Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 11: Chuyện của những năm về trước (1)
Ngày 20/10/20XX:
Cuộc sống của một con người luôn bị bao phủ bởi những thay đổi, về thể chất, về tinh thần. Kể cả với một đứa trẻ, lớn lên từng ngày, mỗi một giây phút đều học thêm một điều mới. Ai ai cũng có thể thay đổi, đặc biệt là những kẻ không may được sinh ra với một linh hồn yếu đuối, một tinh thần bất ổn, luôn luôn cảm thấy trái tim là một thứ mong manh và dễ vỡ, những kẻ sinh ra đã luôn luôn cảm thấy hoang mang và lo sợ trước thế giới này. Ai cũng thế, cũng sợ hãi trước những thay đổi, nhưng với những đứa trẻ này, chúng dường như là những mẫu thí nghiệm của thời đại, chỉ bám víu lấy cái cách mà thế giới lập trình cho chúng, nếu không may xảy ra một sự đổi thay nào, chúng sẽ vỡ tan.
Tôi và An chính là những đứa trẻ như vậy, yếu đuối, vô cùng yếu đuối, và những kẻ yếu đuối sẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị kẻ khác điều khiển.
Hồi còn nhỏ, không biết là từ khi nào, tôi đã luôn yêu mùi thơm của khoảnh vườn trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Tôi yêu mùi hương nhè nhẹ mà thanh thoát của hoa hồng, hoa hồng tươi lấp lánh những giọt sương lung linh được mẹ gieo trồng. Mẹ yêu hoa hồng. Và từ khi nào mà nó đã trở thành mùi hương đặc trưng của bà. Tôi lớn lên trong mùi hương ấy, tôi quen thuộc với nó, và tôi yêu nó.
Mùi hương củe hoa hồng luôn gợi nhớ cho tôi về hình ảnh người mẹ của ngày ấy, cùng những xúc cảm mà đã từ lâu tôi bỏ quên. Một người mẹ dịu dàng, hiền lành, ít nói. Khuôn vườn nhỏ xơ tàn ngày nào, nhờ có một bàn tay của bà mà khu vườn ấy được tô điểm bởi thật nhiều sắc màu hài hòa của các loài hoa. Mùi thơm thoang thoảng mà lành lạnh của cây cối, mùi vị ngọt ngào và nhẹ bâng của thiên nhiên, của mùa xuân. Đó chính là mùi hương của mẹ tôi. Và tôi yêu bà, vì bà mà tôi yêu khu vườn này, yêu nó vô cùng.
Tôi từng nghĩ tình yêu và sự kính trọng của tôi dành cho bà phần nào thật giống với ba tôi. Ngày ấy, ba luôn để tôi và An ngồi trong lòng ông, cắn những miếng táo ngọt và nhìn ngắm mẹ chăm sóc những bông hoa. Bàn tay bà thật trắng và mỏng manh, nhưng những gai nhọn của hoa hồng không thể làm bị thương bà. Tôi đã nghĩ, bàn tay bà chính là linh hồn của chúng.
Ngày ấy, mẹ thật giống một thiên thần.
Nhưng sau đó, chẳng có sau đó.
Tôi thực sự không thể và chưa bao giờ từng muốn hiểu tình cảm của ba và mẹ dành cho nhau. Giờ nghĩ lại, hồi ấy chẳng biết gì cả. Tôi đã từng nghĩ là họ yêu nhau rất nhiều, vì ánh mắt của ba tôi dành cho mẹ và ánh mắt của bà dành cho ông. Nhưng rồi những sự việc khác xảy ra khiến sự trân trọng của tôi dành cho thứ tình cảm này dường như bay biến đi đâu mất.
Có lúc họ thật dịu dàng với nhau, nhưng có những lúc…
Tôi từng thấy ba mẹ tôi cãi vã, dùng những lời lẽ vô cùng tồi tệ, đến mức mà một đứa trẻ như tôi cũng biết là nhứng lời nói ấy bẩn thỉu đến mức nào. Tôi không hiểu tại sao họ lại phải đối xử với nhau như kẻ thù, họ yêu nhau cơ mà?
