Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 12: Chuyện của những năm về trước (2)
Chương 12: Chuyện của những năm về trước (2)
Vài năm về sau, khi ba tôi bỏ đi. Mẹ tôi ngày càng trở nên mất kiểm soát.
Bà thường uống rượu say mèm, đi lang thang đâu đó vào lúc nửa đêm, và gần sáng trở về nhà cùng một người đàn ông xa lạ nào đó.
Tôi lấy làm ngán ngẩm khi nhìn thấy mẹ mình như vậy. Và vì thế tôi đã để mặc cho bà tùy ý làm những gì bà muốn với những người đàn ông của bà trong ngôi nhà của chính bà. Dù sao một vài đứa trẻ con thì cũng chẳng có khả năng làm bất kỳ điều gì. Và một điều duy nhất mà tôi rõ ràng lúc bấy giờ, là mẹ tôi phát điên rồi.
Thực sự, tôi đã sai.
Giờ nghĩ lại, tôi thật sai lầm khi cứ để cho những kẻ xa lạ bước chân vào ngôi nhà này. Tôi mắc phải sai lầm lớn vì đã không còn coi ngôi nhà này là gia đình của chính mình.
Ngày ấy, như thường lệ, vào mỗi buổi chiều tôi thường nối gót tụi nhỏ hàng xóm khắp nơi. Ngày hôm ấy tôi đã không mang An theo vì em nói không muốn đi.
Khi trở về nhà, tôi ngay lập tức phát hiện ra bầu không khí lạ lùng trong căn phòng..
Vẫn bức tường trắng, vẫn sàn nhà lạnh, vẫn khu vườn xơ xác sau một thời gian dài không có một bàn tay chăm sóc... Vậy mà sao tôi…
Đầu tôi lại đau nữa…
“An!”- Tôi vừa thở hồng hộc vừa gọi lớn.
Chẳng có ai trả lời.
Tôi gọi thêm lần nữa, vẫn chẳng có một âm thanh nào đáp lại. Tôi chống tay vào cánh cửa trước mặt và đẩy mạnh nó ra. Bên trong vẫn là một khung cảnh quen thuộc mà tôi đươc chứng kiến hằng ngày. Người phụ nữ với vẻ ngoài mệt mỏi, nằm ngất ngưởng và say xỉn ngay cạnh chiếc ghế bành. Chỉ mới hai năm mà bà dường như đã già đi cả chục tuổi.
Nếu như ngày thường thì có lẽ tôi sẽ cùng An đỡ bà ấy lên phòng ngủ cho thoải mái đàng hoàng. Nhưng An đang không có ở đây. Giờ không phải lúc để tôi lo cho bà.
Ngôi nhà này rõ ràng không có điểm nào bất thường cả, nhưng chỉ cần đứng đây đã làm cho tôi thấy lạnh gáy.
Tôi có thể cảm nhận được “nó” từ trong xương tủy mình, sự kỳ dị vủa không gian.
“Hừ.”
Tôi chạy lên lầu, càng chạy càng cảm thấy bước chân mình như rời khỏi mặt đất.
Tôi dừng bước, khép hờ đôi mắt, bước chậm rãi về căn phòng trước mặt, vừa đi vừa lầm bầm cầu nguyện.
Tôi biết An ở trong đó, sợi dây vô hình liên kết giữa chúng tôi mách bảo tôi như vậy. Mặc dù vậy, tôi cũng biết là bản thân sẽ không muốn nhìn vào trong cánh cửa đó đâu.
Nhưng tôi đã mở nó ra…
“An…”
Trong căn phòng mờ mịt, An đang nằm một mình trong góc tối, cơ thể trần trụi, tay chân buông thõng. Những mảnh quần áo nằm rải rác xung quanh cơ thể An, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn. Những vết thâm tím che lấp làn da trong suốt của An. Mắt em mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà, xơ xác, tàn tạ như một con búp bê bị hỏng. Một thứ mùi lan dần trong không gian, thứ mùi ô uế, bẩn thỉu.
Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh chỗ An nằm, vơ lấy cái chăn mỏng trên giường và choàng nó lên cơ thể của An.
Một lúc sau nữa, đôi mắt An mới từ từ di chuyển trở lại. Em nhìn sang bên cạnh, thấy tôi ngồi im lặng ở đó.
“Chị mới về à?”- Giọng An bình thản vô cùng, em đặt tay lên trán, cánh tay che đi đôi mắt mình.
Tôi không trả lời,chỉ ngồi ở đó và ngậm miệng lại, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của em.
Một giọt nước chầm chậm lăn xuống từ dưới bàn tay che đi đôi mắt An.
Người tôi rung lên, ngón tay ấn vào nhau, chặt đến mức như muốn bật máu.
“Ai làm?”- Tôi nắm lấy bàn tay An, đặt lên bàn tay trái của mình, xoa nhẹ nhàng cánh tay gầy gò nhợt nhạt của em.
An nhìn tôi, ánh mắt mờ đục. Tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào thật nhỏ hòa loãng trong không gian. Những giọt nước mắt lần lượt rơi trên khuôn mặt An, giọt này nối tiếp giọt kia.
“Hức.. hức…ư…”
An không trả lời tôi, cứ thế mà khóc cho đến khi em thiếp đi.
Sự tò mò của trẻ con là một thứ bóng ma…
Tôi biết kẻ đó là ai, tôi biết kẻ đã cưỡng ép An là ai. Chẳng cần hỏi tôi cũng biết. Tôi đã nhận thấy sự bất thường của hắn ngay từ đầu, nhưng bản thân lại tảng lờ vì cho rằng điều đó chẳng liên quan đến mình.
Tôi thật là một đứa ngu ngốc, tự cho mình là thông minh. Giờ thì hay rồi, kẻ đó dã đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên người An.
Tôi dùng chăn quấn lên người An, đặt em lên giường. Cả đêm đó, An ngủ mê man và yên lặng không phát ra tiếng động gì, bình thản giống như một người chết. Tôi thì cả đêm không ngủ, ngồi đóng đinh bên chiếc giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những ngày sau đó, An càng ngày càng trở nên ít nói. Em luôn ngồi ở lối cửa dẫn ra ngoài vườn, nhìn thẫn thờ vào bụi hoa hồng của mẹ, giờ đã không còn mang vẻ đẹp lành lạnh lung linh lúc ban đầu nữa. Chúng tàn tạ và xơ xác. Chúng đã chết, vì không còn người chăm sóc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh An, đặt ly nước ấm cạnh bàn tay em, ngón tay em giật lên một chút, sau đó cũng không có phản ứng gì nữa.
“An, chị phải làm gì đây?”- Tôi cúi thấp đầu, nhìn xuống đôi bàn tay của mình,cất tiếng thì thầm.
An liếc mắt nhìn tôi rồi bất ngờ đứng dậy, từ từ tiến đến nơi có bụi hoa hồng. An nhìn chằm chằm vào chúng, phải một lúc lâu trước khi em dùng chân giẫm xuống. Bụi hoa hồng vốn đã không còn sức sống, giờ đây chúng hóa thành đống rác rưởi dưới bàn chân em. Những mảnh rách nát bay tán loạn xung quanh, xấu xí, nhàu nhĩ, đáng thương giống như đống tro tàn.
“Có phải là kẻ mà chị đang nghĩ đến không?”
Tình nhân của mẹ, kẻ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi lần đầu tiên với khuôn mặt đê tiện của một tên sở khanh. Lần đầu tiên gặp hắn, tôi tự hỏi rằng không biết mẹ tìm thấy điều gì hay ho ở người đàn ông này. Nhưng tất nhiên, đó không phải là chuyện mà một đứa con bị ghẻ lạnh như tôi xứng đáng để được thắc mắc. Trên hết, đó không phải là chuyện của tôi, ít nhất thì trước cái ngày này tôi vẫn còn có thể nghĩ như vậy.
An dường như không nghe thấy câu hỏi của tôi, vẫn tiếp tục đạp lên bụi hoa hồng nay đã hóa thành đống bùn đất dưới chân em.
“Nói cho chị là cần phải làm gì?”- Tôi tiếp tục hỏi.
An vẫn không ngoảnh đầu lại.
“Chỉ cần em nói một lời thôi.”- Tôi đứng dậy, nhìn thẳng về phía An, ngay lúc này, em cuối cùng cũng quay lại.
“Chị sẽ giúp em chứ?”- Em mở miệng.
Tôi mỉm cười, cầm lấy hai chiếc xẻng đặt cạnh cửa, đặt một cái vào lòng bàn tay An và nói:
“Đào tất cả lên, chúng ta sẽ trồng thứ khác.”
“Đào thật sâu vào, thứ bẩn thỉu này cắm rễ ở khắp mọi nơi trong khu vườn này.”
Vài ngày sau, một người đàn ông quen thuộc lại xuất hiện trước cửa nhà tôi. Gã tiến tới phòng khách. Lúc đi qua hành lang, người đàn ông chợt trông thấy bóng dáng của một cô bé đang đứng đó, bé gái mà gã đã vấy bẩn.
Gã nở nụ cười, tiến về phía bé gái, một tay đặt lên vai, một tay lại nắm lấy bàn tay cô bé.
“Có nhớ chú không hả bé con?”
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười khả ố của gã cùng với bàn tay thô ráp đang bóp lấy bàn tay tôi, cảm thấy chưa bao giờ có đươc sự bình tĩnh như ngày hôm nay. Đối diện đằng xa, An đang đứng đó, cũng đăm đăm nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt An, rút ra thứ được giấu sau lưng.
“A!”
Con dao sắc bén kiên định găm chặt vào cơ thể của gã đàn ông. Gã kêu lên một tiếng đau đớn, trước khi tôi rút mạnh dao ra và đâm thẳng vào cổ gã.
Cả người gã đổ xuống đất, giờ thì gã không còn có thể phát ra một tiếng nào nữa. Cơ thể gã nằm sóng soài trên sàn, máu từ con dao vẫn còn cắm trên cổ gã tràn ra, chảy lênh láng trên sản nhà.Từng đợt máu lại tiếp tục xông lên mũi, lên miệng gã. Những bóng máu liên tục phồng lên, bục vỡ và chảy xuống xung quanh khuông miệng gã. Đồng tử gã mở to, con ngươi trắng trợt dán lấy khuôn mặt tôi cho đến tận khi gã thở ra một hơi cuối cùng.
Tôi rút con dao cắm trên cổ gã, ném qua một bên. Hai tay chụp lấy bàn chân gã, dùng sức kéo.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa. Qua đây giúp chị đi.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi ngoảnh mặt lại. An vẫn ở đó, vẫn nhìn tôi nhưng hai chân em khụy xuống, ánh mắt nhìn tôi như người mất hồn.
“Sao, giờ em mới thấy sợ à?”- Tôi nhìn vào bóng dáng vô lực của An. “Thế em cho rằng chị sẽ làm gì? Giờ thấy hối hận thì cũng muộn rồi.”
Tôi dùng chân đá chiếc dao dưới sàn, nó văng đập vào vách tường, tạo ra một âm thanh sắc lẹm.
“Chị giải quyết kẻ đã khiến em khó chịu rồi. Giờ thì em lại đây.”
Sau đó, An cũng lấy lại tỉnh táo, dựa vào tường mà gượng dậy, giúp tôi cùng kéo cơ thể của gã đàn ông ra ngoài vườn, ném vào cái hố mà chúng tôi đã đào sẵn. Chúng tôi dùng xẻng đào đất và lấp miệng hố lại. Công việc cuối cùng là thu dọn hiện trường, dọn sạch toàn bộ vết máu. Con dao được tôi rửa sạch, bí mật cất trong phòng của mẹ. Dù sao tôi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tiêu hủy mọi chứng cứ về tội lỗi của mình.
Xong xuôi mọi việc, tôi lại đứng dựa vào cửa trông ra hành lang. Khu vườn xinh đẹp ngày nào giờ lại trở thành một đống bừa bãi giấu xác người.
Một bàn tay vòng qua eo và ôm lấy tôi từ phía sau.
“Em xin lỗi…”- Tiếng An nghẹn ngào. “Em không nghĩ là mọi chuyện sẽ ra đến nông nỗi này. Em xin lỗi.”
Tôi xoay người lại, tay choàng lấy An, xoa xoa đầu em.
“Không. Chị xin lỗi. Đáng lẽ chị đã không cần phải làm như vậy..”
Vấn đề là, tôi cũng không biết tại sao bản thân tôi lại làm như vậy nữa. Tại sao tôi lại đến mức phải giết người đàn ông đó.
Chỉ biết rằng, ngày đó, ngày mà tôi bước vào căn phòng mình và nhìn thấy An nằm mê man trên sàn nhà, một thứ gì đó trong tôi đã sụp đổ.
“Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta thôi. Được chứ?”- Tôi thì thầm.
Một vài tuần trôi qua, cuộc sống của chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Không một ai phát hiện ra chuyện mà tôi đã làm. Cũng không thấy có người quen của gã đàn ông nọ tìm đến nhà tôi. Đến cả mẹ tôi cũng chẳng thèm mảy may đếm xỉa đến sự biến mất của người tình của bà. Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, không có gì đặc sắc. Nhiều khi, tôi tự hỏi không biết mẹ tôi đã tha gã đó từ xó xỉnh nào về nữa. Tội nghiệp, giờ gã chết rồi cũng chẳng có ma nào biết, cũng chẳng có ai buồn đi tìm gã cả, đến cả tình nhân bé nhỏ kia cũng còn thờ ơ được đến thế cơ mà…
“Chị có biết em đã nghĩ gì lúc ấy không?”- An ngồi dựa vào tôi, như thường ngày. “Lúc hắn chạm vào em, em chỉ nhớ đến nụ cười của mẹ…”
Giọng nói của An lành lạnh, không có âm điệu, tưởng chừng như đang kể chuyện của người khác.
“Mẹ dường như không hề để ý đến hắn.”- An nhìn ra ngoài vườn. “Người lớn là thế sao? Thật đáng sợ.”
“Vậy thì sau này chúng ta đừng lớn.”- Tôi choàng một tay lên vai An, tay kia chỉ về hướng nhìn của em. “Em nhìn thấy không. Giờ cỏ đã mọc lên đầy rồi, trông chúng thật tươi tốt.”
An nép vào người tôi, nhắm mắt lại không nói gì.
Mẹ không biết. Hừ, vậy thì tốt.
Dù sau sau này người ta có lật ngược khoảnh vườn này lên, cũng sẽ không có ai lại đi nghi ngờ một đứa trẻ con đâu.
Xin lỗi mẹ, nhưng tôi sẽ tặng cho bà một thứ mà bà xứng đáng được nhận. Bà phải trả giá vì sự vô trách nhiêm của mình.
Tôi tự hỏi khi phát hiện ra loại chuyện này, khuôn mặt của bà sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Dù thế nào thì, nhìn một khu vườn đầy sức sống như vậy, ai mà tưởng tượng ra được ở dưới nó là chứa thứ gì chứ….
.
.
.
Vài năm về sau, khi ba tôi bỏ đi. Mẹ tôi ngày càng trở nên mất kiểm soát.
Bà thường uống rượu say mèm, đi lang thang đâu đó vào lúc nửa đêm, và gần sáng trở về nhà cùng một người đàn ông xa lạ nào đó.
Tôi lấy làm ngán ngẩm khi nhìn thấy mẹ mình như vậy. Và vì thế tôi đã để mặc cho bà tùy ý làm những gì bà muốn với những người đàn ông của bà trong ngôi nhà của chính bà. Dù sao một vài đứa trẻ con thì cũng chẳng có khả năng làm bất kỳ điều gì. Và một điều duy nhất mà tôi rõ ràng lúc bấy giờ, là mẹ tôi phát điên rồi.
Thực sự, tôi đã sai.
Giờ nghĩ lại, tôi thật sai lầm khi cứ để cho những kẻ xa lạ bước chân vào ngôi nhà này. Tôi mắc phải sai lầm lớn vì đã không còn coi ngôi nhà này là gia đình của chính mình.
Ngày ấy, như thường lệ, vào mỗi buổi chiều tôi thường nối gót tụi nhỏ hàng xóm khắp nơi. Ngày hôm ấy tôi đã không mang An theo vì em nói không muốn đi.
Khi trở về nhà, tôi ngay lập tức phát hiện ra bầu không khí lạ lùng trong căn phòng..
Vẫn bức tường trắng, vẫn sàn nhà lạnh, vẫn khu vườn xơ xác sau một thời gian dài không có một bàn tay chăm sóc... Vậy mà sao tôi…
Đầu tôi lại đau nữa…
“An!”- Tôi vừa thở hồng hộc vừa gọi lớn.
Chẳng có ai trả lời.
Tôi gọi thêm lần nữa, vẫn chẳng có một âm thanh nào đáp lại. Tôi chống tay vào cánh cửa trước mặt và đẩy mạnh nó ra. Bên trong vẫn là một khung cảnh quen thuộc mà tôi đươc chứng kiến hằng ngày. Người phụ nữ với vẻ ngoài mệt mỏi, nằm ngất ngưởng và say xỉn ngay cạnh chiếc ghế bành. Chỉ mới hai năm mà bà dường như đã già đi cả chục tuổi.
Nếu như ngày thường thì có lẽ tôi sẽ cùng An đỡ bà ấy lên phòng ngủ cho thoải mái đàng hoàng. Nhưng An đang không có ở đây. Giờ không phải lúc để tôi lo cho bà.
Ngôi nhà này rõ ràng không có điểm nào bất thường cả, nhưng chỉ cần đứng đây đã làm cho tôi thấy lạnh gáy.
Tôi có thể cảm nhận được “nó” từ trong xương tủy mình, sự kỳ dị vủa không gian.
“Hừ.”
Tôi chạy lên lầu, càng chạy càng cảm thấy bước chân mình như rời khỏi mặt đất.
Tôi dừng bước, khép hờ đôi mắt, bước chậm rãi về căn phòng trước mặt, vừa đi vừa lầm bầm cầu nguyện.
Tôi biết An ở trong đó, sợi dây vô hình liên kết giữa chúng tôi mách bảo tôi như vậy. Mặc dù vậy, tôi cũng biết là bản thân sẽ không muốn nhìn vào trong cánh cửa đó đâu.
Nhưng tôi đã mở nó ra…
“An…”
Trong căn phòng mờ mịt, An đang nằm một mình trong góc tối, cơ thể trần trụi, tay chân buông thõng. Những mảnh quần áo nằm rải rác xung quanh cơ thể An, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn. Những vết thâm tím che lấp làn da trong suốt của An. Mắt em mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà, xơ xác, tàn tạ như một con búp bê bị hỏng. Một thứ mùi lan dần trong không gian, thứ mùi ô uế, bẩn thỉu.
Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh chỗ An nằm, vơ lấy cái chăn mỏng trên giường và choàng nó lên cơ thể của An.
Một lúc sau nữa, đôi mắt An mới từ từ di chuyển trở lại. Em nhìn sang bên cạnh, thấy tôi ngồi im lặng ở đó.
“Chị mới về à?”- Giọng An bình thản vô cùng, em đặt tay lên trán, cánh tay che đi đôi mắt mình.
Tôi không trả lời,chỉ ngồi ở đó và ngậm miệng lại, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của em.
Một giọt nước chầm chậm lăn xuống từ dưới bàn tay che đi đôi mắt An.
Người tôi rung lên, ngón tay ấn vào nhau, chặt đến mức như muốn bật máu.
“Ai làm?”- Tôi nắm lấy bàn tay An, đặt lên bàn tay trái của mình, xoa nhẹ nhàng cánh tay gầy gò nhợt nhạt của em.
An nhìn tôi, ánh mắt mờ đục. Tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào thật nhỏ hòa loãng trong không gian. Những giọt nước mắt lần lượt rơi trên khuôn mặt An, giọt này nối tiếp giọt kia.
“Hức.. hức…ư…”
An không trả lời tôi, cứ thế mà khóc cho đến khi em thiếp đi.
Sự tò mò của trẻ con là một thứ bóng ma…
Tôi biết kẻ đó là ai, tôi biết kẻ đã cưỡng ép An là ai. Chẳng cần hỏi tôi cũng biết. Tôi đã nhận thấy sự bất thường của hắn ngay từ đầu, nhưng bản thân lại tảng lờ vì cho rằng điều đó chẳng liên quan đến mình.
Tôi thật là một đứa ngu ngốc, tự cho mình là thông minh. Giờ thì hay rồi, kẻ đó dã đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên người An.
Tôi dùng chăn quấn lên người An, đặt em lên giường. Cả đêm đó, An ngủ mê man và yên lặng không phát ra tiếng động gì, bình thản giống như một người chết. Tôi thì cả đêm không ngủ, ngồi đóng đinh bên chiếc giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những ngày sau đó, An càng ngày càng trở nên ít nói. Em luôn ngồi ở lối cửa dẫn ra ngoài vườn, nhìn thẫn thờ vào bụi hoa hồng của mẹ, giờ đã không còn mang vẻ đẹp lành lạnh lung linh lúc ban đầu nữa. Chúng tàn tạ và xơ xác. Chúng đã chết, vì không còn người chăm sóc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh An, đặt ly nước ấm cạnh bàn tay em, ngón tay em giật lên một chút, sau đó cũng không có phản ứng gì nữa.
“An, chị phải làm gì đây?”- Tôi cúi thấp đầu, nhìn xuống đôi bàn tay của mình,cất tiếng thì thầm.
An liếc mắt nhìn tôi rồi bất ngờ đứng dậy, từ từ tiến đến nơi có bụi hoa hồng. An nhìn chằm chằm vào chúng, phải một lúc lâu trước khi em dùng chân giẫm xuống. Bụi hoa hồng vốn đã không còn sức sống, giờ đây chúng hóa thành đống rác rưởi dưới bàn chân em. Những mảnh rách nát bay tán loạn xung quanh, xấu xí, nhàu nhĩ, đáng thương giống như đống tro tàn.
“Có phải là kẻ mà chị đang nghĩ đến không?”
Tình nhân của mẹ, kẻ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi lần đầu tiên với khuôn mặt đê tiện của một tên sở khanh. Lần đầu tiên gặp hắn, tôi tự hỏi rằng không biết mẹ tìm thấy điều gì hay ho ở người đàn ông này. Nhưng tất nhiên, đó không phải là chuyện mà một đứa con bị ghẻ lạnh như tôi xứng đáng để được thắc mắc. Trên hết, đó không phải là chuyện của tôi, ít nhất thì trước cái ngày này tôi vẫn còn có thể nghĩ như vậy.
An dường như không nghe thấy câu hỏi của tôi, vẫn tiếp tục đạp lên bụi hoa hồng nay đã hóa thành đống bùn đất dưới chân em.
“Nói cho chị là cần phải làm gì?”- Tôi tiếp tục hỏi.
An vẫn không ngoảnh đầu lại.
“Chỉ cần em nói một lời thôi.”- Tôi đứng dậy, nhìn thẳng về phía An, ngay lúc này, em cuối cùng cũng quay lại.
“Chị sẽ giúp em chứ?”- Em mở miệng.
Tôi mỉm cười, cầm lấy hai chiếc xẻng đặt cạnh cửa, đặt một cái vào lòng bàn tay An và nói:
“Đào tất cả lên, chúng ta sẽ trồng thứ khác.”
“Đào thật sâu vào, thứ bẩn thỉu này cắm rễ ở khắp mọi nơi trong khu vườn này.”
Vài ngày sau, một người đàn ông quen thuộc lại xuất hiện trước cửa nhà tôi. Gã tiến tới phòng khách. Lúc đi qua hành lang, người đàn ông chợt trông thấy bóng dáng của một cô bé đang đứng đó, bé gái mà gã đã vấy bẩn.
Gã nở nụ cười, tiến về phía bé gái, một tay đặt lên vai, một tay lại nắm lấy bàn tay cô bé.
“Có nhớ chú không hả bé con?”
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười khả ố của gã cùng với bàn tay thô ráp đang bóp lấy bàn tay tôi, cảm thấy chưa bao giờ có đươc sự bình tĩnh như ngày hôm nay. Đối diện đằng xa, An đang đứng đó, cũng đăm đăm nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt An, rút ra thứ được giấu sau lưng.
“A!”
Con dao sắc bén kiên định găm chặt vào cơ thể của gã đàn ông. Gã kêu lên một tiếng đau đớn, trước khi tôi rút mạnh dao ra và đâm thẳng vào cổ gã.
Cả người gã đổ xuống đất, giờ thì gã không còn có thể phát ra một tiếng nào nữa. Cơ thể gã nằm sóng soài trên sàn, máu từ con dao vẫn còn cắm trên cổ gã tràn ra, chảy lênh láng trên sản nhà.Từng đợt máu lại tiếp tục xông lên mũi, lên miệng gã. Những bóng máu liên tục phồng lên, bục vỡ và chảy xuống xung quanh khuông miệng gã. Đồng tử gã mở to, con ngươi trắng trợt dán lấy khuôn mặt tôi cho đến tận khi gã thở ra một hơi cuối cùng.
Tôi rút con dao cắm trên cổ gã, ném qua một bên. Hai tay chụp lấy bàn chân gã, dùng sức kéo.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa. Qua đây giúp chị đi.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi ngoảnh mặt lại. An vẫn ở đó, vẫn nhìn tôi nhưng hai chân em khụy xuống, ánh mắt nhìn tôi như người mất hồn.
“Sao, giờ em mới thấy sợ à?”- Tôi nhìn vào bóng dáng vô lực của An. “Thế em cho rằng chị sẽ làm gì? Giờ thấy hối hận thì cũng muộn rồi.”
Tôi dùng chân đá chiếc dao dưới sàn, nó văng đập vào vách tường, tạo ra một âm thanh sắc lẹm.
“Chị giải quyết kẻ đã khiến em khó chịu rồi. Giờ thì em lại đây.”
Sau đó, An cũng lấy lại tỉnh táo, dựa vào tường mà gượng dậy, giúp tôi cùng kéo cơ thể của gã đàn ông ra ngoài vườn, ném vào cái hố mà chúng tôi đã đào sẵn. Chúng tôi dùng xẻng đào đất và lấp miệng hố lại. Công việc cuối cùng là thu dọn hiện trường, dọn sạch toàn bộ vết máu. Con dao được tôi rửa sạch, bí mật cất trong phòng của mẹ. Dù sao tôi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tiêu hủy mọi chứng cứ về tội lỗi của mình.
Xong xuôi mọi việc, tôi lại đứng dựa vào cửa trông ra hành lang. Khu vườn xinh đẹp ngày nào giờ lại trở thành một đống bừa bãi giấu xác người.
Một bàn tay vòng qua eo và ôm lấy tôi từ phía sau.
“Em xin lỗi…”- Tiếng An nghẹn ngào. “Em không nghĩ là mọi chuyện sẽ ra đến nông nỗi này. Em xin lỗi.”
Tôi xoay người lại, tay choàng lấy An, xoa xoa đầu em.
“Không. Chị xin lỗi. Đáng lẽ chị đã không cần phải làm như vậy..”
Vấn đề là, tôi cũng không biết tại sao bản thân tôi lại làm như vậy nữa. Tại sao tôi lại đến mức phải giết người đàn ông đó.
Chỉ biết rằng, ngày đó, ngày mà tôi bước vào căn phòng mình và nhìn thấy An nằm mê man trên sàn nhà, một thứ gì đó trong tôi đã sụp đổ.
“Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta thôi. Được chứ?”- Tôi thì thầm.
Một vài tuần trôi qua, cuộc sống của chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Không một ai phát hiện ra chuyện mà tôi đã làm. Cũng không thấy có người quen của gã đàn ông nọ tìm đến nhà tôi. Đến cả mẹ tôi cũng chẳng thèm mảy may đếm xỉa đến sự biến mất của người tình của bà. Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, không có gì đặc sắc. Nhiều khi, tôi tự hỏi không biết mẹ tôi đã tha gã đó từ xó xỉnh nào về nữa. Tội nghiệp, giờ gã chết rồi cũng chẳng có ma nào biết, cũng chẳng có ai buồn đi tìm gã cả, đến cả tình nhân bé nhỏ kia cũng còn thờ ơ được đến thế cơ mà…
“Chị có biết em đã nghĩ gì lúc ấy không?”- An ngồi dựa vào tôi, như thường ngày. “Lúc hắn chạm vào em, em chỉ nhớ đến nụ cười của mẹ…”
Giọng nói của An lành lạnh, không có âm điệu, tưởng chừng như đang kể chuyện của người khác.
“Mẹ dường như không hề để ý đến hắn.”- An nhìn ra ngoài vườn. “Người lớn là thế sao? Thật đáng sợ.”
“Vậy thì sau này chúng ta đừng lớn.”- Tôi choàng một tay lên vai An, tay kia chỉ về hướng nhìn của em. “Em nhìn thấy không. Giờ cỏ đã mọc lên đầy rồi, trông chúng thật tươi tốt.”
An nép vào người tôi, nhắm mắt lại không nói gì.
Mẹ không biết. Hừ, vậy thì tốt.
Dù sau sau này người ta có lật ngược khoảnh vườn này lên, cũng sẽ không có ai lại đi nghi ngờ một đứa trẻ con đâu.
Xin lỗi mẹ, nhưng tôi sẽ tặng cho bà một thứ mà bà xứng đáng được nhận. Bà phải trả giá vì sự vô trách nhiêm của mình.
Tôi tự hỏi khi phát hiện ra loại chuyện này, khuôn mặt của bà sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Dù thế nào thì, nhìn một khu vườn đầy sức sống như vậy, ai mà tưởng tượng ra được ở dưới nó là chứa thứ gì chứ….
.
.
.