Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
- Đúng là điện hạ nhận biết lão tiền bối này?
Lâm lão tò mò hỏi.
- Xem như quen biết đi! Chờ một chút, Lâm lão, lão nói là lão gia hỏa kia đem Ám Ảnh bắt đi rồi?
Lý Lân hoảng sợ, trong lòng dâng lên một suy đoán.
- Dạ, lúc gần đi lão tiền bối nói qua, tuy rằng tiểu cô nương kia tỏ vẻ không đồng ý, nhưng lão tiền bối rất là kiên quyết.
Lâm lão nói, tuy rằng lão dẫn người lui ra, nhưng cũng không lui xa, lấy thực lực Võ Tông ngũ phẩm của lão, nhĩ lực cũng không tệ lắm, tuy rằng không thể nghe được tất cả, nhưng cũng biết những cái sơ sơ.
- Lâm lão, phiền lão đem hết những điều lão biết nói cho ta.
Lý Lân trầm giọng nói.
Lâm lão gật đầu, cẩn thận đem một màn Thiết Hạo Dương mang theo Dao Cơ xuất hiện cùng với chuyện xảy ra tiếp theo kể lại. Tuy rằng trong đó xen kẽ mấy phỏng đoán của lão, nhưng Lý Lân cũng cơ bản có thể hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Ám Ảnh bị mang đi cũng không việc gì, cuối cùng tiểu tử kia phun ra máu huyết giống như trong khế ước nhận chủ của thượng cổ linh thú ghi lại trong Thú Đạo Thiên Thư. Chẳng lẽ tiếng kêu cứu ở đáy lòng ta là thanh âm đến từ Ám Ảnh hay sao.
Lý Lân âm thầm suy đoán, dựa theo suy tính, Ám Ảnh vẫn chưa tới một tuổi, cho dù thực lực rất mạnh, nhưng linh hồn non nớt quả thật không làm giả được. Huống chi Ám Ảnh này từ khi sinh ra đến bây giờ, có hơn phân nửa thời gian theo mình hành động trong Hắc Thủy Lâm không bóng người, coi như gặp loài người nói cũng không nhiều, hơn nữa nói xong còn rất gượng gạo. Như vậy có thể giải thích rõ vì sao Lý Lân đối với thanh âm đó coa cảm giác quen thuộc khó có thể che dấu. Trong khoảng thời gian đi tới Thương Long đại lục này, cùng hắn ở một chỗ lâu nhất, không phải là Dao Cơ, không phải Bạch Tố Tố, cũng không phải tùy tùng khác, mà là tiểu linh thú kia biểu hiện tình cảm quấn quýt với mình như trẻ con quấn cha mẹ.
- Điện hạ, Ám Ảnh bị mang đi, chúng ta quay về biên quan liền khó khăn.
Vẻ mặt Nam Cung Tiểu Vũ đau khổ nói. Có Ám Ảnh ở đây, bọn họ có thể thông qua phi hành nhanh chóng hành động, hiện tại xem ra chỉ có thể cưỡi ngựa trở về.
- Ám Ảnh đi theo bên người Dao Cơ cũng tốt, hy vọng tiểu tử kia có thể cùng Dao Cơ hảo hảo ở chung.
Lý Lân thở dài một hơi, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng hiện tại đã việc đã rồi, chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Nói đến cùng, vẫn là thực lực Lý Lân không mạnh, nếu hiện tại hắn có tu vi cấp Võ Hoàng rất có thể phá vỡ không gian, trực tiếp đuổi theo cướp Ám Ảnh cùng Dao Cơ về. Cho dù lão già Thiết Hạo Dương kia là ông nội của Dao Cơ, bản thân mình không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ muốn mang nàng đi. Hơn nữa lão già này còn vô thanh vô tức mang tức coi chính mình là huynh đệ đồng bạn của linh thú, cho dù trong lòng Lý Lân không thoải mái cũng không thể làm gì.
- Điện hạ, tiếp theo chúng ta làm thế nào? Vũ vương đã để mắt tới người, ở lại Yến Kinh thật sự là quá nguy hiểm.
Trừ phi Lý Lân một bước cũng không ra khỏi Tần phủ, một khi đã ra khỏi Tần phủ, ai có thể đảm bảo, Vũ vương không biết xấu hổ kia sẽ tiếp tục hạ độc thủ gì với hắn. Có thể nói, hành động mấy ngày này của Vũ vương khiến cho thanh danh của hắn yếu đi rất nhiều, rất nhiều thế lực đối với hành động không tha không buông của siêu cấp cao thủ Vũ vương với tên tiểu bối Lý Lân rất là phản cảm. Dù sao Đại Đường trước giờ vẫn là hoàng triều thế tục, có rất nhiều giá trị quan hình thành phát triển trong thời gian dài, Vũ vương hàng năm ẩn cư ở mật địa Đại Đường, coi như thực lực cường hãn, trên thực tế hắn đã cùng xã hội Đại Đường ngày nay hoàn toàn tách rời. Đây cũng là lý do vì sao Hoàng tử Đại Đường sau khi xuất quan chuyện đầu tiên làm đó là thu nạp thực lực thế tục, chính là để hiểu biết hoàng triều Đại Đường có chút xa lạ này.
- Ngươi tạm thời ở lại Tần gia, bản hoàng tử còn muốn đi hoàng cung một chuyến.
Lý Lân trầm giọng nói. Bây giờ, võ đạo của hắn đã bước vào cảnh giới mới, cần gấp các loại tài nguyên tu luyện, nếu trở về quân đội phương bắc, đối với việc võ đạo tăng lên không có một chút tác dụng nào. Hắn phải tìm một chỗ có thể làm cho tu vi võ đạo có thể duy trì. Mục tiêu hắn đã sớm chọn xong. Lần này đi hoàng cung chính là tìm lão tử tiện nghi của mình thương nghị. Tin tưởng lấy tình hình của Đại Đường bây giờ, đối với thỉnh cầu của con cháu mình không có dị nghị quá lớn.
- Tiểu tử kia, giờ tốt nhất là ngươi đừng có ra ngoài, như thế sẽ tốt hơn!
Một âm thanh mờ ảo truyền tới từ hậu viện của Tần phủ.
Lý Lân sửng sốt, xoay người cung kính nói với chỗ sâu trong Tần phủ:
- Tần công quan tâm, tiểu tử tâm lĩnh. Ta là Hoàng tử của Đại Đường, tại Yến Kinh này ai dám cản ta, chỉ một tên Vũ vương kia thì có thể làm gì được ta.
- Tuổi trẻ nông nổi, mạng chỉ có một, cũng chỉ chết được một lần. Võ thần đến cũng chẳng thể cứu được ngươi.
Tiếng của Tần tĩnh truyền ra, nếu Lý Lân không ra Tần phủ thì ông ta có thể bảo vệ hắn chu toàn, nhưng bước ra khỏi Tần phủ một bước thì sẽ thành cái dạng gì, ông cũng chẳng đoán được. Với sự hiểu biết của mình với Vũ vương, ông biết chỉ cần nhận chuẩn chuyện gì thì có mất mạng y cũng sẽ không buông tay, nếu không thì Vũ vương sẽ không sinh ra một đứa con mười tám tuổi khi y đã mấy trăm tuổi rồi. Ba ngày qua lão đã ra sức ngăn cản khiến Vũ vương thực sự nổi giận, sau đó Lý Lân lại chẳng kiêng kỵ gì mà đi ra ngoài, Vũ vương không ra tay mới là lạ. Vì sợ khó ăn nói được với Đường hoàng đời thứ hai, Tần Tĩnh không nhịn được mà mở miệng khuyên giải, tiếc là kết quả có vẻ vẫn không thay đổi gì.
- Mạng của bản hoàng tử rất cứng, thần tiên đến cũng không bắt đi được chứ nói gì đến tôm tép nhãi nhép.
Lý Lân nói với vẻ mặt rất tự tin.
Một tiếng thở dài truyền đến, Tần Tĩnh không nói gì thêm, lão kết thúc trách nhiệm của mình là được rồi, còn Lý Lân có nghe hay không thì lão chẳng phải bận tâm gì. Dù sao thì Tần Tĩnh vẫn là lão tổ của Tần gia, có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ Lý Lân trong nơi của Tần gia, một khi hắn ra khỏi nơi này, Tần Tĩnh cho dù có muốn bảo vệ thì cũng khó mà ra tay được. Dù sao thì Vũ vương có thực lực rất mạnh, nếu giao chiến chính diện thì Tần Tĩnh chưa chắc đã thắng được y, hơn nữa Tần Tĩnh tuy khinh thường nhân phẩm của Vũ vương, nhưng lại không muốn để Tần gia trở thành lô cốt đầu tàu đối kháng Vũ vương. Không thể không nói rằng những kẻ đã sống rất nhiều năm như bọn họ đều là những con cáo già tâm tư kín kẽ, so với bọn họ thì Lý Lân còn quá non. Với Tần Tĩnh, một Lý Lân có chút thực lực đã dương dương đắc ý, không coi người thiên hạ là cái gì thì đúng là đi tìm chết. Tần gia ủng hộ Lý Lân là do quyết định của Tần Mục, có lão già Tần Tĩnh này ở đây, Tần gia cho dù có chọn sai đội thì cũng không sao, dù sao đối với Yến Kinh này thì siêu cấp cao thủ luôn là chiến lực nòng cốt, cho dù tương lai ai bước lên đế vị thì Tần gia sẽ là gia tộc mà kẻ đó phải ra sức mượn lực.
- Điện hạ, tốt nhất là ngài cứ ở đây tránh sóng gió đi! Hoặc là để mạt tướng thay ngài tiến cung diện kiến bệ hạ.
Nam Cung Tiểu Vũ xung phong nói.
- Không cần! Nếu bản hoàng tử bị một tên Vũ vương dọa cho không dám ra ngoài thì nhắc gì tới chuyện tranh đoạt Thái tử vị với người ta. Nam Cung tướng quân, ngươi hãy chuẩn bị mấy con khoái mã, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ lên đường.
Lý Lân lắc đầu, từ chối ý tốt của Nam Cung Tiểu Vũ. Hắn chấp nhất vì không chịu làm con rùa đen rụt đầu ra thì còn vì có chỗ dựa tuyệt đối, mà đúng là nhờ chỗ dựa đó mà hắn tin rằng dù Vũ vương có ra tay thì cũng đừng hòng thương tổn được hắn.
Dưới sự hầu hạ của thị nữ Tần gia, Lý Lân thay một bộ hoa phục sạch sẽ khác, dáng vẻ thảm hại vừa biến mất thì Lý Lân lại khôi phục hình tượng công tử phiêu nhiên, khiến cho vài thị nữ hầu hạ tâm thần rung động. Không thể không nói, Lý Lân tiến bước trên con đường võ đạo đã khiến khí chất hắn càng thêm hấp dẫn người khác.
- Tiến giai Tiên Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là mặt lại trắng quá, xem ra khi nào rảnh là phải đi phơi nắng mới được, màu đồng cổ mới là màu da khỏe mạnh của đàn ông.
Lý Lân sờ sờ mặt mình ở trước gương, bất đắc dĩ nói. Tiến giai Tiên Thiên khiến cơ thể hắn thay đổi không nhỏ, phối hợp với hiệu quả của việc tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, thân thể Lý Lân đã cường hãn kiên cố hơn hẳn, dù chưa từng thử nghiệm gì nhưng Lý Lân tin rằng giờ binh khí thuộc tầm Linh khí đã chẳng thể uy hiếp gì được hắn nữa. Võ thể muốn chuyển sang Tiên Thiên thì phải bài trừ tạp chất chồng chất từ Hậu Thiên ở trong cơ thể, chỉ là ngay từ đầu Lý Lân đã tu luyện Tiên Thiên Thuần Dương chân khí nên cơ thể không tồn tại những thứ tạp chất kia. Nếu không phải phòng ốc đột nhiên sập xuống người hắn thì Lý Lân sẽ không thảm hại đến như vậy.
Bước ra khỏi cửa Tần phủ, Lý Lân bình tĩnh đi thẳng tới Hoàng thành. Khu mà Tần gia tọa lạc đối diện với cửa chính của hoàng cung, nhưng vì khu nhà của Tần gia quá lớn nên cách cửa vào hoàng cung một đoạn đường không hề nhỏ. Lý Lân không sử dụng thân pháp mà cứ chậm rãi bước đi như vậy, loại hành vi này ở trong mắt Vũ vương đúng là khiêu khích trắng trợn.
Quảng trường vương thành, trên tòa tháp đen sì trong phủ Vũ vương, Vũ vương đang khoanh chân ngồi kia sắc mặt càng thêm khó coi.
- Tên nhóc khốn kiếp này đúng là không biết chữ chết viết như nào, dám đến khiêu khích bản vương! Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi, phế đi cái thiên phú võ đạo mà ngươi dựa vào kia.
Lâm lão tò mò hỏi.
- Xem như quen biết đi! Chờ một chút, Lâm lão, lão nói là lão gia hỏa kia đem Ám Ảnh bắt đi rồi?
Lý Lân hoảng sợ, trong lòng dâng lên một suy đoán.
- Dạ, lúc gần đi lão tiền bối nói qua, tuy rằng tiểu cô nương kia tỏ vẻ không đồng ý, nhưng lão tiền bối rất là kiên quyết.
Lâm lão nói, tuy rằng lão dẫn người lui ra, nhưng cũng không lui xa, lấy thực lực Võ Tông ngũ phẩm của lão, nhĩ lực cũng không tệ lắm, tuy rằng không thể nghe được tất cả, nhưng cũng biết những cái sơ sơ.
- Lâm lão, phiền lão đem hết những điều lão biết nói cho ta.
Lý Lân trầm giọng nói.
Lâm lão gật đầu, cẩn thận đem một màn Thiết Hạo Dương mang theo Dao Cơ xuất hiện cùng với chuyện xảy ra tiếp theo kể lại. Tuy rằng trong đó xen kẽ mấy phỏng đoán của lão, nhưng Lý Lân cũng cơ bản có thể hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Ám Ảnh bị mang đi cũng không việc gì, cuối cùng tiểu tử kia phun ra máu huyết giống như trong khế ước nhận chủ của thượng cổ linh thú ghi lại trong Thú Đạo Thiên Thư. Chẳng lẽ tiếng kêu cứu ở đáy lòng ta là thanh âm đến từ Ám Ảnh hay sao.
Lý Lân âm thầm suy đoán, dựa theo suy tính, Ám Ảnh vẫn chưa tới một tuổi, cho dù thực lực rất mạnh, nhưng linh hồn non nớt quả thật không làm giả được. Huống chi Ám Ảnh này từ khi sinh ra đến bây giờ, có hơn phân nửa thời gian theo mình hành động trong Hắc Thủy Lâm không bóng người, coi như gặp loài người nói cũng không nhiều, hơn nữa nói xong còn rất gượng gạo. Như vậy có thể giải thích rõ vì sao Lý Lân đối với thanh âm đó coa cảm giác quen thuộc khó có thể che dấu. Trong khoảng thời gian đi tới Thương Long đại lục này, cùng hắn ở một chỗ lâu nhất, không phải là Dao Cơ, không phải Bạch Tố Tố, cũng không phải tùy tùng khác, mà là tiểu linh thú kia biểu hiện tình cảm quấn quýt với mình như trẻ con quấn cha mẹ.
- Điện hạ, Ám Ảnh bị mang đi, chúng ta quay về biên quan liền khó khăn.
Vẻ mặt Nam Cung Tiểu Vũ đau khổ nói. Có Ám Ảnh ở đây, bọn họ có thể thông qua phi hành nhanh chóng hành động, hiện tại xem ra chỉ có thể cưỡi ngựa trở về.
- Ám Ảnh đi theo bên người Dao Cơ cũng tốt, hy vọng tiểu tử kia có thể cùng Dao Cơ hảo hảo ở chung.
Lý Lân thở dài một hơi, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng hiện tại đã việc đã rồi, chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Nói đến cùng, vẫn là thực lực Lý Lân không mạnh, nếu hiện tại hắn có tu vi cấp Võ Hoàng rất có thể phá vỡ không gian, trực tiếp đuổi theo cướp Ám Ảnh cùng Dao Cơ về. Cho dù lão già Thiết Hạo Dương kia là ông nội của Dao Cơ, bản thân mình không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ muốn mang nàng đi. Hơn nữa lão già này còn vô thanh vô tức mang tức coi chính mình là huynh đệ đồng bạn của linh thú, cho dù trong lòng Lý Lân không thoải mái cũng không thể làm gì.
- Điện hạ, tiếp theo chúng ta làm thế nào? Vũ vương đã để mắt tới người, ở lại Yến Kinh thật sự là quá nguy hiểm.
Trừ phi Lý Lân một bước cũng không ra khỏi Tần phủ, một khi đã ra khỏi Tần phủ, ai có thể đảm bảo, Vũ vương không biết xấu hổ kia sẽ tiếp tục hạ độc thủ gì với hắn. Có thể nói, hành động mấy ngày này của Vũ vương khiến cho thanh danh của hắn yếu đi rất nhiều, rất nhiều thế lực đối với hành động không tha không buông của siêu cấp cao thủ Vũ vương với tên tiểu bối Lý Lân rất là phản cảm. Dù sao Đại Đường trước giờ vẫn là hoàng triều thế tục, có rất nhiều giá trị quan hình thành phát triển trong thời gian dài, Vũ vương hàng năm ẩn cư ở mật địa Đại Đường, coi như thực lực cường hãn, trên thực tế hắn đã cùng xã hội Đại Đường ngày nay hoàn toàn tách rời. Đây cũng là lý do vì sao Hoàng tử Đại Đường sau khi xuất quan chuyện đầu tiên làm đó là thu nạp thực lực thế tục, chính là để hiểu biết hoàng triều Đại Đường có chút xa lạ này.
- Ngươi tạm thời ở lại Tần gia, bản hoàng tử còn muốn đi hoàng cung một chuyến.
Lý Lân trầm giọng nói. Bây giờ, võ đạo của hắn đã bước vào cảnh giới mới, cần gấp các loại tài nguyên tu luyện, nếu trở về quân đội phương bắc, đối với việc võ đạo tăng lên không có một chút tác dụng nào. Hắn phải tìm một chỗ có thể làm cho tu vi võ đạo có thể duy trì. Mục tiêu hắn đã sớm chọn xong. Lần này đi hoàng cung chính là tìm lão tử tiện nghi của mình thương nghị. Tin tưởng lấy tình hình của Đại Đường bây giờ, đối với thỉnh cầu của con cháu mình không có dị nghị quá lớn.
- Tiểu tử kia, giờ tốt nhất là ngươi đừng có ra ngoài, như thế sẽ tốt hơn!
Một âm thanh mờ ảo truyền tới từ hậu viện của Tần phủ.
Lý Lân sửng sốt, xoay người cung kính nói với chỗ sâu trong Tần phủ:
- Tần công quan tâm, tiểu tử tâm lĩnh. Ta là Hoàng tử của Đại Đường, tại Yến Kinh này ai dám cản ta, chỉ một tên Vũ vương kia thì có thể làm gì được ta.
- Tuổi trẻ nông nổi, mạng chỉ có một, cũng chỉ chết được một lần. Võ thần đến cũng chẳng thể cứu được ngươi.
Tiếng của Tần tĩnh truyền ra, nếu Lý Lân không ra Tần phủ thì ông ta có thể bảo vệ hắn chu toàn, nhưng bước ra khỏi Tần phủ một bước thì sẽ thành cái dạng gì, ông cũng chẳng đoán được. Với sự hiểu biết của mình với Vũ vương, ông biết chỉ cần nhận chuẩn chuyện gì thì có mất mạng y cũng sẽ không buông tay, nếu không thì Vũ vương sẽ không sinh ra một đứa con mười tám tuổi khi y đã mấy trăm tuổi rồi. Ba ngày qua lão đã ra sức ngăn cản khiến Vũ vương thực sự nổi giận, sau đó Lý Lân lại chẳng kiêng kỵ gì mà đi ra ngoài, Vũ vương không ra tay mới là lạ. Vì sợ khó ăn nói được với Đường hoàng đời thứ hai, Tần Tĩnh không nhịn được mà mở miệng khuyên giải, tiếc là kết quả có vẻ vẫn không thay đổi gì.
- Mạng của bản hoàng tử rất cứng, thần tiên đến cũng không bắt đi được chứ nói gì đến tôm tép nhãi nhép.
Lý Lân nói với vẻ mặt rất tự tin.
Một tiếng thở dài truyền đến, Tần Tĩnh không nói gì thêm, lão kết thúc trách nhiệm của mình là được rồi, còn Lý Lân có nghe hay không thì lão chẳng phải bận tâm gì. Dù sao thì Tần Tĩnh vẫn là lão tổ của Tần gia, có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ Lý Lân trong nơi của Tần gia, một khi hắn ra khỏi nơi này, Tần Tĩnh cho dù có muốn bảo vệ thì cũng khó mà ra tay được. Dù sao thì Vũ vương có thực lực rất mạnh, nếu giao chiến chính diện thì Tần Tĩnh chưa chắc đã thắng được y, hơn nữa Tần Tĩnh tuy khinh thường nhân phẩm của Vũ vương, nhưng lại không muốn để Tần gia trở thành lô cốt đầu tàu đối kháng Vũ vương. Không thể không nói rằng những kẻ đã sống rất nhiều năm như bọn họ đều là những con cáo già tâm tư kín kẽ, so với bọn họ thì Lý Lân còn quá non. Với Tần Tĩnh, một Lý Lân có chút thực lực đã dương dương đắc ý, không coi người thiên hạ là cái gì thì đúng là đi tìm chết. Tần gia ủng hộ Lý Lân là do quyết định của Tần Mục, có lão già Tần Tĩnh này ở đây, Tần gia cho dù có chọn sai đội thì cũng không sao, dù sao đối với Yến Kinh này thì siêu cấp cao thủ luôn là chiến lực nòng cốt, cho dù tương lai ai bước lên đế vị thì Tần gia sẽ là gia tộc mà kẻ đó phải ra sức mượn lực.
- Điện hạ, tốt nhất là ngài cứ ở đây tránh sóng gió đi! Hoặc là để mạt tướng thay ngài tiến cung diện kiến bệ hạ.
Nam Cung Tiểu Vũ xung phong nói.
- Không cần! Nếu bản hoàng tử bị một tên Vũ vương dọa cho không dám ra ngoài thì nhắc gì tới chuyện tranh đoạt Thái tử vị với người ta. Nam Cung tướng quân, ngươi hãy chuẩn bị mấy con khoái mã, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ lên đường.
Lý Lân lắc đầu, từ chối ý tốt của Nam Cung Tiểu Vũ. Hắn chấp nhất vì không chịu làm con rùa đen rụt đầu ra thì còn vì có chỗ dựa tuyệt đối, mà đúng là nhờ chỗ dựa đó mà hắn tin rằng dù Vũ vương có ra tay thì cũng đừng hòng thương tổn được hắn.
Dưới sự hầu hạ của thị nữ Tần gia, Lý Lân thay một bộ hoa phục sạch sẽ khác, dáng vẻ thảm hại vừa biến mất thì Lý Lân lại khôi phục hình tượng công tử phiêu nhiên, khiến cho vài thị nữ hầu hạ tâm thần rung động. Không thể không nói, Lý Lân tiến bước trên con đường võ đạo đã khiến khí chất hắn càng thêm hấp dẫn người khác.
- Tiến giai Tiên Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là mặt lại trắng quá, xem ra khi nào rảnh là phải đi phơi nắng mới được, màu đồng cổ mới là màu da khỏe mạnh của đàn ông.
Lý Lân sờ sờ mặt mình ở trước gương, bất đắc dĩ nói. Tiến giai Tiên Thiên khiến cơ thể hắn thay đổi không nhỏ, phối hợp với hiệu quả của việc tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, thân thể Lý Lân đã cường hãn kiên cố hơn hẳn, dù chưa từng thử nghiệm gì nhưng Lý Lân tin rằng giờ binh khí thuộc tầm Linh khí đã chẳng thể uy hiếp gì được hắn nữa. Võ thể muốn chuyển sang Tiên Thiên thì phải bài trừ tạp chất chồng chất từ Hậu Thiên ở trong cơ thể, chỉ là ngay từ đầu Lý Lân đã tu luyện Tiên Thiên Thuần Dương chân khí nên cơ thể không tồn tại những thứ tạp chất kia. Nếu không phải phòng ốc đột nhiên sập xuống người hắn thì Lý Lân sẽ không thảm hại đến như vậy.
Bước ra khỏi cửa Tần phủ, Lý Lân bình tĩnh đi thẳng tới Hoàng thành. Khu mà Tần gia tọa lạc đối diện với cửa chính của hoàng cung, nhưng vì khu nhà của Tần gia quá lớn nên cách cửa vào hoàng cung một đoạn đường không hề nhỏ. Lý Lân không sử dụng thân pháp mà cứ chậm rãi bước đi như vậy, loại hành vi này ở trong mắt Vũ vương đúng là khiêu khích trắng trợn.
Quảng trường vương thành, trên tòa tháp đen sì trong phủ Vũ vương, Vũ vương đang khoanh chân ngồi kia sắc mặt càng thêm khó coi.
- Tên nhóc khốn kiếp này đúng là không biết chữ chết viết như nào, dám đến khiêu khích bản vương! Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi, phế đi cái thiên phú võ đạo mà ngươi dựa vào kia.