Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 8: Sói trắng (2)
Sau sự việc lần ấy, tôi bắt đầu để mắt đến người đó hơn. Hạ vẫn cư xử bình thường như chẳng có chuyện gì cả khiến tôi hoang mang không biết có phải mình lúc ấy nhìn lầm không, hoặc cũng có thể tôi vì quá sợ hãi nên vô tình đã làm quá sự việc lên.
Một thời gian dài sau, khi tôi gần như quên đi chuyện ngày đó, những sự việc khác lại ập đến khiến tôi càng nhận định được sự bất thường đó không còn chỉ là tưởng tượng của bản thân. Không, có lẽ không đơn thuần chỉ là bất thường nữa.
Lần đó, lần đó, và cả lần đó nữa…
Khi tôi 14 tuổi, cái tuổi bồng bột nhất. Hay gây lộn và đánh nhau, cũng gặp rắc rối không ít lần. Một ngày nọ, tôi bị ba tên anh chị lôi vào một xó xỉnh nào đó. Lý do thì trăm ngàn lý do, đánh nhau mà, lý do chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Chúng dồn tôi vào một con hẻm và bắt đầu đánh vào bụng, vào vai, vào tay và chân tôi. Tôi định chống cự nhưng nghĩ lại cùng lắm bản thân chỉ húc được một tên là cùng. Thanh niên mới lớn muốn nói cứng cũng còn chưa đủ trình độ, vì vậy tôi quyết định thu tay thu chân, để bọn chúng tùy ý muốn đánh thì đánh, đánh xong nhớ tha cho tôi nửa cái mạng, còn hơn lên máu anh hùng đập được một thằng, hai thằng kia nổi điên lên thì có khi xác cũng chẳng còn mà hốt.
Nói thì nghe dễ dàng thế thôi, nhưng quá trình thì đau đớn lắm.
Để ngăn và giảm bớt lực tác động của những cú đánh. Tôi nằm co người lại, hai chân tạo tư thế như đang quỳ, cả người cong lên, hai tay ôm lấy đầu, đầu chúi xuống, gục trên mặt đất, trông chẳng khác gì một con rùa rụt cổ. Đây là cái tư thế sỉ nhục nhất mà lúc ấy tôi có thể nghĩ ra, nhưng nó lại có thể giữ lại nửa cái mạng rách cho tôi.
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng làm thế nào để cơ thể ít chịu đau đớn nhất, hai tay tôi quặp chặt lấy khuôn mặt. Những cú đá, cú đánh nhồi lên liên hồi khiến cơ thể tôi giống như một bao cát. Những lời chửi rủa tục tĩu vang lên đâm thủng màng nhĩ của tôi, và chúng giống như đâm thẳng vào tim tôi vậy. Đê tiện, bẩn thỉu, những từ ngữ đáng khinh nhất mà một con người có thể nói ra được. Lúc ấy, tôi chỉ là một thiếu niên mới lớn, những câu nói kinh khủng ấy có thể dễ dàng tác động đến tôi. Tôi nghĩ nghĩ, rồi lại bắt đầu thấy lo sợ.
Nếu như chúng không dừng lại? Đánh chết tôi thì sao?
Nếu như tôi chết, mẹ tôi và em tôi sẽ cảm thấy thế nào?
Cứ thế bị đánh chết ở cái nơi tối tăm bẩn thỉu này ư? Rồi ai sẽ tìm thấy tôi?
Tôi thấy bụng đau quặn lại, những vết thương trên lưng, trên cổ đau buốt, tím tái và ê ẩm. Tròng mắt tôi trở nên âm ấm và mờ nhạt. Mọi thứ tối dần đi. Tôi bỗng có cảm giác muốn thiếp đi nhưng những nhức nhối trên cơ thể là thứ khiến cho tôi giữ được sự tỉnh táo. Và khi tôi cảm thấy mình dần mất đi kiểm soát thì…
Tiếng chửi rủa biến mất, thay vào đó là một tiếng động lớn, tiếng gãy của một thứ gì đó.
Khi tôi ngước lại thì không thấy tên đầu xanh đang đánh tôi đâu nữa. Một lực lớn kéo tôi dậy và ném thẳng tôi vào gã bên cạnh. Trong khoảnh khắc, tôi thấy một bóng người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và khoác mũ áo. Kín mít đến độ chẳng nhìn ra được chút nào trên khuôn mặt hắn. Hắn một tay cầm khúc gỗ dài, tay kia không chút do dự mà túm và quăng tôi về phía gã béo khiến tôi cung gã bị choáng mà ngã xuống, tôi nằm đè lên người gã.
Tuy cơ thể tôi đang đau nhưng những vết thương vẫn chưa đến mức độ nặng, sức lực vẫn còn. Tôi vẫn chưa bị đánh cho ngu người để không nhận ra được bản thân có người đến trợ giúp.Tôi nhổm người dậy, lật gã béo lại, dùng hết sức có thể đấm liên tiếp vào mặt gã. Trong lúc đó, ở gần tôi cũng vang lên tiếng động như của thứ gì đó bị quăng quật, rồi lại tiếng răng rắc của cây gậy gỗ thụi vào người và tiếng kêu rên đau đớn.
Ngay khi tôi giải quyết xong gã béo, tôi nhìn sang bên cạnh. Ở đó là gã vừa rồi đã đánh tôi nhiều nhất, nhưng bây giờ gã im thin thít, quần áo bẩn thỉu như một đống rác nằm bên đường, chẳng thể nhận nổi dáng điệu vừa nãy khi mà đánh tôi nữa.
Đằng sau tôi vang lên tiếng kéo băng dính tanh tách.
Khi tôi quay ra đằng sau thì đập thẳng vào mặt tôi là một cảnh tượng khiến tôi mãi về sau cũng không thể quên được.
“Người đó” tay kéo cuộn băng dính không biết lấy từ đâu ra, quấn từng vòng lên cổ tên đầu xanh. Tên kia hiển nhiên là vẫn còn đau đớn vị đã bị đánh trước đấy, yếu ớt giãy gụa, muốn dùng tay giằng ra nhưng mỗi khi muốn với lên lại bị một bàn chân nhồi vào đạp thằng dính vào tường. Càng giãy dụa, băng dính quấn càng chặt.
Xong xuôi, người đó tay vòng hai đầu băng dính, dùng sức siết lại.
Hai mắt tôi trợn tròn, người lại xuội lơ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cảnh một ai đó bị siết cổ, lại còn là bằng băng dính.
“Anh… anh bạn làm gì thế…”
Với một chút ý thức còn sót lại, tôi chạy vội đến giữ chặt tay người kia. Nếu tôi cứ thẫn thờ không làm gì thì tên kia có khả năng sẽ bị siết đến chết mất.
Ngoài ý muốn của tôi, người đó thực sự nới lỏng ra, nhưng tay đang cầm băng dính lại chuyển sang túm lấy cổ áo tôi.
“Ở yên đó đi.”- Một giọng nói lành lạnh vang lên trong khi tôi bị quăng đi như một miếng giẻ, văng vào góc tường.
Từ dưới chiếc mũ của người đó, tôi có thể nhìn thấy một thứ ánh sáng quen thuộc đang chiếu thẳng vào mình, lạnh lùng sắc nhọn như một con dao găm.
Các tế bào trên cơ thể tôi run lên, cố gắng để không khuỵu xuống.
Tôi thấy ánh mắt người đó trùng xuống, lòng vàng thậm chí tỏa ra lớn hơn bình thường, đôi lông mày nhăn lại còn khóe mắt thì nhướng lên.
Tôi biết rõ người này là ai!
Sợ hãi và bàng hoàng, thân thể tôi đình chỉ hoạt động trong tích tắc. Song khi thần trí trờ lại, tôi nhanh chóng vịn tay vào tường đứng dậy, lấy hết sức bình sinh để bổ nhào vào “hắn”. Ngạc nhiên là “hắn” không hề chống cự, bàn tay túm cổ gã kia buông lỏng ra. Tôi thấy thế tranh thủ kéo “hắn” đi thật nhanh, không hề quay đầu lại, gần như là chạy té khói.
Chạy được một lúc lâu tôi mới dừng lại. Chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc. “Tên kia” thì có vẻ chẳng mệt mỏi gì, đứng dựa lưng vào tường chở tôi thở.
Sợ hãi và mệt rã rời, tôi nổi khùng lên giật mạnh lấy chiếc mũ của “hắn”.
“Em bị điên hay sao?”
Hạ mặc kệ tôi giằng lấy cái mũ, chỉ đứng đấy nhìn, tròng mắt vàng di chuyển theo cử động của tôi.
“Nếu anh không ngăn lại thì em định giết nó có phải không?”
Hạ vẫn đứng đấy, nhìn tôi chằm chằm như nhìn một thằng hề, một lúc mới mở miệng.
“Em dọa nó thôi mà.”
Dọa?
Dùng băng dính thắt cổ người khác là dọa dẫm sao?
Tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Những biểu cảm xuất hiện trên mặt người đó tôi đều không bỏ sót một chút nào.
Khuôn mặt Hạ lúc ấy hoàn toàn không hề có biểu tình gì, bình tĩnh cứ như thể là người ấy đang buộc dây gói quà chứ không phải là thắt cổ của một con người. Bình thường cứ như thể làm một chuyện gì quen tay lắm vậy. Và tôi có thể chắc chắn mà nói rằng đây không phải lần đầu tiên Hạ làm như thế.
Nhìn nhau một lúc lâu, Hạ mặc kệ tôi xoay người tính bỏ đi. Tôi vội vàng dùng tay giữ lại, không cho đi.
“Chờ chút, nói chuyện rõ ràng với anh đ…”
Chưa nói xong, chiếc kéo mà Hạ vừa dùng để cắt băng dính từ đâu được kéo ra và… nằm gỏn gọn trong miệng tôi.
Theo phản xạ, tay tôi nhanh chóng giữ lấy cổ tay Hạ. Tôi không dám cử động càng không dám đẩy ra, bởi nếu không cẩn thận thì cây kéo kia sẽ cắt nát cổ họng tôi.
Mắt tôi trợn trừng hướng lấy Hạ một cách hoảng hốt. Còn người kia thì vẫn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt vẫn lạnh như nhìn một con chuột cảnh.
Cho đến khi mồ hôi trên trán tôi bắt đầu từng giọt chảy xuống và ngón tay đặt trên tay người đó bắt đầu lạnh lẽo, Hạ mới chớp mắt, và từ từ rút cây kéo từ trong miệng tôi ra. Tôi nhẹ thở ra, chân bủn rủn mà khuỵu xuống đất, tròng mắt vẫn bám lấy người đó. Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng tôi vẫn tiếp tục tản ra xung quanh khiến người tôi căng lên, giận dữ và sợ hãi.
“Thấy không, muốn dọa người khác thì phải làm như thật.” Hạ lau lau cây kéo. “70% là làm thật, đến lúc cần thiết thì 30% kia sẽ ngăn anh lại.”
Cất cây kéo và cuôn băng dính vào túi xách, lúc này Hạ mới chuyển sang nhìn tôi. Thấy khuôn mặt tôi trắng bệch và tư thế nửa ngồi nửa quỳ, lúc này mới khép mi mắt lại thở ra một cái, giương tay kéo tôi dậy, phủi phủi đất cát trên áo tôi và nói:
“Trông anh xơ xác quá, em đưa anh đến bệnh viện.”
Tôi chẳng nói năng gì, cứ vô thức để em kéo đi. Trên đường, lúc tôi còn đang mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy phía trước vang lên âm thanh nhè nhẹ của Hạ.
“Em xin lỗi.”
Chuyện ngày đó đã in lại một dấu ấn trong tâm hồn tôi, tận đến khi nhiều tháng trôi qua rồi, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về nó. Thậm chí nó còn xuất hiện liên tục trong giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy mình bị Hạ dùng băng dính cuốn lấy và siết cổ cho đến chết, mơ thấy cả Hạ dùng chiếc kéo đó đâm thẳng vào cổ họng tôi. Cảm giác mà những cơn ác mộng để lại rất thật, khó thở, không khí bị nén chặt trong lồng ngực, sự đau đớn khi cổ họng bị xé nát như cắt tiết gà. Tôi sợ hãi, tôi ám ảnh, tôi mất ngủ.
Suốt mấy tháng ấy, đã có nhiều lần tôi cố ý tránh mặt Hạ. Tôi không dám đối mặt với nỗi sợ của mình. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt kia, tôi lại cảm thấy như sắp bị người ta dùng dao cứa lấy cổ, hoặc là Hạ sẽ cầm lấy một chiếc gậy nào đó mà vung thụi lên người tôi như ngày ấy làm với mấy tên anh chị. Tôi không thể hiểu người đó và cố ý tránh né. Để rồi đến khi Hạ dần để ý, đôi mắt liếc nhìn tôi, trong đầu tôi lại giật lên từng đợt và lại bị cuốn vào vòng xoáy của người đó mà không thể chống cự.
Tôi biết mình không phải là một kẻ hèn nhát. Nhưng trong tôi luôn tồn tại một cảm giác bài xích và chống cự đối với Hạ. Chuyện ngày đó là vết sẹo trong lòng tôi, mặc dù sau đấy tôi vẫn tiếp tục chơi với An và Hạ nhưng tôi cũng không thể suy nghĩ và quan sát Hạ với cái nhìn khi xưa nữa, cũng như tôi đã ngừng suy nghĩ về người đó như một cô bé tươi tắn và năng động. Người đó không phải là một đứa trẻ con. Tuyệt đối không phải. Người đó thậm chí còn ý thức được toàn bộ những ảnh hưởng mà người đó đã giáng lên người tôi, và lựa chọn chỉ đứng cạnh và quan sát, một kẻ lạnh lùng.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình đang bị bắt nạt. Nhưng sự thật chứng minh là Hạ vẫn đối xử rất tốt và nhẹ nhàng cũng như vẫn chơi với chúng tôi, cứ như thể những chuyện ngày đó chỉ là một cơn ác mộng, hoặc chăng chỉ là hoang tưởng của tôi mà thôi.
Một đêm nọ khi tôi bất chợt giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng, tôi mơ màng nhìn thấy bóng của ai đó đang ngồi trên lan can ngoài hành lang phòng mình. Bóng của người đó thấp thoáng và phảng phất như một làn khói, như có thể tan đi vào một lúc nào đó mà tôi không thể biết. Hạ ngồi vững vàng trên lan can, hai tay chóng lên đùi, đôi mắt lẳng lằng quan sát tôi, tròng mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi, như muốn xuyên thẳng vào tâm hồn tôi.
Thấy tôi tỉnh dậy, Hạ nhảy xuống, chậm rãi kéo cửa đi vào phòng tôi, nằm phịch xuống giường, ngay bên cạnh tôi.
“Em chỉ ngủ nhờ một lúc thôi, sẽ đi ngay.”- Hạ thều thào, mắt nhắm lại lim dim.
Tôi không nói gì, nhổm người dậy và dựa vào bức tường lạnh, trộm quan sát Hạ.
Không biết từ bao giờ, cứ một lần lại một lần, Hạ xuất hiện ở phòng tôi vào lúc nửa đêm. Phòng tôi ở tầng hai và không cao lắm, tôi nghĩ có lẽ là Hạ đã trèo lên đây, có gì mà cô bé không làm được chứ. Mỗi lần như vậy, người đó chỉ xin tôi cho tá túc một chút, một hai tiếng sau lại lẳng lẽ bỏ đi không nói năng gì. Tôi cũng đã trở nên quá mức quen thuộc và xem đó như một thói quen, cho dù tôi và Hạ giới tính khác nhau nhưng cũng chẳng có vấn đề hay kiêng kỵ gì cả, dù sao thì lúc đấy Hạ cũng chỉ mới là một đứa trẻ, cùng lắm chỉ cao hơn mấy đứa trẻ bình thường chút thôi, căn bản là cơ thể chưa phát triển, chẳng có gì phải suy nghĩ linh tinh cả.
Tôi thấy người đó ngủ lặng lẽ và yên bình, Hơi thở đều đều khiến không gian trôi êm như lụa. Tay tôi theo bản năng đặt lên đầu Hạ, xoa xoa. Chỉ có những lúc này, em mới có dáng hình như một đứa trẻ.
“Em sốt à?”- Tay tôi bất giác chạm vào trán Hạ, nó nóng như lửa.
Tôi nhổm dậy, chạy nhanh đi lấy lọ thuốc hạ sốt, chậu nước ấm và khăn ướt. Tôi nhẹ nhàng đánh thức Hạ.
“Em bị ốm rồi, uống vài viên thuốc đi đã.”
Tròng mắt Hạ nhắm hờ, nghe thấy tôi nói lại mệt mỏi vùi mặt xuống, ẩy thuốc trong tay tôi đi.
“Không sao đâu, chỉ cần ngủ chút là khỏi ngay thôi.”
“Sao được, nhỡ bệnh nặng lên thì em tính sao?”
“Em không cần thuốc mà.”- Hạ lại ẩy ra.
“Cứ uống vài viên đi đã.”- Tôi kiên trì.
“Em đã bảo là không cần mà.” – Mắt người đó bất chợt mở to, dùng tay hất đi lọ thuốc trên tay tôi đi, lọ thuốc rơi xuống, vang lên âm thanh tanh tách.
Thấy tôi bất ngờ, khóe mắt Hạ nhăn lại. Hạ cúi xuống giãy giụa, hai tay vò đầu, vùi vào gối.
“Xin lỗi.”
Tôi nhặt mấy viên thuốc lên cho vào lọ rồi đặt lên bàn. Sau đó cố gắng xoay người Hạ lại, đặt chiếc khăn ấm lên trán em.
“Không sao, vậy thì em cứ ngủ đi.”
Tôi chẳng nhớ mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, tôi chỉ nhớ sau đó tôi cũng mệt mỏi thiếp đi, đến khi tôi mở mắt bừng tỉnh thì Hạ đã không còn nằm ở đó nữa.
Tôi biết Hạ không phải chỉ đến đây để chọc phá tôi, bởi mỗi lần xuất hiện ở đây trông em đều rất mệt mỏi, trông lờ đờ như một người say nhưng lại không có mùi rượu, và có hôm lại xuất hiện trong trạng thái ướt sườn sượt vì dầm mưa.
Tự trong lòng, tôi ngầm hiểu rằng đã có chuyện gì đó diễn ra trong cuộc sống của Hạ, một chuyện gì đó tồi tệ. Nhưng tôi đã lựa chọn không làm gì, tôi đã chọn làm một kẻ bàng quang và không xen vào cuộc sống của người đó, để rồi đến khi chuyện tồi tệ nhất xảy ra, tôi lại hối hận vì mình đã chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nếu cho tôi một cơ hội để làm lại một lần nữa, tôi có lẽ đã có một lựa chọn khác.
Vào cái ngày ấy, cái ngày mà An liên tục đập cửa và nhấn chuông nhà tôi, khi tôi mở cửa, một khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc hỗn độn xuất hiện, cùng với âm thanh nghẹn ngào và khản đặc.
“Cứu chị em với.”
Tôi lập tức đi giày và kéo An lao sang nhà đối diện. Lúc tôi mở cửa là lúc một cảnh tượng quen thuộc hiên lên trong mắt tôi. Sàn nhà đầy những mảnh vỡ, mọt thứ nằm lổm nhổm trên mặt đất tạo lên một cảnh tượng bừa bộn. Máu trên mặt đất lan ra từng tia, chảy và bắn ra khắp xung quanh. Sàn toàn là máu. Màu đỏ ghê người cùng khung cảnh hỗn độn khiến nơi này trông như chốn địa ngục. Một cảnh tượng quá mức quen thuộc mà tôi đã từng một lần phải chứng kiến từ nhiều năm về trước. Chỉ khác là nằm trên sàn không phải một người nữa mà là hai người. Nằm trên sàn không phải là Hạ mà là bác gái và Vinh- em trai của cặp sinh đôi.
Hạ ngồi đó, ngay bên cạnh thân thể của hai mẹ con. Đôi mắt thất thần và đôi tay thì mò mẫm trên khuôn mặt của bác gái.
Không có thời gian để bàng hoàng, tôi lấy điện thoại ra toan gọi xe cứu thương. Bỗng một bàn tay vươn lên chụp lấy tay tôi.
“Không cần gọi nữa đâu. Em đã gọi rồi.”- Hạ nhìn tôi.
Hạ bình tĩnh mà mờ mịt nhìn tôi, vết máu trên tay em lan ra và nhuốm lên áo tôi, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để mà quan tâm nữa, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ và chờ đợi trong tiếng nức nở của An.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương tới và đưa hai mẹ con đi. An, Hạ cùng tôi cũng bắt một chiếc xe để theo đến bệnh viện.
Ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, tôi không biết lúc này mình phải nói gì và cảm thấy thế nào nữa. Mọi việc đã xảy ra quá nhanh khiến cho tôi không biết phải làm sao. Tôi không nói gì, Hạ cũng im thin thít, cúi đầu nhìn đăm đăm vào chai nước được em nắm chặt trong lòng bàn tay. An ngồi bên cạnh, nắm chặt cánh tay Hạ.
“Chị ơi, đã có chuyện gì?”- An thì thào, âm thanh khàn và khó nghe.
Hạ quay đầu sang nhìn An, rồi lại lắc đầu.
“Chị không biết.”
Tôi không dám nghĩ đến những chuyện khủng khiếp đã xảy ra, cũng không dám hỏi Hạ rằng có thật là em không biết hay không. Tôi không biết hai đứa trẻ đã trải qua những chuyện như thế nào, cảm xúc của Hạ lúc ấy là gì, cũng không biết tại sao lúc ấy An gõ cửa nhà tôi lại nói là xin hãy cứu chị em chứ không phải là cứu mẹ và em em.
Tôi không hiểu gì cả, tôi lúc ấy chỉ là một kẻ qua đường mà tôi.
Không biết mấy tiếng trôi qua, màn đêm kéo tới và chúng tôi vẫn ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Hạ bỏ đi đâu đó, còn tôi cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và đều đặn tiến về phía mình. Tôi thấy ai đó khoác một chiếc áo lên người tôi, một chiếc áo mỏng nhưng ấm áp.
Tôi mơ hồ nhìn thấy người đó ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh, tay khoác lên vai An và kéo cô bé cũng đang mơ màng nằm dựa vào vai mình. Người đó cũng nhắm mắt lại, hơi thở đều đều và tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, một giọng nói thoang thoảng vang lên bên tai tôi.
“Giờ chỉ còn hai chúng ta trên đời này nữa thôi.”
