Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Lúc Lý Lân còn chưa kịp phản ứng, ở phương bắc đã truyền tới một đạo kiếm quang sắc bén, ngăn cản khí thế như núi biển ở phía nam lại.
- Đa tình kiếm khách Trần Bách Phong, trăm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi đã biến thành một con chó của Thần Lang hoàng triều! Thật là khiến cho bản vương cảm thấy ngoài ý muốn đấy!
Mặc dù song phương ở cách nhau mấy chục dặm, nhưng tựa như là nói chuyện bình thường vậy, âm thanh không bị khoảng cách ngăn trở, truyền vào lỗ tai mọi người.
- Là ngươi! Lang Gia Vương, không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết!
Tuy ở khá xa, nhưng Lý Lân lập tức nhận ra người đang nói chuyện là trung niên kiếm khách. Mặc dù biết mình không địch nổi nhưng Lý Lân vẫn ghi nhớ kỹ cái tên Trần Bách Phong này vào trong lòng. Đây là nhân vật khủng bố tới mức có thể giết chính mình trong giây lát, cũng khiến cho Lý Lân nhận thức thêm về thế giới này. Trần Bách Phong kia chỉ một kiếm đã khiến cho Lý Lân từ bỏ được ngạo khí vì thực lực đại tiến mang đến, khiến cho hắn ý thức được bản thân vẫn còn rất còn nhỏ yếu, còn xa mới bằng được cuộc sống an nhàn khi xưa.
- Ngươi cũng chưa chết, bản vương sao có thể chết được. Trần Bách Phong, ngươi lớn lên từ Đại Đường, bây giờ lại đối địch với Đại Đường, ngươi không sợ có lỗi với tổ tông của mình sao?
Thanh âm của Lang Gia Vương bình tĩnh, dường như không hề e ngại tới thực lực khủng bố của trung niên kiếm khách.
- Trần mỗ làm việc không cần Lang Gia Vương ngươi dạy bảo, huống chi bản tọa chỉ bảo vệ an nguy của Đại thái tử, cũng không có tham dự vào tranh đấu của hoàng quyền thế tục.
Thanh âm hồi đáp của Trần Bách Phong vang lên.
- Hừ! Không can dự, vì sao lại ra tay với huyết mạch Đại Đường ta? Ngươi cho rằng Đại Đường ta có thể bị khi dễ sao?
Trong giọng nói của Lang Gia Vương ẩn chứa tâm tình, tựa như phẫn nộ, lại có chút không hiểu.
Lang Gia Vương là người ra sao thì với cái kẻ không học vấn, không nghề ngỗng như Lý Lân cũng chẳng hiểu gì, giờ hắn chỉ biết, xem ra mạng nhỏ của bản thân đã được giữ lại rồi. Có một vị đại boss tọa trấn đủ để chủ lực Vệ quân trở lại Phí Thành rồi. Còn chuyện sau này ra sao, hắn còn không có đủ thời gian mà ngẫm nghĩ tới.
Trần Bách Phong ở đối diện lâm vào trầm mặc, dường như là đuối lý, không biết nên mở miệng ra sao.
- Đã hai trăm năm rồi Lang Gia Vương à, uy phong của ngươi vẫn lớn lắm đó!!!
Từ đằng sau có tiếng Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều Đế Quốc Uy truyền tới, mặc dù âm thanh không có lớn, rõ ràng như là Trần Bách Phong hay là Lang Gia Vương, nhưng cũng đủ chứng minh tu vi võ đạo của Đế Quốc Uy không tầm thường rồi.
- Bản vương có uy phong bởi ta có năng lực đó, ngươi là cái quái gì mà dám ngắt lời?
Những lời không khách khí của Lang Gia Vương đáp lại, Lý Lân có thể đoán được sự khinh thường trên mặt Lang Gia Vương.
- Cuồng vọng! Bản cung chính là Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều, cho dù ngươi có là người của hai trăm năm trước, thế thời đã đổi, người già như ngươi cũng nên thoái lui đi thôi!
Đế Quốc Uy trả lời, thái độ phẫn nộ với vẻ luôn luôn tự cao của Lang Gia Vương.
- Thái tử của Thần Lang hoàng triều sao? Bản vương còn tưởng là ngươi là hoàng đế của Thần Lang hoàng triều nữa đấy! Đừng có lấy Thần Lang hoàng triều ra dọa bản vương, giống như ngươi nói, thế thời đã đổi, Đại Đường cũng không còn như hai trăm năm trước, dễ dàng bị các ngươi chèn ép như thế. Cho dù là Thái tử của Thần Lang hoàng triều thì cũng không có tư cách để diễu võ dương oai trên lãnh thổ Đại Đường ta.
Lang Gia Vương mạnh mẽ đáp, lời này của y khiến cho toàn trường khiếp sợ, Đại Đường có thực lực ra sao mà dám đối chọi với thế lực mạnh mẽ như Thần Lang hoàng triều đây.
- Cuồng vọng!
Đế Quốc Uy hô lên, có thể thấy sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn.
- Trần Bách Phong, cho dù ngươi quên cội nguồn, bản vuong cũng không thể nhìn ngươi khi phụ hậu bối mà không xuất thủ. Ngươi đã chém bọn hắn một kiếm, vậy hãy tiếp một quyền của bản vương đây.
Lang Gia Vương còn chưa nói hết câu, thì một quyền kim sắc đã phá hư không mà bay tới, không gian bởi một quyền này mà rung động. Hai người ở thế giằng co, cách nhau hơn mười dặm, nhưng ra tay cứ như là chiến đấu đối diện vậy, có thể thấy khoảng cách đôi bên không hề làm ảnh hưởng tới phát huy thực lực của hai bên.
Trần Bách Phong vốn lạnh nhạt cũng phải cẩn trọng. Tay phải nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân tựa như một thanh lợi kiếm chuẩn bị xuất vỏ, khí thế xung thiên.
Xoạt một tiếng, thanh trường kiếm y vẫn ôm kia liền xuất ra khỏi vỏ, một đạo quang hoa sáng lóa chiếu rọi thiên không, màn đêm tựa như bị xua đổi, kim quanh và quyền ảnh chiến đấu, tác động tâm thần mọi người.
- Sát……..!
Trần Bách Phong hét lên một tiếng, đánh xuống quyền ảnh xuất hiện trong gang tấc.
Một tiếng nổ vang trời, Đại Tích Dịch phía dưới rên lên một tiếng, máu tươi văng tung tóe trên thân thể, mà trên người Đế Quốc Uy xuất hiện một vòng bảo hộ, mới có thể tránh khỏi một kích kinh thiên động địa này. Nhưng hai vị thái tử Ngân Lang và Xích Lang bên cạnh hắn thì không có may mắn như thế, bọn họ chỉ là thái tử một quốc gia, trong tay cũng không có thứ bảo mệnh gì tốt. Thế nên dư chấn cuộc chiến của cao thủ Vương Tọa lập tức đánh bay hai người. Thậm chí đến cơ hội dùng phù triện bảo mệnh cũng không có, hai vị thái tử tu vi cũng chỉ ở Võ Tông, cho nên không thể dùng linh khí được. Mà uy lực phù triện tuy khá được, nhưng cần thời gian thúc dục, hai vị thái tử làm sao có thể nghĩ tới việc kiếm khách trung niên không thể bảo vệ họ, chính xác là hắn từ đầu đến cuối không hề có ý bảo vệ, thậm chí một kích này có giết chết Đế Quốc Uy hay không, Trần Bách Phong cũng không kịp suy tính.
Công kích tan đi, quyền ảnh màu vàng biến mất, kiếm quang mà Trần Bách Phong sử ra cũng bị đánh nát, thoạt trông hai người liều mạng, đứng ngang nhau. Nhưng Đế Quốc Uy khi nhìn khuôn mặt Trần Bách Phong bên cạnh có chút nhợt nhạt, trong lòng không khỏi dậy lên một tầng mây đen. Phát hiện điều này khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, căn cứ hiểu biết của hắn. Trần Bách Phong đã là Cửu phẩm đỉnh phong Vương Tọa rồi, thậm chí đã có được một chút thần thông của Hoàng Tọa, sức chiến đấu ở dưới Hoàng Tọa không thể nói là vô địch, nhưng ít người có thể đuổi được, hôm nay không ngờ tới lại ăn thiệt thòi bởi tay Lang Gia Vương thần bí của Đại Đường.
Đế Quốc Uy càng đau lòng nhìn Thiết Tí Đại Tích Dịch đã bị chia năm xẻ bảy ở dưới chân. Không nghĩ tới chiến sủng chính mình nuôi bao nhiêu năm, cứ như thế lại chết đi một cách vô giá trị. Hơn nữa đối thủ cũng không có hiện thân mà chỉ nhơ vào dư ba của một quyền đã có thể đánh chết một con Linh thú cấp hai đỉnh phong rồi. Sự khinh thị trong lòng Đế Quốc Uy liền biến mất, Đại Đường có một Hoàng cấp cao thủ, còn có mấy tên đỉnh phong Vương Tọa nữa, lực lượng này thực đã vượt xa trung cấp hoàng triều rồi. Cho dù không bằng được cao cấp hoàng triều, nhưng cũng không phải thứ một tên thái tử cao cấp hoàng triều như hắn có thể động vào.
Cách nơi Thiết Tí Đại Tích Dịch bị đánh chết khoảng mười thước, ánh mắt Thác Bạt Hàn phức tạp nhìn vào hai thi thể bê bét máu me đang nằm đó không xa, may mắn sao, hai cỗ thi thể bay tới trước mắt, dường như muốn nói cho hắn một điều đó là đừng có ở gần Đại thái tử quá, đó là một cái lốc xoáy lớn, nếu càng tới gần thì càng nhanh chết. Một cỗ sợ hãi xông vào đầu, khiến cho linh hồn hắn run rẩy.
- Phì! Trần Bách Phong à, ngươi tên là Đa Tình kiếm khách, thế mà kiếm đạo của ngươi lại vô tình, ngươi có cảm nhận được những oan hồn đang khóc trên thanh kiếm của mình không?
Thanh âm của Lang Gia Vương truyền tới, vẫn trung khí mười phần như cũ, dường như một kích đó chẳng có ảnh hưởng gì tới y cả.
Trần Bách Phong thu kiếm vào vỏ, mặt nhìn rất khó coi.
- Không nghĩ tới, ngươi đã tới được bước này. Bảo sao có thể dùng quyền đầu để ngạnh kháng với kiếm khí của bản tọa!
- Lùi lại đi! Bây giờ ngươi còn chưa phải đối thủ của bản vương, về phần cái tên tiểu tử cuồng vọng mà ngươi bảo hộ kia, đừng có nghĩ đạt tới Tam phẩm Vương Tọa có gì đặc biệt hơn người. Tam phẩm đầu chẳng qua chỉ là nền móng, phía sau mới chính là khảo nghiệm thiên phú, ý chí con người…
Lang Gia Vương lạnh nhạt nói, dường như cũng không có ý tứ tiếp tục ra tay. Điều này không thể nghi ngờ đã khiến cho Đế Quốc Uy đang sợ hãi vô cùng phải thở ra nhẹ nhàng.
- Còn có chín năm, chín năm sau, bản tọa khôi phục tự do, ta sẽ tới Đại Đường Yến Kinh để quyết một trận với ngươi.
Trần Bách Phong lên tiếng, thanh âm tràn đầy duệ khí trước nay chưa hề có…
- Được! Bản tọa cũng muốn biết được uy lực của kẻ tu luyện kiếm đạo một đời là như thế nào.
Lang Gia Vương bình tĩnh đáp ứng lời khiêu chiến này, giọng nói tự tin khiến người khác nghe mà an tâm.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Bách Phong nói với Đế Quốc Uy.
Đế Quốc Uy gật đầu, hắn hiểu thế cục bây giờ, đến con bài cường đại nhất là Trần Bách Phong cũng đã lật rồi, chính mình nên thành thành thật thật mà giữ mặt mũi chứ! Chuyện tối nay đã khiến cho hắn hiểu ra, võ đạo đạt tới một trình độ nhất định, hoàng quyền thế tục chỉ là cái rắm, nếu như không phải Trần Bách Phong bị lời thề năm đó ước thúc, có lẽ hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới mình.
- Đa tình kiếm khách Trần Bách Phong, trăm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi đã biến thành một con chó của Thần Lang hoàng triều! Thật là khiến cho bản vương cảm thấy ngoài ý muốn đấy!
Mặc dù song phương ở cách nhau mấy chục dặm, nhưng tựa như là nói chuyện bình thường vậy, âm thanh không bị khoảng cách ngăn trở, truyền vào lỗ tai mọi người.
- Là ngươi! Lang Gia Vương, không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết!
Tuy ở khá xa, nhưng Lý Lân lập tức nhận ra người đang nói chuyện là trung niên kiếm khách. Mặc dù biết mình không địch nổi nhưng Lý Lân vẫn ghi nhớ kỹ cái tên Trần Bách Phong này vào trong lòng. Đây là nhân vật khủng bố tới mức có thể giết chính mình trong giây lát, cũng khiến cho Lý Lân nhận thức thêm về thế giới này. Trần Bách Phong kia chỉ một kiếm đã khiến cho Lý Lân từ bỏ được ngạo khí vì thực lực đại tiến mang đến, khiến cho hắn ý thức được bản thân vẫn còn rất còn nhỏ yếu, còn xa mới bằng được cuộc sống an nhàn khi xưa.
- Ngươi cũng chưa chết, bản vương sao có thể chết được. Trần Bách Phong, ngươi lớn lên từ Đại Đường, bây giờ lại đối địch với Đại Đường, ngươi không sợ có lỗi với tổ tông của mình sao?
Thanh âm của Lang Gia Vương bình tĩnh, dường như không hề e ngại tới thực lực khủng bố của trung niên kiếm khách.
- Trần mỗ làm việc không cần Lang Gia Vương ngươi dạy bảo, huống chi bản tọa chỉ bảo vệ an nguy của Đại thái tử, cũng không có tham dự vào tranh đấu của hoàng quyền thế tục.
Thanh âm hồi đáp của Trần Bách Phong vang lên.
- Hừ! Không can dự, vì sao lại ra tay với huyết mạch Đại Đường ta? Ngươi cho rằng Đại Đường ta có thể bị khi dễ sao?
Trong giọng nói của Lang Gia Vương ẩn chứa tâm tình, tựa như phẫn nộ, lại có chút không hiểu.
Lang Gia Vương là người ra sao thì với cái kẻ không học vấn, không nghề ngỗng như Lý Lân cũng chẳng hiểu gì, giờ hắn chỉ biết, xem ra mạng nhỏ của bản thân đã được giữ lại rồi. Có một vị đại boss tọa trấn đủ để chủ lực Vệ quân trở lại Phí Thành rồi. Còn chuyện sau này ra sao, hắn còn không có đủ thời gian mà ngẫm nghĩ tới.
Trần Bách Phong ở đối diện lâm vào trầm mặc, dường như là đuối lý, không biết nên mở miệng ra sao.
- Đã hai trăm năm rồi Lang Gia Vương à, uy phong của ngươi vẫn lớn lắm đó!!!
Từ đằng sau có tiếng Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều Đế Quốc Uy truyền tới, mặc dù âm thanh không có lớn, rõ ràng như là Trần Bách Phong hay là Lang Gia Vương, nhưng cũng đủ chứng minh tu vi võ đạo của Đế Quốc Uy không tầm thường rồi.
- Bản vương có uy phong bởi ta có năng lực đó, ngươi là cái quái gì mà dám ngắt lời?
Những lời không khách khí của Lang Gia Vương đáp lại, Lý Lân có thể đoán được sự khinh thường trên mặt Lang Gia Vương.
- Cuồng vọng! Bản cung chính là Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều, cho dù ngươi có là người của hai trăm năm trước, thế thời đã đổi, người già như ngươi cũng nên thoái lui đi thôi!
Đế Quốc Uy trả lời, thái độ phẫn nộ với vẻ luôn luôn tự cao của Lang Gia Vương.
- Thái tử của Thần Lang hoàng triều sao? Bản vương còn tưởng là ngươi là hoàng đế của Thần Lang hoàng triều nữa đấy! Đừng có lấy Thần Lang hoàng triều ra dọa bản vương, giống như ngươi nói, thế thời đã đổi, Đại Đường cũng không còn như hai trăm năm trước, dễ dàng bị các ngươi chèn ép như thế. Cho dù là Thái tử của Thần Lang hoàng triều thì cũng không có tư cách để diễu võ dương oai trên lãnh thổ Đại Đường ta.
Lang Gia Vương mạnh mẽ đáp, lời này của y khiến cho toàn trường khiếp sợ, Đại Đường có thực lực ra sao mà dám đối chọi với thế lực mạnh mẽ như Thần Lang hoàng triều đây.
- Cuồng vọng!
Đế Quốc Uy hô lên, có thể thấy sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn.
- Trần Bách Phong, cho dù ngươi quên cội nguồn, bản vuong cũng không thể nhìn ngươi khi phụ hậu bối mà không xuất thủ. Ngươi đã chém bọn hắn một kiếm, vậy hãy tiếp một quyền của bản vương đây.
Lang Gia Vương còn chưa nói hết câu, thì một quyền kim sắc đã phá hư không mà bay tới, không gian bởi một quyền này mà rung động. Hai người ở thế giằng co, cách nhau hơn mười dặm, nhưng ra tay cứ như là chiến đấu đối diện vậy, có thể thấy khoảng cách đôi bên không hề làm ảnh hưởng tới phát huy thực lực của hai bên.
Trần Bách Phong vốn lạnh nhạt cũng phải cẩn trọng. Tay phải nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân tựa như một thanh lợi kiếm chuẩn bị xuất vỏ, khí thế xung thiên.
Xoạt một tiếng, thanh trường kiếm y vẫn ôm kia liền xuất ra khỏi vỏ, một đạo quang hoa sáng lóa chiếu rọi thiên không, màn đêm tựa như bị xua đổi, kim quanh và quyền ảnh chiến đấu, tác động tâm thần mọi người.
- Sát……..!
Trần Bách Phong hét lên một tiếng, đánh xuống quyền ảnh xuất hiện trong gang tấc.
Một tiếng nổ vang trời, Đại Tích Dịch phía dưới rên lên một tiếng, máu tươi văng tung tóe trên thân thể, mà trên người Đế Quốc Uy xuất hiện một vòng bảo hộ, mới có thể tránh khỏi một kích kinh thiên động địa này. Nhưng hai vị thái tử Ngân Lang và Xích Lang bên cạnh hắn thì không có may mắn như thế, bọn họ chỉ là thái tử một quốc gia, trong tay cũng không có thứ bảo mệnh gì tốt. Thế nên dư chấn cuộc chiến của cao thủ Vương Tọa lập tức đánh bay hai người. Thậm chí đến cơ hội dùng phù triện bảo mệnh cũng không có, hai vị thái tử tu vi cũng chỉ ở Võ Tông, cho nên không thể dùng linh khí được. Mà uy lực phù triện tuy khá được, nhưng cần thời gian thúc dục, hai vị thái tử làm sao có thể nghĩ tới việc kiếm khách trung niên không thể bảo vệ họ, chính xác là hắn từ đầu đến cuối không hề có ý bảo vệ, thậm chí một kích này có giết chết Đế Quốc Uy hay không, Trần Bách Phong cũng không kịp suy tính.
Công kích tan đi, quyền ảnh màu vàng biến mất, kiếm quang mà Trần Bách Phong sử ra cũng bị đánh nát, thoạt trông hai người liều mạng, đứng ngang nhau. Nhưng Đế Quốc Uy khi nhìn khuôn mặt Trần Bách Phong bên cạnh có chút nhợt nhạt, trong lòng không khỏi dậy lên một tầng mây đen. Phát hiện điều này khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, căn cứ hiểu biết của hắn. Trần Bách Phong đã là Cửu phẩm đỉnh phong Vương Tọa rồi, thậm chí đã có được một chút thần thông của Hoàng Tọa, sức chiến đấu ở dưới Hoàng Tọa không thể nói là vô địch, nhưng ít người có thể đuổi được, hôm nay không ngờ tới lại ăn thiệt thòi bởi tay Lang Gia Vương thần bí của Đại Đường.
Đế Quốc Uy càng đau lòng nhìn Thiết Tí Đại Tích Dịch đã bị chia năm xẻ bảy ở dưới chân. Không nghĩ tới chiến sủng chính mình nuôi bao nhiêu năm, cứ như thế lại chết đi một cách vô giá trị. Hơn nữa đối thủ cũng không có hiện thân mà chỉ nhơ vào dư ba của một quyền đã có thể đánh chết một con Linh thú cấp hai đỉnh phong rồi. Sự khinh thị trong lòng Đế Quốc Uy liền biến mất, Đại Đường có một Hoàng cấp cao thủ, còn có mấy tên đỉnh phong Vương Tọa nữa, lực lượng này thực đã vượt xa trung cấp hoàng triều rồi. Cho dù không bằng được cao cấp hoàng triều, nhưng cũng không phải thứ một tên thái tử cao cấp hoàng triều như hắn có thể động vào.
Cách nơi Thiết Tí Đại Tích Dịch bị đánh chết khoảng mười thước, ánh mắt Thác Bạt Hàn phức tạp nhìn vào hai thi thể bê bét máu me đang nằm đó không xa, may mắn sao, hai cỗ thi thể bay tới trước mắt, dường như muốn nói cho hắn một điều đó là đừng có ở gần Đại thái tử quá, đó là một cái lốc xoáy lớn, nếu càng tới gần thì càng nhanh chết. Một cỗ sợ hãi xông vào đầu, khiến cho linh hồn hắn run rẩy.
- Phì! Trần Bách Phong à, ngươi tên là Đa Tình kiếm khách, thế mà kiếm đạo của ngươi lại vô tình, ngươi có cảm nhận được những oan hồn đang khóc trên thanh kiếm của mình không?
Thanh âm của Lang Gia Vương truyền tới, vẫn trung khí mười phần như cũ, dường như một kích đó chẳng có ảnh hưởng gì tới y cả.
Trần Bách Phong thu kiếm vào vỏ, mặt nhìn rất khó coi.
- Không nghĩ tới, ngươi đã tới được bước này. Bảo sao có thể dùng quyền đầu để ngạnh kháng với kiếm khí của bản tọa!
- Lùi lại đi! Bây giờ ngươi còn chưa phải đối thủ của bản vương, về phần cái tên tiểu tử cuồng vọng mà ngươi bảo hộ kia, đừng có nghĩ đạt tới Tam phẩm Vương Tọa có gì đặc biệt hơn người. Tam phẩm đầu chẳng qua chỉ là nền móng, phía sau mới chính là khảo nghiệm thiên phú, ý chí con người…
Lang Gia Vương lạnh nhạt nói, dường như cũng không có ý tứ tiếp tục ra tay. Điều này không thể nghi ngờ đã khiến cho Đế Quốc Uy đang sợ hãi vô cùng phải thở ra nhẹ nhàng.
- Còn có chín năm, chín năm sau, bản tọa khôi phục tự do, ta sẽ tới Đại Đường Yến Kinh để quyết một trận với ngươi.
Trần Bách Phong lên tiếng, thanh âm tràn đầy duệ khí trước nay chưa hề có…
- Được! Bản tọa cũng muốn biết được uy lực của kẻ tu luyện kiếm đạo một đời là như thế nào.
Lang Gia Vương bình tĩnh đáp ứng lời khiêu chiến này, giọng nói tự tin khiến người khác nghe mà an tâm.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Bách Phong nói với Đế Quốc Uy.
Đế Quốc Uy gật đầu, hắn hiểu thế cục bây giờ, đến con bài cường đại nhất là Trần Bách Phong cũng đã lật rồi, chính mình nên thành thành thật thật mà giữ mặt mũi chứ! Chuyện tối nay đã khiến cho hắn hiểu ra, võ đạo đạt tới một trình độ nhất định, hoàng quyền thế tục chỉ là cái rắm, nếu như không phải Trần Bách Phong bị lời thề năm đó ước thúc, có lẽ hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới mình.