử thủ đầu đường vào cốc, đối mặt quần ẩu dây dưa liều mạng.
Sắc trời hoàn toàn đen kịt lại.
Ngoài thung lũng còn có ánh chiều tà. Nhưng bên trong cốc đạo do ba mặt núi vây quanh đã hoàn toàn thiếu hụt ánh sáng.
Buổi tối giáng lâm, mặt trăng nhưng vẫn không có mọc lên, toàn bộ cốc đạo có vẻ đặc biệt tối tăm.
“Đốt đuốc lên!” Tuyên vương tử ở ngoài cốc đạo ra lệnh cho các binh sĩ, còn muốn căn dặn một câu: “Chú ý không nên tẩu thủy*!” (*chạy nước, ám chỉ khi hỏa hoạn cần xách nước chạy gấp tới chữa cháy, một cách nói tránh xui xẻo)
Rất ít binh sĩ có để phòng cây đuốc ở trên ngựa, tuy rằng không nhiều, nhưng đốt lên vẫn là có tác dụng.
Đám kỵ binh bên này có người đốt lên bó đuốc, thị vệ bên kia tuy rằng có cách nhau một khoảng cách, nhưng dựa vào huyền khí cùng thể chất cũng đủ thấy rõ. Đặc biệt vững bước đẩy mạnh như vậy, ánh sáng từ cây đuốc có thể không bị chặn lại mà tùy ý chiếu tới.
Ánh lửa lay động, tâm tình của bọn họ nhưng tốt hơn rất nhiều, không có loại cảm giác hốt hoảng như vừa nãy.
Bọn thị vệ Vũ quốc kết trận tổ đội đẩy mạnh tất cả đều thuận lợi. Ở bên trong một trận cây cối bị đốn chặt ầm ầm ngã xuống, trận hình bọn thị vệ được đẩy lên mấy chục bộ.
Trên vách núi Kim thị vệ mọi người nhìn ra chiêu thận trọng từng bước xâm chiếm này lợi hại, sốt ruột bắn tên xuống. Nhưng vì bọn thị vệ Vũ quốc đều là võ giả huyền khí, ở dưới tình huống có phòng bị liền không có tác dụng mấy.
Trên núi gần hai trăm người mắt thấy rừng cây hoè trồng ngược bị đốn hạ từng cái một, địa lợi dần dần bị ăn mòn, từng cái từng cái lòng như lửa đốt.
“Tiêu cô nương làm sao còn không gọi chúng ta?” Kim thị vệ trưởng trong lòng lo lắng vạn phần. Hắn từ ưu thế chỗ cao, đã nhìn thấy Ngô Minh ẩn nấp ở tại một chỗ cây hoè lớn. Nhưng nàng chỉ là nấp ở nơi đó, tựa hồ cũng không có cái biện pháp đối phó gì.
Xác thực như vậy, bọn thị vệ Vũ quốc nhanh trí nghĩ ra biện pháp thận trọng từng bước đẩy mạnh, khiến cho Ngô Minh nhất thời khó có thể phá giải.
Tên thị vệ Vũ quốc bị đính ở trên vách núi cheo leo cũng được cứu lại, tựa hồ vẫn còn có cách làm cho diệu thủ hồi xuân.
Tuyên vương tử nhìn bọn thị vệ đẩy mạnh về phía trước, tâm tình thật tốt, hớn hở nói: “Không biết là vị thị vệ nào nghĩ tới cái phương pháp thận trọng đẩy từng bước này, không tồi không tồi, tất sẽ khen thưởng một phen.”
Hắn đã không hy vọng xa vời nhanh chóng công hạ cốc đạo, chỉ cần có thể ở trong một hai canh giờ công hạ, liền xem như là chấp nhận được. Dù sao thủ vệ nơi hiểm yếu này chính là Tiêu Nhược Dao, cái nha đầu đã khiến da đầu hắn tê dại, hận đến nghiến chặt hàm răng đau đớn.
“Hết thảy binh sĩ, bày trận từ từ di chuyển!” Tuyên vương tử giơ lên lệnh kỳ được nha tướng râu quai nón trao trả, bắt đầu cao giọng thét ra quân lệnh.
Cốc đạo đã bắt đầu bị đẩy mạnh thanh trừ, cánh kỵ binh cũng có thể chậm rãi tiến lên trước.
Tuy rằng khổ cực vất vả bôn ba hồi lâu, nhưng các binh sĩ Vũ quốc dù sao cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện, giờ khắc này biểu hiện ra cao độ tố chất của một kỵ binh.
Đội kỵ binh đi vào hàng ngũ chỉnh tề ghìm ngựa, ở trong âm thanh cộc cộc tiếng móng ngựa chầm chậm ổn định, bắt đầu đẩy quân trận về phía trước.
Bọn thị vệ như thợ đốn củi ở phía trước mở đường, cũng chặn đi cung tên từ trên vách núi bắn cuống, mặt sau kỵ binh dẫn đầu, toàn bộ tình thế phi thường khả quan.
“Chúc mừng chủ nhân, cái Tiêu Nhược Dao này đã hết biện pháp*, lại cũng khó có thể làm gì được nữa.” Lão Lộc chắp tay hướng về Tuyên vương tử chúc mừng. (*nguyên gốc là – 黔驴技穷 một câu thành ngữ)
Các loại thành ngữ như hết biện pháp, ở thế giới này có từ ngữ mang ý nghĩa tương tự. Lão Lộc cũng là muốn khoe chữ liền ném ra câu thành ngữ này.
“Chớ nên buông lỏng, Tiêu Nhược Dao giảo hoạt đa đoan, lưu ý có sự tình ngoài ý muốn.” Tuyên vương tử hiếm thấy cẩn thận lắc đầu một cái, nhưng khóe miệng dĩ nhiên lộ ra ý cười.
Tiêu Nhược Dao, không nghĩ tới thủ hạ của ta lại xuất hiện lớp lớp người có năng lực, lại kịp thời nghĩ ra chủ ý thận trọng tiếng từng bước như vậy, lần này xem ngươi làm sao trấn thủ lối vào thung lũng!
Tuyên vương tử bản tính khó dời, lại bắt đầu ảo tưởng bắt Tiêu Nhược Dao, nên làm gì, thế nào thế nào mã tái khắc tràng* tình cảnh. (*tranh ảnh được làm ra từ việc tập hợp những mảnh vật liệu nhiều màu sắc)
Edit: Bồng Bồng
“Chúng ta tiến hành làm cái việc này có tính là thận trọng từng bước hay không?” Có thị vệ cười nói. Hiếm thấy tìm tới được biện pháp đối phó Tiêu Nhược Dao chết tiệt kia, tâm tình của bọn họ cuối cùng cũng coi như thả lỏng.
Lão thị vệ tương đối có địa vị căn dặn: “Không cần tất cả mọi người đều đẩy mạnh, lưu lại ít quân đầy đủ sức lực đi ra, phòng bị nàng quấy rối chọc phá trận hình!”
Ngô Minh đã nhìn ra trận hình phạt thụ của bọn thị vệ, ở nơi kín đáo âm thầm oán giận: “Các ngươi là hơn trăm cái Cường đầu trọc* a? Đây là chặt đốn cây rừng bừa bãi mà!” (*một nhân vật phản diện làm nghề lâm tặc trong phim hoạt hình Trung Quốc)
Bọn họ làm như thế, cũng là khiến Ngô Minh bó tay toàn tập.
Phương thức thận trọng từng bước, khiến cho chiến thuật một người đánh du kích của Ngô Minh cơ bản mất đi hiệu lực. Tuy rằng nàng vẫn có khe hở để thừa cơ giết địch, nhưng ở lúc sát thương một hai người sau tất nhiên sẽ gặp phải quần ẩu vây nhốt.
Ngô Minh nhìn tình thế không ổn, phạm vi mình có thể hoạt động càng ngày càng chịu áp bức. Chẳng lẽ nói, thật sự lại muốn giống như ở trong Vũ doanh một mình đánh cả đám người này?
Ngô Minh dám tiếp nhận khiêu chiến như vậy, nhưng trong lòng cũng rõ ràng tuyệt đối sẽ không giống như lần trước sau khi uống say bắt đầu giết chóc dễ dàng như vậy.
Lúc đó chính mình giết mười mấy tướng lĩnh, khiến cho quân tâm trận doanh Vũ quốc hoảng loạn, bọn thị vệ bao vây tấn công cũng không được dốc toàn lực. Hiện tại bọn họ nhiều lần chịu thiệt, đã thành bi thương binh.
Áp lực mạnh mẽ khiến bọn thị vệ Vũ quốc dùng phương pháp tựa lưng thành tốp ba người một tổ, chia thành mười tổ, thận trọng từng bước đẩy mạnh tựa là do vậy mà sinh ra.
Tự mình nghĩ lại giống như lúc đó chém giết như vậy, chỉ sợ càng sẽ bị thương nặng.
Ngô Minh lại ăn một viên đan dược, nhẹ nhàng kéo xuống một điểm góc váy, đem lưu bích kiếm dùng trù đái quấn thành từng vòng buộc chặt vào bàn tay trái.
Nàng không quá chắc chắn tiếp sau còn có thể ứng phó hay không, chỉ sợ bảo kiếm tuột tay liền mất đi binh khí quan trọng nhất.
Muốn liều mạng! Ngô Minh liếc mắt nhìn trên vách núi, vẫn là quyết định không gọi bọn họ.
Trên núi ngoại trừ thị vệ, còn có hai trăm binh sĩ. Mặc dù để bọn họ gia nhập vào, kéo lên tác dụng cũng không lớn. Loại địa hình nhỏ hẹp này, nếu cứ cố chấp bày trận hình chỉnh tề, căn bản là sẽ trở thành dưa chuột cho huyền võ cao thủ tiện tay loạn bổ.
Cũng còn may Kim thị vệ trưởng quản thúc nghiêm ngặt. Không có để bọn họ đi xuống làm mình phân tâm.
Ngô Minh quyết định chủ ý: Trước tiên cùng thị vệ Vũ quốc quấn nhau một hồi, làm lỡ chút thời gian. Nếu là thực sự không chịu nổi, lại để các binh sĩ nước Tề thiêu sơn ngăn lộ.
Chỉ có điều phải chịu khổ, Ngô Minh âm thầm nhếch miệng. Cũng không cần dự đoán liền biết vết bỏng rất đau. May là tiến hóa khung máy móc có thể đóng cảm giác đau. Vật liệu dẫn cháy đã bày xuống. Đến thời điểm sơn nổi lửa lên, chính mình bất chấp lửa nóng vọt qua lối vào sơn cốc. Ngược lại đó cũng là con đường duy nhất có thể vượt qua biển lửa. Vũ quốc thị vệ cùng các kỵ binh liền bị ngăn cản, chí ít một hai canh giờ đừng nghĩ ở trong hỏa sơn này thông qua.
Nói như vậy, bi quan phỏng chừng, Tuyên vương tử cũng lại là có thêm trên dưới hai canh giờ chạy trốn. Bởi đi sứ nước Tấn nên ngựa xe yếu hơn ngựa dùng cho quân sĩ. Chỉ sợ ở trước khi đến biên cảnh nước Tề tìm được trú quân che chở, vẫn có khả năng bị đuổi kịp.
Ngô Minh nghĩ đến một lát, vẫn là muốn tự mình kéo dài chút thời gian.
Nếu lại tính toán dùng lời lẽ lừa bịp? Chỉ sợ sẽ làm đối phương cười chê. Bởi vì đều đã bị chính mình hãm hại nhiều lần như vậy, ai còn sẽ tin tưởng?
Hoặc là dùng ngôn ngữ sỉ nhục đối phương, yêu cầu đơn đả độc đấu?
Tuyên vương tử bọn họ không có thời gian, tuy rằng hiện tại thật giống như không hoảng hốt vậy, đó là bởi vì hắn chưa có giải quyết được chuyện mình ngăn lộ phiền phức. Nếu là đường vào cốc vừa mở. Bảo đảm Tuyên vương tử bọn họ sẽ đem ngựa quất cho thừa sống thiếu chết mà truy sát Tề thế tử.
Vì lẽ đó chính mình kêu gào đơn đấu, kết quả vẫn cứ là một đám người đối phương đấu với một mình nàng…
Ngô Minh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào võ lực của tiến hóa khung máy móc tử thủ đầu đường vào cốc, đối mặt quần ẩu dây dưa liều mạng.
Sắc trời hoàn toàn đen kịt lại.
Ngoài thung lũng còn có ánh chiều tà. Nhưng bên trong cốc đạo do ba mặt núi vây quanh đã hoàn toàn thiếu hụt ánh sáng.
Buổi tối giáng lâm, mặt trăng nhưng vẫn không có mọc lên, toàn bộ cốc đạo có vẻ đặc biệt tối tăm.
“Đốt đuốc lên!” Tuyên vương tử ở ngoài cốc đạo ra lệnh cho các binh sĩ, còn muốn căn dặn một câu: “Chú ý không nên tẩu thủy*!” (*chạy nước, ám chỉ khi hỏa hoạn cần xách nước chạy gấp tới chữa cháy, một cách nói tránh xui xẻo)
Rất ít binh sĩ có để phòng cây đuốc ở trên ngựa, tuy rằng không nhiều, nhưng đốt lên vẫn là có tác dụng.
Đám kỵ binh bên này có người đốt lên bó đuốc, thị vệ bên kia tuy rằng có cách nhau một khoảng cách, nhưng dựa vào huyền khí cùng thể chất cũng đủ thấy rõ. Đặc biệt vững bước đẩy mạnh như vậy, ánh sáng từ cây đuốc có thể không bị chặn lại mà tùy ý chiếu tới.
Ánh lửa lay động, tâm tình của bọn họ nhưng tốt hơn rất nhiều, không có loại cảm giác hốt hoảng như vừa nãy.
Bọn thị vệ Vũ quốc kết trận tổ đội đẩy mạnh tất cả đều thuận lợi. Ở bên trong một trận cây cối bị đốn chặt ầm ầm ngã xuống, trận hình bọn thị vệ được đẩy lên mấy chục bộ.
Trên vách núi Kim thị vệ mọi người nhìn ra chiêu thận trọng từng bước xâm chiếm này lợi hại, sốt ruột bắn tên xuống. Nhưng vì bọn thị vệ Vũ quốc đều là võ giả huyền khí, ở dưới tình huống có phòng bị liền không có tác dụng mấy.
Trên núi gần hai trăm người mắt thấy rừng cây hoè trồng ngược bị đốn hạ từng cái một, địa lợi dần dần bị ăn mòn, từng cái từng cái lòng như lửa đốt.
“Tiêu cô nương làm sao còn không gọi chúng ta?” Kim thị vệ trưởng trong lòng lo lắng vạn phần. Hắn từ ưu thế chỗ cao, đã nhìn thấy Ngô Minh ẩn nấp ở tại một chỗ cây hoè lớn. Nhưng nàng chỉ là nấp ở nơi đó, tựa hồ cũng không có cái biện pháp đối phó gì.
Xác thực như vậy, bọn thị vệ Vũ quốc nhanh trí nghĩ ra biện pháp thận trọng từng bước đẩy mạnh, khiến cho Ngô Minh nhất thời khó có thể phá giải.
Tên thị vệ Vũ quốc bị đính ở trên vách núi cheo leo cũng được cứu lại, tựa hồ vẫn còn có cách làm cho diệu thủ hồi xuân.
Tuyên vương tử nhìn bọn thị vệ đẩy mạnh về phía trước, tâm tình thật tốt, hớn hở nói: “Không biết là vị thị vệ nào nghĩ tới cái phương pháp thận trọng đẩy từng bước này, không tồi không tồi, tất sẽ khen thưởng một phen.”
Hắn đã không hy vọng xa vời nhanh chóng công hạ cốc đạo, chỉ cần có thể ở trong một hai canh giờ công hạ, liền xem như là chấp nhận được. Dù sao thủ vệ nơi hiểm yếu này chính là Tiêu Nhược Dao, cái nha đầu đã khiến da đầu hắn tê dại, hận đến nghiến chặt hàm răng đau đớn.
“Hết thảy binh sĩ, bày trận từ từ di chuyển!” Tuyên vương tử giơ lên lệnh kỳ được nha tướng râu quai nón trao trả, bắt đầu cao giọng thét ra quân lệnh.
Cốc đạo đã bắt đầu bị đẩy mạnh thanh trừ, cánh kỵ binh cũng có thể chậm rãi tiến lên trước.
Tuy rằng khổ cực vất vả bôn ba hồi lâu, nhưng các binh sĩ Vũ quốc dù sao cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện, giờ khắc này biểu hiện ra cao độ tố chất của một kỵ binh.
Đội kỵ binh đi vào hàng ngũ chỉnh tề ghìm ngựa, ở trong âm thanh cộc cộc tiếng móng ngựa chầm chậm ổn định, bắt đầu đẩy quân trận về phía trước.
Bọn thị vệ như thợ đốn củi ở phía trước mở đường, cũng chặn đi cung tên từ trên vách núi bắn cuống, mặt sau kỵ binh dẫn đầu, toàn bộ tình thế phi thường khả quan.
“Chúc mừng chủ nhân, cái Tiêu Nhược Dao này đã hết biện pháp*, lại cũng khó có thể làm gì được nữa.” Lão Lộc chắp tay hướng về Tuyên vương tử chúc mừng. (*nguyên gốc là – 黔驴技穷 một câu thành ngữ)
Các loại thành ngữ như hết biện pháp, ở thế giới này có từ ngữ mang ý nghĩa tương tự. Lão Lộc cũng là muốn khoe chữ liền ném ra câu thành ngữ này.
“Chớ nên buông lỏng, Tiêu Nhược Dao giảo hoạt đa đoan, lưu ý có sự tình ngoài ý muốn.” Tuyên vương tử hiếm thấy cẩn thận lắc đầu một cái, nhưng khóe miệng dĩ nhiên lộ ra ý cười.
Tiêu Nhược Dao, không nghĩ tới thủ hạ của ta lại xuất hiện lớp lớp người có năng lực, lại kịp thời nghĩ ra chủ ý thận trọng tiếng từng bước như vậy, lần này xem ngươi làm sao trấn thủ lối vào thung lũng!
Tuyên vương tử bản tính khó dời, lại bắt đầu ảo tưởng bắt Tiêu Nhược Dao, nên làm gì, thế nào thế nào mã tái khắc tràng* tình cảnh. (*tranh ảnh được làm ra từ việc tập hợp những mảnh vật liệu nhiều màu sắc)