Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
- Đúng rồi, Chấn Cầm hoàng thúc có thấy kỵ binh của Vệ quân hay không?
Tính lại một chút thì hiện tại kỵ binh cũng đã tới được Phí Thành rồi. Mà Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam sau khi thoát ra, Lý Lân liền tách ra với hai nàng, hắn yêu cầu các nàng đi cùng đại quân, chính mình lưu lại để đoạn hậu. Sự tồn tại của Ám Ảnh thì cũng không phải là bí mật gì đối với hai nàng, chiến lực của Tam giai linh thú cũng chỉ miễn cưỡng có thể sánh bằng với Tiên Thiên cường giả sơ giai. Đối đầu với chục vạn đại quân thì không khỏi có chút tựa như là châu chấu đá xe. Nhưng Tam giai phi hành linh thú thì lại khác hẳn, có phi hành linh thú thì chỉ cần Lý Lân muốn chạy, chẳng ai ngăn được hắn. Dù sao chỉ có Hoàng cấp cường giả mới có thể ngự không phi hành được. Mà cái loại chiến tranh thế tục này thì đám cao thủ Hoàng Tọa cũng khinh thường tham gia vào.
- Đương nhiên là gặp được, nếu như không phải là gặp được Bạch nương tử, chúng ta sao có thể vội vàng chạy tới cứu ngươi đây?
Lý Tinh quận chúa lên tiếng, trong giọng nói có chút bất mãn. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà nàng ta lại khá bất mãn với Lý Lân như vậy, trong lời nói luôn hàm ẩn một chút địch ý. Nếu nhưu không phải có Lý Chấn Cầm ở đây thì nàng ta cũng lười nói chuyện với Lý Lân. Lý Lân cũng không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì nên tội, bởi hắn mới là lần đầu tiên gặp nàng ta mà thôi.
- Ngươi quen với Tố Tố sao?
Lý Lân tò mò hỏi.
- Không cần ngươi quản!
Lý Tinh khinh bỉ nhìn hắn, sự phong tình đó trong nháy mắt khiến cho Lý Lân thất thần. Mà khi nàng ta cảm nhận được sự ngẩn ngơ của hắn, trong đáy mắt hiện lên sự chán ghét vô cùng.
- Là gia gia cảm nhận được khí tức của Đa tình kiếm khách, sợ ngươi sẽ chịu thiệt nên mới đuổi theo. Tam điện hạ này, ngươi làm sao có thể chạy trốn khỏi một kiếm kia của hắn vậy?
Lý Chấn Cầm tò mò hỏi.
- Ám Ảnh đã thay ta đỡ đại bộ phận công kích, nếu không thì kẻ không chết cũng trọng thương là ta.
Lý Lân khẽ vuốt dám lông dày trên người Ám Ảnh, giọng đầy biết ơn nói.
- Có thể ngạnh kháng được một kích của đỉnh phong Vương Tọa, đầu linh hổ này thực không đơn giản a.
Trong mắt Lý Chấn Cầm hiện lên sự khiếp sợ, thường nhân có lẽ không rõ ràng đối với thực lực từ Tiên Thiên trở lên, nhưng hắn thì hiểu, võ đạo càng lên cao, chênh lệch với nhau càng lớn. Nói cách khác nếu chênh lệch của Nhất phẩm và Nhị phẩm Vương Tọa là mười, thì chênh lệch của Nhị phẩm với Tam phẩm phải là mấy chục, Tam phẩm với Tứ phẩm ắt phải trên trăm lần. Mà chênh lệch của Bát phẩm Vương Tọa so với Cửu phẩm Vương Tọa thì quá lớn, thậm chí chỉ là Cửu phẩm sơ cấp thôi cũng không phải bàn rồi. Đây là vì sao mà đám đỉnh phong Vương Tọa thường phải tới mấy trăm tuổi, mỗi một người đều là lão quái vậy, dù sao thời gian tích lũy chân khí cũng không phải ngắn. Đương nhiên cũng không thể phủ nhận được những tuyệt thế thiên tài trên thế gian này. Lý Lân cũng từng nghe nói tới Đao Ma và Phong Tử của Thần Ma học viện, tuổi chỉ hơn hai mươi nhưng đã đột phá tới Lục phẩm Vương Tọa, thậm chí có nhiều cao thủ tới mấy trăm tuổi cũng không bằng bọn họ.
Lý Lân chỉ cười, cũng không có giải thích gì nhiều, sự thần dị của Ám Ảnh chỉ cần hắn biết là được, chứ không cần phải giải thích với người ngoài làm gì. Mặc dù khí tức hiện tại của nó hơi mỏng manh, nhưng uy áp của Tam phẩm linh thú cũng đủ để khiến cho đám chiến mã phải sợ hãi. Như thế thì cũng không cách nào để bọn chúng chở được, không còn cách nào khác, Lý Lân đành khiên nó lên vai, đi bộ theo đám kỵ binh. Còn về cái xe ngựa của Lang Gia Vương thì Lý Lân đến nghĩ cũng chẳng dám.
Lý Tinh nhảy về xe ngựa, còn Lý Chần Cầm thì nhảy xuống đất, cùng Lý Lân sóng vai mà đi. Điều này khiến cho hảo cảm của Lý Lân với hắn tăng lên rất nhiều. Tới lúc này hắn cảm thấy Lý Chấn Cầm thực tốt, thực lực siêu quần, lại không có cái tác phong đáng tởm như kiêu ngạo, vênh váo hất hàm gì gì đó. Qua nói chuyện thì Lý Lân mới biết Lý Chấn Cầm mới có ba mươi nhưng đã là Tiên Thiên Vượng Tọa Nhị phẩm rồi, còn vị “đồng nhan cự nhũ” Lý Tinh quận chúa kia cũng đã là Tiên Thiên Nhất phẩm rồi. Thiên phú tu luyện như thế thực khiến cho Lý Lân khiếp sợ, phải biết rằng, cửu đại gia tộc ở Yến Kinh cũng chỉ có một hai Vương Tọa cao thủ tọa trấn mà thôi, còn huyết mạch Đại Đường thì thừa ra cả đóng, sự chênh lệch này khiến cho Lý Lân cảm thấy không chân thực.
- Chần Cầm hoàng thúc, có thể cho bản hoàng tử biết các người lúc trước sống ở đâu không?
Bao nhiêu Tiên Thiên cao thủ như thế, lại bị Đại Đường giấu kín như bưng mấy trăm năm qua, đối với địa điểm ẩn náu này, Lý Lân thực sự rất ngạc nhiên…
- Chúng ta cũng không rõ lắm, tóm lại là một phiến thổ địa bí ẩn. Chỉ cần thực lực hoặc tiềm lực của ngươi được tán thành, ngươi sẽ có cơ hội tới đó.
Lý Chấn Cầm khẽ cười, cũng không có bật mí nơi đó là nơi nào, từ ngữ khí của hắn thì cái nơi “bí ẩn” đấy có chút cao thâm, đầy sự kiêng kị.
Xa giá của Lang Gia Vương cũng không tiếp tục xuôi nam về phía Phí Thành, mà lại chạy ngược về phía tây, thẳng tới Chân Vũ quan. Đối với ân cứu mạng gián tiếp này của Tần Mục nguyên soái, Lý Lân cảm thấy bản thân cũng nên tới gặp hắn. Hơn nữa dọc đường đi này Lý Lân có thể nói chuyện được chỉ có mỗi Lý Chấn Cầm, còn Lý Tinh quận chúa với mấy trăm tên kỵ binh thì thần sắc lãnh đạm, chưa bao giờ nói với hắn dù chỉ một câu. Sự đãi ngộ này cũng không hề khiến hắn phật lòng, luận về tâm tính thì kẻ trầm ổn lão luyện có thừa như Lý Chấn Cầm cũng chưa chắc đã bằng được với Lý Lân. Người ta không nói chuyện với hắn thì hắn cũng vui vẻ, vừa đi vừa dùng Thuần Dương chân khí để tẩm bổ điều dưỡng thân thể cho Ám Ảnh. Coi bộ hiệu quả cũng không tệ lắm, có lẽ tới lúc Chân Vũ quan thì khí tức của nó đã tốt hơn nhiều, tuy còn xa mới có thể hồi phục bình thường, nhưng hành động một chút thì không có vấn đề.
Chân Vũ quan vẫn náo nhiệt như cũ, Tam đại lang quốc đột nhiên phản kích khiến cho biên quan Đại Đường ở vào thời kì gay go. Chẳng qua quốc nội chưa có điều binh, chỉ có phái Tiên Thiên cao thủ tới biên quan trợ trận mà thôi. Mặc dù có minh ước Tiên Thiên giới hạn, những cao thủ này khó có thể ra tay nhưng bọn họ tới đây đã biến thành những viên thuốc an thần dành cho toàn quân. Mà nhưng vị cao thủ từ Yến Kinh tới đây chính nhóm Lang Gia Vương tới để cứu viện Lý Lân.
Xa giá của Lang Gia Vương đi vào trong một địa khu cao cấp, nơi này dùng để an trí những cao thủ Tiên Thiên của Đại Đường. Vượt ra khỏi suy đoán của Lý Lân là, vị Lý Chấn Cầm dọc đường vô cùng thân thiện với hắn thì ôm quyền từ biệt, còn vị quận chúa Lý Tinh lại chủ động xuống xe dẫn hắn tới trung quân.
- Tam hoàng tử, nghe nói Bạch nương tử là nữ nhân của ngươi?
Lý Tinh đột nhiên lên tiếng hỏi. Chuyện này thực là đột ngột, khiến cho Lý Lân không kịp làm ra phản ứng.
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Lý Lân không phải là không muốn trêu chọc, chẳng qua áp lực của Lang Gia Vương hiện đang quá lớn đối với hắn, cho nên hắn mới không dám làm càn mà thôi. Hiện giờ Lang Gia Vương đã đi nghỉ ngơi, với cả đã tới Chân Vũ quan rồi, cho nên Lý Lân hắn chẳng có gì phải kiêng kị hết.
- Tò mò, không được à?
Lý Tinh hơi biến sắc, ngẩng cao đầu nói, không thể không nói, một động tác này thôi đã khiến cho Lý Lân được nhìn thấy cái cần cổ trắng nõn của nàng.
Lý Lân cố gắng không nhìn, ép bản thân không được nhìn, dù sao thì cũng là trưởng bối của mình, thứ lễ nghĩa cơ bản như vậy hắn vẫn còn biết.
- Xem là như vậy đi!
Lý Lân trả lời mơ hồ, đối với cuộc sống riêng tư của bản thân hắn cũng không có thói quen thảo luận với người khác, mà Lý Tinh này còn có một tia địch ý đối với hắn, cho nên hắn cũng có lòng phòng bị với nàng.
- Cái gì mà coi như là thế? Đúng là đúng, không phải là không phải.
Lý Tinh rất là bất mãn với câu trả lời của Lý Lân, dường như vấn đề này đối với nàng rất là quan trọng.
Lý Lân khẽ ngừng lại, nghiêm túc nói với Lý Tinh:
- Không cần phải hỏi thăm chuyện riêng tư của bản hoàng tử. Còn nữa, bản hoàng tử biết đại trướng trung quân ở đâu, không cần ngươi phải dẫn đường đâu.
- Ngươi…cái tên tiểu tử không biết phải trái này…
Lý Tinh hậm hực nói, nàng cũng không nghĩ tới Lý Lân lại không biết thế nào là khách khí, nhưng chuyện mà mình muốn biết mà chưa hiểu rõ, nàng nhất định sẽ không rời đi.
- Nói cho ta đáp án, ta liền đi!
- Ngươi có bệnh phỏng?
Lý Lân trông có vẻ khó coi, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Lân đối với đám đàn bà thích dây dưa rất là phản cảm, hơn nữa địch ý của bà cô này khiến cho hắn không thoải mái.
- Bản quận chúa không có bị bệnh, nhưng mà ta chỉ muốn biết một chuyện đó mà ngươi lại keo kiệt thế sao?
Lý Tinh bất mãn hỏi.
Lý Lân chỉ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng ta, bước nhanh về phía đại trướng nơi trung quân.
- Đứng lại!
Giống với lần trước, khi Lý Lân bước tới gần soái trướng, thì phụ tá đắc lực của Tần Mục nguyên soái, Kim Giáp tướng quân Nam Cung Tiểu Vũ đi ra. Lần này gặp Lý Lân hắn cũng không còn sự kinh ngạc nữa, chỉ có bình thản dẫn Lý Lân vào bên trong soái trướng. Lý Tinh tới cửa nhưng không có được đáp án, chỉ có thể bất mãn hừ một tiếng, oán hận mà rời đi. Đối với chuyện này Lý Lân cũng lười để tâm, nữ nhân này chỉ sợ có vấn đề, mà không phải vấn đề thực lực, hay thân phận, mà chính là tính tình…
- Sẽ không có hợp như thế chứ?
Lý Lân lắc đầu, cố gắng xua tan ý tưởng trong đầu. Giờ hắn không có sức mà lo chuyện này, dù sao gặp Tần Mục mới là vấn đề chính lần này.
Lý Lân tiến vào phòng khách thì Tần Mục nguyên soái đã ngồi ở đó ừ lâu, trên bàn đặt một chén trà tản ra hương thơm nhẹ. Chỉ là khuôn mặt của nguyên soái đăm chiêu, biểu tình ngưng trọng, có lẽ hắn đang suy ngẫm một vấn đề nghiêm trọng.
- Bái kiến nguyên soái!
Lý Lân cao giọng hô.
- Tam điện hạ tới rồi, mau mời!
Tần Mục khôi phục bình thường, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt già nua. Nam Cung Tiểu Vũ cũng không có lui ra, mà ngồi ở bên tay Tần Mục, đối diện với Lý Lân. Hai người ngồi đối diện nhau, cho dù là thần kinh Lý Lân có cứng cỏi thì cũng có chút không yên.
- Tam điện hạ thấy thế nào về triều đình hiện nay?
Tần Mục lên tiếng hỏi.
Lý Lân ngẩn người ra, hắn không nghĩ tới Tần Mục hỏi hắn câu đầu tiên không phải chiến sự tối nay ra sao, mà lại là về cái vấn đề chính trị khá thâm ảo này.
- Bản hoàng tử chưa rõ ý của nguyên soái.
Lý Lân hiện vẻ nguyên túc, kiếp trước với kiếp này, đối với hắn chính trị luôn là một quyển sách khó nhằn. Kiếp trước Lý Lân không hề có cơ hội được thể nghiệm chính trị, hắn chỉ là một tên lính đánh thuê, luôn quen với việc dùng vũ khí với nắm tay để giải quyết mọi chuyện. Sau khi trọng sinh, hắn đã cố hết sức để tránh bị cuốn vào tranh đấu quyền lợi trong Đại Đường, mặc dù khó có thể tránh nổi nhưng Lý Lân cũng chưa từng chủ động làm gì, phần lớn chỉ là bị động ứng phó. Hiện tại Tần Mục lại hỏi vấn đề này, rõ ràng là không cho Lý Lân chuẩn bị mà.
Tính lại một chút thì hiện tại kỵ binh cũng đã tới được Phí Thành rồi. Mà Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam sau khi thoát ra, Lý Lân liền tách ra với hai nàng, hắn yêu cầu các nàng đi cùng đại quân, chính mình lưu lại để đoạn hậu. Sự tồn tại của Ám Ảnh thì cũng không phải là bí mật gì đối với hai nàng, chiến lực của Tam giai linh thú cũng chỉ miễn cưỡng có thể sánh bằng với Tiên Thiên cường giả sơ giai. Đối đầu với chục vạn đại quân thì không khỏi có chút tựa như là châu chấu đá xe. Nhưng Tam giai phi hành linh thú thì lại khác hẳn, có phi hành linh thú thì chỉ cần Lý Lân muốn chạy, chẳng ai ngăn được hắn. Dù sao chỉ có Hoàng cấp cường giả mới có thể ngự không phi hành được. Mà cái loại chiến tranh thế tục này thì đám cao thủ Hoàng Tọa cũng khinh thường tham gia vào.
- Đương nhiên là gặp được, nếu như không phải là gặp được Bạch nương tử, chúng ta sao có thể vội vàng chạy tới cứu ngươi đây?
Lý Tinh quận chúa lên tiếng, trong giọng nói có chút bất mãn. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà nàng ta lại khá bất mãn với Lý Lân như vậy, trong lời nói luôn hàm ẩn một chút địch ý. Nếu nhưu không phải có Lý Chấn Cầm ở đây thì nàng ta cũng lười nói chuyện với Lý Lân. Lý Lân cũng không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì nên tội, bởi hắn mới là lần đầu tiên gặp nàng ta mà thôi.
- Ngươi quen với Tố Tố sao?
Lý Lân tò mò hỏi.
- Không cần ngươi quản!
Lý Tinh khinh bỉ nhìn hắn, sự phong tình đó trong nháy mắt khiến cho Lý Lân thất thần. Mà khi nàng ta cảm nhận được sự ngẩn ngơ của hắn, trong đáy mắt hiện lên sự chán ghét vô cùng.
- Là gia gia cảm nhận được khí tức của Đa tình kiếm khách, sợ ngươi sẽ chịu thiệt nên mới đuổi theo. Tam điện hạ này, ngươi làm sao có thể chạy trốn khỏi một kiếm kia của hắn vậy?
Lý Chấn Cầm tò mò hỏi.
- Ám Ảnh đã thay ta đỡ đại bộ phận công kích, nếu không thì kẻ không chết cũng trọng thương là ta.
Lý Lân khẽ vuốt dám lông dày trên người Ám Ảnh, giọng đầy biết ơn nói.
- Có thể ngạnh kháng được một kích của đỉnh phong Vương Tọa, đầu linh hổ này thực không đơn giản a.
Trong mắt Lý Chấn Cầm hiện lên sự khiếp sợ, thường nhân có lẽ không rõ ràng đối với thực lực từ Tiên Thiên trở lên, nhưng hắn thì hiểu, võ đạo càng lên cao, chênh lệch với nhau càng lớn. Nói cách khác nếu chênh lệch của Nhất phẩm và Nhị phẩm Vương Tọa là mười, thì chênh lệch của Nhị phẩm với Tam phẩm phải là mấy chục, Tam phẩm với Tứ phẩm ắt phải trên trăm lần. Mà chênh lệch của Bát phẩm Vương Tọa so với Cửu phẩm Vương Tọa thì quá lớn, thậm chí chỉ là Cửu phẩm sơ cấp thôi cũng không phải bàn rồi. Đây là vì sao mà đám đỉnh phong Vương Tọa thường phải tới mấy trăm tuổi, mỗi một người đều là lão quái vậy, dù sao thời gian tích lũy chân khí cũng không phải ngắn. Đương nhiên cũng không thể phủ nhận được những tuyệt thế thiên tài trên thế gian này. Lý Lân cũng từng nghe nói tới Đao Ma và Phong Tử của Thần Ma học viện, tuổi chỉ hơn hai mươi nhưng đã đột phá tới Lục phẩm Vương Tọa, thậm chí có nhiều cao thủ tới mấy trăm tuổi cũng không bằng bọn họ.
Lý Lân chỉ cười, cũng không có giải thích gì nhiều, sự thần dị của Ám Ảnh chỉ cần hắn biết là được, chứ không cần phải giải thích với người ngoài làm gì. Mặc dù khí tức hiện tại của nó hơi mỏng manh, nhưng uy áp của Tam phẩm linh thú cũng đủ để khiến cho đám chiến mã phải sợ hãi. Như thế thì cũng không cách nào để bọn chúng chở được, không còn cách nào khác, Lý Lân đành khiên nó lên vai, đi bộ theo đám kỵ binh. Còn về cái xe ngựa của Lang Gia Vương thì Lý Lân đến nghĩ cũng chẳng dám.
Lý Tinh nhảy về xe ngựa, còn Lý Chần Cầm thì nhảy xuống đất, cùng Lý Lân sóng vai mà đi. Điều này khiến cho hảo cảm của Lý Lân với hắn tăng lên rất nhiều. Tới lúc này hắn cảm thấy Lý Chấn Cầm thực tốt, thực lực siêu quần, lại không có cái tác phong đáng tởm như kiêu ngạo, vênh váo hất hàm gì gì đó. Qua nói chuyện thì Lý Lân mới biết Lý Chấn Cầm mới có ba mươi nhưng đã là Tiên Thiên Vượng Tọa Nhị phẩm rồi, còn vị “đồng nhan cự nhũ” Lý Tinh quận chúa kia cũng đã là Tiên Thiên Nhất phẩm rồi. Thiên phú tu luyện như thế thực khiến cho Lý Lân khiếp sợ, phải biết rằng, cửu đại gia tộc ở Yến Kinh cũng chỉ có một hai Vương Tọa cao thủ tọa trấn mà thôi, còn huyết mạch Đại Đường thì thừa ra cả đóng, sự chênh lệch này khiến cho Lý Lân cảm thấy không chân thực.
- Chần Cầm hoàng thúc, có thể cho bản hoàng tử biết các người lúc trước sống ở đâu không?
Bao nhiêu Tiên Thiên cao thủ như thế, lại bị Đại Đường giấu kín như bưng mấy trăm năm qua, đối với địa điểm ẩn náu này, Lý Lân thực sự rất ngạc nhiên…
- Chúng ta cũng không rõ lắm, tóm lại là một phiến thổ địa bí ẩn. Chỉ cần thực lực hoặc tiềm lực của ngươi được tán thành, ngươi sẽ có cơ hội tới đó.
Lý Chấn Cầm khẽ cười, cũng không có bật mí nơi đó là nơi nào, từ ngữ khí của hắn thì cái nơi “bí ẩn” đấy có chút cao thâm, đầy sự kiêng kị.
Xa giá của Lang Gia Vương cũng không tiếp tục xuôi nam về phía Phí Thành, mà lại chạy ngược về phía tây, thẳng tới Chân Vũ quan. Đối với ân cứu mạng gián tiếp này của Tần Mục nguyên soái, Lý Lân cảm thấy bản thân cũng nên tới gặp hắn. Hơn nữa dọc đường đi này Lý Lân có thể nói chuyện được chỉ có mỗi Lý Chấn Cầm, còn Lý Tinh quận chúa với mấy trăm tên kỵ binh thì thần sắc lãnh đạm, chưa bao giờ nói với hắn dù chỉ một câu. Sự đãi ngộ này cũng không hề khiến hắn phật lòng, luận về tâm tính thì kẻ trầm ổn lão luyện có thừa như Lý Chấn Cầm cũng chưa chắc đã bằng được với Lý Lân. Người ta không nói chuyện với hắn thì hắn cũng vui vẻ, vừa đi vừa dùng Thuần Dương chân khí để tẩm bổ điều dưỡng thân thể cho Ám Ảnh. Coi bộ hiệu quả cũng không tệ lắm, có lẽ tới lúc Chân Vũ quan thì khí tức của nó đã tốt hơn nhiều, tuy còn xa mới có thể hồi phục bình thường, nhưng hành động một chút thì không có vấn đề.
Chân Vũ quan vẫn náo nhiệt như cũ, Tam đại lang quốc đột nhiên phản kích khiến cho biên quan Đại Đường ở vào thời kì gay go. Chẳng qua quốc nội chưa có điều binh, chỉ có phái Tiên Thiên cao thủ tới biên quan trợ trận mà thôi. Mặc dù có minh ước Tiên Thiên giới hạn, những cao thủ này khó có thể ra tay nhưng bọn họ tới đây đã biến thành những viên thuốc an thần dành cho toàn quân. Mà nhưng vị cao thủ từ Yến Kinh tới đây chính nhóm Lang Gia Vương tới để cứu viện Lý Lân.
Xa giá của Lang Gia Vương đi vào trong một địa khu cao cấp, nơi này dùng để an trí những cao thủ Tiên Thiên của Đại Đường. Vượt ra khỏi suy đoán của Lý Lân là, vị Lý Chấn Cầm dọc đường vô cùng thân thiện với hắn thì ôm quyền từ biệt, còn vị quận chúa Lý Tinh lại chủ động xuống xe dẫn hắn tới trung quân.
- Tam hoàng tử, nghe nói Bạch nương tử là nữ nhân của ngươi?
Lý Tinh đột nhiên lên tiếng hỏi. Chuyện này thực là đột ngột, khiến cho Lý Lân không kịp làm ra phản ứng.
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Lý Lân không phải là không muốn trêu chọc, chẳng qua áp lực của Lang Gia Vương hiện đang quá lớn đối với hắn, cho nên hắn mới không dám làm càn mà thôi. Hiện giờ Lang Gia Vương đã đi nghỉ ngơi, với cả đã tới Chân Vũ quan rồi, cho nên Lý Lân hắn chẳng có gì phải kiêng kị hết.
- Tò mò, không được à?
Lý Tinh hơi biến sắc, ngẩng cao đầu nói, không thể không nói, một động tác này thôi đã khiến cho Lý Lân được nhìn thấy cái cần cổ trắng nõn của nàng.
Lý Lân cố gắng không nhìn, ép bản thân không được nhìn, dù sao thì cũng là trưởng bối của mình, thứ lễ nghĩa cơ bản như vậy hắn vẫn còn biết.
- Xem là như vậy đi!
Lý Lân trả lời mơ hồ, đối với cuộc sống riêng tư của bản thân hắn cũng không có thói quen thảo luận với người khác, mà Lý Tinh này còn có một tia địch ý đối với hắn, cho nên hắn cũng có lòng phòng bị với nàng.
- Cái gì mà coi như là thế? Đúng là đúng, không phải là không phải.
Lý Tinh rất là bất mãn với câu trả lời của Lý Lân, dường như vấn đề này đối với nàng rất là quan trọng.
Lý Lân khẽ ngừng lại, nghiêm túc nói với Lý Tinh:
- Không cần phải hỏi thăm chuyện riêng tư của bản hoàng tử. Còn nữa, bản hoàng tử biết đại trướng trung quân ở đâu, không cần ngươi phải dẫn đường đâu.
- Ngươi…cái tên tiểu tử không biết phải trái này…
Lý Tinh hậm hực nói, nàng cũng không nghĩ tới Lý Lân lại không biết thế nào là khách khí, nhưng chuyện mà mình muốn biết mà chưa hiểu rõ, nàng nhất định sẽ không rời đi.
- Nói cho ta đáp án, ta liền đi!
- Ngươi có bệnh phỏng?
Lý Lân trông có vẻ khó coi, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Lân đối với đám đàn bà thích dây dưa rất là phản cảm, hơn nữa địch ý của bà cô này khiến cho hắn không thoải mái.
- Bản quận chúa không có bị bệnh, nhưng mà ta chỉ muốn biết một chuyện đó mà ngươi lại keo kiệt thế sao?
Lý Tinh bất mãn hỏi.
Lý Lân chỉ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng ta, bước nhanh về phía đại trướng nơi trung quân.
- Đứng lại!
Giống với lần trước, khi Lý Lân bước tới gần soái trướng, thì phụ tá đắc lực của Tần Mục nguyên soái, Kim Giáp tướng quân Nam Cung Tiểu Vũ đi ra. Lần này gặp Lý Lân hắn cũng không còn sự kinh ngạc nữa, chỉ có bình thản dẫn Lý Lân vào bên trong soái trướng. Lý Tinh tới cửa nhưng không có được đáp án, chỉ có thể bất mãn hừ một tiếng, oán hận mà rời đi. Đối với chuyện này Lý Lân cũng lười để tâm, nữ nhân này chỉ sợ có vấn đề, mà không phải vấn đề thực lực, hay thân phận, mà chính là tính tình…
- Sẽ không có hợp như thế chứ?
Lý Lân lắc đầu, cố gắng xua tan ý tưởng trong đầu. Giờ hắn không có sức mà lo chuyện này, dù sao gặp Tần Mục mới là vấn đề chính lần này.
Lý Lân tiến vào phòng khách thì Tần Mục nguyên soái đã ngồi ở đó ừ lâu, trên bàn đặt một chén trà tản ra hương thơm nhẹ. Chỉ là khuôn mặt của nguyên soái đăm chiêu, biểu tình ngưng trọng, có lẽ hắn đang suy ngẫm một vấn đề nghiêm trọng.
- Bái kiến nguyên soái!
Lý Lân cao giọng hô.
- Tam điện hạ tới rồi, mau mời!
Tần Mục khôi phục bình thường, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt già nua. Nam Cung Tiểu Vũ cũng không có lui ra, mà ngồi ở bên tay Tần Mục, đối diện với Lý Lân. Hai người ngồi đối diện nhau, cho dù là thần kinh Lý Lân có cứng cỏi thì cũng có chút không yên.
- Tam điện hạ thấy thế nào về triều đình hiện nay?
Tần Mục lên tiếng hỏi.
Lý Lân ngẩn người ra, hắn không nghĩ tới Tần Mục hỏi hắn câu đầu tiên không phải chiến sự tối nay ra sao, mà lại là về cái vấn đề chính trị khá thâm ảo này.
- Bản hoàng tử chưa rõ ý của nguyên soái.
Lý Lân hiện vẻ nguyên túc, kiếp trước với kiếp này, đối với hắn chính trị luôn là một quyển sách khó nhằn. Kiếp trước Lý Lân không hề có cơ hội được thể nghiệm chính trị, hắn chỉ là một tên lính đánh thuê, luôn quen với việc dùng vũ khí với nắm tay để giải quyết mọi chuyện. Sau khi trọng sinh, hắn đã cố hết sức để tránh bị cuốn vào tranh đấu quyền lợi trong Đại Đường, mặc dù khó có thể tránh nổi nhưng Lý Lân cũng chưa từng chủ động làm gì, phần lớn chỉ là bị động ứng phó. Hiện tại Tần Mục lại hỏi vấn đề này, rõ ràng là không cho Lý Lân chuẩn bị mà.