Tôi không nhớ mình đã cảm thấy gì lúc ấy, chỉ nhớ rằng khóe mắt tôi đã trở nên ẩm ướt.
.
.
.
Một thời gian dài sau, khi tôi gần như quên đi chuyện ngày đó, những sự việc khác lại ập đến khiến tôi càng nhận định được sự bất thường đó không còn chỉ là tưởng tượng của bản thân. Không, có lẽ không đơn thuần chỉ là bất thường nữa.
Lần đó, lần đó, và cả lần đó nữa…
Khi tôi 14 tuổi, cái tuổi bồng bột nhất. Hay gây lộn và đánh nhau, cũng gặp rắc rối không ít lần. Một ngày nọ, tôi bị ba tên anh chị lôi vào một xó xỉnh nào đó. Lý do thì trăm ngàn lý do, đánh nhau mà, lý do chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Chúng dồn tôi vào một con hẻm và bắt đầu đánh vào bụng, vào vai, vào tay và chân tôi. Tôi định chống cự nhưng nghĩ lại cùng lắm bản thân chỉ húc được một tên là cùng. Thanh niên mới lớn muốn nói cứng cũng còn chưa đủ trình độ, vì vậy tôi quyết định thu tay thu chân, để bọn chúng tùy ý muốn đánh thì đánh, đánh xong nhớ tha cho tôi nửa cái mạng, còn hơn lên máu anh hùng đập được một thằng, hai thằng kia nổi điên lên thì có khi xác cũng chẳng còn mà hốt.
Nói thì nghe dễ dàng thế thôi, nhưng quá trình thì đau đớn lắm.
Để ngăn và giảm bớt lực tác động của những cú đánh. Tôi nằm co người lại, hai chân tạo tư thế như đang quỳ, cả người cong lên, hai tay ôm lấy đầu, đầu chúi xuống, gục trên mặt đất, trông chẳng khác gì một con rùa rụt cổ. Đây là cái tư thế sỉ nhục nhất mà lúc ấy tôi có thể nghĩ ra, nhưng nó lại có thể giữ lại nửa cái mạng rách cho tôi.
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng làm thế nào để cơ thể ít chịu đau đớn nhất, hai tay tôi quặp chặt lấy khuôn mặt. Những cú đá, cú đánh nhồi lên liên hồi khiến cơ thể tôi giống như một bao cát. Những lời chửi rủa tục tĩu vang lên đâm thủng màng nhĩ của tôi, và chúng giống như đâm thẳng vào tim tôi vậy. Đê tiện, bẩn thỉu, những từ ngữ đáng khinh nhất mà một con người có thể nói ra được. Lúc ấy, tôi chỉ là một thiếu niên mới lớn, những câu nói kinh khủng ấy có thể dễ dàng tác động đến tôi. Tôi nghĩ nghĩ, rồi lại bắt đầu thấy lo sợ.
Nếu như chúng không dừng lại? Đánh chết tôi thì sao?
Nếu như tôi chết, mẹ tôi và em tôi sẽ cảm thấy thế nào?
Cứ thế bị đánh chết ở cái nơi tối tăm bẩn thỉu này ư? Rồi ai sẽ tìm thấy tôi?
Tôi thấy bụng đau quặn lại, những vết thương trên lưng, trên cổ đau buốt, tím tái và ê ẩm. Tròng mắt tôi trở nên âm ấm và mờ nhạt. Mọi thứ tối dần đi. Tôi bỗng có cảm giác muốn thiếp đi nhưng những nhức nhối trên cơ thể là thứ khiến cho tôi giữ được sự tỉnh táo. Và khi tôi cảm thấy mình dần mất đi kiểm soát thì…
Tiếng chửi rủa biến mất, thay vào đó là một tiếng động lớn, tiếng gãy của một thứ gì đó.
Khi tôi ngước lại thì không thấy tên đầu xanh đang đánh tôi đâu nữa. Một lực lớn kéo tôi dậy và ném thẳng tôi vào gã bên cạnh. Trong khoảnh khắc, tôi thấy một bóng người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và khoác mũ áo. Kín mít đến độ chẳng nhìn ra được chút nào trên khuôn mặt hắn. Hắn một tay cầm khúc gỗ dài, tay kia không chút do dự mà túm và quăng tôi về phía gã béo khiến tôi cung gã bị choáng mà ngã xuống, tôi nằm đè lên người gã.
Tuy cơ thể tôi đang đau nhưng những vết thương vẫn chưa đến mức độ nặng, sức lực vẫn còn. Tôi vẫn chưa bị đánh cho ngu người để không nhận ra được bản thân có người đến trợ giúp.Tôi nhổm người dậy, lật gã béo lại, dùng hết sức có thể đấm liên tiếp vào mặt gã. Trong lúc đó, ở gần tôi cũng vang lên tiếng động như của thứ gì đó bị quăng quật, rồi lại tiếng răng rắc của cây gậy gỗ thụi vào người và tiếng kêu rên đau đớn.
Ngay khi tôi giải quyết xong gã béo, tôi nhìn sang bên cạnh. Ở đó là gã vừa rồi đã đánh tôi nhiều nhất, nhưng bây giờ gã im thin thít, quần áo bẩn thỉu như một đống rác nằm bên đường, chẳng thể nhận nổi dáng điệu vừa nãy khi mà đánh tôi nữa.
Đằng sau tôi vang lên tiếng kéo băng dính tanh tách.
Khi tôi quay ra đằng sau thì đập thẳng vào mặt tôi là một cảnh tượng khiến tôi mãi về sau cũng không thể quên được.
“Người đó” tay kéo cuộn băng dính không biết lấy từ đâu ra, quấn từng vòng lên cổ tên đầu xanh. Tên kia hiển nhiên là vẫn còn đau đớn vị đã bị đánh trước đấy, yếu ớt giãy gụa, muốn dùng tay giằng ra nhưng mỗi khi muốn với lên lại bị một bàn chân nhồi vào đạp thằng dính vào tường. Càng giãy dụa, băng dính quấn càng chặt.
Xong xuôi, người đó tay vòng hai đầu băng dính, dùng sức siết lại.
Hai mắt tôi trợn tròn, người lại xuội lơ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cảnh một ai đó bị siết cổ, lại còn là bằng băng dính.
“Anh… anh bạn làm gì thế…”
Với một chút ý thức còn sót lại, tôi chạy vội đến giữ chặt tay người kia. Nếu tôi cứ thẫn thờ không làm gì thì tên kia có khả năng sẽ bị siết đến chết mất.
Ngoài ý muốn của tôi, người đó thực sự nới lỏng ra, nhưng tay đang cầm băng dính lại chuyển sang túm lấy cổ áo tôi.
“Ở yên đó đi.”- Một giọng nói lành lạnh vang lên trong khi tôi bị quăng đi như một miếng giẻ, văng vào góc tường.
Từ dưới chiếc mũ của người đó, tôi có thể nhìn thấy một thứ ánh sáng quen thuộc đang chiếu thẳng vào mình, lạnh lùng sắc nhọn như một con dao găm.
Các tế bào trên cơ thể tôi run lên, cố gắng để không khuỵu xuống.
Tôi thấy ánh mắt người đó trùng xuống, lòng vàng thậm chí tỏa ra lớn hơn bình thường, đôi lông mày nhăn lại còn khóe mắt thì nhướng lên.
Tôi biết rõ người này là ai!
Sợ hãi và bàng hoàng, thân thể tôi đình chỉ hoạt động trong tích tắc. Song khi thần trí trờ lại, tôi nhanh chóng vịn tay vào tường đứng dậy, lấy hết sức bình sinh để bổ nhào vào “hắn”. Ngạc nhiên là “hắn” không hề chống cự, bàn tay túm cổ gã kia buông lỏng ra. Tôi thấy thế tranh thủ kéo “hắn” đi thật nhanh, không hề quay đầu lại, gần như là chạy té khói.
Chạy được một lúc lâu tôi mới dừng lại. Chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc. “Tên kia” thì có vẻ chẳng mệt mỏi gì, đứng dựa lưng vào tường chở tôi thở.
Sợ hãi và mệt rã rời, tôi nổi khùng lên giật mạnh lấy chiếc mũ của “hắn”.
“Em bị điên hay sao?”
Hạ mặc kệ tôi giằng lấy cái mũ, chỉ đứng đấy nhìn, tròng mắt vàng di chuyển theo cử động của tôi.
“Nếu anh không ngăn lại thì em định giết nó có phải không?”
Hạ vẫn đứng đấy, nhìn tôi chằm chằm như nhìn một thằng hề, một lúc mới mở miệng.
“Em dọa nó thôi mà.”
Dọa?
Dùng băng dính thắt cổ người khác là dọa dẫm sao?
Tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Những biểu cảm xuất hiện trên mặt người đó tôi đều không bỏ sót một chút nào.
Khuôn mặt Hạ lúc ấy hoàn toàn không hề có biểu tình gì, bình tĩnh cứ như thể là người ấy đang buộc dây gói quà chứ không phải là thắt cổ của một con người. Bình thường cứ như thể làm một chuyện gì quen tay lắm vậy. Và tôi có thể chắc chắn mà nói rằng đây không phải lần đầu tiên Hạ làm như thế.
Nhìn nhau một lúc lâu, Hạ mặc kệ tôi xoay người tính bỏ đi. Tôi vội vàng dùng tay giữ lại, không cho đi.
“Chờ chút, nói chuyện rõ ràng với anh đ…”
Chưa nói xong, chiếc kéo mà Hạ vừa dùng để cắt băng dính từ đâu được kéo ra và… nằm gỏn gọn trong miệng tôi.
Theo phản xạ, tay tôi nhanh chóng giữ lấy cổ tay Hạ. Tôi không dám cử động càng không dám đẩy ra, bởi nếu không cẩn thận thì cây kéo kia sẽ cắt nát cổ họng tôi.
Mắt tôi trợn trừng hướng lấy Hạ một cách hoảng hốt. Còn người kia thì vẫn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt vẫn lạnh như nhìn một con chuột cảnh.
Cho đến khi mồ hôi trên trán tôi bắt đầu từng giọt chảy xuống và ngón tay đặt trên tay người đó bắt đầu lạnh lẽo, Hạ mới chớp mắt, và từ từ rút cây kéo từ trong miệng tôi ra. Tôi nhẹ thở ra, chân bủn rủn mà khuỵu xuống đất, tròng mắt vẫn bám lấy người đó. Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng tôi vẫn tiếp tục tản ra xung quanh khiến người tôi căng lên, giận dữ và sợ hãi.
“Thấy không, muốn dọa người khác thì phải làm như thật.” Hạ lau lau cây kéo. “70% là làm thật, đến lúc cần thiết thì 30% kia sẽ ngăn anh lại.”
Cất cây kéo và cuôn băng dính vào túi xách, lúc này Hạ mới chuyển sang nhìn tôi. Thấy khuôn mặt tôi trắng bệch và tư thế nửa ngồi nửa quỳ, lúc này mới khép mi mắt lại thở ra một cái, giương tay kéo tôi dậy, phủi phủi đất cát trên áo tôi và nói:
“Trông anh xơ xác quá, em đưa anh đến bệnh viện.”
Tôi chẳng nói năng gì, cứ vô thức để em kéo đi. Trên đường, lúc tôi còn đang mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy phía trước vang lên âm thanh nhè nhẹ của Hạ.
