Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Tĩnh An công chúa hồi phủ chưa được mấy ngày, liền truyền đến tin tức nàng ta xin Hoàng thượng được đi đất phong.
Với tư cách phò mã, nếu như công chúa rời khỏi, Tô Ký Trần cũng không có lý do để tiếp tục ở lại kinh thành, điều này đối với Tô phò mã lòng mang chí lớn mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích nặng nề. Chắc chắn là hắn không muốn nên vẫn đang cố gắng giãy dụa.
Nhất là cha mẹ của Tô Ký Trần, bọn họ vừa mới đến kinh thành chưa được bao lâu, còn chưa quen thuộc với vòng luẩn quẩn xã hội thượng lưu và phong tục thì đã bị đưa đến một nơi vắng vẻ hiu quạnh, cho dù là ai cũng sẽ không vui nổi.
Vì vậy, cha mẹ của Tô phò mã bắt đầu đấu trí đủ các kiểu với công chúa, công chúa căn bản cũng không rảnh bận tâm đến Mạnh Uyển.
Thời điểm nghe nói chuyện này, Mạnh Uyển đang ở phủ Thừa tướng thăm phụ thân, hôm nay Triệu Sâm đi cùng nàng, hai vợ chồng và thừa tướng cùng ngồi một chỗ tâm sự việc nhà, dùng bữa tối, ngược lại còn thân mật hơn lúc ngồi với Hoàng thượng và hoàng hậu.
"Gần đây Thái tử phi vẫn ổn chứ? Thân thể đang mang thai thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm đến lão thần, lão thần rất tốt." Mạnh thừa tướng chỉ một lòng nghĩ đến đứa cháu của mình, hoàn toàn không quan tâm chuyện khác nữa.
Triệu Sâm cười nói: "Thừa tướng yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến Uyển Uyển."
Mạnh thừa tướng vuốt râu, cười nói: "Lão thần tin tưởng Thái tử, chỉ là trong cung nguy hiểm trùng trùng, Thái tử lại có hàng nghìn công việc, lỡ như có ngày xảy ra chuyện gì, làm không tốt thì sẽ rất đáng tiếc. Thái tử phi vẫn nên tự mình học cách giải quyết mọi chuyện một cách khôn ngoan nhất, không thể mãi dựa vào người khác được."
Mạnh Uyển bĩu môi, nói: "Phụ thân nói như thế chả khác gì chê con ngốc."
Mạnh thừa tướng liếc Triệu Sâm, nói: "Có vài thứ Thái tử phi để quên trong phủ vẫn chưa lấy đi, mau đi cùng quản gia xem có phải không, lão thần và thái tử điện hạ sẽ ngồi đây một lúc."
Mạnh Uyển biết rõ phụ thân chỉ đang tùy tiện tìm cớ, cũng không phản bác, lập tức đứng dậy đi ra.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Mạnh thừa tướng thản nhiên nói: "Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thái tử phi đã sắp làm mẫu thân rồi."
Triệu Sâm dịu giọng nói: "Nào có, phong thái năm đó của Thừa tướng đại nhân vẫn không giảm."
Mạnh thừa tướng bật cười nói: "Thật ra điện hạ cũng biết, người trưởng thành hơn Thái tử phi rất nhiều, nàng vẫn còn trẻ con, người đành phải chăm sóc con bé nhiều hơn rồi."
Triệu Sâm bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói: "Thật ra thừa tướng không cần phải lo lắng Uyển Uyển sẽ không chịu được, nàng đã không phải là nàng của trước kia nữa rồi."
Mạnh thừa tướng gật đầu: "Nhìn qua đúng là chín chắn hơn nhiều."
"Muốn làm một mẫu thân tốt, tất nhiên phải trải qua nhiều chuyện, hơn nữa..." Triệu Sâm kéo dài giọng, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cao giọng nói, "Ở trong hoàn cảnh nguy hiểm chồng chất này, nàng cũng sẽ không ngây ngô quá lâu."
Mạnh thừa tướng nâng mắt nhìn về phía hắn: "Ồ?"
"Thừa tướng đại nhân không phải đã sớm lường trước rồi sao, cho con trai trưởng của thế tử Võ An Hầu cưới cháu ruột của Quốc công." Triệu Sâm ôn tồn nói, "Không biết tình cảm của bọn họ có tốt không?"
Mạnh Trạch lấy cháu ruột nhà mẹ đẻ Đức phi, mà Đức phi là ai? Chính là mẫu phi ruột của Triệu Ân.
Mạnh thừa tướng trầm mặc một lúc mới nói: "Điện hạ đang trách Mạnh gia ta lộn xộn sao?"
Triệu Sâm đung đưa chén rượu, không nói gì.
Mạnh thừa tướng nói: "Thật ra lão thần cũng không nên nhúng tay vào chuyện này, dù sao lão thần đã tách ra khỏi Võ An Hầu phủ, nghiêm túc mà nói thì không còn coi là người một nhà nữa."
Triệu Sâm chậm rãi nói: "Dù sao đi nữa cũng đều là họ Mạnh, đương nhiên vẫn là người một nhà. Ta nói như vậy cũng không có hàm ý nào khác, thừa tướng không cần lo lắng, chỉ là, vì vị trí thái tử, nhị hoàng huynh thật sự không phải người nên chọn, nếu như có cơ hội, thừa tướng vẫn nên thương lượng kĩ lưỡng với Võ An Hầu."
Mạnh thừa tướng nói: "Vị trí Thái tử tất nhiên là của Thái tử điện hạ người, sẽ không có những người khác."
Triệu Sâm khẽ cười nói: "Vị trí này ta ngồi mệt rồi, cũng không có hứng thú gì với giang sơn này, hơn nữa cho dù ta có hứng thú, ông trời cũng không cho phép."
"Ý của Thái tử điện hạ là..."
"So với Nhị hoàng huynh, ta có người xứng đáng để chọn hơn, còn cần Thừa tướng đại nhân chỉ bảo nhiều." Hai mắt Triệu Sâm sáng rực lên.
Lúc Mạnh Uyển trở lại, không khí có vẻ đông cứng.
Phụ thân đang mải suy nghĩ, Triệu Sâm chỉ ăn cơm, không nói lời nào.
Mạnh Uyển ngồi xuống, Triệu Sâm gắp thức ăn cho nàng, nàng muốn hỏi hắn, Triệu Sâm chỉ nói: "Ngoan, ăn không nói ngủ không nói."
Mạnh Uyển đành phải thôi.
Lúc quay trở về, ở trên xe ngựa, Mạnh Uyển nhịn không được hỏi.
"Chàng với phụ thân làm sao vậy, vì sao ta vừa đi có một lúc mà không khí đã thay đổi rồi?"
Triệu Sâm mở mắt ra nhìn nàng, dịu dàng nói: "Không có gì, nói chút chuyện trên triều đình thôi, nàng không cần để ý."
Mạnh Uyển thở dài, tuy nhiên vẫn lo lắng như cũ, nhưng từ xưa đến nay nữ tử trong hậu trạch đều không được tham gia vào chính sự, nàng vẫn nên im lặng thì hơn, đây là điều cấm kị.
Hôm nay đã bắt đầu vào đông, giống như muốn chào đón năm mới, trong nội cung giăng đèn kết hoa, đã là đêm tối rồi mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mạnh Uyển và Triệu Sâm đi dạo trong cung, chợt nhớ tới một việc.
"Tĩnh An công chúa thật sự sẽ đi đất phong sao?" Nàng ngửa đầu hỏi Triệu Sâm.
"Muội ấy đã thông suốt rồi, đây là chuyện tốt, cho dù muội ấy không chịu đi, ta cũng sẽ làm cho muội ấy phải rời khỏi kinh thành." Hắn cúi đầu nhìn nàng mà nói, "Ta sẽ không để cho bất kỳ tai họa ngầm nào uy hiếp tới nàng."
Mạnh Uyển nghe xong liền nở nụ cười: "Lời này nghe xong thật sự làm cho người ta đều nguyện ý vì chàng làm bất cứ thứ gì, chỉ là điện hạ, chàng thật sự không cần lo cho ta như thế, hiện nay trong triều Hiền Vương đang nhìn chằm chằm, chàng vẫn nên đề phòng thật tốt."
Triệu Sâm thản nhiên nói: "Ta sẽ đề phòng hắn, nàng an tâm dưỡng thai là được, hắn rất nhanh sẽ nhận kết quả tốt."