Tôi thấy mẹ tôi khóc, bà la hét như điên dại, bà buông những lời cay nghiệt, nhưng khóe mắt bà ướt đẫm những hàng nước mắt. Ba tôi cũng vậy, nhưng ông không khóc, tôi đã nghĩ là ông bình tĩnh hơn mẹ tôi. Cho đến khi ông đẩy bà ngã xuống sàn, dùng dây thắt lưng trói tay bà lại.
Bà giãy dụa, nhưng ông đè bà lại. Từ một góc nhỏ bên cửa ra vào, tôi và An ngồi ở đó. Qua khe hở, tôi thấy người đàn ông mà tôi gọi là ba đang lột toàn bộ áo quần của người đàn bà. Ông điên cuồng như thú vật, chiếc áo mỏng manh của người đàn bà bị xé không còn một mảnh, váy cũng bị xé, ngay cả đồ lót… Dưới sàn toàn là vải vụn. Tiếng kêu của mẹ vọng ra. Chúng tôi sợ hãi và kinh ngạc đến không thể quậy mình, chúng tôi chỉ ngồi đó im thin thít, ngồi đó và lắng nghe.
Qua khe hở của cánh cửa, tôi thấy người đàn ông ôm lấy người đàn bà từ phía sau, quần áo ông xộc xệch. Tay ông nắm lấy ngực bà, mạnh đến nỗi khiến người đàn bà kều rên. Ông lại cắn lên bờ vai trắng nõn của bà, để lại những vết bầm tím đến đáng sợ.
“Tôi yêu em… tôi yêu em…”- Người đàn ông rên rỉ.
Tôi không thể nhìn nổi nữa, nắm tay An kéo em chạy đi, mặc cho tiếng kêu của mẹ. Những tiếng kêu rên kỳ quái, tôi muốn ném nó ra khỏi tâm trí ngay lập tức.
Về sau tôi mới hiểu, họ là đang “làm tình”, và tiếng kêu của bà thì chỉ có một từ có thể miêu tả, đó là “dâm đãng”. Đối với tôi của bây giờ, những điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi của ngày ấy đã cho rằng họ thật bẩn thỉu, vì những ký ức này đã phá nát hình ảnh của ba, mẹ và tình yêu của họ trong lòng tôi.
Thứ đáng sợ hơn cả sự ghê tởm ấy là gì? Đó là sự tò mò của trẻ con. Sự tò mò có thể trở thành một nỗi ám ảnh. Chúng được reo rắc vào đầu của những đứa trẻ chẳng biết một thứ gì, chúng là liều thuốc độc, hủy hoại con người của chúng tôi. Đứa trẻ luôn tò mò về mọi thứ mà không hề ý thức được sự nguy hiểm từ nó. Và sự tò mò đã lợi dụng điều đó, trở thành bóng ma điều khiển chúng tôi khi chúng tôi không hề có ý thức nào về thế giới này.
“Chị ơi, họ đang làm gì thế?”- An kéo tay tôi hỏi trong khi tôi kéo em chạy đi.
“Chị không biết, đừng hỏi chị.”- Tôi chống tay thở hồng hộc.
“Sao ba lại làm vậy? Mẹ có vẻ đau lắm.”- An hỏi tôi, lúc này khi quay lại tôi mới nhìn thấy, khuôn mặt em trắng bệch.
Tôi ôm lấy An và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, họ yêu nhau cơ mà.
An nắm chặt lấy vai áo tôi, giọng em run run:
“Làm thế nào bây giờ?”
Tôi im lặng vì biết chúng tôi không thể làm gì. Người mà tôi vừa chứng kiến không phải là ba tôi, tuyệt đối không phải, nếu tôi bước vào, ông ta sẽ giết chúng tôi mất.
“Tại sao mẹ lại cười?”- An tiếp tục nói, với âm thanh kỳ quái.
A…
Phải, bà đã cười.
Qua cánh cửa ấy, tôi thấy rất rõ ràng. Mẹ tôi đã cười, nụ cười mệt mỏi, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhưng không thể che khuất nụ cười dịu dàng của bà ấy, như thể khi bà chăm sóc cho những bông hoa hồng.
Đó là một nụ cười biểu thị cho hạnh phúc,vui sướng.
Trong lòng tôi, một thứ cảm xúc dần len lỏi. Tôi không biết nó là gì, nhưng nó khiến tôi phát bệnh.
Bên cạnh, An nhìn tôi vô thần, tâm hồn em có lẽ bay đi đâu rồi.
Trong tôi có thật nhiều thắc cần được giải đáp, nhưng tôi quyết định ngậm miệng lại và không nhắc gì đến chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
An cũng không nói gì cả.
Thế nhưng, chuyện này không chỉ diễn ra có một lần. Nhiều đến nỗi khiến tôi không thể hiểu nổi ba mẹ của mình nữa.
Mỗi lần họ làm chuyện đó, thay vì chửi rủa, mẹ tôi sẽ nói những câu ngắt quãng trong tiếng rên rỉ.
“Tôi mong anh xuống địa ngục đi… Thằng đàn ông độc ác.”
“Tôi sẽ mang em theo.”- Ông ta cuồng nhiệt hôn bà, không để cho bà phát ra một tiếng nào.
Tôi không thể và cũng chẳng bao giờ muốn hiểu được những lời nói ấy. Tất cả những gì tôi muốn là bịt chặt tai lại, để không cần phải nghe thêm bất cứ một thứ gì nữa. Tôi cảm thấy người lớn thật là đáng sợ, sự thay đổi như chong chóng của họ khiến cho tâm hồn và tría tim tôi bị đục một lỗ lớn. Tôi cảm giác như mình bị phản bội.
Vì phòng của chúng tôi và phòng của ba mẹ ở sát vách nhau, bức tường rất mỏng nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài chịu đựng chuyện tình và màn mây mưa của họ.
Lại một đêm như thế nữa. Điều này dường như đã trở thành thói quen của tôi, và tôi cũng chẳng còn những cảm giác xa lạ ban đầu. Không hoang mang, không sợ hãi, chỉ có cảm giác trong lòng lạnh đi một ít.
Nhưng An, một đứa trẻ yếu đuối hơn tôi và luôn luôn cảm thấy thiếu an toàn, thì không thể quen được với điều này. Mỗi lần như vậy, em đều ngồi co lại ở góc tường và thu mình lại, hai tay bịt chặt lấy tai. Mỗi lần như vậy, tôi đều lặng lẽ và bước đến ngồi bên cạnh An. Đó là cách chúng tôi an ủi nhau.
“Ba mẹ đừng như thế nữa mà… đừng làm thế nữa…”- Tôi nghe thấy hơi thở nặng nề của em.
Không ai có thể hành hạ chúng tôi như vậy….
Không ai có thể làm nhục chúng tôi như vậy…
Trong thoáng chốc, dường như có một luồng điện xẹt qua tâm trí làm đầu tôi đau nhói.
Tôi ngay lập tức cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn và quăng mạnh.
“CHOANG!”
Tiếng vỡ cùng những mảnh vụn bắn ra xung quanh như rạch nát không gian xung quanh tôi. Tiếng động phòng bên trong thoáng chốc không còn nữa. Không gian trờ về lặng im vốn có.
“Ổn rồi. Đừng sợ.”- Tôi đặt tay lên vai An.
An nhìn tôi bằng đôi mắt mờ mịt, nhè nhẹ gật đầu.
Trong tâm trí, tôi biết linh hồn mình thiếu đi một điều gì đó. Nhưng tôi đã luôn tảng lờ nó…
----------
Cuộc sống của một con người luôn bị bao phủ bởi những thay đổi, về thể chất, về tinh thần. Kể cả với một đứa trẻ, lớn lên từng ngày, mỗi một giây phút đều học thêm một điều mới. Ai ai cũng có thể thay đổi, đặc biệt là những kẻ không may được sinh ra với một linh hồn yếu đuối, một tinh thần bất ổn, luôn luôn cảm thấy trái tim là một thứ mong manh và dễ vỡ, những kẻ sinh ra đã luôn luôn cảm thấy hoang mang và lo sợ trước thế giới này. Ai cũng thế, cũng sợ hãi trước những thay đổi, nhưng với những đứa trẻ này, chúng dường như là những mẫu thí nghiệm của thời đại, chỉ bám víu lấy cái cách mà thế giới lập trình cho chúng, nếu không may xảy ra một sự đổi thay nào, chúng sẽ vỡ tan.
Tôi và An chính là những đứa trẻ như vậy, yếu đuối, vô cùng yếu đuối, và những kẻ yếu đuối sẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị kẻ khác điều khiển.
Hồi còn nhỏ, không biết là từ khi nào, tôi đã luôn yêu mùi thơm của khoảnh vườn trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Tôi yêu mùi hương nhè nhẹ mà thanh thoát của hoa hồng, hoa hồng tươi lấp lánh những giọt sương lung linh được mẹ gieo trồng. Mẹ yêu hoa hồng. Và từ khi nào mà nó đã trở thành mùi hương đặc trưng của bà. Tôi lớn lên trong mùi hương ấy, tôi quen thuộc với nó, và tôi yêu nó.
Mùi hương củe hoa hồng luôn gợi nhớ cho tôi về hình ảnh người mẹ của ngày ấy, cùng những xúc cảm mà đã từ lâu tôi bỏ quên. Một người mẹ dịu dàng, hiền lành, ít nói. Khuôn vườn nhỏ xơ tàn ngày nào, nhờ có một bàn tay của bà mà khu vườn ấy được tô điểm bởi thật nhiều sắc màu hài hòa của các loài hoa. Mùi thơm thoang thoảng mà lành lạnh của cây cối, mùi vị ngọt ngào và nhẹ bâng của thiên nhiên, của mùa xuân. Đó chính là mùi hương của mẹ tôi. Và tôi yêu bà, vì bà mà tôi yêu khu vườn này, yêu nó vô cùng.
Tôi từng nghĩ tình yêu và sự kính trọng của tôi dành cho bà phần nào thật giống với ba tôi. Ngày ấy, ba luôn để tôi và An ngồi trong lòng ông, cắn những miếng táo ngọt và nhìn ngắm mẹ chăm sóc những bông hoa. Bàn tay bà thật trắng và mỏng manh, nhưng những gai nhọn của hoa hồng không thể làm bị thương bà. Tôi đã nghĩ, bàn tay bà chính là linh hồn của chúng.
Ngày ấy, mẹ thật giống một thiên thần.
Nhưng sau đó, chẳng có sau đó.
Tôi thực sự không thể và chưa bao giờ từng muốn hiểu tình cảm của ba và mẹ dành cho nhau. Giờ nghĩ lại, hồi ấy chẳng biết gì cả. Tôi đã từng nghĩ là họ yêu nhau rất nhiều, vì ánh mắt của ba tôi dành cho mẹ và ánh mắt của bà dành cho ông. Nhưng rồi những sự việc khác xảy ra khiến sự trân trọng của tôi dành cho thứ tình cảm này dường như bay biến đi đâu mất.
Có lúc họ thật dịu dàng với nhau, nhưng có những lúc…
Tôi từng thấy ba mẹ tôi cãi vã, dùng những lời lẽ vô cùng tồi tệ, đến mức mà một đứa trẻ như tôi cũng biết là nhứng lời nói ấy bẩn thỉu đến mức nào. Tôi không hiểu tại sao họ lại phải đối xử với nhau như kẻ thù, họ yêu nhau cơ mà?
Tôi thấy mẹ tôi khóc, bà la hét như điên dại, bà buông những lời cay nghiệt, nhưng khóe mắt bà ướt đẫm những hàng nước mắt. Ba tôi cũng vậy, nhưng ông không khóc, tôi đã nghĩ là ông bình tĩnh hơn mẹ tôi. Cho đến khi ông đẩy bà ngã xuống sàn, dùng dây thắt lưng trói tay bà lại.
Bà giãy dụa, nhưng ông đè bà lại. Từ một góc nhỏ bên cửa ra vào, tôi và An ngồi ở đó. Qua khe hở, tôi thấy người đàn ông mà tôi gọi là ba đang lột toàn bộ áo quần của người đàn bà. Ông điên cuồng như thú vật, chiếc áo mỏng manh của người đàn bà bị xé không còn một mảnh, váy cũng bị xé, ngay cả đồ lót… Dưới sàn toàn là vải vụn. Tiếng kêu của mẹ vọng ra. Chúng tôi sợ hãi và kinh ngạc đến không thể quậy mình, chúng tôi chỉ ngồi đó im thin thít, ngồi đó và lắng nghe.
Qua khe hở của cánh cửa, tôi thấy người đàn ông ôm lấy người đàn bà từ phía sau, quần áo ông xộc xệch. Tay ông nắm lấy ngực bà, mạnh đến nỗi khiến người đàn bà kều rên. Ông lại cắn lên bờ vai trắng nõn của bà, để lại những vết bầm tím đến đáng sợ.
“Tôi yêu em… tôi yêu em…”- Người đàn ông rên rỉ.
Tôi không thể nhìn nổi nữa, nắm tay An kéo em chạy đi, mặc cho tiếng kêu của mẹ. Những tiếng kêu rên kỳ quái, tôi muốn ném nó ra khỏi tâm trí ngay lập tức.
Về sau tôi mới hiểu, họ là đang “làm tình”, và tiếng kêu của bà thì chỉ có một từ có thể miêu tả, đó là “dâm đãng”. Đối với tôi của bây giờ, những điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi của ngày ấy đã cho rằng họ thật bẩn thỉu, vì những ký ức này đã phá nát hình ảnh của ba, mẹ và tình yêu của họ trong lòng tôi.
Thứ đáng sợ hơn cả sự ghê tởm ấy là gì? Đó là sự tò mò của trẻ con. Sự tò mò có thể trở thành một nỗi ám ảnh. Chúng được reo rắc vào đầu của những đứa trẻ chẳng biết một thứ gì, chúng là liều thuốc độc, hủy hoại con người của chúng tôi. Đứa trẻ luôn tò mò về mọi thứ mà không hề ý thức được sự nguy hiểm từ nó. Và sự tò mò đã lợi dụng điều đó, trở thành bóng ma điều khiển chúng tôi khi chúng tôi không hề có ý thức nào về thế giới này.
“Chị ơi, họ đang làm gì thế?”- An kéo tay tôi hỏi trong khi tôi kéo em chạy đi.
“Chị không biết, đừng hỏi chị.”- Tôi chống tay thở hồng hộc.
“Sao ba lại làm vậy? Mẹ có vẻ đau lắm.”- An hỏi tôi, lúc này khi quay lại tôi mới nhìn thấy, khuôn mặt em trắng bệch.
Tôi ôm lấy An và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, họ yêu nhau cơ mà.
An nắm chặt lấy vai áo tôi, giọng em run run:
“Làm thế nào bây giờ?”
Tôi im lặng vì biết chúng tôi không thể làm gì. Người mà tôi vừa chứng kiến không phải là ba tôi, tuyệt đối không phải, nếu tôi bước vào, ông ta sẽ giết chúng tôi mất.
“Tại sao mẹ lại cười?”- An tiếp tục nói, với âm thanh kỳ quái.
A…
Phải, bà đã cười.
Qua cánh cửa ấy, tôi thấy rất rõ ràng. Mẹ tôi đã cười, nụ cười mệt mỏi, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhưng không thể che khuất nụ cười dịu dàng của bà ấy, như thể khi bà chăm sóc cho những bông hoa hồng.
Đó là một nụ cười biểu thị cho hạnh phúc,vui sướng.
Trong lòng tôi, một thứ cảm xúc dần len lỏi. Tôi không biết nó là gì, nhưng nó khiến tôi phát bệnh.
Bên cạnh, An nhìn tôi vô thần, tâm hồn em có lẽ bay đi đâu rồi.
Trong tôi có thật nhiều thắc cần được giải đáp, nhưng tôi quyết định ngậm miệng lại và không nhắc gì đến chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
An cũng không nói gì cả.
Thế nhưng, chuyện này không chỉ diễn ra có một lần. Nhiều đến nỗi khiến tôi không thể hiểu nổi ba mẹ của mình nữa.
Mỗi lần họ làm chuyện đó, thay vì chửi rủa, mẹ tôi sẽ nói những câu ngắt quãng trong tiếng rên rỉ.
“Tôi mong anh xuống địa ngục đi… Thằng đàn ông độc ác.”
“Tôi sẽ mang em theo.”- Ông ta cuồng nhiệt hôn bà, không để cho bà phát ra một tiếng nào.
Tôi không thể và cũng chẳng bao giờ muốn hiểu được những lời nói ấy. Tất cả những gì tôi muốn là bịt chặt tai lại, để không cần phải nghe thêm bất cứ một thứ gì nữa. Tôi cảm thấy người lớn thật là đáng sợ, sự thay đổi như chong chóng của họ khiến cho tâm hồn và tría tim tôi bị đục một lỗ lớn. Tôi cảm giác như mình bị phản bội.
Vì phòng của chúng tôi và phòng của ba mẹ ở sát vách nhau, bức tường rất mỏng nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài chịu đựng chuyện tình và màn mây mưa của họ.
Lại một đêm như thế nữa. Điều này dường như đã trở thành thói quen của tôi, và tôi cũng chẳng còn những cảm giác xa lạ ban đầu. Không hoang mang, không sợ hãi, chỉ có cảm giác trong lòng lạnh đi một ít.
Nhưng An, một đứa trẻ yếu đuối hơn tôi và luôn luôn cảm thấy thiếu an toàn, thì không thể quen được với điều này. Mỗi lần như vậy, em đều ngồi co lại ở góc tường và thu mình lại, hai tay bịt chặt lấy tai. Mỗi lần như vậy, tôi đều lặng lẽ và bước đến ngồi bên cạnh An. Đó là cách chúng tôi an ủi nhau.
“Ba mẹ đừng như thế nữa mà… đừng làm thế nữa…”- Tôi nghe thấy hơi thở nặng nề của em.
Không ai có thể hành hạ chúng tôi như vậy….
Không ai có thể làm nhục chúng tôi như vậy…
Trong thoáng chốc, dường như có một luồng điện xẹt qua tâm trí làm đầu tôi đau nhói.
Tôi ngay lập tức cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn và quăng mạnh.
“CHOANG!”
Tiếng vỡ cùng những mảnh vụn bắn ra xung quanh như rạch nát không gian xung quanh tôi. Tiếng động phòng bên trong thoáng chốc không còn nữa. Không gian trờ về lặng im vốn có.
“Ổn rồi. Đừng sợ.”- Tôi đặt tay lên vai An.
An nhìn tôi bằng đôi mắt mờ mịt, nhè nhẹ gật đầu.
Trong tâm trí, tôi biết linh hồn mình thiếu đi một điều gì đó. Nhưng tôi đã luôn tảng lờ nó…
----------
Last edited by a moderator: