Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Trần Vị Mãn
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 52
- Nguồn
- tranghaily
- Lượt đọc
- 9,804
- Cập nhật
Tên truyện: Tam hỏa
Tác giả: Trần Vị Mãn
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, trâu già gặm cỏ non (nam hơn nữ 7 tuổi), duyên trời tác hợp, HE
Editor: Trăng Hải Ly
Độ dài: 50 chương chính văn + 2 ngoại truyện
Nhân vật chính: Lâm Sân, Tống Tịnh Vãn
Văn án:
Tống Hoài Quân kém Lâm Sân một tuổi, nhưng lại có cháu gái vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô gái này yên tĩnh, mềm mại như nước, mỗi lần gặp mặt đều lễ phép chào anh: “Chào chú Lâm ạ.”
Mỗi khi như vậy, Lâm Sân đều bảo cô không cần khách khí, cháu gái nhỏ liền lắc đầu, giọng nói nghiêm túc bất thường: “Chú Lâm là bạn của chú nhỏ, xưng hô bình thường cháu thấy không hợp lễ nghĩa.”
Mặc dù Tống Hoài Quân cũng thường xuyên nói với cháu gái nhỏ nhà mình: “Chú Lâm của cháu đâu phải chú ruột, không cần khách khí với anh ta.” nhưng hiệu quả đạt được không mấy khả quan.
Cho nên Tống Hoài Quân ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra hai người này có thể ở bên nhau.
Cho tới một đêm khuya nào đó, anh mang bia đến nhà bạn tốt chuẩn bị tâm sự chuyện cuộc đời, ở cửa lại phát hiện đôi giày vô cùng quen mắt. Đi vào trong, quần áo rơi lả tả trên đất, đặc sắc hơn là một cái áo khoác màu hồng nổi bật.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Tống Hoài Quân tức sùi bọt mép, đập cửa đùng đùng hét lớn: “Ông nội nhà cậu, Lâm Sân! Đấy là cháu gái tôi!”.
Tác giả: Trần Vị Mãn
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, trâu già gặm cỏ non (nam hơn nữ 7 tuổi), duyên trời tác hợp, HE
Editor: Trăng Hải Ly
Độ dài: 50 chương chính văn + 2 ngoại truyện
Nhân vật chính: Lâm Sân, Tống Tịnh Vãn
Văn án:
Tống Hoài Quân kém Lâm Sân một tuổi, nhưng lại có cháu gái vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô gái này yên tĩnh, mềm mại như nước, mỗi lần gặp mặt đều lễ phép chào anh: “Chào chú Lâm ạ.”
Mỗi khi như vậy, Lâm Sân đều bảo cô không cần khách khí, cháu gái nhỏ liền lắc đầu, giọng nói nghiêm túc bất thường: “Chú Lâm là bạn của chú nhỏ, xưng hô bình thường cháu thấy không hợp lễ nghĩa.”
Mặc dù Tống Hoài Quân cũng thường xuyên nói với cháu gái nhỏ nhà mình: “Chú Lâm của cháu đâu phải chú ruột, không cần khách khí với anh ta.” nhưng hiệu quả đạt được không mấy khả quan.
Cho nên Tống Hoài Quân ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra hai người này có thể ở bên nhau.
Cho tới một đêm khuya nào đó, anh mang bia đến nhà bạn tốt chuẩn bị tâm sự chuyện cuộc đời, ở cửa lại phát hiện đôi giày vô cùng quen mắt. Đi vào trong, quần áo rơi lả tả trên đất, đặc sắc hơn là một cái áo khoác màu hồng nổi bật.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Tống Hoài Quân tức sùi bọt mép, đập cửa đùng đùng hét lớn: “Ông nội nhà cậu, Lâm Sân! Đấy là cháu gái tôi!”.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook