Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tống Hoài Thanh một mình đón xe đến thị trấn để đi qua thôn nhỏ thăm viếng người bạn đã mất. Lúc trở về, trận tuyết vốn đã ngừng lại kia đột nhiên rơi xuống càng dày đặc hơn, khiến cho ông lỡ mất chuyến xe, bị ngôi làng kìm chân. Nghe người dân trong thôn nói tuyết rơi qua một đêm có thể sẽ kín đường, không thể đi nổi, ông bất đắc dĩ gọi điện cho Tống Hoài Quân.
“Chú nói khéo với Tiểu Vãn để con bé không lo lắng. Nếu như sáng mai có thể đi, tôi sẽ bắt xe trở về, còn nếu đường phủ dày tuyết quá, cứ ăn sinh nhật với Tiểu Vãn vui vẻ là được.” Hiện giờ quá muộn, ông ở nhờ tại nhà người thân của bạn. Trong thôn bây giờ hầu hết đều là người già, ngoại trừ xe bus theo tuyến chắc chẳng còn ai có xe để nhận khách, ông sợ Tống Tịnh Vãn lo lắng, chỉ nói là họ hàng nhà bạn quá nhiệt tình, biết ông đặc biệt đến thăm nên mời ông ngủ lại một đêm.
Tống Hoài Quân nghe vậy lập tức nói: “Làm sao mà nói thế được, để em lấy xe qua đón anh.”
Anh còn lo cho Tống Hoài Thanh nhiều hơn Tống Tịnh Vãn, so với bất kì ai Tống Hoài Thanh càng muốn bên cạnh con gái vào ngày sinh nhật hơn cả. Ông ấy là một người lấy công việc làm trọng, vậy mà xin nghỉ mấy ngày để sang thành phố An đón sinh nhật với con, bỏ lỡ điều này hẳn sẽ rất tiếc nuối.
Mặc dù sinh nhật có thể bù đắp, nhưng ông bị mắc kẹt trong thôn sao mà yên tâm nổi. Tống Hoài Quân không để ý lời khuyên can của Tống Hoài Thanh, chuẩn bị đi đón người trong đêm tuyết lớn, Lâm Sân ở bên cạnh nói: “Tôi đưa cậu đi, đường xấu khó lái.”
Lâm Sân đã từng lái xe đi qua rất nhiều nơi, nhiều con đường khó đi, so với Tống Hoài Quân chỉ đi xe ở mấy con đường cao tốc trong thành phố thì tốt hơn nhiều, Tống Hoài Quân không khách sáo với anh, liền lên xe.
Tan làm Tống Tịnh Vãn gọi điện thoại cho bố, biết được ông đang ở nhà họ hàng của chú Vương thì vẫn có chút lo lắng, trận tuyết lớn như vậy không biết chỗ ông ở ra sao, lại sợ ông vội vã, trên đường trở về sẽ không an toàn, vô cùng sốt ruột. Cô rất muốn hỏi nhưng sợ bố biết mình lo lắng suy nghĩ nhiều nên không dám gọi điện thoại.
Sớm biết đã khuyên ông đừng đi, ôm tâm trạng bất an, lo lắng về nhà, qua một hồi lâu mới để ý nhà đối diện cũng chưa về. Đang trong mạch suy nghĩ, dường như có thần giao cách cảm, đầu dây bên kia chợt gửi Wechat cho cô.
Lâm Sân: Hôm nay tôi có việc, có khi rất muộn mới về được. Em sang chăm sóc Đại Bảo nhé? Buổi sáng tôi cho nó ăn có khi đã hết rồi, mật mã là 190915.
Cô đọc xong tin nhắn liền đứng dậy.
Đại Bảo đánh hơi thấy mùi quen thuộc, thấy cô đến thì vui vẻ nhào tới, cô ngồi xổm bên cạnh xoa đầu, nó cũng cọ cọ vào người cô.
Tống Tịnh Vãn cho Đại Bảo ăn rồi đi lấy nước, nhìn nó say sưa với bữa tối của mình, sau đó liền nghĩ tới Tống Hoài Thanh. Tuyết lớn như vậy, có phải ông bị mắc kẹt ở chỗ đó, sợ con gái lo cho mình nên mới lừa cô không.
Cô thầm nhủ với bản thân, Tống Hoài Thanh sẽ không như vậy, bên cạnh đó cũng tự dặn lòng rằng kia chỉ là một trận tuyết lớn, bên ngoài đó bây giờ vẫn còn rất nhiều người làm việc. Thế nhưng Lâm Sân có chuyện gì mà bận đến tối muộn chứ, tuyết đang lớn như thế, lúc về nhà cũng chẳng an toàn gì cả.
Cô đã quen cô độc, thế nhưng không xác định được hiện giờ cảm xúc trong lòng mình ra sao.
Lâm Sân: Em còn ở nhà tôi à? Đi lấy chút nước tưới hoa đi.
Suy nghĩ của cô bị đứt đoạn, nhìn quanh căn nhà một vòng.
Tống Tịnh Vãn: Nhà chú làm gì có hoa chứ.
Lâm Sân: Ừ, chỉ muốn xác nhận xem, có phải tôi chưa về khiến em lo lắng không?
Tống Tịnh Vãn: Không có.
Lâm Sân: Thế nhưng tôi lo cho cho em.
Tống Tịnh Vãn: Cháu ở trong nhà vô cùng an toàn, có gì cần bận tâm đâu.
Lâm Sân: Lo rằng em có đang nghĩ về tôi không.
Tống Tịnh Vãn: Cháu không thèm.
Lâm Sân: Cho nên tôi mới hỏi, nếu em không lo lắng đến vậy thì tôi cũng không lo lắng nữa.
Tống Tịnh Vãn có chút lơ đãng nghĩ nhiều về anh hơn, Lâm Sân nhắn tin cho cô, cũng chỉ có thể đặt tâm tư vào việc trả lời anh. Mãi cho đến lúc cô muốn đi ngủ, anh mới chúc ngủ ngon.
Lâm Sân: Ngoan ngoãn đi ngủ, đừng nghĩ lung tung, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Cô nghiền ngẫm hồi lâu, sao anh biết cô đang suy nghĩ nhiều, anh đây là đang đóng đinh trong đầu cô sao? Thế nhưng đến cuối vẫn không hỏi, đại khái là khi đang nhắn tin cô cũng thiếp đi luôn.
Đoạn đường trước là Tống Hoài Quân lái xe, đến đoạn khó đi mới đổi qua cho Lâm Sân. Anh nói cho Lâm Sân nghe chuyện trong nhà, cảm khái nói: “Cho nên anh tôi vẫn muốn ăn sinh nhật cùng con bé, nếu để anh ấy một mình ở đây, không biết sẽ khó chịu trong lòng thế nào.”
Chu Vị Lam luôn nói Tống Tịnh Vãn giống Tống Hoài Thanh không phải là không có đạo lý, Tống Hoài Thanh cũng không lo lắng cho mình sẽ mắc kẹt ở chỗ này, chỉ lo lắng Tống Tịnh Vãn không gặp được ông sẽ suy nghĩ loạn lên.
Mãi cho đến mười giờ tối, bọn anh mới đến chỗ đón Tống Hoài Thanh. Tuyết phủ kín trên đường ngày càng dày, đường trở về so với đường đi chậm hơn rất nhiều, Lâm Sân không dám phớt lờ, một mực chăm chú nhìn đường xá.
Ba giờ sáng, bọn họ trở lại thành phố An, Tống Hoài Thanh cảm ơn Lâm Sân. Lâm Sân thụ sủng nhược kinh: “Chú Tống, quá khách khí rồi, đây đều là việc nên làm.”
Tống Hoài Quân cũng nói: “Anh, Lâm Sân là bạn của em, không cần khách khí như vậy.”
Nói là thế, Tống Hoài Thanh cũng rất cảm kích Lâm Sân đêm khuya cùng với Tống Hoài Quân đi đón ông. Thời gian quá muộn, Lâm Sân muốn đi, Tống Hoài Quân giữ anh lại: “Đã trễ thế thế này rồi, cậu ở chỗ tôi một đêm đi.”
Hắn khoát khoát tay cự tuyệt, lái xe về nhà.
Tiễn người vừa đi, Tống Hoài Quân nhớ tới vừa rồi Lâm Sân gọi Tống Hoài Thanh là chú Tống, nhàm chán nghĩ, gọi anh trai anh là chú, đây không phải gián tiếp gọi anh là chú sao?
Tiện nghi này chiếm được hơi nhiều, có phần ngại ngùng đấy.
Khi còn bé, hằng năm vào sinh nhật, Tống Tịnh Vãn được bà nội nấu cho mì Trường Thọ, về sau người nấu mì cho cô biến thành Tống Hoài Thanh. Sinh nhật Tống Tịnh Vãn rất đơn giản, cùng người nhà ăn một bữa cơm.
Tống Hoài Quân mua bánh ngọt, Tống Hoài Thanh nấu mì cho cô, sinh nhật lần này đều giống mọi lần, trôi qua vô cùng bình yên, giống ngày trước lúc bọn họ vẫn ở nhà, chỉ là thiếu ông nội, ông đã đồng ý đi đến chỗ khác dự buổi họp, buổi sáng đã gọi cho Tống Tịnh Vãn nói chuyện một lúc lâu.
Kì thật, cũng không được gọi là trọn vẹn bình yên, ví dụ như nhiều thêm một Lâm Sân và Chu Vị Lam. Vân Khinh Khinh biết được anh trai Tống Hoài Quân tới thì có chút ngại, phó thác cho Tống Hoài Quân mang quà tặng cho cháu gái.
Lâm Sân là do Tống Hoài Thanh mời, Chu Vị Lam thì là buổi sáng hưng phấn gọi tới cho Tống Tịnh Vãn, nói chuẩn bị cho cô một điều ngạc nhiên, biết Tống Hoài Thanh tới thì trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tới ăn sinh nhật cùng cô.
Thật ra lúc trước họ ly hôn cũng không nháo nhào huyên náo căng thẳng, dạng người như Tống Hoài Thanh biết phân rõ phải trái, sẽ không cãi nhau loạn lên để khiến việc thêm rối rắm. Chỉ là ông đã từng muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, nhiều lần thử dỗ ngọt cũng như nói chuyện với bà, nhưng bà đã quyết định rời đi nên cảm thấy chuyện đó không quan trọng, ly hôn xong liền đi Anh, nhiều năm không gặp, ít nhiều có chút xấu hổ.
Mặc dù đều là chuyện cũ đã qua, ai cũng không hận thù ai, nhưng chưa bao giờ gặp lại chồng trước vợ trước, đột nhiên ngồi ăn cơm cùng một bàn, đừng nói bọn họ, làm người đứng xem như Tống Hoài Quân cũng cảm thấy gượng gạo không thôi. Thế nhưng vì Tống Tịnh Vãn, anh cố gắng cứu vớt lấy bầu không khí.
Đến tay anh cũng phải thôi, nhìn xem, cả cái bàn này chỉ có anh nói nhiều nhất.
Tống Tịnh Vãn yên lặng ăn cơm, dựa vào nét mặt của cô có nhìn nữa nhìn mãi cũng không hiện lên tí cảm xúc nào, Lâm Sân là người ngoài duy nhất cũng trầm mặc, Chu Vị Lam cho dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trước mặt người ngoài nên không dám nói ra, thật hiếm hoi có được một lần Tống Tịnh Vãn ngồi cùng mẹ mà thuận lợi ăn hết bữa cơm.
Qua một bữa cơm, Tống Hoài Thanh và Chu Vị Lam cũng vô cùng khách khí, hỏi thăm cuộc sống gần đây của đối phương, biết được Chu Vị Lam chuẩn bị kết hôn, Tống Hoài Thanh nói lời chúc mừng, Chu Vị Lam liền cảm ơn.
Sinh nhật này trôi qua rất đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, bánh ngọt cũng trực tiếp lấy ra ăn, không đốt nến cũng không cầu nguyện. Chu Vị Lam thấy Tống Tịnh Vãn không giống những cô gái khác, sẽ vô cùng hào hứng chờ đợi phần cầu nguyện, dứt khoát cầm dao cắt bánh ngọt, đầu tiên cắt cho Tống Hoài Thanh một phần, cuối cùng mới đến mình, trong lòng có chút chua xót.
Trông Tống Tịnh Vãn có vẻ không vui vẻ mà cũng không buồn rầu, chỉ nhàn nhạt với mọi chuyện, ngẫu nhiên Tống Hoài Quân kể chuyện cười, cô sẽ cười cười một chút.
Thật ra Tịnh Vãn cảm thấy sinh nhật này rất vui vẻ, cô cũng không biết làm sao Lâm Sân lại tới đây.
Tống Hoài Thanh còn tán thưởng Lâm Sân: “Đó là một đứa trẻ rất thành thục, chú nhỏ nhà con có một nửa sự trưởng thành ấy ông nội con cũng yên lòng.”
Tống Tịnh Vãn chỉ nghe, không nói gì.
Cơm là ăn ở nhà Tống Hoài Quân, bởi vì Tống Hoài Thanh ở đó. Đơn giản qua hết sinh nhật, Chu Vị Lam liền rời đi. Tống Tịnh Vãn định ở nhà chú nhỏ một đêm, sáng sớm ngày mai Tống Hoài Thanh về thành phố Ôn, cô muốn cùng chú nhỏ đưa bố về.
Lâm Sân cũng không ở lại lâu, Tống Hoài Thanh để cô tiễn anh, Tống Hoài Quân vội vàng dọn bàn ăn, vốn là Tống Tịnh Vãn muốn chủ động dọn dẹp, nhưng anh nói hôm nay sinh nhật cô nên không để cô làm việc nhà được.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy đúng là phải tiễn khách, nên không nhăn nhó khó chịu.
Lúc chờ thang máy, anh hỏi: “Ngày mai bố em phải đi rồi?”
Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Anh trầm mặc một hồi mới nói: “Khi còn bé bố tôi thường xuyên không ở nhà, hai chúng tôi gặp mặt cũng không có chủ đề chung để nói, cho tới tận bây giờ vẫn vậy. Mỗi lần gặp nhau, hai người liền đánh cờ, lúc đầu không biết nên nói gì, lúc sau thì cảm thấy không cần thiết phải nói ra. Không cần nói cũng biết đó là người thân của mình. Nhưng mà, là cha mẹ đôi khi cũng hi vọng có được một cái ôm.” Anh cười cười, “Mẹ tôi hồi trước còn trách cứ, nói tôi quá lạnh lùng, lần đó tôi về nhà liền nhẹ nhàng ôm mẹ, bà mừng rỡ như đứa trẻ nhận được kẹo vậy.”
Tống Tịnh Vãn lẳng lặng nghe anh nói xong, cho tới tận lúc anh đi vẫn chưa hiểu được ý.
Buổi tối, cô nằm trên giường suy nghĩ mới hiểu. Anh muốn khuyên cô, nên tìm thời điểm thích hợp biểu đạt một chút tình cảm với người thân sao?
Tại sao anh biết cô đang nghĩ gì?
Tống Tịnh Vãn mơ màng thiếp đi, ý thức dần dần mơ hồ. Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Cô uống say rồi ôm người nào đó nghẹn ngào nói: “Bố, con đi đây. Bố đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
Dưới ánh trăng cô không thấy rõ mặt người kia, nhưng mùi hương trên người vô cùng quen thuộc. Trong mơ mà vẫn cảm nhận được mùi sao? Còn là mùi trên người anh.
Cô bỗng nhiên mở mắt, có chút không dám tin vào điều mình vừa nhớ ra.
“Chú nói khéo với Tiểu Vãn để con bé không lo lắng. Nếu như sáng mai có thể đi, tôi sẽ bắt xe trở về, còn nếu đường phủ dày tuyết quá, cứ ăn sinh nhật với Tiểu Vãn vui vẻ là được.” Hiện giờ quá muộn, ông ở nhờ tại nhà người thân của bạn. Trong thôn bây giờ hầu hết đều là người già, ngoại trừ xe bus theo tuyến chắc chẳng còn ai có xe để nhận khách, ông sợ Tống Tịnh Vãn lo lắng, chỉ nói là họ hàng nhà bạn quá nhiệt tình, biết ông đặc biệt đến thăm nên mời ông ngủ lại một đêm.
Tống Hoài Quân nghe vậy lập tức nói: “Làm sao mà nói thế được, để em lấy xe qua đón anh.”
Anh còn lo cho Tống Hoài Thanh nhiều hơn Tống Tịnh Vãn, so với bất kì ai Tống Hoài Thanh càng muốn bên cạnh con gái vào ngày sinh nhật hơn cả. Ông ấy là một người lấy công việc làm trọng, vậy mà xin nghỉ mấy ngày để sang thành phố An đón sinh nhật với con, bỏ lỡ điều này hẳn sẽ rất tiếc nuối.
Mặc dù sinh nhật có thể bù đắp, nhưng ông bị mắc kẹt trong thôn sao mà yên tâm nổi. Tống Hoài Quân không để ý lời khuyên can của Tống Hoài Thanh, chuẩn bị đi đón người trong đêm tuyết lớn, Lâm Sân ở bên cạnh nói: “Tôi đưa cậu đi, đường xấu khó lái.”
Lâm Sân đã từng lái xe đi qua rất nhiều nơi, nhiều con đường khó đi, so với Tống Hoài Quân chỉ đi xe ở mấy con đường cao tốc trong thành phố thì tốt hơn nhiều, Tống Hoài Quân không khách sáo với anh, liền lên xe.
Tan làm Tống Tịnh Vãn gọi điện thoại cho bố, biết được ông đang ở nhà họ hàng của chú Vương thì vẫn có chút lo lắng, trận tuyết lớn như vậy không biết chỗ ông ở ra sao, lại sợ ông vội vã, trên đường trở về sẽ không an toàn, vô cùng sốt ruột. Cô rất muốn hỏi nhưng sợ bố biết mình lo lắng suy nghĩ nhiều nên không dám gọi điện thoại.
Sớm biết đã khuyên ông đừng đi, ôm tâm trạng bất an, lo lắng về nhà, qua một hồi lâu mới để ý nhà đối diện cũng chưa về. Đang trong mạch suy nghĩ, dường như có thần giao cách cảm, đầu dây bên kia chợt gửi Wechat cho cô.
Lâm Sân: Hôm nay tôi có việc, có khi rất muộn mới về được. Em sang chăm sóc Đại Bảo nhé? Buổi sáng tôi cho nó ăn có khi đã hết rồi, mật mã là 190915.
Cô đọc xong tin nhắn liền đứng dậy.
Đại Bảo đánh hơi thấy mùi quen thuộc, thấy cô đến thì vui vẻ nhào tới, cô ngồi xổm bên cạnh xoa đầu, nó cũng cọ cọ vào người cô.
Tống Tịnh Vãn cho Đại Bảo ăn rồi đi lấy nước, nhìn nó say sưa với bữa tối của mình, sau đó liền nghĩ tới Tống Hoài Thanh. Tuyết lớn như vậy, có phải ông bị mắc kẹt ở chỗ đó, sợ con gái lo cho mình nên mới lừa cô không.
Cô thầm nhủ với bản thân, Tống Hoài Thanh sẽ không như vậy, bên cạnh đó cũng tự dặn lòng rằng kia chỉ là một trận tuyết lớn, bên ngoài đó bây giờ vẫn còn rất nhiều người làm việc. Thế nhưng Lâm Sân có chuyện gì mà bận đến tối muộn chứ, tuyết đang lớn như thế, lúc về nhà cũng chẳng an toàn gì cả.
Cô đã quen cô độc, thế nhưng không xác định được hiện giờ cảm xúc trong lòng mình ra sao.
Lâm Sân: Em còn ở nhà tôi à? Đi lấy chút nước tưới hoa đi.
Suy nghĩ của cô bị đứt đoạn, nhìn quanh căn nhà một vòng.
Tống Tịnh Vãn: Nhà chú làm gì có hoa chứ.
Lâm Sân: Ừ, chỉ muốn xác nhận xem, có phải tôi chưa về khiến em lo lắng không?
Tống Tịnh Vãn: Không có.
Lâm Sân: Thế nhưng tôi lo cho cho em.
Tống Tịnh Vãn: Cháu ở trong nhà vô cùng an toàn, có gì cần bận tâm đâu.
Lâm Sân: Lo rằng em có đang nghĩ về tôi không.
Tống Tịnh Vãn: Cháu không thèm.
Lâm Sân: Cho nên tôi mới hỏi, nếu em không lo lắng đến vậy thì tôi cũng không lo lắng nữa.
Tống Tịnh Vãn có chút lơ đãng nghĩ nhiều về anh hơn, Lâm Sân nhắn tin cho cô, cũng chỉ có thể đặt tâm tư vào việc trả lời anh. Mãi cho đến lúc cô muốn đi ngủ, anh mới chúc ngủ ngon.
Lâm Sân: Ngoan ngoãn đi ngủ, đừng nghĩ lung tung, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Cô nghiền ngẫm hồi lâu, sao anh biết cô đang suy nghĩ nhiều, anh đây là đang đóng đinh trong đầu cô sao? Thế nhưng đến cuối vẫn không hỏi, đại khái là khi đang nhắn tin cô cũng thiếp đi luôn.
Đoạn đường trước là Tống Hoài Quân lái xe, đến đoạn khó đi mới đổi qua cho Lâm Sân. Anh nói cho Lâm Sân nghe chuyện trong nhà, cảm khái nói: “Cho nên anh tôi vẫn muốn ăn sinh nhật cùng con bé, nếu để anh ấy một mình ở đây, không biết sẽ khó chịu trong lòng thế nào.”
Chu Vị Lam luôn nói Tống Tịnh Vãn giống Tống Hoài Thanh không phải là không có đạo lý, Tống Hoài Thanh cũng không lo lắng cho mình sẽ mắc kẹt ở chỗ này, chỉ lo lắng Tống Tịnh Vãn không gặp được ông sẽ suy nghĩ loạn lên.
Mãi cho đến mười giờ tối, bọn anh mới đến chỗ đón Tống Hoài Thanh. Tuyết phủ kín trên đường ngày càng dày, đường trở về so với đường đi chậm hơn rất nhiều, Lâm Sân không dám phớt lờ, một mực chăm chú nhìn đường xá.
Ba giờ sáng, bọn họ trở lại thành phố An, Tống Hoài Thanh cảm ơn Lâm Sân. Lâm Sân thụ sủng nhược kinh: “Chú Tống, quá khách khí rồi, đây đều là việc nên làm.”
Tống Hoài Quân cũng nói: “Anh, Lâm Sân là bạn của em, không cần khách khí như vậy.”
Nói là thế, Tống Hoài Thanh cũng rất cảm kích Lâm Sân đêm khuya cùng với Tống Hoài Quân đi đón ông. Thời gian quá muộn, Lâm Sân muốn đi, Tống Hoài Quân giữ anh lại: “Đã trễ thế thế này rồi, cậu ở chỗ tôi một đêm đi.”
Hắn khoát khoát tay cự tuyệt, lái xe về nhà.
Tiễn người vừa đi, Tống Hoài Quân nhớ tới vừa rồi Lâm Sân gọi Tống Hoài Thanh là chú Tống, nhàm chán nghĩ, gọi anh trai anh là chú, đây không phải gián tiếp gọi anh là chú sao?
Tiện nghi này chiếm được hơi nhiều, có phần ngại ngùng đấy.
Khi còn bé, hằng năm vào sinh nhật, Tống Tịnh Vãn được bà nội nấu cho mì Trường Thọ, về sau người nấu mì cho cô biến thành Tống Hoài Thanh. Sinh nhật Tống Tịnh Vãn rất đơn giản, cùng người nhà ăn một bữa cơm.
Tống Hoài Quân mua bánh ngọt, Tống Hoài Thanh nấu mì cho cô, sinh nhật lần này đều giống mọi lần, trôi qua vô cùng bình yên, giống ngày trước lúc bọn họ vẫn ở nhà, chỉ là thiếu ông nội, ông đã đồng ý đi đến chỗ khác dự buổi họp, buổi sáng đã gọi cho Tống Tịnh Vãn nói chuyện một lúc lâu.
Kì thật, cũng không được gọi là trọn vẹn bình yên, ví dụ như nhiều thêm một Lâm Sân và Chu Vị Lam. Vân Khinh Khinh biết được anh trai Tống Hoài Quân tới thì có chút ngại, phó thác cho Tống Hoài Quân mang quà tặng cho cháu gái.
Lâm Sân là do Tống Hoài Thanh mời, Chu Vị Lam thì là buổi sáng hưng phấn gọi tới cho Tống Tịnh Vãn, nói chuẩn bị cho cô một điều ngạc nhiên, biết Tống Hoài Thanh tới thì trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tới ăn sinh nhật cùng cô.
Thật ra lúc trước họ ly hôn cũng không nháo nhào huyên náo căng thẳng, dạng người như Tống Hoài Thanh biết phân rõ phải trái, sẽ không cãi nhau loạn lên để khiến việc thêm rối rắm. Chỉ là ông đã từng muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, nhiều lần thử dỗ ngọt cũng như nói chuyện với bà, nhưng bà đã quyết định rời đi nên cảm thấy chuyện đó không quan trọng, ly hôn xong liền đi Anh, nhiều năm không gặp, ít nhiều có chút xấu hổ.
Mặc dù đều là chuyện cũ đã qua, ai cũng không hận thù ai, nhưng chưa bao giờ gặp lại chồng trước vợ trước, đột nhiên ngồi ăn cơm cùng một bàn, đừng nói bọn họ, làm người đứng xem như Tống Hoài Quân cũng cảm thấy gượng gạo không thôi. Thế nhưng vì Tống Tịnh Vãn, anh cố gắng cứu vớt lấy bầu không khí.
Đến tay anh cũng phải thôi, nhìn xem, cả cái bàn này chỉ có anh nói nhiều nhất.
Tống Tịnh Vãn yên lặng ăn cơm, dựa vào nét mặt của cô có nhìn nữa nhìn mãi cũng không hiện lên tí cảm xúc nào, Lâm Sân là người ngoài duy nhất cũng trầm mặc, Chu Vị Lam cho dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trước mặt người ngoài nên không dám nói ra, thật hiếm hoi có được một lần Tống Tịnh Vãn ngồi cùng mẹ mà thuận lợi ăn hết bữa cơm.
Qua một bữa cơm, Tống Hoài Thanh và Chu Vị Lam cũng vô cùng khách khí, hỏi thăm cuộc sống gần đây của đối phương, biết được Chu Vị Lam chuẩn bị kết hôn, Tống Hoài Thanh nói lời chúc mừng, Chu Vị Lam liền cảm ơn.
Sinh nhật này trôi qua rất đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, bánh ngọt cũng trực tiếp lấy ra ăn, không đốt nến cũng không cầu nguyện. Chu Vị Lam thấy Tống Tịnh Vãn không giống những cô gái khác, sẽ vô cùng hào hứng chờ đợi phần cầu nguyện, dứt khoát cầm dao cắt bánh ngọt, đầu tiên cắt cho Tống Hoài Thanh một phần, cuối cùng mới đến mình, trong lòng có chút chua xót.
Trông Tống Tịnh Vãn có vẻ không vui vẻ mà cũng không buồn rầu, chỉ nhàn nhạt với mọi chuyện, ngẫu nhiên Tống Hoài Quân kể chuyện cười, cô sẽ cười cười một chút.
Thật ra Tịnh Vãn cảm thấy sinh nhật này rất vui vẻ, cô cũng không biết làm sao Lâm Sân lại tới đây.
Tống Hoài Thanh còn tán thưởng Lâm Sân: “Đó là một đứa trẻ rất thành thục, chú nhỏ nhà con có một nửa sự trưởng thành ấy ông nội con cũng yên lòng.”
Tống Tịnh Vãn chỉ nghe, không nói gì.
Cơm là ăn ở nhà Tống Hoài Quân, bởi vì Tống Hoài Thanh ở đó. Đơn giản qua hết sinh nhật, Chu Vị Lam liền rời đi. Tống Tịnh Vãn định ở nhà chú nhỏ một đêm, sáng sớm ngày mai Tống Hoài Thanh về thành phố Ôn, cô muốn cùng chú nhỏ đưa bố về.
Lâm Sân cũng không ở lại lâu, Tống Hoài Thanh để cô tiễn anh, Tống Hoài Quân vội vàng dọn bàn ăn, vốn là Tống Tịnh Vãn muốn chủ động dọn dẹp, nhưng anh nói hôm nay sinh nhật cô nên không để cô làm việc nhà được.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy đúng là phải tiễn khách, nên không nhăn nhó khó chịu.
Lúc chờ thang máy, anh hỏi: “Ngày mai bố em phải đi rồi?”
Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Anh trầm mặc một hồi mới nói: “Khi còn bé bố tôi thường xuyên không ở nhà, hai chúng tôi gặp mặt cũng không có chủ đề chung để nói, cho tới tận bây giờ vẫn vậy. Mỗi lần gặp nhau, hai người liền đánh cờ, lúc đầu không biết nên nói gì, lúc sau thì cảm thấy không cần thiết phải nói ra. Không cần nói cũng biết đó là người thân của mình. Nhưng mà, là cha mẹ đôi khi cũng hi vọng có được một cái ôm.” Anh cười cười, “Mẹ tôi hồi trước còn trách cứ, nói tôi quá lạnh lùng, lần đó tôi về nhà liền nhẹ nhàng ôm mẹ, bà mừng rỡ như đứa trẻ nhận được kẹo vậy.”
Tống Tịnh Vãn lẳng lặng nghe anh nói xong, cho tới tận lúc anh đi vẫn chưa hiểu được ý.
Buổi tối, cô nằm trên giường suy nghĩ mới hiểu. Anh muốn khuyên cô, nên tìm thời điểm thích hợp biểu đạt một chút tình cảm với người thân sao?
Tại sao anh biết cô đang nghĩ gì?
Tống Tịnh Vãn mơ màng thiếp đi, ý thức dần dần mơ hồ. Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Cô uống say rồi ôm người nào đó nghẹn ngào nói: “Bố, con đi đây. Bố đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
Dưới ánh trăng cô không thấy rõ mặt người kia, nhưng mùi hương trên người vô cùng quen thuộc. Trong mơ mà vẫn cảm nhận được mùi sao? Còn là mùi trên người anh.
Cô bỗng nhiên mở mắt, có chút không dám tin vào điều mình vừa nhớ ra.