“Em xin lỗi.”
Chuyện ngày đó đã in lại một dấu ấn trong tâm hồn tôi, tận đến khi nhiều tháng trôi qua rồi, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về nó. Thậm chí nó còn xuất hiện liên tục trong giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy mình bị Hạ dùng băng dính cuốn lấy và siết cổ cho đến chết, mơ thấy cả Hạ dùng chiếc kéo đó đâm thẳng vào cổ họng tôi. Cảm giác mà những cơn ác mộng để lại rất thật, khó thở, không khí bị nén chặt trong lồng ngực, sự đau đớn khi cổ họng bị xé nát như cắt tiết gà. Tôi sợ hãi, tôi ám ảnh, tôi mất ngủ.
Suốt mấy tháng ấy, đã có nhiều lần tôi cố ý tránh mặt Hạ. Tôi không dám đối mặt với nỗi sợ của mình. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt kia, tôi lại cảm thấy như sắp bị người ta dùng dao cứa lấy cổ, hoặc là Hạ sẽ cầm lấy một chiếc gậy nào đó mà vung thụi lên người tôi như ngày ấy làm với mấy tên anh chị. Tôi không thể hiểu người đó và cố ý tránh né. Để rồi đến khi Hạ dần để ý, đôi mắt liếc nhìn tôi, trong đầu tôi lại giật lên từng đợt và lại bị cuốn vào vòng xoáy của người đó mà không thể chống cự.
Tôi biết mình không phải là một kẻ hèn nhát. Nhưng trong tôi luôn tồn tại một cảm giác bài xích và chống cự đối với Hạ. Chuyện ngày đó là vết sẹo trong lòng tôi, mặc dù sau đấy tôi vẫn tiếp tục chơi với An và Hạ nhưng tôi cũng không thể suy nghĩ và quan sát Hạ với cái nhìn khi xưa nữa, cũng như tôi đã ngừng suy nghĩ về người đó như một cô bé tươi tắn và năng động. Người đó không phải là một đứa trẻ con. Tuyệt đối không phải. Người đó thậm chí còn ý thức được toàn bộ những ảnh hưởng mà người đó đã giáng lên người tôi, và lựa chọn chỉ đứng cạnh và quan sát, một kẻ lạnh lùng.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình đang bị bắt nạt. Nhưng sự thật chứng minh là Hạ vẫn đối xử rất tốt và nhẹ nhàng cũng như vẫn chơi với chúng tôi, cứ như thể những chuyện ngày đó chỉ là một cơn ác mộng, hoặc chăng chỉ là hoang tưởng của tôi mà thôi.
Một đêm nọ khi tôi bất chợt giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng, tôi mơ màng nhìn thấy bóng của ai đó đang ngồi trên lan can ngoài hành lang phòng mình. Bóng của người đó thấp thoáng và phảng phất như một làn khói, như có thể tan đi vào một lúc nào đó mà tôi không thể biết. Hạ ngồi vững vàng trên lan can, hai tay chóng lên đùi, đôi mắt lẳng lằng quan sát tôi, tròng mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi, như muốn xuyên thẳng vào tâm hồn tôi.
Thấy tôi tỉnh dậy, Hạ nhảy xuống, chậm rãi kéo cửa đi vào phòng tôi, nằm phịch xuống giường, ngay bên cạnh tôi.
“Em chỉ ngủ nhờ một lúc thôi, sẽ đi ngay.”- Hạ thều thào, mắt nhắm lại lim dim.
Tôi không nói gì, nhổm người dậy và dựa vào bức tường lạnh, trộm quan sát Hạ.
Không biết từ bao giờ, cứ một lần lại một lần, Hạ xuất hiện ở phòng tôi vào lúc nửa đêm. Phòng tôi ở tầng hai và không cao lắm, tôi nghĩ có lẽ là Hạ đã trèo lên đây, có gì mà cô bé không làm được chứ. Mỗi lần như vậy, người đó chỉ xin tôi cho tá túc một chút, một hai tiếng sau lại lẳng lẽ bỏ đi không nói năng gì. Tôi cũng đã trở nên quá mức quen thuộc và xem đó như một thói quen, cho dù tôi và Hạ giới tính khác nhau nhưng cũng chẳng có vấn đề hay kiêng kỵ gì cả, dù sao thì lúc đấy Hạ cũng chỉ mới là một đứa trẻ, cùng lắm chỉ cao hơn mấy đứa trẻ bình thường chút thôi, căn bản là cơ thể chưa phát triển, chẳng có gì phải suy nghĩ linh tinh cả.
Tôi thấy người đó ngủ lặng lẽ và yên bình, Hơi thở đều đều khiến không gian trôi êm như lụa. Tay tôi theo bản năng đặt lên đầu Hạ, xoa xoa. Chỉ có những lúc này, em mới có dáng hình như một đứa trẻ.
“Em sốt à?”- Tay tôi bất giác chạm vào trán Hạ, nó nóng như lửa.
Tôi nhổm dậy, chạy nhanh đi lấy lọ thuốc hạ sốt, chậu nước ấm và khăn ướt. Tôi nhẹ nhàng đánh thức Hạ.
“Em bị ốm rồi, uống vài viên thuốc đi đã.”
Tròng mắt Hạ nhắm hờ, nghe thấy tôi nói lại mệt mỏi vùi mặt xuống, ẩy thuốc trong tay tôi đi.
“Không sao đâu, chỉ cần ngủ chút là khỏi ngay thôi.”
“Sao được, nhỡ bệnh nặng lên thì em tính sao?”
“Em không cần thuốc mà.”- Hạ lại ẩy ra.
“Cứ uống vài viên đi đã.”- Tôi kiên trì.
“Em đã bảo là không cần mà.” – Mắt người đó bất chợt mở to, dùng tay hất đi lọ thuốc trên tay tôi đi, lọ thuốc rơi xuống, vang lên âm thanh tanh tách.
Thấy tôi bất ngờ, khóe mắt Hạ nhăn lại. Hạ cúi xuống giãy giụa, hai tay vò đầu, vùi vào gối.
“Xin lỗi.”
Tôi nhặt mấy viên thuốc lên cho vào lọ rồi đặt lên bàn. Sau đó cố gắng xoay người Hạ lại, đặt chiếc khăn ấm lên trán em.
“Không sao, vậy thì em cứ ngủ đi.”
Tôi chẳng nhớ mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, tôi chỉ nhớ sau đó tôi cũng mệt mỏi thiếp đi, đến khi tôi mở mắt bừng tỉnh thì Hạ đã không còn nằm ở đó nữa.
Tôi biết Hạ không phải chỉ đến đây để chọc phá tôi, bởi mỗi lần xuất hiện ở đây trông em đều rất mệt mỏi, trông lờ đờ như một người say nhưng lại không có mùi rượu, và có hôm lại xuất hiện trong trạng thái ướt sườn sượt vì dầm mưa.
Tự trong lòng, tôi ngầm hiểu rằng đã có chuyện gì đó diễn ra trong cuộc sống của Hạ, một chuyện gì đó tồi tệ. Nhưng tôi đã lựa chọn không làm gì, tôi đã chọn làm một kẻ bàng quang và không xen vào cuộc sống của người đó, để rồi đến khi chuyện tồi tệ nhất xảy ra, tôi lại hối hận vì mình đã chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nếu cho tôi một cơ hội để làm lại một lần nữa, tôi có lẽ đã có một lựa chọn khác.
Vào cái ngày ấy, cái ngày mà An liên tục đập cửa và nhấn chuông nhà tôi, khi tôi mở cửa, một khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc hỗn độn xuất hiện, cùng với âm thanh nghẹn ngào và khản đặc.
“Cứu chị em với.”
Tôi lập tức đi giày và kéo An lao sang nhà đối diện. Lúc tôi mở cửa là lúc một cảnh tượng quen thuộc hiên lên trong mắt tôi. Sàn nhà đầy những mảnh vỡ, mọt thứ nằm lổm nhổm trên mặt đất tạo lên một cảnh tượng bừa bộn. Máu trên mặt đất lan ra từng tia, chảy và bắn ra khắp xung quanh. Sàn toàn là máu. Màu đỏ ghê người cùng khung cảnh hỗn độn khiến nơi này trông như chốn địa ngục. Một cảnh tượng quá mức quen thuộc mà tôi đã từng một lần phải chứng kiến từ nhiều năm về trước. Chỉ khác là nằm trên sàn không phải một người nữa mà là hai người. Nằm trên sàn không phải là Hạ mà là bác gái và Vinh- em trai của cặp sinh đôi.
Hạ ngồi đó, ngay bên cạnh thân thể của hai mẹ con. Đôi mắt thất thần và đôi tay thì mò mẫm trên khuôn mặt của bác gái.
Không có thời gian để bàng hoàng, tôi lấy điện thoại ra toan gọi xe cứu thương. Bỗng một bàn tay vươn lên chụp lấy tay tôi.
“Không cần gọi nữa đâu. Em đã gọi rồi.”- Hạ nhìn tôi.
Hạ bình tĩnh mà mờ mịt nhìn tôi, vết máu trên tay em lan ra và nhuốm lên áo tôi, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để mà quan tâm nữa, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ và chờ đợi trong tiếng nức nở của An.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương tới và đưa hai mẹ con đi. An, Hạ cùng tôi cũng bắt một chiếc xe để theo đến bệnh viện.
Ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, tôi không biết lúc này mình phải nói gì và cảm thấy thế nào nữa. Mọi việc đã xảy ra quá nhanh khiến cho tôi không biết phải làm sao. Tôi không nói gì, Hạ cũng im thin thít, cúi đầu nhìn đăm đăm vào chai nước được em nắm chặt trong lòng bàn tay. An ngồi bên cạnh, nắm chặt cánh tay Hạ.
“Chị ơi, đã có chuyện gì?”- An thì thào, âm thanh khàn và khó nghe.
Hạ quay đầu sang nhìn An, rồi lại lắc đầu.
“Chị không biết.”
Tôi không dám nghĩ đến những chuyện khủng khiếp đã xảy ra, cũng không dám hỏi Hạ rằng có thật là em không biết hay không. Tôi không biết hai đứa trẻ đã trải qua những chuyện như thế nào, cảm xúc của Hạ lúc ấy là gì, cũng không biết tại sao lúc ấy An gõ cửa nhà tôi lại nói là xin hãy cứu chị em chứ không phải là cứu mẹ và em em.
Tôi không hiểu gì cả, tôi lúc ấy chỉ là một kẻ qua đường mà tôi.
Không biết mấy tiếng trôi qua, màn đêm kéo tới và chúng tôi vẫn ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Hạ bỏ đi đâu đó, còn tôi cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và đều đặn tiến về phía mình. Tôi thấy ai đó khoác một chiếc áo lên người tôi, một chiếc áo mỏng nhưng ấm áp.
Tôi mơ hồ nhìn thấy người đó ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh, tay khoác lên vai An và kéo cô bé cũng đang mơ màng nằm dựa vào vai mình. Người đó cũng nhắm mắt lại, hơi thở đều đều và tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, một giọng nói thoang thoảng vang lên bên tai tôi.
“Giờ chỉ còn hai chúng ta trên đời này nữa thôi.”
Tôi không nhớ mình đã cảm thấy gì lúc ấy, chỉ nhớ rằng khóe mắt tôi đã trở nên ẩm ướt.
.
.
.
Last edited by a moderator: