Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
- Không cần đa lễ! Vũ vương, chuyện có nhân thì có quả, Lý Huân dám dùng thân phận con cháu vương phủ ám sát Hoàng tử đương triều, đó đã là phạm thượng, hy vọng Vương thúc có thể minh bạch điểm này, tất cả hãy lấy pháp luật Đại Đường làm đầu.
Đường hoàng đời thứ ba nhìn chằm chằm Vũ vương, dù là Vũ vương thì cũng không thể nào khinh thường ông ta được.
- Chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy đâu! Mạng của con bản vương không thể mất vô ích như vậy, kẻ nào tham dự thì hãy cẩn thận cho ta!
Dứt lời, Vũ vương nhấc lấy Lý Huân đang dần cứng ngắc lại, lắc mình một cái liền biến mất.
Đường hoàng đệ Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, ông gạt mọi người ra rồi đi đến trước người Lý Lân.
- Tiểu tử kia, chúng ta đúng là coi thường ngươi, không ngờ trong tình huống như vậy mà ngươi lại dám giết chết Lý Huân, có đảm lược, có quyết đoán.
Từ vẻ mặt của Đường hoàng đệ Tam thì không nhìn ra được là trách cứ hay khen ngợi, hay là cả hai.
- Ta không biết bệ hạ nói vậy là có ý gì. Lý Huân chẳng lẽ không phải do những vị cao nhân các người giết sao?
Lý Lân tỏ ra vô cùng tò mò mà hỏi.
Đường hoàng gượng cười lắc đầu:
- Sợ là hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng là do đám lão già bọn ta ra tay rồi! Tiểu tử, đây quả đúng là khiến bọn ta ăn thiệt mà không thể nói ra.
Đường hoàng tuy không biết Lý Lân dùng thủ đoạn gì, nhưng dựa theo tin tức lúc trước ông ta có được thì Lý Lân đã vài lần thoát được cao thủ Tiên Thiên đuổi giết. Kim trưởng lão có tu vi Tam phẩm Vương tọa của Thần Lang giáo dẫn dắt mấy chục tên cao thủ Võ tông đuổi giết hắn, kết quả lại bị hắn khiến cho toàn quân gần như bị diệt sạch, mà Kim trưởng lão cũng mất tích. Chuyện như này Thần Lang giáo chưa từng để lộ ra, nhưng cũng có mà che dấu được.
- Bệ hạ nói gì ta không hiểu! Lý Lân tuy thực lực võ đạo kém cỏi, nhưng sẽ không cam chịu làm quân cờ của kẻ khác!
Lý Lân đương nhiên không có khả năng thừa nhận rõ ràng, không thấy là lão già Vũ vương kia vì cái chết của con lão mà tức quá hóa giận, có khi giờ này lão ta còn đang nghe lén ấy chứ! Khi động thủ, Lý Lân đã quyết định là có chết cũng không thừa nhận, dù sao người khác cũng chẳng có chứng cớ chứng minh Lý Huân bị hắn giết chết cả.
Ý tứ trong lời nói của Lý Lân, Đường Hoàng đời thứ ba tự nhiên hiểu rõ, đồng thời cũng có hiểu biết mới về sự can đảm và cẩn trọng của Lý Lân. Tên nhóc này thông minh vượt xa dự đoán của mình. Hắn hành động trông có vẻ lỗ mãng thế đấy, nhưng đó lại chính là thứ khiến hắn hoàn toàn thoát ra khỏi cục diện.. Không ai cho rằng Lý Huân là chết trong tay Lý Lân. Vũ vương ra tay với hắn có lẽ chỉ là nóng giận hồ đồ trong chốc lát, bởi dù sao thì Lý Lân vẫn là hoàng tử đương triều, ông ta phải kiêng kỵ thân phận đó Vũ vương. Lão tổ tông Đại Đường cũng không có khả năng mặc kệ Vũ vương tùy ý giết hết huyết mạch của hắn. Bất kể là ai, có gia thế hay thế lực như nào thì vẫn luôn quan tâm và bảo hộ lớp hậu bối, huống chi Lý Lân lại là kẻ mang theo số mệnh thần bí, lão tổ tông Đại Đường ắt sẽ quan tâm nhiều hơn. Có thể nhận thức nó là một điểm chuyển ngoặt mấu chốt của Đại Đường, Đường Hoàng đương nhiên sẽ không để cho nó gặp chuyện không may ở Yến Kinh. Đương nhiên, Lý Lân không biết điểm này, hắn chỉ đơn thuần là không muốn trở thành quân cờ của người khác, nên mới ra sức chống lại.
- Tiểu tử kia, thoát ra khỏi bố cục, ngươi đã coi như là bèo không rễ, sẽ không có người ra bảo hộ ngươi nữa, điểm ấy ngươi có từng suy nghĩ qua? Hơn nữa dù Vũ vương không cho rằng ngươi đã giết con ông ta, nhưng ông ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Vũ vương Vũ vương chính là cao thủ Nửa bước Võ Hoàng, người như vậy ngươi có thể đối đầu được sao? Vũ vương
Đường Hoàng đời thứ ba bình tĩnh nói.
Lý Lân trầm ngâm không nói, đừng nói là cao thủ bước nửa bước vào Võ Hoàng, cho dù là cao giai Vương tọa, hắn cũng không đủ khả năng đối kháng. Nhưng tâm cao ngạo khiến hắn không thể nhẫn nhịn để mình trở thành quân cờ mặc cho người khác định đoạt.
- Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!! Trẫm vẫn cố gắng giữ gìn quyền uy của luật pháp Đại Đường, đáng tiếc thực lực không bằng người nên có những việc không thể làm. Còn nữa, thân phận hoàng tử giờ đây chẳng có chút tác dụng bảo vệ ngươi, hy vọng bản thân ngươi có thể nhận thức rõ ràng.
Đường Hoàng đời thứ ba nói xong thì không nói gì thêm nữa, cả người chậm rãi đi về chỗ sâu trong Tần phủ. Tần gia lão tổ tông đột nhiên ra tay ngoài dự liệu của ông, nhưng Tần Tĩnh có thể ở thời khắc nguy cấp cứu Lý Lân, coi như là giúp ông một đại ân. Dù sao tranh đấu giữa hoàng tử vẫn chưa đến thời điểm đưa ra ngoài sáng.
- Tần công, đã cách nhiều năm, cuối cùng ngươi cũng xuất quan!
Đường Hoàng đời thứ ba cao giọng nói.
- Bệ hạ đời thứ ba hãy trở về đi! Bản tọa tạm thời không muốn dính vào.
Thanh âm từ hậu viện Tần phủ truyền đến, xác định rõ là cự tuyệt Đường Hoàng đời thứ ba đến gặp.
Đường Hoàng đời thứ ba hơi trầm ngâm, rất cung kính cúi người thi lễ.
- Nếu Tần công không tiện, vậy trẫm xin cáo lui trước.
Đường Hoàng đi vô cùng tiêu sái, cũng không có chút nào dây dưa.
- Tần Tĩnh, gia chủ đời thứ nhất Tần gia, ái tướng tâm phúc của Đường Hoàng đời thứ hai. Không ngờ mấy trăm năm trôi qua, hắn lại vẫn còn sống, hơn nữa võ đạo đột nhiên tăng mạnh, trở thành người khủng bố như thế.
Nhân vật lớn như vậy không phải do Lý Lân không coi trọng, huống chi Tần gia cùng hắn quan hệ gần gũi. Nếu như có thể có được sự tán thành của Tần Tĩnh, toàn bộ Tần gia coi như là hoàn toàn cột vào chiến xa của hắn. Huống chi Tần Tĩnh là một cao thủ có thể cùng Vũ vương cứng đối cứng, thực lực tất nhiên không kém gì Vũ vương. Đây cũng có thể khiến hắn ở Yến Kinh thêm an toàn hơn một chút.
Đáng tiếc, ý tưởng của Lý Lân mặc dù tốt, nhưng Tần gia lão tổ tông lại không có chút ý tứ nào muốn gặp hắn. Đường Hoàng đời thứ ba lui đi, hơi thở của lão cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa.
- Điện hạ, xin yên tâm, có lão tổ tông tọa trấn ở Tần gia, không ai dám đến Tần gia làm càn. Ngài cũng có thể an tâm dưỡng thương. Về phần Nam Cung tướng quân ngài muốn tìm, hiện tại đã đi Bộ Binh, có thể buổi tối sẽ trở về.
Vẻ mặt lão Lâm cuồng nhiệt nhìn chỗ sâu trong Tần gia, vô cùng tự tin nói.
- Vậy thì làm phiền Lâm lão rồi!
Lý Lân gật đầu, hiện tại có lẽ chỉ có Tần gia đối với hắn mới là nơi an toàn. Thương thế trên tay hắn quả thật cần phải xử lý, tạm thời không tiện đi ra ngoài, để cho Lâm quản gia phái người thông tri cho Dao Cơ ở trong cung, Lý Lân đang yên ổn ở Tần gia.
Bên trong thiên viện ở Tần gia, Lý Lân mặc dù là cô gia của Tần gia, nhưng dù sao vẫn là hôn ước, chưa thành hôn, Tần gia vẫn là lấy lễ tiết hoàng tử đối đãi hắn. Đồng thời Lâm lão cũng mời ngự y đến khám chữa bệnh cho Lý Lân. Tần gia có cao thủ chiến đấu, hiển nhiên kiêu ngạo, một đám thế lực vốn cho rằng Tần gia xuống dốc nên định bỏ đá xuống giếng cũng phải run sợ. Cao thủ có thể cùng Vũ vương cứng đối cứng, đủ để thay đổi toàn bộ thế cục Yến Kinh.
Phất tay bày ra mấy đạo cấm chế, thân ở cái chỗ Yến Kinh cao thủ vô số này, Lý Lân không thể không vạn phần cẩn thận.
Lý Lân ngồi khoanh chân, đem tâm thần chìm vào trong huyệt Mệnh Môn Đốc mạch. Tại đó ma khí màu đen xoáy tụ bên trong, một thân ảnh hắc sắc chìm nổi. Theo ý thức Lý Lân, thân ảnh hắc sắc kia nháy mắt nhảy ra, sau đó từ hư ảo hóa trong cơ thể xuất ra một cỗ nguyên khí thiên địa tinh thuần. Đây chính là do cắn nuốt một thân võ đạo của Lý Huân mà chuyển hóa thành nguyên khí tinh thuần. Linh hồn ma đao mới sinh tự nhiên thừa kế bản lĩnh của ma, nhưng mà không có bản thế ma đao cường hãn thôi. Nếu không phải Lý Lân trong khi giao chiến đem chân khí của Lý Huân tiêu hao không ít, linh hồn ma đao căn bản không có khả năng cắn nuốt chân khí của hắn trong nháy mắt. Còn về phần cắn nuốt linh hồn của Lý Huân lại là điểm tà dị của linh hồn ma đao, ma khí lượn lờ phía trên dường như trời sinh có tác dụng cắn nuốt linh hồn.
Tám luồng khí xoáy đồng thời chuyển động, cực kỳ cuồng bạo, bực tức, bị trấn áp hoàn toàn ở trong người.
- Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh! Tẩy tủy tố hình!
Lý Lân khẽ quát một tiếng, chân khí màu vàng của Kim Cương Bất Hoại hội tụ trên cánh tay phải được cố định của Lý Lân, xương gãy rất nhanh trở về vị trí cũ, vốn là xương cốt cực kỳ cứng cỏi thế nhưng lại giống như kim loại chậm rãi hòa tan, mặt trên vết rách cũng chậm rãi khép lại.
Răng rắc một tiếng, xương tay trật khớp cũng hoàn toàn trở về vị trí cũ, chân khí màu vàng trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, bị thân thể hấp thu hoàn toàn.
- Vẫn còn kém cảnh giới Võ Tông tứ phẩm một chút! Xem ra là cần tu luyện thêm.
Trong mắt Lý Lân hiện lên vẻ nghiêm túc. Liên tiếp gặp được cao thủ khiến Lý Lân không thể không vì tương lai tăng lên thực lực.
Cổ động tám luồng khí xoáy, đem tích trữ trấn áp lên nguyên khí thiên địa tinh thuần, chuyển thành Tiên Thiên Thuần Dương chân khí. Đồng thời đem Thuần Dương chân khí đã chuyển hóa dẫn vào trong Nhâm mạch, bắt đầu mạnh mẽ đả thông khiếu huyệt.