Mạnh Uyển ngây thơ gật đầu, không rõ lắm "Kết quả tốt" là chỉ cái gì.
Nhưng rất nhanh, đã có lời giải đáp.
Triệu Sâm tổ chức đi đạp thanh cùng các vương công quý tộc, bởi vì Mạnh Uyển mang thai nên không cần đi, lần này Triệu Ân đi có dẫn theo Chu Tinh và Mạnh Nhu, không hiểu sao ngựa của Chu Tinh bị hoảng sợ, Triệu Âm vì đuổi theo cứu nàng ta, hai người suýt chút nữa rơi xuống vách núi, may mắn được Triệu Sâm và thị vệ cứu giúp, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Chỉ là chân Triệu Ân bị con ngựa vì hoảng sợ mà giẫm lên, vết thương vô cùng nghiêm trọng, đành phải vội đưa về rồi truyền thái y.
Mạnh Uyển chờ ở tẩm cung, liên tục đi đi lại lại, đợi Triệu Sâm bước chân vào Đông Cung, nàng giống như một cơn gió chạy vội qua.
"Đã xảy ra chuyện gì, chàng có bị thương không?"
Nàng khẩn trương kiểm tra thân thể của hắn, thấy quần áo hắn vẫn chỉnh tề sạch sẽ, không giống có thương tích, mới nhẹ nhàng thở phào.
Triệu Sâm lại nói: "Chịu đựng chút thương tổn, không bị thương dễ dàng khiến người ta nghi ngờ." Hắn nắm tay của nàng đi vào trong, "Không cần phải lo lắng, ta có chừng mực."
"Ý chàng là sao?" Mạnh Uyển mơ mơ màng màng như thể lọt vào trong sương mù.
Bước vào tẩm cung, cho thuộc hạ lui hết, Triệu Sâm tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm mới nói, "Tin tức tốt của hôm nay, nàng đã nghe nói rồi."
Mạnh Uyển dở khóc dở cười: "Tin tức tốt? Chàng đang nói đến chuyện Hiền Vương rơi xuống, còn bị ngựa giẫm lên chân sao?"
"Hiền Vương phi là con gái mà Chu đại phu thương yêu nhất, nhưng Nhị hoàng huynh còn muốn đạt được sự trợ giúp của Chu đại phu, khẳng định không thể để Chu Tinh xảy ra bất kỳ chuyện gì." Triệu Sâm nhẹ vỗ vỗ nhẫn ngọc được ban trên ngón cái, "Cho nên..."
Mạnh Uyển đánh bạo nói: "Cho nên chàng động tay động chân, khiến cho ngựa của Hiền Vương phi bị hoảng sợ, dụ Hiền Vương đi cứu, lại để cho hai người bọn họ đều..."
Triệu Sâm bất đắc dĩ nói: "Suỵt, tuy trong Đông Cung đều là người của ta, nhưng nàng lớn tiếng như vậy, không sợ người khác biết sao?"
Mạnh Uyển kinh ngạc che miệng lại: "Vì sao lại thế, điện hạ?"
Triệu Sâm cười cười, đôi mắt sắc bén: "Từ xưa đến nay, tranh giành Đông Cung đều như thế cả. Cho tới bây giờ, ta với hắn không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, kết cục đã không có cách nào thay đổi, đương nhiên ta sẽ không bị động."
Mạnh Uyển dừng lại một chút, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy chàng phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, nhớ thu mình vào."
Sắc mặt Triệu Sâm dịu đi, sờ sờ đầu của nàng nói: "Trong lòng nàng, ta vô dụng như vậy sao? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được."
Mạnh Uyển vỗ vỗ tay của hắn: "Ý của ta không phải như vậy, ta chỉ đang lo lắng cho chàng thôi."
"Vi phu đa tạ nương tử quan tâm, chỉ là đi ra ngoài cả ngày, thật sự có chút đói bụng, nương tử, nàng nói xem phải làm sao bây giờ?" Triệu Sâm ra vẻ đau khổ, nói.
Mạnh Uyển cười nói: "Để ta bảo phòng bếp."
Triệu Sâm đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Chuyện cho tới bây giờ, Hiền Vương không thể nào trở thành hoàng thượng, nếu như hắn đăng cơ, Triệu Sâm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Tĩnh Vương thì càng không cần phải nói rồi, hắn là người của Triệu Ân.
Đại hoàng tử một mực bị cấm túc, hồi trước cũng đã từng muốn hại hắn, cũng không phải lựa chọn tốt.
Tính đi tính lại, phụ hoàng có năm người con trai, chỉ có Thụy Vương làm hoàng đế mới khiến hắn có thể yên tâm.
Đợi đến lúc Thái tử báo cáo thương thế của Hiền Vương cho Hoàng thượng xong...
Triệu Sâm cười lạnh một tiếng: "Khi đó, Tứ đệ không còn là vương gia đi đứng kém cỏi nhất nữa rồi."
Sau vài ngày Hiền Vương xảy ra chuyện, Mạnh Uyển lại đi tìm Vân Thủy đại sư.
Lần này giống như mọi lần, vẫn không thấy Vân Thủy đại sư đâu, Mạnh Uyển chờ một lúc lâu, vẫn không đợi được, trực tiếp xông vào.
Trong đại điện, màn lụa bay tán loạn, Vân Thủy khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, đang niệm kinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông mở mắt ra nhìn, dường như đã nằm trong dự liệu, có chút bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Thái tử phi đã đến."
Mạnh Uyển nói: "Vội vàng xông vào thế này, thật sự thất lễ, mong đại sư bỏ qua cho."
Vân Thủy trầm mặc một lúc mới nói: "Đã đến rồi thì không cần khách khí, thái tử phi ngồi đi."
Mạnh Uyển tạ ơn Vân Thủy, tìm vị trí ngồi xuống, cho hạ nhân lui xuống.
"Từ lần trước tạm biệt đại sư cũng đã trôi qua được mấy tháng rồi, không biết gần đây đại sư thế nào?" Nàng nhìn thoáng qua hai đầu gối của Vân Thủy, "Trước kia có nghe Thái tử điện hạ nói, hai đầu gối đại sư bị thương, không thể đứng lên, thật sự quá đáng tiếc."
Vân Thủy cười nói: "Đa tạ Thái tử phi quan tâm, bần tăng rất tốt, mặc dù hai chân không thể đi lại, nhưng chỉ cần lòng ở tứ phương thì sẽ thanh thản thôi."
Mạnh Uyển gật đầu: "Đại sư nói đúng. Hôm nay ta tới, là muốn hỏi đại sư chút chuyện, ngày ấy những gì ta nhìn thấy trong mộng có phải là đều là sự thật không?"
Vân Thủy từ tốn nói: "Giả vờ thật thì có là thật cũng sẽ giả, thật nhưng cố tình giả thì vẫn là thật, việc gì Thái tử phi phải suy nghĩ nhiều?"
Mạnh Uyển lên tiếng: "Ta có mấy lời muốn nói thẳng."
Vân Thủy làm tư thế "Mời".
Mạnh Uyển hít một hơi thật sâu: "Đại sư, ta muốn hỏi ngài, có phải kiếp này điện hạ vô duyên với ngôi vị hoàng đế không, phải chăng... thời gian không còn nhiều?"
Sắc mặt Vân Thủy cứng lại, trầm ngâm chốc lát nói: "Hay là Thái tử phi hỏi câu khác đi."
"Đại sư sẽ không trả lời câu hỏi này sao?"
Vân Thủy nói: "Thật ra chuyện này điện hạ còn hiểu rõ hơn bần tăng, sao Thái tử phi không trực tiếp hỏi điện hạ?"
Mạnh Uyển nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ta... ta không có dũng khí."
"Đã cùng nhau ở hiện tại, quá khứ đều là hư vô, nếu như Thái tử phi không thể đối mặt với quá khứ của mình, thì làm thế nào biết điện hạ có thể đối mặt hay không?" Vân Thủy cười nói, "Chuyện này, thái tử phi vẫn nên trực tiếp đến hỏi điện hạ thì hơn, đợi đến lúc hai người tháo gỡ được khúc mắc, nếu còn cần đến bần tăng, lại đến tìm bần tăng cũng không muộn."
Mạnh Uyển cái hiểu cái không gật đầu, đứng lên cáo từ.
Vân Thủy nhìn theo bóng lưng của nàng, thở dài: "A Di Đà Phật..."
Với tư cách phò mã, nếu như công chúa rời khỏi, Tô Ký Trần cũng không có lý do để tiếp tục ở lại kinh thành, điều này đối với Tô phò mã lòng mang chí lớn mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích nặng nề. Chắc chắn là hắn không muốn nên vẫn đang cố gắng giãy dụa.
Nhất là cha mẹ của Tô Ký Trần, bọn họ vừa mới đến kinh thành chưa được bao lâu, còn chưa quen thuộc với vòng luẩn quẩn xã hội thượng lưu và phong tục thì đã bị đưa đến một nơi vắng vẻ hiu quạnh, cho dù là ai cũng sẽ không vui nổi.
Vì vậy, cha mẹ của Tô phò mã bắt đầu đấu trí đủ các kiểu với công chúa, công chúa căn bản cũng không rảnh bận tâm đến Mạnh Uyển.
Thời điểm nghe nói chuyện này, Mạnh Uyển đang ở phủ Thừa tướng thăm phụ thân, hôm nay Triệu Sâm đi cùng nàng, hai vợ chồng và thừa tướng cùng ngồi một chỗ tâm sự việc nhà, dùng bữa tối, ngược lại còn thân mật hơn lúc ngồi với Hoàng thượng và hoàng hậu.
"Gần đây Thái tử phi vẫn ổn chứ? Thân thể đang mang thai thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm đến lão thần, lão thần rất tốt." Mạnh thừa tướng chỉ một lòng nghĩ đến đứa cháu của mình, hoàn toàn không quan tâm chuyện khác nữa.
Triệu Sâm cười nói: "Thừa tướng yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến Uyển Uyển."
Mạnh thừa tướng vuốt râu, cười nói: "Lão thần tin tưởng Thái tử, chỉ là trong cung nguy hiểm trùng trùng, Thái tử lại có hàng nghìn công việc, lỡ như có ngày xảy ra chuyện gì, làm không tốt thì sẽ rất đáng tiếc. Thái tử phi vẫn nên tự mình học cách giải quyết mọi chuyện một cách khôn ngoan nhất, không thể mãi dựa vào người khác được."
Mạnh Uyển bĩu môi, nói: "Phụ thân nói như thế chả khác gì chê con ngốc."
Mạnh thừa tướng liếc Triệu Sâm, nói: "Có vài thứ Thái tử phi để quên trong phủ vẫn chưa lấy đi, mau đi cùng quản gia xem có phải không, lão thần và thái tử điện hạ sẽ ngồi đây một lúc."
Mạnh Uyển biết rõ phụ thân chỉ đang tùy tiện tìm cớ, cũng không phản bác, lập tức đứng dậy đi ra.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Mạnh thừa tướng thản nhiên nói: "Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thái tử phi đã sắp làm mẫu thân rồi."
Triệu Sâm dịu giọng nói: "Nào có, phong thái năm đó của Thừa tướng đại nhân vẫn không giảm."
Mạnh thừa tướng bật cười nói: "Thật ra điện hạ cũng biết, người trưởng thành hơn Thái tử phi rất nhiều, nàng vẫn còn trẻ con, người đành phải chăm sóc con bé nhiều hơn rồi."
Triệu Sâm bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói: "Thật ra thừa tướng không cần phải lo lắng Uyển Uyển sẽ không chịu được, nàng đã không phải là nàng của trước kia nữa rồi."
Mạnh thừa tướng gật đầu: "Nhìn qua đúng là chín chắn hơn nhiều."
"Muốn làm một mẫu thân tốt, tất nhiên phải trải qua nhiều chuyện, hơn nữa..." Triệu Sâm kéo dài giọng, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cao giọng nói, "Ở trong hoàn cảnh nguy hiểm chồng chất này, nàng cũng sẽ không ngây ngô quá lâu."
Mạnh thừa tướng nâng mắt nhìn về phía hắn: "Ồ?"
"Thừa tướng đại nhân không phải đã sớm lường trước rồi sao, cho con trai trưởng của thế tử Võ An Hầu cưới cháu ruột của Quốc công." Triệu Sâm ôn tồn nói, "Không biết tình cảm của bọn họ có tốt không?"
Mạnh Trạch lấy cháu ruột nhà mẹ đẻ Đức phi, mà Đức phi là ai? Chính là mẫu phi ruột của Triệu Ân.
Mạnh thừa tướng trầm mặc một lúc mới nói: "Điện hạ đang trách Mạnh gia ta lộn xộn sao?"
Triệu Sâm đung đưa chén rượu, không nói gì.
Mạnh thừa tướng nói: "Thật ra lão thần cũng không nên nhúng tay vào chuyện này, dù sao lão thần đã tách ra khỏi Võ An Hầu phủ, nghiêm túc mà nói thì không còn coi là người một nhà nữa."
Triệu Sâm chậm rãi nói: "Dù sao đi nữa cũng đều là họ Mạnh, đương nhiên vẫn là người một nhà. Ta nói như vậy cũng không có hàm ý nào khác, thừa tướng không cần lo lắng, chỉ là, vì vị trí thái tử, nhị hoàng huynh thật sự không phải người nên chọn, nếu như có cơ hội, thừa tướng vẫn nên thương lượng kĩ lưỡng với Võ An Hầu."
Mạnh thừa tướng nói: "Vị trí Thái tử tất nhiên là của Thái tử điện hạ người, sẽ không có những người khác."
Triệu Sâm khẽ cười nói: "Vị trí này ta ngồi mệt rồi, cũng không có hứng thú gì với giang sơn này, hơn nữa cho dù ta có hứng thú, ông trời cũng không cho phép."
"Ý của Thái tử điện hạ là..."
"So với Nhị hoàng huynh, ta có người xứng đáng để chọn hơn, còn cần Thừa tướng đại nhân chỉ bảo nhiều." Hai mắt Triệu Sâm sáng rực lên.
Lúc Mạnh Uyển trở lại, không khí có vẻ đông cứng.
Phụ thân đang mải suy nghĩ, Triệu Sâm chỉ ăn cơm, không nói lời nào.
Mạnh Uyển ngồi xuống, Triệu Sâm gắp thức ăn cho nàng, nàng muốn hỏi hắn, Triệu Sâm chỉ nói: "Ngoan, ăn không nói ngủ không nói."
Mạnh Uyển đành phải thôi.
Lúc quay trở về, ở trên xe ngựa, Mạnh Uyển nhịn không được hỏi.
"Chàng với phụ thân làm sao vậy, vì sao ta vừa đi có một lúc mà không khí đã thay đổi rồi?"
Triệu Sâm mở mắt ra nhìn nàng, dịu dàng nói: "Không có gì, nói chút chuyện trên triều đình thôi, nàng không cần để ý."
Mạnh Uyển thở dài, tuy nhiên vẫn lo lắng như cũ, nhưng từ xưa đến nay nữ tử trong hậu trạch đều không được tham gia vào chính sự, nàng vẫn nên im lặng thì hơn, đây là điều cấm kị.
Hôm nay đã bắt đầu vào đông, giống như muốn chào đón năm mới, trong nội cung giăng đèn kết hoa, đã là đêm tối rồi mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mạnh Uyển và Triệu Sâm đi dạo trong cung, chợt nhớ tới một việc.
"Tĩnh An công chúa thật sự sẽ đi đất phong sao?" Nàng ngửa đầu hỏi Triệu Sâm.
"Muội ấy đã thông suốt rồi, đây là chuyện tốt, cho dù muội ấy không chịu đi, ta cũng sẽ làm cho muội ấy phải rời khỏi kinh thành." Hắn cúi đầu nhìn nàng mà nói, "Ta sẽ không để cho bất kỳ tai họa ngầm nào uy hiếp tới nàng."
Mạnh Uyển nghe xong liền nở nụ cười: "Lời này nghe xong thật sự làm cho người ta đều nguyện ý vì chàng làm bất cứ thứ gì, chỉ là điện hạ, chàng thật sự không cần lo cho ta như thế, hiện nay trong triều Hiền Vương đang nhìn chằm chằm, chàng vẫn nên đề phòng thật tốt."
Triệu Sâm thản nhiên nói: "Ta sẽ đề phòng hắn, nàng an tâm dưỡng thai là được, hắn rất nhanh sẽ nhận kết quả tốt."
Mạnh Uyển ngây thơ gật đầu, không rõ lắm "Kết quả tốt" là chỉ cái gì.
Nhưng rất nhanh, đã có lời giải đáp.
Triệu Sâm tổ chức đi đạp thanh cùng các vương công quý tộc, bởi vì Mạnh Uyển mang thai nên không cần đi, lần này Triệu Ân đi có dẫn theo Chu Tinh và Mạnh Nhu, không hiểu sao ngựa của Chu Tinh bị hoảng sợ, Triệu Âm vì đuổi theo cứu nàng ta, hai người suýt chút nữa rơi xuống vách núi, may mắn được Triệu Sâm và thị vệ cứu giúp, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Chỉ là chân Triệu Ân bị con ngựa vì hoảng sợ mà giẫm lên, vết thương vô cùng nghiêm trọng, đành phải vội đưa về rồi truyền thái y.
Mạnh Uyển chờ ở tẩm cung, liên tục đi đi lại lại, đợi Triệu Sâm bước chân vào Đông Cung, nàng giống như một cơn gió chạy vội qua.
"Đã xảy ra chuyện gì, chàng có bị thương không?"
Nàng khẩn trương kiểm tra thân thể của hắn, thấy quần áo hắn vẫn chỉnh tề sạch sẽ, không giống có thương tích, mới nhẹ nhàng thở phào.
Triệu Sâm lại nói: "Chịu đựng chút thương tổn, không bị thương dễ dàng khiến người ta nghi ngờ." Hắn nắm tay của nàng đi vào trong, "Không cần phải lo lắng, ta có chừng mực."
"Ý chàng là sao?" Mạnh Uyển mơ mơ màng màng như thể lọt vào trong sương mù.
Bước vào tẩm cung, cho thuộc hạ lui hết, Triệu Sâm tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm mới nói, "Tin tức tốt của hôm nay, nàng đã nghe nói rồi."
Mạnh Uyển dở khóc dở cười: "Tin tức tốt? Chàng đang nói đến chuyện Hiền Vương rơi xuống, còn bị ngựa giẫm lên chân sao?"
"Hiền Vương phi là con gái mà Chu đại phu thương yêu nhất, nhưng Nhị hoàng huynh còn muốn đạt được sự trợ giúp của Chu đại phu, khẳng định không thể để Chu Tinh xảy ra bất kỳ chuyện gì." Triệu Sâm nhẹ vỗ vỗ nhẫn ngọc được ban trên ngón cái, "Cho nên..."
Mạnh Uyển đánh bạo nói: "Cho nên chàng động tay động chân, khiến cho ngựa của Hiền Vương phi bị hoảng sợ, dụ Hiền Vương đi cứu, lại để cho hai người bọn họ đều..."
Triệu Sâm bất đắc dĩ nói: "Suỵt, tuy trong Đông Cung đều là người của ta, nhưng nàng lớn tiếng như vậy, không sợ người khác biết sao?"
Mạnh Uyển kinh ngạc che miệng lại: "Vì sao lại thế, điện hạ?"
Triệu Sâm cười cười, đôi mắt sắc bén: "Từ xưa đến nay, tranh giành Đông Cung đều như thế cả. Cho tới bây giờ, ta với hắn không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, kết cục đã không có cách nào thay đổi, đương nhiên ta sẽ không bị động."
Mạnh Uyển dừng lại một chút, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy chàng phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, nhớ thu mình vào."
Sắc mặt Triệu Sâm dịu đi, sờ sờ đầu của nàng nói: "Trong lòng nàng, ta vô dụng như vậy sao? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được."
Mạnh Uyển vỗ vỗ tay của hắn: "Ý của ta không phải như vậy, ta chỉ đang lo lắng cho chàng thôi."
"Vi phu đa tạ nương tử quan tâm, chỉ là đi ra ngoài cả ngày, thật sự có chút đói bụng, nương tử, nàng nói xem phải làm sao bây giờ?" Triệu Sâm ra vẻ đau khổ, nói.
Mạnh Uyển cười nói: "Để ta bảo phòng bếp."
Triệu Sâm đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Chuyện cho tới bây giờ, Hiền Vương không thể nào trở thành hoàng thượng, nếu như hắn đăng cơ, Triệu Sâm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Tĩnh Vương thì càng không cần phải nói rồi, hắn là người của Triệu Ân.
Đại hoàng tử một mực bị cấm túc, hồi trước cũng đã từng muốn hại hắn, cũng không phải lựa chọn tốt.
Tính đi tính lại, phụ hoàng có năm người con trai, chỉ có Thụy Vương làm hoàng đế mới khiến hắn có thể yên tâm.
Đợi đến lúc Thái tử báo cáo thương thế của Hiền Vương cho Hoàng thượng xong...
Triệu Sâm cười lạnh một tiếng: "Khi đó, Tứ đệ không còn là vương gia đi đứng kém cỏi nhất nữa rồi."
Sau vài ngày Hiền Vương xảy ra chuyện, Mạnh Uyển lại đi tìm Vân Thủy đại sư.
Lần này giống như mọi lần, vẫn không thấy Vân Thủy đại sư đâu, Mạnh Uyển chờ một lúc lâu, vẫn không đợi được, trực tiếp xông vào.
Trong đại điện, màn lụa bay tán loạn, Vân Thủy khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, đang niệm kinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông mở mắt ra nhìn, dường như đã nằm trong dự liệu, có chút bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Thái tử phi đã đến."
Mạnh Uyển nói: "Vội vàng xông vào thế này, thật sự thất lễ, mong đại sư bỏ qua cho."
Vân Thủy trầm mặc một lúc mới nói: "Đã đến rồi thì không cần khách khí, thái tử phi ngồi đi."
Mạnh Uyển tạ ơn Vân Thủy, tìm vị trí ngồi xuống, cho hạ nhân lui xuống.
"Từ lần trước tạm biệt đại sư cũng đã trôi qua được mấy tháng rồi, không biết gần đây đại sư thế nào?" Nàng nhìn thoáng qua hai đầu gối của Vân Thủy, "Trước kia có nghe Thái tử điện hạ nói, hai đầu gối đại sư bị thương, không thể đứng lên, thật sự quá đáng tiếc."
Vân Thủy cười nói: "Đa tạ Thái tử phi quan tâm, bần tăng rất tốt, mặc dù hai chân không thể đi lại, nhưng chỉ cần lòng ở tứ phương thì sẽ thanh thản thôi."
Mạnh Uyển gật đầu: "Đại sư nói đúng. Hôm nay ta tới, là muốn hỏi đại sư chút chuyện, ngày ấy những gì ta nhìn thấy trong mộng có phải là đều là sự thật không?"
Vân Thủy từ tốn nói: "Giả vờ thật thì có là thật cũng sẽ giả, thật nhưng cố tình giả thì vẫn là thật, việc gì Thái tử phi phải suy nghĩ nhiều?"
Mạnh Uyển lên tiếng: "Ta có mấy lời muốn nói thẳng."
Vân Thủy làm tư thế "Mời".
Mạnh Uyển hít một hơi thật sâu: "Đại sư, ta muốn hỏi ngài, có phải kiếp này điện hạ vô duyên với ngôi vị hoàng đế không, phải chăng... thời gian không còn nhiều?"
Sắc mặt Vân Thủy cứng lại, trầm ngâm chốc lát nói: "Hay là Thái tử phi hỏi câu khác đi."
"Đại sư sẽ không trả lời câu hỏi này sao?"
Vân Thủy nói: "Thật ra chuyện này điện hạ còn hiểu rõ hơn bần tăng, sao Thái tử phi không trực tiếp hỏi điện hạ?"
Mạnh Uyển nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ta... ta không có dũng khí."
"Đã cùng nhau ở hiện tại, quá khứ đều là hư vô, nếu như Thái tử phi không thể đối mặt với quá khứ của mình, thì làm thế nào biết điện hạ có thể đối mặt hay không?" Vân Thủy cười nói, "Chuyện này, thái tử phi vẫn nên trực tiếp đến hỏi điện hạ thì hơn, đợi đến lúc hai người tháo gỡ được khúc mắc, nếu còn cần đến bần tăng, lại đến tìm bần tăng cũng không muộn."
Mạnh Uyển cái hiểu cái không gật đầu, đứng lên cáo từ.
Vân Thủy nhìn theo bóng lưng của nàng, thở dài: "A Di Đà Phật..."