Đường hoàng đời thứ ba nhìn chằm chằm Vũ vương, dù là Vũ vương thì cũng không thể nào khinh thường ông ta được.
- Chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy đâu! Mạng của con bản vương không thể mất vô ích như vậy, kẻ nào tham dự thì hãy cẩn thận cho ta!
Dứt lời, Vũ vương nhấc lấy Lý Huân đang dần cứng ngắc lại, lắc mình một cái liền biến mất.
Đường hoàng đệ Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, ông gạt mọi người ra rồi đi đến trước người Lý Lân.
- Tiểu tử kia, chúng ta đúng là coi thường ngươi, không ngờ trong tình huống như vậy mà ngươi lại dám giết chết Lý Huân, có đảm lược, có quyết đoán.
Từ vẻ mặt của Đường hoàng đệ Tam thì không nhìn ra được là trách cứ hay khen ngợi, hay là cả hai.
- Ta không biết bệ hạ nói vậy là có ý gì. Lý Huân chẳng lẽ không phải do những vị cao nhân các người giết sao?
Lý Lân tỏ ra vô cùng tò mò mà hỏi.
Đường hoàng gượng cười lắc đầu:
- Sợ là hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng là do đám lão già bọn ta ra tay rồi! Tiểu tử, đây quả đúng là khiến bọn ta ăn thiệt mà không thể nói ra.
Đường hoàng tuy không biết Lý Lân dùng thủ đoạn gì, nhưng dựa theo tin tức lúc trước ông ta có được thì Lý Lân đã vài lần thoát được cao thủ Tiên Thiên đuổi giết. Kim trưởng lão có tu vi Tam phẩm Vương tọa của Thần Lang giáo dẫn dắt mấy chục tên cao thủ Võ tông đuổi giết hắn, kết quả lại bị hắn khiến cho toàn quân gần như bị diệt sạch, mà Kim trưởng lão cũng mất tích. Chuyện như này Thần Lang giáo chưa từng để lộ ra, nhưng cũng có mà che dấu được.
- Bệ hạ nói gì ta không hiểu! Lý Lân tuy thực lực võ đạo kém cỏi, nhưng sẽ không cam chịu làm quân cờ của kẻ khác!
Lý Lân đương nhiên không có khả năng thừa nhận rõ ràng, không thấy là lão già Vũ vương kia vì cái chết của con lão mà tức quá hóa giận, có khi giờ này lão ta còn đang nghe lén ấy chứ! Khi động thủ, Lý Lân đã quyết định là có chết cũng không thừa nhận, dù sao người khác cũng chẳng có chứng cớ chứng minh Lý Huân bị hắn giết chết cả.
Ý tứ trong lời nói của Lý Lân, Đường Hoàng đời thứ ba tự nhiên hiểu rõ, đồng thời cũng có hiểu biết mới về sự can đảm và cẩn trọng của Lý Lân. Tên nhóc này thông minh vượt xa dự đoán của mình. Hắn hành động trông có vẻ lỗ mãng thế đấy, nhưng đó lại chính là thứ khiến hắn hoàn toàn thoát ra khỏi cục diện.. Không ai cho rằng Lý Huân là chết trong tay Lý Lân. Vũ vương ra tay với hắn có lẽ chỉ là nóng giận hồ đồ trong chốc lát, bởi dù sao thì Lý Lân vẫn là hoàng tử đương triều, ông ta phải kiêng kỵ thân phận đó Vũ vương. Lão tổ tông Đại Đường cũng không có khả năng mặc kệ Vũ vương tùy ý giết hết huyết mạch của hắn. Bất kể là ai, có gia thế hay thế lực như nào thì vẫn luôn quan tâm và bảo hộ lớp hậu bối, huống chi Lý Lân lại là kẻ mang theo số mệnh thần bí, lão tổ tông Đại Đường ắt sẽ quan tâm nhiều hơn. Có thể nhận thức nó là một điểm chuyển ngoặt mấu chốt của Đại Đường, Đường Hoàng đương nhiên sẽ không để cho nó gặp chuyện không may ở Yến Kinh. Đương nhiên, Lý Lân không biết điểm này, hắn chỉ đơn thuần là không muốn trở thành quân cờ của người khác, nên mới ra sức chống lại.
- Tiểu tử kia, thoát ra khỏi bố cục, ngươi đã coi như là bèo không rễ, sẽ không có người ra bảo hộ ngươi nữa, điểm ấy ngươi có từng suy nghĩ qua? Hơn nữa dù Vũ vương không cho rằng ngươi đã giết con ông ta, nhưng ông ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Vũ vương Vũ vương chính là cao thủ Nửa bước Võ Hoàng, người như vậy ngươi có thể đối đầu được sao? Vũ vương
Đường Hoàng đời thứ ba bình tĩnh nói.
Lý Lân trầm ngâm không nói, đừng nói là cao thủ bước nửa bước vào Võ Hoàng, cho dù là cao giai Vương tọa, hắn cũng không đủ khả năng đối kháng. Nhưng tâm cao ngạo khiến hắn không thể nhẫn nhịn để mình trở thành quân cờ mặc cho người khác định đoạt.
- Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!! Trẫm vẫn cố gắng giữ gìn quyền uy của luật pháp Đại Đường, đáng tiếc thực lực không bằng người nên có những việc không thể làm. Còn nữa, thân phận hoàng tử giờ đây chẳng có chút tác dụng bảo vệ ngươi, hy vọng bản thân ngươi có thể nhận thức rõ ràng.
Đường Hoàng đời thứ ba nói xong thì không nói gì thêm nữa, cả người chậm rãi đi về chỗ sâu trong Tần phủ. Tần gia lão tổ tông đột nhiên ra tay ngoài dự liệu của ông, nhưng Tần Tĩnh có thể ở thời khắc nguy cấp cứu Lý Lân, coi như là giúp ông một đại ân. Dù sao tranh đấu giữa hoàng tử vẫn chưa đến thời điểm đưa ra ngoài sáng.
- Tần công, đã cách nhiều năm, cuối cùng ngươi cũng xuất quan!
Đường Hoàng đời thứ ba cao giọng nói.
- Bệ hạ đời thứ ba hãy trở về đi! Bản tọa tạm thời không muốn dính vào.
Thanh âm từ hậu viện Tần phủ truyền đến, xác định rõ là cự tuyệt Đường Hoàng đời thứ ba đến gặp.
Đường Hoàng đời thứ ba hơi trầm ngâm, rất cung kính cúi người thi lễ.
- Nếu Tần công không tiện, vậy trẫm xin cáo lui trước.
Đường Hoàng đi vô cùng tiêu sái, cũng không có chút nào dây dưa.
- Tần Tĩnh, gia chủ đời thứ nhất Tần gia, ái tướng tâm phúc của Đường Hoàng đời thứ hai. Không ngờ mấy trăm năm trôi qua, hắn lại vẫn còn sống, hơn nữa võ đạo đột nhiên tăng mạnh, trở thành người khủng bố như thế.
Nhân vật lớn như vậy không phải do Lý Lân không coi trọng, huống chi Tần gia cùng hắn quan hệ gần gũi. Nếu như có thể có được sự tán thành của Tần Tĩnh, toàn bộ Tần gia coi như là hoàn toàn cột vào chiến xa của hắn. Huống chi Tần Tĩnh là một cao thủ có thể cùng Vũ vương cứng đối cứng, thực lực tất nhiên không kém gì Vũ vương. Đây cũng có thể khiến hắn ở Yến Kinh thêm an toàn hơn một chút.
Đáng tiếc, ý tưởng của Lý Lân mặc dù tốt, nhưng Tần gia lão tổ tông lại không có chút ý tứ nào muốn gặp hắn. Đường Hoàng đời thứ ba lui đi, hơi thở của lão cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa.
- Điện hạ, xin yên tâm, có lão tổ tông tọa trấn ở Tần gia, không ai dám đến Tần gia làm càn. Ngài cũng có thể an tâm dưỡng thương. Về phần Nam Cung tướng quân ngài muốn tìm, hiện tại đã đi Bộ Binh, có thể buổi tối sẽ trở về.
Vẻ mặt lão Lâm cuồng nhiệt nhìn chỗ sâu trong Tần gia, vô cùng tự tin nói.
- Vậy thì làm phiền Lâm lão rồi!
Lý Lân gật đầu, hiện tại có lẽ chỉ có Tần gia đối với hắn mới là nơi an toàn. Thương thế trên tay hắn quả thật cần phải xử lý, tạm thời không tiện đi ra ngoài, để cho Lâm quản gia phái người thông tri cho Dao Cơ ở trong cung, Lý Lân đang yên ổn ở Tần gia.
Bên trong thiên viện ở Tần gia, Lý Lân mặc dù là cô gia của Tần gia, nhưng dù sao vẫn là hôn ước, chưa thành hôn, Tần gia vẫn là lấy lễ tiết hoàng tử đối đãi hắn. Đồng thời Lâm lão cũng mời ngự y đến khám chữa bệnh cho Lý Lân. Tần gia có cao thủ chiến đấu, hiển nhiên kiêu ngạo, một đám thế lực vốn cho rằng Tần gia xuống dốc nên định bỏ đá xuống giếng cũng phải run sợ. Cao thủ có thể cùng Vũ vương cứng đối cứng, đủ để thay đổi toàn bộ thế cục Yến Kinh.
Phất tay bày ra mấy đạo cấm chế, thân ở cái chỗ Yến Kinh cao thủ vô số này, Lý Lân không thể không vạn phần cẩn thận.
Lý Lân ngồi khoanh chân, đem tâm thần chìm vào trong huyệt Mệnh Môn Đốc mạch. Tại đó ma khí màu đen xoáy tụ bên trong, một thân ảnh hắc sắc chìm nổi. Theo ý thức Lý Lân, thân ảnh hắc sắc kia nháy mắt nhảy ra, sau đó từ hư ảo hóa trong cơ thể xuất ra một cỗ nguyên khí thiên địa tinh thuần. Đây chính là do cắn nuốt một thân võ đạo của Lý Huân mà chuyển hóa thành nguyên khí tinh thuần. Linh hồn ma đao mới sinh tự nhiên thừa kế bản lĩnh của ma, nhưng mà không có bản thế ma đao cường hãn thôi. Nếu không phải Lý Lân trong khi giao chiến đem chân khí của Lý Huân tiêu hao không ít, linh hồn ma đao căn bản không có khả năng cắn nuốt chân khí của hắn trong nháy mắt. Còn về phần cắn nuốt linh hồn của Lý Huân lại là điểm tà dị của linh hồn ma đao, ma khí lượn lờ phía trên dường như trời sinh có tác dụng cắn nuốt linh hồn.
Tám luồng khí xoáy đồng thời chuyển động, cực kỳ cuồng bạo, bực tức, bị trấn áp hoàn toàn ở trong người.
- Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh! Tẩy tủy tố hình!
Lý Lân khẽ quát một tiếng, chân khí màu vàng của Kim Cương Bất Hoại hội tụ trên cánh tay phải được cố định của Lý Lân, xương gãy rất nhanh trở về vị trí cũ, vốn là xương cốt cực kỳ cứng cỏi thế nhưng lại giống như kim loại chậm rãi hòa tan, mặt trên vết rách cũng chậm rãi khép lại.
Răng rắc một tiếng, xương tay trật khớp cũng hoàn toàn trở về vị trí cũ, chân khí màu vàng trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, bị thân thể hấp thu hoàn toàn.
- Vẫn còn kém cảnh giới Võ Tông tứ phẩm một chút! Xem ra là cần tu luyện thêm.
Trong mắt Lý Lân hiện lên vẻ nghiêm túc. Liên tiếp gặp được cao thủ khiến Lý Lân không thể không vì tương lai tăng lên thực lực.
Cổ động tám luồng khí xoáy, đem tích trữ trấn áp lên nguyên khí thiên địa tinh thuần, chuyển thành Tiên Thiên Thuần Dương chân khí. Đồng thời đem Thuần Dương chân khí đã chuyển hóa dẫn vào trong Nhâm mạch, bắt đầu mạnh mẽ đả thông khiếu huyệt.